Read more
Yêu nghĩa là
gì?
Prem Jyoti, yêu có các nghĩa
khác nhau cho tất cả mọi người. Với nhà văn, yêu là từ. Với nghệ sĩ, yêu là mầu
sắc. Với diễn viên hài, yêu là tiếng cười. Với đứa trẻ nhỏ, nó là người mẹ. Với
ong, nó là mật hoa. Với hoa, nó là ánh mặt trời. Và với bò cái, nó là nhiều bò
đực.
Điều đó tất cả phụ thuộc vào bạn
mà yêu sẽ có nghĩa gì. Yêu là chiếc thang có nhiều bậc. Tại bậc thấp nhât nó là
sinh lí, sinh học, hoá học. Nó không là gì ngoài trò chơi của các hoóc môn. Đàn
ông bị hấp dẫn tới đàn bà, đàn bà bị hấp dẫn tới đàn ông. Họ nghĩ họ đang rơi
vào tình yêu, nhưng nếu hoóc môn có thể cười thì chúng phải cười to bên trong bạn
– bạn đang bị lừa. Điều bạn gọi là tình yêu thì không là gì ngoài sự hấp dẫn giữa
các hoóc môn đực và cái. Nó là hoá chất thuần khiết; tại điểm thấp nhất nó
không nhiều hơn điều đó. Nó mang tính con vật, nó là thèm khát.
Và hàng triệu người chỉ biết
tình yêu ở mức thấp nhất của nó. Bởi vì những người này đã nảy sinh một tín ngưỡng
lớn về từ bỏ tình yêu. Những người nghĩ rằng thèm khát là tình yêu đã tạo ra
tôn giáo lớn trong đó tình yêu phải bị từ bỏ. Cả hai đều sai, bởi vì cả hai đều
đã chấp nhận bậc thang thấp nhất dường như nó là tất cả. Nó không phải vậy.
Nếu bạn đi lên cao hơn chút ít,
tình yêu của con người với âm nhạc không phải là hoá chất, nó không phải là
mang tính hooc môn, nó không có tính sinh lí; nó có tính tâm lí. Tình yêu của
con người với hoa không thể qui giản về dâm dục được. Tình yêu của con người với
hội hoạ… đã có những hoạ sĩ đã hi sinh toàn thể cuộc đời mình chỉ để vẽ.
Vincent van Gogh, một trong những
hoạ sĩ vĩ đại nhất, đã hi sinh bản thân mình toàn bộ chỉ để vẽ: vẽ còn quan
trong hơn chính bản thân cuộc sống. Bởi vì việc vẽ ông ấy không thể làm việc được;
ông ấy liên tục vẽ cho nên không có thời gian để làm việc. Anh ông ấy thường
cho ông ấy đủ tiền để sống, bởi vì không ai quan tâm tới việc là hoạ sĩ của ông
ấy. Và ông ấy đã là một hoạ sĩ kì lạ nữa, một thiên tài rất vĩ đại. Bất kì khi
nào có một thiên tài người ta cũng phải mất hàng trăm năm để thừa nhận ông ấy.
Ông ấy không phải là hoạ sĩ truyền thống. Ông ấy đã mang vào tranh vẽ cái gì đó
mới, tầm nhìn mới.
Cho nên không ai đã có khả năng
đánh giá được tranh của ông ấy, chúng không bán được. Bạn sẽ ngạc nhiên mà biết
rằng thậm chí đến một tranh cũng không bán được khi Van Gogh còn sống; bây giờ
từng bức tranh của ông ấy đều đáng giá hàng triệu đô la. Chỉ vài bức còn lại,
nhiều nhất là hai trăm bức – ông ấy đã vẽ cả nghìn bức. Tất cả đều thất lạc, bởi
vì không ai quan tâm gìn giữ chúng.
Ông ấy thường đem tranh của
mình đi cho không bạn bè, bởi vì không ai quan tâm tới tranh ông ấy; không chỉ
họ không quan tâm, họ thậm chí không đủ dũng cảm để treo tranh của ông ấy trong
phòng khách của mình bởi vì mọi người sẽ cười họ. Cách tiếp cận của ông ấy tới
cuộc sống và tự nhiên là mới thế. Anh ông ấy thường cho ông ấy đủ tiền hàng tuần
chỉ để sống. Ông ấy sẽ ăn chỉ ba ngày trong tuần; ngày thứ tư ông ấy tiết kiệm
tiền để vẽ. Bây giờ bạn có thể sống theo cách này được bao lâu?
