Chương 10. Nhất quán của hiện hữu

Chương 10. Nhất quán của hiện hữu

Price:

Read more

Yoga: Alpha và Omega (Tập 3)
Chương 10. Nhất quán của hiện hữu

Powered by RedCircle


Câu hỏi thứ nhất:
Osho ơi,
Điều gì xảy ra cho Rajneesh vào ngày 21 tháng 3? Ông ấy đạt tới samadhi có hay không có hạt mầm?
Đây không chỉ là câu hỏi của bạn, đây cũng là câu hỏi của tôi! Kể từ đó, tôi cũng đã từng tự hỏi điều gì đã xảy ra cho anh chàng Rajneesh này. Vào đêm đó, một khoảnh khắc anh ta không có đó, và khoảnh khắc tiếp anh ta không có đó.
Kể từ đó tôi đã từng đi tìm anh ta bên trong và bên ngoài: thậm chí không một dấu vết đã bị bỏ lại đằng sau, không dấu chân. Nếu tôi có bao giờ gặp anh ta, tôi sẽ nhớ tới câu hỏi của bạn. Hay, nếu chuyện xảy ra là bạn bắt gặp anh ta ở đâu đó, bạn có thể hỏi câu hỏi này từ phía tôi nữa.
Nó giống hệt như giấc mơ. Vào buổi sáng bạn thức dậy, bạn nhìn quanh, bạn tìm giấc mơ trong ga giường, dưới giường, và nó không có đó. Bạn không thể tin được - chỉ mới khoảnh khắc trước nó đã có đó, mầu sắc thế, thực thế, và đột nhiên nó không được tìm thấy chút nào và không có cách nào để tìm ra nó. Nó chỉ xuất hiện; nó không phải là thực tại, nó chỉ là giấc mơ. Người ta thức và giấc mơ đã biến mất. Không cái gì xảy ra cho giấc mơ.
Với Rajneesh cũng vậy, không cái gì đã xảy ra; nó chưa bao giờ có đó ngay chỗ đầu tiên. Tôi đã ngủ, đó là lí do tại sao anh ta đã ở đó. Tôi đã thức và tôi không thể tìm thấy anh ta, và điều đó đã xảy ra bất ngờ thế không có thời gian để hỏi câu hỏi. Đơn giản, anh chàng này biến mất, và dường như không có khả năng nào tìm ra anh ta lần nữa bởi vì chỉ có một khả năng: nếu tôi rơi vào giấc ngủ lần nữa chỉ thế thì tôi mới có thể tìm được anh ta - và điều đó là không thể được.
Một khi bạn ý thức toàn bộ, chính gốc rễ của việc là vô thức bị cắt đi. Hạt mầm bị thiêu cháy. Bạn không thể rơi vào vô thức lần nữa được.
Mọi ngày bạn có thể rơi vào vô thức trong đêm, bởi vì vô thức có đó. Nhưng khi toàn thể hiện hữu của bạn trở thành có ý thức thì không có chỗ bên trong bạn, không góc tối nơi bạn có thể đi và ngủ - và không ngủ, không mơ.
Rajneesh đã là giấc mơ đã xảy ra cho tôi. Không cái gì có thể xảy ra cho Rajneesh: cái gì có thể xảy ra cho giấc mơ? Hoặc nó có đó nếu bạn ngủ, hoặc nó không có đó khi bạn thức. Không cái gì có thể xảy ra cho giấc mơ. Giấc mơ có thể xảy ra cho thực tại; thực tại không thể xảy ra cho giấc mơ. Rajneesh đã xảy ra cho tôi như giấc mơ.
Cho nên đây cũng là câu hỏi của tôi. Nếu bạn có tai, nghe đi, và nếu bạn có mắt bạn có thể nhìn. Một ngày nào đó đột nhiên người cũ không còn được tìm thấy bên trong ngôi nhà - chỉ cái trống rỗng, không ai ở đó. Bạn đi, bạn tìm: không ai ở đó, chỉ sự mở rộng bao la của tâm thức không có trung tâm, không biên giới. Và khi nhân cách biến mất - và mọi cái tên đều thuộc vào nhân cách - thế thì lần đầu tiên vũ trụ đã nảy sinh trong bạn. Thế giới của nam-roop, tên tuổi và hình dạng biến mất, và cái vô hình đột nhiên có đó.
Điều này sẽ xảy ra cho bạn nữa. Trước khi nó xảy ra, nếu bạn có câu hỏi nào để hỏi, hỏi nhân cách của bạn đi. Bởi vì một khi nó xảy ra thế thì bạn không thể hỏi được. Không có ai để hỏi cả. Một ngày nào đó, đột nhiên bạn sẽ biến mất. Trước khi điều đó xảy ra bạn có thể hỏi, nhưng điều đó nữa cũng là khó bởi vì trước khi nó xảy ra bạn ngủ say thế, ai sẽ hỏi? Trước khi nó xảy ra không có ai để hỏi, và khi nó đã xảy ra không có ai để được hỏi.
Câu hỏi thứ hai:
Osho ơi,
Xin thầy giải thích cách hạt mầm bị thiêu cháy trong samadhi cuối cùng.
Bạn bao giờ cũng níu bám lấy lời! - và tôi biết điều đó là tự nhiên. Khi bạn nghe thấy lời ‘samadhi’, ‘samadhi vô hạt mầm’, ‘hạt mầm đã cháy; bây giờ không còn hạt mầm nữa’, bạn nghe các lời, và thế rồi các câu hỏi nảy sinh trong tâm trí bạn. Nhưng nếu bạn hiểu tôi, thế thì những câu hỏi này sẽ trở thành không liên quan. ‘Hạt mầm bị thiêu cháy’ không có nghĩa là thực tại cái gì đó như điều đó xảy ra. Điều xảy ra là đơn giản, đơn giản thế này: rằng khi nirvichara samadhi được đạt tới, ý nghĩ dừng lại. Đột nhiên không có hạt mầm để bị thiêu cháy. nó chưa bao giờ có đó; bạn ở trong ảo giác.
Đây là biểu dụ, và tôn giáo nói theo biểu dụ bởi vì không có cách khác để nói về những điều thuộc vào cái không biết. Nó là biểu dụ. Khi người ta nói hạt mầm bị thiêu cháy, nghĩa duy nhất là: bây giờ không có ham muốn được sinh, không có ham muốn chết, không ham muốn không chết; đơn giản, không có ham muốn.
Ham muốn là hạt mầm, và làm sao ham muốn có thể tồn tại khi ý nghĩ đã dừng lại? Ham muốn có thể tồn tại chỉ qua suy nghĩ, dưới dạng của ý nghĩ. Khi ý nghĩ không có đó bạn là vô ham muốn. Khi bạn vô ham muốn, sinh và tử biến mất. Với ham muốn của bạn hạt mầm bị thiêu cháy. Không phải là có lửa trong đó bạn đốt hạt mầm đâu.... Đừng ngu xuẩn. Nhiều người đã trở thành nạn nhân của biểu dụ. Đây là cách nói thơ ca của việc nói những điều nào đó, qua biểu dụ.
Cứ hiểu điều bản chất thôi. Điều bản chất là ở chỗ ham muốn dẫn bạn vào thời gian, vào thế giới này. Bạn muốn là cái này và cái nọ, bạn muốn đạt tới cái này và cái nọ; tương lai được tạo ra. Thời gian được tạo ra bởi ham muốn. Thời gian không là gì ngoài cái bóng của ham muốn. Không có thời gian trong sự tồn tại.
Sự tồn tại là vĩnh hằng; nó chưa bao giờ biết tới thời gian nào. Thời gian được tạo ra bởi ham muốn của bạn, bởi vì ham muốn cần không gian để di chuyển. Bằng không, nếu không có tương lai, ham muốn sẽ đi vào đâu? Bạn bao giờ cũng chống lại tường, cho nên bạn tạo ra tương lai. Tâm trí bạn tạo ra chiều thời gian, và thế rồi những con ngựa của ham muốn có thể phi nước đại nhanh. Bởi vì ham muốn bạn tạo ra tương lai, không chỉ trong kiếp sống này mà cả trong các kiếp sống khác, bởi vì bạn biết ham muốn nhiều thế... Và ham muốn là tới mức chúng không thể được hoàn thành: kiếp này sẽ không đủ - nhiều kiếp được cần tới. Nếu đây là kiếp sống duy nhất, thế thì thời gian là quá ngắn, quá nhiều thứ cần làm, và thời gian ngắn thế - không cái gì có thể được làm. Thế thì bạn tạo ra các kiếp tương lai.
