Read more
Đây là thế tiến thoái lưỡng nan
của con người, đây là rối loạn của con người - cuộc đọ sức mà con người phải
tranh đấu, với đủ mọi loại phương tiện và cách thức để đi xuống nhưng không có
cách nào được vạch ra để giúp cho con người đi lên. Và không mục đích nào được
phục vụ mà không có việc đi lên; không có cuộc hành trình đi lên, không cái gì
được đạt tới ngoài việc lang thang. Trong bất lực như thế, lời cầu nguyện tới từ
bên trong. Khi con người nhận ra bất lực trong hoàn cảnh của mình, người đó cầu
nguyện Thượng đế. Cho nên hiền nhân này cầu nguyện, “Hỡi Thượng đế, xin dẫn dắt
tôi theo con đường đúng.”
Điều này không có nghĩa là một
Thượng đế nào đó sẽ đưa bạn tới con đường đó; loại diễn giải này đã tạo ra nhiều
niềm tin giả. Không Thượng đế nào sẽ giúp bạn đâu. Bản thân bạn sẽ phải đi tới
con đường đó; nhưng lời cầu nguyện này sẽ cho bạn sức mạnh, sẽ động viên bạn,
đi tiếp. Nếu lời cầu nguyện này trở thành vững chãi và được tập trung trong bạn,
nếu nó trở thành niềm khao khát, tiếng kêu từ mọi thớ thịt trong con người bạn,
nếu nó trở thành bản thân hơi thở của bạn khi kêu lên, “Hỡi Thượng đế, hỡi ngọn
lửa, xin đưa tôi đến nơi mọi thứ đều tan biến và chỉ còn lại cái không phải là
tôi, và cái có đó và cái sẽ có đó khi tôi không còn!” thế thì lời cầu nguyện sẽ
phá vỡ, mở tung cánh cửa bên trong bạn. Nó sẽ là phương tiện đưa bạn sang con
đường đúng, bởi vì nơi chúng ta mong mỏi sâu sắc để tới, chúng ta đi. Chính ý
nghĩ của chúng ta trở thành hành động của chúng ta.
Eddington đã viết một câu rất
tuyệt diệu, tuyệt diệu hơn nữa bởi vì nó được viết ra bởi một người như
Eddington. Ông ấy là người được giải thưởng Nobel, và là một trong những nhà
khoa học giỏi nhất trong năm mươi năm qua. Trong những ngày cuối của cuộc đời
mình, ông ấy đã viết trong hồi kí: “Tôi bắt đầu nghiên cứu khoa học từ thời
thanh niên. Thế rồi tôi nghĩ về thế giới, vũ trụ, như tuyển tập các vật. Nhưng
ngày càng đi sâu hơn vào công trình nghiên cứu của tôi và trải nghiệm những bí ẩn
của tự nhiên, tôi đã đi tới nhận ra rằng vũ trụ giống nhiều với ý nghĩ hơn là vật.
Đây là di chúc và lời chứng nhận cuối cùng của tôi với thế giới.”
Cùng phát biểu như thế là câu đầu
tiên của Phật trong Kinh pháp cú. “Ông sẽ là cái ông nghĩ, cho nên cân nhắc và
suy xét đúng đắn các ý nghĩ của ông đi, bởi vì ông không thể đổ trách nhiệm cho
bất kì ai khác về những hành động của ông; điều ông làm hôm nay là kết quả của
điều ông nghĩ hôm qua.” Ngu xuẩn và những khái niệm sai lầm của chúng ta trở
thành rắn chắc và chuyển vào trong hành động. Những suy nghĩ của riêng chúng ta
trở nên cứng rắn và chỉ đạo cuộc sống của ta. Một con sóng nhỏ của ý nghĩ, đã gợn
lên, bắt đầu cuộc hành trình của nó, và nếu không phải hôm nay, thế thì ngày
mai, trở thành một thứ vững chắc.
Mọi vật thực sự là những suy
nghĩ đậm đặc. Điều chúng ta đang là, chính là kết quả của ý nghĩ của chúng ta.
