1001 Bí Mật Tâm Linh (0005) Thoải mái là đúng

1001 Bí Mật Tâm Linh (0005) Thoải mái là đúng

Price:

Read more




Mọi đàn ông và mọi đàn bà đều là lưỡng dục: mọi đàn ông đều là cả đàn ông và đàn bà bên trong, và mọi đàn bà đều là cả đàn ông và đàn bà bên trong. Không ai đơn giản là đàn ông hay đàn bà - họ không thể thế được - bởi vì một người là đàn ông và người kia là đàn bà, và bạn mang cả hai bên trong bạn - một nửa và một nửa. Một nửa của mẹ bạn và một nửa của bố bạn đang được mang bên trong bạn, cho nên bạn là cả nam và nữ - nửa và nửa. Đây là chia chẻ sâu sắc. Và nếu bạn tạo ra nhiều chia chẻ, chia chẻ này sẽ ngày càng rộng hơn. Vứt mọi chia chẻ đi, đừng tạo ra bất kì tranh đấu nào - không chọn lựa. Giận dữ và chấp nhận nó, có tính dục và chấp nhận nó, có tham và chấp nhận. Bạn có thể làm cái gì khác được? Tự nhiên đã trao những điều này cho bạn, cho nên chấp nhận chúng đi, và cả hậu quả của chúng nữa, tất nhiên.
Nếu bạn giận, thế thì ai đó khác sẽ giận - chấp nhận giận và hậu quả đi. Thế thì việc chia chẻ của bạn mất đi, và dần dần tính lưỡng dục bên trong của bạn trở thành hài hoà, vòng tròn được tạo ra, cực thích bên trong xảy ra - nữ của bạn và nam của bạn gặp gỡ bên trong. Và khi chúng gặp gỡ bên trong bạn đã trở thành một; bây giờ một sinh linh mới được sinh ra. Tính một này có yêu như cái bóng của nó. Bạn không thể yêu được. Yêu của bạn là mẽ ngoài, lừa dối. Yêu của bạn chỉ là thủ đoạn, yêu của bạn chỉ để đạt tới dục. Đó là lí do tại sao khi bạn đạt tới dục, yêu biến mất.
Một khi bạn đã có giao hợp dục với người đàn bà hay người đàn ông, yêu biến mất. Lần nữa sau hai mươi bốn giờ năng lượng sẽ tới, bạn sẽ tích luỹ năng lượng, và sẽ lại có dục - bạn sẽ trở thành đáng yêu lần nữa. Cho nên yêu chỉ là phương tiện để có dục, đó là lí do tại sao bạn không thể yêu vợ hay chồng riêng của bạn được - rất khó. Làm sao bạn có thể yêu được? Nhu cầu đã biến mất. Yêu chỉ là chuyện tán tỉnh, chỉ là màn dạo đầu để thuyết phục người kia có dục. Với vợ hay chồng không thuyết phục nào được cần, họ được coi là đương nhiên có sẵn. Chồng có thể yêu cầu, vợ có thể yêu cầu, không cần thuyết phục. Cho nên yêu biến mất. Không cần tán tỉnh. Gần như không thể nào thấy làm sao vợ có thể yêu được chồng, làm sao chồng có thể yêu được vợ. Họ chỉ có thể giả vờ. Và việc giả vờ đó trở thành nặng nề, thứ nặng nề trên mọi người. Giả vờ yêu! Thế thì cuộc đời bạn cảm thấy vô nghĩa.
Đó là lí do tại sao mọi người lâm vào các quan hệ ngoài hôn nhân: nó lại cho bạn chút ít năng lượng, chút ít cảm giác về yêu, bởi vì với người mới, bạn phải tán tỉnh lần nữa. Bạn không thể coi người kia là đương nhiên có sẵn, bạn phải thuyết phục. Trước khi bạn cám dỗ, thuyết phục sẽ được cần tới. Yêu của bạn chỉ là thuyết phục. Nó không thể khác được, bởi vì yêu xảy ra chỉ khi bạn đã trở thành một thể thống nhất - không trước đó. Từ 'dục' là rất hay. Gốc nguyên thuỷ của từ 'sex-dục' nghĩa là phân chia - dục nghĩa là phân chia. Nếu bạn bị phân chia bên trong, thế thì dục sẽ có đó.
