1001 Bí Mật Tâm Linh (0031) Không có cách nào để không một mình, Đừng chạy trốn khỏi nó

1001 Bí Mật Tâm Linh (0031) Không có cách nào để không một mình, Đừng chạy trốn khỏi nó

Price:

Read more



Nỗi buồn của bạn chắc chắn là thực hơn bởi vì nó là của bạn, nó đích thực. Hạnh phúc của bạn là nông cạn; nó không phải là của bạn, nó phụ thuộc vào cái gì đó, ai đó. Và bất kì cái gì làm cho bạn phụ thuộc, dù bạn cảm thấy hạnh phúc thế nào trong vài khoảnh khắc, chẳng mấy chốc tuần trăng mật sẽ qua đi - còn sớm hơn cả điều bạn đã trông đợi.
Bạn hạnh phúc bởi vì bạn gái của mình, bạn trai của mình. Nhưng họ là những con người cá nhân; họ có thể không đồng ý với bạn ở mọi điểm. Thực tế, hầu hết điều xảy ra là ở chỗ bất kì cái gì chồng thích, vợ không thích; bất kì cái gì vợ thích, chồng không thích. Kì lạ... bởi vì nó gần như phổ biến. Không có lí do trong nó. Sâu bên dưới họ ghét nhau, bởi lí do đơn giản rằng họ phụ thuộc vào nhau để thu được hạnh phúc, và chẳng ai thích phụ thuộc cả. Nô lệ không phải là ham muốn cố hữu của con người. Nếu người đàn bà hay đàn ông cho bạn niềm vui, và bạn trở thành phụ thuộc, bạn đồng thời tạo ra căm ghét sâu sắc - bởi vì sự phụ thuộc. Bạn không thể bỏ người đàn bà này bởi vì cô ấy làm cho bạn hạnh phúc, và bạn không thể bỏ hận thù của mình với người đàn bà này bởi vì cô ấy làm cho bạn phụ thuộc.
Cho nên tất cả cái gọi là mối quan hệ yêu đương đều là hiện tượng rất kì lạ, phức tạp. Chúng là mối quan hệ yêu-ghét. Ghét cần được bày tỏ theo cách này nọ. Đó là lí do tại sao vợ bạn thích, bạn không thích; bất kì cái gì chồng bạn thích, bạn không thích. Trên những việc nhỏ bé chồng và vợ tranh chấp nhau. Đi xen phim nào? - và có tranh chấp lớn lao. Đi tới nhà hàng nào? - và lập tức có tranh chấp. Đây là hận thù đang chuyển động ngầm dưới cái mẽ ngoài của hạnh phúc. Hạnh phúc vẫn còn nông cạn, rất mỏng; chỉ cào nó ra chút ít thôi và bạn sẽ thấy cái đối lập của nó.
Nhưng nỗi buồn là đích thực hơn, bởi vì nó không phụ thuộc vào người nào cả. Nó là của bạn, tuyệt đối của bạn điều này phải cho bạn sáng suốt lớn lao, rằng nỗi buồn của bạn có thể giúp cho bạn còn nhiều hơn là hạnh phúc của bạn. Bạn chưa bao giờ nhìn vào nỗi buồn một cách thật gần. Bạn cố gắng tránh nhìn nó, theo nhiều cách. Nếu bạn cảm thấy buồn, bạn đi xem phim; nếu bạn cảm thấy buồn, bạn bắt đầu xem ti vi. Nếu bạn cảm thấy buồn, bạn đi và chơi với bạn bè, bạn đi tới câu lạc bộ. Bạn bắt đầu làm cái gì đó để cho bạn không phải nhìn vào nỗi buồn. Đây không phải là cách tiếp cận đúng. Khi bạn buồn, đó là hiện tượng quan trọng, rất thiêng liêng, cái gì đó của riêng bạn. Làm quen với nó, đi sâu vào trong nó, và bạn sẽ ngạc nhiên. Ngồi im lặng, và buồn đi. Nỗi buồn có cái đẹp riêng của nó.
Nỗi buồn là im lặng, nó là của bạn. Nó đang tới bởi vì bạn một mình. Nó đang cho bạn cơ hội đi sâu hơn vào sự một mình của bạn. Thay vì nhảy từ hạnh phúc nông cạn này sang hạnh phúc nông cạn khác và làm phí hoài cuộc sống của mình, tốt hơn cả là dùng nỗi buồn như phương tiện cho thiền. Chứng kiến nó. Nó là bạn đấy! Nó mở ra cánh cửa của sự một mình vĩnh hằng của bạn.

