Read more
Thiền Osho: Một
tôn giáo toàn bộ của khoa học, âm nhạc và thiền
Câu hỏi thứ nhất:
Thưa thầy kính yêu,
Ghế rỗng
Phòng im
Giới thiệu về Phật - Hùng hồn làm sao! Hi hữu
làm sao!
Vâng, Subhuti, đó là cách duy
nhất để giới thiệu Phật cho bạn. Im lặng là ngôn ngữ duy nhất mà ông ấy có thể
được diễn đạt trong đó. Lời là quá dung tục, quá không thích hợp, quá giới hạn.
Chỉ một không gian trống rỗng... im lặng hoàn toàn... có thể biểu thị cho bản
thể của vị phật.
Có một ngôi đền ở Nhật Bản, tuyệt
đối trống rỗng, thậm chí không có đến một bức tượng của Phật trong đền, và nó lại
nổi tiếng là ngôi đền dành riêng cho Phật. Khi khách thăm tới và họ hỏi, “Phật ở
đâu? Ngôi đền dành riêng cho ông ấy mà...” tu sĩ cười to và ông ta nói, “Không
gian trống rỗng này, im lặng này - đây là Phật!”
Đá không thể biểu thị cho ông ấy,
tượng không thể biểu thị cho ông ấy. Phật không phải là đá, không phải là tượng.
Phật không phải là hình dạng - Phật là hương thơm vô hình dạng. Do đó, không phải
ngẫu nhiên mà có im lặng mười ngày trước những bài nói này về Phật. Cái im lặng
đó là lời mở đầu có thể có duy nhất.
Subhuti, bạn phải đấy: “Ghế rỗng...”
Vâng, chỉ ghế rỗng có thể biểu thị cho ông ấy. Chiếc ghế này là trống rỗng, và
người này đang nói với bạn là trống rỗng. Đó là không gian trống rỗng rót bản
thân nó vào trong bạn. Không có người nào bên trong, chỉ im lặng.
Bởi vì bạn không thể hiểu được
im lặng, nó phải được dịch vào ngôn ngữ. Chính bởi vì giới hạn của bạn mà tôi
phải nói; bằng không không có nhu cầu. Chân lí không thể được nói ra, chưa bao
giờ được nói ra, sẽ không bao giờ được nói ra. Mọi kinh sách nói về chân lí, cứ
nói hoài về nó, về và về, nhưng không kinh sách nào có năng lực diễn đạt nó -
không Veda, không Kinh Thánh, không Koran - bởi vì điều đó là không thể được
trong chính bản chất của mọi điều để diễn tả được nó.
Nó không thể được nói - nó chỉ
có thể được chỉ ra. Nó không thể được chứng minh một cách logic, nhưng tình yêu
có thể chứng minh nó. Khi logic thất bại, tình yêu thành công. Nơi ngôn ngữ thất
bại, im lặng thành công.
Tôi không thể chứng minh được
nó, nhưng việc thiếu vắng của cái ‘tôi’ bên trong tôi có thể trở thành chứng
minh tuyệt đối cho nó. Nếu bạn muốn hiểu Phật, một cách thực sự, bạn sẽ phải đi
tới ngày càng gần hơn im lặng này mà tôi đang là, bạn sẽ phải trở thành ngày
càng thân thiết hơn, sẵn có, mong manh, cho cái không ai cả này, người đang nói
với bạn.
Tôi không phải là người. Người
đã chết lâu rồi. Nó là sự hiện diện - thiếu vắng và hiện diện. Tôi thiếu vắng
như người, như cá nhân; tôi là hiện diện như phương tiện, bước chuyển, cây trúc
hổng. Nó có thể trở thành cây sáo - chỉ trúc hổng có thể trở thành sáo.
Tôi đã trao bản thân mình cho
cái toàn thể. Bây giờ bất kì ý cái gì là ý chí của cái toàn thể... nếu ngài muốn
nói qua tôi, tôi sẵn có; nếu ngài không muốn nói qua tôi, tôi sẵn có. Ý chí của
ngài bây giờ là ý chí duy nhất. Tôi không có ý chí riêng của mình.
