Read more
Yoga: Alpha và
Omega (Tập 4)
Chương 3. Ngủ,
đồng nhất, nhị nguyên
5. Thiếu nhận biết là lấy cái nhất thời làm cái vĩnh hằng, cái không thuần khiết làm cái thuần khiết, cái đau đớn làm vui thú và vô ngã làm cái ngã.
6. Bản ngã là việc đồng nhất của người thấy
và cái được thấy.
7. Hút vào, và qua nó, gắn bó, là hướng tới
bất kì cái gì đem tới vui thú.
8. Đẩy ra là từ bất kì cái gì gây ra đau đớn.
Avidya là gì? Từ này nghĩa là dốt
nát, nhưng avidya không phải là dốt nát thường. Nó phải được hiểu sâu sắc. Dốt
nát là thiếu tri thức. Avidya không phải là thiếu tri thức mà là thiếu nhận biết.
Dốt nát có thể bị tan biến rất dễ dàng; bạn có thể thu được tri thức. Đó chỉ là
vấn đề huấn luyện trí nhớ. Tri thức là máy móc; không nhận biết nào được cần tới.
Nó là máy móc như dốt nát thường.
Avidya là thiếu nhận biết. Người
ta phải đi tới ngày càng nhiều ý thức, không đi tới ngày càng nhiều tri thức.
Chỉ thế thì avidya mới có thể bị tan biến.
Avidya là điều Gurdjieff thường
gọi là 'giấc ngủ tâm linh'. Con người đi, sống, chết, không biết tại sao mình sống,
không biết mình từ đâu tới, không biết mình đi đâu, để làm gì. Gurdjieff gọi nó
là giấc ngủ, Patanjali gọi nó là avidya: họ ngụ ý cùng một điều. Bạn không biết
tại sao bạn hiện hữu. Bạn không biết mục đích của hiện hữu của bạn ở đây trong
thế giới này, trong thân thể này, trong những kinh nghiệm này. Bạn làm nhiều điều
mà không biết tại sao bạn làm chúng, không biết rằng bạn đang làm chúng, không
biết rằng bạn là người làm. Mọi thứ đi dường như trong giấc ngủ say. Avidya, nếu
tôi dịch chữ đó cho bạn, sẽ có nghĩa là 'thôi miên'.
Con người sống trong thôi miên
sâu sắc. Tôi đã từng làm việc về thôi miên, bởi vì đó là cách duy nhất để đem
con người ra khỏi thôi miên, để hiểu nó. Mọi việc thức tỉnh đều là một loại giải
thôi miên, cho nên quá trình thôi miên phải được hiểu rất, rất rõ ràng. Chỉ thế
thì bạn mới có thể đi ra khỏi nó được. Bệnh phải được hiểu, được chẩn đoán; chỉ
thế thì nó mới có thể được chữa trị. Thôi miên là bệnh của con người, và giải
thôi miên sẽ là cách thức.
Có lần tôi đã làm việc với một
người, và anh ta là phương tiện rất, rất tốt cho thôi miên. Một phần ba mọi người
trên thế giới là phương tiện tốt, ba mươi ba phần trăm, và những người đó không
phải là không thông minh. Những người rất, rất thông minh, giàu tưởng tượng,
sáng tạo. Từ ba mươi ba phần trăm này có mọi nhà khoa học vĩ đại, mọi nghệ sĩ
vĩ đại, nhà thơ, hoạ sĩ, nhạc sĩ. Nếu một người có thể bị thôi miên, điều đó chỉ
ra rằng người đó rất nhạy cảm. Chính điều ngược lại mới là tin đồn: những người
nghĩ rằng duy nhất người hơi chút ngu xuẩn mới có thể bị thôi miên. Điều đó là
tuyệt đối sai. Gần như không thể nào thôi miên được người ngu, bởi vì người đó
sẽ không nghe, người đó sẽ không hiểu, và người đó sẽ không có khả năng tưởng
tượng. Một quyền năng rất mạnh của tưởng tượng là được cần tới. Mọi người tưởng
rằng chỉ nhân cách yếu đuối mới có thể bị thôi miên. Tuyệt đối sai - chỉ người
rất mạnh mới có thể bị thôi miên. Người yếu là chùng lỏng tới mức người đó
không có tích hợp bên trong mình, người đó không có trung tâm nào trong mình.
Và chừng nào bạn còn chưa có trung tâm thuộc loại nào đó, thôi miên không thể
có tác dụng được vì nó sẽ làm việc từ đâu và lan toả qua bản thể bạn? Và người
yếu đuối là không chắc chắn thế về mọi thứ, cho nên không tự tin về bản thân
mình tới mức người đó không thể bị thôi miên. Duy nhất những người có nhân cách
mạnh mẽ mới có thể bị thôi miên.
Tôi đã làm việc trên nhiều người
và đây là phát hiện của tôi: rằng một người có thể bị thôi miên có thể được giải
thôi miên, và người không thể bị thôi miên thấy rất khó đi vào con đường tâm
linh, bởi vì chiếc thang đi theo hai cách. Nếu bạn có thể bị thôi miên một cách
dễ dàng, bạn có thể được giải thôi miên một cách dễ dàng. Chiếc thang là một.
Dù bạn bị thôi miên hay được giải thôi miên, bạn đi trên cùng chiếc thang; chỉ
hướng là khác.
Tôi đã làm việc trên một thanh
niên trong nhiều năm. Một hôm tôi đã thôi miên anh ta và cho anh ta điều nhà
thôi miên gọi là gợi ý hậu thôi miên. Tôi bảo anh ta, 'Ngày mai, đích xác vào
giờ này - lúc đó là chín giờ sáng - bạn sẽ tới gặp tôi. Bạn sẽ phải tới gặp
tôi. Không có lí do rõ ràng nào cho việc tới, nhưng đích xác vào chín giờ sáng
bạn sẽ phải tới.' Anh ta vô thức và tôi bảo anh ta, 'Khi bạn tới ngày mai vào
lúc chín giờ, đích xác chín giờ, bạn sẽ nhảy lên giường tôi và hôn gối, ôm lấy
gối dường như gối là người yêu của bạn.'
Tất nhiên, ngày hôm sau vào
chín giờ kém mười lăm anh ta tới, nhưng tôi không ngồi trong phòng ngủ, tôi ngồi
ở hành lang đợi anh ta. Anh ta tới. Tôi hỏi, 'Sao bạn đã tới?' Anh ta nhún vai.
Anh ta nói, 'Tình cờ tôi đi qua và một ý nghĩ tới: sao không tới thầy?' Anh ta
không nhận biết rằng gợi ý hậu thôi miên đã làm việc; anh ta đang tìm cách hợp
lí hoá. Anh ta nói, 'Tôi chỉ đi qua con đường này.' Tôi hỏi anh ta, 'Tại sao bạn
đi qua con đường này? Bạn chưa bao giờ đi qua, và đây là ở ngoài con đường của
bạn. Trừ phi bạn muốn tới tôi, chẳng có ích gì mà đi ra khỏi thị trấn.' Anh ta
nói, 'Chỉ là đi dạo buổi sáng' - một cách hợp lí hoá. Anh ta không thể nghĩ được
rằng anh ta đã tới mà không có lí do nào, bằng không đó sẽ là kinh nghiệm làm
tan nát bản ngã quá nhiều. 'Thầy có điên không?' anh ta có thể nghĩ. Nhưng anh
ta bồn chồn, không thoải mái. Anh at nhìn quanh chẳng biết tại sao. Anh ta tìm
chiếc gối và chiếc giường, và giường không có đó. Và một cách có chủ ý, tôi ngồi
bên ngoài. Khi vài phút trôi qua, anh ta trở nên ngày càng bất ổn hơn. Tôi hỏi
anh ta, 'Sao bạn bất ổn thế? Bạn thậm chí không thể ngồi cho đúng được. Tại sao
bạn đổi tư thế?' Anh ta nói, 'Đêm qua tôi không thể ngủ ngon được' - lại một hợp
lí hoá. Bằng cách nào đó người ta phải tìm ra lí do, bằng không người ta sẽ có
vẻ điên. Thế rồi còn năm phút nữa tới chín giờ anh ta nói, 'Ở đây trời nóng
quá.' Trời không nóng, bởi vì anh ta đã đi dạo buổi sáng và lúc đó là mùa đông.
‘Ở đây quá nóng. Chúng ta không thể đi vào trong nhà sao?' - lại một hợp lí
hoá. Tôi cố né tránh điều này và tôi nói, 'Trời đâu có nóng.'
Thế rồi đột nhiên anh ta đứng dậy.
Lúc đó là chín giờ kém hai phút. Anh ta nhìn đồng đồ tay, đứng lên, và anh ta
nói, 'Tôi cảm thấy ốm quá.' Trước khi tôi có thể ngăn cản anh ta chạy xô vào
trong phòng. Tôi đi theo anh ta. Anh ta nhảy lên giường, hôn chiếc gối, ôm chiếc
gối, và tôi đứng đó cho nên anh ta cảm thấy rất thẹn thùng, phân vân. Tôi hỏi,
'Bạn làm gì vậy?' Anh ta bắt đầu khóc. Anh ta nói, 'Tôi không biết, nhưng chiếc
gối này đã liên tục trong tâm trí tôi từ khi tôi rời thầy hôm qua.' Anh ta đã
không biết rằng trong thôi miên tôi đã gợi ý điều đó. Và anh ta nói, 'Cả trong
đêm, tôi đã mơ về chiếc gối này lặp đi lặp lại, ôm, hôn, và nó trở thành nỗi ám
ảnh. Cả đêm tôi không thể ngủ được. Bây giờ tôi được nhẹ bớt nhưng tôi không biết
tại sao.'
