Read more
SỐNG THIỀN - Bạn có biết cách cầu nguyện không?
Đây là thế tiến thoái lưỡng nan của con người, đây là rối loạn của con người - cuộc đọ sức mà con người phải tranh đấu, với đủ mọi loại phương tiện và cách thức để đi xuống nhưng không có cách nào được vạch ra để giúp cho con người đi lên. Và không mục đích nào được phục vụ mà không có việc đi lên; không có cuộc hành trình đi lên không cái gì được đạt tới ngoài việc lang thang. Trong bất lực như thế, lời cầu nguyện tới từ bên trong. Khi con người nhận ra bất lực trong hoàn cảnh của mình, người đó cầu nguyện Thượng đế. Cho nên hiền nhân này cầu nguyện, “Hỡi Thượng đế, xin dắt tôi theo con đường đúng.”
Điều này không có nghĩa là một
Thượng đế nào đó sẽ đưa bạn tới con đường đó; loại diễn giải này đã tạo ra nhiều
niềm tin giả. Không Thượng đế nào sẽ giúp bạn đâu. Bản thân bạn sẽ phải đi tới
con đường đó; nhưng lời cầu nguyện này sẽ cho bạn sức mạnh, sẽ động viên bạn,
đi tiếp. Nếu lời cầu nguyện này trở thành vững chãi và được tập trung trong bạn,
nếu nó trở thành niềm khao khát, tiếng kêu từ mọi thớ thịt trong con người bạn,
nếu nó trở thành bản thân hơi thở của bạn khi kêu lên, “Hỡi Thượng đế, hỡi ngọn
lửa, xin đưa tôi đến nơi mọi thứ đều tan biến và chỉ còn lại cái không phải là
tôi, và cái có đó và cái sẽ có đó khi tôi không còn!” thế thì lời cầu nguyện sẽ
phá vỡ, mở tung cánh cửa bên trong bạn. Nó sẽ là phương tiện đưa bạn sang con
đường đúng, bởi vì nơi chúng ta mong mỏi sâu sắc để tới, chúng ta đi. Chính ý
nghĩ của chúng ta trở thành hành động của chúng ta.
Eddington đã viết một câu rất
tuyệt diệu, tuyệt diệu hơn nữa bởi vì nó được viết ra bởi một người như
Eddington. Ông ấy là người được giải thưởng Nobel, và là một trong những nhà
khoa học giỏi nhất trong năm mươi năm qua. Trong những ngày cuối của cuộc đời
mình, ông ấy đã viết trong hồi kí: “Tôi bắt đầu nghiên cứu khoa học từ thời
thanh niên. Thế rồi tôi nghĩ về thế giới, vũ trụ, như tuyển tập các vật. Nhưng
ngày càng đi sâu hơn vào công trình nghiên cứu của tôi và trải nghiệm những bí ẩn
của tự nhiên, tôi đã đi tới nhận ra rằng vũ trụ giống với ý nghĩ hơn là vật.
Đây là di chúc và lời chứng nhận cuối cùng của tôi với thế giới.”
Cùng phát biểu như thế là câu đầu
tiên của Phật trong Kinh pháp cú. “Ông sẽ là cái ông nghĩ, cho nên cân nhắc và
suy xét đúng đắn các ý nghĩ của ông đi, bởi vì ông không thể đổ trách nhiệm cho
bất kì ai khác về những hành động của ông; điều ông làm hôm nay là kết quả của
điều ông nghĩ hôm qua.” Ngu xuẩn và những khái niệm sai lầm của chúng ta trở
thành rắn chắc và chuyển vào trong hành động. Những suy nghĩ của riêng chúng ta
trở nên cứng rắn và chỉ đạo cuộc sống của ta. Một con sóng nhỏ của ý nghĩ, đã gợn
lên, bắt đầu cuộc hành trình của nó, và nếu không phải hôm nay, thế thì ngày
mai, trở thành một thứ vững chắc.
Mọi vật thực sự là những suy
nghĩ đậm đặc. Điều chúng ta đang là chính là kết quả của ý nghĩ của chúng ta.
Cho nên nếu bất kì lời cầu nguyện nào trở nên được tập trung đến mức nó làm xúc
động mọi hạt của cuộc sống của bạn, khuấy động trái tim bạn đập rộn ràng, tác động
đến giấc mơ của bạn trong đêm, bao bọc giấc mơ ban ngày của bạn, thấm vào giấc
ngủ của bạn và trở thành sự ám ảnh cuộc sống của bạn, thế thì lời cầu nguyện được
trả lời. Không Thượng đế nào sẽ tới giúp bạn cả; nhưng lời cầu nguyện tới điều
thiêng liêng, dù chúng ta thấy nó ở bất kì đâu, đều tạo ra trong chúng ta sự
xúc động.
