NGHE OSHO LÀ THIỀN - Giá trị của Im lặng

NGHE OSHO LÀ THIỀN - Giá trị của Im lặng

Price:

Read more

NGHE OSHO LÀ THIỀN - Giá trị của Im lặng

Điểm thứ tư là tước bỏ giác quan. Ba điều cần phải được làm. Nếu bạn cảm thấy có khả năng giữ im lặng trong cả ngày, thế thì bắt đầu ngay lập tức đi; và nếu bạn thấy điều này là khó, thế thì thật vắn tắt trong việc nói của bạn. Hiểu rằng bạn đang phải trả giá cho từng lời bạn nói. Cho nên không nói quá hai mươi từ trong cả ngày. Chỉ nói khi tuyệt đối cần thiết, khi không thể tránh được - giống như vấn đề sống và chết! Bạn không thể tưởng tượng nổi sẽ ích lợi thế nào cho bạn để giữ im lặng toàn bộ - giá trị của nó không thể tính nổi.
Cho nên để cho bản thân bạn là im lặng toàn bộ; bạn sẽ thấy ra điều ấy là không khó. Để một tờ giấy và bút chì cạnh bạn và nếu bạn thấy điều tuyệt đối bản chất, viết ra thông điệp của bạn rồi đưa nó cho ai đó xem. Vẫn còn hoàn toàn im lặng. Toàn thể năng lượng của bạn sẽ được tích luỹ lại bên trong bằng việc giữ im lặng. Năng lượng này sẽ giúp bạn đi sâu hơn vào thiền. Quá nửa năng lượng của con người bị tiêu tốn bởi lời nói. Cho nên dừng việc dùng lời hoàn toàn đi. Bằng năng lực tối đa của bạn, giữ im lặng; và hết sức chú ý rằng im lặng của mọi người khác không bị bạn làm tan vỡ. Nếu im lặng của bạn bị tan vỡ, đấy là điều không may của bạn, đấy là trách nhiệm riêng của bạn; nhưng chăm lo rằng im lặng của mọi người khác không bị bạn làm tan vỡ. Đừng hỏi bất kì ai những câu hỏi vô dụng, đừng làm việc hỏi không cần thiết, đừng nêu ra những câu hỏi vô dụng, đừng cố kéo bất kì ai vào đối thoại. Hợp tác và giúp đỡ người khác giữ im lặng. Nếu ai đó hỏi một câu hỏi, ra hiệu cho người đó giữ im lặng. Người đó cần được nhắc nhở.
Gạt việc nói sang bên tuyệt đối trong bẩy ngày. Bạn đã nói quá nhiều cho tới hôm nay, và bạn sẽ làm như thế trong thời gian bẩy ngày. Nhưng trong một tuần này, bỏ việc nói hoàn toàn đi. Mọi người phải cố gắng hết sức. Nếu bạn có thể duy trì im lặng trong cả bẩy ngày điều đó sẽ giúp bạn cực kì lớn, và bạn sẽ không cần phải xin lỗi, “Tôi không thể thiền được.” Nếu bạn tuân theo năm hướng dẫn tôi đang trao cho bạn, bạn sẽ chẳng có lí do nào để phàn nàn. Nếu bạn tạo ra vấn đề bởi việc bỏ qua những điểm này, chỉ bạn chịu trách nhiệm. Cho nên giữ im lặng toàn bộ đi, và nếu bạn không thể làm được điều này - nếu bạn yếu đuối, nếu bạn thiếu quyết tâm, nếu thông minh của bạn không đủ mạnh - thế thì ít nói đến mức có thể được đi. Nếu bạn còn có thông minh nào đó, sức mạnh ý chí nào đó, sức mạnh nào đó, tự tin nào đó, thế thì giữ im lặng toàn bộ.
Im lặng là điều bản chất đầu tiên của chương trình loại bỏ giác quan.
Điều thứ hai là che mắt. Làm một cái che mắt và bắt đầu dùng nó từ sáng mai. Mắt bạn phải hoàn toàn bị che kín. Mắt là cánh cửa qua đó bạn đi ra. Bạn càng giữ cho chúng đóng, điều đó càng tốt hơn cho bạn. Ngay cả khi bạn chỉ ngồi đấy, đeo cái che mắt lên, vì thế thì bạn sẽ không thấy người khác, và cơ hội cho đối thoại sẽ không nảy sinh; và khi thấy bạn bị che mắt, người khác sẽ không thử làm phiền bạn một cách không cần thiết. Cho nên che mắt lại. Bạn đã nghe nói về giữ im lặng; bây giờ tôi yêu cầu bạn phải mù nữa.
Im lặng là một loại giải thoát và mù là giải thoát lớn hơn và sâu hơn, vì chính mắt làm cho chúng ta chạy ra ngoài cả ngày. Nhắm mắt lại, bạn sẽ có ít phạm vi đi ra ngoài nhiều hơn, và năng lượng sẽ bắt đầu luân chuyển bên trong. Cho nên cứ liên tục đeo cái che mắt. Trong khi bước đi đẩy nó lên một chút, đủ để nhìn xuống, đủ để thấy mặt đường quãng một mét phía trước bạn. Đeo cái che mắt trong cả ngày. Nếu bạn có thể ngủ mà vẫn đeo nó trong đêm, cứ đeo. Chỉ cởi nó ra nếu bạn thấy bất tiện. Nếu bạn ngủ vẫn đeo nó, sẽ có khác biệt trong việc ngủ say của bạn. Đeo nó trong thời gian bạn còn lại ở đây. Khi chúng ta gặp nhau ở đây cho buổi thiền sáng, cái che mắt phải vẫn còn đeo. Cởi nó ra cho buổi thiền chiều, nhưng vẫn đeo nó cho tới khi bạn tới được nền tảng của thiền. Ban đêm bạn cũng phải đeo cái che mắt đó. Một lần ở đây, bỏ nó ra trong thời gian thiền đêm.