Cả đời bạn không giống điều này
sao? Bạn có thể không hôn gối, bạn có thể hôn người đàn bà, nhưng bạn có biết
lí do tại sao không? Đột nhiên người đàn bà có vẻ hấp dẫn với bạn, nhưng bạn có
biết lí do tại sao không? Nó là cái gì đó như thôi miên. Tất nhiên, điều đó là
tự nhiên; thân thể đã thôi miên bạn, tự nhiên đã thôi miên bạn. Quyền năng này
của tự nhiên về thôi miên là điều người Hindu gọi là maya, quyền năng của ảo tưởng.
Bạn ở dưới ảo tưởng, trong ảo giác sâu sắc. Bạn sống như người mộng du; ngủ say
bạn cứ làm mọi thứ, không biết tại sao. Và bất kì lí do nào bạn đưa ra đều là hợp
lí hoá, chúng không phải là lí do đúng.
Bạn thấy người đàn bà, bạn rơi
vào trong tình yêu, và bạn nói, 'Mình đã rơi vào tình yêu.' Nhưng bạn có thể
cho lí do tại sao không? Tại sao nó đã xảy ra? Bạn sẽ tìm ra lí do nào đó. Bạn
sẽ nói, 'Mắt cô ấy đẹp thế, mũi xinh thế, và khuôn mặt như tượng đá.' Bạn sẽ
tìm các lí do nhưng đây là hợp lí hoá thôi. Thực ra, bạn không biết, và bạn
không đủ dũng cảm để nói rằng bạn không biết. Dũng cảm lên! Khi bạn không biết,
tốt hơn cả là biết rằng bạn không biết. Đó sẽ là điểm đột phá. Bạn có thể đi ra
khỏ toàn thể ảo giác bao quanh bạn. Patanjali gọi nó là avidya. Avidya nghĩa là
thiếu nhận biết. Điều này xảy ra bởi vì thiếu nhận biết.
Điều gì xảy ra trong thôi miên?
Bạn đã bao giờ quan sát người thôi miên, điều người đó làm không? Đầu tiên người
đó nói, 'Thảnh thơi.' Và người đó lặp lại nó, người đó cứ nói mãi, 'Thảnh thơi,
thảnh thơi, thảnh thơi...' Thậm chí âm thanh liên tục của 'thảnh thơi' trở
thành mật chú, một T. M. Đó là điều xảy ra trong T. M. Bạn lặp lại câu mật chú
liên tục; nó cho giấc ngủ. Nếu bạn có chứng mất ngủ, thế thì T. M. là thứ tốt
nhất để làm. Nó cho bạn giấc ngủ, và đó là lí do tại sao nó đã trở thành quan
trọng thế ở Mĩ. Mĩ là nước duy nhất đang chịu đựng sâu sắc chứng mất ngủ.
Maharishi Mahesh Yogi không phải là ngẫu nhiên ở đó, ông ấy là nhu cầu. Khi mọi
người chịu chứng mất ngủ, họ không thể ngủ được, họ cần thuốc an thần. Và Thiền
Siêu việt - Transcendental Meditation không là gì ngoài thuốc an thần - nó làm
dịu bạn. Bạn liên tục lẩm nhẩm một từ nào đó: Ram, Ram, Ram. Bất kì từ nào cũng
có tác dụng: Coca Cola, Coca Cola - điều đó sẽ có tác dụng; nó chẳng liên quan
gì tới Ram. Coca-Cola sẽ là hoàn hảo như Ram, hay thậm chí còn hơn thế, bởi vì
nó liên quan nhiều hơn. Bạn lặp lại từ nào đó một cách liên tục; lặp lại liên tục
tạo ra chán, và chán là cơ sở cho mọi giấc ngủ. Khi bạn cảm thấy chán bạn sẵn
sàng đi vào giấc ngủ.
Người thôi miên cứ lặp lại, 'Thảnh
thơi, thảnh thơi.' Chính từ này xuyên thấu vào thân thể bạn và bản thể bạn. Ông
ấy cứ lặp lại nó và ông ấy bảo bạn hợp tác, và bạn hợp tác. Dần dần, bạn bắt đầu
cảm thấy buồn ngủ. Thế rồi ông ấy nói, 'Bạn đang rơi vào giấc ngủ sâu - rơi
vào, rơi vào, rơi vào trong vực thẳm của giấc ngủ' - ông ấy cứ lặp lại. Và chỉ
bằng lặp lại bạn rơi vào giấc ngủ.
Đây là kiểu ngủ khác. Nó không
phải là giấc ngủ thường vì nó được gây ra; ai đó đã gây ra nó trong bạn. Bởi vì
ai đó đã gây ra nó, nó có phẩm chất khác. Khác biệt đầu tiên, và rất cơ bản, là
ở chỗ bạn sẽ ngủ đối với toàn thế giới nhưng không ngủ với nhà thôi miên. Bạn sẽ
không nghe cái gì bây giờ, bạn sẽ không có khả năng nghe bất kì cái gì bây giờ.
Cho dù bom nổ nó sẽ không quấy rối bạn. Tầu hoả chạy qua, máy bay bay qua,
nhưng chẳng cái gì quấy nhiễu bạn. Bạn sẽ không có khả năng nghe thấy cái gì. Bạn
bị đóng với toàn thế giới nhưng mở với nhà thôi miên. Nếu ông ta nói cái gì đó,
bạn lập tức sẽ nghe theo, bạn sẽ chỉ nghe ông ta. Chỉ có một lối mở còn lại -
nhà thôi miên, và toàn thế giới bị đóng lại. Bất kì điều gì ông ấy nói bạn sẽ
tin, bởi vì lí trí của bạn đã đi vào giấc ngủ. Thông minh không vận hành. Bạn
đã trở thành giống như đứa trẻ nhỏ có tin cậy, cho nên bất kì cái gì nhà thôi
miên nói, bạn phải tin. Tâm trí có ý thức của bạn không vận hành; tâm trí có ý
thức của bạn đã đi ngủ. Duy nhất tâm trí vô thức vận hành. Bây giờ ngay cả điều
vô lí cũng sẽ được tin. Nếu nhà thôi miên nói rằng bạn phải trở thành ngựa, bạn
không thể nói, 'Không,' bởi vì ai sẽ nói không? Trong giấc ngủ sâu sắc, tin cậy
là hoàn hảo; bạn sẽ trở thành ngựa, bạn sẽ cảm thấy thích là ngựa. Và nếu ông
ta nói, 'Bây giờ anh hí như ngựa đi,' bạn sẽ hí. Nếu ông ta nói, 'Phi nước đại,
nhảy như ngựa,' bạn sẽ nhảy và phi.
Thôi miên không phải là ngủ thường.
Trong giấc ngủ thường bạn không thể nói với ai đó rằng bạn đã trở thành ngựa.
Ngay chỗ đầu tiên, nếu người đó nghe bạn, người đó không ngủ. Chỗ thứ hai, nếu
người đó nghe bạn và người đó không ngủ, người đó sẽ không tin vào điều bạn
nói. Người đó sẽ mở mắt và cười và nói, 'Anh có phát điên không? Anh nói gì vậy?
Tôi á, mà là ngựa?'
Thôi miên là giấc ngủ được cảm
sinh. Nó giống như say hơn là như ngủ. Bạn ở dưới ảnh hưởng của ma tuý. Ma tuý
không phải là hoá chất một cách bình thường, mà nó là hoá chất sâu bên dưới
trong thân thể. Lặp lại từ nào đó làm thay đổi hoá chất thân thể. Đó là lí do tại
sao mật chú đã có ảnh hưởng thế trong khắp lịch sử con người. Liên tục tụng một
từ đặc biệt làm thay đổi hoá chất của thân thể bởi vì từ này không chỉ là từ; nó
có rung động liên tục: Ram, Ram, Ram - Ram đi qua toàn thể hoá chất của thân thể.
Chính các rung động làm dịu đi; chúng tạo ra tiếng rì rầm nhỏ bên trong bạn hệt
như người mẹ hát bài ru con khi đứa trẻ không ngủ. Điệu ru con là điều rất đơn
giản: một hay hai dòng liên tục được lặp lại. Và nếu người mẹ có thể để đứa con
lại gần tim cô ấy, thế thì hiệu quả sẽ xảy ra sớm hơn bởi vì nhịp tim đập cho
nhịp điệu khác. Nhịp tim đập và điệu ru con cả hai cùng nhau, và đứa trẻ nhanh
chóng vào giấc ngủ.
Đây là toàn thể mẹo của tụng niệm
và mật chú: chúng cho bạn giấc ngủ được cảm sinh tốt; bạn sẽ cảm thấy tươi tắn
sau đó. Nhưng không có gì tâm linh trong nó. Không có cái gì tâm linh bởi vì
tâm linh liên quan tới việc nhận biết nhiều hơn, không ít nhận biết hơn.