Khi bạn khao khát người đàn bà hay người đàn ông, điều gì xảy ra? Một phần của bạn, khao khát gặp gỡ phần kia, nhưng bạn đang cố gặp gỡ người khác ở bên ngoài. Bạn có thể gặp trong một khoảnh khắc, nhưng lần nữa bạn sẽ lại một mình, bởi vì ở bên ngoài không thể có gặp gỡ vĩnh hằng. Dục nhất định chỉ là nhất thời vì người khác là người khác. Nếu bạn gặp gỡ người đàn bà bên trong hay người đàn ông bên trong thế thì gặp gỡ có thể là vĩnh hằng. Và khi mọi phân chia bị mất, gặp gỡ này xảy ra. Đây là biến đổi giả kim thuật: người đàn bà và người đàn ông của bạn gặp gỡ bên trong và bạn trở thành một. Và khi bạn là một, bạn sẽ có yêu.
Yêu là phẩm chất của một Phật hay một Christ hay một Trang Tử. Bạn chỉ chơi với những đồng tiền giả, bạn không thể yêu được. Và bạn càng hiểu nó hơn, càng tốt hơn, bởi vì thế thì bạn sẽ không bị lừa và bạn sẽ không lừa người khác.
Một khi bạn là một thể thống nhất, Trang Tử cũng đã xảy ra cho bạn, và: tâm tình thật thích hợp thì ta quên cái phải cái trái đi.
Không thay đổi trong lòng, không theo ngoại vật, luôn luôn thích hợp với việc. Có khả năng thích hợp thì không gì không thích hợp được mà không hay rằng mình đã thích hợp với vật.
Ngay bây giờ bạn có ám ảnh, cưỡng bách, bạn phải làm những điều nào đó. Thân thể ép buộc bạn một cách liên tục, tâm trí ép buộc bạn làm chúng. Nếu bạn không làm chúng thế thì bạn cảm thấy không thoải mái, nếu bạn làm chúng, bạn cảm thấy mặc cảm - dường như không có lối ra. Nếu bạn đi vào dục, bạn cảm thấy mặc cảm, bạn đã làm cái gì đó sai; nếu bạn không đi vào dục, bạn cảm thấy không thoải mái bởi vì năng lượng tụ tập và bạn có thể xả năng lượng đó ra đâu? Thế thì năng lượng này đi bên trong và ép buộc bạn, thúc đẩy bạn; cuộc sống của bạn là cuộc sống của thúc ép và ám ảnh. Và bất kì cái gì bạn làm, bạn sẽ trong rắc rối, bởi vì nếu bạn đi vào trong dục, bạn sẽ cảm thấy chán nản; mọi mơ sẽ bị tan nát, chẳng cái gì được đạt tới. Bạn đã từng tưởng tượng nhiều thế, bạn đã phóng chiếu nhiều thế, nhưng điều thực không bao giờ tương đương với điều bạn đã mơ theo bất kì cách nào.
Bạn càng mơ, thực tại sẽ càng chán nản hơn, và thế rồi bạn cảm thấy: Sao phí năng lượng? Sao chui vào quan hệ và những phức tạp không cần thiết này? Vì khi người khác đi vào, người đó sẽ đem vấn đề riêng của mình vào. Cho nên mọi quan hệ đều trở thành gánh nặng, nó không phải là tự do - bởi vì mọi quan hệ đều nảy sinh từ cưỡng bách.
