Read more
Ba vào buổi sáng thì sao? Đây là chuyện về
người dạy khỉ, người đó tới lũ khỉ và bảo chúng:
“Chúng mày sẽ ăn ba gói vào buổi sáng, và bốn
gói vào buổi tối.”
Nghe thấy điều này cả lũ khỉ bực tức.
Thế là người dạy khỉ lại nói:
“Thôi được thế thì ta sẽ đổi lại, Ăn bốn
vào buổi sáng và ba vào buổi chiều.”
Lũ khỉ hoan hỉ với cách sắp xếp này.
Hai cách sắp xếp là như nhau - Số lượng gói
không thay đổi, nhưng một đằng lũ khỉ không hài lòng, và đằng kia lũ khỉ lại
thoả mãn.
Người dạy khỉ sẵn lòng thay đổi cách thu xếp
cá nhân để đáp ứng điều kiện khách quan. Ông ta chẳng mất gì bởi việc đó. Người
trí huệ thực sự, xem xét cả hai vế vấn đề không thiên vị, xét cả hai dưới ánh
sáng của Đạo. Điều này được gọi là theo hai quá trình một lúc.
Luật là ba vào buổi sáng. Trang
Tử thích câu chuyện này lắm. Ông ấy thường kể lại nó. Nó thật hay, với nhiều tầng
ý nghĩa. Hiển nhiên nó rất đơn giản nhưng vẫn là chỉ dẫn rất sâu sắc về tâm trí
con người.
Điều đầu tiên cần phải hiểu là ở
chỗ tâm trí con người mang tính khỉ gió. Không phải Darwin là người đã phát hiện
ra rằng con người bắt nguồn từ khỉ. Việc quan sát lâu dài đã cho thấy rằng tâm
trí con người hành xử theo cùng hình mẫu như tâm trí của khỉ. Chỉ hiếm khi mới
xảy ra việc bạn siêu việt lên trên tính khỉ gió này. Khi tâm trí trở nên tĩnh lặng,
khi tâm trí trở nên im lặng, khi thực sự không có tâm trí chút nào, bạn siêu việt
lên trên hình mẫu khỉ.
Hình mẫu khỉ là gì? Một điều,
tâm trí không bao giờ tĩnh lặng. Và chừng nào bạn còn chưa tĩnh lặng, bạn không
thể thấy được chân lí. Bạn dậy sóng, run rẩy nhiều đến mức chẳng thể thấy được
cái gì. Cản nhận rõ ràng là không thể có được. Khi thiền bạn làm gì? Bạn đang đặt
con khỉ này vào vị trí tĩnh lặng, do đó mới có tất cả những khó khăn của việc
thiền. Bạn càng cố gắng làm cho tâm trí tĩnh lặng, nó càng nổi loạn, nó càng bắt
đầu đi vào rối loạn, nó càng trở nên bất ổn.
Bạn đã bao giờ thấy một con khỉ
ngồi im lặng và tĩnh lặng chưa? Không thể được! Khỉ bao giờ cũng ăn cái gì đó,
làm cái gì đó, đung đưa, huyên thuyên. Đây là điều bạn đang làm. Con người đã
phát minh ra nhiều điều. Nếu không có gì để làm, anh ta sẽ nhai kẹo cao su; nếu
không có gì để làm, anh ta sẽ hút thuốc! Đây chỉ là những bận bịu ngu xuẩn, bận
bịu kiểu khỉ. Cái gì đó cần phải được làm liên tục để cho bạn vẫn còn bận bịu.
Bạn cũng bất ổn đến mức cái bất
ổn của bạn cần phải là bận rộn bằng cách này hay cách khác. Đó là lí do tại sao
mọi điều đã được nói ra để chống lại việc hút thuốc, việc hút thuốc vẫn không
thể chấm dứt được. Chỉ trong thế giới thiền việc hút thuốc mới có thể chấm dứt
- ngoài ra thì không. Thậm chí nếu có nguy hiểm về cái chết, về ung thư, về
lao, nó vẫn không thể dừng lại được, bởi vì vấn đề không phải chỉ là hút thuốc,
đấy là vấn đề về cách tháo bỏ cái bất ổn.
Những người tụng mật chú có thể
chấm dứt việc hút thuốc bởi vì họ đã tìm ra cái thay thế. Bạn có thể cứ tụng
Ram, Ram, Ram, và điều này trở thành một loại hút thuốc. Môi bạn đang làm việc,
mồm bạn đang chuyển động, cái bất ổn của bạn được thoát ra. Cho nên japa có thể
trở thành một loại hút thuốc, một loại tốt hơn, ít hại hơn cho sức khoẻ.
Nhưng về cơ bản nó vẫn là cùng
một thứ - tâm trí bạn không thể bị bỏ lại yên nghỉ. Tâm trí bạn phải làm điều
gì đó, không chỉ trong khi bạn đang thức tỉnh mà thậm chí cả khi bạn đang ngủ.
