Read more
Yoga: Alpha và Omega
(Trích dẫn)
Powered by RedCircle
...Làm sao bạn có thể biết yêu
khi bạn chuyển từ người này sang người khác, và người khác nữa, và người khác nữa?
Yêu cần mùa vụ, nó cần thời gian để lắng đọng, nó cần thân thiết, nó cần tin cậy
sâu sắc, nó cần đức tin.
...Một số có thể không được
giúp đỡ bởi vì họ đóng - và bạn không thể ép buộc được, và bạn không thể bạo
hành được. Hiện tượng tâm linh xảy ra trong tính thụ động sâu sắc; khi đệ tử thụ
động, chỉ thế nó mới xảy ra.
Bạn phải đi vào trong thế giới
thêm chút nữa. Bạn phải sống qua đau khổ thêm chút nữa. Bạn chưa sẵn sàng, chưa
đủ chín, và độ chín là tất cả vì thầy không thể làm gì được.
Họ phải đi và học bài học, trải
qua đau khổ của cuộc đời, đạt tới trưởng thành nào đó, và thế rồi tới tôi. Tôi
có thể không ở đây - thế thì ai đó khác sẽ ở đây. Bởi vì vấn đề không phải là
tôi và ai đó khác; mọi người đã chứng ngộ đều như nhau.
...Liệu tôi có thể giúp bạn hay
không, điều đó không do tôi quyết định. Cái toàn thể quyết định và cái toàn thể
dùng tôi. Điều đó là tuỳ ngài. Nếu điều tốt là mọi người không nên được giúp đỡ
thế thì cái toàn thể sẽ không cho phép tôi giúp mọi người.
Khi tôi nói tất cả có thể được
giúp đỡ qua tôi, tôi không ngụ ý rằng tất cả phải được giúp đỡ, bởi vì đó không
chỉ là phần tôi. Điều đó còn tuỳ vào người sẽ được giúp đỡ nữa. Nó là năm mươi
- năm mươi. Sông chảy và tôi có thể uống nước của nó, nhưng tất cả mọi người có
phải uống không? - điều đó là không chắc; vài người sẽ bỏ đi. Có thể không phải
là đúng lúc cho họ uống và không ai có thể được giúp đỡ khi nó không phải là
đúng lúc. Mọi thứ xảy ra theo đúng thời của nó.
...Patanjali là hiếm hoi. Ông ấy
là người đã chứng ngộ như Phật, như Krishna, như Christ, như Mahavira,
Mohammed, Zarathustra, nhưng ông ấy khác theo một cách nào đó. Phật, Krishna,
Mahavira, Zarathustra, Mohammed – không ai trong số họ có thái độ khoa học.
Patanjali giống như một
Einstein trong thế giới chư phật.
...Bạn sẽ phải hiểu điều Lão Tử
nói: rằng bản tính của sự tồn tại là nữ tính. Đàn bà chờ đợi; cô ấy không bao
giờ khởi đầu. Đàn ông phải đi và khởi đầu. Đàn ông phải tới và ve vãn và tán tỉnh
và thuyết phục. Sự tồn tại mang nữ tính - nó chờ đợi. Bạn phải ve vãn nó; bạn
phải tán tỉnh nó; bạn phải lấy thế chủ động và thế thì vũ trụ mưa rào lên bạn -
mưa rào theo vô hạn cách, đáp ứng theo vô hạn cách thức. Cũng như đàn bà: khi bạn
đã thuyết phục được cô ấy, cô ấy mưa rào xuống vô cùng.
...Yêu sẽ không thể nào chịu được
nếu không có cái đối lập của nó. Nếu bạn không thể tách rời khỏi người được yêu
của bạn, điều đó sẽ là không thể nào chịu được; toàn thể sự việc sẽ trở thành
đơn điệu thế, nó sẽ tạo ra nhàm chán. Sống tồn tại cùng các cái đối lập - đó là
lí do tại sao nó thú vị thế. Tới cùng nhau và đi xa ra, lại tới cùng nhau và lại
đi xa; dâng lên và rơi xuống. Nghĩ về sóng trong đại dương dâng lên và không thể
rơi xuống, nghĩ về mặt trời đã mọc lên và không thể lặn xuống. Chuyển động từ cực
này sang cực khác là bí mật rằng cuộc sống liên tục là điều thú vị.
