Read more
Osho ơi, tôi là con ếch. Tôi biết tôi là ếch bởi vì tôi thích bơi trong nước lục thẫm ngầu bùn và đi lại trong bùn nhầy nhụa. Và dẫu sao thì mật là gì? Nếu ếch có thể trong trạng thái hiện hữu vô hình mẫu, nó có trở thành ong không?
Nhất định rồi! Là ong là khả
năng của mọi người; mọi người đều có thể trưởng thành trong việc là ong. Cuộc sống
tự phát, sống động, vô hình mẫu, cuộc sống từ khoảnh khắc nọ sang khoảnh khắc
kia, là cánh cổng tới nó, chìa khoá cho nó. Nếu người ta có thể sống không phải
từ quá khứ thế thì người ta là con ong, và thế thì có mật khắp xung quanh.
Tôi biết khó giải thích điều
này cho một con ếch. Câu hỏi là phải: "Dẫu sao thì mật là gì?" Con ếch
chưa bao giờ biết về nó cả. Và nó sống, sống ở ngay rễ cây nơi hoa nở và ong hút
mật, nhưng nó đã không đi theo chiều hướng đó.
Với 'ếch', Saraha ngụ ý người sống
với quá khứ, bị vây hãm trong quá khứ, trong kí ức. Khi bạn sống với quá khứ, bạn
chỉ dường như sống, bạn không sống thực. Khi bạn sống với quá khứ, bạn sống như
cái máy, không như con người. Khi bạn sống với quá khứ, đấy là sự lặp lại, đấy
là sự lặp lại đơn điệu; bạn bỏ lỡ vui sướng, niềm vui của cuộc sống và sự tồn tại.
Đó là điều mật là gì: niềm vui của cuộc sống, vị ngọt của hiện hữu ở đây và bây
giờ, vị ngọt của việc có khả năng hiện hữu. Niềm vui đó là mật... và có hàng
triệu đoá hoa đang nở khắp xung quanh, toàn bộ sự tồn tại đầy những hoa.
Nếu bạn biết cách hút mật, nếu
bạn biết cách vui mừng, bạn trở thành hoàng đế; nếu bạn không biết, bạn vẫn còn
là kẻ ăn mày. Những chim chóc này đang hót ở đây... mật đang bày ra! Ong sẽ hút
mật, ếch sẽ bỏ lỡ. Bầu trời này, mặt trời này, những người này quanh bạn... mọi
người đều đang mang những nguồn mật vô hạn, mọi người đều đang tuôn chảy với vị
ngọt và tình yêu. Nếu bạn biết cách hút nó và cách nếm nó, nó ở khắp mọi chỗ -
Thượng đế là điều Saraha gọi là mật.
Ong có đôi điều... và những điều
phải được hiểu, và chúng là những điều rất nguy hiểm. Một: ong chẳng bao giờ bị
gắn bó vào bất kì hoa nào. Đó là bí mật sâu sắc nhất: ong không bị gắn bó với bất
kì hoa nào. Nó không có gia đình hạt nhân, không vợ, không chồng. Nó đơn giản
đi tới bất kì đâu mà bất kì hoa nào mời nó. Nó có tự do.
Con người đã trở nên bị giam hãm vào với gia đình. Mật tông rất chống lại gia đình, và điều sáng suốt này là vĩ đại. Mật tông nói chính bởi vì gia đình mà tình yêu đã hoàn toàn bị hỏng, mà vị ngọt của cuộc sống đã hoàn toàn bị đầu độc. Mọi người đều níu bám vào lẫn nhau, mọi người đều cố gắng sở hữu lẫn nhau, không tận hưởng mà sở hữu. Sở hữu đã trở thành việc tận hưởng. Đã xảy ra dịch chuyển lớn: bạn ở cùng với người đàn bà không phải để tận hưởng cô ấy - bạn không tận hưởng cô ấy chút nào - mà để sở hữu. Chính trị đã bước vào, tham vọng đã bước vào, kinh tế đã bước vào... tình yêu không có đó.
Tình yêu không biết tới sở hữu.
Tôi không nói bạn không thể sống với người đàn bà được lâu - bạn có thể sống
nhiều kiếp với nhau - nhưng sẽ không có gia đình. Với 'gia đình' tôi ngụ ý việc
sở hữu hợp pháp; với 'gia đình' tôi ngụ ý yêu cầu. Chồng có thể yêu cầu từ vợ,
anh ta có thể nói, "Em có nghĩa vụ phải cho anh tình yêu!" Không ai
có nghĩa vụ phải cho ai tình yêu cả. Chồng có thể ép buộc vợ yêu mình. Khi bạn
có thể ép buộc ai đó yêu, tình yêu biến mất; thế thì chỉ có giả vờ. Thế thì vợ
hoàn thành nghĩa vụ, thế thì chồng hoàn thành nghĩa vụ. Nghĩa vụ không phải là
tình yêu! Tình yêu là mật, nghĩa vụ là là đường trắng; bạn sẽ khổ sở vì bệnh tiểu đường chẳng chóng thì chầy. Nó là chất độc, nó là chất độc thuần tuý, đường
trắng. Vâng, nó có vị tương tự, có hơi chút giống mật, nhưng nó không phải là mật.
Gia đình mang tính rất sở hữu.
Gia đình chống lại con người, nó chống lại xã hội, nó chống lại tình anh em phổ
quát. Biên giới của gia đình là sự giam cầm của bạn. Bạn có thể không cảm thấy
điều đó, bởi vì bạn đã quen với nó.
Đi qua biên giới quốc gia, bạn có
cảm thấy xấu hổ không? Thế thì bạn biết rằng quốc gia này không phải là quốc
gia của bạn, nó là một nhà tù lớn. Đi ra và đi vào bạn sẽ biết: tại trạm kiểm
soát, tại sân bay, bạn sẽ biết trong khi đi qua hải quan rằng bạn là tù nhân. Tự
do là hư huyễn, chỉ là phân bò linh thiêng. Nhưng sống trong một quốc gia, nếu
bạn không đi qua biên giới, bạn sẽ chẳng bao giờ biết về điều đó; bạn sẽ nghĩ bạn
tự do. Bạn không tự do! Vâng sợi dây là lớn - bạn có thể đi vòng quanh, nhưng bạn
không tự do.
Và đấy là trường hợp đối với gia
đình. Nếu bạn bắt đầu đi qua biên giới, thế thì bạn sẽ biết bạn bị tù. Nếu bạn
bắt đầu yêu hàng xóm, thế thì gia đình bạn sẽ chống lại bạn. Nếu bạn hạnh phúc với
người người đàn bà khác, vợ bạn là kẻ thù của bạn. Nếu bạn khiêu vũ với người
đàn ông khác, chồng bạn phát điên vì bạn. Anh ta sẽ muốn giết chết bạn, và mới
chỉ ngày hôm trước anh ta còn nói, "Anh yêu em nhiều lắm, anh có thể chết
vì em."
Chỉ đi qua biên giới, và bạn sẽ
biết rằng bạn là tù nhân. Chưa bao giờ qua biên giới và bạn có thể sống trong dốt
nát phúc lạc rằng mọi thứ đều tốt cả.
Chính gắn bó, chính sở hữu đã
phá huỷ khả năng của bạn đi tới nhiều đoá hoa, để thưởng thức tất cả các đoá
hoa. Nghĩ xem về con ong hút mật từ chỉ một hoa - mật đó sẽ không rất giầu có,
tính giầu có tới từ tính đa dạng. Cuộc sống của bạn chán chường, nó không giầu
có.
Mọi người tới tôi và họ nói,
"Tôi chán quá! Tôi phải làm gì?" Họ đang làm mọi thứ để được chán và
họ nghĩ dường như việc chán đang xảy ra từ đâu đó khác. Bây giờ, bạn đang sống
với một người đàn bà mà bạn không yêu nữa, nhưng kinh sách của bạn có lần nói bạn
đã hứa, bạn phải hoàn thành lời hứa: hãy là một người biết giữ lời hứa. Một khi
bạn đã cam kết, bạn phải hoàn thành cam kết đó. Bây giờ nếu bạn chán, chẳng có
gì ngạc nhiên cả: tình yêu đã biến mất!
Cứ dường như là bạn bị buộc phải
ăn cùng một thứ mọi ngày - bạn sẽ có thể hưởng thú nó được bao lâu? Bạn có thể
đã hưởng thú nó vào ngày đầu tiên, vâng, ngày thứ hai, ngày thứ ba... nhưng thế
rồi nó sẽ bắt đầu chọc tức bạn. Thế rồi cứ mãi mãi...! Thế thì bạn sẽ bắt đầu
chán. Và bởi vì con người chán nên người đó phát minh ra cả nghìn lẻ một cách để
làm phân tán tâm trí mình: ngồi dính chặt vào ghế trước ti vi trong sáu giờ -
ngu xuẩn làm sao - hay đi xem phim, hay nghe radio, hay đọc báo, hay đi tới câu
lạc bộ nơi những người chán như bạn tụ tập với nhau. Bằng cách nào đó người ta
cố gắng làm mình bị phân tán khỏi cái chán xảy ra từ mối quan hệ.
Cố gắng hiểu. Mật tông nói: Là
con ong, tự do! Mật tông không nói rằng nếu bạn yêu một người đàn bà thì đừng ở
cùng cô ấy. Ở cùng với cô ấy, nhưng cam kết là hướng tới tình yêu, chứ không hướng
tới người đàn bà này; cam kết là hướng tới tình yêu, không hướng tới người đàn
ông này. Đây là khác biệt cơ bản: bạn cam kết với tình yêu, bạn cam kết với hạnh
phúc. Khi tình yêu biến mất, khi hạnh phúc ra đi, thế thì nói lời cám ơn và ra
đi.
Và điều như vậy nên là trường hợp
cho mọi thứ trong cuộc sống của bạn. Nếu bạn là bác sĩ và bạn chán với công việc
của mình, thế thì bạn nên có khả năng vứt bỏ nó vào bất kì lúc nào, với bất kì
giá nào. Với rủi ro, cuộc sống trở thành cuộc phiêu lưu. Nhưng bạn nghĩ,
"Bây giờ mình bốn mươi, bốn mươi lăm, và làm sao mình có thể vứt bỏ công
việc được? Và công việc đang làm ra tiền"... nhưng về mặt tâm linh, tâm
lí, bạn đang chết! Bạn đang tự tử dần dần. Thế thì điều đó là hoàn toàn được -
nếu bạn muốn phá huỷ bản thân mình và cứu lấy số dư ngân hàng, thế thì điều đó
là hoàn toàn được.
