Read more
Thuật giả kim mới hướng bạn vào trong
Bài giảng về Thiền
Phụ lục 11. Tẩy
rửa và Thiền: Các bước trên đường
Câu hỏi 1
Làm sao tôi có thể tìm ra guru, thầy? Làm
sao tôi chắc được rằng ai đó là thầy đúng cho tôi? Tiêu chí gì để đánh giá? Làm
sao tôi biết liệu đây có là người dẫn lối cho tôi không? Làm sao tôi có thể chắc
chắn được? Và nếu người ta không chắc chắn, thế thì làm sao người ta có thể
buông xuôi?
Câu hỏi này có thể là câu hỏi của
nhiều người. Mọi người đang tìm kiếm. Bạn có thể tìm, nhưng bạn không thể thấy.
Nhưng, dầu vậy, việc tìm là cần
thiết, vì nếu bạn không tìm, không cái gì sẽ xảy ra. Liên tục tìm kiếm đi,nhưng
biết rằng chỉ bằng việc tìm bạn không thể tìm thấy được. Đệ tử không thể nào biết
được ai là guru đúng cho mình. Cái thấp hơn không thể nào phán xét cái cao hơn
được. Làm sao bạn có thể phán xét rằng đây là thầy đúng? Nếu bạn có thể phán
xét, và quyết định, thế thì bản thân bạn đã đi trên thầy này rồi.
Đệ tử không bao giờ có thể tìm
thấy thầy. Chỉ thầy mới có thể tìm ra đệ tử. Đệ tử phải liên tục đi tìm và tìm
và tìm chỉ để là sẵn có cho thầy, để cho khi thầy đúng tới, thầy có thể chọn bạn.
Chỉ thầy mới có thể chọn bạn; bạn
không thể chọn được thầy. Trong kinh sách Ai Cập cổ có nói: Khi đệ tử sẵn sàng
thầy xuất hiện. Nó là vậy. Nếu bạn sẵn sàng, thầy sẽ xuất hiện. Và tính sẵn
sàng của bạn là tính sẵn có của bạn; nó là tính sẵn có.
Liên tục tìm đi. Bạn sẽ gặp nhiều
thầy giáo. Khiêm tốn vào. Học, với tôn kính và biết ơn. Nhưng nhớ rằng mọi thầy
giáo không là thầy bạn. Bạn sẽ phải đợi thấy đúng xuất hiện. Đi tiếp - với
khiêm nhường sâu sắc, khiêm tốn, cảm nhận. Chuyển từ thầy giáo sang thầy giáo.
Bạn không biết ai là thầy, nhưng khi bạn đã trở nên sẵn sàng, qua việc tìm này,
thầy sẽ chọn bạn.
Và khoảnh khắc ai đó chọn bạn,
đủ dũng cảm để được chọn đi. Khi ai đó chọn bạn, đừng cố trốn chạy. Đó là điều
xảy ra. Bạn có thể trong tìm kiếm thầy, nhưng khi thầy chọn bạn và nói,
"Được, ta chấp nhận ông," bạn có thể cố trốn chạy, vì thầy giống như
chết.
Tôi nói, thầy giống như chết.
Có câu ngạn ngữ Ấn Độ cổ: Acharyo mrityuh; thầy là chết. Thầy là vậy, vì thầy sẽ
phá huỷ bạn như bạn vậy để cho ai đó mới có thể được tạo ra. Thầy sẽ giết bạn để
cho bạn việc tái sinh. Thầy sẽ tái cấu trúc bạn. Thầy sẽ cho bạn tái sinh,
chonên chết là cần thiết. Đó là lí do tại sao khi thầy chọn bạn, điều đó dường
như là chết đang tới. Bạn có thể cố trốn thoát, nhớ lấy. Bạn không thể tìm thấy
thầy, nhưng khi thầy tìm thấy bạn, sẵn sàng để chết đi; sẵn sàng để buông xuôi.
