NGHE OSHO LÀ THIẾN - Hư không là bụng mẹ của mọi thứ

NGHE OSHO LÀ THIẾN - Hư không là bụng mẹ của mọi thứ

Price:

Read more

Hư không là bụng mẹ của mọi thứ

Ryusui là một thầy lớn. Ông ấy nói:
Trống rỗng là tên cho hư không.
Trong các từ điển và từ điển bách khoa bạn sẽ thấy trống rỗng có ngụ ý phủ định.
Trong kinh nghiệm của thiền nhân, trống rỗng không có tính phủ định. Điều đơn giản là ở chỗ căn phòng của bạn đầy đồ đạc. Bạn đã bao giờ nghĩ về căn phòng, chỗ đó ngụ ý không gian không? Bạn bỏ mọi đồ đạc ra - cái gì còn lại đằng sau? Bình thường, bất kì ai đều sẽ nói rằng bây giờ căn phòng là trống rỗng.
Phật là người đầu tiên nói rằng bây giờ căn phòng mới thực sự là căn phòng, trống rỗng mọi thứ, chỉ là bản thân nó. Mọi đồ đồng nát đã bị bỏ đi. Trống rỗng theo quan niệm của Phật là phẩm chất rất khẳng định - khẳng định nhất. Phật đã đưa vào trong thế giới nhiều quan điểm nguyên bản; đây là một trong những đóng góp của ông ấy.
Trống rỗng và hư không không thực sự ngụ ý điều bạn bình thường ngụ ý bởi chúng. Trống rỗng đơn giản có nghĩa là bầu trời tâm thức của bạn thanh tịnh, không mây. Và hư không đơn giản có nghĩa là 'no-thingness – không-vật'. Chỉ đặt dấu gạch nối vào và thế rồi bạn sẽ thấy thay đổi xảy ra: nothingness không vật. Tâm thức của bạn không phải là vật, nó không phải là đối thể. Nó bao giờ cũng là chủ thể. Bạn không thể đặt nó ra trước bản thân bạn và xem xét nó.
Đó là vấn đề trước nhà khoa học: nhà khoa học không thể nhận ra được tâm thức vì người đó không thể làm tâm thức thành đối thể để xem xét. Người đó không thể mổ xẻ được nó. Người đó không thể tìm ra nó được hợp thành từ cái gì. Người đó không thể tháo nó ra thành từng phần và nhìn sâu hơn vào trong nó, vì tâm thức không phải là vật. Nó là ‘không-vật’ - nhưng nó hiện hữu. Nó là ‘sự hiện hữu’ thuần khiết.
Khi tâm trí bạn dừng việc suy nghĩ và bạn trở nên được tách rời khỏi thân thể bạn, im lặng vô cùng giáng lên bạn và bản thể chói sáng được hiển lộ, điều tôi gọi là vị phật.
Phật đơn giản nghĩa là người đã thức tỉnh. Mọi người đều có tiềm năng này. Rất ít người đã nhận ra nó, nhưng mọi người đều có tiềm năng này. Nếu bạn không nhận ra, không ai chịu trách nhiệm cho điều đó ngoại trừ bạn. Và nó ở gần thế...
Nhưng đây là khó khăn: Khi các vật là rất hiển nhiên chúng ta có xu hướng quên chúng. Chúng ta có thể nhìn xa nhưng chúng ta không thể nhìn vào trong được.
Thực ra toàn thể giáo dục, văn hoá, văn minh của chúng ta đều chuẩn bị cho chúng ta là ai đó trong thế giới này, để có thành tựu lớn lao nào đó. Không nền văn hoá nào dạy trẻ em rằng "Các con không phải trở thành bất kì ai, các con chỉ đi vào trong và tìm ra con là ai." Và chừng nào chúng ta chưa tìm thấy một nền văn hoá, một hệ thống giáo dục trên thế giới mà giúp cho mọi người tìm ra phật tính của họ, chúng ta sẽ vẫn còn là kẻ man rợ.
Ryusui nói:
Trống rỗng là tên cho hư không, tên cho điều không thể hiểu thấu, tên cho núi, sông, toàn thể thế gian.
Tôi muốn nói, toàn thể vũ trụ này là hoàn toàn trống rỗng - nhưng trống rỗng này là không phủ định.