Chính ham muốn của bạn trở thành hạt mầm, và qua ham muốn bạn cứ đi và đi, từ mơ này sang mơ khác. Khi bạn đi từ kiếp này sang kiếp khác, nó không là gì ngoài việc đi từ giấc mơ này sang giấc mơ khác. Khi bạn trở thành vô ý nghĩ, khi bạn vứt bỏ mọi suy nghĩ và đơn giản còn lại trong khoảnh khắc hiện tại, đột nhiên thời gian đã biến mất.
Khoảnh khắc hiện tại không phải là một phần của thời gian chút nào. Bạn phân chia thời gian thành ba thời: quá khứ, hiện tại, tương lai. Điều đó là sai. Quá khứ và tương lai là thời gian; hiện tại không phải là một phần của thời gian, hiện tại là một phần của sự tồn tại. Quá khứ là trong tâm trí: nếu kí ức của bạn bị mất, quá khứ sẽ ở đâu? Tương lai là trong tâm trí: nếu tưởng tượng của bạn bị bỏ đi, tương lai sẽ ở đâu? Nhưng hiện tại sẽ có đó. Nó không phụ thuộc vào bạn và tâm trí bạn. Hiện tại mang tính tồn tại. Duy nhất khoảnh khắc này là thực; mọi khoảnh khắc khác đều thuộc vào quá khứ hay tương lai. Quá khứ đã qua rồi, không còn nữa, và tương lai còn chưa tới. Cả hai không có tính tồn tại. Duy nhất hiện tại là thực, duy nhất khoảnh khắc này của hiện tại. Khi ham muốn dừng lại và suy nghĩ dừng lại, đột nhiên bạn bị ném vào khoảnh khắc hiện tại, và từ khoảnh khắc hiện tại mở ra cánh cửa tới vĩnh hằng. Hạt mầm bị thiêu cháy. Với việc mất đi của ham muốn hạt mầm biến mất theo cách riêng của nó - nó đã được tạo ra bởi ham muốn.
Câu hỏi thứ ba:
Osho ơi,
Là một sannyasin tương đối mới, tôi có chút ít lo nghĩ về số các sannyasin rất nghiêm chỉnh, trông lo nghĩ quanh thầy. Thầy có thể đoan chắc cho tôi về điều này không?
Vâng, nhiều điều phải được hiểu. Thứ nhất, những người tôn giáo bao giờ cũng nghiêm chỉnh. Tôi không phải là người tôn giáo, nhưng nhiều người tôn giáo, hiểu lầm tôi, tới với tôi. Người tôn giáo bao giờ cũng nghiêm chỉnh; họ ốm yếu. Họ thất vọng với cuộc sống, thất vọng, thất bại hoàn toàn, tới mức họ đã mất phẩm chất để tận hưởng. Trong cuộc sống họ đã không bắt gặp cái gì ngoài phiền não. Trong cuộc sống họ chưa bao giờ có khả năng mở hội. Họ trở nên có tính tôn giáo từ thất vọng về cuộc sống; thế thì họ nghiêm chỉnh, và họ có thái độ rằng họ đang làm cái gì đó rất vĩ đại. Họ đang cố gắng để an ủi bản ngã của họ, “Mình có thể đã thất bại trong cuộc sống, nhưng mình đang thành công trong tôn giáo; mình có thể đã thất bại trong thế giới bên ngoài, nhưng ở bên trong mình đã trở thành một người hoàn hảo. Trong thế giới của sự vật mình có thể đã thất bại, nhưng kundalini của mình đang lên, các luân xa đang mở.” Và thế rồi họ bù lại: họ bắt đầu nhìn vào người khác với con mắt kết án. Thái độ của họ là ‘Linh thiêng hơn ngươi’. Mọi người là tội nhân. Duy nhất họ sẽ được cứu, mọi người khác sẽ bị tống xuống địa ngục. Những người tôn giáo này đã tạo ra địa ngục cho người khác, thậm chí đã tạo ra cho bản thân họ. Họ đang sống cuộc sống đền bù - không thực, nhưng tưởng tượng. Những người này sẽ nghiêm chỉnh.
Tôi chẳng liên quan gì tới họ. Nhưng cứ tưởng rằng tôi cũng là một loại người tôn giáo, thỉnh thoảng họ trở nên bị móc vào tôi. Tôi là kiểu người tôn giáo hoàn toàn khác, nếu bạn có thể gọi tôi là tôn giáo chút nào. Với tôi, tôn giáo là vui đùa. Với tôi, tính tôn giáo là mở hội. Với tôi, tôn giáo là ngày hội. Tôi gọi tôn giáo là 'chiều hướng ngày hội'. Nó không dành cho người tôn giáo, cho người nghiêm chỉnh. Với người nghiêm chỉnh có trị liệu tâm lí; họ bị ốm và họ không lừa được ai ngoài bản thân họ.
Với tôi, tôn giáo có phẩm chất khác toàn bộ. Không phải là bạn đã thất bại trong cuộc sống, đó là lí do tại sao bạn đã tới với tôn giáo, nhưng bởi vì bạn đã trở nên trưởng thành qua cuộc sống. Ngay cả thất bại của bạn... Có những thất bại, nhưng thất bại không phải vì cuộc sống, thất bại là vì ham muốn của bạn. Bạn đã trở nên thất vọng - không phải cuộc sống gây thất vọng, nhưng bởi vì bạn đã hi vọng quá nhiều. Cuộc sống là đẹp; tâm trí bạn đã tạo ra rắc rối. Tham vọng của bạn là quá nhiều. Ngay cả cuộc sống đẹp đẽ và bao la này cũng không thể đáp ứng được nó.
Người tôn giáo bình thường rời bỏ thế giới; người tôn giáo thực rời bỏ tham vọng, rời bỏ hi vọng, rời bỏ tưởng tượng. Biết qua kinh nghiệm rằng mọi hi vọng đều đi tới điểm nó trở thành vô vọng, và mọi giấc mơ đều đi tới điểm nó trở thành ác mộng, và mọi ham muốn đều đi tới điểm không cái gì ngoài sự không hài lòng còn lại bởi nó trong bạn - biết điều này qua kinh nghiệm, người ta trở nên chín chắn, dạn dầy. Trưởng thành xảy ra trong tâm thức. Từ trưởng thành này người ta vứt bỏ tham vọng, hay tham vọng tự bản thân nó mất đi do trưởng thành. Thế thì người ta trở nên có tính tôn giáo.
Không phải là người đó từ bỏ thế giới; thế giới là đẹp! Không có gì để từ bỏ cả - nhưng người đó từ bỏ mọi mong đợi. Và khi không có mong đợi, làm sao có thể có thất vọng được? Khi không có nhu cầu, làm sao có thể có không hoàn thành được? Khi không có tham vọng, làm sao có thể có ác mộng nào được? Người ta đơn giản chùng lỏng và tự nhiên. Người ta sống khoảnh khắc, và không lo nghĩ về ngày mai.
Người ta sống khoảnh khắc, và sống nó toàn bộ thế bởi vì không có hi vọng và không ham muốn trong tương lai. Người ta đem toàn thể hiện hữu của mình vào khoảnh khắc và thế thì toàn thể cuộc sống được biến đổi. Nó là vui đùa, nó là lễ hội, nó là mở hội. Thế thì bạn có thể nhảy múa và bạn có thể cười và bạn có thể hát, và với tôi đây là cách tâm thức tôn giáo nên vậy - tâm thức nhảy múa; giống trẻ con nhiều hơn, ít như các xác chết. Nhà thờ của bạn, đền chùa của bạn, đền thờ hồi giáo của bạn cũng như nấm mồ - quá nhiều nghiêm chỉnh.
