Read more
Yoga: Alpha và
Omega (Tập 3)
Chương 8. Thầy xuất
hiện
Câu hỏi thứ nhất:
Osho ơi,
Làm sao có chuyện rằng người chứng ngộ như
Krishnamurti không thể thấy được rằng ông ấy không giúp được cho mọi người? Nếu
ông ấy chứng ngộ, ông ấy không có khả năng thấy tất cả sao? Và thầy nói rằng thầy
có khả năng giúp cho mọi kiểu người, nhưng thầy cũng nói rằng thầy là mâu thuẫn
về chủ định, để cho một số người sẽ ra đi. Nếu thầy có khả năng giúp cho tất cả,
sao ai đó phải cần ra đi?
Người như Krishnamurti có thể
thấy chứ. Không có cản trở nào, không chướng ngại nào, và ông ấy thấy mọi thứ
đang xảy ra quanh ông ấy. Nhưng người chứng ngộ không thể làm được gì cả. Người
đó phải là như người đó vậy thôi, chùng lỏng và tự nhiên. Việc làm đem tới căng
thẳng và việc làm làm cho bạn thành phi tự nhiên. Thế thì bạn lội ngược dòng.
Krishnamurti biết điều đang xảy
ra, nhưng ông ấy không thể làm được gì. Ông ấy phải cho phép điều đó xảy ra. Đó
là cách cái toàn thể muốn nó vậy. Không cái gì có thể được làm về nó. Người làm
bao giờ cũng trong dốt nát. Người làm chưa bao giờ được tìm ra khi người ta thức
tỉnh. Khi người ta thức tỉnh, người ta chấp nhận bất kì cái gì là hoàn cảnh.
Cho nên đừng nghĩ rằng
Krishnamurti không biết. Ông ấy biết hoàn hảo, nhưng đây là cách nó đã xảy ra.
Đây là cách nó đang xảy ra. Và không có ai bên trong để phán xử liệu nó phải xảy
ra như thế này hay khác đi. Không cái gì có thể được làm. Hoa hồng là hoa hồng,
và cây xoài là cây xoài. Cây xoài không thể đem tới hoa hồng, cây hồng không thể
đem tới xoài. Đây là cách nó vậy - chấp nhận toàn bộ.
Và khi tôi nói chấp nhận toàn bộ,
đấy chỉ là để giải thích cho bạn thôi. Bằng không, trong tâm thức đã chứng ngộ
không có chấp nhận bởi vì không có bác bỏ. Đó là lí do tại sao tôi gọi nó là
toàn bộ. Nó là việc buông xuôi cao nhất với cái toàn thể. Mọi thứ đều là tốt.
Liệu tôi có thể giúp bạn hay không, điều đó không do tôi quyết định. Cái toàn
thể quyết định và cái toàn thể dùng tôi. Điều đó là tuỳ ngài. Nếu điều tốt là mọi
người không nên được giúp đỡ thế thì cái toàn thể sẽ không cho phép tôi giúp mọi
người, nhưng tôi không ở đâu trong đó cả. Đây là trạng thái của chứng ngộ. Bạn
không thể hiểu được nó bởi vì bạn bao giờ cũng nghĩ dưới dạng của người làm. Người
chứng ngộ thực ra không tồn tại; người đó không có đó.
Nó là cái trống rỗng bao la.
Cho nên bất kì cái gì xảy ra, cứ xảy ra; bất kì cái gì không xảy ra, không xảy
ra.
Và bạn hỏi tôi: “Và thầy nói rằng
thầy có khả năng giúp cho mọi kiểu người, nhưng thầy cũng nói rằng thầy là mâu
thuẫn về chủ định, để cho một số người sẽ ra đi. Nếu thầy có khả năng giúp cho
tất cả, sao ai đó phải cần ra đi?” Vâng, đấy là cách nó vậy đấy. Tất cả đều có
thể được giúp đỡ qua tôi. Khi tôi nói tất cả có thể được giúp đỡ qua tôi, tôi
không ngụ ý rằng tất cả phải được giúp đỡ, bởi vì đó không chỉ là phần tôi. Điều
đó còn tuỳ vào người sẽ được giúp đỡ nữa. Nó là năm mươi - năm mươi. Sông chảy
và tôi có thể uống nước của nó, nhưng tất cả mọi người có phải uống không? - điều
đó là không chắc; vài người sẽ bỏ đi. Có thể không phải là đúng lúc cho họ uống
và không ai có thể được giúp đỡ khi nó không phải là đúng lúc. Mọi thứ xảy ra
theo đúng thời của nó.
Một số có thể không được giúp đỡ
bởi vì họ đóng - và bạn không thể ép buộc được, và bạn không thể bạo hành được.
Hiện tượng tâm linh xảy ra trong tính thụ động sâu sắc; khi đệ tử thụ động, chỉ
thế nó mới xảy ra. Nếu tôi thấy rằng bạn quá tích cực về phần bạn, hay nếu tôi
thấy bạn đóng quá nhiều, hay tôi thấy rằng đây không phải là đúng lúc cho bạn,
điều tốt nhất có thể xảy ra là ra đi khỏi tôi... bởi vì nếu không bạn sẽ đơn giản
làm phí hoài thời gian của bạn - không của tôi, bởi vì tôi không có thời gian -
đơn giản bạn sẽ làm phí hoài thời gian của bạn.
Trong khi đó, bạn bị làm sao
lãng. Bạn nên ở đâu đó khác trên thế giới, trong chợ. Bạn nên ở đâu đó khác, bởi
vì ở đó sự trưởng thành của bạn chắc đã xảy ra. Ở đây bạn làm phí hoài thời
gian của bạn nếu đó không phải là đúng lúc cho bạn. Tốt hơn cả là bạn ra đi. Bạn
phải đi vào trong thế giới thêm chút nữa. Bạn phải sống qua đau khổ thêm chút nữa.
Bạn chưa sẵn sàng, chưa đủ chín, và độ chín là tất cả vì thầy không thể làm gì
được; thầy không phải là người làm. Nếu bạn chín và thầy hiện diện, cái gì đó từ
cái toàn thể chảy qua thầy và đạt tới bạn và quả chín rụng xuống đất. Nhưng quả
xanh sẽ không rụng, và cũng tốt là nó phải không rụng.
Cho nên khi tôi nói tôi mâu thuẫn,
tôi ngụ ý một kiểu tình huống nào đó bao giờ cũng được tạo ra; không bởi tôi, bởi
cái toàn thể qua tôi. Cho nên những người không sẵn sàng, họ không nên được
phép theo bất kì cách nào làm phí hoài thời gian của họ. Họ phải đi và học bài
học, trải qua đau khổ của cuộc đời, đạt tới trưởng thành nào đó, và thế rồi tới
tôi. Tôi có thể không ở đây - thế thì ai đó khác sẽ ở đây. Bởi vì vấn đề không
phải là tôi và ai đó khác; mọi người đã chứng ngộ đều như nhau. Nếu tôi không ở
đây, nếu thân thể này không ở đây, thân thể khác nào đó có thể vận hành cho cái
toàn thể, cho nên không có vội vàng. Sự tồn tại có thể đợi tới vĩnh hằng. Nhưng
chưa chín, bạn không thể được giúp.
Có các thầy giáo - tôi không gọi
họ là thầy bởi vì họ không thức tỉnh, họ là thầy giáo thôi - họ sẽ không cho
phép thậm chí một người chưa chín được ra đi. Họ sẽ tạo ra đủ loại tình huống
trong đó người này không thể thoát được. Họ là nguy hiểm, bởi vì nếu thầy giáo
không chín chắn họ đang làm sao lãng người này. Và nếu một người không chín chắn
và cái gì đó được trao không đúng thời vụ nó sẽ không có tính sáng tạo, nó sẽ
có tính phá huỷ.
Điều đó cũng giống như một đứa
trẻ nhỏ và bạn bắt đầu dạy nó về dục. Nó không biết cái đó là gì, và nó chưa có
thôi thúc nảy sinh: bạn đang phá huỷ tâm trí nó. Cứ để khao khát nảy sinh đã, để
thôi thúc có đó đã; thế thì nó sẽ mở, sẵn sàng để hiểu.