Nhưng khoảnh khắc bạn cảm thấy
rằng công việc này không còn là công việc thoả mãn nữa, vứt nó đi! Đây là cách
mạng Mật tông. Khoảnh khắc bạn thấy rằng cái gì đó không còn hấp dẫn nữa, đã mất
phẩm chất của quyến rũ, của say mê, không còn từ lực, thế thì đừng níu bám lấy
nó. Thế thì nói, "Tôi rất tiếc." Thế thì cảm thấy biết ơn với quá khứ,
về tất cả những điều đã xảy ra qua con người này, qua công việc này, qua bất kì
cái gì, nhưng vẫn còn cởi mở trong tương lai. Đây là ý nghĩa của việc là con
ong. Và Saraha nói: Chỉ ong mới biết rằng từng đoá hoa đều đầy mật.
Nhưng tôi không nói đi tới cực
đoan đối lập. Có những người có thể đi tới cực đoan đối lập, và con người ngu
xuẩn thế... Mới ngày hôm nọ tôi đọc về một cộng đồng ở Đức: Cộng đồng phân tích
hành động. Bây giờ có qui tắc trong cộng đồng của họ rằng bạn không thể ngủ với
cùng người phụ nữ trong hai đêm. Bây giờ điều này lại là ngu xuẩn. Dường như
con người là kẻ ngốc đến mức bạn chẳng thể nào giúp được cho anh ta. Nếu bạn ngủ
hai đêm liên tiếp với một người đàn bà, cộng đồng sẽ tống bạn ra.
Bây giờ cực đoan này đã chứng tỏ
sai. Đây là một cực đoan khác... nó sẽ chứng tỏ sai! Cực đoan thứ nhất là kìm
nén: bạn phải ngủ với cùng một người đàn bà trong nhiều năm, trong cả đời bạn,
với cùng người đàn ông, chẳng biết tại sao, tại sao bạn cứ tiếp tục. Xã hội nói
vậy, nhà nước nói vậy, tu sĩ và chính khách nói vậy: rằng toàn bộ xã hội phụ
thuộc vào sự ổn định của gia đình hạt nhân của bạn. Cái xã hội mất trí này phụ
thuộc vào gia đình mất trí; gia đình mất trí này là đơn vị, là viên gạch, để từ
đó toàn bộ nhà tù được dựng lên.
Các chính khách mất trí phụ thuộc
vào gia đình mất trí, tôn giáo mất trí phụ thuộc vào gia đình mất trí. Họ đã từng
kìm nén bạn; họ không cho phép bạn đi khỏi người đàn bà này hay người đàn ông
này hay mối quan hệ. Họ nói bạn phải sống cùng nó, nếu không thì bạn là tội phạm,
kẻ tội lỗi. Họ làm cho bạn rất sợ địa ngục và ngọn lửa địa ngục.
Bây giờ, cực đoan đối lập này,
rằng bạn không thể ở cùng một người đàn bà đêm tiếp nữa. Điều này nữa cũng lại
là kìm nén. Nếu bạn muốn ở cùng cô ấy đêm tiếp nữa...? Thế thì điều đó là kìm
nén. Với kìm nén thứ nhất, tình yêu biến mất và cái chán đi vào. Với kìm nén thứ
hai, thân mật sẽ biến mất và bạn sẽ cảm thấy rất xa lạ, như hòn đảo. Bạn sẽ
không cảm thấy gốc rễ của mình ở đâu cả.
Mật tông nói: Ở chính giữa đường. Ở chỗ đó, ở cùng với người đó, ở cùng với việc đó, nơi bạn đang tận hưởng, bằng không thì thay đổi đi. Nếu bạn có thể tận hưởng người đàn bà này trong cả đời bạn, điều đó là tuyệt vời, điều đó là cực kì đẹp. Bạn may mắn, bởi vì thế thì thân mật sẽ trưởng thành, gốc rễ của bạn sẽ đi vào trong nhau, hiện hữu của các bạn sẽ trở thành xoắn xuýt. Dần dần các bạn sẽ trở thành một người, một linh hồn, và đó là kinh nghiệm vĩ đại, đỉnh cao nhất của Mật tông sẽ được biết tới qua nó! Nhưng đây không phải là gia đình, đây là chuyện tình. Bạn đã đi vào trong chính chiều sâu của tình yêu.
Bây giờ kiểu người này, kiểu cộng
đồng phân tích hành động A. A. này, những kiểu người này là nguy hiểm! Họ nghĩ
họ đang làm điều gì đó rất lớn lao; họ đơn giản phản ứng lại. Xã hội đã làm điều
gì đó sai, bây giờ họ đang phản ứng lại quá nhiều và đi sang cực đoan đối lập,
cái sẽ lại sai nữa. Con người phải được quân bình ở đâu đó - điều thứ nhất.
Điều thứ hai... Saraha nói,
"trạng thái vô cấu trúc, vô hình mẫu của bản thể." Nếu bạn sống qua
thói quen, bạn không thể tận hưởng được cuộc sống bởi vì thói quen là của cái
cũ. Làm sao bạn có thể tận hưởng cùng một điều lặp đi lặp lại mãi được? Tâm trí
bạn vẫn còn như cũ; thế thì sẽ có chán. Bạn thậm chí có thể thay đổi người đàn
bà và đàn ông, nhưng bạn vẫn như cũ, cho nên năm mươi phần trăm bao giờ cũng
như cũ. Sẽ có chán.
Cho nên đầu tiên Mật tông nói: Đừng bao giờ bị ám ảnh với bất kì người nào, vẫn còn tự do với các nhân vật. Thứ hai, Mật tông nói: Vẫn còn tự do với quá khứ của bạn - thế thì bạn là một trăm phần trăm tự do, như con ong. Bạn có thể bay đi bất kì đâu; chẳng cái gì giữ lấy bạn, tự do của bạn là hoàn toàn.
Đừng khăng khăng với mẫu hình
quá khứ của mình. Thử sáng tạo, cố gắng đổi mới! Là kẻ phiêu lưu, người khám
phá, tận hưởng cuộc sống qua những cách thức mới; tìm những con đường mới để tận
hưởng nó. Trong thực tế, đi tìm những cách mới để làm cùng điều cũ, nhưng tìm
cách mới.
Có vô hạn khả năng... Bạn có thể
tới cùng kinh nghiệm từ nhiều cánh cửa, và từng cánh cửa sẽ cho bạn tầm nhìn
khác. Thế thì cuộc sống là giầu có; có vị ngọt, có niềm vui, có lễ hội - đó là
mật là gì. Đừng bị giới hạn trong hình mẫu của con ếch! Vâng, con ếch có thể nhảy
một chút, nhảy đây đó... nó không thể bay và không thể biết rằng mỗi đoá hoa đều
đang mang hương thơm thiêng liêng. Điều Saraha ngụ ý bởi mật là biểu dụ thi ca
cho Thượng đế, rằng từng sinh linh đều mang điều thiêng liêng.
Mọi người tới tôi và họ nói,
"Chúng tôi muốn biết Thượng đế - Thượng đế ở đâu?" Bây giờ câu hỏi
này là ngớ ngẩn. Ở đâu mà chẳng có ngài! Bạn hỏi ngài ở đâu; bạn phải mù chết.
Bạn không thể thấy ngài, rằng chỉ ngài hiện hữu đó sao? Trong cây cối và trong
chim chóc, trong con vật, trong dòng sông, trong mỏm núi, trong đàn ông, trong
đàn bà... ngài ở mọi nơi. Ngài đã lấy biết bao nhiêu hình dạng bao quanh bạn,
nhảy múa quanh bạn. Từ mọi nơi ngài đang nói "Xin chào!" mà bạn không
nghe. Từ mọi nơi ngài đang gọi bạn. Từ mọi nơi ngài đang mời bạn: "Lại với
ta đi!" nhưng bạn bằng cách nào đó, vẫn cứ giữ mắt nhắm; hay bạn đã thành
người mù, bạn chẳng nhìn đi đâu cả.
Bạn chỉ nhìn theo một cách rất
chật hẹp, theo một cách rất hội tụ. Nếu bạn đang tìm tiền bạc, bạn chỉ tìm tiền,
thế thì bạn không nhìn đi đâu hết cả. Nếu bạn đang tìm quyền lực, bạn chỉ tìm
quyền lực và bạn không nhìn đi đâu hết cả. Và nhớ lấy, Thượng đế không trong tiền
bạc, bởi vì tiền bạc do con người làm ra và Thượng đế không thể do con người
làm ra được. Khi tôi nói Thượng đế ở mọi nơi, nhớ những thứ này phải không được
bao hàm những thứ con người làm ra. Thượng đế không thể do con người làm ra được.
Thượng đế không trong tiền bạc; tiền bạc là phát minh rất tinh ranh của con người.
Và Thượng đế không trong quyền lực; cái đó nữa lại là điên khùng của con người.
Chính ý tưởng chi phối ai đó là mất trí. Chính ý tưởng rằng, "Mình phải có
quyền lực còn người khác thì không quyền lực" là ý tưởng của người điên, ý
tưởng huỷ diệt.
Thượng đế không trong chính trị và Thượng đế không trong tiền bạc và Thượng đế không trong tham vọng, nhưng Thượng đế ở mọi nơi mà con người đã không phá huỷ được ngài, nơi con người đã không tạo ra được cái gì đó của riêng mình. Đây là một trong những điều khó khăn nhất trong thế giới hiện đại, bởi vì bạn bị bao quanh bởi quá nhiều thứ nhân tạo. Bạn không thể thấy sự kiện về điều đó sao?
Khi bạn ngồi gần cây, thật dễ
dàng để cảm thấy Thượng đế. Khi bạn ngồi trên con đường rải nhựa... bạn có thể
cứ tìm trên đường rải nhựa, bạn sẽ không tìm thấy Thượng đế. Điều đó quá vất vả.
Khi bạn đang trong một thành phố hiện đại, chỉ toàn xi măng và bê tông, bạn sẽ
không cảm thấy Thượng đế, bởi vì những thứ người làm ra không trưởng thành. Đấy
là một trong các vấn đề: những thứ con người làm ra không trưởng thành. Chúng
là chết, chúng không có cuộc sống nào. Những thứ Thượng đế làm ra đều trưởng
thành. Ngay cả núi cũng trưởng thành! Himalayas vẫn đang trưởng thành, vẫn đang
cao hơn và cao hơn. Cái cây trưởng thành, đứa trẻ trưởng thành.
Những thứ con người làm ra
không trưởng thành, kể cả những thứ vĩ đại nhất. Thậm chí bức tranh của một
Picasso sẽ chẳng bao giờ trưởng thành, cho nên còn nói gì tới toà nhà xi măng,
bê tông? Ngay cả âm nhạc của Beethoven cũng sẽ chẳng bao giờ trưởng thành, vậy
còn nói gì tới công nghệ, máy móc nhân tạo?