Chỉ người có tâm tính thoải mái, người đã trở thành một thể thống nhất, mới là người tự do. Điều đó không có nghĩa là người đó sẽ đi lên Himalayas, hay trốn lên Tây Tạng. Không! Người đó sẽ ở đây, nhưng người đó sẽ ở đây với phẩm chất khác. Người đó sẽ yêu, người đó sẽ có từ bi, sẽ có các quan hệ; nhưng người đó vẫn còn tự do. Không quan hệ nào bắt nguồn từ ám ảnh, nó chỉ là chia sẻ của người đó, người đó chia sẻ bản thể mình. Người đó có nhiều cho nên người đó cho nó. Và nếu bạn chấp nhận món quà của người đó, người đó cảm thấy biết ơn sâu sắc với bạn. Trông đấy... Yêu của bạn chỉ là kĩ thuật để thu được dục, yêu của người đó không để đạt tới cái gì. Yêu của người đó không để được cái gì từ bạn, yêu của người đó chỉ là việc chia sẻ. Người đó có nó, người đó có nhiều tới mức người đó cho bạn một số. Và người đó càng cho nhiều, nó càng tăng trưởng nhiều. Bản thể của người đó đi vào trong chiều hướng khác.
Nhìn mà xem... đi vào vườn và nhìn. Nếu hoa được để lại trên cây, thế thì nhiều hoa nữa sẽ không tới, điều đó đã được quan sát. Tôi chưa bao giờ cho phép bất kì ai hái hoa, nhưng nếu trên bụi hồng, năm hoa đã lớn lên và bạn không hái chúng, không hoa nào sẽ tới nữa, và năm hoa kia sẽ chết sớm. Nếu bạn hái năm hoa, mười hoa sẽ tới; nếu bạn hái mười hoa, hai mươi hoa sẽ tới. Bạn càng hái, cây sẽ cho bạn càng nhiều hoa.
Cùng điều này là trường hợp khi bạn là một thể thống nhất: bạn đã trở thành cây nở hoa. Bạn càng cho nhiều, bạn càng thấy chúng tới nhiều; bạn càng chia sẻ nhiều, bạn càng trưởng thành trong nó. Phúc lạc tăng lên ngày càng cao hơn, cực lạc đi ngày càng sâu hơn - chia sẻ nó đi, vì không được chia sẻ, mọi thứ chết.
Nhưng điều cơ bản là, đừng 'ủng hộ' và 'chống đối'; thế thì bạn sẽ là người tự do.
Thoải mái là đúng. Với bạn hoàn cảnh chính là đối lập lại. Bạn bao giờ cũng chọn cái khó vì cái khó cho bạn thách thức và thách thức cho bạn bản ngã. Khó khăn là đúng cho bạn; dễ dàng không bao giờ đúng. Bởi vì với dễ dàng, không có chinh phục, bản ngã không thể cảm thấy được đáp ứng. Nhiệm vụ càng khó, bản ngã càng cảm thấy vui vẻ, cực lạc. Điều đó phải được thực hiện - đỉnh Everest phải bị chinh phục, mặt trăng phải bị chinh phục.
Ai đó hỏi Edmund Hillary người lần đầu tiên đạt tới đỉnh của Everest: Tại sao? Sao nhiều nỗ lực thế? Trong một trăm năm con người đã từng cố gắng và cố gắng và nhiều người đã chết! Họ không bao giờ quay lại. Tại sao có ham muốn này trèo lên Everest? Và cái gì có đó?
Chẳng có gì cả! Trong một trăm năm nhiều người đơn giản chết, mất mạng, không bao giờ quay lại, nhưng lần nữa, mọi năm, một nhóm người sẽ lại đi và thử. Và điều này là hay: không người Ấn Độ nào đã bao giờ bận tâm, và Everest là ở Ấn Độ! Không người Tây Tạng nào đã bao giờ bận tâm, và Everest là trên biên giới của Tây Tạng! Tại sao?
Các nhóm tới từ phương Tây mọi năm. Khi Hillary trèo lên nó, và quay lại, ông ấy được hỏi: "Tại sao?" Ông ấy nói: "Bởi vì Everest có đó, và chừng nào nó còn chưa được chinh phục, tôi không thể cảm thấy thoải mái." Nó vẫn còn đó, không bị chinh phục, một thách thức cho bản ngã. Chỉ bởi vì nó có đó, nó phải bị chinh phục.