Cho nên nếu bất kì lời cầu nguyện nào trở nên được tập trung đến mức nó làm xúc
động mọi hạt của cuộc sống của bạn, khuấy động trái tim bạn đập rộn ràng, tác động
đến giấc mơ của bạn trong đêm, bao bọc giấc mơ ban ngày của bạn, thấm vào giấc
ngủ của bạn và trở thành sự ám ảnh cuộc sống của bạn, thế thì lời cầu nguyện được
trả lời. Không Thượng đế nào sẽ tới giúp bạn cả; nhưng lời cầu nguyện tới điều
thiêng liêng, dù chúng ta thấy nó ở bất kì đâu, đều tạo ra trong chúng ta sự
xúc động.
Phân biệt này nên được hiểu cho
đúng. Nếu bạn nghĩ, “Cuộc đời mình bây giờ sẽ là vô tư. Mình đã cầu nguyện Thượng
đế, bây giờ ngài sẽ chăm nom mình,” thế thì bạn lầm. Nhiều người nghĩ giống thế
này. Họ nghĩ, “Chúng con cảm tạ Thượng đế đủ rồi bởi việc cúng dường lời cầu
nguyện; chúng con đã biết ơn ngài đủ rồi, bây giờ trách nhiệm của ngài là phải
chăm nom rằng lời cầu nguyện của chúng con được đáp ứng.” Và nếu Thượng đế
không đáp ứng, họ phàn nàn về ngài và tuyên bố, “Không có Thượng đế, tất cả là
trò bịp bợm.”
Không, lời cầu nguyện không có nghĩa là dịch
chuyển trách nhiệm của chúng ta sang người khác. Lời cầu nguyện là một loại
phương cách để qua nó chúng ta đem sự xúc động vào trong toàn bộ cuộc đời mình,
chúng ta xúc động đến từng hạt của thân thể mình. Và nhớ lấy, nó là phương cách
mà có thể đi vào sâu nhất trong trái tim và thân thể ta. Nếu bất kì ai trở nên
bị hấp thu hoàn toàn vào trong lời cầu nguyện, với tất cả trái tim người đó, thế
thì mọi hạt của thân thể người đó trở nên tích cực.
Không ý nghĩ nào đi sâu như lời
cầu nguyện, không ham muốn nào đi sâu như lời cầu nguyện, chỉ với điều kiện là
người ta phải có năng lực cầu nguyện thực sự. Không có một ham muốn nào mà bạn
không thể được tự do khỏi nó. Bạn có thể tự do ngay cả với dục, cái vẫn được
coi như ham muốn kéo dài nhất. Bạn không bị cuốn hút toàn bộ ngay cả trong đó,
bạn bị tách rời ngay cả từ đó. Một phần tâm thức ẩn kín vẫn còn bên ngoài nó.
Nhiều nhất chính thân thể bị cuốn hút vào hoạt động dục; chỉ một phần rất nhỏ của
tâm trí của người bị khuấy động dục đi vào hành động, nhưng tâm thức và linh hồn
vẫn còn tuyệt đối ở ngoài nó. Bạn không thể toàn bộ trong dục, và đó là lí do
cho rắc rối và thất vọng trong ham muốn dục. Tâm trí đầy dục vọng nói, “Ta sẽ
chìm vào trong nó toàn bộ và sẽ nhận được hoan lạc đầy đủ từ nó.” Nhưng nó
không bao giờ có khả năng chìm một cách toàn bộ được. Nó bao giờ cũng thấy bản
thân nó dường như đã bị chìm hoàn toàn, nhưng thực ra không có khả năng làm được
như vậy - nó đi tới một giới hạn nào đó và thế rồi quay lại. Ngay khi nó đạt tới
khoảnh khắc chìm thì khoảnh khắc nổ đem nó trở lại.
Lời cầu nguyện là việc xảy ra
duy nhất trong đó con người chìm toàn bộ, trong đó không cái gì bị bỏ ra ngoài.
Lời cầu nguyện trở thành toàn bộ khi không cái gì của người đưa ra lời cầu nguyện
bị bỏ ra ngoài. Trong khi cầu nguyện, nếu bạn không toàn bộ trong đó, thế thì
nó trở thành hành động hời hợt. Nó sẽ không ảnh hưởng tới bạn, bạn sẽ vẫn còn
không bị đụng chạm. Nhưng lời cầu nguyện có thể sâu lắng đến mức - nó trở thành
như thế - người đưa ra nó bị mất đi và chỉ lời cầu nguyện còn lại. Thế thì, bị
mất đi trong luồng cầu nguyện toàn bộ, sự việc xảy ra, và cuộc hành trình tới
con đường đúng bắt đầu. Toàn thể hướng thay đổi. Mặt quay một trăm tám mươi độ,
từ cuộc hành trình đi xuống thành cuộc hành trình đi lên.
