Read more
Bây giờ chúng ta sẽ đi vào lời kinh của ông ấy. Lắng nghe mọi từ sâu sắc nhất có thể được đi, bởi vì tâm trí bạn sẽ tạo ra rào chắn, tâm trí bạn sẽ không cho phép bạn lắng nghe. Tâm trí là xã hội bên trong bạn. Xã hội rất tinh ranh: nó không chỉ ở bên ngoài bạn, nó đã xuyên vào bên trong bạn. Đó là điều tâm trí bạn là gì, và đó là lí do tại sao tất cả những người biết, đều chống lại tâm trí và ủng hộ tự nhiên. Bởi vì tâm trí là thứ nhân tạo, được xã hội cấy vào trong bạn. Cho nên khi bạn lắng nghe Trang Tử, tâm trí bạn sẽ tạo ra rào chắn. Tâm trí bạn sẽ không thích lắng nghe bởi vì điều ông ấy nói chống lại tâm trí thế.
Nếu bạn cho phép điều đó, nếu bạn gạt tâm trí của bạn sang bên và cho phép điều đó xuyên thấu vào bạn, chính việc lắng nghe sẽ trở thành thiền, chính việc lắng nghe sẽ biến đổi bạn. Không có điều nào khác cần được làm, chỉ lắng nghe thôi.
Trang Tử tin vào hiểu biết, không tin vào thiền. Và nếu tôi nói bạn phải thiền, điều đó chỉ bởi vì tôi cảm thấy rằng hiểu biết là khó thế với bạn. Thiền sẽ không dẫn bạn tới mục đích đâu - không phương pháp nào có thể dẫn bạn tới mục đích được. Không tồn tại phương pháp, kĩ thuật. Thiền sẽ chỉ giúp bạn hiểu. Nó sẽ không dẫn bạn tới chân lí, nó sẽ chỉ phá huỷ tâm trí, để cho bất kì khi nào có chân lí, bạn có thể thấy nó.
Người thợ mộc tên là Thuỳ dùng tay mà tiện đồ vật khéo hơn là dùng cái qui, cái củ.
Trang Tử nói về thợ mộc có tên là Thuỳ, người có thể vẽ các vòng tròn hoàn hảo hơn là vẽ bằng cái qui (com pa). Thực sự, cái qui được cần vì bạn sợ. Nếu bạn không sợ, bản thân bạn có thể vẽ một vòng tròn hoàn hảo mà không cần giúp đỡ nào.
Trong tự nhiên các vòng tròn tồn tại ở mọi nơi, mọi thứ đều di chuyển trên vòng tròn. Vòng tròn là hiện tượng dễ nhất trong tự nhiên - và không cần dùng com pa nào cả. Các ngôi sao không tư vấn bản đồ, chúng không mang com pa và chúng liên tục di chuyển trong vòng tròn. Nếu bạn cho chúng com pa và bản đồ, tôi chắc chắn chúng sẽ bị lạc - chúng sẽ không biết đi đâu và làm gì.
Bạn phải đã nghe câu chuyện về con rết rồi chứ? Một con rết bước đi với một trăm chân. Một con ếch, một triết gia đấy, thấy con rết, ông ta nhìn và quan sát và ông ta trở nên rất rối loạn; khó mà bước được cho dù với bốn chân, nhưng con rết này đang bước đi với một trăm chân. Đây quả là phép màu! Làm sao mà con rết quyết định được chân nào chuyển trước, và thế rồi chân nào chuyển sau đó? Và những một trăm chân! Cho nên con ếch dừng con rết lại và hỏi một câu hỏi: "Tôi là một triết gia và tôi bị phân vân bởi anh. Vấn đề đã nảy sinh mà tôi không thể giải được. Làm sao anh bước được? Làm sao anh xoay xở làm điều đó được? Điều đó dường như là không thể được!" Con rết nói: "Tôi đã từng bước đi cả đời tôi, nhưng tôi đã không nghĩ về điều đó. Bây giờ ông hỏi, tôi sẽ nghĩ về điều đó và thế rồi tôi sẽ nói cho ông."
Lần đầu tiên ý nghĩ đi vào tâm thức của con rết. Thực sự, con ếch là đúng - chân nào phải đi trước? Con rết dừng ở đó đến vài phút, không thể chuyển động được, lưỡng lự, và ngã nhào. Và nó nói với con ếch: "Xin ông đừng hỏi những con rết khác câu hỏi này. Tôi đã từng bước đi cả đời tôi và nó chưa bao giờ là vấn đề cả, còn bây giờ ông đã giết tôi hoàn toàn rồi! Tôi không thể chuyển động được. Và một trăm chân để chuyển động! Làm sao tôi có thể xoay xở được?"
