Read more
Chứng ngộ không phải là độc quyền của thánh nhân
Chứng ngộ có nhiều cánh cửa. Nó không mở ra chỉ cho cái gọi là thánh nhân. Một nghệ sĩ ở sâu trong nghệ thuật của mình, vẽ một cách toàn bộ tới mức người đó biến mất và chỉ việc vẽ còn lại – dù người đó biết điều đó hay không, với khoảnh khắc đó, người đó đã trở thành phật. Một ca sĩ với tính toàn bộ của mình biến mất trong bài hát của mình.
Chứng ngộ không phải là độc quyền của thánh nhân: đó là một trong những điểm cơ bản tôi muốn làm rõ ràng cho thế giới. Có cả nghìn lẻ một cánh cửa. Duy nhất một phẩm chất phải có đó – rằng bạn hân hoan trong việc làm nó, không vì đạt được cái gì. Khi ca sĩ hát, nếu người đó hát vì khen thưởng nào đó, người đó không thể toàn bộ được.
Tôi nhớ tới một trong những ca
sĩ Ấn Độ vĩ đại nhất, Tansen. Thậm chí ngày nay, ở Gwalior, vẫn còn nấm mồ của
ông ấy và các ca sĩ từ khắp nước đi tới đó nhân ngày sinh của ông ấy để bày tỏ
sự kính trọng của họ với thiên tài vĩ đại đó. Ông ấy đã ở trong triều đình của
một hoàng đế lớn, Akbar, và Akbar không thể quan niệm được rằng âm nhạc có thể
đi lên cao hơn hay sâu hơn âm nhạc của Tansen. Nhưng điều đó trở thành câu hỏi
liên tục trong tâm trí ông ấy: Liệu có thể vượt hơn Tansen không? Ai đó có thể
làm cái gì đó nhiều hơn ông ấy làm không?
Chung cuộc ông ấy hỏi đích thân
Tansen: "Câu hỏi này đã từng hành hạ ta. Ta biết rằng không có ai có thể
đi sâu thế và tạo ra âm nhạc hay thế. Hàng nghìn nhạc sĩ đã tới triều đình; họ
biết kĩ thuật, nhưng tính toàn bộ của họ không có trong nó."
Tansen nói, "Xin tha thứ
cho tôi. Bệ hạ không biết thầy tôi – tôi thậm chí không là hạt bụi dưới chân thầy.
Bệ hạ không biết tính toàn bộ trong âm nhạc là gì."
Akbar nói, "Thế thì mời thầy
ông tới triều đình đi. Chúng ta sẽ cho ông ấy mọi sự kính trọng có thể
có."
Tansen nói, "Điều đó là
khó; đó là lí do tại sao tôi đã không bao giờ nhắc tới thầy." Ông ấy sống
gần nơi bây giờ là chỗ của Taj Mahal. "Thầy là một người nghèo, rất im lặng,
nhưng thầy không bao giờ hát theo yêu cầu. Đó là khó khăn. Bệ hạ không thể mời
thầy và yêu cầu thầy hát hay chơi đàn sitar. Khi điều đó tự phát tới với thầy,
thế thì đó là thế giới khác toàn bộ - bệ hạ sẽ không có khả năng thậm chí so
sánh tôi với thầy."
Akbar nói, "Ông đang tạo
ra rắc rối. Nếu ông ấy không thể được yêu cầu, thế thì làm sao ta sẽ nghe được
ông ấy?"
Tansen nói, "Tôi biết hoàn
toàn rõ rằng vào ba giờ, sáng sớm gần như mọi ngày, thầy chơi đàn sitar. Điều
có thể được thu xếp là chúng ta nên ẩn nấp đằng sau rừng nơi thầy sống trong một
chiếc lều bên cạnh sông Hằng và chỉ nghe như kẻ trộm. Không có cách khác. Nếu
thầy trở nên nhận biết rằng ai đó có đó, thầy có thể dừng lại. Cho nên phải rất
yên tĩnh." Và có lẽ trong lịch sử con người, không bao giờ có hoàng đế nào
như Akbar đã đi nghe người ăn xin.
Tên ông ấy là Haridas. Vào nửa
đêm, họ ẩn đằng sau cây cối như kẻ trộm. Đích xác vào ba giờ, Haridas bắt đầu
chơi đàn sitar, và Akbar khóc lần đầu tiên. Trở về nhà, nước mắt ông ấy vẫn tiếp
tục chảy.
Tansen nói với ông ấy, "Giờ
chúng ta đang về gần cung điện. Lau nước mắt của bệ hạ đi! Sao bệ hạ
khóc?"
Akbar nói, "Ta khóc vì bây
giờ toàn thể ý tưởng của ta rằng ông là ca sĩ vĩ đại nhất, nhạc sĩ vĩ đại nhất
trên thế giới, bị tan tành. Thầy ông ở vượt ra xa hàng dặm đường. Nhưng lí do
gì, ông không thể xoay xở để được như thầy ông?"