Để một ngày quan sát vợ mình hay chồng mình đang ngủ mà xem, chỉ ngồi trong hai
hay ba tiếng im lặng và quan sát khuôn mặt. Bạn sẽ thấy con khỉ chứ không phải
con người. Thậm chí trong giấc ngủ nhiều điều vẫn tiếp diễn. Người đó vẫn bận bịu.
Giấc ngủ này không thể sâu được, nó không thể thực sự thảnh thơi, bởi vì làm việc
vẫn tiếp diễn. Ngày vẫn tiếp tục, không có gián đoạn; tâm trí vẫn làm việc theo
cùng cách. Thường xuyên có huyên thuyên bên trong, độc thoại bên trong, và cũng
chẳng có gì ngạc nhiên là bạn phát chán. Bạn chán với bản thân mình. Mọi người
đều có vẻ chán.
Mulla Nassruddin đang kể lại một
câu chuyện cho các đệ tử của mình, và bỗng nhiên trời bắt đầu mưa - hôm đó chắc
phải cũng là một ngày như thế này. Thế rồi một người qua đường tới, cũng chỉ để
trú chân tránh mưa, vào đúng chỗ Nasruddin đang kể chuyện cho đệ tử của mình.
Anh ta cũng chỉ đợi cho mưa tạnh nhưng không thể nào đừng được việc nghe.
Nasruddin đang kể một câu chuyện
phóng đại. Nhiều lần người này thấy gần như không thể nào cưỡng lại được việc
ngắt lời, bởi vì anh ta đang nói những điều ngớ ngẩn thế. Nhưng người đó cứ
nghĩ đi nghĩ lại mãi và tự nói với mình, “Đấy chẳng phải là việc của mình. Mình
chỉ ở đây bởi cơn mưa, ngay khi nó tạnh thì mình sẽ đi. Mình không cần can thiệp
vào.” Nhưng đến một điểm thì người này không thể đừng được nữa, người đó không
thể dằn mình được thêm nữa. Người đó ngắt lời bằng việc nói, “Thôi đủ rồi. Tôi
xin lỗi, điều này không phải là việc của tôi, nhưng bây giờ thì ông đã làm quá
mức về nó!”
Trước hết tôi phải kể cho bạn
câu chuyện rồi chỉ ra chỗ người này không thể dằn mình thêm nữa…
Nasruddin đang nói, “Có lần
trong thời trẻ tôi đã du hành tới khu rừng châu Phi, lục địa đen. Bỗng nhiên một
hôm một con sư tử nhảy xổ ra chỉ ngay quãng năm mét trước tôi. Tôi thì chẳng có
vũ khí gì hay cái gì bảo vệ cả, mỗi một mình trong rừng. Con sư tử nhìn vào tôi
và bắt đầu bước về phía tôi.”
Các đệ tử trở nên rất háo hức.
Nasruddin dừng lại một chốc và nhìn vào mặt họ. Một đệ tử nói, “Xin thầy đừng bắt
chúng tôi phải chờ đợi, điều gì đã xảy ra?”
Nasruddin nói, “Con sư tử lại gần
hơn, gần hơn nữa cho tới khi nó chỉ còn cách một mét rưỡi.”
Một đệ tử khác nói, “Không thể
đợi thêm được nữa. Xin thầy nói ngay cái gì xảy ra.”
Nasruddin nói, “Sự việc đơn giản
thế, logic thế, tự mình nghĩ xem sao. Con sử tử nhảy lên, giết chết ta và ăn thịt
ta!”
Đến lúc này thế thì quá lắm đối
với người lạ! Anh ta nói, “Ông nói rằng con hổ đã giết chết ông và ăn thịt ông,
và ông lại vẫn sống sờ sờ ngồi đây sao?”
Nasruddin nhìn thẳng vào người
này và nói, “Ha ha, ông gọi người này là sống sao?”
Nhìn vào khuôn mặt mọi người và
bạn sẽ hiểu điều người đó ngụ ý. Bạn có gọi người này là sống không? Chán đến
chết thế, kéo lê thế sao?
Một lần một người nói với
Nasruddin, “Tôi rất nghèo. Việc sống còn bây giờ không thể được, chúng tôi phải
tự tử chăng? Tôi có sáu đứa con và vợ, bà chị gái goá và bố mẹ già. Và cuộc sống
thì ngày càng khó khăn hơn. Liệu anh có thể gợi ý điều gì được chăng?”
Nasruddin nói, “Anh có thể làm
hai việc và cả hai sẽ có ích. Một, bắt đầu làm bánh mì, bởi vì mọi người đều phải
sống và họ phải ăn, anh bao giờ cũng có việc kinh doanh.”
Người này hỏi, “Thế còn việc
kia?”