...Bao giờ cũng nhớ: khi tiếng
hót dừng lại nó để lại phẩm chất nào đó cho bầu không khí - về sự thiếu vắng.
Nó không còn như cũ. Bầu không khí đã thay đổi hoàn toàn bởi vì tiếng hót đã tồn
tại, và thế rồi tiếng hót biến mất... bây giờ sự thiếu vắng của tiếng hót. Quan
sát điều đó - toàn thể sự tồn tại được rót đầy bởi sự thiếu vắng tiếng hót đó,
và nó còn đẹp hơn bất kì tiếng hót nào vì nó là tiếng hót của im lặng. Tiếng
hót dùng âm thanh, và khi âm thanh biến mất, thiếu vắng dùng im lặng. Sau khi
chim đã hót, im lặng là sâu hơn. Nếu bạn có thể quan sát điều đó, nếu bạn có thể
tỉnh táo, bạn bây giờ đang thiền về đối thể rất tinh tế, đối thể rất tinh tế.
...Có câu ngạn ngữ Thiền: Nếu vội,
sẽ không bao giờ đạt tới. Bạn thậm chí có thể đạt tới bằng việc ngồi, nhưng bạn
không bao giờ có thể đạt tới trong vội vàng. Chính nóng vội là rào chắn.
Nếu bạn không vội, thế thì Thiền
là có thể. Phát biểu này sẽ có vẻ mâu thuẫn, nhưng điều này là vậy. Đây là cách
thực tại vậy, mâu thuẫn. Nếu bạn vội, thế thì bạn sẽ phải đợi nhiều kiếp trước
khi chứng ngộ xảy ra cho bạn. Nếu bạn không vội, thế thì nó có thể xảy ra ngay
bây giờ.
...Chỉ có một điều người ta nên
sợ và đó là sợ. Sợ về sợ đi và đừng bao giờ sợ cái gì, bởi vì sợ làm què quặt.
Nó là chất độc, nó có tính tự tử. Di chuyển đi! Nhảy ra khỏi nó! Làm bất kì cái
gì bạn thích, nhưng đừng bị lắng đọng vào sợ vì đó là tình huống tiêu cực.
...Nếu một người nói không, đừng
coi điều đó như tổn thương, đừng coi điều đó như vết thương. Đơn giản nhận nó;
nó đã không xảy ra. Đơn giản nhận nó - người khác đã không cảm thấy thích đi
cùng bạn. Các bạn đã không phù hợp với nhau. Các bạn là những kiểu khác nhau.
Anh ta đã, hay cô ta đã, không nói không với bạn thực sự; đó không phải là chuyện
riêng tư. Bạn đã không khớp; đi lên phía trước đi. Và điều tốt là người đó đã
nói không; bởi vì nếu bạn không khớp với một người và người đó nói có, thế thì
bạn sẽ trong rắc rối thực. Bạn không biết - người khác đã cứu bạn khỏi cả đời bị
rắc rối đấy! Cám ơn anh ấy hay cô ấy và đi lên phía trước, bởi tất cả không thể
phù hợp với tất cả được.
...Từ bất hạnh, bất hạnh được
sinh ra; từ hạnh phúc, hạnh phúc được sinh ra. Bất kì cái gì bạn muốn thu hoạch
trong khoảnh khắc tiếp, bạn sẽ phải gieo ngay bây giờ.
...Điều đầu tiên là bệnh. Và nếu
bạn ốm trong năng lượng prana của bạn, bạn không thể đi xa được. Làm sao bạn có
thể đi xa với bệnh đang treo quanh bạn như đám mây? Bạn không thể đi vào trong
những cõi giới sâu hơn. Mạnh khoẻ nào đó được cần.