Quan sát xem! Bất kì khi nào bạn
thấy trưởng thành, có Thượng đế, bởi vì chỉ Thượng đế mới trưởng thành, không
cái gì khác. Trong mọi thứ, chỉ Thượng đế trưởng thành. Khi một cái lá mới nhú
ra trên cây, đấy là Thượng đế nhú ra từ cây. Khi con chim tung cánh, đấy là Thượng
đế tung cánh. Khi bạn thấy một cô gái nhỏ cười hay cậu con trai nhỏ khúc khích,
đấy là Thượng đế đang khúc khích. Khi bạn thấy nước mắt lăn ra từ mắt người đàn
bà hay đàn ông, đấy là Thượng đế đang khóc.
Bất kì khi nào bạn thấy tính sống
động, vâng, có Thượng đế; lắng nghe chăm chú, lại gần hơn, cảm thấy cẩn thận
hơn. Thận trọng! - Bạn đang trên mảnh đất linh thiêng.
Mật tông nói: Nếu bạn vứt bỏ vải
che mắt... đó là điều Mật tông ngụ ý bởi 'kiểu sống vô hình mẫu'. Nếu bạn vứt bỏ
vải che mắt mình, nếu bạn bắt đầu mở mắt ra trống rỗng như chúng có định mệnh
là như vậy, bỗng nhiên bạn sẽ thấy rằng bạn có thể thấy theo mọi hướng. Bạn đã
bị xã hội lừa để chỉ nhìn theo những hướng nào đó; xã hội đã hoán cải bạn thành
nô lệ.
Có mưu đồ lớn... Từng đứa trẻ
nhỏ đều bị làm hỏng; ngay lập tức, khoảnh khắc nó được sinh ra, xã hội bắt đầu
làm hỏng nó. Cho nên trước khi nó trở nên tỉnh táo, nó là một nô lệ và bị làm
què quặt, què quặt theo cả nghìn lẻ một cách. Khi một người bị làm què quặt,
người đó sẽ phải phụ thuộc vào gia đình, vào xã hội, vào quốc gia, vào chính phủ,
vào cảnh sát, vào quân đội - người đó sẽ phải phụ thuộc vào cả nghìn lẻ một thứ.
Và bởi vì sự phụ thuộc đó mà người đó bao giờ cũng sẽ là nô lệ, người đó sẽ chẳng
bao giờ trở thành một người tự do. Cho nên xã hội làm què quặt, què quặt theo
cách tinh vi thế. Và bạn không biết: trước khi bạn có khả năng biết điều gì đó,
bạn đã bị làm què quặt rồi.
Mật tông nói: Lấy lại sự lành mạnh!
Hoàn tác bất kì cái gì xã hội đã làm cho bạn! Dần dần trở nên tỉnh táo và bắt đầu
hoàn tác lại những dấu ấn mà xã hội đã ép buộc lên bạn, và bắt đầu sống cuộc sống
của bạn. Nó là cuộc sống của bạn, nó không phải là việc của ai đó khác, nó hoàn
toàn là cuộc sống của bạn. Nó là món quà của Thượng đế cho bạn, món quà cá nhân
cho bạn, với tên họ viết tắt của bạn lên nó. Bạn tận hưởng nó, bạn sống nó! Và
thậm chí nếu bạn phải trả nhiều cho nó, cũng xứng đáng trả. Cho dù đôi khi bạn
phải trả cho cuộc sống của mình bằng cuộc sống của mình, điều đó nữa cũng hoàn
toàn tốt.
Mật tông là rất nổi dậy. Nó tin vào một loại xã hội hoàn toàn khác, xã hội không mang tính sở hữu, xã hội không hướng đồng tiền, xã hội không hướng quyền lực. Nó tin vào một loại gia đình khác, gia đình không mang tính sở hữu và sẽ không phủ nhận cuộc sống. Gia đình chúng ta mang tính phủ nhận cuộc sống.
Một đứa trẻ được sinh ra và cả
gia đình cố gắng giết chết mọi niềm vui của cuộc sống. Bất kì khi nào đứa trẻ
vui sướng, nó sai; còn bất kì khi nào nó buồn và mặt dài và ngồi trong xó nhà,
mọi sự đều tốt. Người bố nói, "Tốt! Đứa con trai rất tốt." Người mẹ rất
hạnh phúc bởi vì nó không gây rắc rối. Bất kì khi nào đứa trẻ sống động, đều có
nguy hiểm, và mọi người cố gắng giết chết niềm vui của đứa trẻ.
Và về cơ bản mọi niềm vui đều
có liên quan tới tính dục. Còn xã hội và gia đình sợ dục tới mức họ không thể
nào cho phép trẻ con được vui sướng dục - và đó là cơ sở của mọi niềm vui sướng!
Điều đó rất hạn chế: trẻ con thậm chí không được phép sờ vào cơ quan sinh dục của
chúng, trẻ con không thể chơi với chúng. Bố sợ, mẹ sợ... mọi người đều sợ! Sợ của
họ tới từ bố mẹ riêng của họ; họ đều thần kinh.
Bạn không thấy sao? Một đứa trẻ
đang chơi với cơ quan dục của nó và ngay lập tức mọi người nhảy lên nó: "Đừng!
Chớ có làm điều đó lần nữa!" Và nó không làm gì cả... nó đơn giản hưởng
thú thân thể mình, và một cách tự nhiên cơ quan dục là nhạy cảm nhất, sống động
nhất, thích thú nhất. Bỗng nhiên một cái gì đó bị cắt đi trong đứa trẻ. Nó trở
nên sợ hãi. Cái gì đó trong năng lượng của nó bị chặn lại. Bây giờ bất kì cái
gì nó cảm thấy sung sướng thì nó sẽ cảm thấy mặc cảm nữa; bây giờ mặc cảm đã bị
đẩy vào bên trong nó. Và bất kì khi nào nó cảm thấy mặc cảm, nó sẽ cảm thấy rằng
nó là kẻ tội lỗi, nó đang làm cái gì đó sai.
Đây là quan sát của tôi về hàng
nghìn sannyasins: bất kì khi nào họ hạnh phúc, họ bắt đầu cảm thấy mặc cảm. Họ
bắt đầu tìm bố mẹ, người phải ở đâu đó xung quanh, và ai sẽ nói "Dừng lại!
Con đang làm gì đấy?" Bất kì khi nào họ buồn, mọi sự đều yên ổn. Buồn rầu
được chấp nhận, khổ được chấp nhận; vui sướng bị chối bỏ.
Và trẻ con bằng cách nào đó bị
ngăn cản không cho biết niềm vui sướng của cuộc sống. Bố và mẹ làm tình... trẻ
con biết điều đó. Chúng nghe thấy âm thanh, đôi khi chúng cảm thấy rằng điều đó
đang xảy ra, nhưng chúng không được phép tham dự vào trong đó, thậm chí không
được phép ở đó. Điều đó là xấu, điều đó là tiêu cực. Trẻ con nên tham dự. Khi bố
và mẹ làm tình, trẻ con nên chơi xung quanh; chúng nên cảm thấy hạnh phúc với bố
và mẹ đang làm tình.
Chúng nên biết rằng tình yêu là
hiện tượng đẹp, không phải là cái gì xấu, chẳng có gì mà làm riêng tư, chẳng có
gì phải che giấu, chẳng có gì phải giữ bí mật. Đấy không phải là tội lỗi, đấy
là vui sướng! Và nếu trẻ con có thể thấy bố mẹ chúng làm tình, hàng nghìn bệnh
dục sẽ biến mất khỏi thế giới này, bởi vì vui sướng của chúng sẽ bùng nổ. Và
chúng sẽ cảm thấy kính trọng với bố và mẹ. Vâng, một ngày nào đó chúng cũng sẽ
làm tình, và chúng sẽ biết rằng đấy là lễ hội lớn. Nếu chúng có thể thấy bố và
mẹ làm tình, dường như họ đang cầu nguyện và thiền, sẽ có tác dụng lớn.
Mật tông nói rằng tình yêu nên
được tiến hành với lễ hội như vậy, với tôn kính, kính nể tôn giáo lớn lao tới mức
trẻ con có thể cảm thấy rằng cái gì đó lớn lao đang xảy ra. Niềm vui sướng của
họ sẽ phát triển, và sẽ không có mặc cảm nào trong niềm vui của họ. Thế giới
này có thể cực kì hạnh phúc, nhưng thế giới này lại không hạnh phúc. Rất hiếm
khi bắt gặp một người hạnh phúc, rất rất hiếm hoi. Và chỉ người hạnh phúc mới
lành mạnh; người bất hạnh là không lành mạnh.
Mật tông có tầm nhìn khác, một
tầm nhìn toàn bộ, khác triệt để về cuộc sống. Bạn có thể trở thành con ong,
trong tự do của mình bạn trở thành con ong. Nô lệ, bạn là con ếch; tự do, bạn
là con ong.
Lắng nghe thông điệp của tự do.
Sẵn sàng được tự do với mọi thứ tạo ra tù túng. Bạn phải tỉnh táo và nhận biết
Câu hỏi thứ hai:
Osho ơi, tôi là một giáo viên, một loại trộn
lẫn có giảm bớt của tu sĩ, chính khách và học giả - tất cả những thứ thầy ghét
cay ghét đắng. Liệu có hi vọng nào cho tôi không? Mà tôi cũng đã năm mươi sáu rồi.
Tốt nhất giá mà tôi sống phần còn lại cuộc đời này trong kiên nhẫn và hi vọng,
vận may tốt hơn cho lần sau được không?
Không hi vọng nào cho tu sĩ,
cho chính khách, cho học giả, thậm chí không cho cả kiếp sau! Nhưng bạn có thể
vứt bỏ việc là tu sĩ, là chính khách, là học giả vào bất kì khoảnh khắc nào, và
có hi vọng. Nhưng không hi vọng gì cho tu sĩ, không hi vọng gì cho chính khách,
không hi vọng gì cho học giả. Tôi tuyệt đối về điều đó. Thậm chí đến kiếp sau
hay kiếp sau của kiếp sau - không bao giờ. Tôi chưa bao giờ nghe nói về bất kì
tu sĩ nào đã từng đạt tới niết bàn, chưa bao giờ nghe nói về bất kì chính khách
nào đã từng gặp Thượng đế, chưa từng nghe nói về bất kì học giả nào đã từng trở
nên nhận biết, hiểu biết, trí huệ. Không, điều đó là không thể được.
Học giả tin vào tri thức, không
tin vào việc biết. Tri thức là từ bên ngoài, việc biết là từ bên trong. Học giả
tin cậy vào thông tin: thông tin cứ thu thập, nó trở thành tải trọng nặng,
nhưng chẳng cái gì trưởng thành bên trong cả. Thực tại bên trong vẫn còn như
cũ, dốt nát như trước.
Chính khách tìm kiếm quyền lực:
đấy là trò bản ngã. Và những người đạt tới là người khiêm tốn, không bản ngã.