Đây là lí do tại sao các hiền
nhân cầu nguyện lửa - nó là hiện tượng bốc lên, nó đốt cháy những cái không
thanh tịnh, nó không có bản ngã, và nó bị hấp thu ngay vào trong bầu trời. Khi
một ai đó là toàn bộ trong lời cầu nguyện, là một với nó, người đó trở thành ngọn
lửa trong đó không có khói. Khói có đó trước khi ai đó bắt đầu thực sự cầu nguyện.
Không có lửa ngay lập tức. Có rất nhiều khói lúc bắt đầu bởi vì chất đốt của
chúng ta rất ướt. Thực ra, chất đốt ướt vì ham muốn của chúng ta có nhiều. Nó
cũng tựa như là khói cuồn cuộn bốc lên khi chúng ta đốt chất đốt ướt. Đừng sợ
điều này. Người bắt đầu trên cuộc hành trình của lời cầu nguyện không chứng kiến
ngọn lửa lúc đầu; người đó chỉ thấy khói dầy đặc lúc ban đầu, bởi vì chúng ta
có nhiều chất đốt ướt cùng mình. Đây là lí do tại sao hiền nhân này đã yêu cầu
lửa đốt cháy cả các hành động quá khứ của mình - vì những hành động này là chất
đốt ướt thế.
Khi nào một hành động là khô và
khi nào nó là ướt? Hành động nào có thể được coi là ướt và hành động nào có thể
được coi là khô? Nếu hành động là khô cuộc hành trình đi lên là dễ dàng, bởi vì
hành động khô là chất đốt tốt; và nếu nó ướt cuộc hành trình đi lên trở thành
gay go, bởi vì chất đốt không cháy nhưng tạo ra nhiều khói. Khi bạn vẫn còn
hoàn toàn tách rời khỏi hành động trong khi làm nó, thế thì hành động là khô.
Hành động đó là ướt nếu bạn vẫn còn bị móc với nó trong khi làm nó, và ngay cả
sau khi làm nó. Nếu bạn có thể là nhân chứng trong khi làm một hành động, thế
thì hành động đó trở thành khô. Nếu bạn không có khả năng là nhân chứng cho
hành động trong khi làm nó, nhưng trở thành người làm của nó, hành động đó sẽ
là ướt.
Nếu, trong khi thực hiện một hành động, bạn
đầy bản ngã và nói, “Tôi đang làm điều đó,” thế thì hành động đó trở thành ướt.
Nếu thay vì thế bạn nói, “Thượng đế xui khiến tôi làm điều này, tự nhiên làm điều
đó qua tôi, tôi đơn giản chứng kiến nó,” và tất nhiên nếu bạn không chỉ nói điều
đó mà nhận ra điều đó và cũng sống theo tinh thần này, thế thì hành động đó trở
thành khô. Và ngọn lửa của cuộc sống của những người có nhiên liệu hành động
khô lập tức nhảy vào trong Brahman - linh hồn vĩnh hằng. Nhưng những người có
chất đốt của hành động ướt gặp khó khăn.
Hiền nhân này biết rằng với tất
cả chúng ta, phần lớn hành động của chúng ta đều ướt. Cho nên cố làm cho hành động
của bạn thành khô đi, bởi vì một mình lời cầu nguyện, không có hành động khô, sẽ
không đạt được cái gì. Tước bỏ bản ngã của bạn ra khỏi hành động của quá khứ và
không để cho hành động hiện tại và tương lai của bạn bị gắn với bản ngã. Nhưng
bao giờ cũng nhớ điều này trong tâm trí, rằng không ai sẽ tới để đáp ứng lời cầu
nguyện của bạn đâu; bạn sẽ được biến đổi chỉ bởi lời cầu nguyện riêng của bạn.
Lời cầu nguyện là biến đổi. Biến đổi không
đi theo lời cầu nguyện, nó xảy ra trong bản thân lời cầu nguyện. Cho nên đừng
trông đợi kết quả của nó tới trong tương lai, bởi vì bản thân lời cầu nguyện là
kết quả; và quên nó một cách yên tĩnh sau khi bạn đã cầu nguyện, bởi vì bản
thân nó là kết quả.