Nasruddin nói, “Bắt đầu làm
khăn liệm cho người chết, bởi vì khi người ta sống, họ sẽ chết. Và điều này
cũng là một việc kinh doanh tốt. Hai việc kinh doanh này đều tốt - bánh mì và
khăn liệm cho người khác.”
Sau một tháng người này quay lại.
Anh ta trông thậm chí còn thất vọng hơn, rất buồn khổ, và anh ta nói, “Chẳng
cái gì có vẻ có tác dụng cả. Tôi đã đầu tư mọi thứ tôi có vào việc kinh doanh,
như anh đã gợi ý, nhưng mọi sự dường như chống lại tôi.”
Nasruddin nói, “Làm sao điều ấy
có thể xảy ra được? Mọi người đều phải ăn bánh mì trong khi họ còn sống, và khi
họ chết thì người thân của họ phải mua khăn liệm chứ.”
Người này nói, “Nhưng ông không
hiểu. Trong làng này có ai sống đâu và có ai chết đâu. Họ đơn giản kéo lê mãi
ra.”
Mọi người chỉ sống kéo lê. Bạn
không cần nhìn vào khuôn mặt người khác, chỉ nhìn vào trong gương thôi và bạn sẽ
thấy việc kéo lê nghĩa là gì - không sống cũng chẳng chết. Cuộc sống đẹp thế,
cái chết cũng đẹp - việc kéo lê là xấu.
Nhưng tại sao bạn trông nặng
gánh thế? Việc huyên thuyên thường xuyên của tâm trí làm tiêu tán năng lượng.
Việc huyên thuyên thường xuyên của tâm trí là sự dò rỉ thường xuyên trong con
người bạn. Năng lượng bị tiêu tán. Bạn chưa bao giờ có đủ năng lượng để làm cho
bạn cảm thấy sống động, trẻ trung, tươi tắn, và nếu bạn không trẻ trung và tươi
tắn và sống động, cái chết của bạn cũng sẽ là việc rất mờ xỉn.
Người sống một cách mãnh liệt,
chết cũng mãnh liệt, và khi cái chết là mãnh liệt, nó có cái đẹp của riêng nó.
Người sống một cách toàn bộ, chết cũng toàn bộ, và bất kì khi nào tính toàn bộ
có đó, đều là cái đẹp. Cái chết là xấu, không phải bởi vì cái chết mà bởi vì bạn
chưa bao giờ sống cho phải. Nếu bạn chưa bao giờ sống, bạn không giành được cái
chết đẹp. Nó phải được giành lấy. Người ta phải sống theo cách toàn bộ và toàn
thể đến mức người đó có thể chết một cách toàn bộ, không trong phân mảnh. Bạn sống
trong phân mảnh, cho nên bạn chết trong phân mảnh. Phần này chết, thế rồi đến
phần khác, phần khác nữa, và bạn mất nhiều năm để chết. Thế thì toàn bộ sự việc
trở thành xấu. Cái chết sẽ là đẹp nếu người ta đã sống động. Con khỉ bên trong
này không cho phép bạn sống động, và con khỉ bên trong này cũng sẽ không cho
phép bạn chết đẹp. Việc huyên thuyên thường xuyên bên trong này phải bị chấm dứt.
Và huyên thuyên là gì, chủ đề
là gì? Chủ đề là ba vào buổi sáng cứ diễn ra trong tâm trí. Bạn làm gì bên
trong tâm trí? Liên tục thực hiện thu xếp: làm cái này, không làm cái kia, xây
ngôi nhà này, phá ngôi nhà kia; chuyển từ kinh doanh này sang kinh doanh khác bởi
vì sẽ có nhiều lợi nhuận hơn; đổi vợ này, chồng này. Bạn đang làm gì vậy? Chỉ sắp
xếp sự thay đổi.
Trang Tử nói rằng cuối cùng,
chung cuộc, nếu bạn có thể nhìn vào tổng số, tổng số bao giờ cũng là như nhau.
Nó là bẩy. Dù bạn có được trao cho ba gói hạt dẻ vào buổi sáng và bốn gói vào
buổi tối, hay theo cách khác - bốn gói vào buổi sáng và ba gói vào buổi tối -
thì tổng số vẫn là bẩy. Đây là một trong những luật bí mật nhất - tổng số bao
giờ cũng như nhau.
Bạn có thể không hiểu thấu điều
đó, nhưng khi một người ăn xin hay một ông vua chết đi, tổng số của họ là như
nhau. Người ăn xin sống trên phố, nhà vua sống trong cung điện, nhưng tổng số
là như nhau. Người giầu, người nghèo, người thành công và người thất bại, tổng
số là như nhau. Nếu bạn có thể nhìn vào tổng số của cuộc đời, thế thì bạn sẽ đi
tới biết điều Trang Tử ngụ ý qua ba vào buổi sáng.
0 Đánh giá