Ông ấy nói, "Lí do là rõ
ràng: tôi hát và chơi nhạc để được thưởng; thầy hát và chơi nhạc từ sự tự phát,
không phần thưởng, thậm chí không ham muốn rằng ai đó phải nghe nó. Chỉ từ sự đầy
đủ của thầy, từ sự dư thừa của thầy mà thầy trút ra âm nhạc. Tôi không thể làm
được việc đó. Tôi là nhà thơ triều đình, ca sĩ triều đình, nhạc sĩ triều đình:
tôi làm hết sức, nhưng sâu bên dưới có ham muốn được thưởng. Và bệ hạ đã thưởng
cho tôi, bệ hạ đã trút đầy nhà tôi bằng vàng. Bệ hạ đã nâng vị trí của tôi
thành nhạc sĩ vĩ đại nhất thế giới, nhưng tôi biết nhạc sĩ vĩ đại nhất là người
ăn xin mà đó chính là thầy tôi.
"Tôi phải ngồi bên cạnh thầy
trong ba mươi năm, vì đã không có cách nào khác. Thầy sẽ không dạy bệ hạ bất kì
cái gì – nếu bệ hạ có thể học, đó là công việc của bệ hạ. Thầy sẽ dạy chỉ khi
nó tới với thầy. Bệ hạ có thể quan sát, bệ hạ có thể thấy niềm huy hoàng vô
cùng đột nhiên xảy ra. Haridas biến mất, chỉ âm nhạc còn lại."
Trong những khoảnh khắc đó, khi
Haridas biến mất, ông ấy đã là vị phật dù ông ấy biết điều đó hay không. Hoạt động
này có thể ở trong bất kì hướng nào, bất kì chiều nào.
Tôi muốn mọi người biết rằng nếu
bạn có thể làm cái gì đó mà không có bất kì ham muốn nào về thưởng hay đạt tới,
bạn đang trong thiền. Bạn sẽ sớm nở bung trong chứng ngộ. Từ sự dư thừa của bạn,
yêu và từ bi sẽ tới, và trong vài ngày bạn có thể bước đi khác với người khác.
Nhưng bạn sẽ sớm nhận ra rằng người khác không thể nhận ra được điều đó – đó là
một điều.
Và điều thứ hai: khoe chứng ngộ
của bạn, khoe ánh sáng của bạn cho những người đang mù là xấu. Điều đó là không
từ bi. Người chứng ngộ sẽ sớm quên về chứng ngộ của mình. Đó là Chuyện lớn –
quên ngay cả chứng ngộ. Toàn thế giới mất rồi và chứng ngộ cũng mất. Không cái
gì còn lại sau, bạn đã trở thành một phần của vũ trụ.
Đây là nghỉ ngơi. Đây là thảnh
thơi.
Chứng ngộ là cách tịch diệt. Nếu
ông nhận an bình và yên tĩnh là phúc lạc, mọi thứ đều là ưu phiền; nhưng khi
ông chứng ngộ, mọi thứ đều chứng ngộ. Mọi người của thế gian không hiểu điều cơ
bản này về vọng tưởng và chứng ngộ. Họ kìm nén ý nghĩ về sinh tử, và nghĩ rằng
đây là vô sinh của một ý nghĩ, và cũng xem xét sự thiếu chú ý – nhưng đây vẫn
là những ý nghĩ về sinh và tử, không thiếu chú ý, không yên lặng. Khi ông cố dừng
ý nghĩ bằng ý nghĩ, sinh và tử tiếp tục.
Bạn không thể dừng được ý nghĩ
bằng ý nghĩ. Bạn không thể kiểm soát được tâm trí bằng bản thân tâm trí. Bạn phải
tách xa khỏi tâm trí, chỉ quan sát nó.
Có lẽ trong vài ngày, nó có thể
tạo ra chút ồn ào, rằng "Mày đã bỏ tao!" Cứ liên tục quan sát đi. Nó
sẽ biến mất vì chất nuôi dưỡng của nó là sự đồng nhất của bạn với nó. Bây giờ bạn
không còn bị đồng nhất nữa, nó không thể kéo dài lâu được. Nó sẽ co lại, nó sẽ
chết đi, nó sẽ biến mất như khói trong bầu trời, và chỉ người quan sát còn lại.
Nhưng khi không có gì để quan
sát, ngay cả mục đích của người quan sát cũng không có đó. Khi không có gì để
quan sát, người quan sát đã tự tử mà không biết điều đó. Đó là lí do tại sao
ông ấy nói, chứng ngộ là cách tịch diệt.
Bạn sẽ bị tịch diệt, tan biến
hoàn toàn vào trong cái toàn thể. Chỉ thế thì bạn sẽ thấy... bạn sẽ không có
đó, mà chỉ có an bình, mà chỉ có ánh sáng, chỉ có niềm vui, chỉ có điệu vũ...
Hoa đã biến mất, để lại đằng sau chỉ hương thơm.
Trích từ quyển “Quay
vào trong” - Osho
0 Đánh giá