Cuộc sống đi trong vòng tròn hoàn hảo, cuộc sống chuyển động hoàn hảo, không có vấn đề gì. Trang Tử nói về Thuỳ, rằng ông ấy có thể vẽ những vòng tròn hoàn hảo bằng tay hơn là bằng việc dùng com pa. Bạn cần com-pa vì bạn không tin tưởng vào cuộc sống; bạn cần đạo đức, giới luật, nguyên tắc, Kinh Thánh, Koran, Gita để chỉ đạo bạn, chỉ vì bạn không tự tin vào lực bên trong. Đó là cuộc sống của bạn. Và những Kinh Thánh, Koran, và Gita này, chúng đã tạo ra cùng tình huống cho bạn như tình huống con ếch đã tạo ra cho con rết.
Nhiều giới luật thế phải được tuân theo, nhiều nguyên tắc thế phải được quản lí - nhiều khái niệm đạo đức thế. Bạn có nhiều thứ bị áp đặt lên bạn tới mức cuộc sống bên trong của bạn không thể tự phát được. Bạn đi lạc lối, không phải bởi vì bất kì thế lực ác nào, mà bởi vì những người làm điều tốt. Không phải là Quỉ dẫn bạn tới cái sai, chính các tu sĩ của bạn, những người lãnh đạo của bạn, cái gọi là thánh nhân của bạn.
Điều này rất khó. Dễ tin vào Quỉ, để cho bạn đổ mọi trách nhiệm lên Quỉ. Không có Quỉ đâu, tôi nói với bạn đấy. Và đó là điều Trang Tử cũng đang nói.
Trang Tử nói: "Không có Thượng đế, không có Quỉ, chỉ cuộc sống tồn tại." Các tu sĩ tạo ra Thượng đế và các tu sĩ tạo ra Quỉ bởi vì tu sĩ tạo ra phân biệt giữa sai và đúng. Và một khi phân biệt này đi vào trong tâm trí bạn, bạn sẽ không bao giờ là đúng. Tự nhiên là đúng. Một khi phân biệt này đi vào trong tâm trí bạn, rằng cái này là sai và cái kia là đúng, bạn sẽ không bao giờ đúng, bạn sẽ không bao giờ thoải mái, bạn sẽ không bao giờ cảm thấy thảnh thơi, bạn bao giờ cũng sẽ căng thẳng. Và bất kì cái gì bạn làm, đều sẽ sai vì phân biệt này tạo ra lẫn lộn. Toàn thể cuộc sống là im lặng và có tính thiền thế, sao nhiều nỗ lực thế được cần cho bạn? Chính bởi vì có phân biệt.
Người thợ mộc tên là Thuỳ dùng tay mà tiện đồ vật khéo hơn là dùng cái qui, cái củ. Nếu bạn không tự ý thức, cuộc sống của bạn di chuyển một cách tự động.
Chiếc qui đó là việc tự ý thức: bạn làm bất kì cái gì một cách tự ý thức và bạn sẽ trong rắc rối. Bạn nói, cả ngày bạn liên tục tán chuyện với bạn bè, và không có vấn đề gì. Nhưng nếu tôi yêu cầu bạn tới đây và nói từ chiếc ghế này cho những người bạn đã tụ tập ở đây, bạn sẽ ở trong cùng tình thế như con rết. Và vậy mà bạn đã từng nói cả đời bạn mà chẳng bao giờ có vấn đề gì.
Tại sao vấn đề này bước vào? Vấn đề này bước vào vì bây giờ bạn tự ý thức. Bây giờ nhiều người đang nhìn vào bạn, quan sát bạn, tới mức bây giờ bạn không thể thoải mái và tự phát được. Bây giờ bạn phóng chiếu, bây giờ bạn muốn lập kế hoạch, bây giờ bạn muốn mọi người thích bạn. Bất kì cái gì bạn nói, bạn đều muốn họ bị ấn tượng - bây giờ bạn tự ý thức.
Bằng không mọi người đều là người nói, người nói bẩm sinh. Mọi người liên tục nói và không bao giờ có vấn đề gì. Nhưng một khi bạn đưa họ vào trong bục giảng và bảo họ nói với khán giả, cái gì đó đi sai. Cái gì đi sai? Chẳng cái gì đã thay đổi nhưng tự ý thức đã đi vào, và tự ý thức là vấn đề.
Ngón tay hoà hợp với món đồ mà không phải dụng tâm. Được vậy là nhờ tập trung tinh thần mà tâm trí không bị câu thúc.