Việc cầu nguyện theo tâm hồn
đúng là thành tựu lớn. Nhưng chúng ta có khái niệm sai lầm, trông đợi ai đó
khác sẽ đáp ứng lời cầu nguyện của chúng ta, liên tục nghĩ rằng bây giờ chúng
ta đã cầu nguyện thì chúng ta phải đợi kết quả.
Giống như lửa, lời cầu nguyện
là hiện tượng sống mạnh mẽ. Lời cầu nguyện có ba khía cạnh mà tôi sẽ giải thích
cho bạn để cho bạn có thể hiểu thấu ý nghĩa của chúng một cách đúng đắn. Khía cạnh
thứ nhất là ở chỗ khi bạn đưa ra lời cầu nguyện, bạn đang nói lời chia tay với
bản ngã của bạn; không thể có lời cầu nguyện nếu bản ngã vẫn còn. Khi hiền nhân
này nói, “Hỡi ngọn lửa, hỡi Thượng đế, xin chỉ cho tôi con đường đúng, tôi
không biết gì,” ông ấy đã nói lời vĩnh biệt với bản ngã mình. Lời cầu nguyện là
sự chấp nhận toàn bộ về tính khiêm tốn của chúng ta. Bạn không thể đưa ra lời cầu
nguyện chừng nào bạn còn chưa trở thành hư không.
Cho nên điểm đầu tiên là ở chỗ
việc đưa ra lời cầu nguyện là chứng tỏ việc chấp nhận của chúng ta về tính
khiêm tốn, sự bất lực hoàn toàn của chúng ta. “Tôi tuyên bố rằng tôi không thể
làm được bất kì cái gì. Tôi thừa nhận rằng bất kì cái gì tôi làm chỉ đem tôi đi
xuống, bất kì cái gì tôi đã làm chỉ làm cho tôi thêm vướng mắc và bối rối. Hành
động của tôi đã trở thành địa ngục cho mình. Vướng mắc của hành động của tôi đã
trở thành gánh nặng, một hòn đá đè trĩu lên ngực tôi. Tôi không thể chịu đựng
lâu hơn nữa. Bây giờ tôi cầu nguyện, ‘Hỡi Thượng đế, bây giờ ngài là người làm,
bây giờ xin dẫn dắt tôi đi.’”
Để tôi nhắc lại: điều này không có nghĩa là
Thượng đế sẽ dẫn dắt bạn - chính lời cầu nguyện này sẽ dẫn dắt bạn. Nếu nó được
làm với toàn bộ trái tim, với chân thành hoàn toàn, và nếu có tính vô ngã toàn
bộ, thế thì nó chắc chắc sẽ dẫn dắt bạn.
Cho nên lời kinh đầu tiên là : Không bản ngã.
Lời kinh thứ hai: Chúng ta phụ thuộc
quá nhiều vào bản thân mình.
Một lần một người tới gặp thánh
Eckhart và nói, “Tôi là một người tự thành đạt.”
Eckhart nghe anh ta, nhìn lên
trời với hai tay khoanh lại, và nói, “Hỡi Thượng đế, ngài được tự do khỏi nhiều
trách nhiệm rồi. Cũng tốt là người này tự thành đạt, bởi vì con tự hỏi ngài
xoay xở thế nào để chăm nom mọi kiểu người khác nhau mà ngài đang tạo ra.” Thế
rồi, nhìn vào người này, ông ấy nói, “Vì anh là người tự thành đạt, nên anh phải
biết ơn Thượng đế lắm. Ít nhất Thượng đế được cứu khỏi phạm tội là có trách nhiệm
cho anh.”
Chúng ta có tin tưởng lớn vào bản thân
mình. Phần lớn trong chúng ta nghĩ chúng ta tự thành đạt. Điều này giống như
tin rằng chúng ta là bố của riêng mình. Mọi người đều nghĩ giống thế này. Tất cả
hành vi của chúng ta phô bầy ra để chứng minh rằng chúng ta là bố của riêng
mình. Người nghĩ rằng mình là bố của bản thân mình cố kéo mình lên bằng dây giầy
của riêng mình. Tất cả chúng ta đều hành xử theo cách này, và trong khi làm như
thế, chúng ta chỉ làm mình kiệt sức, làm đứt dây giầy và làm mình bị thương.