...Đã từng có những bộ lạc mà
không coi vàng có giá trị chút nào. Khi họ không coi vàng có giá trị gì, họ
không bị ám ảnh bởi vàng. Thế rồi lại có toàn thế giới, bị ám ảnh bởi vàng. Chỉ
là ý tưởng và vàng trở thành rất có giá trị.
Trong thế giới của sự vật, thực
tại, không cái gì có giá trị hơn hay giá trị kém. Giá trị được đem tới bởi tâm
trí, bởi bạn. Không cái gì là đẹp, không cái gì là xấu. Mọi sự là như chúng vậy.
Chúng tồn tại trong tính như vậy của chúng.
...Làm sao gạt bỏ kí ức? Quan
sát chúng, chứng kiến chúng. Và bao giờ cũng nhớ rằng: “Điều này đã xảy ra cho
mình, nhưng điều này không phải là mình”. Tất nhiên bạn được sinh ra trong gia
đình nào đó, nhưng điều này không phải là bạn; nó đã xảy ra cho bạn, một biến cố
bên ngoài bạn. Tất nhiên ai đó đã cho bạn một cái tên. Nó có tiện dụng của nó,
nhưng cái tên không phải là bạn. Tất nhiên bạn có hình dạng, nhưng hình dạng
không phải là bạn. Hình dạng chỉ là ngôi nhà bạn ngẫu nhiên ở trong đó. Hình dạng
chỉ là thân thể mà bạn ngẫu nhiên ở bên trong - và thân thể được trao cho bạn bởi
bố mẹ bạn. Nó là món quà, nhưng không là bạn.
...Khi tôi hỏi “Bạn là ai?”, bạn
nói cho tôi tên bạn. Đó là kí ức. Bố mẹ bạn đã cho bạn cái tên đó một thời gian
nào đó trước đây. Tôi hỏi bạn “Bạn là ai?” và bạn nói cho tôi về gia đình bạn:
bố bạn, mẹ bạn. Đó là kí ức.
Khi tôi hỏi bạn “Bạn là ai?”, nếu
bạn thực sự nhìn vào bên trong, câu trả lời duy nhất của bạn có thể là “Tôi
không biết”. Bất kì cái gì bạn nói đều sẽ là kí ức của bạn, không phải bạn. Câu
trả lời thực, đích thực duy nhất có thể là “Tôi không biết,” bởi vì biết bản
thân mình là điều cuối cùng.
Những người biết, họ giữ im lặng
về điều này, bởi vì nếu mọi kí ức bị bỏ đi và mọi ngôn ngữ bị bỏ đi, thế thì
“tôi là ai” không thể được nói ra.
...Đá là rất mạnh, và ở ngay
bên cạnh đá là hoa - rất yếu. Nhưng hoa có sức mạnh mà không đá nào đã bao giờ
có. Hoa chắc chắn yếu: buổi sáng nó tới, đến tối nó đi rồi. Nó phù du thế, nó tạm
thời thế, chốc lát thế. Nhưng hoa có sức mạnh của chiều hướng khác, của phẩm chất
khác bởi vì nó sống động thế. Thực ra, nó chết sớm thế bởi vì nó sống mãnh liệt
thế. Chính sự mãnh liệt của cuộc sống trong hoa vét cạn nó vào buổi tối. Đá cứ
sống bởi vì nó sống hờ hững thế. Cuộc sống không mãnh liệt: rất lờ phờ, lười biếng,
ngủ. Đá ngủ, hoa sống.
...Trong nhiều thực nghiệm, người
bị thôi miên đã nhớ được không chỉ những điều đã xảy ra sau khi sinh, mà cả những
điều đã xảy ra trước khi sinh, khi họ còn trong bụng người mẹ. Người mẹ ốm, hay
bị đau dạ dày nặng, và đứa trẻ chịu đựng. Hay, khi đứa trẻ còn trong bụng mẹ, lớn
lên tới bẩy tháng hay tám tháng và người mẹ đã làm tình, đứa trẻ nhớ điều đó. Bởi
vì khi người đàn bà làm tình, đứa trẻ bị ngạt bên trong.