Người bản ngã chẳng bao giờ đạt tới cả; bởi chính bản ngã của họ mà họ không thể
đạt tới được. Bản ngã là rào chắn lớn nhất giữa bạn và Thượng đế, rào chắn duy
nhất. Cho nên chính khách không thể tới được.
Và tu sĩ... tu sĩ rất tinh
ranh. Ông ta đang cố gắng trở thành người trung gian giữa bạn và Thượng đế, và
ông ta chẳng biết Thượng đế chút nào. Ông ta là kẻ lừa dối nhất, gian lận nhất.
Ông ta làm tội ác lớn nhất mà con người có thể làm: ông ta giả vờ rằng ông ta
biết Thượng đế; không chỉ có thế, mà rằng ông ta sẽ làm Thượng đế có sẵn cho bạn,
rằng bạn tới và theo ông ta và ông ta sẽ đưa bạn tới điều tối thượng! Ông ta có
thể biết nghi lễ, cách làm lời cầu nguyện, nhưng ông ta không biết điều tối thượng.
Làm sao ông ta có thể hướng dẫn bạn được? Ông ta là người mù, và khi người mù dẫn
người mù, cả hai đều rơi xuống mương.
Không hi vọng gì cho tu sĩ,
không hi vọng gì cho chính khách, không hi vọng gì cho học giả, nhưng có hi vọng,
Anand Tejas, cho bạn. Câu hỏi này là từ Anand Tejas. Có hi vọng cho bạn, mọi hi
vọng cho bạn.
Và vấn đề không phải là tuổi
tác. Bạn có thể năm mươi sáu, hay bẩy mươi sáu, hay một trăm linh sáu - điều đó
không thành vấn đề. Vấn đề không phải là tuổi tác bởi vì nó không phải là vấn đề
thời gian. Để đi vào vĩnh hằng, bất kì khoảnh khắc nào cũng đều phải như bất kì
khoảnh khắc nào khác, bởi vì người ta đi vào ở đây và bây giờ! Bạn có già bao
nhiêu thì cũng chẳng thành vấn đề, năm mươi sáu hay mười sáu? Mười sáu tuổi phải
đi vào ngay bây giờ và năm mươi sáu tuổi cũng phải đi vào ngay bây giờ; cả hai
đều phải đi vào ngay bây giờ. Và mười sáu tuổi cũng chẳng có ích, năm mươi sáu
cũng chẳng có ích gì. Có những vấn đề khác nhau cho cả hai, điều đó tôi biết.
Khi một thanh niên mười sáu tuổi muốn đi vào trong thiền hay vào Thượng đế thì
vấn đề của người đó là khác với vấn đề của người năm mươi sáu. Khác biệt là gì?
- nếu cuối cùng bạn cân chúng lên, khác biệt là về lượng, không về chất.
Mười sáu tuổi chỉ có mười sáu
năm quá khứ; theo cách đó anh ta ở vị thế tốt hơn người năm mươi sáu; người đó
có quá khứ năm mươi sáu năm. Người đó có tải trọng lớn phải vứt bỏ, nhiều gắn
bó: năm mươi sáu năm của cuộc sống, nhiều kinh nghiệm, nhiều tri thức. Người mười
sáu tuổi không có nhiều thứ để vứt bỏ. Anh ta có ít tải trọng, ít hành lí, chiếc
va li nhỏ - chỉ chiếc va li của cậu nhỏ. Người năm mươi sáu tuổi có nhiều hành
lí. Theo cách này người trẻ hơn ở vị thế tốt hơn.
Nhưng có điều khác: người già
không có nhiều tương lai. Người năm mươi sáu tuổi, nếu người đó định sống bẩy
mươi năm trên trái đất, chỉ còn lại mười bốn năm nữa thôi - không nhiều tương
lai, không nhiều tưởng tượng, không nhiều mơ mộng. Không có nhiều không gian.
Cái chết đang tới. Người mười sáu tuổi có tương lai dài, nhiều tưởng tượng, nhiều
mơ mộng.
Quá khứ là nhỏ nhưng tương lai
là lớn cho người trẻ; với người già quá khứ là lớn, tương lai là nhỏ. Về tổng
thể thì là như nhau: đây là bẩy mươi năm, cả hai đều phải vứt bỏ bẩy mươi năm.
Với người trẻ, mười sáu năm trong quá khứ, những năm còn lại trong tương lai:
tương lai cũng phải bị vứt bỏ nhiều như quá khứ. Cho nên cuối cùng, trong tính
toán chung cuộc, không có khác biệt.
Có mọi hi vọng cho bạn, Anand
Tejas. Và bởi vì bạn đã hỏi câu hỏi này, nên công việc đã bắt đầu. Bạn đã trở
nên tỉnh táo về tu sĩ, chính khách, học giả - điều đó là tốt. Trở nên nhận biết
về bệnh tật, biết nó là gì, là một nửa việc chữa trị.
Và bạn đã trở thành một
sannyasin, bạn đã tiến một bước vào cái không biết. Nếu bạn định ở cùng tôi, bạn
sẽ phải nói lời chia tay tu sĩ của mình, chính khách của mình, học giả của
mình. Nhưng tôi cảm thấy tin tưởng rằng bạn có thể làm điều đó, bằng không thì
thậm chí bạn đã không hỏi. Bạn đã cảm thấy rằng nó là vô nghĩa, tất cả những điều
bạn đã làm cho tới giờ đều vô nghĩa - bạn đã cảm thấy điều đó. Cảm giác đó là cực
kì có giá trị.
Cho nên tôi sẽ không nói kiên
nhẫn và đợi đến kiếp sau, không. Tôi chưa bao giờ thiên về trì hoãn cả; mọi trì
hoãn đều nguy hiểm và rất thủ đoạn. Nếu bạn nói, "Mình sẽ trì hoãn - trong
cuộc sống này chẳng cái gì có thể được làm cả," bạn đang tránh một tình huống.
Mọi thứ đều có thể được làm! Bạn đơn giản đang giả vờ. Và đây là thủ đoạn để tự
cứu mình: "Bây giờ cái gì có thể được làm nữa? Mình già rồi."
Ngay cả trên giường chết, vào
khoảnh khắc cuối cùng, thay đổi có thể xảy ra. Ngay cả khi một người sắp chết,
người đó vẫn có thể mở mắt mình trong một khoảnh khắc... và thay đổi có thể xảy
ra. Người đó có thể vứt bỏ toàn bộ quá khứ trước khi cái chết tới và người đó
có thể chết hoàn toàn tươi tắn. Và người đó đang chết theo cách mới: người đó
đang chết như một sannyasin, người đó đang chết trong thiền sâu. Và chết trong
thiền sâu thì không phải là chết chút nào, bởi vì người đó sẽ chết với nhận biết
hoàn toàn về cái bất tử.
Điều đó có thể xảy ra trong một
khoảnh khắc! Cho nên xin đừng trì hoãn, đừng nói: "Tốt nhất giá mà tôi sống
phần còn lại cuộc đời này trong kiên nhẫn...?" Không, vứt nó đi ngay bây
giờ. Nó là vô giá trị! - sao mang nó làm gì, sao phải đợi? Và nếu bạn đợi, kiếp
sau sẽ không khác gì đâu. Đó là lí do tại sao tôi nói không có hi vọng gì cho
tu sĩ và chính khách và học giả. Kiếp sau sẽ bắt đầu từ nơi bạn kết thúc kiếp
này. Lại tu sĩ, lại chính khách, lại học giả. Bạn sẽ có kiếp sau trong sự liên
tục với kiếp này. Làm sao nó sẽ khác đi được? Nó sẽ là cùng bánh xe quay nữa.
Và lần này tôi đang sẵn có cho
bạn. Ai biết được? - lần sau tôi có thể không sẵn có. Lần này, bằng cách nào
đó, mò mẫm trong bóng tối, bạn đã tình cờ gặp tôi. Lần sau, người ta chẳng bao
giờ biết được... Lần này bạn mất năm mươi sáu năm để đi tới một người mà qua
người đó cuộc cách mạng là có thể. Ai biết được, lần sau bạn có thể trở thành nặng
gánh hơn, chắc chắn bạn sẽ trở nên nặng gánh hơn - gánh nặng của quá khứ, và
gánh nặng của cuộc sống tiếp... Bạn có thể mất bẩy mươi năm để tới, hay để tìm
một thầy.
Đó là lí do tại sao tôi nói
không có hi vọng gì cho chính khách và tu sĩ và học giả cả trong tương lai.
Nhưng với bạn thì có mọi khả năng, bởi vì bạn không phải là tu sĩ và bạn không
phải là học giả và bạn không phải là chính khách. Làm sao bạn có thể là vậy được?
Đây là những điều tụ tập xung quanh, nhưng cốt lõi bên trong nhất bao giờ cũng
tự do. Đừng nghĩ về bản thân mình dưới dạng ếch, là ong đi!
Câu hỏi thứ ba:
Osho ơi, từ thiện nên đóng vai trò gì trong
cuộc sống của sannyasin?
Câu hỏi này không phải là từ
sannyasin, nó là từ Philip Martin. Điều thứ nhất, Philip Martin: trở thành
sannyasin đi. Bạn không nên hỏi những câu hỏi về người khác, điều đó là không lịch
sự; bạn nên hỏi những câu hỏi về bản thân mình.
Là một sannyasin và thế rồi hãy
hỏi. Nhưng câu hỏi này là có ý nghĩa, cho nên đằng nào tôi cũng sẽ trả lời nó.
Và tôi có cảm giác rằng sớm hay muộn Philip
Martin sẽ là một
sannyasin; cho dù câu hỏi biểu lộ một khuynh hướng nào đó.
Điều thứ nhất: mọi tôn giáo
trên thế giới đều nhấn mạnh vào từ thiện, dhan, quá nhiều. Và lí do là ở chỗ
con người bao giờ cũng cảm thấy mặc cảm với tiền. Từ thiện đã được thuyết giảng
nhiều thế để giúp cho con người cảm thấy chút ít nhẹ mặc cảm. Bạn sẽ ngạc
nhiên: trong tiếng Anh cổ có từ 'gilt' có nghĩa là tiền. Trong tiếng Đức có từ
geld có nghĩa là tiền, và 'gold' thì rất gần đó! Guilt, gilt, geld, gold... bằng
cách nào đó sâu bên dưới mặc cảm lớn có tham dự vào trong tiền.