Ngón tay hoà hợp với món đồ mà không phải dụng tâm từ đâu cả. Không đâu nghĩa là mọi nơi, không đâu nghĩa là hư không tối thượng; không đâu nghĩa là cội nguồn tối thượng, chính là cơ sở của cuộc sống.
Bạn thở từ đâu mà hoàn hảo thế? Trang Tử nói bạn không thở, thay vì thế, 'Nó' thở bạn. Bạn không thở, bởi vì bạn phải làm gì với nó? Chẳng cái gì cả. 'Tôi đang thở' là quan niệm sai, tốt hơn nên nói: Tự nhiên, 'Nó', thở tôi. Thế thì toàn thể động thái thay đổi, thế thì toàn thể nhấn mạnh là vào tự nhiên, không vào bạn, không vào bản ngã, mà vào 'Nó', cái bao la, cái vô hạn bao quanh bạn, cái cơ sở, chính cơ sở - 'Nó' thở bạn.
Khi bạn rơi vào yêu, có thực là bạn rơi vào yêu không - hay 'Nó' rơi vào yêu qua bạn? Khi bạn giận, bạn có giận không? Bởi vì khi có giận, bạn không hiện hữu; khi có yêu, bạn không hiện hữu. Trong giận, trong yêu, trong bất kì xúc động đam mê nào, bạn không hiện hữu. Trong bất kì cái gì sống động, bạn biến mất; thế thì 'Nó' tồn tại - Đạo.
Cho nên con người của Đạo là người đã đi tới hiểu rằng 'tôi' là thứ vô dụng nhất. Nó chỉ tạo ra vấn đề và không cái gì khác - cho nên người đó bỏ nó. Thực sự không cần bỏ nó, một khi người đó hiểu, nó rơi rụng đi - không có 'tôi'. Thế thì người đó sống, thế thì người đó ăn, thế thì người đó yêu, thế thì người đó ngủ, nhưng không có 'tôi'. 'Nó' sống qua người đó. Thế thì không có gánh nặng và không có căng thẳng và không có lo âu; thế thì người đó trở thành đứa trẻ; thế thì tâm trí người đó là tự do, không lo lắng.
Bạn không thể làm được gì mà không lo lắng. Bất kì cái gì bạn làm, bản ngã đều bước vào, lo lắng bước vào, và thế rồi có lo âu.
Nhìn vào hiện tượng này đi: nhà giải phẫu mổ, và người đó là nhà giải phẫu hoàn hảo. Nhưng nếu vợ người đó đang trên bàn mổ, người đó không thể mổ được; tay người đó run run. Vào lúc khác, người đó làm việc như cái máy hoàn hảo, nhưng khi vợ người đó đang trên bàn mổ, người đó không thể mổ được - nhà giải phẫu khác nào đó được cần.
Điều gì đã xảy ra? Lo lắng đã bước vào. Với các bệnh nhân khác đã không có lo lắng, người đó được tách rời. Người đó đã không lo lắng theo cách này cách nọ, người đó đơn giản là nhà giải phẫu, một lực tự nhiên, làm việc. Tâm trí không có đó; người đó là hoàn hảo. Nhưng bởi vì vợ người đó ở đó, lo lắng đã bước vào: Ca mổ có thành công hay không? Mình sẽ có khả năng cứu được vợ mình hay không? Bây giờ, những vấn đề này có đó, tâm trí người đó có mối quan ngại - thế thì tay người đó run run.
Cả đời bạn là việc run rẩy vì bạn đã mang nhiều lo lắng thế; và thế thì bạn không thể vẽ được vòng tròn hoàn hảo.
Và việc viết của bạn...
Có khoa học về đọc cách viết của bạn và qua nó, đọc được tâm trí bạn. Có cơ sở dứt khoát cho nó vì khi bạn viết, việc run của bạn đi vào nó. Và khi bạn kí tên bạn, bạn lo lắng nhiều nhất. Thế thì việc run của bạn có đó, và với kính phóng đại việc run đó có thể được quan sát, có thể được phát hiện. Việc run đó có thể chỉ ra nhiều về bạn bởi vì bất kì cái gì bạn làm, bạn đang làm nó. Nó sẽ mang bạn, nó sẽ mang những chỉ dẫn về bạn. Chỉ bằng việc nhìn chữ viết tay của bạn, nhiều điều có thể được biết về nhân cách của bạn.
Nếu vị phật kí, điều đó sẽ là khác tuyệt đối. Sẽ không có run bởi vì không có lo lắng. Và thậm chí qua chữ kí, người ta có thể nói liệu nó thuộc vào vị phật hay không.