Nhưng sợ có đó: Làm sao tôi biết
rằng người này là thầy đúng cho tôi? Làm sao tôi biết rằng ông ấy là người đúng
cho tôi và giờ tôi phải buông xuôi? Bạn thậm chí không thể biết được điều đó. Để
biết đúng người trước hết bạn phải là người đúng. Bằng không, làm sao bạn có thể
biết được? Bạn không có kinh nghiệm về người đúng, cho nên làm sao bạn có thể cảm
thấy liệu người này là đúng cho bạn? Nếu bạn đã có khả năng biết ai là thầy
đúng cho bạn, không có nhu cầu về thầy.
Bạn không thể quyết định được
ai là thầy đúng cho bạn. Ngay cả điều đó là không thể được. Vậy phải làm gì?
Nhưng vấn đề không phải là người đúng; vấn đề là buông xuôi. Cho dù bạn buông
xuôi với người sai, việc buông xuôi vẫn giúp ích.
Bạn có thể không có khả năng hiểu
điều tôi ngụ ý. Ngay cả với thầy giả, việc buông xuôi vẫn giúp ích; bạn không mất
bất kì cái gì. Điều thực xảy ra không phải bởi vì thầy; điều thực xảy ra vì việc
buông xuôi. Nếu bạn đã buông xuôi theo thầy giả, không hại gì sẽ xảy ra cho bạn,
vì tâm trí buông xuôi được bảo vệ bởi bản thân sự tồn tại. Không hại nào có thể
được làm cho bạn. Nếu bạn đã buông xuôi theo thầy giả, bởi chính việc buông
xuôi của bạn mà thầy giả có thể được giúp và có thể trở thành thầy đích thực. Đệ
tử thực làm thay đổi thầy giả thành thầy đích thực. Chính việc buông xuôi là hiện
tượng sâu sắc tới mức khi nó xảy ra bạn được biến đổi và người kia cũng được biến
đổi. Nhưng, đó không phải là cái gì đó để lo nghĩ tới.
Nhớ lấy, không hại gì sẽ xảy ra
cho bạn nếu bạn buông xuôi. Việc buông xuôi, trong bản thân nó, là phép màu.
Cho dù bạn đã buông xuôi theo thầy giả, bạn có thể học được nhiều điều từ người
đó. Trong sự tồn tại này, không cái gì là phí hoài. Ngay cả sống cùng thầy giả
cũng là việc học. Bạn đang trưởng thành, bạn đang trở nên nhận biết về những điều
nào đó mà bạn chưa bao giờ trở nên nhận biết về ở cùng với thầy đích thực. Bạn
đang trưởng thành, bạn đang trở thành người lớn.
Và bây giờ, sau khi học từ thầy
giả, không thầy giả nào sẽ bao giờ hấp dẫn bạn được nữa. Ít nhất bạn bây giờ sẽ
có khả năng phán xét ai là giả. Bạn có thể không có khả năng phán xét ai là thực,
nhưng nửa kia đã được học rồi: giờ bạn có thể phán xét ai là giả. Và đây là cái
gì đó đáng học! Giờ bạn có thể loại bỏ các thầy giáo giả, và thầy giáo thực sẽ
còn lại. Giờ bạn biết cái gì là giả. Bạn sẽ không bao giờ bị mê hoặc bởi nó.
Cho nên là khiêm tốn đi ngay cả
với thầy giả. Tôn kính, biết ơn, vì bạn đã học nhiều điều từ ông ấy. Và khi bạn
rời bỏ ông ấy, ra đi với lòng biết ơn sâu sắc. Dưới ông ấy, bạn đã trở nên trưởng
thành hơn.
Đây là thái độ đúng của đệ tử.
Vấn đề không bao giờ là về thầy đúng hay thầy sai. Vấn đề bao giờ cũng là tính
đệ tử đúng. Không nghĩ về thầy chút nào. Chỉ cố trở thành đệ tử đúng: thái độ học,
tính cảm nhận để học.
Và biết ơn. Thế giới này là trường
học lớn và lực thiêng liêng dùng mọi cách và mọi phương tiện để tạo ra việc hiểu
trong bạn. Việc hiểu này được giúp đỡ bởi cả cái thực và cái giả. Nhớ điều này.
Nó sẽ giúp ích cho bạn.
Xem Phụ lục 12 - Quay về Mục lục
0 Đánh giá