Read more
Osho Thiền - Hơi thở là hành động đầu tiên và nó không phải là
hành động của bạn
Tương truyền rằng Thượng đế đã tạo ra Adam nhưng Adam chết.
Thế rồi Thượng đế thổi vào anh ta và anh ta trở nên sống động.
Cùng câu chuyện này được kể lại trong nhiều huyền thoại sáng
tạo trên khắp thế giới: Ki tô giáo, Hindu giáo, Do Thái giáo và nhiều tôn giáo
khác.
Câu chuyện này dường rất có ý nghĩa. Nghĩa là ở chỗ khi bạn
thở bạn không thở, Thượng đế thở trong bạn. Cái toàn thể thở trong bạn. Điều
này phải được hiểu rất sâu sắc bởi vì toàn thể phương pháp của Đạo, toàn thể
khoa học của Yoga, đều phụ thuộc vào hơi thở.
Bởi vì đây sẽ là bài giảng cuối cùng về Lão Tử tôi muốn nói
với bạn mọi thứ về hệ thống này để cho nếu bạn muốn bạn có thể đi vào trong nó;
không chỉ nghĩ về nó mà trở thành một với nó.
Hơi thở là điều quan trọng nhất. Với nó cuộc sống bắt đầu và
với nó cuộc sống chấm dứt. Nó là điều huyền bí nhất; không có nó thì không có
khả năng của cuộc sống.
Cuộc sống dường như chỉ là cái bóng của hơi thở. Khi hơi thở
biến mất cuộc sống biến mất. Cho nên hiện tượng thở này phải được hiểu.
Mọi đứa trẻ được sinh ra không thực sự sống chừng nào nó còn
chưa thở. Nó có rất ít khoảnh khắc còn lại. Nếu nó thở sau khi sinh, trong vài
khoảnh khắc đó cuộc sống bước vào. Nếu nó không thở thì nó sẽ vẫn còn chết.
Vài khoảnh khắc ban đầu đó của cuộc sống là quan trọng nhất.
Bác sĩ, bố mẹ, mọi người trở nên quan tâm khi đứa trẻ được sinh ra. Liệu nó có
thở không? nó có khóc không? và việc thở có bắt đầu không? Hay nó vẫn còn chết?
Lần nữa, như trong mọi huyền thoại được tạo ra, trong mọi người, Adam lại được
sinh ra.
Đứa trẻ không thể thở theo cách riêng của nó được. Mong đợi
điều đó là không thể được bởi vì đứa trẻ không biết thở, không ai đã dạy nó.
Đây sẽ là hành động đầu tiên của nó, cho nên đây không thể là hành động của nó
được.
Để tôi nhắc lại điều đó: Điều này sẽ là hành động đầu tiên
và có ý nghĩa nhất của nó - đó là lí do tại sao điều đó không thể là hàng động
của nó. Nếu Thượng đế làm điều đó - được; nếu Thượng không sẵn lòng - được kết
thúc.
Cái toàn thể phải thở trong nó, đó là lí do tại sao những
khoảnh khắc đó đầy với chờ đợi, hoài nghi, lo lắng, sợ hãi - bởi vì cả hai khả
năng vẫn để mở. Đứa trẻ có thể vẫn còn chết. Thế thì chẳng cái gì có thể được
làm. Đứa trẻ không thể làm được gì, bố mẹ không thể làm được gì, bác sĩ không
thể làm được gì; nhân loại bất lực. Điều đó là tuỳ cái toàn thể.
Chỉ lời cầu nguyện có thể được thực hiện. Chúng ta chỉ có thể
chờ đợi trong lời cầu nguyện sâu sắc. Nếu cái toàn thể đi vào trong đứa trẻ, đứa
trẻ trở thành sống động, bằng không thì không sống.
Hơi thở đầu tiên này được cái toàn thể lấy. Và nếu hơi thở đầu
tiên này được cái toàn thể lấy thế thì mọi thứ khác phụ thuộc vào việc thở
không thể là hành động của bạn được. Nếu bạn nghĩ bạn đang thở thế thì bạn đã lấy
bước rất sai. Và bởi vì bước sai này mà bản ngã sẽ được tạo ra. Bản ngã là dốt
nát được tích luỹ.
Bạn bỏ lỡ. Bạn đã không thở, cái toàn thể đã thở trong bạn,
nhưng bạn đã coi nó cứ như bạn đang thở.
Hành động thở đầu tiên bắc cầu bạn với cái toàn thể, làm cho
bạn là một với cái toàn thể, và mọi thứ theo sau sẽ không phải là hoạt động của
bạn; mọi thứ sẽ xảy ra sau hơi thở đầu tiên này cho tới khi bạn chết, cho tới
hơi thở cuối cùng, sẽ là hoạt động của cái toàn thể. Cái toàn thể sẽ sống bên
trong bạn.
Bạn có thể nghĩ rằng bạn đang làm tất cả những điều đó - thế thì bạn sống trong dốt nát. Nếu bạn trở nên nhận biết rằng cái toàn thể đang làm mọi thứ, bạn bị cái toàn thể sở hữu, được nó thở, bạn chỉ là cây sáo trúc hổng, âm thanh tới từ cái toàn thể, toàn thể cuộc sống tới từ nó - thế thì bạn sống cuộc sống của chứng ngộ. Đây là khác biệt duy nhất giữa dốt nát và chứng ngộ.