Tính tâm linh cũng giống như dục.
Dục cần trưởng thành nào đó; đến mười bốn tuổi đứa trẻ sẽ sẵn sàng. Thôi thúc
riêng của nó sẽ có đó. Nó sẽ bắt đầu hỏi và nó muốn biết ngày càng nhiều về điều
đó. Chỉ thế thì mới có khả năng giải thích mọi điều cho nó.
Cùng điều đó xảy ra với tâm
linh: đến độ trưởng thành nào đó thôi thúc nảy sinh; bạn tìm Thượng đế. Thế giới
này đã kết thúc; bạn đã sống nó hoàn toàn, bạn đã thấy nó hoàn toàn. Nó được kết
thúc; nó không còn hấp dẫn, nó không còn nghĩa. Bây giờ thôi thúc đã nảy sinh để
biết nghĩa của bản thân sự tồn tại. Bạn đã chơi mọi trò chơi và bây giờ bạn biết
chúng là trò chơi. Bây giờ không trò chơi nào hấp dẫn bạn, thế giới đã mất
nghĩa của nó - thế thì bạn trưởng thành.
Bây giờ bạn sẽ cần thầy, và thầy
bao giờ cũng có đó, cho nên không có vội vàng. Thầy có thể không trong hình dạng
này, trong thân thể này - thân thể khác. Hình dạng không thành vấn đề, thân thể
là không liên quan. Phẩm chất bên trong của thầy bao giờ cũng như nhau, là một,
hệt nhau. Phật nói đi nói lại, “Ông nếm nước biển từ bất kì đâu, nó bao giờ
cũng mặn.” Cũng giống điều đó, thầy bao giờ cũng có cùng vị. Vị là của nhận biết.
Và bao giờ cũng có các thầy; họ bao giờ cũng có đó, cho nên không có vội gì.
Nếu bạn không được kết thúc với
thế giới, nếu một ham muốn nấn ná có đó để biết dục, để biết tiền có thể đem lại
cái gì, để biết quyền có thể cho bạn cái gì, thế thì bạn không sẵn sàng. Thôi
thúc tâm linh không phải là một thôi thúc trong nhiều thôi thúc, không. Khi tất
cả các thôi thúc đã mất nghĩa của chúng, thế thì nó nảy sinh. Thôi thúc tâm
linh không thể tồn tại cùng các thôi thúc khác, điều đó là không thể được. Nó
chiếm quyền sở hữu toàn thể bản thể bạn, một cách hoàn toàn. Nó trở thành một ham
muốn duy nhất. Chỉ thế thì thầy mới có thể là bất kì giúp đỡ nào cho bạn.
Nhưng có các thầy giáo. Họ muốn
bạn bám lấy họ và họ sẽ bám lấy bạn, và họ sẽ tạo ra tình huống trong đó nếu bạn
thoát ra bạn bao giờ cũng cảm thấy mặc cảm. Thầy có chỗ xung quanh thầy mà tại
đó, nếu bạn sống ở đó, bạn sống bằng quyết định riêng của bạn. Nếu bạn ra đi, bạn
ra đi theo quyết định riêng của bạn. Và khi bạn ra đi, thầy sẽ không muốn bạn cảm
thấy mặc cảm về điều đó, cho nên thầy cho tình huống đó mầu sắc mà bạn cảm thấy,
“Thầy này không phải là thầy,” hay, “Thầy này không dành cho chúng ta,” hay
“Ông ấy mâu thuẫn tới mức ông ấy là ngớ ngẩn.” Thầy nhận toàn thể trách nhiệm
cho nên bạn không cảm thấy mặc cảm. Bạn đơn giản ra đi khỏi thầy, hoàn toàn sạch
sẽ và được tẩy sạch với thầy.
Đó là lí do tại sao tôi mâu thuẫn.
Và khi tôi nói có chủ định, điều đó không có nghĩa là tôi đang làm nó; đấy chỉ
là cách tôi vậy. Nhưng ‘có chủ định’ thường có nghĩa trong nó, và nghĩa là: tôi
không thích bạn, bất kì khi nào bạn rời bỏ tôi, cảm thấy mặc cảm về điều đó đi.
Tôi muốn nhận toàn thể trách nhiệm. Tôi muốn bạn cảm thấy rằng “Người này là
sai,” và đó là lí do tại sao bạn ra đi. Không phải là bạn sai, bởi vì nếu cảm
giác đó đi vào bản thể bạn - rằng bạn sai và điều đó là không tốt - thế thì nó
sẽ lại có tính phá huỷ, hạt mầm phá huỷ ở bên trong bạn.
Thầy chưa bao giờ sở hữu bạn. Bạn
có thể ở cùng với thầy, bạn có thể ra đi, nhưng không có tính sở hữu trong đó.
Thầy cho phép bạn tự do toàn bộ để hiện hữu; ở cùng hay ra đi. Đó là điều tôi
ngụ ý rằng bạn ở đây: mở hội cùng tôi; dù tôi là bất kì cái gì, chia sẻ cùng tôi.
Nhưng nếu bạn cảm thấy trong khoảnh khắc nào đó cần ra đi, thế thì quay lưng lại
và đừng bao giờ nhìn vào tôi. Đừng nghĩ về tôi, và đừng cảm thấy mặc cảm.
Có những vấn đề sâu sắc tham
gia trong đó. Nếu bạn cảm thấy mặc cảm bạn có thể ra đi khỏi tôi, nhưng chỉ để
làm cân bằng mặc cảm bạn sẽ cứ nói chống lại tôi. Bằng không, làm sao bạn giữ
cân bằng được mặc cảm? Bạn sẽ cứ kết án tôi. Điều đó nghĩa là bạn đã ra đi và vẫn
còn chưa đi. Bạn có thái độ tiêu cực với tôi, và điều đó là nguy hiểm hơn. Nếu
bạn phải ở cùng tôi, có tính tích cực với tôi đi. Bằng không, đơn giản quên tôi
đi, rằng “Người này không tồn tại” - sao cứ kết án? Nhưng nếu bạn cảm thấy mặc
cảm, bạn sẽ phải làm cân bằng. Nếu bạn cảm thấy mặc cảm, mặc cảm là nặng nề và
bạn sẽ muốn kết án tôi. Nếu bạn kết án thế thì có cân bằng, và thế thì bạn sẽ vẫn
còn tiêu cực với tôi. Bạn sẽ đi cùng cái bóng của tôi. Điều đó lại làm phí thời
gian của bạn và cuộc sống của bạn, năng lượng của bạn.
Cho nên khi tôi nói tôi tạo ra
tình huống theo chủ định... bất kì khi nào tôi cảm thấy người nào đó không sẵn
sàng, người nào đó không chín, người nào đó cần chút ít chín chắn thêm trong thế
giới, hay người nào đó quá trí tuệ và không thể rơi vào tin cậy được, cần thầy
giáo chứ không cần thầy, hay người nào đó đã tới tôi không với bất kì tính quyết
định nào về phần người đó, nhưng chỉ đã trôi giạt như điều ngẫu nhiên...
Bạn có thể trôi giạt. Một người
bạn tới gặp tôi, và nhân tiện bạn cũng đi theo. Thế rồi bạn bị bắt và mắc vào
và bạn chưa bao giờ ngụ ý ở đây; bạn đang đi đâu đó khác - một cách tình cờ.
Khi tôi cảm thấy rằng bạn ở đây một cách tình cờ, tôi muốn bạn ra đi bởi vì đây
không phải là chỗ đúng cho bạn. Tôi không muốn bất kì ai bị sao lãng khỏi con
đường của người đó. Nếu bạn có thể gặp tôi trên con đường của bạn, tốt. Nếu cuộc
gặp gỡ là tự nhiên, nó sẽ xảy ra, nó được định mệnh, bạn đã sẵn sàng và sẵn
sàng và sẵn sàng và nó sẽ xảy ra, thế thì điều đó là đẹp. Bằng không, tôi không
muốn làm phí hoài thời gian của bạn. Trong khi đó, bạn có thể đã học được nhiều
điều.