Đó là lí do tại sao nhiều lần bạn
sẽ thấy những mâu thuẫn trong phát biểu của tôi - bởi vì tôi không thể thay đổi
được điều gì. Thượng đế là mâu thuẫn bởi vì Thượng đế là ngược đời. Ngài chứa đựng
các cực đối lập: ngài là bóng tối và ánh sáng, mùa hè và mùa đông, sống và chết.
Đôi khi ngài nói như sống và đôi khi như chết, và đôi khi ngài tới như mùa hè
và đôi khi như mùa đông... tôi có thể làm được gì?
Nếu tôi suy diễn, tôi sẽ biểu
thị sai. Nếu tôi cố gắng nhất quán thế thì tôi sẽ sai. Tôi có thể đúng chỉ nếu
tôi sẽ vẫn còn có sẵn cho mọi mâu thuẫn mà Thượng đế hàm chứa.
Chiếc ghế này, Subhuti, chắc chắn
là trống rỗng. Và ngày mà bạn có thể thấy cái ghế này trống rỗng, thân thể này
trống rỗng, con người này trống rỗng, bạn sẽ thấy tôi, bạn sẽ có tiếp xúc với
tôi. Đó là khoảnh khắc thực khi đệ tử gặp thầy. Nó là tan biến, biến mất... giọt
nước tuột vào trong đại dương, hay đại dương tuột vào trong giọt nước. Điều đó
là như nhau! - thầy biến mất trong đệ tử và đệ tử biến mất vào trong thầy. Và
thế thì tràn ngập im lặng sâu lắng.
Nó không phải là đối thoại! Đó
là nơi tôn giáo phương Đông, đặc biệt Phật giáo, đã đạt tới cực điểm cao hơn Ki
tô giáo, Do Thái giáo, Hồi giáo - bởi vì Hồi giáo, Do Thái giáo, Ki tô giáo vẫn
còn níu bám cách nào đó vào ý tưởng của đối thoại. Nhưng đối thoại giả định trước
là nhị nguyên, tính hai. Hồi giáo, Ki tô giáo, Do Thái giáo đều là các tôn giáo
của lời cầu nguyện. Lời cầu nguyện giả định trước rằng có một Thượng đế tách bạch
với bạn, rằng bạn có thể nói với ông ấy.
Do đó cuốn sách của Martin
Buber đã trở nên rất nổi tiếng - Ta và Ngươi. Đó là bản chất của cầu nguyện.
Nhưng ‘ta’ và ‘ngươi’... nhị nguyên được cần cho đối thoại. Và dù cuộc đối thoại
có thể hay đến đâu, nó vẫn là phân chia, chia chẻ; nó chưa là hợp nhất. Sông đã
không đi vào trong đại dương. Có thể nó đã tới rất gần, ngay bên bờ, nhưng nó
kìm lại.
Phật giáo không phải là tôn
giáo của cầu nguyện, nó là tôn giáo của thiền. Và đó là khác biệt giữa lời cầu
nguyện và thiền: lời cầu nguyện là đối thoại, thiền là im lặng. Lời cầu nguyện
phải được nói cho ai đó - thực, không thực, nhưng nó phải được nói cho ai đó.
Thiền không phải là việc nói chút nào; người ta chỉ đơn giản rơi vào trong im lặng,
người ta đơn giản phải biến mất trong tính không. Khi người ta không hiện hữu,
thiền hiện hữu.
Và Phật là thiền - đó là hương
vị của ông ấy. Mười ngày này chúng ta vẫn còn im lặng, chúng ta vẫn còn trong
thiền. Điều thực đã được nói. Những người đã không nghe thấy điều thực, bây giờ
với họ tôi sẽ nói.
Việc thiền đã tràn ngập trong
mười ngày qua là với khác biệt - và đó là khác biệt giữa cách tiếp cận của Phật
và của tôi - khác biệt chút ít, nhưng cực kì quan trọng. Và điều đó bạn cần phải
hiểu, bởi vì tôi không đơn thuần là người bình chú về Phật. Tôi không chỉ làm vọng
lại ông ấy, tôi không đơn giản là tấm gương phản xạ ông ấy; tôi là đáp ứng,
không phải là phản xạ. Tôi không phải là học giả, tôi không định tạo ra việc
phân tích học thuật về các phát biểu của ông ấy - tôi là nhà thơ!