Bất kì khi nào bạn có tiền, bạn
cũng đều cảm thấy mặc cảm. Và điều đó là tự nhiên bởi vì biết bao nhiêu người
không có tiền - làm sao bạn có thể tránh được mặc cảm? Bất kì khi nào bạn có tiền,
bạn đều biết ai đó đã trở nên nghèo hơn bởi vì bạn. Bất kì khi nào bạn có tiền,
bạn đều biết ở đâu đó ai đó sẽ bị chết đói, và số dư ngân hàng của bạn ngày một
trở nên lớn hơn. Đứa trẻ nào đó sẽ không có được thuốc; người nghèo nào đó sẽ
chết bởi vì người đó sẽ không có thức ăn. Làm sao bạn có thể tránh được những
điều này? Chúng sẽ có đó. Bạn càng có nhiều tiền, những điều này sẽ càng có nhiều
thêm ở đó bùng nổ trong tâm thức của bạn; bạn sẽ cảm thấy mặc cảm.
Từ thiện là để làm bớt nặng
gánh cho bạn khỏi mặc cảm, cho nên bạn nói, "Mình định làm điều gì đó:
mình định mở bệnh viện, mở trường cao đẳng. Mình đem tiền cho quĩ từ thiện này,
quĩ uỷ thác kia..." Bạn cảm thấy chút ít hạnh phúc hơn. Thế giới đã sống
trong nghèo đói, thế giới đã sống trong khan hiếm. Chín mươi chín phần trăm mọi
người đã sống cuộc sống nghèo khó, gần chết đói và chết, và chỉ một phần trăm số
người đã sống trong giầu có, với tiền bạc: họ bao giờ cũng cảm thấy mặc cảm. Để
giúp họ, tôn giáo đã phát triển ý tưởng về từ thiện. Đấy là để gạt bỏ cho họ khỏi
mặc cảm của mình.
Cho nên điều đầu tiên tôi muốn
nói là: Từ thiện không phải là đức hạnh, nó chỉ là sự giúp đỡ để giữ cho lành mạnh
của bạn được nguyên vẹn; bằng không thì bạn sẽ phát rồ. Từ thiện không phải là
đức hạnh, nó không phải là punya; không phải là bạn đã làm điều gì đó tốt khi bạn
làm từ thiện. Đấy chỉ là bạn ăn năn vì tất cả những điều xấu bạn đã làm trong
tích luỹ tiền bạc. Với tôi từ thiện không phải là phẩm chất lớn, nó là ăn năn,
bạn đang ăn năn. Một trăm đồng ru pi bạn kiếm được, mười đồng bạn đem cho từ
thiện, đấy là ăn năn. Bạn cảm thấy chút ít thoải mái hơn, bạn không cảm thấy điều
đó là tệ; bản ngã của bạn cảm thấy chút ít được bảo vệ. Bạn có thể nói với Thượng
đế, "Con không chỉ có bóc lột, con cũng giúp người nghèo." Nhưng đây
là kiểu giúp đỡ gì vậy? Một tay bạn vồ lấy một trăm ru pi, còn tay kia bạn cho
mười ru pi - thậm chí không phải là tiền lãi!
Đây là một thủ đoạn đã được
phát minh ra bởi cái gọi là những người tôn giáo, để giúp không phải cho người
nghèo mà cho người giầu. Để cho điều đó được hoàn toàn rõ ràng, đây là thái độ
của tôi: nó đã là một thủ đoạn để giúp cho người giầu, không cho người nghèo. Nếu
người nghèo mà được giúp đỡ, đấy chỉ là một hậu quả của nó, một sản phẩm phụ,
nhưng điều đó không phải là mục tiêu của nó.
Tôi nói gì với các sannyasins của
tôi? Tôi không nói về từ thiện; từ đó dường như xấu với tôi. Tôi nói về chia sẻ,
và với một phẩm chất hoàn toàn khác trong nó. Chia sẻ... nếu bạn có, bạn chia sẻ,
không phải bởi vì bởi việc chia sẻ bạn sẽ giúp người khác, không, nhưng bởi việc
chia sẻ bạn sẽ trưởng thành. Bạn càng chia sẻ, bạn càng trưởng thành.
Và bạn càng chia sẻ nhiều, bạn
càng có nhiều, dù nó là bất kì cái gì. Không chỉ là vấn đề tiền: nếu bạn có tri
thức, chia sẻ nó; nếu bạn có thiền, chia sẻ nó; nếu bạn có tình yêu, chia sẻ
nó. Bất kì cái gì bạn có, chia sẻ nó, lan toả nó khắp nơi; để nó lan đi như
hương thơm của đoá hoa bay theo gió. Điều đó chẳng liên quan gì đặc biệt với
người nghèo; chia sẻ với bất kì ai cái đang có sẵn... và có các kiểu người
nghèo khác nhau.
Người giầu có thể là nghèo bởi
vì người đó chưa bao giờ biết tình yêu nào - chia sẻ tình yêu với người đó. Người
nghèo có thể đã biết tới tình yêu nhưng lại không biết tới thức ăn tốt - chia sẻ
thức ăn cho người đó. Người giầu có thể có mọi thứ và không có hiểu biết - chia
sẻ hiểu biết của bạn cho người đó; người đó cũng là nghèo. Có cả nghìn lẻ một
kiểu nghèo. Bất kì cái gì bạn có, chia sẻ nó.
Nhưng nhớ: tôi không nói rằng
đây là đức hạnh và Thượng đế sẽ cho bạn một chỗ đặc biệt trên cõi trời, rằng bạn
bạn sẽ được đối xử đặc biệt, rằng bạn sẽ được coi là VIP (người rất quan trọng),
không. Bằng việc chia sẻ ở đây bây giờ bạn sẽ hạnh phúc hơn. Kẻ tích trữ chưa
bao giờ là người hạnh phúc cả. Kẻ tích trữ về cơ bản là bị táo bón. Người đó cứ
tích trữ; người đó không thể thảnh thơi, người đó không thể cho được. Người đó
cứ tích trữ; bất kì cái gì người đó thu được, người đó đơn giản tích trữ nó.
Người đó chưa bao giờ tận hưởng nó, bởi vì ngay cả trong tận hưởng nó bạn cũng
phải chia sẻ nó, bởi vì tất cả mọi việc tận hưởng đều là một loại chia sẻ.
Nếu bạn muốn thực sự tận hưởng
thức ăn của mình, bạn sẽ phải mời bạn bè. Nếu bạn thực sự muốn tận hưởng thức
ăn, bạn sẽ phải mời khách; bằng không thì bạn sẽ không có khả năng tận hưởng
nó. Nếu bạn thực sự muốn tận hưởng việc uống, làm sao bạn có thể tận hưởng nó một
mình trong phòng của bạn được? Bạn sẽ phải tìm bạn bè, những người say sưa khác
- bạn sẽ phải chia sẻ!
Vui sướng bao giờ cũng là chia
sẻ. Vui sướng không tồn tại một mình.
Làm sao bạn có thể hạnh phúc một
mình được? tuyệt đối một mình? Nghĩ mà xem! Làm sao bạn có thể hạnh phúc được,
tuyệt đối một mình? Không, vui sướng là mối quan hệ, nó là việc cùng nhau.
Trong thực tế ngay cả những người đã đi lên núi và đã sống một cuộc sống một
mình, họ cũng chia sẻ với sự tồn tại. Không một mình... họ chia sẻ với các ngôi
sao và núi non và chim chóc và cây cối, họ không một mình.
Nghĩ xem: trong mười hai năm
Mahavira đã đứng một mình trong rừng sâu, nhưng ông ấy không một mình. Tôi nói
với bạn, với đủ thẩm quyền, ông ấy không một mình. Chim chóc tới và chơi đùa
xung quanh, và các con vật sẽ tới và ngồi xung quanh, và cây cối sẽ xoè hoa lên
ông ấy, và các vì sao sẽ tới, và mặt trời sẽ lên. Và ngày và đêm, và mùa hè và
mùa đông... và suốt cả năm ròng... nó là vui sướng! Vâng, ông ấy xa với con người
- ông ấy phải như vậy, bởi vì con người đã làm biết bao nhiêu điều thiệt hại
cho ông ấy tới mức ông ấy cần xa khỏi họ để cho ông ấy có thể được chữa lành. Đấy
chỉ là để tránh con người trong một thời kì nào đó để cho họ không gây hại cho
ông ấy. Đó là lí do tại sao các sannyasins đôi khi đã đi vào trong sự một mình,
chỉ để chữa lành các vết thương của họ; bằng không thì mọi người sẽ cứ thọc dao
vào vết thương của bạn và họ sẽ làm cho chúng cứ còn chưa lành, họ sẽ không cho
phép bạn chữa lành, họ sẽ không cho bạn cơ hội để hoàn tác lại điều họ đã làm.
Trong mười hai năm Mahavira đã
im lặng, đứng, ngồi với đá và cây, nhưng ông ấy không một mình, ông ấy được
toàn thể sự tồn tại xô lại. Toàn thể sự tồn tại hội nhập vào ông ấy. Thế rồi một
ngày tới khi ông ấy được chữa lành, các vết thương của ông ấy được lành lặn, và
bây giờ ông ấy biết không ai có thể làm hại được ông ấy. Ông ấy đã vượt ra
ngoài. Không người nào có thể làm hại ông ấy thêm nữa. Ông ấy đã quay lại để
quan hệ với con người, để chia sẻ niềm vui sướng mà ông ấy đã đạt tới ở đó.
Kinh sách Jaina chỉ nói về sự
kiện là ông ấy đã rời bỏ thế giới, chúng không nói về sự kiện là ông ấy đã quay
lại vào thế giới. Đấy mới chỉ là một nửa câu chuyện, đấy không phải là câu chuyện
đầy đủ.
Phật đã đi vào rừng, nhưng ông ấy
đã quay lại. Làm sao bạn có thể cứ ở đó mãi khi bạn có nó? Bạn sẽ phải quay lại
và chia sẻ nó. Vâng, cũng tốt là chia sẻ với cây cối, nhưng cây cối không thể
hiểu nhiều thế. Chúng rất câm lặng. Cũng tốt là chia sẻ với các con vật, chúng
là đẹp. Nhưng cái đẹp của đối thoại con người, điều đó là không thể tìm thấy được
ở bất kì đâu khác; sự đáp ứng, sự đáp ứng con người! Họ phải quay lại với thế
giới, với con người, để chia sẻ niềm vui của mình, phúc lạc của mình, cực lạc của
mình.
'Từ thiện' không phải là một từ
tốt, nó là một từ rất nặng tải. Tôi nói về chia sẻ. Với các sannyasins của mình
tôi nói, chia sẻ đi. Trong từ 'từ thiện' cũng có cái xấu nào đó; dường như là bạn
có quyền hành cao hơn còn người khác thấp hơn bạn, dường như là bạn đang giúp
người khác, dường như là người đó đang túng thiếu. Điều đó là không tốt. Nhìn
vào người khác dường như người đó thấp hơn bạn, bạn có, còn người đó không có,
là không tốt; điều đó là vô nhân đạo.