Không có cách nào để không một mình. Bạn có thể tự lừa dối mình, nhưng bạn không thể thành công được. Và chúng ta đang lừa bản thân mình theo mọi cách - trong quan hệ, trong tham vọng, trong việc trở nên nổi tiếng, trong việc làm cái này, làm cái nọ. Chúng ta đang cố gắng thuyết phục bản thân mình rằng chúng ta không một mình, rằng chúng ta không buồn. Nhưng chẳng chóng thì chầy chiếc mặt nạ của bạn cũng tuột ra - nó là giả mà, nó không thể còn mãi mãi được - thế thì bạn phải đeo mặt nạ khác. Trong một cuộc sống nhỏ bé, bạn đã đeo bao nhiêu mặt nạ rồi? Và bao nhiêu cái đã rã ra, đã thay đổi? Nhưng bạn cứ tiếp tục thói quen cũ này.
Nếu bạn muốn là cá nhân đích thực, dùng nỗi buồn đi; đừng trốn khỏi nó. Nó là phúc lành lớn lao. Ngồi im lặng với nó, hân hoan trong nó. Chẳng có gì sai trong việc buồn. Và bạn càng trở nên quen thuộc với nó và những sắc thái tinh tế của nó, bạn sẽ ngạc nhiên - nó là thảnh thơi lớn lao, nghỉ ngơi lớn lao, và bạn đi ra khỏi nó được làm khoẻ lại, được làm tươi lại, trẻ hơn, sinh động hơn. Và một khi bạn đã nếm trải nó, bạn sẽ tìm những khoảnh khắc đẹp đẽ của nỗi buồn lặp đi lặp lại. Bạn sẽ chờ đợi chúng, bạn sẽ đón chào chúng, và chúng sẽ mở những cánh cửa mới của sự một mình của bạn... Một mình bạn được sinh ra, một mình bạn sẽ chết đi. Giữa hai cái một mình này bạn có thể tự lừa bản thân mình rằng bạn không một mình, rằng bạn có vợ, chồng, con cái, tiền bạc, quyền lực. Nhưng giữa hai cái một mình này bạn là một mình. Mọi thứ chỉ giữ bạn bận rộn trong cái gì đó này khác, để cho bạn không trở nên nhận biết về nó.
Từ thời niên thiếu của mình tôi chưa bao giờ kết giao với mọi người. Toàn thể gia đình tôi lo lắng rất nhiều: tôi đã không chơi với tụi trẻ con, và tôi chưa bao giờ chơi với chúng.Thầy giáo của tôi cũng lo lắng: "Em làm gì khi tất cả tụi trẻ này chơi đùa? Em ngồi dưới gốc cây chỉ mỗi mình thôi sao?" Họ nghĩ cái gì đó sai với tôi. Và tôi đã bảo họ, "Các bác đừng lo lắng. Thực tế là ở chỗ cái gì đó sai với các bác, và sai với tất cả lũ trẻ con. Cháu hoàn toàn hạnh phúc ở một mình." D ần dần họ chấp nhận rằng đó là cách tôi hiện hữu; chẳng cái gì có thể được làm về điều đó cả. Họ đã cố gắng đủ mọi cách để giúp tôi hoà lẫn vào tụi trẻ khác cùng độ tuổi tôi. Nhưng tôi thích ở một mình nhiều tới mức chơi bóng đá có vẻ như loạn thần kinh.
Và tôi bảo với thầy giáo, "Em chẳng thấy có gì lí thú trong nó cả. Sao lại cứ đi đá quả bóng một cách không cần thiết hết chỗ nọ tới chỗ kia thế? Chẳng có ý nghĩa thiết thực gì. Và cho dù thầy có ghi bàn, thì cũng để làm gì? Cái gì được đạt tới từ điều đó? và nếu những người này thích làm bàn nhiều thế, thì thay vì có một quả bóng, cho luôn mười tám quả đi. Cho mỗi người một quả, và anh ta có thể làm bao nhiêu bàn tuỳ thích, chẳng ai ngăn cản anh ta. Cứ để cho họ ghi bàn thoả thích tấm lòng họ đi! Theo cách này thì quá khó - sao lại làm cho nó khó khăn một cách không cần thiết thế?" Và th ầy giáo tôi nói, "Em không hiểu chút nào rằng điều đó sẽ không phải là cuộc thi đấu nữa, nếu mười tám trái bóng được cho tụi trẻ và mọi người đều làm bàn bao nhiêu lần tuỳ thích. Điều đó sẽ không ích gì."