Cho nên ở phương Đông điều đó
đã hoàn toàn bị cấm: khi người mẹ mang thai, yêu không nên được làm. Bất kì hoạt
động dục nào cũng đều nguy hiểm cho đứa con vì đứa trẻ phụ thuộc vào người mẹ
cho việc thở của nó. Ô xy được cung cấp bởi người mẹ, và khi người mẹ đang
trong hoạt động dục nhịp thở của cô ấy bị mất. Nhịp liên tục không còn đó; đứa
con ngạt thở, không biết điều gì đang xảy ra. Trong khi làm tình, nhiều ô xy được
người mẹ hấp thu - bây giờ những điều này là sự kiện khoa học và khi nhiều ô xy
bị người mẹ hấp thu, đứa trẻ không thể có được ô xy. Thỉnh thoảng thậm chí chết
là có thể; đứa trẻ có thể chết.
...Osho ơi,
Trong thiền, sao lãng thường là
đau thể xác. Thầy nói về thiền khi đau xảy ra đi?
Chẳng hạn, bạn đang ngồi trong
phần cuối của thiền một cách im lặng, bất động, và bạn cảm thấy nhiều vấn đề
trong thân thể. Bạn cảm thấy chân tê dại sắp chết, có ngứa ngáy trong tay, bạn
cảm thấy kiến bò trên thân thể và nhiều lần bạn đã nhìn - chả có kiến nào. Việc
bò này là ở bên trong, không ở bên ngoài. Bạn phải làm gì? Bạn cảm thấy chân tê
dại sắp chết - quan sát vào, cứ dồn toàn thể chăm chú vào nó. Bạn cảm thấy ngứa
ngáy - đừng gãi, điều đó sẽ không ích gì. Bạn cứ giữ chăm chú của bạn. Thậm chí
đừng mở mắt ra. Cứ giữ chăm chú bên trong và chờ đợi và quan sát, và trong vòng
vài giây việc ngứa biến mất.
...Người ta chú ý tới cơn đói
hay tới ham muốn dục, chú ý toàn bộ - và chú ý toàn bộ là năng lượng mạnh thế,
nó là lửa - cơn đói đơn giản bị thiêu cháy, ham muốn dục đơn giản bị thiêu
cháy. Cái gì xảy ra? Cái gì là cơ chế bên trong?
Ban cảm thấy đói... Thực ra, bạn
chưa bao giờ đói cả. Thân thể đã đói, bạn chưa bao giờ đói. Nhưng bạn bị đồng
nhất với thân thể rằng: “Mình là thân thể”. Đó là lí do tại sao bạn đói. Khi bạn
chú ý tới cơn đói một khoảng cách được tạo ra, sự đồng nhất bị phá vỡ. Sự đồng
nhất không còn đó. Bạn không còn là thân thể; thân thể đói và bạn là người quan
sát. Đột nhiên tự do phúc lạc nảy sinh trong bạn rằng: “Mình không là thân thể,
mình chưa bao giờ là thân thể. Thân thể đói; mình không đói”. Chiếc cầu bị gẫy
- bạn là tách rời.
...Bước đi trên phố, bước một
cách lưu tâm, dường như bạn đang làm cái gì đó rất quan trọng. Điều đó rất có ý
nghĩa. Từng bước nên được lấy trong nhận biết đầy đủ.
...Đừng chú ý tới lỗi. Chú ý tới
cái đẹp đi. Tại sao cứ đếm gai? Sao không thấy hoa? Sao đếm đêm? Sao không đếm
ngày? Nếu bạn đếm đêm, thế thì có hai đêm và chỉ một ngày giữa hai đêm này. Nếu
bạn đếm ngày, thế thì có hai ngày và chỉ một đêm ở giữa. Và điều đó tạo ra nhiều
khác biệt. Nhìn vào phía sáng nếu bạn muốn trở thành sáng. Nhìn vào phía tối nếu
bạn muốn trở thành tối.