Chia sẻ cho một viễn cảnh hoàn
toàn khác. Vấn đề không phải là liệu người khác có hay không có, vấn đề là ở chỗ
bạn đã thu được quá nhiều, bạn phải chia sẻ. Khi bạn cho từ thiện, bạn trông đợi
người khác cám ơn bạn. Khi bạn chia sẻ, bạn cám ơn người đó rằng người đó đã
cho phép bạn rót năng lượng mình ra, cái có quá nhiều trong bạn. Nó thành nặng
nề, bạn cảm thấy biết ơn.
Chia sẻ là từ dư thừa của bạn.
Từ thiện là dành cho cái nghèo của người khác, chia sẻ là từ sự giầu có của bạn.
Có khác biệt về chất.
Không, tôi không nói về từ thiện,
mà về chia sẻ. Chia sẻ đi! Bất kì cái gì bạn có, chia sẻ... và điều đó sẽ lớn
lên. Đó là luật cơ bản: bạn càng cho nhiều, bạn càng được nhiều. Đừng bao giờ
là kẻ keo kiệt trong việc cho.
Câu hỏi thứ tư:
Osho ơi, trong thiền tâm trí tôi vẫn cứ đi
năm trăm dặm một giờ. Tôi chưa bao giờ kinh nghiệm im lặng, và bất kì cái gì chứng
kiến đều xảy ra rất ngắn, như chớp loé. Tôi có làm phí thời gian của mình
không?
Tâm trí bạn có thể chậm đấy. Có
năm trăm dặm một giờ thôi sao?! Và bạn cho đây là tốc độ sao? Có thể bạn chậm đấy.
Tâm trí không biết tới tốc độ, nó đi nhanh thế; nó còn nhanh hơn ánh sáng: ánh
sáng đi 186,000 dặm trong một giây, tâm trí còn đi nhanh hơn điều đó. Nhưng chẳng
có gì phải lo nghĩ cả: đó là cái đẹp của tâm trí, đó là phẩm chất lớn lao! Thay
vì coi nó như tiêu cực, thay vì đánh nhau với nó, thân thiện với tâm trí.
Bạn nói: "Trong thiền tâm
trí tôi vẫn cứ đi năm trăm dặm một giờ." Cứ để cho nó đi! Để cho nó đi
nhanh hơn! Bạn là người quan sát, bạn quan sát tâm trí đi lòng vòng nhanh thế,
với tốc độ thế; tận hưởng điều này! Tận hưởng trò chơi này của tâm trí.
Trong tiếng Phạn chúng ta có một
thuật ngữ đặc biệt cho nó, chúng ta gọi nó là chidvilas, trò chơi của tâm trí.
Tận hưởng nó, trò chơi này của tâm trí đang xô tới các vì sao, đi nhanh thế từ
chỗ này sang chỗ nọ, nhảy khắp sự tồn tại. Cái gì sai trong nó? Cứ để nó là điệu
vũ đẹp, chấp nhận nó.
Cảm giác của tôi là ở chỗ điều
bạn đang làm là bạn đang cố gắng dừng nó lại; bạn không thể làm được điều đó.
Không ai có thể dừng tâm trí lại được! Vâng, tâm trí một ngày nào đó sẽ dừng lại,
nhưng không ai có thể dừng nó được. Tâm trí dừng lại, nhưng điều đó ở ngoài nỗ
lực của bạn, tâm trí dừng lại bên ngoài hiểu biết của bạn.
Bạn chỉ quan sát và cố gắng thấy
điều đang xảy ra, tại sao tâm trí này lại đang xô đẩy thế; nó không xô đẩy mà
không có lí do gì. Bạn phải tham vọng... cố gắng thấy tại sao tâm trí này xô đẩy,
nó xô đẩy đi đâu. Bạn phải tham vọng; nếu nó nghĩ về tiền bạc, thế thì cố hiểu...
Tâm trí không phải là vấn đề. Bạn bắt đầu mơ mộng về tiền, rằng bạn đã trúng xổ
số hay thế này thế nọ, và thế rồi bạn thậm chí còn bắt đầu lập kế hoạch cách
chi tiêu nó, mua cái gì và không mua cái gì. Hay tâm trí nghĩ bạn đã trở thành
tổng thống, thủ tướng, và thế rồi bạn bắt đầu nghĩ phải làm gì bây giờ, cách vận
hành đất nước, hay thế giới. Chỉ quan sát tâm trí, tâm trí đang đi hướng tới
cái gì. Phải có một hạt mầm sâu sắc trong bạn. Bạn không thể dừng tâm trí lại được
trừ phi hạt mầm đó biến mất.
Tâm trí đơn giản tuân theo mệnh
lệnh của hạt mầm bên trong nhất của bạn. Ai đó đang nghĩ về dục: thế thì ở đâu
đó có bản năng dục bị kìm nén. Quan sát nơi tâm trí đang xô tới; nhìn sâu vào
bên trong bạn, tìm ra nơi có hạt mầm.
Tôi đã từng nghe...
Ông cha xứ lo nghĩ rất nhiều.
"Nghe đây," ông ta nói với người cai quản giáo đường của mình,
"ai đó đã đánh cắp chiếc xe đạp của tôi."
"Ông ấy đã đi nó ở đâu,
thưa linh mục?" nhân vật đó hỏi. "Chỉ vòng quanh giáo xứ theo lời triệu
tập của tôi."
Người coi giáo đường gợi ý rằng
kế hoạch tốt nhất cho ông linh mục sẽ là hướng buổi lễ hôm chủ nhật của ông ấy
vào mười lời răn dạy. "Khi ông ấy nói đến chỗ 'Ngươi không nên ăn cắp,'
thì ông ấy và tôi sẽ quan sát các khuôn mặt - chúng ta sẽ sớm thấy."
Chủ nhật tới. Ông linh mục bắt
đầu thao thao về những lời răn dạy, thế rồi lạc mạch, ông ấy đổi chủ đề, và kéo
lê một cách khập khiễng.
"Thưa ông ấy," người
cai quản giáo đường nói, "tôi nghĩ rằng ông đã định nói..."
"Tôi biết, Giles, tôi biết.
Nhưng ông thấy đấy, khi tôi tới đoạn 'Ngươi không nên phạm tội thông dâm,' thì
tôi chợt nhớ tới nơi tôi đã bỏ quên chiếc xe đạp."
Chỉ thấy nơi bạn đã bỏ quên chiếc
xe đạp. Tâm trí đang xô đẩy bởi những lí do nào đó. Tâm trí cần hiểu biết, nhận
biết; đừng cố gắng dừng nó lại. Nếu bạn cố gắng dừng nó lại, ngay chỗ đầu tiên
bạn không thể thành công được. Tại chỗ thứ hai, nếu bạn có thể thành công - người
ta có thể thành công nếu người ta làm nỗ lực bền bỉ trong nhiều năm - nếu bạn
có thể thành công, bạn sẽ trở thành đờ đẫn. Không tỏ ngộ satori nào sẽ xảy ra từ
nó.
Ngay chỗ đầu tiên, bạn không thể
thành công được, và cũng tốt là bạn không thể thành công được. Nếu bạn có thể
thành công, nếu bạn xoay xở để thành công, điều đó sẽ rất không may mắn - bạn sẽ
trở nên đờ đẫn, bạn sẽ mất thông minh. Với tốc độ đó, có thông minh, với tốc độ
đó, có sự mài sắc liên tục cho lưỡi kiếm của suy nghĩ, logic, trí tuệ. Xin đừng
cố gắng dừng nó lại. Tôi không thiên về kẻ đần độn, và tôi không ở đây để giúp
bất kì ai trở thành ngu đần.
Nhân danh tôn giáo nhiều người
đã trở nên ngu đần. Họ gần như đã trở thành đồ ngốc, chỉ cố gắng dừng tâm trí
mà chẳng hiểu biết tại sao nó đi với tốc độ lớn thế - tại sao, ngay chỗ đầu
tiên? Tâm trí không thể đi mà không có nguyên nhân được. Không đi vào nguyên
nhân trong các tầng, các tầng sâu của vô thức, họ chỉ cố gắng dừng lại. Họ có
thể dừng lại, nhưng họ sẽ phải trả giá, và cái giá sẽ là ở chỗ thông minh của họ
sẽ bị mất.
Bạn có thể đi khắp Ấn Độ, bạn
có thể tìm thấy hàng nghìn sannyasins, mahatmas. Nhìn vào mắt họ: vâng, họ là
người tốt - tử tế, nhưng ngu xuẩn. Nếu bạn nhìn vào mắt họ, không có thông
minh, bạn sẽ không thấy cái gì sáng lên cả. Họ là người không sáng tạo, họ đã
không sáng tạo ra cái gì, họ chỉ ngồi đó. Họ sống vô vị, họ không phải là người
sinh động; họ đã không giúp ích cho thế giới này theo bất kì cách nào. Họ thậm
chí đã không tạo ra một bức tranh hay bài thơ hay bài ca, bởi vì ngay cả để tạo
ra một bài thơ, bạn sẽ cần thông minh, bạn sẽ cần phẩm chất nào đó của tâm trí.
Tôi sẽ không gợi ý rằng bạn dừng
tâm trí lại, thay vì thế, hiểu biết đi. Với việc hiểu biết, phép màu xảy ra.
Phép màu là ở chỗ với hiểu biết, dần dần - khi bạn hiểu ra nguyên nhân và những
nguyên nhân đó được nhìn sâu, và qua việc nhìn sâu vào những nguyên nhân đó, những
nguyên nhân đó biến mất - tâm trí chậm lại. Nhưng thông minh không bị mất, bởi
vì tâm trí không bị ép buộc.
Bạn đang làm gì nếu bạn không
loại bỏ các nguyên nhân bằng hiểu biết? Bạn đang lái xe, chẳng hạn, và bạn cứ
nhấn ga đồng thời bạn cố gắng nhấn phanh. Bạn sẽ phá huỷ toàn bộ máy của chiếc
xe, và có mọi khả năng bạn sẽ bị tai nạn. Điều này không thể được làm cùng
nhau. Nếu bạn đang nhấn phanh, xin nhả ga ra; đừng nhấn phanh thêm nữa, bằng
không thì bạn sẽ phá huỷ toàn bộ máy móc; bạn đang làm hai điều mâu thuẫn.
Bạn mang tham vọng và bạn cố gắng
dừng tâm trí lại sao? Tham vọng tạo ra tốc độ, cho nên bạn đang tăng tốc, và đặt
phanh lên tâm trí: bạn sẽ phá huỷ toàn bộ cơ chế tinh tế của tâm trí. Và tâm
trí là một hiện tượng rất tinh tế, tinh tế nhất trong toàn bộ sự tồn tại, cho
nên đừng ngu xuẩn về nó. Không cần dừng nó lại.
Bạn nói: "Tôi chưa bao giờ
kinh nghiệm im lặng, và bất kì cái gì chứng kiến đều xảy ra rất ngắn, như chớp
loé."