Hay, khi tôi cảm thấy rằng ai
đó đã tới với tôi vì lí do nào đó mà không phải là lí do đúng... nhiều người tới
vì lí do sai. Ai đó có thể đã tới chỉ để cảm thấy bản ngã mới nảy sinh trong
người đó, bản ngã mà tôn giáo có thể cho, bản ngã mà tính chất sannyas có thể
cho. Bạn có thể cảm thấy rất đặc biệt, phi thường qua tôn giáo. Nếu tôi cảm thấy
rằng ai đó đã tới vì điều đó, thế thì đó không phải là lí do đúng để ở gần tôi,
vì các bản ngã không thể ở gần tôi hơn được.
Ai đó có thể đã bị hấp dẫn bởi
ý tưởng của tôi - điều đó nữa cũng là lí do sai. Ý tưởng của tôi có thể hấp dẫn
với trí tuệ của bạn, nhưng trí tuệ không là gì cả. Nó vẫn còn là phần tử ngoại
lai với toàn thể bản thể bạn. Chừng nào bạn còn chưa được hấp dẫn tới tôi,
không phải điều tôi nói, bạn ở đây vì lí do sai. Tôi không phải là triết gia và
tôi không dạy bất kì học thuyết nào.
Đó là lí do tại sao tôi có tự
do như vậy để không nhất quán, bởi vì nếu bạn đang thuyết giảng một học thuyết
bạn không thể chịu được không nhất quán. Tôi không thuyết giảng cái gì. Tôi
không có học thuyết để áp đặt lên bạn. Việc nói của tôi không phải là truyền
bá. Đó là lí do tại sao tôi tự do, hoàn toàn tự do để tự mâu thuẫn với bản thân
tôi. Bất kì cái gì tôi đã nói hôm qua, tôi có thể mâu thuẫn lại ngày mai. Bất
kì cái gì tôi đang nói hôm nay, tôi có thể mâu thuẫn lại ngày mai. Tôi giống
như nhà thơ, và nếu bạn hiểu bài ca của tôi thế thì bạn ở đây vì lí do đúng. Nếu
bạn hiểu nhịp điệu của tôi, thế thì bạn ở đây vì lí do đúng. Nếu bạn hiểu tôi,
không phải điều tôi nói - hiểu sự hiện diện của tôi - thế thì, chỉ vậy, ở đây mới
là tốt.
Bằng không thì đi đi: thế giới
rộng lớn; sao bị mắc lại? Và bao giờ cũng nhớ: nếu bạn ở đây vì lí do sai, theo
bất kì cách nào, bạn bao giờ cũng sẽ cảm thấy bị mắc lại, dường như cái gì đó
đã xảy ra mà đáng phải không xảy ra. Bạn bao giờ cũng cảm thấy không thoải mái.
Tôi sẽ không trở thành nhà cho bạn. Tôi sẽ trở thành việc cầm tù, và tôi không
muốn trở thành việc cầm tù cho bất kì ai. Nếu tôi có thể cho bạn bất kì cái gì,
bất kì cái gì xứng đáng, cái đó là tự do; đó là lí do tại sao tôi nói ‘theo chủ
định’. Nhưng đừng hiểu lầm tôi; không phải là tôi đang làm cái gì đó, nó là cái
gì đó, - cách tôi đang vậy. Tôi không thể dừng nó lại cho dù tôi muốn, và
Krishnamurti không thể làm được điều đó cho dù ông ấy muốn. Ông ấy là vậy, theo
cách riêng của ông ấy, việc nở hoa - tôi là vậy, theo cách riêng của tôi.
Có lần chuyện xảy ra: một thông
điệp tới từ người bạn chung, người là bạn của tôi và bạn của Krishnamurti nữa...
Một thông điệp tới từ Krishnamurti rằng ông ấy muốn gặp tôi. Tôi bảo sứ giả rằng
điều đó sẽ hoàn toàn ngớ ngẩn; chúng tôi là những cực tách rời. Hoặc chúng tôi
có thể ngồi im lặng - điều đó sẽ là được - hoặc chúng tôi có thể cứ thảo luận đến
vĩnh hằng mà chẳng đạt tới kết luận nào. Không phải là chúng tôi chống lại
nhau, chúng tôi đơn giản khác nhau. Và tôi nói Krishnamurti là một trong những
người chứng ngộ vĩ đại nhất đã từng được sinh ra. Ông ấy có tính duy nhất của
riêng ông ấy.
Điểm này phải được hiểu rất sâu
sắc. Sẽ có hơi chút khó khăn. Người không chứng ngộ bao giờ cũng gần như nhau.
Không có mấy khác biệt, không thể khác được. Bóng tối làm cho họ như nhau, dốt
nát làm cho họ gần như nhau. Họ là bản sao của nhau và bạn không thể nào tìm ra
nguyên bản; tất cả đều là bản sao. Trong dốt nát, mọi người là không khác mấy,
không thể khác được. Dốt nát giống như chiếc chăn đen che phủ tất cả. Khác biệt
gì có đó? - có thể khác về mức độ, nhưng không khác về tính duy nhất. Thông thường,
người dốt nát tồn tại như đám đông bình thường.
Một khi ai đó trở nên chứng ngộ
người đó tuyệt đối duy nhất. Thế thì bạn không thể tìm ra được người khác giống
người đó, không ai vào khoảnh khắc này của lịch sử, không bao giờ. Không trong
quá khứ, không trong tương lai, chưa bao giờ có một người như Krishnamurti lần
nữa, không bao giờ có. Tôi sẽ không được lặp lại lần nữa. Phật là Phật,
Mahavira là Mahavira - những việc nở hoa duy nhất.
Người chứng ngộ giống như các đỉnh
núi. Người dốt nát thường giống như đất bằng; mọi thứ hệt như nhau. Cho dù khác
biệt tồn tại họ cũng chỉ giống thế này: rằng bạn có chiếc xe nhỏ và ai đó có
chiếc xe lớn, và bạn vô giáo dục và ai đó có giáo dục; bạn nghèo, ai đó giầu...
Đây không là gì cả; chúng không khác biệt thực sự. Bạn có thể có quyền lực và
ai đó là nghèo và người ăn xin trên phố, nhưng đây không phải là khác biệt, đây
không phải là tính duy nhất. Nếu tất cả mọi thứ của bạn bị lấy đi, và giáo dục
của bạn và quyền lực của bạn, thế thì tổng thống của bạn và người ăn xin sẽ
trông hệt như nhau.
Một trong những nhà phân tâm lớn
ở phương Tây là Victor Frankl. Ông ấy đã phát triển một xu hướng mới trong phân
tâm: ông ấy gọi nó là liệu pháp logo. Ông ấy đã ở trong trại tập trung của
Adolf Hitler và ông ấy còn nhớ, trong một trong những cuốn sách của ông ấy, rằng
khi họ vào trong trại tập trung cùng hàng trăm người, mọi thứ đều bị lấy đi tại
cửa, mọi thứ - đồng hồ, mọi thứ. Đột nhiên, người giầu, người nghèo, tất cả trở
thành như nhau. Và khi bạn vào cổng bạn phải đi qua chỗ kiểm tra và mọi người đều
phải trần truồng. Và không chỉ thế, họ cạo đầu mọi người và tóc. Frankl nhớ rằng
hàng nghìn người bị cạo đầu, trần truồng - đột nhiên mọi khác biệt biến mất; đó
là một đám đông thông thường. Kiểu tóc của bạn, xe hơi của bạn, quần áo đắt tiền
của bạn hay trang phục như hippie: đây là những khác biệt.
Nhân loại thông thường tồn tại
như đám đông. Thực ra, bạn không có linh hồn, bạn chỉ là một phần của đám đông,
một mảnh của nó, một bản sao của bản sao, bắt chước lẫn nhau. Bạn bắt chước
hàng xóm và hàng xóm bắt chước bạn, và điều này cứ tiếp diễn.
