Read more
Chỉ con người là trong khổ. Khổ
tồn tại không ở đâu khác mà ở trong lòng con người.
Toàn thể tự nhiên là vui vẻ;
toàn thể tự nhiên bao giờ cũng mở hội mà không sợ gì, không lo âu nào. Sự tồn tại
liên tục tồn tại, nhưng con người là vấn đề. Tại sao điều này là vậy? Và mọi
người đều có vấn đề. Nếu chỉ vài người có vấn đề, chúng ta có thể gọi họ là ốm
yếu, bất thường, nhưng chính điều ngược lại mới là hoàn cảnh - chỉ vài người
không có vấn đề thôi. Hiếm khi có một người như Phật, Jesus, hay Trang Tử - người
ở nhà, người có cuộc sống là cực lạc và không là nỗi khổ và lo âu. Ngoài ra, mọi
người đều sống trong khổ và trong địa ngục.
Đâu đó con người đã đi sai -
không phải là bất kì người đặc biệt nào, mà xã hội con người như vậy đã đi sai.
Và điều này đã đi tới gốc rễ. Bất kì khi nào một đứa trẻ được sinh ra, xã hội bắt
đầu đổi đứa trẻ sang hình mẫu bất thường - hình mẫu phi tự nhiên, qua đó mọi
người khác đang khổ. Các nhà tâm lí đã từng cố gắng vất vả để thăm dò bí ẩn về
nơi đứa trẻ đi sai và họ đã với được tới tuổi lên bốn. Đâu đó gần tuổi đó đứa
trẻ trở thành một phần của xã hội; đâu đó quanh tuổi đó, nó không còn tự nhiên
nữa. Trước bốn tuổi nó vẫn là một phần của thế giới lớn: những cây cối, hoa,
chim, con vật; trước bốn tuổi, nó vẫn còn hoang dã. Sau tuổi đó, nó bị thuần
hoá. Thế thì xã hội tiếp quản. Thế thì nó sống tương ứng theo qui tắc, đạo đức,
đúng và sai. Thế thì nó không toàn bộ. Thế thì mọi thứ bị phân chia. Bây giờ
trước khi nó đi, nó phải quyết định một cách có chủ ý về cách đi, làm gì, và
không làm gì. Cái 'phải' đã đi vào, và cái 'phải' đó là bệnh. Phân biệt đã đi
vào. Bây giờ đứa trẻ không còn là một phần của điều Thiêng liêng - nó đã sa ngã
khỏi ân huệ đó.
Đây là nghĩa của câu chuyện
kinh thánh về sa ngã của Adam. Trước khi anh ta ăn quả từ Cây Tri thức, anh ta
đã là tự nhiên, anh ta đã sống trong vườn Eden. Vườn Eden đó, là ở đây. Những
cây này vẫn đang sống trong nó; các con vật vẫn là một phần của nó; mặt trời và
mặt trăng và các vì sao vẫn chuyển động trong nó; ở đây và bây giờ là vườn Eden
- nhưng bạn ở ngoài nó. Tại sao Adam bị ra ngoài? Anh ta đã ăn quả tri thức. Và
vào lúc bốn tuổi, mọi Adam và mọi Eve lại bị đẩy ra ngoài. Nó không phải là cái
gì đó đã xảy ra trong quá khứ, nó xảy ra mọi lúc khi đứa trẻ được sinh ra - lần
nữa Adam tới trong hiện hữu, lần nữa Eve tới trong hiện hữu. Mãi tới bốn tuổi
không có tri thức. Đến bốn tuổi, đứa trẻ bắt đầu hiểu cái gì là cái gì. Thế rồi
nó bỏ lỡ con đường, thế rồi nó không còn tự nhiên, thế rồi tính tự phát bị mất.
Bây giờ nó sẽ sống tương ứng theo các qui tắc.
Một khi bạn bắt đầu sống tương ứng
theo các qui tắc, bạn sẽ khổ. Bạn sẽ khổ bởi vì bạn không thể yêu một cách tự
phát được, bạn không thể tận hưởng được, bạn không thể nhảy múa được, bạn không
thể hát được. Một khi bạn bắt đầu sống theo các qui tắc, bạn phải đi vào theo một
hình mẫu cố định - và cuộc sống không bao giờ là hình mẫu cố định, nó là tính
linh động, nó là luồng chảy linh hoạt linh động. Và không ai biết nó đang đi
đâu. Một khi bạn bắt đầu sống qua các qui tắc thế thì bạn biết nơi bạn đi.