Khó khăn hấp dẫn. Nó càng khó khăn, nó càng hấp dẫn bạn nhiều hơn. Nó trở thành có giá trị nhiều hơn vì qua nó, nếu bạn chinh phục, bạn sẽ đạt tới bản ngã lớn hơn. Cho dù bạn thất bại, bạn sẽ đạt tới bản ngã lớn hơn bởi vì ít nhất bạn đã thử, trong khi những người khác đã không thử chút nào.
Nếu bạn đạt tới với sự dễ dàng, chẳng cái gì được đạt tới, bởi vì bản ngã không thể cảm thấy lớn hơn được. Và nếu bạn thất bại, nhiều thứ bị mất, bởi vì mọi người sẽ nói: "Thứ dễ dàng thế, và anh không thể đạt tới nó được sao?" Bản ngã bao giờ cũng bị hấp dẫn như từ lực tới cái khó khăn, nhưng thoải mái là đúng. Cho nên bản ngã không bao giờ bị hấp dẫn tới cái đúng, nó bao giờ cũng bị hấp dẫn tới cái sai.
Một người trở thành tội phạm bởi vì tội ác là khó, một người trở thành chính khách vì chính trị là khó, một người trở thành điên về tiền, vì làm ra tiền là khó. Với bất kì cái gì mà khó, mọi người sẽ phát điên. Không phải là bất kì cái gì được đạt tới đâu, mà chỉ bởi vì nó có đó như đỉnh Everest, một thách thức, nó phải bị chinh phục.
Nhìn vào những người thành công, những người đã thành công ấy. Nhìn vào họ! Họ đã đạt được cái gì? Họ có thể đã đạt tới Everest, được, những chẳng có gì ở đó cả. Người ta phải quay về. Nhìn các tổng thống, thủ tướng, các Rockefeller, họ đã đạt được cái gì? Chẳng cái gì cả! Họ biết từ sâu bên dưới rằng họ đã không đạt được cái gì. Nhưng một điều họ đã làm, điều khó nhất - lịch sử sẽ ghi nhớ họ.
Lịch sử bao giờ cũng nhớ những người ngu, vì người ngu làm ra lịch sử và người ngu viết nó!
Trang Tử không làm ra lịch sử, vì thoải mái là đúng. Cho nên làm sao bạn có thể làm ra lịch sử nếu bạn thoải mái? Nếu bạn thắng cuộc chiến tranh và giết hàng triệu người bạn làm ra lịch sử. Nếu bạn chỉ đánh răng buổi sáng, làm sao bạn có thể làm ra được lịch sử? Và thoải mái là đúng! Bạn tắm, và bạn hát bài hát nhỏ, làm sao bạn có thể làm ra lịch sử được? Bạn ăn thức ăn và bạn im lặng đi ngủ mà không mơ gì. Làm sao bạn có thể làm ra lịch sử được? Không! Lịch sử không chú ý tới những người là thoải mái và tự nhiên. Lịch sử chú ý tới những người điên, bị ám ảnh bởi cái gì đó, người tạo ra rắc rối theo cách này khác. Và khó khăn là sai, thoải mái là đúng; là thoải mái và không cố ở trong lịch sử đi. Để nó cho những người ngu và người điên, bạn chỉ ở bên ngoài nó. Vì bạn không thể có cả hai được. Hoặc bạn có thể có cuộc sống, hoặc bạn có thể được ghi nhớ trong lịch sử. Nếu bạn có cuộc sống, bạn sẽ chỉ là người thoải mái và đơn giản, làm những điều đơn giản và nhỏ bé, và tận hưởng chúng. Bạn sẽ không tạo ra bất kì rắc rối nào cho bất kì ai, không ai sẽ chú ý gì tới bạn; bạn sẽ tồn tại dường như bạn chưa bao giờ tồn tại. Đó là điều thoải mái là gì - tồn tại dường như bạn không tồn tại, tồn tại dường như bạn không có, không theo cách thức của bất kì ai. Không ai sẽ biết về bạn nhưng không có nhu cầu. Bạn sẽ tận hưởng, bạn sẽ đạt tới đỉnh cao nhất của cực lạc.