Cho nên tất nhiên có nhiều người quanh tôi, những người nghiêm chỉnh; họ đã không hiểu tôi chút nào. Họ có thể phóng chiếu tâm trí của họ lên tôi, họ có thể diễn giải bất kì cái gì tôi nói theo tâm trí riêng của họ, nhưng họ đã không hiểu tôi. Họ là người sai. Hoặc họ sẽ phải thay đổi hoặc họ sẽ phải ra đi. Chung cuộc, duy nhất những người sẽ ở cùng tôi, những người có thể mở hội cuộc sống một cách toàn bộ thế, không phàn nàn gì, không đố kị gì. Những người khác sẽ đi; họ càng đi sớm, càng tốt. Nhưng điều này xảy ra: tưởng rằng tôi là người tôn giáo, người tôn giáo kiểu cổ thỉnh thoảng cũng tới tôi, và một khi họ tới họ đem theo tâm trí riêng của họ cùng tới và họ cố gắng nghiêm chỉnh ở đây nữa.
Một người tới tôi, một ông già. Ông ấy là người lãnh đạo Ấn Độ rất nổi tiếng. Một lần ông ấy tới dự trại, và ông ấy thấy vài sannyasins chơi bài.
Ngay lập tức ông ấy tới tôi và ông ấy nói, “Thế này thì quá thể! Sannyasins chơi bài sao?”
Tôi nói, “Cái gì sai trong điều đó? Chơi bài hay chứ. Và họ chẳng làm hại gì cho bất kì ai - chỉ tận hưởng chơi bài.”
Người này là một chính khách, và ông ta đang chơi bài chính trị, và đánh bạc, nhưng điều đó ông ta không thể hiểu được. Người chơi bài là đơn giản - chỉ mở hội khoảnh khắc đó. Còn người này cả đời chơi bài, bài rất nguy hiểm, bạo hành, dẫm lên đầu mọi người, làm mọi thứ mà chính khách phải làm. Nhưng ông ta nghĩ bản thân ông ta là tôn giáo. Và những sannyasins đáng thương này, chỉ chơi bài, họ bị kết án. Ông ấy nói, “Tôi chưa bao giờ mong đợi.” Tôi bảo ông ấy rằng với tôi chẳng có gì sai trong điều đó cả.
Không có gì sai khi bạn không làm hại bất kì ai. Khi bạn làm hại ai đó, thế thì nó là sai. Thỉnh thoảng những điều đã bị coi là sai lại không sai thế. Chẳng hạn: bạn đang nói điều vô nghĩa cho một người và ném rác rưởi lên đầu người đó - và bạn có thể ném chỉ rác rưởi, bạn không có gì khác - điều đó là được. Nhưng một người ngồi trong góc nhà và hút thuốc lá - điều đó có sai không? Người đó ít nhất không ném rác rưởi lên đầu bất kì người nào. Người đó đã tìm ra cái thay thế cho môi: người đó không nói, người đó hút thuốc. Người đó có thể làm hại bản thân người đó, nhưng người đó không làm hại bất kì ai. Người đó có thể ngu, nhưng người đó không là tội nhân.
Bao giờ cũng cố nghĩ theo đường là nếu bạn làm hại ai đó, chỉ thế thì cái gì đó mới sai. Nếu bạn không làm hại ai và nếu bạn có chút nhận biết - trong cái ‘bất kì ai’ đó bạn cũng sẽ được bao hàm - nếu bạn không làm hại bất kì ai, kể cả bạn, mọi sự là đẹp. Thế thì bạn có thể làm điều của bạn.
Tính chất sannyas với tôi không phải là điều nghiêm chỉnh. Thực ra, nó chỉ là cái đối lập: nó là cú nhảy vào không nghiêm chỉnh. Bạn đã sống một cách nghiêm chỉnh trong nhiều kiếp rồi. Bạn đã thu được gì? Toàn thế giới dạy bạn nghiêm chỉnh, làm bổn phận của bạn, là đạo đức, là thế này và thế nọ. Tôi dạy bạn vui đùa; tôi dạy bạn, là lễ hội. Tôi dạy bạn không cái gì khác ngoài mở hội. Chỉ nhớ duy nhất một điều: mở hội của bạn không nên có hại cho bất kì ai khác, vậy thôi.
Nhưng bản ngã là vấn đề. Nếu bạn coi cuộc sống như vui đùa và bạn mở hội nó như lễ hội, thế thì bản ngã của bạn sẽ biến mất. Bản ngã có thể tồn tại chỉ khi bạn nghiêm chỉnh. Như trẻ con, thế thì bản ngã biến mất. Cho nên bạn có cái nhìn kiêu căng, bạn bước đi căng thẳng; bạn làm cái gì đó rất nghiêm chỉnh mà không ai khác làm: bạn đang cố giúp cho toàn thế giới và cải tổ. Bạn nhận lên vai bạn gánh nặng của toàn thế giới. Mọi người đều vô đạo đức; chỉ bạn là đạo đức. Và mọi người đều phạm tội; chỉ bạn là đức hạnh. Thế thì bản ngã cảm thấy rất thoải mái.
Trong tâm trạng mở hội, bản ngã không thể tồn tại. Nếu mở hội trở thành chính khí hậu của hiện hữu, bản ngã sẽ biến mất. Làm sao bạn có thể duy trì bản ngã của bạn khi cười, nhảy múa, tận hưởng? - điều đó là khó. Bạn có thể duy trì bản ngã của bạn khi bạn làm shirshasan, đứng lộn đầu xuống, hay khi làm những điệu bộ khó, ngu xuẩn. Thế thì bạn có thể duy trì bản ngã: bạn là nhà yogi vĩ đại! Hay ngồi trong ngôi đền hay trong nhà thờ với tất cả các xác chết khác khắp xung quanh bạn, bạn có thể rất, rất lớn, vĩ đại, siêu.
Nhớ lấy, tính chất sannyas của tôi không dành cho kiểu người này, nhưng họ tới. Không cái gì sai trong việc tới. Hoặc họ sẽ thay đổi, hoặc họ sẽ phải ra đi. Bạn không phải lo nghĩ về họ. Tôi đảm bảo với bạn, tôi không nghiêm chỉnh đâu.
Tôi chân thành, nhưng không nghiêm chỉnh, và chân thành là phẩm chất khác toàn bộ. Nghiêm chỉnh là bệnh của bản ngã, và chân thành là phẩm chất của trái tim. Là chân thành nghĩa là thực, không nghiêm chỉnh. Là chân thành nghĩa là đích thực. Bất kì cái gì bạn làm, bạn đang làm với tràn đầy trái tim bạn. Bất kì cái gì bạn đang làm, bạn đang làm nó không như nghĩa vụ mà như tình yêu của bạn.
Tính chất sannyas không phải là nghĩa vụ, nó là tình yêu của bạn. Nếu bạn lấy cú nhảy, bạn lấy nó từ tình yêu của bạn, từ tính đích thực của bạn. Bạn sẽ chân thành với nó, nhưng không nghiêm chỉnh. Nghiêm chỉnh là buồn rầu, chân thành là hớn hở. Người chân thành bao giờ cũng hớn hở. Chỉ người giả mới trở nên buồn, bởi vì người đó lâm vào đống lộn xộn. Nếu bạn là giả, từng cái giả sẽ dẫn bạn vào cái giả khác. Nếu bạn phụ thuộc vào nói dối, bạn sẽ phải phụ thuộc vào nói dối nhiều hơn. Dần dần, đám đông dối trá bao quanh bạn. Bạn bị ngạt thở với các mặt giả của riêng bạn: thế thì bạn trở nên buồn. Thế thì cuộc sống có vẻ giống như đống lộn xộn. Thế thì bạn không thể tận hưởng nó, bạn đã phá huỷ toàn thể cái đẹp của nó. Ngoại trừ tâm trí giả của bạn, chẳng cái gì là xấu trong sự tồn tại; mọi thứ là đẹp.