Một bước trong sai sót, rằng: tôi đã làm nó - và toàn thể cuộc hành trình đi sai. Một bước đúng, rằng: cái toàn thể đã làm nó trong tôi, tôi không là người làm, tôi chỉ là sân khấu cho vở kịch của ngài, chiếc sáo cho bài ca của ngài, cây sậy, không gì nhiều hơn, sự trống rỗng trong đó ngài chảy qua, chuyển qua, sống - thế thì bạn sống cuộc sống hoàn toàn khác, cuộc sống của ánh sáng và phúc lạc.
Đây là hành động đầu tiên, hơi thở này. Nhiều thứ nữa phải được hiểu về nó.
Nếu cuộc sống bắt đầu bằng hơi thở, cái chết cũng thế, và mọi thứ ở giữa hai điều này, thế thì yoga, Đạo, mật tông, và mọi khoa học về giả kim thuật bên trong, không thể không chú ý tới việc thở được.
Yoga gọi nó là prana. Từ đó là hay. Yoga gọi việc thở là prana. prana nghĩa là lực sống, chính tính sống động của bản thể bạn, chính sức sống của bản thể bạn.
Nó không chỉ là không đi, đi vào và đi ra qua phổi của bạn. Yoga nói không khí chỉ là tầng bên ngoài của nó. Ẩn bên dưới trong tầng đó là sức sống.
Cho nên việc thở có hai phần. Một: thân thể của việc thở, được tạo nên bởi ô xi, ni tơ và vân vân, và, hai, tâm linh của việc thở, được tạo nên bởi sức sống, bản thân Thượng đế.
Nó cũng giống vậy - thân thể bạn có đó, và bạn, tâm thức của bạn, được ẩn sâu bên dưới trong thân thể bạn. Thân thể là cái bảo vệ, phương tiện. Thân thể là phương tiện hữu hình cho bạn vô hình. Và cùng điều đó là trường hợp với mọi hơi thở. Bản thân hơi thở chỉ là tầng ngoài; ẩn sâu bên dưới trong nó là bản thân cuộc sống.
Một khi bạn khám phá ra rằng trong hơi thở có bản thân Thượng đế ẩn kín, bạn đã đi tới biết bản thân mình. Đó là lí do tại sao có nhiều nhấn mạnh thế và nhiều tìm kiếm thế trong yoga, Đạo và mật tông về việc thở. Nếu bạn đơn giản liên tục thở và nghĩ rằng đây chỉ là không khí tới và đi, bạn sẽ không bao giờ có khả năng xuyên thấu vào bí ẩn của nó. Và bạn sẽ vẫn còn hoàn toàn quên lãng về bản thân mình. Thế thì bạn sẽ vẫn còn được bắt rễ trong thân thể. Bạn sẽ không bao giờ có khả năng biết cái diễn ra bên ngoài thân thể, cái ở bên trong nhưng dầu vậy vẫn vượt ra ngoài cái bị che giấu trong thân thể nhưng không bị thân thể cản trở, không bị thân thể giới hạn. Ở bên ngoài cái bên trong.
Trong từng hơi thở mà cuộc sống phải được khám phá ra.
Yoga gọi những phương pháp đó là pranayama. Từ pranayama nghĩa là bành trướng của cuộc sống. Người ta phải bành trướng cuộc sống tới vô hạn trong từng hơi thở.
Phật đã gọi các phương pháp của riêng mình về khám phá cốt lõi bên trong nhất của việc thở là yoga anapana-sati: yoga, khoa học, của hơi thở đi vào và đi ra; và Phật đã nói không yoga nào khác là cần cả. Nếu bạn có thể quan sát sâu sắc việc thở riêng của mình, và quan sát có tính thiền tới mức bất kì cái gì bị giấu kín trong hơi thở không còn bị giấu kín mà trở nên được hiển lộ, bạn sẽ đi tới biết tất cả.
Trông thì đơn giản, nhưng lại khó.
Phật nói với các sư của ông ấy: "Ngồi, bước, đứng, bất kì cái gì các ông làm, liên tục làm những điều này, nhưng để ý thức của ông nhận biết về hơi thở đi vào, đi ra." Liên tục nhìn vào hơi thở riêng của bạn - một hôm với việc gõ búa rất liên tục vào hơi thở, ngôi đền mở ra.
Thượng đế ẩn kín trong ngôi đền của hơi thở. Bỗng nhiên một hôm bạn trở nên nhận biết rằng đấy không chỉ là không khí. Nếu với bạn nó chỉ là không khí, bạn có tâm trí khoa học nhưng bạn không có nhận biết cái nào có thể tiết lộ cốt lõi bên trong nhất của nó. Thế thì bạn có thể phân tích và đi tới biết cần bao nhiêu ô xi, bao nhiêu hidro, bao nhiêu ni tơ, bao nhiêu các bô níc, và bạn có thể tiếp tục chơi với thân thể của hơi thở - nhưng bạn bỏ lỡ hiện tượng thực bên trong nhất.
Đó là lí do tại sao, nếu một người chết, bạn có thể cho vào người đó, bơm vào người đó, tỉ lệ đúng ô xi, nhưng người đó sẽ không sống.
Chừng nào Thượng đế không thở trong nó, chừng nào nó còn chưa chứa tâm thức bên trong nhất của cái toàn thể, nó là hơi thở chết. Ô xi sẽ đi qua phổi - chẳng cái gì sẽ xảy ra.
Hơi thở là hành động đầu tiên - và nó không phải là hành động của bạn.
Trích từ quyển 'Đạo - Ba Kho Báu' - Osho
0 Đánh giá