Quan sát nhà thôi miên. Ông ta
đang làm gì? Tự nhiên đã làm cùng điều đó cho bạn. Tự nhiên là nhà thôi miên lớn
nhất; nó đã cho bạn gợi ý. Những gợi ý đó được mang bởi nhiễm sắc thể, các tế
bào của thân thể bạn. Bây giờ các nhà khoa học nói rằng một tế bào mang gần mười
triệu thông điệp cho bạn. Chúng là có sẵn. Khi đứa trẻ được thụ thai, hai tế
bào gặp gỡ: một từ mẹ, và một từ bố. Hai nhiễm sắc thể gặp gỡ; chúng đem tới cả
triệu thông điệp. Chúng trở thành bản kế hoạch tổng thể, và đứa trẻ được sinh
ra từ những bản kế hoạch tổng thể cơ bản đó. Chúng cứ nhân lên; đó là cách thân
thể tăng lên.
Toàn thân bạn được làm từ những
tế bào vô hình nhỏ bé, hàng triệu trong chúng. Và từng tế bào đều mang các
thông điệp, cũng như từng hạt mầm mang toàn thể thông điệp cho toàn thể cây: kiểu
lá nào sẽ mọc ra từ nó, kiểu hoa nào sẽ mọc ra từ nó, liệu chúng là mầu đỏ hay
mầu xanh hay mầu vàng. Một hạt mầm nhỏ bé mang toàn thể bản kế hoạch tổng thể
cho cả đời của cây. Cây có thể sống bốn nghìn năm. Trong bốn nghìn năm hạt mầm
nhỏ mang mọi thứ về nó. Cây không bận tâm và lo nghĩ; mọi thứ sẽ được thực hiện.
Bạn cũng mang những hạt mầm: một hạt từ bố, một hạt từ mẹ. Và chúng tới từ hàng
thiên niên kỉ, bởi vì hạt mầm của bố bạn được trao cho ông ấy từ bố và mẹ của
ông ấy. Theo cách này, tự nhiên đã đi vào bạn.
Thân thể bạn tới từ tự nhiên; bạn
tới từ đâu đó khác. Chỗ đâu đó khác đó là Thượng đế. Bạn là điểm gặp gỡ của ý
thức và vô thức của thân thể. Nhưng thân thể là rất, rất mạnh, và chừng nào bạn
chưa làm cái gì đó bạn sẽ vẫn còn dưới sức mạnh của nó, bị sở hữu. Yoga là cách
vượt qua. Yoga là cách không bị sở hữu bởi thân thể và trở thành người chủ lần
nữa. Bằng không, bạn sẽ vẫn còn là nô lệ.
Avidya là cảnh nô lệ, cảnh nô lệ
của thôi miên mà tự nhiên đã mang lên bạn. Yoga là siêu việt lên trên cảnh nô lệ
này và trở thành người chủ. Bây giờ, cố gắng đi theo lời kinh này.
Kinh nghĩa là hạt mầm. Nó phải
được làm việc từ nhiều, nhiều chiều, thế thì nó sẽ trở thành cây hiểu biết
trong bạn. Kinh là thông điệp rất cô đọng. Nó phải là vậy trong những ngày đó bởi
vì khi Patanjali tạo ra Yoga Sutras, không có việc viết. Chúng phải được ghi nhớ.
Trong những ngày đó bạn không thể viết sách lớn được, chỉ kinh. Kinh nghĩa là một
cách ngôn, chỉ là thứ như hạt mầm mà có thể được nhớ dễ dàng. Và trong hàng
nghìn năm kinh này đã được các đệ tử ghi nhớ, và thế rồi các đệ tử của họ. Chỉ
sau nhiều nghìn năm chúng mới được viết ra, khi việc viết đi vào trong sự tồn tại.
Kinh phải vắn tắt; bạn không thể dùng nhiều lời, bạn phải dùng tối thiểu. Cho
nên bất kì khi nào bạn muốn hiểu kinh, bạn phải khuếch đại nó lên. Bạn phải
dùng kính khuếch đại để đi vào trong các chi tiết của nó.
Thiếu nhận biết là lấy cái nhất
thời làm cái vĩnh hằng, cái không thuần khiết làm cái thuần khiết, cái đau đớn
làm vui thú và vô ngã làm cái ngã.
Patanjali nói, 'Avidya là gì? -
thiếu nhận biết. Và thiếu nhận biết là gì? Làm sao bạn biết nó? Triệu chứng là
gì? Đây là những triệu chứng: 'lấy cái nhất thời làm cái vĩnh hằng.'
Nhìn quanh mà xem - cuộc sống
là luồng, mọi thứ đều chuyển động. Mọi thứ đều chuyển động liên tục, thay đổi
liên tục. Xoay vòng là bản chất của mọi thứ khắp xung quanh. Thay đổi dường như
là điều vĩnh hằng duy nhất. Chấp nhận thay đổi và mọi thứ thay đổi. Nó cũng giống
như sóng trong đại dương: chúng được sinh ra, chúng tồn tại trong một chốc, và
thế rồi chúng tan biến và chết đi. Nó cũng giống như sóng.
Bạn đi ra biển. Bạn thấy gì? Bạn
thấy sóng, chỉ bề mặt. Và thế rồi bạn quay lại và bạn nói rằng bạn đã từng ra tới
biển và biển là đẹp. Báo cáo của bạn là tuyệt đối sai. Bạn đã không thấy biển
chút nào; chỉ bề mặt, bề mặt dậy sóng. Bạn đứng trên bờ. Bạn nhìn vào biển,
nhưng nó không thực là biển. Nó chỉ là tầng ngoài nhất, chỉ biên giới nơi gió gặp
gỡ với sóng.
Cũng giống như khi bạn tới gặp
tôi, và bạn chỉ thấy quần áo của tôi. Thế rồi bạn quay về và bạn nói rằng bạn
đã nhìn tôi. Nó chỉ giống như tới nhìn tôi, và chỉ đi quanh ngôi nhà và nhìn
vào bức tường bên ngoài, thế rồi quay lại và nói rằng bạn đã thấy tôi. Sóng ở
trong biển, biển ở trong sóng, nhưng sóng không phải là biển. Chúng chỉ là phần
bên ngoài nhất, hiện tượng xa xôi nhất từ trung tâm của biển, từ chiều sâu.
Cuộc sống là luồng; mọi thứ
chuyển động, thay đổi thành thứ khác. Patanjali nói, 'Tin rằng đây là cuộc sống
là thiếu nhận biết.' Bạn là rất, rất xa xôi, xa khỏi cuộc sống, xa khỏi trung
tâm, chiều sâu của nó. Trên bề mặt có thay đổi, trên ngoại vi có chuyển động,
nhưng ở trung tâm không cái gì chuyển động. Không có chuyển động, không thay đổi.
Nó cũng giống như bánh xe của
chiếc xe. Bánh xe cứ chuyển động và chuyển động và chuyển động, nhưng ở trung
tâm cái gì đó vẫn còn bất động. Trên cực bất động đó, bánh xe chuyển động. Bánh
xe có thể cứ chuyển động trên cả trái đất, nhưng nó chuyển động trên cái gì đó
mà không chuyển động. Mọi chuyển động đều phụ thuộc vào cái vĩnh hằng, cái
không chuyển động.
Nếu bạn đã thấy chỉ chuyển động
của cuộc sống, Patanjali nói, 'Đây là thiếu nhận biết, avidya.' Thế thì bạn đã
không nhìn đủ. Nếu bạn nghĩ rằng ai đó là đứa trẻ, thế rồi người đó trở thành
thanh niên, thế rồi thành người già, thế rồi người đó chết - bạn đã thấy chỉ
bánh xe. Bạn đã thấy chuyển động: đứa trẻ, thanh niên, người già, người chết,
cái xác. Bạn có thấy cái không chuyển động bên trong mọi chuyển động này không?
Bạn có thấy cái không phải là đứa trẻ, không là thanh niên, và không là người
già không? Bạn có thấy cái mà trên nó mọi giai đoạn này đều phụ thuộc vào
không? Bạn có thấy cái giữ lại tất cả, và bao giờ cũng vẫn còn như cũ, và như
cũ và như cũ, cái không sinh không diệt không? Nếu bạn đã không thấy cái đó, nếu
bạn đã không cảm thấy cái đó, Patanjali nói, 'Ông là trong avidya, thiếu nhận
biết.'
Bạn không đủ tỉnh táo bởi vì bạn
không thể thấy đủ. Bạn không có mắt đủ bởi vì bạn không thể xuyên thấu đủ. Một
khi bạn có mắt, tầm nhìn, cảm nhận, sự sáng tỏ, và lực xuyên thấu của nó, bạn sẽ
lập tức thấy rằng thay đổi có đó, nhưng nó không phải là tất cả. Thực ra, chỉ
ngoại vi thay đổi, cái chuyển động. Sâu bên dưới nền tảng là vĩnh hằng. Bạn có
thấy cái vĩnh hằng không? Nếu bạn đã không thấy, đây là avidya; bạn bị thôi
miên bởi ngoại vi. Cảnh trí thay đổi đã thôi miên bạn. Bạn đã trở nên quá bị
dính líu tới chúng. Bạn cần tách rời ra chút ít, bạn cần khoảng cách chút ít, bạn
cần quan sát thêm chút ít. Coi cái nhất thời là cái vĩnh hằng là avidya; coi
cái không thuần khiết là thuần khiết là avidya.