Nhưng sâu bên dưới chuyển động đã dừng lại. Bây giờ bạn đơn giản sống thực vật,
bây giờ bạn đơn giản chết - bởi vì bạn bị cầm tù. Và việc cầm tù là rất tinh vi
- chừng nào bạn chưa trở thành tỉnh táo tuyệt đối, bạn sẽ không có khả năng thấy
được nó, nó giống như áo giáp vô hình bao quanh bạn.
Một trong những nhà tư tưởng
cách mạng vĩ đại nhất của thời đại này, Wilhelm Reich, đã loạng choạng vớ được
áo giáp này. Nhưng ông ấy đã bị xã hội chứng minh là điên và bị tống vào ngục.
Ông ấy đã chết trong tù trong thống khổ sâu sắc. Nỗi thống khổ là thế này: bất
kì cái gì ông ấy nói đều là đúng nhưng không ai sẵn sàng thậm chí để nghe ông ấy.
Ông ấy đã đi tới cùng điều mà Trang Tử đã nói tới trong lời kinh này - việc cầm
tù. Wilhelm Reich đã thấy rằng mọi bệnh tinh thần đều có phần thân thể của nó,
phần song song trong thân thể; trong thân thể cái gì đó đã chết đi, cứng ngắc.
Và chừng nào phần đó của thân thể chưa được giải phóng, khối chắn đó chưa biến
mất, và lần nữa năng lượng thân thể bạn chưa trở thành luồng chảy thì không thể
làm cho linh hồn bạn được tự do. Việc cầm tù này phải bị phá vỡ; áo giáp này phải
bị vứt đi.
Chẳng bạn, nhìn cách đứa trẻ bị
cấm đoán từ hai tuổi. Nó không được phép chơi với bộ phận sinh dục của nó:
Không chạm tay vào chim. Không chạm tay vào bướm. Dường như có thích thú tự
nhiên trong việc chơi với thân thể riêng của người ta. Dường như có cực lạc, cực
lạc tự nhiên. Nhìn vào đứa trẻ nhỏ, con trai hay con gái, tận hưởng thân thể
riêng của nó và bạn sẽ thấy cực lạc là gì. Chấn động cực lạc chuyển đi khắp
thân thể. Bạn có thể thấy các con sóng đi qua khắp thân thể. Đứa trẻ này cực lạc
điên khùng. Nhưng điều này có vẻ có tính súc vật với chúng ta - vì chúng ta đã
quên cách là hoang dã và tự nhiên. Chúng ta sẽ dừng đứa trẻ lại.
Việc dừng này là vì hai lí do.
Một lí do là sâu bên dưới chúng ta cảm thấy ghen tị. Lí do thứ hai là ở chỗ
chúng ta cũng bị dừng lại trong thời thơ ấu của mình và tâm trí con người là
cái máy lặp lại. Bất kì cái gì đã được làm cho chúng ta, bởi bố mẹ chúng ta,
chúng ta sẽ làm cho con cái chúng ta. Chúng ta cảm thấy mặc cảm. Cái gì đó sai.
Đứa trẻ hạnh phúc và chúng ta cảm thấy cái gì đó là sai. Nhớ lấy, bất kì khi
nào đứa trẻ hạnh phúc, đừng làm liên hệ rằng cái gì đó sai, bằng không sâu bên
dưới hạnh phúc sẽ trở thành cái gì đó sai.
Đó là điều đã xảy ra. Bất kì
khi nào bạn cảm thấy hạnh phúc, bạn liền cảm thấy mặc cảm, và bất kì khi nào bạn
cảm thấy buồn, bạn liền cảm thấy hạnh phúc. Vô nghĩa làm sao - bất kì khi nào bạn
cảm thấy hạnh phúc, bạn liền cảm thấy cái gì đó sai! "Mình đang làm cái gì
đó sai." Bất kì khi nào bạn buồn mọi thứ là được, cứ dường như nó phải vậy.
Điều này là vì bất kì khi nào đứa trẻ hạnh phúc, ngay lập tức, từ đâu đó, xã hội
đi vào và nói không. Đứa trẻ không có khái niệm về cái gì là sai và cái gì là
đúng. Nó không có đạo đức. Đứa trẻ là ngoài luân lí. Nó chỉ biết hạnh phúc và bất
hạnh - nó là hoang dã. Và khi bạn nói dừng lại, đứa trẻ sẽ làm cái gì? Các con
sóng hạnh phúc đang lan chuyển khắp thân thể từ đầu tới ngón chân cái; từ trung
tâm thứ nhất về dục, tới trung tâm thứ bẩy về sahasrar - kundalini đã thức dậy.