Tôi nói, "Em không hiểu, rằng bằng cách tạo ra cản trở và ngăn cản mọi người... Họ ngã và họ gẫy xương và đủ mọi thứ vô nghĩa. Và không chỉ có thế đâu - khi họ thi đấu, cả nghìn người tụ tập lại xem họ. Dường như những người này không biết rằng cuộc sống ngắn ngủi thế - và họ đang xem trận đấu bóng đá! Và họ kích động thế, nhẩy cẫng lên, la hét - với em, điều đó tuyệt đối loạn thần kinh. Em thà ngồi dưới gốc cây còn hơn."
Tôi có cái cây của mình, một cái cây rất đẹp, đằng sau toà nhà của trường. Nó đã trở nên được biết tới là đó là cái cây của tôi, cho nên không ai sẽ tới đó. Tôi hay ngồi đó bất kì khi nào có thời gian để chơi, hay thời gian cho bất kì hoạt động loạn thần kinh nào - những hoạt động "ngoại khoá." Và tôi thấy nhiều điều dưới cái cây đó tới mức bất kì khi nào tôi trở lại thành phố của mình, tôi không bao giờ tới gặp thầy hiệu trưởng - văn phòng của ông ấy ở gần cái cây này; chỉ ngay sau văn phòng của ông ấy là cái cây đó - nhưng tôi lại hay đi tới cái cây đó chỉ để cám ơn nó, để bày tỏ lòng biết ơn của mình. Thầy hiệu trưởng sẽ đi ra, và ông ấy sẽ nói, "Điều này thực kì lạ. Em về thành phố này - em chưa bao giờ tới gặp tôi, em chưa bao giờ tới trường, nhưng em bao giờ cũng tới cái cây này."
Tôi nói, "Em đã kinh nghiệm nhiều điều dưới cái cây đó hơn dưới sự hướng dẫn của thầy và tất cả mọi loại giáo viên dở hơi mà thầy có. Họ đã chẳng cho em cái gì cả - thực tế, bất kì cái gì họ đã cho em thì em đều phải gạt bỏ đi. Nhưng điều cái cây này đã cho em vẫn còn lại với em." Và bạn sẽ ngạc nhiên - điều đó đã xảy ra hai lần, cho nên nó không thể là trùng hợp được. Năm 1970 tôi chấm dứt tới thành phố này, bởi vì tôi đã hứa với bà tôi: "Cháu sẽ tới chỉ khi bà còn sống. Khi bà ra đi rồi, cháu chẳng có gì để mà tới đây nữa." Tôi đã được thông báo rằng khi tôi thôi không đến thành phố nữa, cái cây đã chết. Tôi nghĩ chắc phải là điều ngẫu nhiên thôi, chỉ là trùng hợp, nó không thể được liên hệ với tôi. Nhưng điều đó đã xảy ra hai lần...
Khi tôi trở thành giáo sư ở đại học, đã có một hàng cây đẹp. Tôi hay đỗ xe của tôi dưới một cái cây. Và điều đó bao giờ cũng là đặc quyền của tôi - tôi không biết tại sao - rằng bất kì khi nào tôi ngồi trong phòng chung dành cho các giáo viên, không ai sẽ đến ngồi ở cái ghế tôi hay dùng, không ai ngồi thậm chí vào bên cạnh chiếc ghế này. Họ nghĩ tôi có chút ít nguy hiểm. Một người không có bạn bè, người có những ý nghĩ kì lạ, người chống lại tất cả các tôn giáo, chống lại mọi truyền thống, người có thể đối lập đơn thương độc mã với những người như Mahatma Gandhi, người đã được cả nước tôn thờ - họ nghĩ, "Tốt hơn cả là tránh xa con người này ra. Ông ta có thể ném ý tưởng nào đó vào tâm trí bạn, và bạn có thể gặp khó khăn nào đó."