Bây giờ những người đã từng
nghiên cứu về cây cối và sâu bọ và bướm, họ nói rằng việc sao chép liên tục
đang xảy ra trong tự nhiên. Bướm sao hoa và thế rồi hoa sao bướm. Sâu bọ sao
cây cối và thế rồi cây cối sao sâu bọ. Cho nên có những loài sâu bọ mà có thể ẩn
trong cây có cùng mầu, và khi cây đổi mầu chúng cũng đổi đổi mầu. Bây giờ họ
nói có sự bắt chước liên tục của nhau trong toàn thể tự nhiên.
Một người trở nên được chứng ngộ
là giống như đỉnh núi, Everest. Chứng ngộ khác cũng là như đỉnh núi, đỉnh
Everest khác. Sâu bên dưới họ đều đạt tới cùng điều, nhưng họ là duy nhất.
Không cái gì chung tồn tại giữa những người chứng ngộ - đây là điều ngược đời.
Họ là phương tiện của cùng một cái toàn thể, nhưng không cái gì chung tồn tại;
họ là những phương tiện duy nhất.
Điều đó đã tạo ra vấn đề sâu sắc
cho người tôn giáo, bởi vì Jesus là Jesus và không giống Phật chút nào. Phật là
Phật và không giống Krishna chút nào. Những người bị ấn tượng bởi Krishna sẽ
nghĩ rằng Phật đang thiếu bằng cách nào đó. Những người bị ấn tượng bởi Phật
bao giờ cũng nghĩ rằng Krishna sai theo cách nào đó. Bởi vì thế thì bạn có ý tưởng
và bạn phán xét bởi ý tưởng này, và người chứng ngộ đơn giản là các cá nhân. Bạn
không thể làm ra chuẩn nào; bạn không thể phán xét họ bằng bất kì ý tưởng nào -
không tồn tại ý tưởng nào. Họ có điều chung bên trong họ; đó là tính thiêng
liêng, đó là phương tiện cho cái toàn thể, nhưng đó là tất cả. Họ đơn giản hát
bài ca khác nhau.
Nhưng nếu bạn có thể nhớ được
điều này, bạn sẽ có khả năng nhiều hơn để hiểu cực đỉnh cao nhất của tiến hoá
mà người chứng ngộ đang ở. Và đừng mong đợi cái gì từ người đó; người đó không
thể làm gì được. Người đó đơn giản là cách đó. Chùng lỏng và tự nhiên, người đó
sống sự hiện hữu của người đó. Nếu bạn cảm thấy đồng cảm nào đó với người đó,
đi tới người đó và mở hội với sự hiện hữu của người đó, ở cùng người đó. Nếu bạn
không cảm thấy đồng cảm nào, đừng tạo ra đối kháng nào; bạn đơn giản đi đâu đó
khác. Đâu đó khác ai đó phải đang tồn tại cho bạn. Với ai đó bạn sẽ cảm thấy
hài hoà.
Thế thì đừng bận tâm nếu bạn
không cảm thấy hài hoà với Mohammed. Tại sao tạo ra lo nghĩ không cần thiết? Để
Mohammed là Mohammed và để ông ấy làm việc của ông ấy. Bạn không lo nghĩ về nó.
Nếu bạn cảm thấy trong hài hoà với Phật, Phật dành cho bạn; bỏ mọi cân nhắc đi.
Nếu bạn cảm thấy hài hoà với tôi, thế thì tôi là người chứng ngộ duy nhất cho bạn
- Phật, Mahavira, Krishna... tống họ vào sọt giấy loại. Nếu bạn không cảm thấy
hài hoà với tôi, thế thì tống tôi vào sọt giấy loại và đi theo bản tính của bạn.
Ở đâu đó, thầy nào đó phải tồn tại cho bạn. Khi người ta khát, nước tồn tại.
Khi người ta đói, thức ăn tồn tại. Khi người ta có thôi thúc sâu sắc về yêu,
người được yêu tồn tại. Khi ham muốn tâm linh nảy sinh - nó không thể nảy sinh
thực, nếu không có ai đó có thể đáp ứng cho nó.
Đây là hài hoà sâu sắc,
ritambhara. Đây là hài hoà ẩn kín. Thực ra, nếu bạn cho phép tôi nói, bởi vì điều
đó sẽ có vẻ ngớ ngẩn - nếu không có người chứng ngộ, người có thể đáp ứng ham
muốn của bạn, ham muốn này không thể tới với bạn được, vì cái toàn thể là một: ở
phần này ham muốn nảy sinh; ở phần khác đâu đó việc đáp ứng đang chờ đợi. Chúng
tới cùng nhau; sự trưởng thành của đệ tử và thầy là đồng thời... nhưng điều này
sẽ là quá nhiều. Khi tôi tìm kiếm chứng ngộ của tôi, bạn tìm kiếm tính đệ tử của
bạn. Không cái gì có thể xảy ra mà không có cái toàn thể tạo ra tình huống cho
sự hoàn thành của nó, đồng thời. Mọi thứ đều có liên quan. Nó được liên hệ sâu
tới mức người ta có thể thảnh thơi, không cần bận tâm. Thực sự, nếu thôi thúc của
bạn đã nảy sinh bạn thậm chí không đi tìm thầy, thầy sẽ phải tới với bạn. Hoặc
đệ tử đi hoặc thầy tới.
Mohammed đã nói, “Nếu núi không
thể tới được với Mohammed, thì Mohammed sẽ phải đi tới núi.” Nhưng cuộc gặp gỡ
là điều phải có; nó được định mệnh.
Trong Koran có nói rằng một
fakir, một sannyasin, người đã từ bỏ thế giới, sẽ không đi tới cung điện của
các vua và của những người quyền lực và người giầu. Nhưng chuyện xảy ra là một
trong những người Sufi vĩ đại nhất, Jalaluddin Rumi, thường hay tới cung điện của
hoàng đế. Nghi ngờ nảy sinh. Mọi người tụ tập và họ nói, “Điều này là không tốt,
và ông là người chứng ngộ. Sao ông tới cung điện của hoàng đế, và trong khi điều
đó đã được viết trong Koran...?” Và người Mô ha mét giáo là những người nghiện
Koran; bạn không thể tìm được người nào khác bị ám ảnh thế với cuốn sách này.
“Nó được viết trong Koran điều này là sai. Ông không phải là người Mô ha mét
giáo. Ông phải trả lời cái gì? Ông đã có câu trả lời nào? Koran nói một người
đã từ bỏ thế giới phải không đi tới những người giầu và có quyền. Nếu họ muốn,
họ phải đến.”
Jalaludin cười và ông ấy nói,
“Nếu các ông hiểu, thế thì đây là câu trả lời của ta: rằng dù ta đi tới cung điện
hay tới nhà vua, hay nhà vua tới ta, bất kì cái gì xảy ra, bao giờ cũng là vua
tới ta. Cho dù ta tới cung điện, bao giờ cũng là vua tới ta. Đây là câu trả lời
của ta. Nếu các ông có thể hiểu, các ông có thể hiểu. Bằng không, quên chuyện
đó đi. Và ta không ở đây để tuân theo Koran, nhưng ta bảo các ông bất kì cái gì
là hoàn cảnh, dù Rumi đi tới cung điện hay nhà vua đi tới Rumi, nó bao giờ cũng
là nhà vua đi tới Rumi bởi vì ông ấy khát và ta là nước, cái làm dịu đi cơn
khát của ông ấy.” Thế rồi ông ấy nói, “Thỉnh thoảng chuyện xảy ra bệnh nhân ốm
tới mức bác sĩ phải đi - và, tất nhiên, các vua đều rất, rất ốm, gần như trên
giường chết.”
Nếu bạn không thể tới được, tôi
sẽ tới với bạn, nhưng điều đó sẽ xảy ra. Điều đó là không thể tránh được bởi vì
chúng ta cả hai đều đã trưởng thành cùng nhau trong hài hoà ẩn kín tinh tế.
Nhưng khi nó xảy ra, khi đệ tử và thầy gặp gỡ và họ cảm thấy hoà hợp, đó là một
trong những khoảnh khắc âm nhạc nhất trong toàn thể sự tồn tại. Thế thì trái
tim họ đập theo cùng nhịp; thế thì tâm thức của họ chảy cùng một nhịp; thế thì
họ trở thành một phần của nhau, thành viên của nhau.