Thuần khiết là gì và không thuần
khiết là gì? Patanjali chẳng liên quan gì tới đạo đức bình thường của bạn. Đạo
đức bình thường là khác. Cái gì đó có thể là thuần khiết ở Ấn Độ và không thuần
khiết ở Trung Quốc. Cái gì đó có thể không thuần khiết ở Ấn Độ và thuần khiết ở
Anh. Hay, ngay cả ở đây, cái gì đó có thể là thuần khiết cho người Hindu và
không thuần khiết cho người Jaina. Đạo đức là khác. Thực ra, nếu bạn bắt đầu
xuyên thấu các tầng đạo đức, chúng khác nhau với từng cá nhân. Patanjali không
nói về đạo đức. Đạo đức chỉ là qui ước; nó có tiện dụng, nhưng nó không có chân
lí trong nó. Và khi một người như Patanjali nói, ông ấy nói về những thứ vĩnh hằng,
không về thứ cục bộ. Hàng nghìn đạo đức tồn tại trên thế giới, và chúng cứ thay
đổi mọi ngày. Hoàn cảnh thay đổi, thế thì đạo đức phải thay đổi. Khi Patanjali nói
'thuần khiết' và 'không thuần khiết', ông ấy ngụ ý cái gì đó tuyệt đối khác.
Với 'thuần khiết' ông ấy ngụ ý
tự nhiên; với 'không thuần khiết' ông ấy ngụ ý phi tự nhiên. Và cái gì đó có thể
là tự nhiên cho bạn hay phi tự nhiên cho bạn, cho nên không thể có tiêu chí nào
được. Coi cái không thuần khiết là cái thuần khiết nghĩa là coi cái phi tự
nhiên là cái tự nhiên. Đó là điều bạn đã từng làm, điều toàn thể nhân loại đã từng
làm. Và đó là lí do tại sao bạn đã trở nên ngày càng không thuần khiết hơn. Bao
giờ cũng vẫn còn thực với tự nhiên. Nghĩ về tự nhiên là gì, tìm ra nó đi. Bởi
vì với cái phi tự nhiên, bạn bao giờ cũng sẽ vẫn còn căng thẳng, không yên ổn,
không thoải mái. Không ai có thể thoải mái trong tình huống phi tự nhiên, và bạn
tạo ra những thứ phi tự nhiên quanh bạn. Thế rồi bạn trở thành nặng gánh và
chúng phá huỷ bạn. Khi tôi nói 'phi tự nhiên', tôi ngụ ý cái gì đó ngoại lai với
tự nhiên của bạn.
Chẳng hạn: người đưa sữa tới, bạn
nhận sữa và bạn nói rằng nó không thuần khiết. Sao bạn nói rằng nó không thuần
khiết? Bạn nói điều đó bởi vì người đó đã đổ nước vào sữa. Nhưng nếu nước là
thuần khiết và sữa cũng là thuần khiết, thế thì hai cái thuần khiết sẽ làm
thành thuần khiết gấp đôi chứ. Làm sao hai cái thuần khiết gặp gỡ và cái trở
thành lại là không thuần khiết? Nhưng chúng trở thành không thuần khiết. Nước
thuần khiết và sữa thuần khiết gặp gỡ, và cả hai sẽ trở thành không thuần khiết.
Nước sẽ không thuần khiết, sữa cũng sẽ không thuần khiết, bởi vì cái gì đó ngoại
lại, cái gì đó từ bên ngoài đã đi vào.
Khi tôi còn là sinh viên trong
đại học tôi có một người đưa sữa. Ông ấy rất nổi tiếng quanh khu kí túc xá đại
học. Mọi người tin rằng ông ấy là người rất thánh thiện và sẽ không bao giờ trộn
lẫn nước vào trong sữa, điều vẫn là thực hành thông thường ở Ấn Độ. Gần như
không thể nào có được sữa thuần khiết, gần như không thể được. Người này thực sự
là người rất tốt. Ông ấy là một ông già, một dân làng già; tuyệt đối vô giáo dục
nhưng rất tốt tận tâm. Bởi vì bản chất thánh thiện của mình, ông ấy nổi tiếng
khắp đại học là Sant. Một hôm tôi hỏi ông ấy, khi chúng tôi đã trở thành quen
thuộc nhau và tình bạn nào đó đã phát triển giữa chúng tôi, 'Sant ơi, có thực
đúng là ông chưa bao giờ trộn nước vào sữa không?' Ông ấy nói, 'Tuyệt đối
đúng!' Nhưng thế rồi tôi nói, 'Điều đó là không thể được. Giá của bác hệt như
giá của những người đưa sữa khác; bác phải cai quản cả kinh doanh bị lỗ vốn.'
Ông ấy cười. Ông ấy nói, 'Cậu không biết. Có thủ đoạn trong nó chứ.' Tôi nói,
'Bác kể cho cháu thủ đoạn đi, bởi vì cháu đã nghe nói rằng bác thậm chí để cả
tay bác lên Ramayana, kinh thánh của người Hindu, nói rằng bác không bao giờ trộn
nước vào trong sữa.' Ông ấy nói, 'Vâng, điều đó nữa tôi đã làm, bởi vì tôi bao
giờ cũng trộn sữa vào trong nước.'
Về pháp lí ông ấy hoàn toàn
đúng. Bạn có thể lấy lời thề và bạn có thể thề; sẽ không có rắc rối gì về điều
đó. Nhưng dù bạn trộn nước vào sữa hay bạn trộn sữa vào nước đều như nhau, bởi
vì việc trộn lẫn với cái gì đó làm cho nó thành không thuần nhất.
Khi Patanjali nói, 'Lấy cái
không thuần khiết làm cái thuần khiết là avidya,' ông ấy đang nói, 'Lấy cái phi
tự nhiên làm cái tự nhiên là avidya.' Và bạn đã lấy nhiều thứ phi tự nhiên làm
tự nhiên. Bạn có thể đã hoàn toàn quên mất tự nhiên là gì. Bạn sẽ phải đi sâu
vào bên trong bản thân mình để tìm cái tự nhiên. Toàn thể xã hội làm cho bạn
thành không thuần khiết; nó cứ ép buộc mọi thứ lên bạn cái mà không là tự
nhiên, nó cứ ước định bạn, nó cứ cho bạn các ý thức hệ, định kiến, và mọi loại
vô nghĩa.
Bạn phải tìm cái gì là tự nhiên
cho bạn theo cách riêng của bạn.
Mới vài ngày trước đây một
thanh niên tới tôi. Anh ta hỏi, 'Cưới vợ có là tốt cho tôi không? Vì tôi có
nghiêng theo tâm linh, tôi không muốn lấy vợ.' Tôi hỏi anh ta, 'Bạn đã đọc
Vivekananda chưa?' Anh ta nói, 'Dạ có ạ, Vivekananda là guru của tôi.' Thế rồi
tôi hỏi anh ta, 'Bạn đã từng đọc những cuốn sách khác nào?' Anh ta nói,
'Sivananda, Vivekananda và các thầy giáo khác.' Tôi hỏi anh ta, 'Ý tưởng này về
không lấy vợ, nó tới từ bạn hay từ Vivekananda và Sivananda và nhóm đồng hành?
Nếu nó tới từ bạn, điều đó tuyệt đối là được.' Anh ta nói, 'Không, bởi vì tâm
trí tôi cứ nghĩ về dục, nhưng Vivekananda phải đúng rằng người ta phải tranh đấu
với dục. Bằng không, làm sao người ta sẽ cải tiến được? Người ta phải đạt tới
tính tâm linh chứ.'
Đây là rắc rối. Bây giờ
Vivekananda này là nước trong sữa. Nó có thể đã là đúng cho Vivekananda để vẫn
còn vô dục; điều đó là về phần ông ấy quyết định. Nhưng nếu ông ấy bị ấn tượng
bởi Phật và Ramakrishna, thế thì ông ấy cũng là không thuần khiết.
Người ta phải tuân theo bản thể
và tự nhiên của riêng mình, và người ta phải rất thành thực và đích thực, bởi
vì mạng lưới là bao la và cạm bẫy có cả triệu. Đường phân nhánh theo nhiều, nhiều
chiều và hướng. Bạn có thể bị lạc. Tâm trí bạn nghĩ tới dục; giáo huấn của
Vivekananda nói, 'Không!' Thế thì bạn phải quyết định. Bạn phải đi theo tâm trí
của bạn. Tôi bảo anh thanh niên này, 'Tốt hơn cả là bạn lấy vợ đi.' Thế rồi tôi
kể cho anh ta một giai thoại.
Socrates là một trong nhưng người
chồng khổ nhất đã từng được sinh ra. Vợ ông ấy, Xanthippe, là một trong những
người đàn bà nguy hiểm nhất. Đàn bà là nguy hiểm, nhưng bà ấy là người đàn bà nguy
hiểm nhất. Bà ấy sẽ đánh Socrates. Có lần bà ấy đổ cả ấm trà lên đầu ông ấy. Nửa
mặt ông ấy bị bỏng suốt cả đời. Hỏi một người như thế xem phải làm gì!... Một
thanh niên hỏi, 'Tôi có nên lấy vợ hay không?' Tất nhiên, ông ấy mong đợi rằng
Socrates sẽ nói, 'Không' - ông ấy đã chịu đựng nhiều thế về điều đó. Nhưng ông ấy
nói, 'Có, anh nên lấy vợ.' Anh thanh niên nói, 'Nhưng làm sao ông nói điều đó?
Tôi đã nghe nhiều tin đồn về ông và vợ ông.' Ông ấy nói, 'Có, tôi nói với anh rằng
anh nên lấy vợ. Nếu anh lấy được vợ tốt anh sẽ hạnh phúc, và qua hạnh phúc nhiều
điều phát triển vì hạnh phúc là tự nhiên. Nếu anh lấy phải vợ tồi, thế thì
không gắn bó, từ bỏ sẽ phát triển. Anh sẽ trở thành triết gia lớn như ta. Trong
cả hai trường hợp anh đều được lợi. Khi anh tới hỏi ta liệu có lấy vợ hay
không, ý tưởng lấy vợ là ở trong anh, bằng không sao anh phải tới ta?'