Bất kì cái gì bạn làm, việc run của bạn theo bạn như cái bóng. Ai tạo ra việc run này?
Bạn tới tôi và bạn nói: Tôi không an bình; tâm trí tôi không im lặng. Làm sao nó có thể vậy, chừng nào bạn chưa bỏ đi lo lắng của bạn? Bạn muốn tâm trí bạn được tĩnh lặng, bạn muốn tâm trí bạn được làm cho im lặng, rõ ràng, trong suốt. Không bỏ lo lắng, điều đó là không thể được, vì sẽ vẫn có việc run.
Điều duy nhất có thể được làm mà không làm thay đổi lo lắng của bạn là đè nén tất cả run rẩy vào bên trong. Nếu bạn quan sát, bạn sẽ cảm thấy rằng trên bề mặt mọi thứ là yên lặng, bình thản, nhưng sâu bên dưới bạn đang run, liên tục run. Sâu bên dưới sợ và run tiếp tục. Chúng được sinh ra từ lo lắng.
Và lo lắng điều gì? Đó là về cách người khác bị ấn tượng bởi bạn. Nhưng tại sao bạn lo nghĩ thế về người khác? Lo nghĩ tới mức bạn không thể sống được chút nào? Mọi người đều tự hỏi người khác nghĩ gì về họ, và cùng điều đó là trường hợp với người khác. Họ đang lo nghĩ về bạn, và bạn lo nghĩ về họ.
Một lần chuyện xảy ra là Mulla Nasrudin đang bước đi trên đường. Đó là con đường đơn độc, mặt trời đã lặn, và bóng tối đang buông xuống. Đột nhiên anh ta cảm thấy sợ vì vài người đang tới, trong một toán, và anh ta nghĩ: Đây chắc phải là bọn thổ phỉ, bọn cướp, và chẳng có ai khác ở đây, mỗi bản thân mình. Thế là anh ta nhảy qua bờ tường ở cạnh đó và thấy bản thân mình đang trong nghĩa địa. Một nấm mồ mới đào có đó cho nên anh ta lẩn vào trong nó, bằng cách nào đó tự trấn tĩnh mình, nhắm mắt lại, và chờ đợi mọi người đi qua để cho anh ta có thể về nhà. Nhưng mọi người cũng đã thấy rằng có ai đó ở đó. Mulla đã nhảy một cách bất thình lình, cho nên họ cũng trở nên sợ. Có chuyện gì vậy? Ai đó đang ẩn ở đó, hay làm cái gì đó gây hại sao? Cho nên tất cả họ cũng nhảy qua tường. Bây giờ, Mulla chắc mẩm: "Mình đúng rồi, mình suy diễn đúng, họ là những người nguy hiểm. Bây giờ không cái gì hơn nữa có thể được làm; mình phải giả vờ rằng mình chết." Thế là anh ta giả vờ. Anh dừng thở vì bạn không thể cướp hay giết người chết được. Nhưng mọi người đã thấy người này nhảy vào, cho nên họ trở nên rất lo lắng. Anh ta định làm gì? Họ tụ tập xung quanh, nhìn vào nấm mồ, và họ nói: "Ý tưởng gì thế này? Anh đang làm gì? Sao anh ở đây?" Mulla mở mắt nhìn họ, thế rồi trở nên chắc chắn rằng không có nguy hiểm gì. Anh ta cười và nói: "Bây giờ, đây là vấn đề, một vấn đề rất triết học. Các ông hỏi tôi tại sao tôi ở đây, và tôi muốn hỏi tại sao các ông ở đây. Tôi ở đây bởi vì các ông, và các ông ở đây bởi vì tôi!"
Nó là cái vòng luẩn quẩn: bạn sợ người khác, người khác sợ bạn, và cả đời bạn trở thành đống lộn xộn. Bỏ cái vô nghĩa này đi, bỏ cái vòng luẩn quẩn này đi, đừng quan tâm tới người khác. Cuộc sống của bạn là đủ rồi, đừng bận tâm tới người khác. Và tôi bảo bạn rằng nếu bạn có thể sống một cách không bận tâm, cuộc sống của bạn sẽ nở hoa, và thế thì người khác có thể chia sẻ trong nó. Bạn muốn chia sẻ, và bạn có thể cho nhiều cho người khác, nhưng trước hết bạn phải dừng suy nghĩ về người khác và điều họ nghĩ về bạn.
Cái 'về' này là rất nguy hiểm. Không ai thoải mái, không ai ở nhà. Vì người khác, mọi người đều săn đuổi mọi người khác - và cuộc sống đã trở thành địa ngục.
0 Đánh giá