Chừng nào điều này chưa xảy ra,
đừng ở lại. Quên tôi đi. Coi nó như mơ. Thoát khỏi tôi sớm nhất bạn có thể thoát.
Và tôi sẽ giúp bạn trong mọi ngày để thoát đi bởi vì thế thì tôi không dành cho
bạn. Ai đó khác đang đợi bạn và bạn nên đi tới người đó, hay người đó sẽ tới với
bạn. Truyền thống Ai Cập cổ nói: Khi đệ tử sẵn sàng thầy xuất hiện.
Một nhà huyền môn Sufi vĩ đại,
Junnun, hay nói, “Khi tôi đạt tới điều tối thượng, tôi bảo với điều thiêng
liêng rằng ‘Tôi đã từng tìm ngài lâu thế, lâu thế, đến vĩnh hằng.’ Và điều
thiêng liêng trả lời, ‘Trước khi ông bắt đầu tìm kiếm ta ông đã đạt tới ta rồi,
bởi vì chừng nào ông chưa đạt tới ta, ông không thể bắt đầu việc tìm kiếm được.’”
Những điều này có vẻ ngược đời,
nhưng nếu bạn đi sâu hơn bạn sẽ thấy một chân lí ẩn kín rất sâu trong chúng. Điều
đó là đúng: ngay cả trước khi bạn nghe nói về tôi, tôi đã đạt tới bạn rồi -
không phải là tôi đang cố đạt tới; đây là cách nó xảy ra. Bạn ở đây không chỉ bởi
vì bản thân bạn, tôi ở đây không chỉ bởi vì bản thân tôi. Một sự cùng nhau nào
đó xảy ra. Một sự cùng nhau nào đó có đó. Và một khi bạn hiểu sự cùng nhau đó,
chỉ thế thì một thầy mới là thầy. Bởi vì điều này, nhiều sự cuồng tín được tạo
ra không cần thiết.
Người Ki tô giáo nói, “Jesus là
đứa con duy nhất của Thượng đế.” Điều đó là hoàn toàn đúng; nếu việc điều chỉnh
đã xảy ra, thế thì Jesus là đứa con duy nhất của Thượng đế - cho bạn, không cho
mọi người.
Ananda nói đi nói lại về Phật,
rằng không ai đã bao giờ đạt tới chứng ngộ hoàn toàn, cao nhất như Phật -
Anuttar samyak sambodhi - không bao giờ có thể được đạt tới trước bởi bất kì ai
khác. Điều đó là hoàn toàn đúng. Không phải điều đó đã không được đạt tới bởi bất
kì ai khác trước đó, hàng triệu người đã đạt tới trước đó; nhưng với Ananda điều
đó là hoàn toàn đúng. Với Ananda, không thầy nào khác tồn tại, duy nhất Phật
này.
Trong yêu, một người đàn bà trở
thành toàn thể tính đàn bà, một người đàn ông trở thành toàn thể nhân loại. Và
trong buông xuôi, chính là dạng cao nhất của yêu, một thầy trở thành Thượng đế
duy nhất. Đó là lí do tại sao các đệ tử không thể được hiểu bởi những người
ngoài. Họ nói trong tiếng khác, họ có ngôn ngữ khác. Nếu bạn gọi tôi là
bhagwan, điều đó không thể được hiểu bởi những người ngoài; họ sẽ đơn giản cười.
Với họ tôi không phải là bhagwan, và họ hoàn toàn đúng; và bạn cũng hoàn toàn
đúng. Nếu bạn đã cảm thấy hài hoà cùng tôi, trong hài hoà đó tôi đã trở thành
bhagwan cho bạn. Đó là mối quan hệ tình yêu, và trong hài hoà sâu sắc nhất.
Câu hỏi thứ hai:
Osho ơi,
Một số giáo phái bhakti dạy thiền trên các
khía cạnh cao hơn của tình yêu: đầu tiên yêu người thường, thế rồi guru, thế rồi
thượng đế, vân vân. Thầy sẽ nói cho chúng tôi về phương pháp này?
Yêu không phải là phương pháp.
Đó là khác biệt giữa tất cả các kĩ thuật khác và con đường của bhakti, con đường
của sùng kính. Con đường của sùng kính không có phương pháp. Yoga có phương
pháp; bhakti không có.
Yêu không phải là phương pháp -
gọi nó là phương pháp là đặt sai tên cho nó.
Yêu là tự nhiên; nó đã có trong
tim bạn, sẵn sàng bùng ra. Điều duy nhất phải làm là cho phép nó. Bạn đang tạo
ra đủ loại cản trở và chướng ngại, bạn không cho phép nó. Nó đã có đó - bạn đơn
giản thảnh thơi một chút và nó sẽ tới, nó sẽ bùng ra, nó sẽ nở hoa. Và khi nó nở
hoa vì một người thường, ngay lập tức cái bình thường đã trở thành phi thường.
Yêu làm cho mọi người thành phi thường; nó là giả kim thuật thế. Người đàn bà
bình thường đột nhiên được tôn lên khi bạn yêu cô ấy. Cô ấy không còn bình thường
nữa; cô ấy là người đàn bà phi thường nhất đã từng tồn tại. Không phải là bạn
mù, như người khác sẽ nói. Thực ra, bạn đã thấy điều phi thường bao giờ cũng ẩn
kín trong mọi điều bình thường. Yêu là con mắt duy nhất, cách nhìn duy nhất,
sáng tỏ duy nhất. Bạn đã thấy trong người bình thường toàn thể tính đàn bà -
quá khứ, hiện tại, tương lai - mọi đàn bà được tổ hợp lại với nhau. Khi bạn yêu
người đàn bà, bạn đã nhận ra chính linh hồn nữ tính trong cô ấy. Đột nhiên cô ấy
trở thành phi thường. Yêu làm cho mọi người thành phi thường.
Nếu bạn đi sâu hơn vào trong
tình yêu của bạn... bởi vì có khó khăn để đi sâu hơn vào yêu, bởi vì bạn càng
đi sâu hơn, bạn đang đánh mất bản thân bạn hơn - nỗi sợ nảy sinh, run rẩy bắt
giữ bạn. Bạn bắt đầu né tránh chiều sâu của yêu bởi vì chiều sâu của yêu giống
như chết. Bạn tạo ra rào chắn giữa bạn và người yêu của bạn bởi vì người đàn bà
dường như giống vực thẳm, bạn có thể bị cuốn hút vào trong nó - và cô ấy là vậy.
Bạn tới từ đàn bà; cô ấy có thể thu hút bạn you: đó là nỗi sợ. Cô ấy là bụng mẹ,
vực thẳm, và khi cô ấy có thể cho việc sinh của bạn, tại sao không cho cái chết?
Thực ra, duy nhất cái cho bạn việc sinh có thể cho bạn việc chết, cho nên sợ có
đó. Đàn bà là nguy hiển, rất bí ẩn. Bạn không thể sống được mà không có cô ấy
và bạn không thể sống cùng cô ấy. Bạn có thể không đi rất xa khỏi cô ấy bởi vì
đột nhiên, bạn càng đi xa hơn bạn càng trở thành bình thường hơn. Và bạn không
thể tới rất gần được, bởi vì bạn càng lại gần hơn... bạn biến mất.
Đây là xung đột trong mọi tình
yêu. Cho nên người ta phải làm thoả hiệp; bạn không đi rất xa, bạn không tới rất
gần. Bạn đứng chỉ ở giữa đâu đó, cân bằng bản thân bạn. Nhưng thế thì tình yêu
không thể đi sâu được. Chiều sâu được đạt tới chỉ khi bạn vứt bỏ mọi sợ hãi và
bạn nhảy bổ vào. Nguy hiểm có đó, và nguy hiểm là thực: rằng yêu sẽ giết chết bản
ngã của bạn.