Tôi bảo anh thanh niên này, 'Bạn
đã tới hỏi tôi. Điều đó chỉ ra rằng Vivekananda đã không đủ; dầu vậy bản tính của
bạn vẫn còn dai dẳng. Bạn nên lấy vợ. Chịu đựng điều đó, tận hưởng điều đó, đau
đớn và vui thú. Đi qua cả hai và trở nên trưởng thành qua kinh nghiệm. Một khi
bạn trở nên trưởng thành, không phải bởi vì Vivekananda hay bất kì ai khác nói
vậy, nhưng bởi vì bạn đã trở nên trưởng thành và chín chắn, cái ngu xuẩn của
dâm dục mất đi; nó mất đi. Thế thì brahmacharya nảy sinh; vô dục thực nảy sinh,
vô dục thuần khiết nảy sinh, nhưng đó là khác biệt.'
Bao giờ cũng nhớ rằng bạn là bạn.
Bạn không là Vivekananda không là Phật không là tôi. Đừng quá bị ấn tượng; ấn
tượng là không thuần khiết. Đừng quá bị ảnh hưởng; ảnh hưởng là không thuần khiết.
Tỉnh táo, quan sát, theo dõi, và chừng nào cái gì đó không khớp với tự nhiên của
bạn, đừng bao giờ nhận nó. Nó không dành cho bạn hay bạn không sẵn sàng cho nó.
Dù bất kì hoàn cảnh nào, tại khoảnh khắc này nó không dành cho bạn. Bạn phải đi
qua kinh nghiệm riêng của bạn. Đau khổ cũng là cần cho bạn để đi tới chín chắn,
trưởng thành. Bạn không thể làm gì trong vội vàng.
Cuộc sống là vĩnh hằng, không
có vội vàng trong nó. Thời gian không thiếu. Cuộc sống là tuyệt đối kiên nhẫn;
không có hấp tấp trong nó. Bạn có thể đi với nhịp riêng của bạn. Không cần lấy
lối tắt; không ai đã bao giờ thành công qua lối tắt. Nếu bạn lấy lối tắt, ai sẽ
cho bạn kinh nghiệm về cuộc hành trình dài, dài lâu? Bạn sẽ bỏ lỡ nó. Và có mọi
khả năng là bạn sẽ quay lại nó, và toàn thể câu chuyện sẽ là việc phí hoài thời
gian và năng lượng. Lối tắt bao giờ cũng là ảo tưởng. Đừng bao giờ chọn lối tắ;
bao giờ cũng chọn tự nhiên. Có thể sẽ mất thời gian lâu - cứ để nó vậy đi. Đó
là cách cuộc sống phát triển; nó không thể bị ép buộc.
Khi Patanjali nói, 'Thiếu nhận
biết là coi cái không thuần khiết là cái thuần khiết,' thuần khiết có nghĩa là
'tính tự nhiên' của bạn, như bạn vậy, không bị ô nhiễm bởi người khác. Đừng làm
ra lí tưởng về bất kì ai. Đừng cố trở thành một Phật; bạn có thể trở thành chỉ
cái ta của bạn thôi. Ngay cả vị Phật cố trở thành như bạn, điều đó sẽ là không
thể được. Không ai có thể trở thành giống bất kì ai khác. Mọi người đều có bản
thể duy nhất của riêng mình, và cái đó là thuần khiết. Đi theo bản thể riêng của
bạn, là bản thân bạn, là thuần khiết. Điều đó là rất khó bởi vì bạn bị ấn tượng,
vì bạn bị thôi miên. Điều đó rất khó vì có những người logic thuyết phục bạn.
Điều đó rất khó. Họ là những người đẹp; cái đẹp của họ gây ấn tượng cho bạn. Có
những người tuyệt vời xung quanh; họ có sức hấp dẫn, họ có sức thu hút. Khi bạn
ở quanh họ bạn đơn giản bị hút vào; họ có sức hút.
Bạn phải tỉnh táo, tỉnh táo hơn
nhiều người, tỉnh táo hơn những người có từ trường, tỉnh táo hơn những người có
thể gây ấn tượng, ảnh hưởng và biến đổi bạn, bởi vì họ có thể cho bạn cái không
thuần khiết. Không phải là họ muốn trao nó cho bạn đâu; không phật nào đã bao
giờ cố làm cho bất kì ai thành giống bản thân ông ấy. Không phải là họ muốn điều
đó, nhưng tâm trí ngu xuẩn riêng của bạn sẽ cố bắt chước, làm ra lí tưởng về ai
đó khác và cố gắng trở thành giống điều đó. Đó là không thuần khiết lớn nhất mà
có thể xảy ra cho con người.
Yêu Phật, Jesus, Ramakrishna,
được làm phong phú bởi kinh nghiệm của họ, nhưng đừng bị ấn tượng. Điều đó là rất
khó bởi vì khác biệt là rất tinh tế. Yêu, lắng nghe, hấp thu, nhưng không bắt
chước. Nhận bất kì cái gì bạn có thể nhận nhưng bao giờ cũng nhận nó tương ứng
với bản tính của bạn. Nếu cái gì đó khớp với bản tính của bạn, nhận nó - nhưng
không vì Phật nói mà nhận.
Phật nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại
với đệ tử của ông ấy, 'Đừng nhận bất kì cái gì vì ta nói nó. Chỉ nhận nó nếu
ông cần nó, nếu ông đã đi tới điểm mà nó sẽ là tự nhiên cho ông.' Phật trở
thành vị Phật qua hàng triệu kiếp, hàng triệu kinh nghiệm về tốt và xấu, tội lỗi
và đức hạnh, đạo đức và vô đạo, đau đớn và vui thú. Bản thân Phật phải trải qua
hàng triệu kiếp và hàng triệu kinh nghiệm. Và bạn muốn gì? Chỉ bằng việc nghe
Phật, bị ấn tượng bởi ông ấy, bạn lập tức nhảy và bắt đầu theo ông ấy. Điều đó
là không thể được. Bạn sẽ phải tiếp tục trên con đường riêng của bạn. Nhận bất
kì cái gì bạn có thể nhận nhưng bao giờ cũng đi trên con đường riêng của bạn.
Tôi bao giờ cũng nhớ tới cuốn
sách của Friedrich Nietzsche Zarathustra đã nói thế. Khi Zarathustra nói từ giã
đệ tử của ông ấy, điều cuối cùng mà ông ấy nói với họ là rất hay. Đó là thông
điệp cuối cùng; ông ấy đã nói mọi điều. Ông ấy đã trao toàn thể trái tim của
ông ấy cho họ và điều cuối cùng ông ấy nói là, 'Bây giờ nghe ta và nghe sâu sắc
như các ông chưa bao giờ nghe. Thông điệp cuối cùng của ta là, "Coi chừng
Zarathustra! Coi chừng ta!"'
Đây là thông điệp cuối cùng của
mọi người chứng ngộ, bởi vì họ hấp dẫn thế; bạn có thể rơi thành nạn nhân. Và một
khi cái gì đó bên ngoài bạn đi vào bản tính của bạn, bạn đang trên con đường
sai.
Patanjali nói, 'Thiếu nhận biết
là coi cái không thuần khiết là cái thuần khiết, coi đau đớn là vui thú.'
Bạn sẽ nói, 'Từng điều
Patanjali nói có thể đúng nhưng chúng tôi không ngu thế mà coi đau đớn là vui
thú.' Bạn vậy đấy. Mọi người đều vậy - trừ khi người ta trở nên nhận biết hoàn
hảo. Bạn đã coi nhiều thứ là vui thú mà thực là đau đớn. Bạn chịu đau và bạn
kêu và khóc, nhưng dầu vậy bạn không hiểu rằng bạn đã nhận cái gì đó về căn bản
là đau đớn và không thể được đổi thành vui thú.
Mọi ngày mọi người tới tôi về
quan hệ dục của họ đều nói rằng nó là đau đớn. Tôi đã không bắt gặp một đôi nào
nói với tôi rằng cuộc sống dục của họ là như nó đáng phải vậy - hoàn hảo, đẹp.
Vấn đề là gì? Lúc ban đầu họ nói rằng mọi thứ đều đẹp. Lúc ban đầu nó bao giờ
cũng vậy! Với mọi người, quan hệ dục là đẹp lúc bắt đầu, nhưng sao nó biến
thành chua cay và đắng ngắt? Tại sao sau có chút thời gian, ngay cả trước khi tuần
trăng mật qua đi, nó bắt đầu trở thành chua cay và đắng ngắt?
Những người có lời về tâm thức
con người, họ nói một cách sâu sắc, 'Lúc bắt đầu, cái đẹp trong lúc bắt đầu chỉ
là thủ đoạn tự nhiên để lừa bạn.' Một khi bạn bị lừa rồi, thực tại kéo tới. Nó cũng
giống như khi bạn đi câu cá và bạn dùng chút ít mồi; lúc ban đầu, khi hai người
gặp gỡ, họ nghĩ, 'Bây giờ điều này sẽ là kinh nghiệm đỉnh lớn nhất trong thế giới.'
Họ nghĩ, 'Người đàn bà này là người đàn bà đẹp nhất,' và người đàn bà nghĩ,
'Người đàn ông này là người vĩ đại nhất đã từng có đó.' Họ bắt đầu trong ảo tưởng,
họ phóng chiếu. Họ cố thấy bất kì cái gì họ muốn thấy. Họ không thấy người thực.