Đến lúc ông ấy ba mươi bẩy tuổi,
chỉ ba mươi bẩy thôi, ông ấy tự tử. Và bức thư ngắn ông ấy đã để lại là cực kì
có ý nghĩa. Ông ấy đã viết rằng “Tôi tự tử không chống lại ai cả – tôi đã không
phàn nàn chống lại bất kì ai hay cuộc sống – cuộc sống đã là sự hoàn thành lớn
cho tôi. Tôi tự tử bởi vì tất cả những gì tôi muốn vẽ tôi đã vẽ rồi; bây giờ chẳng
có ích gì mà sống nữa. Tôi đã làm điều tôi phải tới làm; công việc của tôi đã
hoàn thành.”
Ông ấy muốn vẽ mặt trời trong tất
cả các khuôn mặt có thể của nó. Trong một năm ông ấy liên tục vẽ mặt trời. Ông ấy
liên tục đứng dưới mặt trời ngoài không khí. Dạ dầy ông ấy trống rỗng, ông ấy
đói, và mặt trời nóng… và ông ấy liên tục vẽ bởi vì không mấy thời gian còn lại.
Mặt trời làm ông ấy phát điên, nó đã là quá nhiều. Và thế rồi ông ấy tự tử, bởi
vì ông ấy đã vẽ mặt trời từ lúc mặt trời mọc tới lúc mặt trời lặn, mọi khuôn mặt,
mọi mầu sắc, mọi mây mù có thể. Ông ấy đã làm xong việc của mình. Ông ấy chết một
cách mãn nguyện.
Bây giờ, tình yêu này cho việc
vẽ, tình yêu này cho nghệ thuật, là cái gì đó cao hơn – cao hơn sinh học, cao
hơn hoá chất, cao hơn sinh lí. Nó không phải là thèm khát, bạn không thể gọi nó
là thèm khát được. Nó là đam mê như thèm khát hay còn nhiều hơn thế, bởi vì rất
ít người chết vì người đàn bà và rất ít người chết vì người đàn ông. Nhưng người
này chết vì các bức tranh của mình. Điều này mang tính tâm lí; điều này còn tốt
hơn nhiều.
Nhưng vẫn có trạng thái cao
hơn: tình yêu tâm linh, tình yêu của vị Phật, tình yêu của một Jesus, tình yêu
của một Krishna. Nó là hoàn toàn khác. Nó thậm chí không mang tính thẩm mĩ, tâm
lí; nó mang tính tâm linh. Bây giờ tình yêu có cách diễn đạt của từ bi – đam mê
đã biến thành từ bi. Phật yêu toàn thể sự tồn tại, bởi vì ông ấy có quá nhiều
và ông ấy phải chia sẻ nó. Ông ấy bị nặng gánh bởi tình yêu thoát ra từ ông ấy;
tình yêu phải được chia sẻ với cây cối, với chim chóc, với con người, với con vật,
với bất kì cái gì đến gần.
Ở mức thấp nhất khi tình yêu chỉ
là thèm khát, sinh lí, nó là việc khai thác kẻ khác, nó là việc dùng kẻ khác
như phương tiện. Chẳng mấy chốc nó bị kết thúc. Một khi bạn đã khai thác người
đàn bà hay người đàn ông bạn mất mối quan tâm; mối quan tâm chỉ cho khoảnh khắc
thôi. Khoảnh khắc người đàn bà được biết rõ với bạn thì bạn bị kết thúc với cô ấy.
Bạn đã dùng người khác như phương tiện – điều này xấu, điều này vô đạo đức.
Dùng người khác như phương tiện là hành động vô đạo đức nhất trong sự tồn tại,
bởi vì từng con người đều là mục đích lên chính mình.