...Dửng dưng với điều xấu đi. Dửng
dưng không có nghĩa là kì thị, nhớ lấy; đây là phân biệt tinh tế. Dửng dưng
không ngụ ý kì thị, nó không ngụ ý nhắm mắt lại, bởi vì cho dù bạn nhắm mắt lại
bạn đã lấy một lập trường, một thái độ rồi. Nó không có nghĩa là không bận tâm,
bởi vì thế thì cũng có kết án tinh vi. Dửng dưng đơn giản nghĩa là: dường như
nó không tồn tại, dường như nó không có đó. Dửng dưng không ngụ ý thái độ. Bạn
đi qua dường như nó không xảy ra.
...Dửng dưng không là kì thị
không đối kháng không trốn chạy. Nó là dửng dưng đơn giản không có thái độ nào
- nhớ lấy, không thái độ nào, bởi vì bạn có thể dửng dưng có thái độ. Bạn có thể
nghĩ nó không có giá trị gì - nó không đáng để tôi nghĩ tới nó. Không, thế thì
bạn có thái độ rồi, và một kết án tinh vi được ẩn trong nó. Dửng dưng đơn giản
nghĩa là: Mình là ai mà quyết định, phán xét? Bạn nghĩ về bản thân bạn và hỏi:
“Mình là ai? Làm sao mình có thể nói cái gì là ác và cái gì là thiện? Ai biết?”.
...Jesus nói: “Ông không phán
xét...”. Đó là điều Patanjali(*) ngụ ý - dửng dưng; không phán xét cách này
cách nọ - cứ dửng dưng. Không nói có hay không; không kết án, không ca ngợi.
Đơn giản bỏ nó đấy cho điều thiêng liêng; nó không phải là việc của bạn. Nếu một
người là kẻ cắp, đó là việc của người đó. Đó là việc của người đó và của Thượng
đế. Để cho họ tự giải quyết; bạn không bước vào. Ai đòi hỏi bạn bước vào? Jesus
nói: “Ông không phán xét”; Patanjali nói: “Dửng dưng”.
(*) Patanjali là vị Phật cổ đại
...Một khi cánh cửa thứ tư của
bạn mở ra, thế thì thầy là trong liên lạc thường xuyên với bạn. Bạn có thể quên
thầy hoàn toàn: điều đó không tạo ra khác biệt. Bạn có thể không nhớ thầy: điều
đó không tạo ra khác biệt. Thầy rời bỏ thân thể: điều đó không tạo ra khác biệt.
Bất kì chỗ nào thầy ở, bất kì chỗ nào bạn ở, cánh cửa này đều mở. Và cánh cửa
này tồn tại bên ngoài thời gian và không gian. Và nếu bạn đã buông xuôi theo thầy,
thầy có thể đi vào trong giấc ngủ của bạn.
Cánh cửa thứ tư là điểm không
quay lại. Một khi cánh cửa thứ tư mở rồi, thầy có thể ở cùng bạn hai mươi bốn
giờ - không có vấn đề gì.
...Cánh cửa thứ ba ở dưới tiềm
thức: đó là vô thức. Cánh cứa thứ ba mở ra bởi buông xuôi: nếu bạn được thụ
giáo bởi tôi, nếu bạn đã lấy cú nhảy vào tính chất sannyas, nếu bạn đã lấy cú
nhảy và nói với tôi: “Bây giờ - bây giờ thầy là tâm trí tôi. Bây giờ thầy kiểm
soát tôi. Bây giờ thầy hướng dẫn tôi và tôi sẽ theo”.