Họ không thấy người đang có đó, họ chỉ thấy giấc mơ riêng của họ được phóng chiếu;
người khác chỉ là màn ảnh và bạn phóng chiếu. Sớm hay muộn thực tại khẳng định.
Và khi dục được đáp ứng, khi thôi miên cơ sở của tự nhiên được đáp ứng, thế thì
mọi sự biến thành xấu đi.
Thế rồi bạn đi tới thấy người
khác như người đó vậy: rất bình thường, không cái gì đặc biệt. Thân thể không
còn thơm tho - nó vã mồ hôi. Khuôn mặt không còn thiêng liêng - nó đã tới gần với
mặt con vật. Từ đôi mắt, bây giờ Thượng đế không còn nhìn vào bạn, mà con vật dữ
tợn, con vật dục. Ảo tưởng tan tành, giấc mơ tan tành. Bây giờ khổ bắt đầu.
Và bạn đã hứa rằng bạn sẽ yêu
người đàn bà này mãi mãi; người đàn bà đã hứa rằng ngay cả trong các kiếp tương
lai cô ấy sẽ là cái bóng của bạn. Bây giờ bạn bị mắc lừa bởi lời hứa riêng của
bạn, bị mắc bẫy. Bây giờ làm sao bạn có thể rút lại lời được? Bây giờ bạn phải
mang nó.
Đạo đức giả bước vào, giả vờ,
giận dữ. Vì bất kì khi nào bạn giả vờ, sớm hay muộn bạn sẽ trở nên giận dữ; giả
vờ có trọng lượng nặng thế. Bây giờ bạn cầm tay người đàn bà và giữ nó, nhưng
nó đơn giản túa mồ hôi và chẳng cái gì xảy ra; không thơ ca, chỉ mồ hôi. Bạn muốn
bỏ nó ra nhưng người đàn bà sẽ cảm thấy bị tổn thương. Cô ấy cũng muốn bỏ nó ra
nhưng cô ấy cũng nghĩ rằng bạn sẽ bị tổn thương, và những người yêu phải cầm
tay nhau. Bạn hôn người đàn bà nhưng chẳng có gì ngoài mùi mồm hôi.
Mọi thứ thành xấu, và bạn phản ứng,
thế rồi bạn báo thù, thế rồi bạn đổ trách nhiệm lên người khác, thế rồi bạn cố
chứng tỏ rằng người kia là phạm tội. Anh ta hay cô ta đã làm cái gì đó sai, hay
cô ta đã lừa bạn; cô ta giả vờ là cái gì đó mà cô ta không là. Và thế rồi, toàn
thể chuyện xấu xí của hôn nhân.
Nhớ lấy, thiếu nhận biết là
đang coi đau đớn là vui thú. Nếu cái gì đó là vui thú lúc bắt đầu và đến cuối
nó biến thành đau đớn, nhớ rằng nó đã là đau đớn từ chính lúc bắt đầu; chỉ thiếu
nhận biết đã lừa bạn. Không ai khác đã lừa bạn, chỉ thiếu nhận biết. Bạn không
đủ tỉnh táo để nhìn mọi thứ như chúng vậy. Bằng không, làm sao vui thú có thể
biến thành đau đớn được! Nếu như có vui thú thực sự, khi thời gian qua đi, nó
chắc phải trở thành vui thú ngày càng lớn hơn. Đó là cách nó phải vậy.
Bạn gieo hạt mầm cây xoài; khi
nó phát triển, nó có trở thành quả của cây xoan Ấn Độ, đắng hơn không? Nếu ngay
chỗ đầu tiên hạt mầm là của cây xoài, nó sẽ là cây xoài, cây xoài lớn. Hàng
nghìn quả xoài sẽ mọc ra từ nó, ngọt lừ. Nhưng nếu bạn trồng cây xoài và đến cuối
nó biến thành cây xoan, đắng hơn, tuyệt đối đắng, điều đó nghĩa là gì? Điều đó
nghĩa là cây đã không lừa bạn nhưng bạn đã nhầm hạt mầm của cây xoan làm hạt mầm
của cây xoài.
Bằng không, vui thú phát triển
thành vui thú hơn, hạnh phúc phát triển thành hạnh phúc ngày càng nhiều hơn.
Chung cuộc nó biến thành đỉnh cao nhất của phúc lạc; nhưng thế thì người ta phải
nhận biết khi người ta gieo hạt mầm. Một khi bạn gieo hạt mầm rồi, bạn bị bắt lại
vì thế thì bạn không thể thay đổi được. Thế thì bạn sẽ phải thu hoạch cây cối nữa.
Và bạn đang thu hoạch cây đó. Bạn bao giờ cũng thu hoạch khổ và bạn chưa bao giờ
trở nên nhận biết rằng cái gì đó phải là sai với hạt mầm.
Bất kì khi nào bạn phải thu hoạch
khổ, bạn bắt đầu nghĩ rằng ai đó khác đã từng lừa bạn: vợ, chồng, bạn bè, gia
đình, thế giới, nhưng ai đó khác. Quỉ hay ai đó khác đang giở thủ đoạn với bạn.
Đây là né tránh đối diện với thực tại là bạn đã gieo hạt mầm sai.
Thiếu nhận biết là đang coi đau
đớn là vui thú. Và đây là tiêu chí. Hỏi Patanjali, Shankaracharya, Phật mà xem;
đây là tiêu chí: nếu cái gì đó chung cuộc biến thành đau đớn, nó phải là đau đớn
từ lúc bắt đầu. Cái cuối là tiêu chí, quả cuối cùng là tiêu chí. Bạn phải phán
xét cây bằng quả; không có cách khác để phán xét nó. Nếu cuộc sống của bạn đã
trở thành cây khổ, bạn phải phán xét rằng hạt mầm là sai, cái gì đó mà bạn đã
làm là sai; quay lại đi.
Nhưng bạn chưa bao giờ làm điều
đó. Bạn sẽ phạm cùng sai lầm lặp lại. Nếu vợ bạn chết và bạn đã nghĩ nhiều lần
rằng nếu vợ chết điều đó chắc sẽ tốt - khó mà tìm được người chồng nào không
nghĩ nhiều lần rằng nếu vợ anh ta chết điều đó sẽ là tốt - 'Mình được kết thúc
và mình sẽ không nhìn người đàn bà khác lần nữa' - nhưng khoảnh khắc vợ chết, lập
tức ý tưởng về người đàn bà khác lại tới trong tâm trí. Tâm trí bắt đầu lại
nghĩ, 'Ai biết được? Người đàn bà này không tốt nhưng người đàn bàn khác có thể
tốt chứ. Mối quan hệ này đã không đi tới kết thúc đẹp nhưng điều đó không đóng
lại mọi cánh cửa.' Tâm trí bắt đầu làm việc. Bạn sẽ rơi vào cùng cái bẫy lặp đi
lặp lại và bạn sẽ khổ lần nữa. Và bạn bao giờ cũng nghĩ, 'Có thể người đàn bà
này và người đàn bà kia...' Vấn đề không phải là đàn bà và đàn ông, vấn đề là ở
nhận biết.
Nếu bạn nhận biết, thế thì mọi thứ
mà bạn làm bạn sẽ làm khi nhìn vào chỗ cuối. Bạn sẽ tỉnh táo đầy đủ với điều sẽ
có ở chỗ cuối. Thế rồi nếu bạn muốn nó là đau đớn, nếu bạn muốn sống trong đau
đớn và khổ sở, điều đó là tuỳ ở bạn chọn lựa. Nhưng thế thì bạn không thể làm
cho bất kì ai khác chịu trách nhiệm. Bạn biết hoàn toàn rõ rằng bạn đã gieo hạt
mầm và bây giờ bạn phải thu hoạch nó. Nhưng ai ngu xuẩn tới mức với tỉnh táo,
nhận biết người đó sẽ gieo hạt mầm cay đắng Để làm gì?
Thiếu nhận biết là lấy cái
không phải cái ta làm cái ta.
Đây là các tiêu chí.
Bạn đã lấy cái không phải cái
ta làm cái ta. Đôi khi bạn nghĩ bạn là thân thể, đôi khi bạn nghĩ bạn là tâm
trí, đôi khi bạn nghĩ bạn là trái tim; đây là ba cái bẫy. Thân thể là tầng
ngoài nhất. Khi bạn cảm thấy đói bạn bao giờ cũng nói, 'Tôi đói'? - thiếu nhận
biết. Bạn chỉ là người biết rằng thân thể đói; bạn không đói. Làm sao tâm thức
có thể đói được? Thức ăn chưa bao giờ đi vào tâm thức; tâm thức chưa bao giờ
đói. Thực ra, một khi bạn đi tới biết tâm thức, bạn sẽ thấy rằng nó bao giờ
cũng no, không bao giờ đói. Nó bao giờ cũng hoàn hảo, tuyệt đối; nó không thiếu
cái gì. Nó đã ở chính cực đỉnh rồi, chính đỉnh cao rồi, sự trưởng thành tối thượng;
nó không đói. Và làm sao tâm thức có thể đói thức ăn được? - thân thể mới cần
thức ăn.
Con người của nhận biết sẽ nói,
'Thân thể tôi đói.' Hay, nếu nhận biết thậm chí đi sâu hơn, người đó sẽ không
nói 'thân thể tôi'; người đó sẽ nói, 'Thân thể này đói, thân thể là việc đói.'