Cảm thấy hạnh phúc đi! Cho dù
đó là cái gì đó cực kì có giá trị. Những chớp loé đó, chúng không phải là chớp
loé thông thường. Bạn đừng chỉ coi chúng như được cho không! Có hàng triệu người
mà với họ thậm chí những thoáng nhìn nhỏ đã không xảy ra. Họ sẽ sống và chết và
họ chẳng bao giờ biết chứng kiến là gì, cho dù một khoảnh khắc. Bạn hạnh phúc đấy,
bạn may mắn đấy.
Nhưng bạn lại không cảm thấy biết
ơn. Nếu bạn không cảm thấy biết ơn, những chớp loé đó sẽ biến mất. Cảm thấy biết
ơn - chúng sẽ phát triển; với lòng biết ơn, mọi thứ đều phát triển. Cảm thấy hạnh
phúc rằng bạn được ân huệ; chúng sẽ phát triển. Với tính tích cực đó, mọi sự sẽ
phát triển.
"Và bất kì cái gì chứng kiến
đều xảy ra rất ngắn." Thì cứ để cho nó rất ngắn đi! Nếu nó có thể xảy ra
trong một phần khoảnh khắc, nó đang xảy ra; bạn sẽ phải nếm trải nó. Và với việc
nếm trải này, dần dần bạn sẽ tạo ra ngày một nhiều tình huống mà trong đó nó xảy
ra ngày một nhiều.
"Và tôi có làm phí thời
gian của mình không?" Bạn không thể làm phí thời gian được, bởi vì bạn
không có thời gian. Bạn có thể làm phí cái gì đó bạn sở hữu. Thời gian bạn
không sở hữu. Bằng cách nào thì thời gian cũng sẽ bị phí hoài; dù bạn thiền hay
không, thời gian sẽ bị phí hoài. Thời gian đang xô đi. Bất kì điều gì bạn làm -
làm bất kì cái gì, hay không làm gì cả - thời gian đang trôi đi. Bạn không thể
tiết kiệm thời gian cho nên làm sao bạn có thể làm phí thời gian được? Bạn chỉ
có thể làm phí cái gì đó mà bạn có thể tiết kiệm được. Bạn không sở hữu thời
gian. Quên điều đó đi!
Và cách dùng tốt nhất bạn có thể
có về thời gian là có những thoáng nhìn nhỏ này, bởi vì cuối cùng bạn sẽ đi tới
thấy chỉ những khoảnh khắc nhỏ đã được giữ lại là những khoảnh khắc của chứng
kiến, và tất cả những khoảnh khắc khác đều tiêu tán hết. Tiền mà bạn kiếm được,
danh vọng và bạn thu được, kính trọng mà bạn thu được, tất cả đều tiêu tán hết.
Chỉ vài khoảnh khắc bạn có những chớp loé của chứng kiến, chỉ những khoảnh khắc
đó mới được giữ lại. Chỉ những khoảnh khắc đó mới đi cùng bạn khi bạn rời bỏ cuộc
sống này. Chỉ những khoảnh khắc đó mới có thể đi được, bởi vì những khoảnh khắc
đó thuộc vào vĩnh hằng, chúng không thuộc vào thời gian.
Nhưng cảm thấy hạnh phúc là nó
đang xảy ra đi. Nó bao giờ cũng xảy ra chậm chạp, chậm chạp: từng giọt từng giọt
rồi đại dương lớn có thể trở thành tràn đầy. Nó xảy ra trong các giọt, nhưng
trong các giọt đại dương đang tới. Bạn chỉ nhận nó với lòng biết ơn, với lễ hội,
với sự cám ơn.
Và đừng cố gắng dừng tâm trí lại.
Cứ để cho tâm trí có tốc độ... bạn quan sát.
Câu hỏi thứ năm:
Osho ơi, làm sao năng lượng dục có thể được
biến đổi vào trong samadhi?
Mật tông và Yoga có bản đồ nào
đó về con người bên trong. Sẽ tốt nếu bạn hiểu bản đồ đó; nó sẽ giúp bạn, nó sẽ
giúp bạn nhiều.
Mật tông và Yoga giả sử rằng có
bẩy trung tâm trong sinh lí con người, sinh lí tinh tế, không trong thân thể.
Trong thực tế chúng là các biểu dụ, nhưng chúng rất, rất có ích để hiểu điều gì
đó về con người bên trong. Đây là bẩy luân xa.
Thứ nhất, và cơ bản nhất, là
muladhar. Đó là lí do tại sao nó lại được gọi là muladhar: muladhar nghĩa là nền
tảng nhất, điều cơ bản. Mul nghĩa là cơ sở, từ gốc rễ. Luân xa muladhar là
trung tâm nơi năng lượng dục đang có sẵn ngay bây giờ, nhưng xã hội đã làm hỏng
luân xa này nhiều lắm.
Luân xa muladhar này có ba khía
cạnh cho nó: một là miệng, mồm; thứ hai là hậu môn; và thứ ba là bộ phận sinh dục.
Đây là ba khía cạnh của muladhar. Đứa trẻ bắt đầu cuộc sống của nó với miệng,
và bởi vì việc dạy dỗ sai, nên nhiều người vẫn còn ở miệng, họ chẳng bao giờ
trưởng thành. Đó là lí do tại sao biết bao nhiêu chuyện hút thuốc, nhai kẹo sao
su, ăn liên tục cứ xảy ra. Đây là việc ngưng đọng ở mồm, họ vẫn còn ở mồm.
Có nhiều xã hội nguyên thuỷ
không hôn. Trong thực tế nếu đứa trẻ đã trưởng thành tốt, việc hôn sẽ biến mất.
Việc hôn chỉ ra người này vẫn còn ở miệng; bằng không thì dục phải có liên quan
gì tới môi? Khi lần đầu tiên các xã hội nguyên thuỷ đi tới biết việc hôn của
con người văn minh, họ cười, họ đơn giản nghĩ điều đó là kì cục - hai người hôn
nhau! Trông có vẻ mất vệ sinh quá, chỉ truyền đủ mọi loại ốm bệnh cho nhau, nhiễm
khuẩn. Và họ đang làm gì? Và để làm gì? Nhưng nhân loại vẫn còn ở miệng.
Đứa trẻ không được thoả mãn bằng
miệng; người mẹ không cho bú vú đủ như đứa trẻ cần, môi vẫn còn không được thoả
mãn. Cho nên đứa trẻ sẽ hút thuốc lá về sau, sẽ trở thành người hôn lớn lao, sẽ
nhai kẹo sao su, hay sẽ trở thành người tham ăn lớn, liên tục ăn thứ này thứ nọ.
Nếu người mẹ cho bú vú nhiều như đứa trẻ cần, thế thì muladhar không bị làm hỏng.
Nếu bạn là người hút thuốc, thử
ngậm cái núm vú - và bạn sẽ bỗng nhiên ngạc nhiên - điều đó đã giúp cho nhiều
người, tôi trao điều đó cho nhiều người. Nếu ai đó tới và hỏi tôi cách bỏ hút
thuốc, tôi nói, "Chỉ dùng một cái núm vú, cái vú giả, rồi ngậm nó trong mồm.
Để nó treo trên cổ bạn và bất kì khi nào bạn cảm thấy thích hút thuốc, chỉ việc
đưa cái núm vú lên mồm và tận hưởng nó. Và trong vòng ba tuần bạn sẽ ngạc
nhiên: thôi thúc hút thuốc đã biến mất."
Đâu đó bầu vú vẫn còn hấp dẫn;
đó là lí do tại sao đàn ông tập trung nhiều thế vào vú giới nữ. Dường như không
có lí do gì cả. Tại sao, tại sao đàn ông lại quan tâm nhiều thế tới vú phụ nữ?
Tranh vẽ, điêu khắc, phim ảnh, sách báo khiêu dâm, mọi thứ dường như hướng vào
vú! Và đàn bà liên tục cố gắng che giấu ấy vậy mà vẫn phô bầy vú mình; bằng
không thì cái nịt vú chỉ là ngu xuẩn. Nó là một thủ đoạn để che giấu và phô bầy
cùng lúc; nó là một thủ đoạn rất mâu thuẫn. Và bây giờ tại Mĩ, nơi mọi thứ ngu
xuẩn cứ đi tới cực đoan của nó, họ đang tiêm hoá chất vào vú phụ nữ, silicon và
các thứ khác. Họ nhồi vú bằng silicon để cho chúng trở nên to hơn và có thể có
hình dạng, hình dạng mà nhân loại chưa trưởng thành muốn thấy. Cái ý tưởng ấu
trĩ này... nhưng con người bằng cách nào đó vẫn còn ở miệng.
Đây là trạng thái thấp nhất của
muladhar.
Thế rồi vài người thay đổi từ
miệng và họ trở nên bị mắc kẹt tại hậu môn, bởi vì hư hỏng lớn thứ hai xảy ra với
việc huấn luyện đi vệ sinh. Trẻ con bị buộc phải đi vệ sinh vào giờ nhất định.
Bây giờ, trẻ con không thể kiểm soát được chuyển động ruột của chúng; điều đó cần
thời gian, điều đó cần nhiều năm để chúng có kiểm soát. Cho nên chúng làm gì?
Chúng đơn giản ép buộc, chúng đơn giản đóng cơ chế hậu môn của mình lại, và bởi
vì điều này mà chúng trở nên bị chốt hậu môn.
Đó là lí do tại sao biết bao
nhiêu táo bón tồn tại trên thế giới này. Chỉ con người mới chịu chứng táo bón.
Không con vật nào chịu táo bón cả, trong trạng thái hoang dã không con vật nào
bị táo bón cả. Táo bón mang tính tâm lí nhiều hơn; nó là hư hỏng của muladhar.
Và bởi vì táo bón nên nhiều thứ khác lớn lên trong tâm trí con người.
Con người trở thành kẻ tích trữ
- tích trữ tri thức, tích trữ tiền bạc, tích trữ đức hạnh... trở thành kẻ tích
trữ và trở thành keo kiệt. Người đó không thể bỏ được thứ gì! Bất kì điều gì
người đó vớ được, người đó đều giữ nó. Và với nhấn mạnh vào hậu môn này, hư hỏng
lớn xảy ra cho muladhar, bởi vì đàn ông hay đàn bà đều phải đi tới bộ phận sinh
dục. Nếu họ bị gắn vào miệng hay hậu môn, họ sẽ chẳng bao giờ đi tới bộ phận
sinh dục. Đó là một thủ đoạn mà xã hội đã dùng cho tới giờ để không cho phép bạn
trở thành có dục tính đầy đủ.