Thoải mái là đúng. Thoải mái là đúng. Bắt đầu đúng, và ông là thoải mái. Và đây là tiêu chí: Làm bất kì cái gì, nếu bạn cảm thấy thoải mái làm nó, điều đó là đúng. Nếu bạn cảm thấy không thoải mái làm nó, cái gì đó là sai. Nếu bạn căng thẳng, điều đó nghĩa là bạn đang sống cuộc sống không thoải mái. Nếu bạn không thể ngủ được, không thể thảnh thơi được, không thể buông bỏ được, điều đó chỉ ra bạn đang sống cuộc sống không thoải mái - bạn đang theo những điều khó khăn, điều không thể được.
Đổi phong cách sống của bạn đi, bạn đang trên con đường sai. Bắt đầu đúng và bạn bao giờ cũng thoải mái, bắt đầu đúng và bạn bao giờ cũng nghỉ ngơi - đó là tiêu chí. Cho nên bao giờ cũng nhìn vào điều xảy ra khi bạn làm cái gì đó: nếu bạn trở nên an bình, nếu bạn trở nên nghỉ ngơi, ở nhà, thảnh thơi, nó là đúng. Đây là tiêu chí, không cái gì khác là tiêu chí. Cái là đúng cho bạn, có thể không đúng cho ai đó khác, nhớ điều đó nữa. Bởi vì cái là thoải mái cho bạn, có thể không thoải mái cho ai đó khác, cái gì đó khác, có thể là thoải mái cho người đó. Cho nên có thể không có luật phổ quát về nó. Mọi cá nhân đều phải tìm ra nó cho bản thân mình. Cái gì là thoải mái cho bạn? Đừng nghe thế giới, bởi vì có những người sẽ muốn áp đặt luật của họ lên bạn. Những người này là kẻ thù, tội phạm.
Không ai đã hiểu cuộc sống lại muốn áp đặt cái gì lên bạn. Người đó sẽ đơn giản giúp bạn thành thoải mái, để cho bạn có thể tìm được cái gì là đúng cho bạn.
Liên tục thoải mái và ông là đúng..
Và thế thì sống theo cách mà bạn bao giờ cũng thấy thoải mái. Cũng giống như đứa trẻ nhỏ, ngủ một cách hạnh phúc, ăn một cách hạnh phúc, nhảy múa một cách hạnh phúc, sôi sùng sục với năng lượng - chỉ thoải mái. Nhớ lấy, không ai sẽ để ý tới bạn. Mọi người thậm chí có thể nghĩ bạn điên. Bởi vì nếu bạn nghiêm chỉnh, họ nghĩ bạn có giá trị, nếu bạn liên tục cười và bạn làm cho cuộc sống của bạn thành vui đùa, họ nghĩ bạn là kẻ ngu. Để họ nghĩ vậy đi. Bạn là kẻ ngu, nhưng thoải mái. Đừng là người khôn và không thoải mái, vì không trí huệ nào có thể nở hoa trong cuộc sống không thoải mái. Trí huệ đó là giả, nó được vay mượn. Thoải mái đi. Và thoải mái thì không có khó gì. Một khi bạn hiểu, thế thì bạn có thể tìm ra con đường của bạn.
Liên tục thoải mái và ông là đúng.
Trang Tử thật hay, Trang Tử là vô song, Trang Tử là duy nhất! Vì ông ấy nói: Liên tục thoải mái và ông là đúng. Ông ấy không nói: Bất bạo hành đi, thế thì ông là đúng; là thực đi, thế thì ông là đúng; không giận, bằng không ông sẽ sai; không có tính dục... Không! Chẳng cái gì! Ông ấy nói: "Thoải mái và liên tục thoải mái, và ông là đúng - và thế rồi ông chọn con đường riêng của ông." Ông ấy cho bạn điều bản chất, không phải là phương hướng đặc biệt, nhưng chỉ là chân lí phổ dụng.