Không ai có khả năng nâng bản
thân mình lên. Từ bỏ phụ thuộc vào bản thân mình là cầu nguyện. Cho nên từ bỏ
niềm tin vô ích rằng, “Ta sẽ tự nâng mình lên.” Từ bỏ tự tin rằng, “Ta sẽ làm
theo cách riêng của ta và tự ta đạt tới đích của cuộc hành trình của ta.” Tôi
nhắc lại, bạn sẽ phải làm cuộc hành trình này, không ai khác có thể làm điều đó
thay cho bạn được. Nhưng cuộc hành trình chỉ bắt đầu khi việc tự tin này bị loại
bỏ. Cái gọi là tự tin này là cản trở. Ngay khi nó bị từ bỏ năng lượng của bạn
được giải thoát và trở thành được cúng dường cho Thượng đế. Bản thân bạn trở
thành thượng đế. Không có ngọn lửa nào khác sẽ dẫn bạn; chỉ ngọn lửa bên trong
bạn là có khả năng làm điều đó.
Bạn có đủ điều thiêng liêng
trong mình để bắt đầu cuộc hành trình, nhưng điều thiêng liêng đó sẽ bị làm chật
hẹp tới mức bạn có bản ngã. Bản ngã sẽ không có khả năng tìm ra cách của nó, nó
sẽ tìm ra cánh cửa khép kín. Mặc cho những cố gắng cực kì lớn mà điều thiêng
liêng vẫn không có khả năng cất lên, bởi vì bản ngã tựa như hòn đá bao quanh cổ
bạn sẽ nhấn bạn chết chìm trong dòng sông. Nhưng từ bỏ tự tin đặt sai chỗ này
vào bản thân bạn đi, và bạn sẽ có khả năng đi qua sông.
Bạn đã bao giờ quan sát một việc
xảy ra tuyệt diệu có ở trong sông chưa?... Nhưng chúng ta không quan sát, chúng
ta mù. Người sống bị chìm, nhưng xác chết biết bí mật nào đó của việc bơi, của
việc nổi trên nước, của việc không bị chìm, mà người sống không biết. Không
dòng sông nào, ngay cả không đại dương lớn nào, có thể nhấn chìm xác chết; nó lập
tức nổi lên mặt nước. Bí mật là gì? Xác chết không biết gì, nó đơn giản là xác
chết, và đó là bí mật. Nếu người sống hành xử như xác chết, thế thì việc chìm
là không thể có được - bạn nổi. Không Thượng đế nào giúp bạn nổi, bạn đơn giản
trở thành vô trọng lượng. Bạn trở thành nhẹ ngay khi bạn - tảng đá bản ngã của
bạn - bị loại bỏ. Thế thì, cho dù ai đó cố nhấn chìm bạn xuống, làm sao người
đó có thể làm được điều đó?
Chúng ta bị chìm bởi cái ta riêng của chúng
ta. Tự tin vào bản thân mình nhấn chìm chúng ta. Níu bám lấy bản ngã nhấn chìm
chúng ta. Ý nghĩ, “Ta sẽ làm mọi thứ,” đẩy chúng ta vào cuộc hành trình tới địa
ngục.
Đó là lí do tại sao những lời cầu
nguyện này là tuyệt diệu thế. Nhớ trong tâm trí, tôi có khó khăn của riêng mình
khi tôi nói lời cầu nguyện của hiền nhân này là tuyệt diệu, bởi vì tôi không
coi những lời cầu nguyện mà bạn tiến hành ở nhà bạn là tuyệt diệu, ngay cả những
lời bạn bắt đầu cầu nguyện sau khi đọc xong Ishavanya. Chúng tuyệt đối hư huyễn.
Ngồi trước ngọn lửa tế để ném vào lửa những đồ cúng dường và tụng những bài ca
tôn giáo - tất cả những điều này là vô nghĩa nếu không có biến đổi gì trong bạn.
Biến đổi là phép kiểm tra thực
sự.
Nếu một người thực hiện các tế
lễ tôn giáo trong bốn mươi năm, trong cả đời mình, và không có biến đổi gì
trong người đó, thế thì thực ra không tế lễ nào đã được thực hiện. Nếu một người
tới thăm ngôi đền hay tu viện hàng ngày và vẫn không có biến đổi gì trong người
đó, người đó vẫn ở chỗ người đó ở - thế thì người đó chưa bao giờ vào đền thờ
hay tu viện nào. Đền thờ có thể bị hư hại chút ít bởi việc viếng thăm của người
đó, nhưng không hư hại nào được làm cho anh ta, không biến đổi nào đã xảy ra
trong anh ta. Người đó vẫn ở chỗ người đó ở. Đền thờ có thể sợ người đó, liên tục
nghĩ, “Người này đã gây rắc rối cho ta trong suốt bốn mươi năm qua, nhưng bản
thân người đó không bị rắc rối chút nào.” Không, đấy không phải là lời cầu nguyện
chút nào. Việc viếng thăm đó tới ngôi đền chỉ là cử chỉ.