Thế rồi việc chốt hậu môn trở
thành quan trọng tới mức bộ phận sinh dục trở nên kém quan trọng. Do đó mới có
biết bao nhiêu đồng dục. Đồng dục sẽ không biến mất khỏi thế giới này chừng nào
và trừ phi khuynh hướng hậu môn biến mất. Việc huấn luyện đi vệ sinh là việc huấn
luyện nguy hiểm, lớn lao. Và thế thì, nếu người nào đó trở thành hướng sinh dục
- thế thì mặc cảm lớn được tạo ra trong nhân loại về dục. Dục có nghĩa là tội lỗi.
Ki tô giáo đã coi dục là tội lỗi
tới mức họ cứ giả vờ và đề nghị và cố gắng chứng minh là điều ngu xuẩn: rằng
Christ được sinh ra từ phép màu, rằng ông ấy không được sinh ra từ mối quan hệ
đàn ông - đàn bà, rằng Mary là đồng trinh. Dục là tội lỗi tới mức làm sao mẹ của
Jesus có thể có dục được? Với người thường thì được… nhưng với mẹ Jesus mà lại
có dục sao? Thế thì làm sao Jesus, một người thuần khiết thế, có thể được sinh
ra từ dục?
Tôi đã đọc...
Có một nữ thanh niên dường như
không khoẻ lắm, cho nên mẹ cô ta đưa cô ta tới bác sĩ. Người mẹ đã nói tất cả,
bà ấy là loại người như vậy.
"Cô ta có mang," bác
sĩ nói.
"Bác sĩ, tôi phải gọi ông
là thằng ngu. Con gái tôi chưa hề hôn một người đàn ông! Con có người yêu
không?"
"Không, thưa mẹ, con thậm
chí không cầm tay đàn ông."
Ông bác sĩ rời khỏi ghế của
mình, bước tới cửa sổ, và nhìn chằm chằm lên trời. Có im lặng dài, thế rồi người
mẹ hỏi, "Có gì sai ở đó không thưa bác sĩ?"
"Không có gì đâu, không có
gì đâu. Mới lần trước điều này vừa xảy ra, một ngôi sao xuất hiện ở phương
Đông, và tôi không muốn bỏ lỡ lần này!"
Dục đã bị lên án quá nhiều, bạn
không thể tận hưởng được nó. Và đó là lí do tại sao năng lượng vẫn còn bị chốt
lại đâu đó: miệng, hậu môn, bộ phận sinh dục. Nó không thể đi lên được.
Mật tông nói con người phải được
giải thoát, hoá giải cấu trúc từ ba điều này. Cho nên Mật tông nói rằng công việc
lớn lao đầu tiên phải xảy ra trong muladhar. Để cho miệng tự do gào thét, cười,
hét, kêu, khóc là rất có ích. Đó là lí do tại sao việc chọn lựa của tôi dành
cho nhóm đương đầu, động thái, nguyên thuỷ và kiểu nhóm đó - chúng tất cả đều
có ích để làm giảm việc chốt vào miệng. Và để làm giảm nhẹ bạn khỏi việc chốt hậu
môn, pranayam, bastrika, thở nhanh hỗn loạn, là rất có ích, bởi vì nó đánh thẳng
vào trung tâm hậu môn và làm cho bạn có khả năng làm giảm nhẹ cơ chế hậu môn.
Do đó thiền động là cực kì có giá trị.
Và thế rồi đến trung tâm dục:
trung tâm dục phải được làm giảm nhẹ khỏi gánh nặng của mặc cảm, kết án. Bạn phải
bắt đầu học lại về nó; chỉ thế thì chức năng trung tâm dục bị hỏng mới có thể vận
hành theo cách lành mạnh. Bạn phải bắt đầu học lại để tận hưởng nó mà không bị
mặc cảm gì.
Có cả nghìn lẻ một kiểu mặc cảm.
Trong tâm trí người Hindu có sợ: rằng năng lượng tinh trùng là năng lượng lớn;
dù chỉ một giọt bị mất, bạn cũng bị mất. Đây là thái độ rất mang tính táo bón -
tàng trữ nó! Chẳng cái gì bị mất cả. Bạn là một lực động thế, bạn cứ tạo ra
năng lượng đó hàng ngày. Chẳng cái gì bị mất.
Tâm trí Hindu quá bị ám ảnh bởi
virya, với năng lượng tinh trùng; không giọt nào nên bị mất! Họ liên tục sợ.
Cho nên bất kì khi nào họ làm tình, nếu họ làm tình, họ đều cảm thấy rất thất vọng,
rất chán nản, bởi vì họ bắt đầu nghĩ nhiều năng lượng thế bị mất đi. Chẳng cái
gì bị mất cả. Bạn không có hạn ngạch chết cứng về năng lượng; bạn là cái máy
phát điện - bạn tạo ra năng lượng, bạn tạo ra nó hàng ngày. Trong thực tế bạn
càng dùng nó nhiều, bạn càng có nó nhiều. Nó vận hành như toàn bộ thân thể: nếu
bạn dùng cơ bắp thì chúng sẽ phát triển, nếu bạn bước đi thì chân sẽ mạnh, nếu
bạn chạy thì bạn sẽ có nhiều năng lượng hơn để chạy. Đừng nghĩ rằng một người
chưa bao giờ chạy và bỗng nhiên chạy sẽ có năng lượng - người đó sẽ không có
năng lượng. Người đó sẽ thậm chí không có hệ thống bắp thịt để chạy. Dùng tất cả
những cái đã được Thượng đế trao cho và bạn sẽ có nó nhiều hơn!
Cho nên có tính điên khùng
Hindu: tích trữ. Đây là đang trên đường táo bón. Và bây giờ có tính điên khùng
Mĩ giống như tiêu chảy: chỉ ném đi, cứ ném đi - có nghĩa, vô nghĩa, cứ ném đi.
Cho nên thậm chí một người tám mươi tuổi vẫn cứ liên tục nghĩ theo cách trẻ
con. Dục là tốt, dục là đẹp, nhưng không phải là cái cuối cùng. Nó là alpha
nhưng không phải là omega. Người ta phải đi ra ngoài nó, nhưng đi ra ngoài nó
không phải là kết án! Người ta phải đi qua nó để đi ra ngoài nó.
Mật tông là thái độ lành mạnh
nhất về dục. Nó nói dục là tốt, dục là lành mạnh, dục là tự nhiên, nhưng dục có
nhiều khả năng hơn chỉ là sinh sản. Và dục có nhiều khả năng hơn chỉ là vui
thú. Dục đang mang cái gì đó của điều tối thượng trong nó, của samadhi.
Luân xa muladhar phải được thảnh
thơi, thảnh thơi khỏi táo bón, thảnh thơi khỏi tiêu chảy. Luân xa muladhar phải
vận hành tối đa, một trăm phần trăm; thế thì năng lượng bắt đầu chuyển động.
Luân xa thứ hai là
svadhishthan. Đó là hara, trung tâm chết. Hai trung tâm này bị hư hỏng rất nhiều,
bởi vì con người đã sợ dục và con người đã sợ chết. Cho nên cái chết đã bị né
tránh: đừng nói về chết! Quên nó đi, nó không tồn tại. Cho dù đôi khi nó tồn tại,
cũng đừng để ý tới nó, đừng lấy bất kì lưu ý nào về nó. Cứ nghĩ rằng bạn sẽ sống
mãi; tránh cái chết!
Mật tông nói: Đừng tránh dục và
đừng tránh cái chết. Đó là lí do tại sao Saraha đi tới bãi hoả thiêu để thiền -
không tránh né cái chết. Và ông ấy đã đi với người đàn bà rèn tên để sống cuộc
sống lành mạnh, tràn đầy dục, dục tối đa. Trên bãi hoả thiêu, sống cùng với một
người đàn bà, hai trung tâm này phải được thảnh thơi: cái chết và dục. Một khi
bạn chấp nhận cái chết và bạn không sợ nó, một khi bạn chấp nhận dục và bạn
không sợ nó, hai trung tâm thấp của bạn được thảnh thơi.
Và đấy là hai trung tâm thấp
hơn đã bị xã hội làm hư hỏng, hư hỏng tồi tệ. Một khi chúng được làm dịu đi...
Năm trung tâm kia không bị làm hỏng. Không có nhu cầu làm hỏng chúng bởi vì người
ta không sống trong năm trung tâm khác kia. Hai trung tâm này tự nhiên có sẵn.
Việc sinh đã xảy ra: trung tâm dục, muladhar. Và cái chết sắp xảy ra:
svadhishthan, trung tâm thứ hai. Hai điều này có đó trong cuộc sống của mọi người,
cho nên xã hội đã phá huỷ cả hai trung tâm này và cố gắng thao túng con người,
chi phối con người, qua hai điều đó.
Mật tông nói: Thiền trong khi bạn
làm tình, thiền trong khi ai đó chết; tới, quan sát, nhìn. Ngồi bên cạnh người
hấp hối. Cảm thấy, tham dự vào cái chết của người đó. Đi vào thiền sâu với người
sắp chết. Và khi một người sắp chết, có khả năng để có nếm trải cái chết, bởi
vì khi một người sắp chết, người đó toát ra nhiều năng lượng thế từ luân xa
svadhishthan... Người đó phải toát ra bởi vì người đó sắp chết. Toàn bộ năng lượng
bị kìm nén tại luân xa svadhishthan sẽ được toát ra bởi vì người đó sắp chết;
không toát ra nó, người đó sẽ không có khả năng chết. Cho nên khi một người đàn
ông chết hay người đàn bà chết, bạn chớ bỏ lỡ cơ hội này. Nếu bạn ở gần một người
hấp hối, ngồi một cách im lặng, thiền một cách im lặng. Khi người này chết,
trong bột phát bất thần, năng lượng sẽ tràn khắp, và bạn có thể có nếm trải về
cái chết. Và điều đó sẽ cho bạn thảnh thơi lớn lao. Vâng, cái chết xảy ra,
không ai chết. Vâng cái chết xảy ra, nhưng trong thực tế cái chết chưa hề xảy
ra.
Khi làm tình, thiền sao cho bạn
có thể biết rằng cái gì đó của samadhi đang thấm vào hoạt động dục. Và trong
khi thiền về cái chết, đi sâu vào trong nó sao cho bạn có thể thấy rằng cái gì
đó của bất tử đi vào trong cái chết. Hai kinh nghiệm này sẽ giúp bạn đi lên rất
dễ dàng. Năm trung tâm kia may mắn là không bị phá huỷ; chúng hoàn toàn trong
hoà hợp, chỉ năng lượng là phải di chuyển qua chúng. Nếu hai trung tâm đầu tiên
này được giúp đỡ, năng lượng bắt đầu chuyển động. Cho nên để cho cái chết và
tình yêu là hai đối tượng thiền của bạn.
Câu hỏi cuối cùng:
Osho ơi, Liệu 'Osho' có định giống như quảng
cáo Coca- Cola trên khắp thế giới không?
Sao không...?..............................
0 Đánh giá