Mọi đứa trẻ tới thế giới này với
kundalini của nó đang vận hành. Nhưng bạn nói dừng lại và đứa trẻ sẽ làm gì? Nó
sẽ kìm hơi thở của nó lại. Bất kì khi nào cái gì đó phải bị dừng lại, việc thở
phải bị dừng lại. Nó sẽ không thở, nó sẽ kéo vào dạ dầy vì đó là cách duy nhất
để dừng các con sóng đó. Cơ hoành của nó sẽ trở thành tựa đá. Lặp đi lặp lại nó
sẽ kéo vào trong dạ dầy của nó và không cho phép việc thở sâu. Cơ hoành của nó
sẽ trở thành áo giáp. Bây giờ, bên ngoài khối chắn đó, việc thở sẽ không bao giờ
đi qua. Nếu việc thở đi sâu, nó chạm vào trung tâm dục, và khi nó chạm vào
trung tâm dục, các con sóng bắt đầu chuyển, năng lượng tuôn trào. Đó là lí do tại
sao không ai thở sâu.
Khi tôi bảo mọi người thở một
cách hỗn loạn, họ đi tới tôi và nói rằng điều đó rất nguy hiểm. Họ cảm thấy sợ.
Sợ là gì? Sợ là ở chỗ nếu bạn thở một cách hỗn loạn, bạn sẽ lại trở nên hoang dại.
Áo giáp sẽ bị phá vỡ và việc thở sẽ chạm vào trung tâm dục lần nữa. Đây là cách
xã hội kìm nén bạn - nó tạo ra kẽ hở giữa trung tâm dục và việc thở. Và nếu việc
thở không đạt tới trung tâm dục, thế thì mọi nguồn hạnh phúc đều bị chắn. Dạ dầy
của bạn trở thành như đá. Nó không cho phép cái gì đi xuống dưới và thân thể bạn
bị chia thành hai. Bạn không bao giờ đồng nhất bản thân bạn với thân thể phía
dưới. Với bạn, phần thấp hơn thực sự là cái gì đó thấp hơn. Việc đánh giá đã đi
vào. Phần cao hơn nghĩa là cái gì đó cao hơn, cái gì đó tốt; phần thấp hơn
nghĩa là cái gì đó xấu. Bạn không bao giờ cảm thấy bị đồng nhất với thân thể thấp
hơn của bạn, nó là cái gì đó xấu - Quỉ, Quỉ có đó.
Adam bị đuổi ra, và mọi Adam và
Eve đều bị đuổi ra khỏi vườn. Tại sao? Bởi vì họ đã ăn quả tri thức, và quả tri
thức là độc nhất. Nếu bạn muốn tống ra sự biện biệt, chủ ý phân chia, bạn sẽ phải
tống ra tri thức; bạn sẽ phải trở thành đứa trẻ lần nữa. Chỉ thế thì áo giáp mới
có thể bị phá vỡ. Nhưng sẽ có đau khổ nếu bạn muốn thử và phá vỡ áo giáp này vì
áo giáp này là toàn thể bản ngã của bạn. Bạn cảm thấy thoải mái vì nó, vì bạn đạo
đức, bạn cảm thấy rằng bạn có cái gì đó cao siêu hơn người khác vì bạn đạo đức.
Nếu bạn phá vỡ áo giáp này sự hỗn
độn sẽ theo sau. Đầu tiên bạn phải phát điên và thế rồi sợ kéo tới, và nếu bạn
sợ bạn sẽ lại kìm nén, bạn sẽ lại mặc áo giáp - bạn thậm chí sẽ làm cho nó mạnh
hơn. Và bây giờ bạn đã trở nên sợ thoát ra khỏi nó. Nó bảo vệ bạn.
Tôi đã nghe nói rằng trong một
trường nhỏ, trường tiểu học, cô giáo đang giảng bài cho học sinh về luật hấp dẫn.
Cô nói trong kết luận rằng vì luật hấp dẫn, chúng ta có khả năng ở trên trái đất.
Một cậu bé rất phân vân. Nó đứng dậy và nói rằng nó không hiểu - làm sao chúng
ta có thể xoay xở bám lấy trái đất trước khi luật này được thông qua?