Tôi đã thấy cùng tính không mà
ông ấy đã thấy, và, chắc chắn, tôi đã thấy nó theo cách riêng của tôi. Phật có
cách riêng của ông ấy, tôi có cách riêng của tôi - về việc thấy, về việc hiện hữu.
Cả hai cách đều đạt tới cùng đỉnh, nhưng cách thức là khác nhau. Cách của tôi
có khác biệt chút ít - chút ít, nhưng quan trọng sâu sắc, nhớ lấy.
Mười ngày này không chỉ là của
thiền im lặng - mười ngày này là của âm nhạc, im lặng và thiền. Âm nhạc là đóng
góp của tôi cho nó. Phật sẽ không cho phép điều đó. Tại điểm đó chúng tôi sẽ
cãi nhau. Ông ấy sẽ không cho phép âm nhạc; ông ấy sẽ nói rằng âm nhạc là khuấy
động. Ông ấy sẽ khăng khăng vào im lặng thuần khiết, ông ấy sẽ nói rằng thế là
đủ. Nhưng đó là chỗ chúng tôi đồng ý bất đồng.
Với tôi, âm nhạc và thiền là
hai mặt của cùng một hiện tượng. Và không có âm nhạc, thiền thiếu mất cái gì
đó; không có âm nhạc, thiền có chút ít đờ đẫn, không sinh động. Không có thiền,
âm nhạc đơn giản là tiếng ồn - hài hoà, nhưng ầm ĩ. Không có thiền, âm nhạc là
giải trí. Và không có âm nhạc, thiền trở thành ngày càng phủ định hơn, có
khuynh hướng hướng theo cái chết.
Do đó nhấn mạnh của tôi là âm
nhạc và thiền nên đi cùng nhau. Điều đó bổ sung một chiều hướng mới - cho cả
hai. Cả hai được làm giầu có hơn bởi nó.
Nhớ ba M như bạn nhớ ba R. M thứ
nhất là toán học (Mathematic); toán học
là khoa học thuần khiết nhất. M thứ hai là âm nhạc (Music); âm nhạc là nghệ thuật thuần khiết. Và M thứ ba là thiền (Meditation); thiền là tôn giáo thuần
khiết. Khi tất cả ba điều này gặp gỡ, bạn đạt tới bộ ba.
Cách tiếp cận của tôi là khoa học.
Cho dù tôi có đưa ra những phát biểu phi logic, tôi làm cho chúng thành rất rất
logic. Cho dù tôi khẳng định các nghịch lí, chúng được khẳng định theo cách thức
logic. Bất kì điều gì tôi đang nói đều có toán học đằng sau nó, phương pháp,
cách tiếp cận khoa học nào đó. Tôi không là người phi khoa học. Khoa học của
tôi phục vụ cho tôn giáo của tôi; khoa học không phải là mục đích nhưng nó là sự
bắt đầu đẹp.
Và cách tiếp cận của tôi là nghệ
thuật, thẩm mĩ. Tôi không thể giúp bạn được chừng nào trường năng lượng này còn
chưa trở thành âm nhạc. Âm nhạc là nghệ thuật thuần khiết. Và nếu nó được gắn với
toán học, nó trở thành nhạc cụ cực kì mạnh mẽ để xuyên thấu vào nội tâm của bạn.
Tất nhiên, nó sẽ không đầy đủ chừng nào thiền chưa là đỉnh cao nhất, tôn giáo
thuần khiết nhất.