Yêu là chất độc cho bản ngã -
là sống cho bạn, nhưng là chết cho bản ngã. Người ta phải lấy cú nhảy. Nếu bạn
cho phép thân thiết trưởng thành, nếu bạn lại gần hơn và gần nữa và gần nữa và
tan biến trong bản thể của người đàn bà, bây giờ cô ấy sẽ không chỉ là phi thường,
cô ấy sẽ trở thành điều thiêng liêng bởi vì cô ấy sẽ trở thành cánh cửa tới
vĩnh hằng. Bạn càng lại gần người đàn bà, bạn càng cảm thấy cô ấy là cánh cửa của
cái gì đó bên ngoài.
Cùng điều này xảy ra cho đàn bà
với đàn ông. Cô ấy có vấn đề riêng của cô ấy. Vấn đề là ở chỗ nếu cô ấy lại gần
hơn với đàn ông, cô ấy càng tới gần, đàn ông bắt đầu trốn đi. Bởi vì đàn bà
càng tới gần, đàn ông trở nên ngày càng sợ hơn. Đàn bà càng tới gần, đàn ông bắt
đầu trốn khỏi cô ấy, tìm cả nghìn lẻ một cớ để lánh ra. Cho nên đàn bà phải đợi;
và nếu cô ấy đợi thế thì lại có vấn đề: nếu cô ấy không lấy thế chủ động, điều
đó có vẻ như dửng dưng, và dửng dưng có thể giết chết tình yêu. Không cái gì
nguy hiểm cho tình yêu hơn dửng dưng. Ngay cả hận thù cũng còn tốt, bởi vì ít
nhất bạn có kiểu quan hệ nào đó với người bạn ghét. Yêu có thể tồn tại cùng
ghét, nhưng yêu không thể tồn tại cùng dửng dưng. Và đàn bà bao giờ cũng gặp
khó khăn... nếu cô ấy lấy thế chủ động, đàn ông đơn giản trốn đi. Không đàn ông
nào có thể chịu được đàn bà nắm thế chủ động. Điều đó nghĩa là vực thẳm đang tới
theo cách riêng của cô ấy, gần bạn! Trước khi quá muộn, bạn trốn đi.
Đó là cách Don Juans được tạo
ra. Thế thì họ cứ đi từ đàn bà này sang đàn bà khác. Họ sống trong gây chuyện rồi
bỏ trốn, bởi vì nếu bạn quá nhiều ở đó thế thì vực thẳm sẽ thu hút bạn. Don
Juans không phải là người yêu, không chút nào. Họ có vẻ như người yêu bởi vì họ
di chuyển liên tục - mỗi ngày một đàn bà mới. Nhưng họ là người ở sâu trong sợ
hãi, bởi vì nếu họ vẫn còn với một người đàn bà trong thời gian lâu thế thì
thân thiết sẽ phát triển và họ sẽ lại gần hơn, và ai biết cái gì sẽ xảy ra? Cho
nên họ chỉ sống cho một lượng thời gian nào đó thôi; trước khi quá muộn, họ trốn
đi.
Byron yêu gần cả trăm đàn bà
trong khoảng đời sống của ông ấy. Ông ấy là nguyên mẫu, kiểu Don Juan. Ông ấy
chưa bao giờ biết tới yêu. Làm sao bạn có thể biết yêu khi bạn chuyển từ người
này sang người khác, và người khác nữa, và người khác nữa? Yêu cần mùa vụ, nó cần
thời gian để lắng đọng, nó cần thân thiết, nó cần tin cậy sâu sắc, nó cần đức
tin. Đàn bà bao giờ cũng bị rắc rối - “Làm gì đây?” Nếu cô ấy lấy thế chủ động,
đàn ông trốn mất. Nếu cô ấy vẫn còn dường như không quan tâm, thế nữa đàn ông
cũng trốn vì đàn bà không quan tâm. Cho nên cô ấy phải chọn chỗ giữa: chút ít
chủ động và chút ít dửng dưng cùng nhau, trộn lẫn. Và cả hai đều ở hình thể kém
bởi vì thoả hiệp sẽ không cho phép bạn phát triển.
Thoả hiệp chưa bao giờ cho phép
bất kì ai phát triển. Thoả hiệp là thứ tính toán, tinh ranh; nó như kinh doanh,
không như yêu. Khi người yêu thực sự không sợ lẫn nhau và vứt bỏ bản ngã, họ nhảy
bổ vào nhau. Họ nhảy sâu tới mức họ trở thành nhau. Thực ra họ trở thành một,
và khi tính một này xảy ra thế thì tình yêu biến đổi thành lời nguyện. Khi tính
một này xảy ra, thế thì đột nhiên phẩm chất tôn giáo tới với tình yêu.
Trước hết, yêu có phẩm chất của
dục. Nếu nó là nông, nó sẽ được qui về dục; thực ra, nó sẽ không phải là yêu. Nếu
yêu trở nên sâu hơn, thế thì nó sẽ phẩm chất của tâm linh, phẩm chất của điều
thiêng liêng. Cho nên yêu chỉ là chiếc cầu giữa thế giới này và thế giới kia, dục
và samadhi. Đó là lí do tại sao tôi gọi nó là cuộc hành trình: Từ dục tới siêu
tâm thức. Yêu chỉ là chiếc cầu. Nếu bạn không đi trên chiếc cầu này, dục sẽ là
cuộc sống của bạn, toàn thể đời bạn - rất bình thường, rất xấu. Dục có thể đẹp,
nhưng chỉ với yêu và như một phần của yêu. Một mình trong bản thân nó, nó là xấu.
Nó cũng giống thế này: mắt bạn đẹp, nhưng nếu mắt bị lấy ra khỏi hốc mắt chúng
sẽ thành xấu. Mắt đẹp nhất sẽ trở thành xấu nếu chúng bị cắt khỏi thân thể.
Chuyện đã xảy ra cho van Gogh:
không ai yêu ông ấy vì ông ấy có thân thể nhỏ bé, xấu xí. Thế rồi một gái mãi
dâm, chỉ để làm cho ông ấy phấn khởi, chả tìm thấy cái gì khác để mà ca ngợi
thân thể ông ấy, đã ca ngợi cái tai ông ấy, “Anh có đôi tai đẹp nhất.”
Những người yêu chưa bao giờ
nói về tai bởi vì có nhiều thứ khác để ca ngợi. Nhưng chả có gì cả - thân thể
là rất, rất xấu và do vậy gái mãi dâm nói, “Anh có đôi tai rất đẹp.” Ông ấy về
nhà. Không ai đã bao giờ ca ngợi cái gì trong thân thể ông ấy, không ai đã bao
giờ chấp nhận thân thể ông ấy; đây là lần đầu tiên, và ông ấy xúc động tới mức
ông ấy cắt tai mình ra và trở lại với cô gái mãi dâm và đưa cái tai ra. Bây giờ
tai tuyệt đối xấu.
Dục là một phần của yêu, của
cái toàn thể lớn hơn. Yêu cho nó cái đẹp, bằng không nó là một trong những hành
động xấu nhất. Đó là lí do tại sao mọi người đi vào dục trong bóng tối: thậm
chí bản thân họ cũng không thích nhìn hành động được thực hiện trong đêm. Bạn
nhìn mọi con vật làm tình ban ngày, trừ con người. Không con vật nào bận tâm
ban đêm - đêm dành cho nghỉ ngơi. Mọi con vật đều yêu trong ngày; duy nhất con
người yêu trong đêm. Một nỗi sợ nào đó rằng hành động yêu là hơi chút xấu... Và
không đàn bà nào làm tình mà mở mắt vì họ có giác quan thẩm mĩ hơn đàn ông. Họ
bao giờ cũng yêu với mắt nhắm, cho nên chẳng cái gì được thấy. Đàn bà ít khiêu
dâm hơn, chỉ mỗi đàn ông là khiêu dâm.
Đó là lí do tại sao nhiều ảnh,
tranh trần truồng về đàn bà tồn tại: chỉ đàn ông quan tâm nhìn thân thể. Đàn bà
không quan tâm; họ có giác quan thẩm mĩ hơn vì thân thể là của con vật. Chừng
nào nó còn chưa trở thành điều thiêng liêng, không có gì để nhìn trong nó.