Và rất khó đóng cánh cửa thứ ba
- rất, rất khó. Nhưng điều đó nữa cũng có thể bị đóng bởi vì bạn đã mở nó; điều
đó nữa cũng có thể bị đóng. Bạn có thể quyết định một ngày nào đó thu lại việc
buông xuôi của bạn. Hay, bạn có thể đi và buông xuôi bản thân bạn với ai đó
khác.
Nhưng điều đó không bao giờ - gần
như không bao giờ - xảy ra, bởi vì với ba cánh cửa này thầy đang làm việc để mở
cánh cửa thứ tư.
...Nếu bạn ở đây với tôi chỉ bởi
vì suy luận của bạn, cánh cửa ý thức của bạn mở. Bất kì khi nào bạn mở nó, tôi
đều có đó. Nếu bạn không mở nó, tôi ở ngoài; tôi không thể vào được.
Ngay dưới ý thức là tiềm thức.
Nếu bạn ở trong tình yêu với tôi - không chỉ trong mối quan hệ thầy giáo và học
trò mà trong hiện tượng thân thiết hơn tựa như yêu - thế thì cánh cửa tiềm thức
được mở. Nếu bạn ghét tôi, bạn cũng đã đóng cánh cửa đó lại.
Với cánh cửa thứ hai, nửa thời
gian gần như trong liên hệ. Với cánh cửa thứ nhất, chỉ nhất thời trong liên hệ.
...Trong các tu viện, các sư
đang kết án dục. Họ đang nghĩ về nó hai mươi bốn giờ: cố gắng né tránh nó là
suy nghĩ về nó. Bạn càng cố tránh nó, bạn càng bị thôi miên nhiều.
Người đó bị thôi miên nhiều tới
mức bây giờ mơ trở thành thực. Bây giờ người đàn bà đang đứng ở bên trong.
Bất kì điều gì bạn chống lại, bạn
sẽ được nối với nó sâu hơn.
Đừng bao giờ chống lại bất kỳ
cái gì. Chống lại cái xấu là sa ngã thành nạn nhân. Thế thì bạn đang sa ngã vào
trong tay của điều xấu. Dửng dưng đi: nếu bạn theo dửng dưng, điều đó nghĩa là
nó không phải là mối quan tâm của bạn. Nếu ai đó ăn cắp, đó là nghiệp của người
đó; người đó sẽ biết và người đó sẽ phải chịu đựng. Đó không phải là việc của bạn
chút nào. Đừng nghĩ về nó, đừng chú ý gì tới nó. Cô gái mãi dâm: cô ấy bán thân
thể cô ấy - đó là việc của cô ấy. Bạn không kết án, bằng không bạn sẽ bị hấp dẫn
tới cô ấy.
...Khi đoá hoa nở bạn có thể
chia sẻ nó; khi chim hót bạn có thể chia sẻ nó; khi ai đó hạnh phúc bạn có thể
chia sẻ nó - và cái đẹp là ở chỗ nó không phụ thuộc vào việc chia sẻ của người
đó; nó tuỳ thuộc vào việc tham dự của bạn.
Khi mặt trời lên vào buổi sáng
bạn có thể hạnh phúc, và mặt trời không thể làm được gì về điều đó. Nó không thể
ngăn cản được bạn khỏi hạnh phúc. Ai đó hạnh phúc: bạn có thể thân thiện. Đó
toàn bộ là thái độ riêng của bạn và người đó không thể ngăn cản được việc chia
sẻ của bạn. Bạn mở cánh cửa ngay lập tức và hạnh phúc của người đó chảy tới bạn
nữa.
Đây là bí mật của việc tạo ra
cõi trời khắp quanh bạn.
...Osho ơi, liệu có thể tìm ra
sự tổng hợp giữa yoga và mật tông không? Cái nọ có dẫn tới cái kia không?
Không, điều đó là không thể được
cứ dường như bạn cố tìm sự tổng hợp giữa đàn ông và đàn bà.