Là chân thành, là đích thực và thực, và bất kì cái gì bạn làm, làm nó từ tình yêu. Bằng không, đừng làm nó. Nếu bạn muốn là một sannyasin, thì là từ tình yêu đi. Bằng không, đừng lấy cú nhảy này - đợi đã, để cho khoảnh khắc đúng tới. Nhưng đừng bị nghiêm chỉnh về nó. Nó là cái không; nó không là cái gì như nghiêm chỉnh cả. Với tôi nghiêm chỉnh là bệnh, bệnh của tâm trí tầm thường, người đã thất bại trong cuộc sống. Và người đó đã thất bại trong cuộc sống vì người đó là tầm thường. Tính chất sannyas nên là cực đỉnh của việc trưởng thành của bạn: của thất bại, thành công, mọi thứ mà bạn đã thấy và đã sống và bạn đã trưởng thành qua nó. Bây giờ bạn hiểu nhiều hơn, và khi bạn hiểu nhiều hơn bạn có thể tận hưởng nhiều hơn.
Jesus có tính tôn giáo; người Ki tô giáo, không. Jesus có thể có tính lễ hội; người Ki tô giáo, họ không thể có tính đó được. Trong nhà thờ bạn phải mang khuôn mặt rất nghiêm chỉnh, u ám. Tại sao? - bởi vì cây chữ thập đã trở thành biểu tượng của tôn giáo này. Cây chữ thập không nên là biểu tượng; chết không nên là mối bận tâm. Người tôn giáo sống sâu sắc tới mức người đó không biết tới chết: không có năng lượng nào còn lại để biết tới chết; không có ai để biết chết. Khi bạn sống cuộc sống sâu sắc thế, chết biến mất. Chết tồn tại chỉ nếu bạn sống trên bề mặt. Khi bạn sống sâu sắc, ngay cả chết cũng trở thành sống. Khi bạn sống trên bề mặt, ngay cả sống cũng trở thành chết. Cây chữ thập không nên là biểu tượng.
Ở Ấn Độ, chúng ta chưa bao giờ làm thứ gì như cây chữ thập. Chúng ta có sáo của Krishna, hay điệu vũ của Shiva như các biểu tượng. Nếu bao giờ bạn muốn hiểu cách tâm thức tôn giao nên trưởng thành, thế thì cố hiểu Krishna. Ông ấy có tính lễ hội, mở hội, nhảy múa. Ông ấy là người yêu cuộc sống, với chiếc sáo trên môi và bài ca.
Christ thực sự là người như Krishna. Thực ra, chính từ Christ bắt nguồn từ Krishna. Jesus là tên ông ấy: Jesus Krishna, Jesus Christ. Krishna có nhiều dạng. Ở Bengal, ở Ấn Độ, nó có dạng từ đó là Christo. Từ Christo, trong tiếng Hi Lạp nó trở thành Christos, và từ đó nó di chuyển và trở thành Christ. Jesus phải đã là một người như Krishna, nhưng người Ki tô giáo nói ông ấy chưa bao giờ cười. Điều này dường như ngớ ngẩn. Nếu Jesus không thể cười, thế thì ai sẽ cười? Họ đã vẽ ông ấy trong nghiêm chỉnh thế.
Ông ấy phải đã cười! Thực ra, ông ấy yêu đàn bà, rượu: đó là vấn đề, đó là lí do tại sao người Do Thái đã đóng đinh ông ấy. Ông ấy yêu đàn bà, Mary Magdalene và những người khác, và Mary Magdalene đã là gái mãi dâm. Ông ấy phải đã là người hiếm hoi, rất hiếm hoi, người tôn giáo. Ông ấy thích ăn uống; ông ấy bao giờ cũng tận hưởng các bữa tiệc. Và ăn cùng Christ phải là cái gì đó của thế giới khác.
Chuyện xảy ra:
Christ chết trên cây chữ thập. Thế rồi người ta nói là sau đó ba ngày ông ấy phục sinh - và câu chuyện rất hay. Ông ấy đã phục sinh: Mary Magdalene thấy ông ấy đầu tiên. Tại sao? - vì chỉ những con mắt của tình yêu mới có thể hiểu được phục sinh, bởi vì con mắt của tình yêu mới có thể thấy cái bên trong, cái bất tử. Những tín đồ đàn ông đi qua bên cạnh Jesus người đang đứng đó, và họ chẳng nhìn thấy... Biểu tượng này là hay: chỉ tình yêu mới có thể thấy cái bất tử bên trong nhất đó. Và khi Mary Magdalene đi vào trong thị trấn và nói với mọi người, họ tưởng cô ấy đã phát điên. Ai tin đàn bà? - mọi người nói yêu là điên, yêu là mù - không ai sẽ tin. Ngay cả các tông đồ, những đệ tử gần gũi nhất của Jesus, ngay cả họ cũng cười và nói, “Cô điên rồi sao? Chúng tôi sẽ tin chỉ khi chúng tôi thấy.”
Thế rồi chuyện xảy ra là hai đệ tử đi sang thị trấn khác và Jesus đi theo họ, nói chuyện với họ, và họ nói về việc đóng đinh của Jesus và điều đã xảy ra. Họ rất băn khoăn, và Jesus đang bước đi cùng họ và nói với họ, và họ đã không nhận ra. Thế rồi họ tới thị trấn. Họ mời người lạ ăn cùng họ, và khi Jesus bẻ bánh mì thì đột nhiên họ nhận ra ông ấy, bởi vì không ai có thể bẻ bánh mì theo cách đó, duy nhất Jesus.
Câu chuyện này tôi thích vô cùng. Họ đã nói chuyện và đã không thể nào nhận ra; họ đã bước đi hàng dặm đường cùng nhau và không thể nhận ra, nhưng chính cử chỉ bẻ bánh mì của Jesus, đột nhiên... bởi vì họ chưa bao giờ biết tới bất kì người nào bẻ bánh mì với tâm trạng lễ hội như thế, mở hội thức ăn - họ chưa bao giờ biết bất kì người nào. Đột nhiên, họ nhận ra và nói, “Sao thầy không nói rằng thầy là Jesus, đã phục sinh?” Cử chỉ ấy...
Người Ki tô giáo nói người này chưa bao giờ cười. Người Ki tô giáo đã hoàn toàn phá huỷ Jesus, bóp méo... và nếu như ông ấy đã bao giờ quay lại - và tôi e là ông ấy sẽ không tới vì những người Ki tô giáo này - họ sẽ không cho phép ông ấy vào nhà thờ.
Cùng việc này là có thể quanh tôi nữa. Một khi tôi qua rồi, những người nghiêm chỉnh là nguy hiểm. Họ có thể chiếm sở hữu, bởi vì họ bao giờ cũng đi tìm việc sở hữu các thứ. Họ có thể trở thành những người kế tục tôi, và thế rồi họ sẽ phá huỷ. Cho nên nhớ điều này: ngay cả người dốt nát cũng có thể trở thành người kế tục của tôi, nhưng người đó phải có khả năng cười và mở hội. Cho dù ai đó tuyên bố rằng người đó đã chứng ngộ, cứ nhìn mặt người đó xem: nếu người đó nghiêm chỉnh, người đó sẽ không là người kế tục tôi! Để cho điều này là tiêu chuẩn đi: cho dù người ngu cũng được, nhưng người đó phải có khả năng cười và tận hưởng và mở hội cuộc sống. Nhưng người nghiêm chỉnh bao giờ cũng trong tìm kiếm quyền lực. Những người có thể cười là không lo nghĩ về quyền lực - đó là vấn đề. Cuộc sống tốt thế, ai bận tâm trở thành giáo hoàng? Người đơn giản, hạnh phúc trong cách thức đơn giản của họ, không bận tâm về chính trị.