Yêu có thể cho dục linh hồn mới.
Thế thì dục được tôn lên, nó trở thành đẹp; nó không còn là dục nữa, nó có cái
gì đó của cõi bên kia trong nó. Nó đã trở thành chiếc cầu.
Bạn có thể yêu một người bởi vì
người đó thoả mãn cho dục của bạn. Đây không phải là yêu, chỉ là mặc cả. Bạn có
thể có dục với một người bởi vì bạn yêu; thế thì dục đi theo như cái bóng, một
phần của yêu. Thế thì nó là đẹp, thế thì nó không còn là thế giới con vật. Thế
thì cái gì đó của cõi bên kia đã đi vào, và nếu bạn cứ yêu một người một cách
sâu sắc, dần dần dục biến mất. Thân thiết trở nên được đáp ứng thế, thế thì
không cần dục; yêu là đủ cho chính nó. Khi khoảnh khắc đó tới thế thì có khả
năng của lời nguyện bừng lên trên bạn.
Khi hai người yêu đang trong
tình yêu sâu sắc tới mức yêu là đủ và dục đơn giản mất đi.... Không phải là nó
đã bị bỏ đi, không phải là nó đã bị kìm nén, không; nó đã đơn giản biến mất khỏi
tâm thức bạn không để lại ngay cả một vết sẹo đằng sau - thế thì hai người yêu ở
trong sự thống nhất toàn bộ thế.... Bởi vì dục phân chia; chính từ ‘sex-dục’ tới
từ một gốc có nghĩa là phân chia. Yêu thống nhất, dục phân chia. Dục là căn
nguyên của phân chia.
Khi bạn làm dục với một người,
đàn bà hay đàn ông, bạn nghĩ nó thống nhất bạn. Trong một khoảnh khắc nó cho bạn
ảo tưởng về thống nhất và thế rồi phân chia bao la đột nhiên bước vào. Đó là lí
do tại sao, sau mọi hành động dục, thất vọng, chán nản bắt đầu. Người ta cảm thấy
rằng người ta xa xôi thế với người yêu. Dục phân chia, và khi yêu đi ngày càng
sâu hơn và thống nhất ngày càng nhiều hơn, không có nhu cầu về dục. Năng lượng
bên trong của bạn có thể gặp gỡ mà không có dục, và bạn sống trong thống nhất
như vậy.
Bạn có thể thấy hai người yêu
khi dục của họ biến mất, bạn có thể thấy vầng hồng tới từ hai người yêu khi dục
biến mất: họ tồn tại như hai thân thể trong một linh hồn. Linh hồn bao quanh họ;
nó trở thành vầng hồng khắp quanh thân thể họ. Nhưng điều đó hiếm khi xảy ra.
Mọi người chấm dứt với dục. Nhiều
nhất, với việc sống cùng nhau họ bắt đầu có trìu mến với nhau - nhiều nhất đấy.
Nhưng yêu không phải là trìu mến đơn giản, nó là sự thống nhất của linh hồn -
hai năng lượng gặp gỡ và trở thành cái toàn thể. Khi điều này xảy ra, chỉ thế
thì lời nguyện mới là có thể. Thế thì cả hai người yêu trong sự thống nhất của
họ đều cảm thấy được đáp ứng thế, hoàn hảo tới mức lòng biết ơn nảy sinh; họ bắt
đầu lầm rầm lời nguyện.
Yêu là điều vĩ đại nhất trong
toàn thể sự tồn tại. Thực ra, mọi thứ đều ở trong tình yêu với mọi thứ khác. Bất
kì khi nào bạn đi tới đỉnh, bạn sẽ có khả năng thấy rằng mọi thứ yêu mọi thứ
khác. Ngay cả khi bạn không thể tìm ra bất kì cái gì như yêu bạn cảm thấy ghét
- ghét đơn giản nghĩa là yêu đã đi sai, không gì khác. Khi bạn cảm thấy dửng
dưng - dửng dưng chỉ có nghĩa là yêu đã không còn đủ dũng cảm để bùng ra. Khi bạn
cảm thấy một người bị đóng, điều đó chỉ có nghĩa là nhiều sợ thế, người đó cảm
thấy bất an ninh nhiều tới mức người đó đã không có khả năng lấy bước đầu tiên.
Nhưng mọi thứ đều là yêu.
Ngay cả khi con vật nhảy lên
con vật khác và ăn nó - sư tử nhảy lên hươu và ăn nó - đó là yêu. Nó có vẻ như
bạo hành vì bạn không biết thôi. Nó là yêu đấy. Con vật, sư tử, đang hấp thu
con hươu vào trong bản thân nó... rất thô thiển dĩ nhiên, rất, rất thô bạo và
nguyên thuỷ, như con vật, nhưng dầu vậy đó vẫn là yêu. Những người yêu ăn lẫn
nhau, họ hấp thu lẫn nhau. Con vật làm điều đó theo cách rất thô thiển, có vậy
thôi.
Toàn thể sự tồn tại đều trong
yêu: cây yêu đất, đất yêu cây - bằng không, làm sao chúng có thể tồn tại cùng
nhau được? Ai có thể kìm chúng được? Phải có móc nối chung chứ. Nó không chỉ là
gốc rễ, bởi vì nếu đất không trong tình yêu sâu sắc với cây, ngay cả rễ cũng chẳng
ích gì. Tình yêu vô hình sâu sắc tồn tại. Toàn thể sự tồn tại, toàn thể vũ trụ
di chuyển quanh yêu. Yêu là ritambhara. Đó là lí do tại sao tôi nói hôm qua:
Chân lí cộng với tình yêu là ritambhara. Chân lí một mình là quá khô khan.
Nếu bạn có thể hiểu... Ngay bây
giờ nó chỉ có thể là hiểu biết trí tuệ, nhưng cứ để nó trong kí ức của bạn đi.
Một ngày nào đó nó có thể trở thành kinh nghiệm tồn tại. Đó là cách tôi cảm thấy.
Những kẻ thù yêu lẫn nhau, bằng
không tại sao họ phải bận tâm về nhau? Ngay cả một người nói rằng không có Thượng
đế vẫn yêu Thượng đế, bởi vì người đó liên tục nói, “Không có Thượng đế":
người đó bị ám ảnh, bị quyến rũ, bằng không sao bận tâm? Người vô thần, cả đời
người đó, cố gắng chứng minh không có Thượng đế. Người đó trong tình yêu thế,
và sợ Thượng đế nhiều tới mức - nếu ngài có - thế thì sẽ có biến đổi vô cùng
trong bản thể người đó. Sợ thế, người đó cứ cố - “Không có Thượng đế đâu.”
Trong nỗ lực của mình để chứng minh không có Thượng đế, người đó đang biểu lộ nỗ
sợ sâu sắc rằng Thượng đế đang gọi: và nếu Thượng đế có đó, thế thì người đó
không thể vẫn còn như cũ được.
Điều đó giống như một sư đi
trên phố trong thị trấn với mắt nhắm hay khép hờ để cho ông ta không thể nhìn
được đàn bà. Ông ta cứ nói với bản thân mình, “Không có đàn bà. Đây là mọi
maya, ảo tưởng. Đây là như giấc mơ thôi.” Nhưng sao cứ cố rằng đây chỉ là như
mơ, cố chứng minh rằng không tồn tại đối thể yêu? - bằng không tu viện sẽ biến
mất, lối sống tu sĩ sẽ biến mất; toàn thể hình mẫu cuộc sống sẽ bị tan tành.
Tất cả đều là yêu, và yêu là tất
cả. Từ cái thô nhất tới cái tối cao nhất, từ đá tới điều thiêng liêng, nó là
tình yêu... nhiều tầng, nhiều bước, nhiều mức độ, nhưng nó là yêu. Nếu bạn có
thể yêu một người đàn bà, bạn sẽ có khả năng yêu thầy. Nếu bạn có thể yêu một
thầy, bạn sẽ có khả năng yêu điều thiêng liêng. Việc yêu một người đàn bà là
yêu thân thể. Thân thể là đẹp - không cái gì sai trong nó - phép màu thực.