Một nhà huyền môn vĩ đại người Ấn
Độ tới Mĩ. Tên ông ấy là Ramteerth. Ông ấy bao giờ cũng nói ở ngôi thứ ba. Ông ấy
không bao giờ dùng 'tôi'. Điều đó có vẻ vụng về vì những người không biết ông ấy
không thể hiểu được điều ông ấy nói. Một hôm ông ấy trở về nhà nơi ông ấy trú
ngụ tại Mĩ. Ông ấy đi vào cười to, thích thú, toàn thân ông ấy cười sùng sục
trong tiếng cười bụng. Toàn thân rung chuyển với tiếng cười. Gia đình hỏi, 'Có
chuyện gì vậy, điều gì đã xảy ra? Sao ông hạnh phúc thế? Sao ông cười?' Ông ấy
nói, 'Chuyện xảy ra trên phố. Vài cậu nhãi ném đá vào Ram' - Ram là tên ông ấy
- 'và ta nói với Ram, "Bây giờ xem đấy!" Và Ram rất, rất giận. Ông ấy
muốn làm cái gì đó nhưng ta đã không cộng tác, ta đứng sang bên.' Gia đình nói,
'Chúng ta không thể hiểu được ông ngụ ý gì. Ông là Ram. Ông đang nói tới ai vậy?'
Ramteerth nói, 'Ta không phải là Ram, ta là người biết. Thân thể này là Ram và
những cậu nhãi kia không thể ném đá vào ta được. Làm sao đá có thể được ném vào
tâm thức? Ông có thể đánh vào trời bằng đá được không? Ông có thể chạm vào trời
bằng đá được không?'
Tâm thức là bầu trời bao la,
không gian; bạn không thể đánh được nó. Chỉ thân thể mới có thể bị đánh bằng đá
bởi vì thân thân thuộc vào vật chất; vật chất có thể đánh nó. Thân thể thuộc
vào vật chất. Nó cảm thấy đói thức ăn. Thức ăn có thể thoả mãn nó, đói sẽ giết
chết nó. Tâm thức không phải là thân thể.
Thiếu nhận biết là khi bạn coi
thân thể bạn là bản thân bạn. Chín mươi chín phần trăm khổ của các kiếp sống của
bạn là vì điều này: thiếu nhận biết. Bạn coi thân thể như bản thân bạn và thế
thì bạn khổ. Bạn khổ trong mơ. Thân thể không phải là của bạn. Chẳng bao lâu nó
sẽ không là của bạn. Bạn ở đâu khi thân thể bạn không có đó? Bạn ở đâu trước việc
sinh của bạn, vậy rồi bạn có mặt nào không? Và sau cái chết, bạn sẽ ở đâu và mặt
bạn sẽ là gì? Bạn sẽ là đàn ông hay đàn bà? Tâm thức không là cả hai. Nếu bạn
nghĩ rằng tôi là đàn ông, đây là thiếu nhận biết. Tâm thức sao? Làm sao tâm thức
có thể bị phân chia theo giới tính? - nó không có cơ quan dục. Nếu bạn nghĩ bạn
là đứa trẻ hay thanh niên hay ông già, bạn lại thiếu nhận biết. Làm sao bạn có
thể già, làm sao bạn có thể trẻ? Tâm thức không là cả hai. Nó à vĩnh hằng, nó
là một: nó không được sinh ra, nó không chết đi và nó còn lại - nó là bản thân
cuộc sống.
Hay, lấy tâm trí - đó là tầng
thứ hai, sâu hơn. Và nó là tinh tế hơn và gần hơn với tâm thức. Bạn lấy tâm trí
bạn là bản thân bạn. Bạn cứ nói: 'Tôi, tôi, tôi.' Nếu ai đó trái ngược với ý tưởng
của bạn, bạn nói, 'Đây là ý tưởng của tôi,' và bạn tranh đấu vì nó. Không ai
tranh cãi vì chân lí; mọi người thảo luận và tranh cãi và tranh đấu vì cái
'tôi' của họ. 'Ý tưởng của tôi nghĩa là tôi. Làm sao anh dám trái lại? Tôi sẽ
chứng minh rằng tôi đúng!'
Không ai bận tâm về chân lí. Ai
bận tâm? - đó là vấn đề ai đúng, không phải là vấn đề cái gì đúng. Nhưng thế
thì mọi người bị đồng nhất, và không chỉ người thường, ngay cả những người tôn
giáo nữa.
Một người từ bỏ gia đình, con
cái, bãi chợ, thế giới, và đi lên Himalayas. Bạn hỏi người đó, 'Ông có phải là
người Hindu không?' và người đó nói, 'Có.' Hindu giáo này là gì? Tâm thức có
mang tính Hindu, tính Mô ha mét giáo, tính Ki tô giáo không? Đó là tâm trí. Thiếu
nhận biết là nếu bạn bị đồng nhất với cái không là cái ta và tưởng nó là cái
ta.
Và thế rồi có trái tim, chỗ gần
tâm thức nhất nhưng dầu vậy vẫn xa xôi. Có thân thể, ý nghĩ và tình cảm. Khi bạn
cảm, bạn phải rất, rất nhận biết để cảm rằng đó không phải là bạn người cảm. Nó
lại là một phần của bộ máy. Tất nhiên, nó là gần nhất với tâm thức. Đó là lí do
tại sao trái tim là gần nhất với tâm thức, cái đầu chỉ ở giữa, và thân thể là
xa xôi nhất. Nhưng dầu vậy, trái tim không phải là bạn. Ngay cả cảm giác cũng
là một hiện tượng thôi: nó tới và đi; nó là gợn sóng, nó nảy sinh và chết đi;
nó là tâm trạng, nó tồn tại và thế rồi không tồn tại. Bạn là cái bao giờ cũng sẽ
tồn tại, bao giờ và bao giờ, mãi mãi và mãi mãi.
Thiếu nhận biết là lấy cái
không phải cái ta làm cái ta.
Thế thì nhận biết là gì? Nhận
biết là việc biết rằng bạn không là thân thể, không phải bởi vì Upanishads nói
vậy hay Patanjali nói vậy - bởi vì bạn có thể nhồi nhét nó vào trong tâm trí bạn
rằng bạn không là thân thể. Bạn có thể cứ lặp lại mọi sáng và mọi tối, 'Mình
không là thân thể' - điều đó sẽ không giúp ích. Vấn đề không phải là lặp lại, vấn
đề là hiểu sâu sắc. Và nếu bạn hiểu, phỏng có ích gì mà lặp lại?
Có lần một sannyasin, một sư
Jaina ở cùng tôi. Mọi sáng ông ấy đều ngồi và tụng câu mật chú tiếng Phạn: Tôi
không là thân thể, tôi không là tâm trí; tôi là Brahma thuần khiết nhất. Ông ấy
tụng và tụng và tụng trong suốt một giờ rưỡi mọi sáng. Đến ngày thứ ba tôi nói
với ông ta, 'Ông đã không biết nó à? Thế thì tại sao ông tụng? Nếu ông đã biết
nó, điều đó là ngu xuẩn. Nếu ông không biết nó, điều đó lại là ngu xuẩn bởi vì
chỉ bằng cách lặp lại làm sao ông có thể biết được?'
Nếu một người cứ lặp lại, 'Tôi là
đàn ông, và rất có khả năng làm tình, có tiềm năng dục,' bạn có thể chắc chắn rằng
người đó bất lực. Sao lặp lại, 'Tôi là đàn ông, và rất có khả năng làm tình và
mạnh mẽ?' Và nếu một người lặp lại điều này trong suốt một giờ rưỡi mọi sáng,
điều đó nghĩa là gì? Nó chỉ ra rằng cái gì đó chính là cái đối lập đang ở trong
tâm trí; sâu bên dưới người đó biết rằng người đó bất lực. Bây giờ người đó
đang cố tự lừa bản thân mình bằng, 'Mình là người rất mạnh mẽ.' Nếu bạn mạnh,
thì bạn mạnh. Không cần lặp lại nó. Tôi bảo sư Jaina này, 'Điều này chỉ ra rằng
ông đã không biết. Đây là chỉ dẫn hoàn hảo rằng ông vẫn còn bị đồng nhất với
thân thể. Và bằng việc lặp lại, làm sao ông có thể đi ra khỏi nó? Hiểu rằng lặp
lại là không hiểu.'
Để hiểu, quan sát đi. Khi cơn đói
tới, quan sát liệu nó là trong thân thể hay trong bạn. Khi ốm tới, quan sát chỗ
nó ở, trong thân thể hay trong bạn. Một ý tưởng tới, quan sát chỗ nó ở, trong
tâm trí hay trong bạn. Một tình cảm nảy sinh, quan sát. Bằng việc ngày càng có
tính quan sát hơn bạn sẽ đạt tới nhận biết. Bằng việc lặp lại không ai đã bao
giờ đạt tới.
Bản ngã là việc đồng nhất của
người thấy và cái được thấy.
Bạn có đó đằng sau mắt bạn, đứng
dường như ai đó đang đứng đằng sau cửa sổ và nhìn ra. Người đang nhìn ra ngoài
cửa số là giống như bạn, nhìn ra từ mắt hướng tới tôi. Nhưng bạn có thể bị đồng
nhất với mắt, bạn có thể bị đồng nhất với việc thấy. Thấy là năng lực, phương
tiện. Mắt chỉ là cửa sổ; chúng không phải là bạn.