Có khả năng thích hợp thì không gì không thích hợp được mà không hay rằng mình đã thích hợp với vật.
Bởi vì nếu bạn quá quan tâm tới cách đúng, bạn sẽ trở thành không thoải mái. Cho nên ngay cả với Trang Tử cũng thoải mái đi; bằng không bạn sẽ trở thành không thoải mái. Và bạn là hiệu quả với việc trở thành không thoải mái, tới mức bạn thậm chí có thể biến Trang Tử thành tính điên.
Có khả năng thích hợp thì không gì không thích hợp được. Cứ quên đi. Thoải mái, có vậy thôi. Mà không biết rằng mình đã thích hợp với vật - cả điều đó nữa! Bằng không bạn sẽ trở thành quá gắn bó với tính thoải mái, và thế thì tính thoải mái cũng sẽ trở thành tảng đá trên ngực bạn.
Nếu bạn tới Trang Tử và nói: "Bây giờ tôi đã trở thành thoải mái." Ông ấy sẽ nói: "Đi đi, vứt cái thoải mái này đi!" Bạn vẫn còn mang nó. Khi bạn thoải mái, bạn thoải mái, không quan niệm, không khái niệm nào được tạo ra từ nó. Khi bạn thoải mái, tại sao nói điều đó, tại sao thậm chí mang nó? Bởi vì nếu bạn mang nó, sớm hay muộn nó sẽ trở thành vết thương. Người thoải mái đơn giản thoải mái, và quên lãng. Người đó không biết rằng mình là thoải mái, người đó không biết rằng mình là đúng, người đó không biết rằng người đó có giá trị theo bất kì cách nào. Người đó đơn giản sống tính thoải mái của mình.
Và bất kì khi nào bạn đi tới một người đang sống sự thoải mái của người đó một cách dễ dàng, đơn giản, không nhận biết, bạn sẽ có khả năng ngửi nó. Căng thẳng có mùi vị riêng của nó và thoải mái có mùi vị riêng của nó; nhưng bạn có thể không bị ấn tượng bởi nó.
Bạn căng thẳng thế, bạn bao giờ cũng bị ấn tượng bởi những người căng thẳng - người hành động, người đang ngồi trên ngai vàng của họ, như bức tượng. Thế thì bạn bị ấn tượng; sự việc dường như khó khăn thế. Bạn có bị ấn tượng bởi đứa trẻ không? Bạn có nhìn vào đứa trẻ đang chơi không? Không ai bị ấn tượng cả! Thế thì bạn không thể bị ấn tượng bởi Trang Tử. Thế thì bạn không thể bị ấn tượng bởi người thực sự thoải mái vì người đó có thể không tạo ra tác động gì lên bạn.
Nhưng nếu bạn hiểu, bạn sẽ cảm thấy rung động khác quanh người thoải mái. Và làm sao bạn sẽ cảm thấy nó? Cách thức sẽ là gì? Cách thức sẽ là ở chỗ, gần người thoải mái, bạn cũng sẽ cảm thấy bản thân bạn trở thành thoải mái hơn, thảnh thơi hơn.
Người thảnh thơi thực sự sẽ làm cho bạn được thảnh thơi, người căng thẳng sẽ làm cho bạn căng thẳng. Với người sống một cách tự nhiên, bạn sẽ cảm thấy rằng bạn đang ở nhà; người đó sẽ không ép buộc bạn theo bất kì cách nào, người đó sẽ không cố thay đổi bạn theo bất kì cách nào. Người đó sẽ chấp nhận bạn, người đó sẽ là việc chấp nhận. Qua chấp nhận của người đó, bạn có thể học được việc chấp nhận và nếu bạn có thể chấp nhận bản thân bạn, tự nhiên tiếp quản. Và một khi tự nhiên tiếp quản, đại dương không còn xa lắm, con sông thường xuyên chảy tới nó.

0 Đánh giá

Ads Belove Post