Bây giờ ngay cả những nhà vật lí cũng đã đi tới hiểu... Những ngôi sao mới được sinh ra mọi ngày; ngôi sao già chết đi mọi ngày. Người ta có thể hỏi, sao mới từ đâu tới...? Khi có liên quan tới Thượng đế, ngài đã bắt đầu sáng tạo từ sáu nghìn năm trước và ngài đã làm việc của mình trong sáu ngày. Ngày thứ bẩy ngài đi nghỉ và kể từ đó ngài đã không được thấy ở đâu nữa. Kì nghỉ dài thế! Một điều là chắc chắn: rằng thế giới mà ngài đã tạo ra phải đã được tạo ra trong sáu ngày vì nó là đống lộn xộn thế. Bạn không thể tạo ra một thế giới tốt hơn trong sáu ngày.
Tôi đã nghe nói rằng khi Henry Ford chết, ông ấy chạm trán với Thượng đế - đó chỉ là tin đồn, tôi không thể trao thẩm quyền cho bạn lan truyền nó. Thượng đế hỏi Henry Ford, "Ông là người thông minh, vĩ đại; ông đã làm ra những chiếc xe vĩ đại thế. Ông nghĩ gì về sáng tạo của ta?"
Henry Ford nói, "Chỉ là chuyện tầm phào! Sáng tạo của ngài..."
Thượng đế nói, "Ông phải cư xử như người Ki tô giáo chứ! Dùng những từ như thế là không tốt. Và cái gì sai với thế giới?"
Ông ấy nói, "Mọi thứ đều sai! Chẳng hạn, con người không có bánh răng ngược. Con người không thể quay lại thời thơ ấu, quay lại thời thanh niên, cứ đi tiếp và trở nên già và thế rồi quay lại lần nữa. Người thông minh, bình thường cũng có thể hiểu rằng báng răng ngược sẽ là việc giúp đỡ lớn lao. Và ông đã đặt điểm vui thú của con người vào chỗ xấu và bẩn thế - giữa hai ống xả! Và ngài nghĩ bản thân ngài là đấng sáng tạo lớn lao... và dẫu sao đi chăng nữa, ngài đã ở đâu mọi lúc này?"
Nhưng tôi không biết - đây là chuyện tầm phào.
Tôi không muốn làm tổn thương tình cảm tôn giáo của bất kì người nào.
Khi có liên quan tới vật lí, mọi ngôi sao lớn đều bắt nguồn từ hư không, và mọi ngôi sao lớn chết đi và biến mất vào trong hư không lần nữa. Lần đầu tiên vật lí hiện đại đã xác nhận ý tưởng của Phật Gautam rằng mọi thứ đều là hư không. Đôi khi nó lấy hình tướng và đôi khi nó biến mất vào trong đại dương của sự tồn tại.
Cũng giống như sóng trong đại dương - trong đêm trăng tròn chúng trở thành sóng triều thế... và thế rồi chúng biến mất. Ném một hòn đá nhỏ vào trong hồ im lặng, và nó sẽ tạo ra hết vòng tròn nọ tới vòng tròn kia, và những vòng tròn đó lại sẽ biến mất và hồ sẽ im lặng.
Chúng ta được làm ra từ chất liệu ‘hư không'.
Hư không không phải là hư không, như nó thường vẫn được hiểu; hư không là bụng mẹ của mọi thứ. Nó cho sinh thành ra mọi thứ và chung cuộc mọi thứ quay trở lại bụng mẹ của nó. Do đó, sinh và tử cả hai đều chỉ chứng tỏ một điều: rằng sự tồn tại bao gồm chỉ hư không. Sinh và tử đơn giản là những gợn sóng.
Ông ấy đang nói, đây là tên cho điều không thể hiểu thấu, tên cho núi, sông, toàn thể thế gian. Và tôi bổ sung thêm - chỉ điều này sẽ không có tác dụng - nó là tên cho toàn thể vũ trụ, vũ trụ mà chúng ta đã đi tới biết qua các dụng cụ khoa học của chúng ta, và vũ trụ mà chúng ta còn chưa quen biết, và vũ trụ mà chúng ta sẽ không bao giờ được biết tới vì nó là vô hạn. Không có biên giới; tất cả đều giống như bong bóng xà phòng trong đại dương bao la. Những ngôi sao lớn, hành tinh, mặt trời, hệ mặt trời... chỉ là những bong bóng xà phòng. Chúng có thể còn đây trong hàng triệu hay hàng nghìn tỉ năm, chẳng thành vấn đề.
Trong vĩnh hằng của sự tồn tại, bốn triệu năm ánh sáng chỉ là một giây nhỏ bé.
Nó cũng được gọi là hình tướng thực.
Hư không là hình tướng thực vì nó là hình tướng duy nhất mà không bao giờ thay đổi. Mọi thứ tới rồi đi, chỉ hư không còn lại.
Trích từ quyển “Quay vào trong” - Osho

0 Đánh giá

Ads Belove Post