Bạn nghĩ bạn ở đây vì xã hội; bạn
nghĩ bạn ở đây vì đạo đức - và mọi điều vô nghĩa này đi cùng nó; bạn nghĩ bạn ở
đây vì Kinh Thánh, Koran, Gita. Không! Tự nhiên tồn tại không có luật nào. Nó
có luật cố hữu riêng của nó nhưng chúng không phải là luật được con người thông
qua. Chúng không cần sự phê chuẩn của bạn, chúng có đó, và cuộc sống liên tục
tuân theo chúng. Nếu bạn không xen vào, bạn sẽ đạt tới mục đích ngay lập tức; nếu
bạn xen vào, thế thì bạn sẽ trong rắc rối. Cho nên nếu bạn trong rắc rối, phiền
não và đau khổ, thế thì biết rõ rằng bạn đã xen vào tự nhiên. Không cái gì là
có thể, chừng nào bạn chưa dừng việc xen vào này.
Đây là toàn thể thông điệp của
Trang Tử - đừng xen vào tự nhiên, cho phép nó, đi cùng với nó, tin cậy nó. Bạn
bắt nguồn từ nó; nó là mẹ bạn; nó là cội nguồn; và một ngày nào đó bạn sẽ quay
lại nó - nó là mục đích tối thượng. Và trong khi đó, tại sao tạo ra việc xen
vào, tại sao tranh đấu?
Bạn sẽ phải quay lại thời niên thiếu của bạn, bạn phải đi ngược trở lại. Bạn sẽ phải sống lại những khoảnh khắc đó khi xã hội đi vào và buộc bạn can thiệp. Cho nên nhớ lại một điều căn bản: bất kì khi nào cái gì đó sai xảy ra trên con đường đời, bạn không thể chỉ làm tan biến nó bằng hiểu biết trí tuệ - nó không dễ thế đâu. Nó đã trở thành hình mẫu cuộc đời bạn. Nó ở trong thân thể bạn và trong xương bạn. Bạn sẽ phải quay lại. Nếu bạn thực sự muốn trở nên tự nhiên, bạn sẽ phải sống lại quá khứ - đi ngược trở lại.
Mọi phương pháp thiền đều giúp cho bạn đi ngược lại. Nằm ra trên giường ban đêm và làm điều đó trong nỗ lực một giờ mọi ngày. Lúc ban đầu nó sẽ là nỗ lực, nhưng chẳng mấy chốc, vô nỗ lực sẽ xuất hiện và bạn sẽ tận hưởng nó. Bạn càng đi ngược lại, bạn sẽ càng cảm thấy tự do và thú vị.
Tự nhiên là bao la, và mọi luật nhân tạo đều hạn hẹp. Chúng giống như cái phễu - bạn càng đi nhiều vào trong chúng, chúng càng trở nên chật hẹp hơn, và một khoảnh khắc tới từ ngõ cụt, bạn không thể đi đâu được, và đường hầm trở thành nấm mồ của bạn. Đó là cách mọi người bị mắc kẹt.
Nếu bạn thực sự muốn không bị mắc kẹt, ban đêm, trước khi rơi vào giấc ngủ, nhắm mắt lại và chỉ đi ngược lại và cố hồi tưởng quá khứ. Đi chậm thôi, không có vội gì, bạn không thể làm nó trong một ngày được - điều đó sẽ cần nhiều nhất là ba tháng. Đi chậm thôi. Hồi tưởng lại - không chỉ nhớ. Việc nhớ sẽ không ích gì vì việc nhớ có tính trí tuệ, bạn vẫn còn xa cách, nó không chạm vào bạn. Hồi tưởng lại.
Tôi ngụ ý gì khi tôi nói hồi tưởng? Chỉ đi ngược lại dường như nó đang xảy ra lại. Lúc ban đầu nó sẽ là 'dường như', nhưng chẳng mấy chốc nó trở thành thực. Không đầy đủ, bản thể bị kìm nén của bạn có đó, vật lộn để trở nên tự do. Cứ quay lại, và chẳng mấy chốc, trong vòng ba tuần, bạn sẽ đạt tới điểm mà bạn sẽ biết rào chắn này. Bên ngoài rào chắn, này bạn sẽ biết bạn đã tự do, tự nhiên, và rào chắn này đã tạo ra toàn thể rắc rối. Vì điều này, bạn chưa bao giờ được tự nhiên. Ở đâu đó, bạn sẽ thấy mẹ bạn, bố bạn, đang đứng tại rào chắn - đó là lí do tại sao bạn đã quên mất hoàn toàn thế.
