Read more
Trang Tử và thầy già của ông ấy, Lão Tử, chống lại văn hoá. Họ ủng hộ cho tự nhiên, tự nhiên thuần khiết. Cây ở vị trí tốt hơn bạn, ngay cả chim, cá trong sông, cũng ở vị trí tốt hơn bởi vì chúng sống động hơn, chúng nhảy múa nhiều hơn theo nhịp điệu của tự nhiên. Bạn đã hoàn toàn quên mất tự nhiên là gì. Bạn đã kết án nó tới chính gốc rễ.
Và nếu bạn muốn kết án tự nhiên,
bạn phải bắt đầu bằng kết án dục, bởi vì toàn thể tự nhiên nảy sinh ra từ nó.
Toàn thể tự nhiên là việc tuôn tràn của năng lượng dục, của yêu. Chim hót, cây
nở hoa - đây toàn là năng lượng dục, bùng nổ. Hoa là biểu tượng dục, việc hót của
chim là có tính dục, cái toàn thể của Đạo không là gì ngoài năng lượng dục -
cái toàn thể của tự nhiên lan truyền bản thân nó, yêu bản thân nó, đi vào trong
những cực lạc sâu của yêu và sự tồn tại.
Nếu bạn muốn phá huỷ tự nhiên,
kết án dục, kết án yêu, hãy tạo ra nhiều khái niệm quanh cuộc sống. Những khái
niệm đạo đức đó, dù chúng có vẻ hay thế nào, sẽ giống như những nấm mồ đá cẩm
thạch và bạn sẽ ở đó bên trong chúng. Người say nào đó có thể nghĩ rằng bạn biết
cuộc sống là gì, rằng bạn biết cách sống, nhưng bất kì ai đang trong trạng thái
nhận biết của mình đều không trong trạng thái thậm chí để gọi bạn là sống động.
Đạo đức của bạn là một loại chết: trước khi cái chết giết bạn, xã hội giết bạn.
Đó là lí do tại sao thông điệp
của Trang Tử là một trong những thông điệp nguy hiểm nhất, cách mạng nhất, nổi
dậy nhất - vì ông ấy nói: "Cho phép tự nhiên đi! Và đừng cho tự nhiên bất
kì mục đích nào." Bạn là ai mà tạo ra mục đích và chủ định? Bạn chỉ là một
phần tí hon, một tế bào nguyên tử. Bạn là ai để ép buộc cái toàn thể đi theo bạn?
Điều này là nguy hiểm nhất cho
những người đang là tôn giáo, cho những người là người thuần khiết đạo đức. Đây
là thông điệp nguy hiểm nhất. Điều này có nghĩa là phá vỡ mọi rào chắn, cho
phép tự nhiên bùng phát - điều đó là nguy hiểm.
Tôi đã nghe nói rằng một y tá
trưởng đang giới thiệu cho một y tá mới, vừa mới từ đại học tới bệnh viện. Cô ấy
đưa cô này đi một vòng quanh bệnh viện để chỉ cho cô này xem. Cô ấy giới thiệu
các khu đa dạng: đây là khu ung thư, đây là khu lao, rồi khu khác, khu khác. Thế
rồi cô ấy đi tới một phòng lớn, và cô ấy nói: "Trông đây, và nhớ cho kĩ,
đây là khu nguy hiểm nhất trong tất cả, đây là khu nguy hiểm nhất." Cô y
tá mới nhìn, nhưng cô ta chẳng thấy nguy hiểm là gì. Cho nên cô ta hỏi:
"Có chuyện gì vậy? Sao đây là khu nguy hiểm nhất? Thậm chí ở khu ung thư
chị đã không nói rằng nó là nguy hiểm." Cô y tá trưởng cười và cô ấy nói:
"Những người này gần như là mạnh khoẻ, đó là lí do tại sao đây là khu nguy
hiểm nhất." Cho nên tỉnh táo vào - mạnh khoẻ bao giờ cũng là nguy hiểm.