Mật tông là nữ tính, yoga là
nam tính; mật tông là buông xuôi, yoga là ý chí. Mật tông là vô nỗ lực, yoga là
nỗ lực - nỗ lực vô cùng. Mật tông là thụ động, yoga là chủ động. Mật tông giống
như đất, yoga giống như trời. Chúng gặp gỡ, nhưng không có tổng hợp. Chúng gặp
gỡ ở đỉnh núi, nhưng ở chân núi nơi cuộc hành trình bắt đầu, nơi tất cả các bạn
đang đứng, bạn phải chọn con đường.
...Nhiều tự do hơn sẽ bắt nguồn
từ việc bỏ ham muốn. Nếu bạn có thể trở thành con người của nhu cầu và không
ham muốn, bạn đã trên con đường và cõi trời không còn xa xôi.
...Ngồi cùng người chứng ngộ và
đột nhiên bạn cảm thấy mọi thứ bên trong bạn rơi vào nhịp điệu, đột nhiên bạn cảm
thấy phẩm chất khác của năng lượng nảy sinh trong bạn.
...Thân thể là cái neo của bạn,
con tầu của bạn mà sẽ đưa bạn tới bờ bên kia. Thân thể giữ kho báu, hạt mầm của
điều thiêng liêng bên trong bạn, được bảo vệ. Thức ăn được cần cho việc bảo vệ
đó, nước được cần, chỗ trú ngụ được cần, thoải mái được cần cho thân thể.
...Nhớ hai từ này - ham muốn và
nhu cầu. Ham muốn là của tâm trí; nhu cầu là của thân thể.
Và nhớ phân biệt giữa ham muốn
và nhu cầu, bằng không bạn có thể ở trong đống lộn xộn rất sâu. Đừng bao giờ thử
vứt bỏ nhu cầu. Không ai có thể vứt bỏ được chúng, trừ phi thân thể mất đi. Và
đừng bị lẫn lộn cái gì với cái gì. Bao giờ cũng nhớ cái gì là nhu cầu và cái gì
là ham muốn.
Nhu cầu tới từ thân thể và ham
muốn tới từ tâm trí. Nhu cầu mang tính con vật; ham muốn mang tính con người. Tất
nhiên, khi bạn cảm thấy đói bạn cần thức ăn. Dừng lại khi nhu cầu dừng lại; dạ
dày của bạn lập tức nói: “Đủ rồi.” Nhưng tâm trí nói: “Ăn thêm chút nữa. Nó
ngon thế.” Đây là ham muốn. Thân thể bạn nói “mình khát”, nhưng thân thể không
bao giờ yêu cầu Coca Cola. Thân thể nói “khát” cho nên bạn uống. Bạn không thể
uống được nhiều nước hơn được cần, nhưng bạn có thể uống nhiều Coca Cola. Nó là
hiện tượng tâm trí.
...Nhiều đàn bà đã nói với tôi
là họ cảm thấy bị dối họ cảm thấy bị lừa, họ cảm thấy bị gạt, họ cảm thấy bị
dùng, bởi vì bất kì khi nào chồng làm tình với họ, lúc ban đầu họ cảm thấy đáng
yêu thế, mãnh liệt thế; và họ cảm thấy sung sướng thế. Và khoảnh khắc dục bị kết
thúc đàn ông quay lưng và đi ngủ. Họ không quan tâm chút nào về điều đang xảy
ra cho đàn bà. Sau khi bạn đã làm tình bạn thậm chí không nói lời tạm biệt, bạn
không cám ơn; đàn bà cảm thấy bị dùng.
Trong mãnh liệt của dục có bản
dạo đầu, nhưng không có bản dạo cuối. Từ này thực sự không tồn tại. Tôi đã thấy
cả nghìn cuốn sách viết về dục; từ bản dạo cuối không tồn tại. Đây là kiểu tình
yêu gì vậy? Nhu cầu thân thể được thoả mãn: kết thúc! Đàn bà đã bị dùng; bây giờ
bạn có thể ném cô ấy đi, cũng như bạn dùng cái gì đó rồi vứt nó đi - cái túi nhựa
- bạn dùng nó và bạn vứt nó.