Ngay lập tức, khi người chứng ngộ biến mất khỏi thân thể, những người nghiêm chỉnh đang tranh đấu để trở thành người kế tục. Và họ bao giờ cũng phá huỷ bởi vì họ là người sai, nhưng người sai bao giờ cũng tham vọng. Chỉ người đúng mới không tham vọng vì cuộc sống đang cho nhiều thế, không có nhu cầu về tham vọng để trở thành người kế tục, hay trở thành giáo hoàng, hay trở thành thế này và thế nọ. Cuộc sống đẹp thế; nhiều hơn là không được đòi hỏi. Nhưng những người không có niềm vui thích, họ tận hưởng quyền lực; những người đã bỏ lỡ tình yêu, họ tận hưởng danh tiếng; những người bằng cách nào đó đã bỏ lỡ việc mở hội cuộc sống và nhảy múa, họ muốn là giáo hoàng - có quyền cao, kiểm soát mọi người. Cảnh giác với họ đi; họ bao giờ cũng là những kẻ phá huỷ, kẻ đầu độc. Họ đã phá huỷ Phật, họ đã phá huỷ Christ, họ đã phá huỷ Mohammed. Và họ bao giờ cũng ở xung quanh, và khó gạt bỏ được họ, rất, rất khó, bởi vì họ nghiêm chỉnh thế ở đó... bạn không thể gạt bỏ được họ.
Nhưng tôi đảm bảo với bạn rằng tôi bao giờ cũng ủng hộ cho hạnh phúc, vui vẻ, cuộc sống của nhảy múa và bài ca, tận hưởng, bởi vì với tôi đó là lời nguyện duy nhất. Khi bạn hạnh phúc, tràn ngập với hạnh phúc, có lời nguyện. Và không có lời nguyện khác.
Sự tồn tại chỉ nghe theo đáp ứng tồn tại của bạn, không nghe trao đổi lời của bạn. Điều bạn nói không thành vấn đề: điều bạn là... Nếu bạn thực sự cảm thấy Thượng đế hiện hữu, thế thì mở hội. Thế thì không có vấn đề gì trong việc mất một khoảnh khắc. Nhảy múa, nếu bạn cảm thấy Thượng đế hiện hữu, với toàn thể hiện hữu của bạn, bởi vì chỉ khi bạn nhảy múa và ca hát và bạn hạnh phúc - cho dù bạn ngồi im lặng - chính khí hậu của bản thể bạn cho sự mãn nguyện sâu sắc, an bình với cuộc sống. Đó là lời nguyện, bạn đang cám ơn. Việc cám ơn của bạn là lời nguyện của bạn. Người nghiêm chỉnh sao? - tôi chưa bao giờ nghe nói họ đã bao giờ vào cõi trời. Họ không thể vào được.
Ngày xưa chuyện xảy ra là một tội nhân chết và lên cõi trời. Một thánh nhân chết cùng ngày, và sứ giả bắt đầu đưa ông ta xuống địa ngục.
Thánh nhân nói, “Đợi đã! Cái gì đó bị sai ở đâu đó. các ông đem tội nhân kia đi, và tôi biết anh ta rõ lắm! Và tôi đã từng hai mươi bốn giờ thiền và cầu nguyện Thượng đế, và tôi bị đem xuống địa ngục sao? Tôi muốn hỏi đích thân Thượng đế. Đây là gì? Đây mà là công bằng sao?”
Thế là ông ta được đem tới đích thân Thượng đế, và người này phàn nàn và nói, “Điều này đơn giản không thể tin được, rằng kẻ tội nhân này... Tôi biết anh ta rõ lắm; anh ta là hàng xóm của tôi. Anh ta chưa bao giờ cầu nguyện, anh ta chưa bao giờ gọi tên ngài một lần trong đời còn tôi thì hai mươi bốn giờ cầu nguyện... ngay cả trong giấc ngủ tôi vẫn cứ lẩm nhẩm, “Rama, Rama, Rama” - và điều gì đang xảy ra?"
Tương truyền Thượng đế nói, “Bởi vì ông đã giết ta với cái Rama liên tục phát chán của ông. Ông gần như giết chết ta, và ta không muốn ông ở quanh đây. Nghĩ mà xem, hai mươi bốn giờ! Ông sẽ không cho ta một khoảnh khắc nghỉ ngơi. Người này là tốt, ít nhất anh ta chưa bao giờ gây rắc rối cho ta, và ta biết anh ta chưa bao giờ cầu nguyện bởi vì cả đời anh ta là lời cầu nguyện rồi. Anh ta có vẻ như tội nhân với ông vì ông nghĩ chỉ trong cầu nguyện và nói những lời vô nghĩa là có đức hạnh. Anh ta đã sống và sống hạnh phúc. Anh ta có thể đã không phải bao giờ cũng tốt, nhưng anh ta bao giờ cũng hạnh phúc và anh ta bao giờ cũng phúc lạc. Anh ta có thể đã phạm sai sót đây đó vì sai sót là con người, nhưng anh ta không phải là kẻ bản ngã. Anh ta chưa bao giờ cầu nguyện, nhưng từ cốt lõi bản thể sâu nhất của anh ta bao giờ cũng có lời cám ơn. Anh ta tận hưởng cuộc sống và anh ta cám ơn vì điều đó.”
Nhớ lấy: người nghiêm chỉnh tất cả đều ở địa ngục; quỉ yêu tính nghiêm chỉnh lắm. Cõi trời không giống nhà thờ, và nếu nó là vậy thế thì không ai có ý thức sẽ lên cõi trời. Thế thì tốt hơn cả là xuống địa ngục. Cõi trời là cuộc sống, cuộc sống hàng triệu lần.
Jesus nói với các đệ tử của ông ấy, “Tới với ta và ta sẽ cho ông cuộc sống trong dư thừa.” Cõi trời là thơ ca, bài ca liên tục - như dòng sông chảy, mở hội liên tục không ngắt. Khi bạn ở đây với tôi, nhớ bạn sẽ bỏ lỡ tôi nếu bạn nghiêm chỉnh bởi vì sẽ không có tiếp xúc. Chỉ khi bạn hạnh phúc bạn mới có thể ở gần tôi. Qua hạnh phúc chiếc cầu được xây dựng. Qua nghiêm chỉnh mọi chiếc cầu bị phá vỡ; bạn trở thành như hòn đảo, không tiếp cận được.
Câu hỏi thứ tư:
Osho ơi,
Thỉnh thoảng tôi cảm thấy nhận biết và thỉnh thoảng không. Nhận biết dường như là dao động theo nhịp. Việc dao động theo nhịp này có dần biến đi không hay nó cứ diễn ra bất thần?
Trong cuộc sống mọi thứ đều là nhịp điệu. Bạn hạnh phúc và thế rồi tiếp đó là bất hạnh. Đêm và ngày, mùa hè và mùa đông; cuộc sống là nhịp điệu giữa hai cực đối lập. Khi bạn cố gắng trở nên nhận biết, cùng nhịp điệu sẽ có đó: lúc thì bạn nhận biết và lúc thì không.
Cho nên đừng tạo ra vấn đề, bởi vì bạn là chuyên gia thế trong việc tạo ra vấn đề từ trời xanh, bạn có thể tạo ra vấn đề, và một khi bạn đã tạo ra vấn đề thế thì bạn muốn giải quyết nó. Thế thì có những người sẽ cung cấp cho bạn câu trả lời. Vấn đề sai bao giờ cũng được trả lời bằng câu trả lời sai. Thế thì nó có thể tiếp diễn tới vô hạn; thế thì câu trả lời sai lại tạo ra câu hỏi sai. Cho nên từ chính lúc ban đầu, người ta phải nhận biết không tạo ra vấn đề sai. Bằng không, toàn thể cuộc sống cứ diễn ra và theo hướng sai. Bao giờ cũng cố hiểu đừng tạo ra vấn đề. Mọi thứ đều dao động theo nhịp, và khi tôi nói mọi thứ, tôi ngụ ý mọi thứ. Yêu, và có ghét; nhận biết, và có vô nhận biết. Đừng tạo ra vấn đề nào: tận hưởng cả hai.