Và chúng ta đang cố gắng để tạo
ra sự tổng hợp tối thượng. Đây là bộ ba của tôi: toán học, âm nhạc, thiền. Đây
là trimurti của tôi - ba khuôn mặt của Thượng đế. Bạn có thể đạt tới Thượng đế
qua một khuôn mặt, nhưng thế thì kinh nghiệm của bạn về Thượng đế sẽ không
phong phú như khi bạn đạt tới qua hai khuôn mặt. Nhưng nó sẽ vẫn thiếu cái gì đó
chừng nào bạn chưa đạt tới tất cả ba khuôn mặt. Khi bạn biết tới Thượng đế như
một bộ ba, khi bạn đã đi qua tất cả ba chiều, kinh nghiệm của bạn, niết bàn của
bạn, chứng ngộ của bạn, sẽ là phong phú nhất.
Phật nhấn mạnh vào một mình thiền;
đó là một khuôn mặt của Thượng đế. Mohammed nhấn mạnh vào cầu nguyện, âm nhạc,
ca hát; do đó Koran có phẩm chất của âm nhạc trong nó. Không kinh sách nào có
nhiều âm nhạc trong nó như Koran. Chính từ koran đơn giản có nghĩa là “Ngâm ngợi
đi! Hát đi!” Đó là khải lộ đầu tiên cho Mohammed. Một cái gì đó từ cõi bên kia
đã kêu gọi và nói, “Ngâm ngợi đi! Ngâm ngợi đi! Hát đi!”
Hồi giáo là khuôn mặt khác của
Thượng đế. Và có các tôn giáo đã tiếp cận tới Thượng đế qua M thứ ba: toán học.
Jaina giáo là đại diện thuần khiết nhất của cách tiếp cận thứ ba. Mahavira nói
giống như Albert Einstein. Không phải ngẫu nhiên mà Mahavira là người đầu tiên
trong lịch sử loài người nói về lí thuyết tương đối. Sau hai mươi nhăm thế kỉ,
Albert Einstein mới có khả năng chứng minh điều đó một cách khoa học, nhưng
Mahavira đã thấy điều đó trong linh ảnh của ông ấy.
Nếu bạn đọc Mahavira, phát biểu
của ông ấy là tuyệt đối logic, toán học. Kinh sách Jaina không có dòng nước
tươi mát trong chúng - khô khan, số học. Đó là khuôn mặt khác của Thượng đế. Và
chỉ có ba loại tôn giáo đã tồn tại trên thế giới này: tôn giáo của toán học, đại
diện bởi Jaina giáo; tôn giáo của âm nhạc, đại diện bởi Hồi giáo, Ki tô giáo,
Do Thái giáo, Hindu giáo; và tôn giáo của thiền, đại diện bởi Phật giáo, Đạo
giáo.
Nỗ lực của tôi ở đây là để cho
bạn một tôn giáo toàn bộ, chứa tất cả ba M trong nó. Đó là cuộc phiêu lưu rất
tham vọng. Trước đây nó chưa hề được thử; do đó tôi sẽ bị chống đối vì không ai
đã từng bị chống đối trước đây. Bạn đang đi với một người nguy hiểm, nhưng cuộc
hành trình sẽ cực kì đẹp. Nguy hiểm, mạo hiểm không làm cho cuộc hành trình xấu
đi; ngược lại, chúng làm cho nó cực kì đẹp đẽ. Tất cả những nguy hiểm mà bạn sẽ
phải đối diện với tôi sẽ đem lại cho bạn xúc động. Cuộc hành trình sẽ không đờ
đẫn, nó sẽ rất sống động. Chúng ta đang đi hướng tới Thượng đế theo con đường
đa chiều đến mức từng khoảnh khắc của cuộc hành trình đều quí giá.
Tôi đã bắt đầu những bài giảng
này về Phật bằng mười ngày im lặng một cách có chủ ý. Đấy là cách thức để bắt đầu
bằng im lặng - Phật sẽ rất hạnh phúc. Ông ấy phải nhún vai một chút xíu bởi vì
âm nhạc, nhưng tôi có thể làm gì được? Điều đó không thể đừng được.
Tôn giáo của tôi phải là tôn
giáo của nhảy múa, tình yêu, tiếng cười. Nó phải hướng theo cuộc sống, nó phải
khẳng định cuộc sống. Nó phải là chuyện tình với cuộc sống. Nó không phải là từ
bỏ mà là hân hoan.
0 Đánh giá