...Cho nên quy tắc đầu tiên của
hiểu biết là không bao giờ phán xét. Không bao giờ phán xét và không bao giờ so
sánh Phật, Mahavira, Mohammed, Christ, Krishna. Không bao giờ so sánh! Họ tồn tại
trong chiều bên ngoài so sánh, và bất kỳ điều gì bạn biết về họ đều thực sự
không là gì cả - chỉ các mảnh mẩu.
...Nếu bạn là người ăn thịt bạn
không thể ngồi như Phật được. Nếu bạn là người không ăn chay tư thế của bạn sẽ
khác, nếu bạn là người ăn chay tư thế của bạn sẽ khác - bởi vì thân thể được
xây dựng bằng thức ăn của bạn. Điều đó không phải ngẫu nhiên. Bất kì cái gì bạn
đang đặt vào thân thể, thân thể sẽ phản xạ nó.
Khi bạn ăn thịt bạn không chỉ
ăn thức ăn, bạn đang cho phép con vật nào đó từ thịt đi vào trong bạn. Thịt là
một phần của một thân thể đặc biệt, thịt là một phần của hình mẫu bản năng đặc
thù. Thịt là con vật chỉ mới vài giờ trước, và thịt đó có thể mang mọi dấu ấn của
con vật, mọi thói quen của con vật. Khi bạn ăn thịt nhiều thái độ của bạn sẽ bị
ảnh hưởng bởi nó.
...Bạn có thể làm một thực hành
một cách máy móc, không tình yêu, không thành tâm, không cảm giác về sự thiêng
liêng về nó. Thế thì nó sẽ rất lâu.
Với thành tâm sâu sắc, kết quả
có thể theo sau ngay lập tức. Trong một khoảnh khắc của thành tâm bạn có thể
hoàn tác nhiều kiếp trong quá khứ. Trong khoảnh khắc sâu sắc của thành tâm bạn
có thể trở nên hoàn toàn tự do với quá khứ.
...Bạn sẽ phải hiểu điều Lão Tử
nói: rằng bản tính của sự tồn tại là nữ tính. Đàn bà chờ đợi; cô ấy không bao
giờ khởi đầu. Đàn ông phải đi và khởi đầu. Đàn ông phải tới và ve vãn và tán tỉnh
và thuyết phục. Sự tồn tại mang nữ tính - nó chờ đợi. Bạn phải ve vãn nó; bạn
phải tán tỉnh nó; bạn phải lấy thế chủ động và thế thì vũ trụ mưa rào lên bạn -
mưa rào theo vô hạn cách, đáp ứng theo vô hạn cách thức. Cũng như đàn bà: khi bạn
đã thuyết phục được cô ấy, cô ấy mưa rào xuống vô cùng.
...Bạn có thể phải đi qua nhiều,
nhiều tình huống, nhưng nhớ điều này: không phán xét. Bất kỳ khi nào bạn cảm thấy
rằng có cái gì đó sai với thầy, đi tiếp đi. Điều đó có nghĩa là bạn không thể
tin cậy được. Cái gì đó đã đi sai, bạn không thể tin cậy được. Nhưng đừng nói
thầy sai – bạn không biết. Bạn đơn giản đi tiếp, có vậy thôi. Bạn tìm kiếm chỗ
nào đó khác.
Đừng phán xét, cứ di chuyển: một
ngày nào đó, ở đâu đó, thầy bạn đang đợi đấy. Và thầy không thể được chỉ cho bạn:
“Đi tới đây và đây sẽ là thầy của bạn”. Bạn sẽ phải tìm, bạn sẽ phải khổ, bởi
vì qua đau khổ và tìm kiếm bạn sẽ có khả năng thấy thầy. Mắt bạn sẽ trở nên
trong trẻo. Nước mắt sẽ biến mất, mắt bạn sẽ không bị che mờ và bạn sẽ nhận ra
rằng đây là thầy.
0 Đánh giá