Nhưng nếu bạn có thể yêu, thế thì tình yêu có thể phát triển.
Chuyện xảy ra là một trong những
người sùng kính vĩ đại của Ấn Độ, Ramanuja, đi qua một thị trấn. Một người tới,
và người này phải đã là kiểu người thông thường bị hấp dẫn tới tôn giáo: kiểu
khổ hạnh, người cố sống không có yêu. Không ai đã bao giờ thành công. Không ai
sẽ bao giờ thành công, bởi vì yêu là năng lượng cơ sở của cuộc sống và sự tồn tại.
Không ai có thể thành công chống lại nó.
Người này hỏi Ramanuja, “Tôi muốn
được thầy khai tâm cho. Làm sao tôi có thể tìm được Thượng đế? Tôi muốn được chấp
nhận làm đệ tử.”
Ramanuja nhìn người này - và bạn
có thể thấy khi nào một người đang chống lại tình yêu; người đó giống như tảng
đá chết, hoàn toàn khô khan, không trái tim.
Ramanuja nói, “Trước hết kể cho
ta đôi điều: Ông đã bao giờ yêu ai chưa?”
Người này choáng vì một người
như Ramanuja, nói về yêu sao? - những thứ trần tục bình thường thế sao? Người
này nói, “Thầy nói gì vậy? Tôi là người tôn giáo. Tôi chưa bao giờ yêu bất kì
ai.”
Ramanuja khăng khăng. Ông ấy
nói, “Ông nhắm mắt lại và nghĩ một chút đi. Ông có thể đã yêu chứ, cho dù ông
đang chống lại. Ông có thể đã yêu trong thực tế, nhưng trong tưởng tượng....”
Người này nói, “Tôi tuyệt đối
chống lại yêu, bởi vì yêu là toàn thể hình mẫu của maya và ảo tưởng. Tôi muốn
thoát ra khỏi thế giới này và yêu là nguyên nhân khiến mọi người không thể
thoát ra khỏi nó. Không, không ngay cả trong tưởng tượng!”
Ramanuja vẫn khăng khăng. Ông ấy
nói, “Nhìn vào bên trong đi. Thỉnh thoảng mơ về đối thể yêu có thể đã xuất hiện.”
Người này nói, “Đó là lí do tại
sao tôi không ngủ được mấy!" Nhưng tôi không ở đây để được dạy về yêu, tôi
ở đây để được dạy về lời nguyện.”
Ramanuja trở nên buồn, và ông ấy
nói, “Ta không thể giúp cho ông được bởi vì người đã không biết tới yêu, làm
sao người đó có thể biết tới lời nguyện được?”
...Bởi vì lời nguyện là tình
yêu mịn nhất, tình yêu bản chất - dường như thân thể đã biến mất, chỉ linh hồn
của yêu còn lại; dường như ngọn đèn không còn đó, chỉ ngọn lửa; dường như hoa
đã biến mất trong đất, nhưng hương thơm còn lơ lửng trong không trung - đó là lời
nguyện. Dục là thân thể của yêu, yêu là linh hồn; thế rồi, yêu là thân thể của
lời nguyện, lời nguyện là linh hồn. Bạn có thể vẽ các vòng tròn đồng tâm: vòng
thứ nhất là dục, vòng thứ hai là yêu, và vòng thứ ba, ở trung tâm, là lời nguyện.
Qua dục bạn khám phá thân thể của người khác, và qua khám phá thân thể của người
khác bạn khám phá thân thể riêng của bạn.
Người chưa bao giờ trong quan hệ
dục với ai đó không có khả năng thưởng thức về thân thể riêng của mình, bởi vì
ai sẽ cho bạn khả năng thưởng thức? Không ai chạm vào thân thể bạn bằng bàn tay
yêu mến, không ai vuốt ve thân thể bạn bằng bàn tay yêu thương, không ai ôm
thân thể bạn - làm sao bạn có thể cảm thấy thân thể bạn? Bạn tồn tại như ma. Bạn
không biết thân thể bạn kết thúc ở đâu và thân thể người khác bắt đầu ở đâu.
Chỉ trong vòng ôm yêu thương, lần
đầu tiên thân thể lấy hình dạng; người yêu cho bạn hình dạng của thân thể bạn.
Cô ấy tạo hình cho bạn, cô ấy tạo thành bạn, cô ấy bao quanh bạn tất cả xung
quanh và cho bạn xác định ra thân thể bạn. Không có người yêu bạn không biết kiểu
thân thể nào bạn đã có, ốc đảo ở chỗ nào trong sa mạc thân thể bạn, hoa ở đâu,
thân thể của bạn ở đâu là sống động nhất và chết ở đâu. Bạn không biết; bạn vẫn
còn không quen thuộc. Ai sẽ cho bạn việc quen thuộc này? Thực ra, khi bạn rơi
vào trong tình yêu và ai đó yêu thân thể bạn, lần đầu tiên bạn trở nên nhận biết
về thân thể bạn, rằng bạn có thân thể.
Những người yêu giúp lẫn nhau để
biết thân thể họ. Dục giúp bạn hiểu thân thể người khác và, qua người khác, có
cảm giác và xác định về thân thể riêng của bạn. Dục làm cho bạn được hiện thân,
bắt rễ trong thân thể, và thế rồi làm cho bạn cảm thấy bản thân bạn - linh hồn,
tâm linh, atma - vòng tròn thứ hai. Và thế rồi lời nguyện giúp bạn cảm thấy vô
ngã, hay brahman, hay điều thiêng liêng.
Đây là ba bước: từ dục tới yêu,
từ yêu tới lời nguyện. Và có nhiều chiều của yêu, bởi vì nếu toàn thể năng lượng
là yêu thế thì sẽ có nhiều chiều của yêu. Bạn yêu người đàn bà hay đàn ông - bạn
trở nên quen thộc với thân thể bạn. Bạn yêu thầy - bạn trở nên quen thuộc với
cái ta của bạn, bản thể bạn, và qua quen thuộc đó, đột nhiên bạn rơi vào tình
yêu với cái toàn thể. Người đàn bà trở thành cánh cửa cho thầy, thầy trở thành
cánh cửa cho điều thiêng liêng. Đột nhiên bạn rơi vào trong cái toàn thể, và bạn
đi tới biết cốt lõi bên trong nhất của mọi sự tồn tại.
Jesus nói đúng, “Yêu là Thượng
đế,” bởi vì yêu là năng lượng đi tới các vì sao, điều đi tới mây, điều cho phép
hạt mầm nhú ra, điều cho phép chim hót, điều cho phép bạn ở đây. Yêu là hiện tượng
bí ẩn nhất. Nó là ritambhara.
Câu hỏi cuối cùng:
Osho ơi,
Các thầy có bao giờ ngáp không?
Có chứ, họ ngáp, nhưng họ ngáp
toàn bộ. Và đó là khác biệt giữa người chứng ngộ và người không chứng ngộ. Khác
biệt là duy nhất về tính toàn bộ.
Bạn làm bất kì cái gì bạn đều
làm một cách bộ phận. Bạn yêu - chỉ một phần của bạn yêu; bạn ngủ - chỉ một phần
của bạn ngủ; bạn ăn - chỉ một phần của bạn ăn; bạn ngáp - chỉ một phần của bạn
ngáp, phần khác chống lại nó, kiểm soát nó. Thầy sống một cách toàn bộ, dù bất
kì cái gì. Nếu thầy ăn, thầy ăn một cách toàn bộ; không ai khác ăn cả. Thầy bước...
thầy bước thôi; người bước không có đó. Người bước không tồn tại bởi vì người
bước sẽ tồn tại ở đâu? - việc bước là toàn bộ thế. Khi bạn ngáp, bạn có đó. Khi
thầy ngáp, chỉ cái ngáp có đó.
Và nếu bạn không được thuyết phục,
bạn có thể hỏi Vivek; điều đó sẽ là bằng chứng. Bạn có thể hỏi nhân chứng.
Đủ cho hôm nay.
0 Đánh giá