Nếu bạn nhớ, bạn sẽ không có khả năng nhớ được bên ngoài bốn tuổi vì rào chắn này lớn thế. Nó đã chắn hoàn toàn mọi thứ không cho ra. Bằng không, tại sao bạn không thể nhớ được năm bốn tuổi? Tại sao bạn đã quên nó sâu sắc thế? Tâm trí bạn có đó. Bạn đã tận hưởng, bạn đã khổ, bạn đã trải qua nhiều kinh nghiệm - cho nên tại sao bạn đã quên tất cả chúng? Bạn đã không quên đâu. Vì rào chắn này bạn đã kìm nén mọi thứ sâu bên dưới trong vô thức. Đó là lí do tại sao mọi người liên tục nói rằng thời thơ ấu của họ là rất đẹp. Bạn liên tục nghĩ rằng thời thơ ấu là thiên đường. Nó đã vậy - nhưng nó dường như vậy với bạn bởi vì bạn không thể nhớ được.
Làm chậm thôi. Dần dần nhiều thứ sẽ kéo tới. Toàn thể bụi của quá khứ phải được khuấy lên. Bạn sẽ vã mồ hôi; bạn sẽ hoảng sợ; toàn thể tâm trí bạn sẽ nói: "Mình đang làm gì? Quay lại, đi tới tương lai đi!" Tâm trí bao giờ cũng nói đi tới tương lai bởi vì thế thì tâm trí có thể ở lại không suy suyển.
Nếu bạn thực sự muốn trở thành thiền nhân, đầu tiên đi vào quá khứ. Nếu bạn đã đi con đường sai tới đâu đó tại ngã tư đường nào đó, cách duy nhất là đi ngược lại tới ngã tư đường đó và lại đi trên đường đúng. Không có cách khác. Dù bạn ở bất kì chỗ nào, từ đây bạn không thể đột nhiên lấy con đường đúng được - bạn phải đi ngược lại.
Và khi tôi nói hồi tưởng, tôi ngụ ý cho phép nó xảy ra trong thân thể. Nhớ ngày đầu tiên bạn chạm vào trung tâm dục của bạn và bố bạn hay mẹ bạn bảo bạn bỏ tay ra. Nhớ mắt họ, mặt họ - mọi thứ kết án bạn. Cứ nhìn bố bạn lại đứng đó, cùng khuôn mặt, cùng đôi mắt, cử chỉ, sự kết án, toàn thể sự việc. Và không chỉ điều này, nhưng cảm thấy bạn đã cảm thế nào vào ngày hôm đó - việc co lại, việc làm hẹp lại tâm thức bạn, vết thương họ tạo ra, sự kết án.
Đứa trẻ là bất lực thế, nó phải tuân theo mệnh lệnh của bạn; bất kì cái gì bạn nói, nó phải theo bạn. Cho dù điều đó đi ngược lại tự nhiên của nó, nó phải nghe lời bạn. Nó bất lực thế nó không thể sống mà thiếu bạn. Nó tuỳ thuộc vào bạn.
Thấy toàn thể sự bất lực này đi. Cảm thấy nó trong thân thể bạn. Bạn có thể bắt đầu kêu, khóc. Bạn có thể bắt đầu đá. Có thể bạn muốn đánh bố bạn - bạn đã không làm điều đó lúc đó và điều đó là sự không đầy đủ. Bạn sẽ không có khả năng tha thứ cho bố bạn chừng nào bạn chưa đánh ông ấy trong khoảnh khắc hồi tưởng này. Đó là lí do tại sao không đứa trẻ nào có thể tha thứ và quên được bố mẹ mình. Họ bao giờ cũng có đó bởi vì cái gì đó đã xảy ra với họ. Quay lại, hồi tưởng lại những khoảnh khắc đó, và dần dần bạn sẽ có khả năng đi ngày càng sâu hơn. Thế rồi đột nhiên đường hầm này không còn nữa - bạn đã đi qua rào chắn này. Bạn ở dưới bầu trời vô hạn rộng mở. Bạn lại là đứa trẻ. Chỉ thế thì bạn mới có thể hiểu được Trang Tử, không trước đó.
Và Wilhelm Reich và trị liệu của ông ấy có thể có ích; bạn có thể dùng Wilhelm Reich một cách đẹp đẽ trên con đường của Trang Tử.
0 Đánh giá