Trong khi nhận biết, tận hưởng việc nhận biết, và trong khi vô nhận biết, tận hưởng việc vô nhận biết - không cái gì là sai, bởi vì vô nhận biết giống như nghỉ ngơi. Bằng không, nhận biết sẽ trở thành căng thẳng. Nếu bạn thức hai mươi bốn giờ, bạn nghĩ bạn có thể sống được bao nhiêu ngày? Không có thức ăn người ta có thể sống được ba tháng; không ngủ, trong vòng ba tuần người đó sẽ phát điên và người đó sẽ cố tự tử. Ban ngày bạn tỉnh táo; ban đêm bạn thảnh thơi, và thảnh thơi đó giúp bạn ban ngày lại được tỉnh táo hơn, tươi tắn. Các năng lượng đã được trải qua một thời kì nghỉ ngơi; chúng lại sống động hơn vào buổi sáng.
Cùng điều này sẽ xảy ra trong thiền: vài khoảnh khắc bạn hoàn toàn nhận biết, tại đỉnh núi; vài khoảnh khắc bạn ở trong thung lũng, nghỉ ngơi - nhận biết đã biến mất, bạn đã quên. Nhưng cái gì sai trong nó? Điều đó là đơn giản. Qua vô nhận biết, nhận biết sẽ nảy sinh trở lại, tươi tắn, trẻ trung; và điều này sẽ tiếp diễn. Nếu bạn có thể tận hưởng cả hai bạn trở thành cái thứ ba, và đó là điểm cần được hiểu. Nếu bạn có thể tận hưởng cả hai điều đó nghĩa là bạn không là cả hai - không là nhận biết, không là không nhận biết - bạn là người tận hưởng cả hai. Cái gì đó của cõi bên kia đi vào. Thực ra, đây là nhân chứng thực. Hạnh phúc bạn tận hưởng - cái gì sai khi hạnh phúc đã qua và bạn đã trở nên buồn? Cái gì sai trong nỗi buồn? Tận hưởng nó đi. Một khi bạn trở nên có khả năng tận hưởng nỗi buồn, thế thì bạn không là cả hai.
Và điều này tôi bảo bạn: rằng nếu bạn tận hưởng, nỗi buồn có cái đẹp riêng của nó. Hạnh phúc có chút ít nông cạn; nỗi buồn là rất sâu, nó có chiều sâu trong nó. Người chưa bao giờ buồn sẽ nông cạn, chỉ ngay trên bề mặt. Buồn giống như đêm tối - rất sâu. Bóng tối có im lặng trong nó, buồn cũng có. Hạnh phúc lục bục, có âm thanh trong nó. Nó giống như dòng sông trong vùng núi non; âm thanh được tạo ra. Nhưng trong vùng núi sông không bao giờ có thể rất sâu; nó bao giờ cũng nông. Khi sông tới đồng bằng nó trở nên sâu, nhưng âm thanh dừng lại. Nó di chuyển dường như không di chuyển. Nỗi buồn có chiều sâu.
Tại sao tạo ra rắc rối? Trong khi hạnh phúc, cứ hạnh phúc đi, tận hưởng nó. Đừng bị đồng nhất với nó. Khi tôi nói hạnh phúc, tôi ngụ ý tận hưởng nó. Để cho nó là bầu khí hậu mà sẽ di chuyển và thay đổi. Sáng đổi thành trưa, trưa đổi thành chiều tối, và thế rồi đêm tới. Để hạnh phúc là bầu khí hậu quanh bạn đi. Tận hưởng nó, và thế rồi buồn tới... tận hưởng điều đó nữa. Tôi dạy bạn tận hưởng, bất kì cái gì là hoàn cảnh. Ngồi im lặng và tận hưởng nỗi buồn, và đột nhiên nỗi buồn không còn là buồn nữa, nó đã trở thành khoảnh khắc an bình im lặng, đẹp trong bản thân nó, không gì sai trong nó.
Và thế rồi giả kim thuật tối thượng tới, điểm mà đột nhiên bạn nhận ra bạn không là cả hai - không hạnh phúc không buồn rầu. Bạn là người quan sát - bạn quan sát đỉnh núi, bạn quan sát thung lũng; bạn không là cả hai.
Một khi điểm này được đạt tới bạn có thể cứ mở hội mọi thứ. Bạn mở hội sống và bạn mở hội chết. Bạn mở hội hạnh phúc, bạn mở hội bất hạnh. Bạn mở hội mọi thứ. Thế thì bạn không bị đồng nhất với bất kì cực nào. Cả hai cực đã trở thành sẵn có cho bạn cùng nhau, và bạn có thể di chuyển từ cực nọ sang cực kia một cách dễ dàng. Bạn đã trở thành tựa chất lỏng, bạn tuôn chảy. Thế thì bạn có thể dùng cả hai, và cả hai có thể trở thành sự giúp đỡ trong trưởng thành của bạn.
Nhớ điều này: đừng tạo ra vấn đề. Cố hiểu tình huống này, cố hiểu tính cực của cuộc sống. Mùa hè trời nóng, mùa đông trời lạnh - vậy vấn đề là ở đâu? Mùa đông tận hưởng lạnh đi, mùa hè tận hưởng nóng đi. Mùa hè tận hưởng mặt trời. Ban đêm tận hưởng sao và bóng tối, ban ngày tận hưởng mặt trời và ánh sáng. Bạn làm việc tận hưởng thành sự liên tục của bạn, bất kì cái gì xảy ra. Mặc cho nó thế nào bạn cứ tận hưởng. Bạn thử nó, và đột nhiên mọi thứ được tôn lên và được biến đổi.
Câu hỏi thứ năm:
Osho ơi,
Chỉ mới gần đây thầy đã nói rằng nếu người ta có thể không yêu, thế thì thiền sẽ đưa bạn tới yêu, và nếu người ta không thể thiền được, thế thì yêu sẽ đưa bạn tới thiền. Thầy dường như đã đổi tâm trí.
Tôi chả có gì để đổi cả. Bạn có thể đổi nếu bạn có nó; làm sao bạn có thể đổi nó khi bạn không có nó?
Đừng bao giờ cố so sánh hai khoảnh khắc, bởi vì từng khoảnh khắc là duy nhất trong bản thân nó. Vâng, một ngày nào đó tôi thích mùa đông và một ngày nào đó tôi thích mùa hè, nhưng tôi đã không đổi tâm trí - tôi không có cái gì.
Đây là cách nó xảy ra: bạn hỏi một câu hỏi, tôi không có câu trả lời làm sẵn cho nó. Bạn hỏi câu hỏi và tôi đáp ứng. Tôi không nghĩ liệu tôi có nhất quán với lời nói quá khứ của tôi hay không. Tôi không sống trong quá khứ và tôi không nghĩ tới tương lai - rằng bất kì cái gì tôi đang nói, có thể tôi có khả năng trong tương lai cũng nói cùng điều đó? Không, không có quá khứ và không có tương lai.
Ngay khoảnh khắc này bạn hỏi một câu hỏi và bất kì cái gì xảy ra, thì xảy ra: tôi đáp ứng. Nó là đáp ứng đơn giản, nó không phải là câu trả lời. Hôm sau bạn lại hỏi cùng câu hỏi, nhưng tôi sẽ không đáp ứng theo cùng cách. Tôi không thể làm được gì về điều đó. Tôi không có câu hỏi được làm sẵn. Tôi như tấm gương: bất kì cái gì bạn đem tới đối diện, nó phản xạ. Nếu bạn giận nó phản xạ giận, nếu bạn hạnh phúc nó phản xạ hạnh phúc. Bạn không thể nói với gương, “Vấn đề gì vậy? Hôm qua tôi đã ở đây và gương đã phản xạ khuôn mặt giận, và hôm nay tôi ở đây và gương đang phản xạ khuôn mặt rất hạnh phúc. Có chuyện gì với gương thế? Gương đã đổi tâm trí rồi sao?” Gương không có tâm trí; gương đơn giản phản xạ bạn.