Tình yêu tâm lí biết cách hi
sinh. Nghệ thuật, thơ ca, hội hoạ, âm nhạc, điệu vũ trở thành mục đích, chúng
không còn là phương tiện nữa. Bạn trở thành phương tiện. Tình yêu sinh học qui
giản người khác thành phương tiện; tình yêu tâm lí nâng người khác thành mục
đích.
Nhưng trong thế giới tâm linh
không có vấn đề phương tiện và mục đích, không có vấn đề về người khác; không
có hai. Phật yêu sự tồn tại bởi vì Phật đã trở thành bản thân sự tồn tại. Không
có vấn đề về ‘ta’ và ‘người’; nó không phải là đối thoại. Tại điểm của tâm thức
tối thượng tình yêu không phải là đối thoại; không có mối quan hệ ta/người, nó
không phải là mối quan hệ. Nó là việc chảy tràn thuần khiết của tình yêu.
Prem Jyoti, đó là nghĩa của tên
bạn: Prem nghĩa là yêu, Jyoti nghĩa là ngọn lửa. Vị phật là ngọn lửa của tình
yêu, chỉ là ngọn lửa thuần khiết không khói. Khói tới từ thèm khát. Khi không
có thèm khát, khi bạn không muốn lấy cái gì từ tình yêu của mình, khi bạn đơn
giản muốn cho, khi bạn cảm thấy biết ơn vì người khác chấp nhận tình yêu của bạn,
ngọn lửa là không khói. Nó là thuần khiết, nó là vàng ròng.
Và bạn có biết không? – tình
yêu bao giờ cũng vươn lên trên, cũng giống như ngọn lửa bao giờ cũng vươn lên
trên. Ngọn lửa chưa bao giờ đi xuống dưới. Thèm khát giống như nước, nó đi xuống
dưới; tình yêu giống như ngọn lửa, đám lửa, nó bao giờ cũng đi lên trên. Và giữa
hai điều này là hiện tượng tâm lí: cái gì đó của thèm khát trong nó, đam mê, và
cái gì đó của từ bi trong nó. Nó ở ngay giữa. Nó có phẩm chất nào đó của cái thấp
hơn và phẩm chất nào đó của cái cao hơn với nó.
Do đó khi nhà thơ trong tâm trạng
thơ ca của mình người đó gần như nhà huyền môn, nhưng đấy chỉ là vấn đề tâm trạng.
Khi người đó không trong tâm trạng thơ ca người đó chỉ là người thường hay có
thể còn bình thường hơn cái gọi là người thường. Bạn có thể đã quan sát điều
đó: khi nhạc sĩ chìm ngập bản thân mình trong âm nhạc người đó vươn tới những đỉnh
cao, những đỉnh cao phù du tới mức bạn có thể cảm thấy sự hiện diện của điều
huyền bí lớn lao. Và cùng nhạc sĩ đó bạn có thể thấy ngồi trong khách sạn nào
đó uống trà, nói đủ mọi điều vô nghĩa. Người đó có vẻ quá bình thường; bạn
không thể tin được rằng con người này đã tạo ra âm nhạc hay thế, âm nhạc tinh
tú thế!
Nếu bạn đọc thơ, nhà thơ dường
như giống nhà tiên tri, một Kahlil Gibran. Nếu bạn đọc Nhà Tiên tri nó gần như
là nhà tiên tri, nhưng nếu bạn gặp Kahlil Gibran và thấy ông ấy trong tâm trạng
bình thường của ông ấy bạn sẽ ngạc nhiên: ông ấy là người rất hay giận dữ, ghen
tị, cãi lộn. Ông ấy đi vào cơn thịnh nộ rất trẻ con, ném mọi thứ, rất mang tính
sở hữu. Nếu bạn gặp Kahlil Gibran bạn sẽ ngạc nhiên… làm sao người này có thể
viết ra cuốn Nhà Tiên tri được? – bởi vì cuốn sách vươn lên cùng tầm cao như
Kinh Thánh, như Koran.