Tôi hay đỗ xe dưới cái cây đó. Không ai khác đỗ xe của họ ở chỗ đó; ngay cả lúc tôi không tới, chỗ đó vẫn để trống. Và tất cả các cây khác đều chết, chỉ còn mỗi cái cây của tôi - nó đã trở nên được mọi người biết tới là cái cây của tôi - vẫn còn tuyệt đẹp.
Sau khi tôi từ nhiệm khỏi đại học đó, ông phó hiệu trưởng nói với tôi, một năm sau đó,
"Thật là kì lạ; cái cây đó đã chết. Từ khi anh thôi không tới đại học nữa điều gì đó đã xảy ra.
"Tôi hiểu rằng cái cây đó có sự đồng bộ nào đó. Nếu bạn im lặng ngồi với cây... cái cây im lặng, bạn im lặng... và hai cái im lặng không thể vẫn còn tách rời, không có cách nào phân chia chúng.
Các bạn tất cả đều ngồi đây. Nếu các bạn tất cả đều nghĩ các ý nghĩ, các bạn tách rời. Nhưng nếu các bạn tất cả đều im lặng, thế thì bỗng nhiên có cái gì đó giống như linh hồn tập thể.
Có lẽ hai cái cây kia nhớ tôi. Không ai tới gần chúng lần nữa, không có ai để chúng có thể trao đổi. Chúng đã chết bởi vì chúng không thể nhận được bất kì hơi ấm nào từ bất kì ai. Tôi đã yêu vô cùng và kính trọng những cái cây đó.
Bất kì khi nào bạn cảm thấy buồn, ngồi bên cạnh một cái cây, bên cạnh dòng sông, bên cạnh tảng đá, và chỉ thảnh thơi vào trong nỗi buồn của bạn mà không sợ hãi gì. Bạn càng thảnh thơi, bạn sẽ càng trở nên quen với cái đẹp của nỗi buồn. Thế thì nỗi buồn sẽ bắt đầu thay đổi hình dạng của nó; nó sẽ trở thành niềm vui im lặng, không do bất kì ai bên ngoài bạn gây ra. Điều đó sẽ không phải là hạnh phúc nông cạn, điều có thể bị lấy đi rất dễ dàng. Và đi sâu hơn vào sự một mình của mình, một ngày nào đó bạn sẽ tìm thấy không chỉ niềm vui - niềm vui là chỗ giữa đường duy nhất. Hạnh phúc là rất bề ngoài, tuỳ thuộc vào người khác; niềm vui là ở giữa, không phụ thuộc vào người nào. Nhưng đi sâu hơn bạn sẽ tới trạng thái phúc lạc - đó là điều tôi gọi là chứng ngộ.
Dùng bất kì cái gì và bạn sẽ đi tới chứng ngộ - nhưng dùng cái gì đó đích thực, cái của bạn. Và thế thì bạn có phúc lạc cả hai mươi bốn giờ một ngày. Nó đơn giản toả ra từ bạn. Bạn có thể chia sẻ nó bây giờ, bạn có thể đem nó cho bất kì ai bạn yêu. Nhưng nó là món quà vô điều kiện. Và không ai có thể làm cho bạn khổ được. Đây là nỗ lực của tôi, làm cho bạn thành phúc lạc độc lập. Điều đó không có nghĩa là bạn phải từ bỏ thế giới. Điều đó không có nghĩa là bạn phải từ bỏ vợ mình, bạn gái của mình, sự yêu thích thức ăn - ngay cả ăn kem; nó chẳng liên quan gì tới điều đó. Phúc lạc của bạn là cùng với bạn dù bạn làm bất kì điều gì. Nó sẽ nâng cao mọi hoạt động, nó sẽ làm giầu thêm mọi hành động bạn làm. Tình yêu của bạn sẽ có hương vị hoàn toàn khác. Bây giờ sẽ không có căm ghét ẩn giấu đằng sau nó; nó sẽ đơn giản là yêu. Thậm chí không có trông đợi rằng cái gì đó phải đền đáp lại cho bạn. Bạn không cần cái gì cả. Việc cho là phúc lành thế, không có nhu cầu. Bạn giầu có bên trong tới mức chẳng có gì làm cho bạn giầu hơn.

0 Đánh giá

Ads Belove Post