Phân biệt này nên được hiểu cho
đúng. Nếu bạn nghĩ, “Cuộc đời mình bây giờ sẽ là vô tư. Mình đã cầu nguyện Thượng
đế, bây giờ ngài sẽ chăm nom mình,” thế thì bạn lầm. Nhiều người nghĩ giống thế
này. Họ nghĩ, “Chúng con cảm tạ Thượng đế đủ rồi bởi việc cúng dường lời cầu
nguyện; chúng con đã biết ơn ngài đủ rồi, bây giờ trách nhiệm của ngài là phải
chăm nom rằng lời cầu nguyện của chúng con được đáp ứng.” Và nếu Thượng đế
không đáp ứng, họ phàn nàn về ngài và tuyên bố, “Không có Thượng đế, tất cả là
trò bịp bợm.”
Không, lời cầu nguyện không có nghĩa là dịch chuyển trách nhiệm của chúng ta sang người khác. Lời cầu nguyện là một loại phương cách để qua nó chúng ta đem sự xúc động vào trong toàn bộ cuộc đời mình, chúng ta xúc động đến từng hạt của thân thể mình. Và nhớ lấy, nó là phương cách mà có thể đi vào sâu nhất trong trái tim và thân thể ta. Nếu bất kì ai trở nên bị hấp thu hoàn toàn vào trong lời cầu nguyện, với tất cả trái tim người đó, thế thì mọi hạt của thân thể người đó trở nên tích cực.
Không ý nghĩ nào đi sâu như lời cầu nguyện, không ham muốn nào đi sâu như lời cầu nguyện, chỉ với điều kiện là người ta phải có năng lực cầu nguyện thực sự. Không có một ham muốn nào mà bạn không thể được tự do khỏi nó. Bạn có thể tự do ngay cả với dục, cái vẫn được coi như ham muốn kéo dài nhất. Bạn không bị cuốn hút toàn bộ ngay cả trong đó, bạn bị tách rời ngay cả từ đó. Một phần tâm thức ẩn kín vẫn còn bên ngoài nó. Nhiều nhất chính thân thể bị cuốn hút vào hoạt động dục; chỉ một phần rất nhỏ của tâm trí của người bị khuấy động dục đi vào hành động, nhưng tâm thức và linh hồn vẫn còn tuyệt đối ở ngoài nó. Bạn không thể toàn bộ trong dục, và đó là lí do cho rắc rối và thất vọng trong ham muốn dục. Tâm trí đầy dục vọng nói, “Ta sẽ chìm vào trong nó toàn bộ và sẽ nhận được hoan lạc đầy đủ từ nó.” Nhưng nó không bao giờ có khả năng chìm một cách toàn bộ được. Nó bao giờ cũng thấy bản thân nó dường như đã bị chìm hoàn toàn, nhưng thực ra không có khả năng làm được như vậy - nó đi tới một giới hạn nào đó và thế rồi quay lại. Ngay khi nó đạt tới khoảnh khắc chìm thì khoảnh khắc nổ đem nó trở lại.
Lời cầu nguyện là việc xảy ra duy nhất trong đó con người chìm toàn bộ, trong đó không cái gì bị bỏ ra ngoài. Lời cầu nguyện trở thành toàn bộ khi không cái gì của người đưa ra lời cầu nguyện bị bỏ ra ngoài. Trong khi cầu nguyện, nếu bạn không toàn bộ trong đó thế thì nó trở thành hành động hời hợt. Nó sẽ không ảnh hưởng tới bạn, bạn sẽ vẫn còn không bị đụng chạm. Nhưng lời cầu nguyện có thể sâu lắng đến mức - nó trở thành như thế - người đưa ra nó bị mất đi và chỉ lời cầu nguyện còn lại. Thế thì, bị mất đi trong luồng cầu nguyện toàn bộ, sự việc xảy ra, và cuộc hành trình tới con đường đúng bắt đầu. Toàn thể hướng thay đổi. Mặt quay một trăm tám mươi độ, từ cuộc hành trình đi xuống thành cuộc hành trình đi lên.
0 Đánh giá