Tôi thấy lời cầu nguyện của hiền
nhân này tràn đầy ý nghĩa. Nó rất khiêm tốn, rất hồn nhiên, rất tự nhiên: ‘Hỡi
ngọn lửa, xin dẫn dắt tôi theo đường đúng, bởi vì tôi không biết gì về nó, tôi
dốt nát.” Nếu bạn có thể nói với tất cả sự chân thành, “Hỡi bầu trời, xin dẫn dắt
tôi tới cái vô dạng, bởi vì tôi không biết gì,” bất thần bạn sẽ thấy rằng con
đường mở ra cho bạn. Con đường của tri thức mở ra cho bất kì ai nói, “Tôi không
biết.” Người như thế đã bước bước đầu tiên hướng tới tri thức thực. Còn người
nói, “Tôi biết, tôi là người uyên bác,” bít kín ngay cả vài cái lỗ mà có thể
cho phép người đó đi vào trong ngôi đền bên trong.
Lời cầu nguyện là sự chấp nhận không chỉ
cái dốt nát mà cả sự bất lực nữa. Không bến, không thuyền nào được thấy, chỉ đại
dương vô biên là thấy được, và chiều sâu của nó là không thể dò được. Lòng dũng
cảm của chúng ta làm chúng ta thất bại. Chúng ta nhắm mắt và tưởng tượng, liên
tục nghĩ mình đang trên thuyền, nhưng thực sự mọi thuyền đều là thuyền giấy. Đấy
là hoàn cảnh của chúng ta - tuyệt đối bất lực.
Trong lời cầu nguyện đúng đắn
có sự chấp nhận về cái bất lực cũng như cái dốt nát. Và người tuyên bố, “Tôi bất
lực,” tìm thấy phương thuốc, giải pháp. Chính tuyên bố này về cái bất lực là giải
pháp. Chấp nhận toàn bộ này về cái bất lực, bản thân nó là giúp đỡ lớn nhất và
duy nhất của chúng ta. Người buông xuôi bản thân mình gặp Thượng đế. Người nói,
“Từ giờ trở đi con sẽ bước nếu ngài bảo con bước, con sẽ vươn dậy nếu ngài nâng
con lên, con sẽ đi theo ngài tới bất kì đâu ngài đi” - người này thấy những
cánh cửa của mình mở ra bên trong, bởi vì người đó đã liên lạc với cái vô hạn một
cách hồn nhiên thế và với buông xuôi không điều kiện đến mức người đó thấy bản
thân mình trước Thượng đế.
Những lời cầu nguyện này là
chìa khoá để mở cánh cửa. Những lời cầu nguyện ngắn ngủi này là rất sâu sắc
trong nghĩa và mang chúng ta đi rất xa. Giữ những lời cầu nguyện này trong tâm
trí trong khi thực hiện công việc thường lệ hàng ngày của bạn, và bất kì khi
nào bạn có cơ hội, tự nhắc bản thân mình, “Tôi không biết gì, tôi bất lực. Hỡi
Thượng đế, xin dẫn dắt tôi.” Lần nữa tôi nhấn mạnh sự kiện là không ai khác sẽ
tới để dẫn dắt bạn đến con đường đúng. Bản thân lời cầu nguyện này sẽ đưa bạn
đi. Vậy trong việc cầu nguyện, bạn sẽ có khả năng tự dẫn dắt mình. Lời cầu nguyện
là quyền năng, quyền năng rất lớn.
Có năng lượng cực lớn ẩn trong
một nguyên tử nhỏ, nhưng năng lượng ẩn kín trong những lời cầu nguyện nhỏ này
là nhiều lần mạnh hơn năng lượng trong vô số nguyên tử. Cầu nguyện và xem; thử
nó đi! Kết quả là tức khắc. Bạn sẽ nhẹ nhàng không mất thời gian nào. Bạn sẽ
phát triển cánh và sẵn sàng bay cao.
Trích từ quyển "Nhịp đập của tuyệt đối"
- Osho
..............................
0 Đánh giá