Câu hỏi của bạn là quan trọng hơn câu trả lời của tôi. Thực ra, câu hỏi của bạn tạo ra câu trả lời trong tôi. Một nửa được bạn cung cấp, nửa kia chỉ là tiếng vọng. Cho nên điều đó còn tuỳ - nó sẽ tuỳ vào bạn, nó sẽ tuỳ vào cây xung quanh bạn, nó sẽ tuỳ vào khí hậu ở đây, nó sẽ tuỳ vào sự tồn tại trong tính toàn bộ của nó. Bạn hỏi một câu hỏi, và tôi là cái không ở đây, chỉ là phương tiện - dường như cái toàn thể trả lời bạn. Bất kì cái gì là nhu cầu của bạn, câu trả lời tới với bạn. Và bạn không cố so sánh, bằng không bạn sẽ lâm vào đống lộn xộn.
Đừng bao giờ thử so sánh. Bất kì khi nào bạn cảm thấy rằng cái gì đó phù hợp với bạn, bạn đơn giản tuân theo nó, làm nó. Và nếu bạn làm nó bạn sẽ có khả năng hiểu bất kì cái gì tới về sau. Việc làm của bạn sẽ giúp ích, so sánh sẽ không giúp ích. Bạn sẽ hoàn toàn phát điên nếu bạn cứ so sánh. Mọi khoảnh khắc tôi cứ nói mọi điều...
Về sau, khi tôi đã nói cả đời tôi, những người sẽ nghiên cứu chúng và những người sẽ cố gắng phân loại điều tôi nói ngụ ý gì, đơn giản họ sẽ phát điên; họ sẽ không có khả năng. Bởi vì đó là cách nó đang xảy ra bây giờ... Họ là các triết gia; tôi không phải là triết gia. Họ có ý tưởng đặc thù để áp đặt lên bạn, họ cứ khăng khăng cùng ý tưởng lặp đi lặp lại. Họ có cái gì đó mà họ thích để truyền bá cho bạn. Họ muốn ước định tâm trí bạn vào triết lí nào đó. Họ đang dạy bạn cái gì đó.
Tôi không là thầy giáo. Tôi không dạy bạn cái gì. Thay vì thế, chính điều ngược lại, tôi đang giúp bạn dỡ bỏ.
Bất kì cái gì phù hợp với bạn, đi theo nó đi. Đừng nghĩ liệu nó có nhất quán hay không. Nếu nó hợp với bạn nó là tốt cho bạn, và nếu bạn đi theo nó, chẳng mấy chốc bạn sẽ có khả năng hiểu sự nhất quán bên trong của bất kì những không nhất quán của tôi. Tôi nhất quán; lời tôi có thể không... bởi vì chúng tới từ cùng một nguồn, chúng tới từ tôi, cho nên chúng phải nhất quán, làm sao điều khác là có thể được? Chúng tới từ cùng một nguồn. Hình dạng của chúng có thể khác, lời có thể khác: sâu bên dưới phải có nhất quán chạy qua - nhưng cái đó bạn sẽ có khả năng... chỉ khi bạn đi sâu vào bên trong bản thân bạn....
Cho nên bất kì cái gì phù hợp với bạn, bạn đơn giản không bận tâm liệu tôi đã nói cái gì đó ngược lại nó hay không. Bạn đơn giản di chuyển, làm nó. Nếu bạn làm nó bạn sẽ cảm thấy sự nhất quán của tôi. Nếu bạn đơn giản nghĩ, bạn sẽ không bao giờ có khả năng lấy bất kì bước nào bởi vì mọi ngày tôi sẽ cứ thay đổi. Tôi không thể làm được gì khác, bởi vì tôi không có tâm trí cứng rắn, như đá, cái bao giờ cũng như cũ.
Tôi là như khí hậu, không như đá. Nhưng tâm trí bạn sẽ cứ nghĩ đi nghĩ lại, tôi nói điều này rồi tôi nói điều nọ - cái gì là đúng? Cái đúng là cái dễ dàng với bạn. Dễ là đúng; cái gì khớp với bạn là đúng, bao giờ cũng thế.
Bao giờ cũng cố nghĩ dưới dạng bản thể của bạn và lời nói của tôi - liệu chúng có khớp không. Nếu chúng không khớp, đừng bận tâm. Đừng nghĩ về chúng, đừng phí thời gian; đi lên trước đi. Cái gì đó sẽ tới mà sẽ khớp với bạn.
Và các bạn là nhiều, cho nên tôi phải nói với nhiều người. Nhu cầu của họ là khác, yêu cầu của họ là khác, nhân cách của họ là khác, nghiệp quá khứ của họ là khác. Tôi phải nói với nhiều người. Tôi đang nói không chỉ cho bạn; bạn chỉ là cái cớ. Qua bạn tôi đang nói cho toàn thế giới. Cho nên tôi sẽ nói trong nhiều mầu sắc và tôi sẽ vẽ theo nhiều cách và tôi sẽ ca nhiều bài ca. Bạn đơn giản nghĩ về bản thân mình - bất kì cái gì phù hợp với bạn, bạn lầm rầm bài ca đó và quên người khác đi. Bằng việc lầm rầm bài ca đó, dần dần cái gì đó sẽ lắng đọng bên trong bạn; hài hoà sẽ nảy sinh, và qua hài hoà đó bạn sẽ có khả năng hiểu nhất quán của tôi qua mọi thứ không nhất quán.
Không nhất quán chỉ có là trên bề mặt, nhưng nhất quán của tôi có phẩm chất khác. Triết gia nhất quán trên bề mặt. Bất kì điều gì ông ấy nói - ông ấy nhìn vào quá khứ, kết nối nó với việc nói của ông ấy, nhìn vào tương lai, kết nối nó với tương lai - ông ấy tạo ra dây chuyền trên bề mặt. Kiểu nhất quán đó bạn sẽ không tìm thấy trong tôi. Một phẩm chất khác của nhất quán mà là khó hiểu chừng nào bạn chưa sống nó...
Thế rồi, dần dần, sóng biến mất, điều là những không nhất quán, và bạn đi tới chiều sâu của đại dương nơi im lặng cư ngụ, bao giờ cũng nhất quán, dù có bão hay không có bão trên bề mặt: sóng lớn, rối loạn lớn; hay im lặng, không sóng, thậm chí không gợn sóng. Dù đó là sóng triều lên hay sóng triều xuống cũng không tạo ra khác biệt gì, sâu bên dưới đại dương vẫn nhất quán.
Nhất quán của tôi là nhất quán của hiện hữu, không của lời. Nhưng khi nào bạn đi xuống trong đại dương riêng bên trong của bạn thế thì bạn sẽ có khả năng hiểu nó. Ngay bây giờ, bạn không bận tâm.
Khi chiếc giầy nào đó vừa bạn, mua nó và đi nó đi. Bạn không bận tâm về giầy khác trong cửa hiệu. Chúng không vừa cho bạn. Không cần bận tâm về chúng, chúng không được ngụ ý dành cho bạn. Nhưng có những người khác; xin nhớ tới họ nữa. Những giầy đó sẽ vừa với ai đó. Bạn chỉ tìm cho chân riêng của bạn và cho giầy riêng của bạn. Và cảm đi - bởi vì đó là vấn đề về cảm, không của trí tuệ.
Khi bạn vào hiệu giầy, bạn làm gì? Có hai cách: bạn có thể đo chân bạn và bạn có thể đo giầy - đó sẽ là nỗ lực trí tuệ, nỗ lực toán học liệu nó có vừa hay không. Cách thứ hai là: bạn đơn giản đi giầy vào chân, bạn bước đi và cảm xem nó có vừa không. Nếu nó vừa, thì nó vừa. Mọi thứ là được; bạn có thể quên về nó. Cách đo toán học có thể hoàn hảo và giầy có thể không vừa, bởi vì giầy không biết tới toán học. Chúng là hoàn toàn vô giáo dục. Không bận tâm về điều đó.
Tôi nhớ điều đó đã xảy ra:
Người đã tìm ra luật trung bình, một nhà toán học lớn - ông ấy là người Hi Lạp, và ông ấy được tràn ngập thế với phát hiện riêng của ông ấy về luật trung bình, tới mức một hôm ông ấy đi cắm trại... cùng vợ và bẩy con.
Họ phải đi qua sông, cho nên ông ấy nói, “Đợi đã.”