Các tu sĩ sợ mạnh khoẻ vì mạnh
khoẻ là vô đạo đức trong mắt họ. Bạn có thể đã nghe hay chưa nghe nói tới một
nhà tư tưởng của thế kỉ này, nhà tư tưởng người Đức, rất nổi tiếng vào thời của
ông ấy - Bá tước Keyserling. Ông ấy được coi là triết gia tôn giáo lớn và ông ấy
đã viết trong nhật kí của mình: "Mạnh khoẻ là điều vô đạo đức nhất."
Bởi vì mạnh khoẻ là năng lượng, và năng lượng là vui mừng, năng lượng là tận hưởng,
năng lượng là yêu, năng lượng là dục, năng lượng là mọi thứ vốn là tự nhiên.
Phá huỷ năng lượng, làm cho nó nhu nhược và mờ xỉn đi. Do đó mới có nhiều nhịn
ăn thế - chỉ để phá huỷ năng lượng, chỉ để ngăn cản nhiều năng lượng khỏi nảy
sinh mà nó bắt đầu tuôn tràn.
Người tôn giáo bao giờ cũng
nghĩ rằng mạnh khoẻ là nguy hiểm. Thế thì không mạnh khoẻ trở thành mục đích
tâm linh.
Tôi nhắc lại lần nữa, Trang Tử
rất có tính nổi dậy. Ông ấy nói: "Tự nhiên, năng lượng và cực lạc tới bởi
việc tuôn tràn, và cân bằng, điều xảy ra một cách tự phát, là đủ." Không cần
nỗ lực. Nhiều cái đẹp thế xảy ra khắp xung quanh trong tự nhiên mà không có nỗ
lực nào: hoa hồng là đẹp mà không có nỗ lực nào, con chim cúc cu liên tục hót
mà không có nỗ lực nào... Nhìn con hươu mà xem, sống động, đầy năng lượng,
nhanh nhẹn. Nhìn con thỏ rừng mà xem, tỉnh táo, nhận biết tới mức ngay cả một
Phật có thể trở nên ghen tị.
Nhìn vào tự nhiên, mọi thứ đều hoàn hảo thế. Bạn có thể cải tiến hoa hồng được không? Bạn có thể cải tiến tự nhiên theo bất kì cách nào được không? Chỉ con người đã đi sai ở đâu đó. Nếu hoa hồng là đẹp mà không có nỗ lực nào về phần nó, sao con người không thế được? Cái gì sai với con người? Nếu ngôi sao vẫn còn đẹp mà không có nỗ lực nào, không có bất kì kinh yoga nào của Patanjali, sao con người không thế được?
Con người là một phần của tự nhiên, cũng như ngôi sao là một phần vậy. Cho nên Trang Tử nói: "Tự nhiên đi, và ông sẽ nở hoa." Nếu hiểu biết nào đi vào trong bạn, ngày một sâu hơn và sâu hơn, thế thì tất cả nỗ lực trở thành vô nghĩa. Thế thì bạn không thường xuyên làm những thu xếp cho tương lai, thế thì bạn sống ở đây và bây giờ, thế thì khoảnh khắc này là tất cả, thế thì khoảnh khắc này là vĩnh hằng. Và Phật tính đã là hoàn cảnh rồi, bạn đã là vị phật. Điều duy nhất bị thiếu là ở chỗ bạn đã không cho nó cơ hội nào để nở hoa vì bạn bị dính líu thế trong các dự án riêng của bạn.
Đoá hoa nở hoa mà không có nỗ lực nào vì năng lượng không bị tiêu tán vào bất kì dự án nào; hoa không lập kế hoạch cho tương lai, hoa ở đây và bây giờ. Hãy như một đoá hoa, như một con chim, như một cây, dòng sông, hay đại dương đi - nhưng đừng giống như con người. Bởi vì con người đã đi sai ở đâu đó.
Hãy tự nhiên và có tính tự nhiên đi - tự nhiên một cách vô nỗ lực, tự nhiên một cách tự phát - đó là điều tinh tuý của mọi giáo huấn mà Trang Tử sẽ trao cho bạn.
0 Đánh giá