Patanjali nói, 'Qua năm giác
quan ông bị đồng nhất với phương tiện, và thế thì từ năm giác quan này nảy sinh
bản ngã.' Bản ngã là cái ta giả. Bản ngã là mọi thứ mà bạn không là và bạn tưởng
bạn là.
Người đứng trong cửa sổ bắt đầu
nghĩ rằng người đó là cửa sổ. Bạn làm gì đằng sau mắt? - bạn đang nhìn qua mắt.
Mắt là cửa sổ, tai là cửa sổ; bạn đnag nghe bằng tai.
Bạn giơ tay hướng về tôi và tôi
chạm vào bạn; tay chỉ là phương tiện. Bạn không là tay. Và điều này bạn có thể
quan sát, và điều này bạn có thể thực nghiệm.
Nhiều lần chuyện xảy ra là cái
gì đó xảy ra ngay trước mắt bạn và bạn bỏ lỡ. Thỉnh thoảng bạn đã đọc cả trang
và đột nhiên bạn trở nên nhận biết rằng bạn đã từng đọc, nhưng bạn đã không đọc
từng lời. Bạn không nhớ bạn đã đọc gì, và bạn phải quay lại. Điều gì đã xảy ra?
Nếu bạn là mắt, làm sao điều này là có thể được?
Bạn không là mắt. Cửa sổ là chỗ
bỏ trống, nhìn vào trang. Tâm thức đằng sau cửa sổ không có đó, nó đã thu hút
vào đâu đó khác. Sự chú ý không có đó. Bạn có thể đã từng đứng ở cửa sổ với mắt
nhắm, hay lưng bạn quay ra cửa sổ, nhưng bạn đã không nhìn ra ngoài cửa sổ. Điều
đó xảy ra mọi ngày - đột nhiên bạn nhận ra rằng cái gì đó đã xảy ra và bạn đã
không thấy, bạn đã không nghe, bạn đã không đọc. Bạn không có đó, bạn ở đâu đó
khác nghĩ tới các ý nghĩ khác nào đó, mơ mộng giấc mơ khác nào đó, đi vào thế
giới khác nào đó. Cửa sổ này là trống rỗng; chỉ mắt ở đó.
Bạn có biết mắt trống rỗng
không? Đi và xem người điên; bạn có thể thấy mắt trống rỗng ở đó. Người đó nhìn
bạn và không nhìn. Bạn có thể thấy rằng người đó nhìn bạn và người đó không
nhìn bạn chút nào. Mắt người đó trống rỗng. Hay bạn có thể tới một thánh nhân
người đã đạt tới; mắt người đó lại cũng trống rỗng. Nó không giống như mắt của
người điên, nhưng có cái gì đó tương tự - người đó nhìn xuyên qua bạn. Người đó
không dừng ở bạn, người đó đi ra ngoài bạn. Hay người đó nhìn không vào thân thể
bạn, mà vào bạn. Người đó xuyên thấu: người đó bỏ lại thân thể bạn, tâm trí bạn,
trái tim bạn và người đó đơn giản nhảy lên bạn. Và bạn không biết bạn là ai.
Đó là lí do tại sao cái nhìn của
thánh nhân dường như đi xuyên qua bạn. Ông ấy không dừng lại ở bạn, bởi vì với
thánh nhân, bản ngã mà bạn nghĩ bạn là thì không phải là bạn. Ông ấy bỏ qua bản
ngã; ông ấy đơn giản nhìn vào bạn. Người điên nhìn với con mắt trống rỗng vì
tâm thức người đó không có đó. Thánh nhân cũng dường như là nhìn bằng con mắt
trống rỗng, bởi vì tâm thức của ông ấy là tuyệt đối ở đó. Và ông ấy xuyên thấu
bạn sâu sắc thế, tới chính chiều sâu của bản thể bạn nơi bạn còn chưa đạt tới.
Đó là lí do tại sao ông ấy dường như không nhìn vào bạn, bởi vì bạn, mà bạn bị
đồng nhất với, không là thực tại cho ông ấy, nhưng bạn mà bạn không nhận biết tới,
là thực tại cho ông ấy.
Bản ngã là việc đồng nhất của
người thấy và cái được thấy, cái là phương tiện. Nếu bạn vứt bỏ đồng nhất với
phương tiện, bản ngã mất đi. Và không có cách nào để vứt bỏ bản ngã. Đừng bị đồng
nhất với thân thể: mắt, tai, tâm trí, trái tim và đột nhiên không có bản ngã. Bạn
hiện hữu, trong sự thuần khiết toàn bộ của bạn, nhưng không có bản ngã ở đó. Lần
đầu tiên bạn ở trong sự hiện diện toàn bộ của bạn, nhưng không bản ngã nào có
đó, không quá trình 'tôi' nào, không ai nói, 'Tôi đây.'
Hút vào, và qua nó, gắn bó, là
hướng tới bất kì cái gì đem tới vui thú.
Đẩy ra là từ bất kì cái gì gây
ra đau đớn.
Đây là hai cách của bạn trong
việc hiện hữu ở đây trong thế giới: bạn bị hút vào cái gì đó mà bạn cảm thấy
gây ra vui thú, bạn cảm thấy bị đẩy ra, bị đẩy lùi bởi cái gì đó mà bạn nghĩ
gây ra đau đớn. Nhưng nếu bạn trở nên ngày một tỉnh táo hơn, bạn sẽ có chuyển
hoá toàn bộ. Bạn sẽ có khả năng thấy bất kì cái gì gây ra vui thú cũng gây ra
đau đớn - vui thú lúc đầu, đau đớn lúc cuối. Bất kì cái gì gây ra đau đớn cũng
gây ra vui thú - đau đớn lúc đầu, vui thú lúc cuối. Đây là hai cách thức trong
thế giới.
Một cách thức là cách của chủ hộ.
Cố hiểu nó - nó rất, rất có ý nghĩa. Một cách thức là cách của chủ hộ,
graihastha. Người đó sống qua gắn bó, hút vào. Bất kì cái gì người đó cảm thấy
sẽ gây ra vui thú, người đó đi tới nó. Người đó níu bám lấy nó và chung cuộc
người đó thấy đau đớn và không gì khác, phiền não và không gì khác.
Chính điều đối lập là cách thức
của sư, người đã từ bỏ thế giới. Người đó không níu bám lấy vui thú. Ngược lại,
người đó bắt đầu níu bám lấy trả nợ, khổ hạnh, hành hạ. Người đó nằm trên giường
gai, nhịn ăn lâu, đứng hàng năm, không ngủ nhiều tháng. Người đó chính là cái đối
lập bởi vì người đó đã đi tới biết rằng bất kì khi nào có vui thú lúc đầu, đến
cuối có đau đớn. Người đó đã đảo ngược logic; bây giờ người đó tìm đau đớn. Và
người đó đúng - nếu bạn tìm đau đớn sẽ có vui thú ở cuối.
Nhưng người thực hành đau đớn
trở nên không có khả năng cảm thấy đau đớn. Người thực hành đau đớn trở nên
không có khả năng vui thú về những cái nhỏ bé, chỉ những cái nhỏ bé. Bạn không
thể hiểu được. Với người đã từng nhịn ăn một tháng, bánh mì thường và bơ và muối
là bữa tiệc lớn thế. Người đã từng nằm trên gai, nếu bạn cho phép người đó nằm
chỉ trên đất, trên đất bằng, không hoàng đế nào có thể ngủ ngon được như thế.
Nhưng cả hai đều là hai mặt của
cùng một đồng tiền, và cả hai đều sai. Sư đã đảo ngược quá trình này: ông ta
đang đứng theo tư thế shirshasan, đứng lộn đầu xuống đất, nhưng ông ta là cùng
người đó. Cả hai đều bị gắn bó: người này gắn bó với vui thú, người kia gắn bó
với đau đớn.
Con người của nhận biết là
không bị gắn bó. Người đó không là graihastha, chủ hộ, người đó không là sư.
Người đó không đi tới tu viện và người đó không đi lên núi. Người đó vẫn còn ở
bất kì chỗ nào người đó ở - người đó đơn giản đi 'vào bên trong'. Ở bên ngoài
không có chọn lựa cho người đó. Người đó không níu bám lấy vui thú và người đó
không níu bám lấy đau đớn. Người đó không là người theo chủ nghĩa khoái lạc
không là người tự hành hạ mình. Người đó đơn giản đi 'vào bên trong' nhìn vào
trò chơi của vui thú và đau đớn, ánh sáng và bóng râm, ngày và đêm, sống và chết.
Người đó đi ra ngoài cả hai. Bởi vì có nhị nguyên, người đó đi ra ngoài cả hai,
người đó siêu việt lên trên cả hai. Người đó đơn giản trở thành tỉnh táo và nhận
biết, và trong nhận biết đó lần đầu tiên cái gì đó xảy ra mà không đau đớn
không vui thú, mà là phúc lạc. Phúc lạc không phải là hoan lạc; hoan lạc bao giờ
cũng bị trộn lẫn với đau đớn. Phúc lạc không là đau đớn không là hoan lạc, phúc
lạc là bên ngoài cả hai.
Và bạn là ở bên ngoài cả hai.
Đó là tự nhiên của bạn, thuần khiết của bạn, thuần khiết tựa pha lê của bản thể
bạn - chính là siêu việt. Bạn sống trong thế giới nhưng thế giới không ở trong
bạn. Bạn đi trong thế giới nhưng thế giới không đi trong bạn. Bạn vẫn còn không
bị động chạm ở bất kì chỗ nào ban ở. Bạn trở thành hoa sen.
0 Đánh giá