Cho nên, khi tôi bắt đầu nói vào buổi sáng, bỏ cái che mắt của bạn ra, và bỏ cả trong buổi thiền chiều và đêm. Tôi cho bạn những cơ hội này để dùng mắt bạn vì có cơ hội nào đó để thấy thế giới bên ngoài có thể giúp cho mắt bạn quay vào bên trong; ngoài ra thì giữ mắt bạn nhắm lại. Bạn sẽ ngạc nhiên bao nhiêu căng thẳng tâm trí biến mất khi mắt bạn được giữ nhắm lại. Rất nhiều căng thẳng tâm trí đi vào qua mắt, và chính căng thẳng mắt gây ra căng thẳng trong mô não. Nếu mắt vẫn còn không bị quấy rối, bình thản và thảnh thơi, chín mươi chín phần trăm bệnh tâm trí sẽ biến mất. Cho nên có ý thức và dùng đầy đủ phương cách này.
Không có chuyện bất kì ai được miễn thứ hay miễn trừ; nếu bạn cố tránh việc đó, tôi không phải là người mất bạn mới là người mất. Nhớ trong đầu rằng bạn phải vẫn còn mù trong phần lớn thời gian. Bạn phải cho mắt bạn kì nghỉ một tuần; tưởng tượng rằng bạn không có mắt chút nào. Sau bẩy ngày bạn sẽ nhận ra mắt bạn có thể được thảnh thơi và bình thản thế nào. Bạn sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng nhiều vui thế có thể chảy ra từ thảnh thơi của mắt. Nhưng nếu trong những ngày này bạn chọn tự lừa dối bạn, thế thì tôi không chịu trách nhiệm. Tất cả phụ thuộc vào bạn. Không ai chịu trách nhiệm cho bất kì ai khác ở đây cả. Bạn có thể tự lừa dối bạn hay không, tuỳ bạn.
Cũng như cái che mắt, lấy miếng bông nhét vào lỗ tai. Chúng ta muốn cho tai nghỉ ngơi nữa. Nếu mắt, tai và nói bị tắt đi và được nghỉ ngơi, kết quả là một hoàn cảnh của việc mất giác quan. Nút bông vào lỗ tai, thế rồi buộc chặt cái che vào mắt. Theo cách đó những người khác, nếu muốn, không thể quấy rầy bạn trong im lặng của bạn. Nếu tai bạn để mở ai đó có thể bị cám dỗ nói với bạn. Sẽ không có cám dỗ nào nếu tai bạn bị nút kín. Để mở tai chỉ khi tôi nói ở đây vào buổi sáng, và ban đêm khi bạn đi ngủ. Giữ mắt mở và tai nút kín trong các buổi thiền chiều và đêm.
Hướng dẫn thứ năm và cuối cùng là điều kiện quan trọng nhất và bản chất nhất trong tất cả. Nó là thế này: chỉ những người nhảy múa và cười và đầy phấn khởi và vui vẻ mới vào ngôi đền của sự tồn tại. Không người khóc nào đã bao giờ được đi vào ở đó. Cho nên vứt bỏ ưu tư và phiền muộn của bạn trong bẩy ngày này đi. Phúc lạc đi! Cười, nhảy múa và vẫn còn vui vẻ. Để phúc lạc ở cùng bạn trong mọi lúc. Vẫn còn hớn hở và vui vẻ ngay trong việc thường lệ của bạn. Là phúc lạc khi ngồi hay bước - say sưa với âm nhạc, điên lên với vui vẻ! Khi bạn đang bước, đừng bước như mọi người vẫn thường bước; bước như người tìm kiếm, như một sadhu bước, với vũ điệu trong bước chân bạn. Đừng lo nghĩ về điều người khác có thể nói. Chúng ta tới đây là để được tự do với mọi phê phán của người khác. Tệ nhất người khác có thể nghĩ là bạn gàn dở, người trên cung trăng. Vậy chấp nhận tình huống ấy ngay từ đầu đi; đây là điều xấu nhất có thể xảy ra. Cố tạo ra bầu không khí phúc lạc và vui vẻ cho toàn bộ trại.
Giữ im lặng - im lặng rạng ngời với vui vẻ và khoan khoái, im lặng nhảy múa trong nô giỡn và hớn hở; im lặng ở bên ngoài, và năng lượng nhảy múa bên trong. Trong vui mừng của bạn, nhảy múa và cười đùa. Nếu bạn cảm thấy phải nhảy múa thậm chí trong phiên thiền im lặng buổi chiều, bạn có thể làm như vậy. Tràn đầy vui vẻ và hạnh phúc ngay cả trong phiên thiền buổi sáng ở đây. Nếu bạn muốn, nếu bạn cảm thấy thích nó, thậm chí trong thiền cũng có thể nhảy, múa và cười được. Nếu bạn khóc, để cho việc khóc đó là kết quả của vui vẻ của bạn. Để cho nước mắt bạn giúp cho phúc lạc của bạn tuôn chảy. Nhớ tất cả những điều này trong tâm trí. Nếu bạn muốn đung đưa, thế thì đung đưa. Nếu bạn muốn nhảy múa trong buổi thiền đêm, thế thì nhảy múa. Nếu bạn muốn nhún nhảy ra trước ra sau, làm điều đó. Nếu bạn muốn cười, thế thì cười. Rung động của vui vẻ bao giờ cũng nên có cùng với bạn.

Trích từ quyển "Nhịp đập của tuyệt đối" - Osho

0 Đánh giá

Ads Belove Post