Ông ấy đi xuống sống; ở bốn, năm chỗ ông ấy đo chiều sâu của sông: đâu đó nó là một bộ, đâu đó nó là ba bộ, đâu đó nó chỉ sáu inch. Sông không nhất quán với toán học. Ông ấy tính toán trên cát, tìm ra số trung bình: một bộ rưỡi. Ông ấy đo mọi đứa con, thấy trung bình: hai bộ.
Ông ấy nói, “Đừng lo, để chúng đi. Sông có một bộ rưỡi thôi, trẻ con hai bộ.” Hoàn hảo như toán học vẫn thế, nhưng không ai bận tâm tới toán học, cả trẻ con lẫn sông.
Vợ có chút ít sợ hãi, vì đàn bà không bao giờ có tính toán học. Và điều tốt là họ không có tính toán học bởi vì họ cho cân bằng, bằng không đàn ông sẽ phát điên. Cô ấy có chút ít sợ hãi. Cô ấy nói, “Em không hiểu luật trung bình của anh, nhưng với em dường như là mấy đứa trẻ nhỏ quá và sông dường như sâu.”
Ông ấy nói, “Em đừng lo. Anh đã chứng minh luật trung bình cho nhiều nhà toán học rồi. Em là ai mà tạo ra hoài nghi về nó, nghi ngờ? Em cứ xem cách nó hoạt động.”
Nhà toán học bước lên trước. Người đàn bà, sợ hãi, bước ở sau để cho cô ấy có thể thấy điều xảy ra cho lũ trẻ, vì cô ấy lo nghĩ về... Và vài đứa trẻ, những đứa nhỏ, bắt đầu đi xuống dưới nước. Cô ấy kêu lên, “Trông kìa! Con đang chìm rồi!”
Nhưng nhà toán học chạy trên bãi cái ở bờ bên kia. Ông ấy nói, “Thế thì phải có gì đó sai trong tính toán của anh.” Không sai với đứa trẻ đang chìm dần...
Cô ấy chạy sang bờ bên kia: “Đừng làm toán với em! Em không phải là nhà toán học và em không tin vào bất kì luật trung bình nào.”
Từng cá nhân là cá nhân, và không có người trung bình. Và tôi đang nói với nhiều người, và qua bạn, tới hàng triệu người. Tôi có thể làm hai điều: hoặc tôi có thể tìm ra nguyên lí trung bình, thế thì tôi bao giờ cũng sẽ nhất quán, tôi bao giờ cũng sẽ nói về hai bộ. Nhưng tôi thấy vài người bẩy bộ, vài người chỉ bốn bộ, và tôi phải xoay xở nhiều kiểu giầy và nhiều kiểu kĩ thuật.
Bạn đơn giản tìm theo chân riêng của mình; tìm giầy và quên về cả hiệu giầy. Chỉ thế thì bạn mới có khả năng hiểu một ngày nào đó về nhất quán bên trong, cái tồn tại bên trong tôi. Bằng không, tôi là người bất nhất nhất trên thế gian này.
Câu hỏi cuối cùng:
Osho ơi,
Có lần thầy nói rằng nếu cần, thế thì thầy sẽ lấy một lần sinh thêm nữa. Nhưng nếu thầy đã đạt tới samadhi không hạt mầm, làm sao thầy có thể lấy một lần sinh nữa được? Thầy có thể coi đây là câu hỏi cá nhân không liên quan, nhưng với mức trưởng thành tâm linh của tôi dường như đang diễn ra, nó là vậy!
Vâng, có lần tôi đã nói rằng nếu cần tôi sẽ quay lại. Nhưng bây giờ tôi nói điều đó là không thể được. Cho nên xin bạn tăng tốc lên chút ít đi. Đừng đợi việc tới lần nữa của tôi. Tôi ở đây chỉ trong chốc lát nữa thôi. Nếu bạn thực sự chân thành, thế thì tăng tốc lên, đừng trì hoãn. Có lần tôi nói... tôi nói với những người không sẵn sàng vào khoảnh khắc đó. Tôi bao giờ cũng đáp ứng; tôi nói điều đó cho những người không sẵn sàng. Nếu tôi đã nói cho họ rằng tôi không tới, họ chắc đã đơn giản bỏ toàn thể dự án này. Họ chắc đã nghĩ, “Thế thì nó là không khả thi.” Họ không thể làm trong một kiếp được và tôi sẽ không tới tiếp đó, cho nên tốt hơn cả là không bắt đầu. Nó là một điều quá lớn không đạt được trong một kiếp. Nhưng bây giờ, với bạn tôi nói tôi không quay lại thêm nữa, bởi vì điều đó là không thể được - hi vọng rằng bạn bây giờ sẵn sàng hiểu nó và tăng tốc lên.
Bạn đã bắt đầu cuộc hành trình; bạn chỉ... Bất kì khoảnh khắc nào, nếu bạn tăng tốc, bạn có thể đạt tới điều tối thượng. Bất kì khoảnh khắc nào điều đó cũng là có thể. Bây giờ trì hoãn sẽ là nguy hiểm. Cứ tưởng rằng tôi sẽ quay lại lần nữa, tâm trí bạn có thể thảnh thơi và trì hoãn. Bây giờ tôi nói tôi không tới.
Tôi sẽ kể cho bạn một câu chuyện:
Một lần chuyện xảy ra, Mulla Nasruddin nói với con anh ta, “Bố đã đi săn trong rừng và mười con sư tử, không phải chỉ một con đâu, đột nhiên nhảy lên bố.”
Cậu bé nói, “Đợi đã bố. Năm ngoái bố nói năm con sư tử, và năm nay bố nói mười con sư tử.”
Mulla Nasruddin nói, “Đúng rồi, năm ngoái con còn chưa đủ lớn và con chắc đã sợ lắm - mười sư tử đấy. Bây giờ bố bảo con sự thực. Con đã lớn và đây là điều bố nói cho con.”
Ban đầu tôi nói với bạn rằng tôi sẽ tới - bạn còn chưa đủ trưởng thành. Nhưng bây giờ bạn đã trưởng thành lên một chút, và tôi có thể nói cho bạn sự thật. Nhiều lần tôi phải nói dối bởi vì bạn, bởi vì bạn sẽ không hiểu chân lí. Bạn càng trưởng thành, tôi càng có thể bỏ nói dối và tôi càng có thể đúng hơn. Khi bạn đã thực sự trưởng thành, thế thì tôi sẽ nói cho bạn một chân lí đơn giản: thế thì không có nhu cầu. Nếu bạn không trưởng thành, thế thì chân lí sẽ có tính phá huỷ.
Bạn cần nói dối cũng như trẻ con cần đồ chơi. Đồ chơi là dối trá. Bạn cần dối trá nếu bạn không trưởng thành. Và nếu có từ bi, thế thì người có từ bi sâu sắc không bận tâm về liệu người đó nói dối hay nói thực. Toàn thể hiện hữu của người đó là để giúp đỡ bạn, để làm lợi, để là phúc lành cho bạn. Mọi điều chư Phật đã nói dối; họ phải vậy, bởi vì họ từ bi thế. Và không vị Phật nào có thể nói được chân lí tuyệt đối, bởi vì ông ấy sẽ nói nó cho ai? Nó có thể được nói chỉ cho vị Phật khác, nhưng vị Phật khác sẽ không cần nó.
Qua dối trá, dần dần, thầy đem bạn tới ánh sáng. Cầm tay bạn, bước từng bước, thầy phải giúp bạn đi tới ánh sáng. Toàn thể chân lí sẽ là quá nhiều. Bạn có thể đơn giản bị choáng, bị tan nát. Bạn không thể chứa được toàn thể chân lí; nó sẽ có tính phá huỷ. Chỉ qua dối trá bạn phải được mang tới cánh cửa của ngôi đền và chỉ tại cánh cửa này toàn thể chân lí có thể được trao cho bạn, nhưng thế thì bạn sẽ hiểu. Thế thì bạn sẽ hiểu tại sao có dối trá. Và không chỉ bạn sẽ hiểu, bạn sẽ biết ơn về chúng.
Đủ cho hôm nay.

0 Đánh giá

Ads Belove Post