Nhưng người này không cư ngụ ở
những chiều cao đó; chỉ thỉnh thoảng mây không có đó và nhà thơ có thể thấy mặt
trời, đại dương, có thể thấy bầu trời rộng mở và có thể cho bạn thoáng nhìn về
nó trong thơ ca của ông ấy, trong âm nhạc của ông ấy. Nhưng chẳng mấy chốc mây
lại kéo tới và mặt trời không sẵn có nữa… và nhà thơ là tầm thường như bạn hay
thậm chí còn tầm thường hơn, bởi vì khi bạn rơi khỏi thoáng nhìn bạn rơi vào
chiều sâu, chỉ để giữ cân bằng.
Cho nên bạn có thể tìm thấy một
nhà thơ say, nằm dài trong cống rãnh như con chó, hét lên những điều vô nghĩa,
và cùng nhà thơ đó đem tới những bông hoa đẹp thế từ cái không biết. Cho nên ở
giữa cả hai điều này sẽ có cùng nhau; nó là hiện tượng trộn lẫn. Hãy vươn lên từ
cái thấp, nhưng đừng dừng lại ở giữa. Hãy cứ vươn lên cái cao nhất.
Khi tôi nói về tình yêu tôi bao
giờ cũng ngụ ý cái cao nhất, với một khác biệt: khi người khác nói về cái cao nhất
họ phủ nhận cái thấp nhất; tôi không phủ nhận nó, tôi chấp nhận nó. Tôi muốn
dùng nó như bàn đạp. Cái thấp hơn phải được làm thuần khiết bởi cái cao hơn.
Cái thấp hơn phải được biến đổi bởi cái cao hơn, không bị phủ nhận, không bị
bác bỏ. Nếu bạn bác bỏ nó, nó còn dai dẳng. Nếu bạn bác bỏ nó, nếu bạn kìm nén
nó, nó trả thù. Nó làm cho bạn xấu hơn bạn đã từng vậy trước đây.
Nếu bạn cứ kìm nén mọi thứ, thế
thì trên bề mặt bạn có thể trông như thánh nhân, nhưng chỉ trên bề mặt thôi. Tốt
hơn cả hãy là tội đồ trên bề mặt và là thánh nhân ở trung tâm hơn là điều ngược
lại.
Tôi không thiên về kìm nén cái
thấp hơn. Cái thấp hơn phải được nâng lên những đỉnh cao, cái thấp hơn phải được
cho đôi cánh. Với sự sáng suốt, với hiểu biết, điều đó là có thể. Nếu bạn phủ nhận
cái thấp hơn bạn sẽ không bao giờ có khả năng đạt tới cái cao hơn, bởi vì bậc
thấp hơn là bước cần thiết. Vâng, hãy vượt ra ngoài nó, nhưng bạn có thể vượt
ra ngoài nó chỉ nếu bạn không bác bỏ nó. Hãy dùng nó, nhưng hãy nhớ đừng trở
nên bị ám ảnh bởi nó. Hai điều này phải được ghi nhớ: một là, không bị ám ảnh bởi
nó, không dừng tại nó, và hai là, không bác bỏ và phủ nhận nó mà dùng nó làm
bàn đạp.
Hãy khéo léo. Từ của Phật là
upaya – khéo léo. Và khi ông ấy nói “upaya,” ông ấy ngụ ý hãy rất nghệ thuật trong
việc biến đổi cuộc sống của bạn. Nó chỉ là tiềm năng, hạt mầm, nhưng nó có thể
trở thành cái cây lớn và nó có thể nở hoa vào thời điểm riêng của nó. Và khi
cây nở hoa, khi hàng nghìn hoa đã nảy sinh trên cành cây, có niềm vui lớn trong
việc là cây, niềm cực lạc lớn lao.
Bạn cũng là hạt mầm – hãy trở
thành cây. Hạt mầm có thể xấu – hạt mầm gần như bao giờ cũng hiện hữu; rễ có thể
xấu, nhưng hãy nhớ, chính là trên rễ mà cây phải lớn lên. Rễ phải được dùng;
không có rễ sẽ không có việc nở hoa.
Không có hấp dẫn sinh lí sẽ
không có sự trưởng thành tâm lí. Và không có chuyện tình tâm lí với nghệ thuật,
âm nhạc, điêu khắc, không có khả năng của tình yêu tâm linh. Nhà thơ và hoạ sĩ
và vũ công và nhạc sĩ là bước cần thiết hướng tới việc trở thành vị phật.
0 Đánh giá