Read more
Sét đánh bất thần
Bài nói về Thiền
Chương 10. Hướng tới tính không
Câu hỏi thứ nhất:
Tôi đã phát triển một hoàn cảnh xấu của người
tìm kiếm bản ngã. Nó thường xuyên cố gắng chúc mừng tôi nhân tiến bộ lớn tôi đã
làm. Thầy nện búa vào tôi, và nó sụp đổ tan tành, nhưng nó tới phía sau lưng.
Không cái gì để làm mà chỉ quan sát nó - và vậy mà nó làm tôi kinh hoàng. Xin
thầy bình luận?
Điều đó là tự nhiên. Khi bạn
làm cái gì đó và bạn thành công trong cái đó, lòng tự hào tinh tế nảy sinh. Điều
đó không có gì là phi tự nhiên, cho nên đừng quá bị bận tâm với nó. Nếu bạn trở
nên nghiêm chỉnh về nó, thế thì nó có thể trở thành vị khách thường hằng tới
nhà. Nếu bạn chấp nhận nó như điều tự nhiên - bạn bước, cái bóng của bạn theo
sau - nếu bạn chấp nhận bản ngã chỉ như cái bóng, thế thì không có vấn đề gì.
Cái bóng chưa bao giờ tạo ra bất
kì vấn đề gì cho bất kì ai, nhưng nếu bạn bắt đầu bị kinh hoàng về cái bóng
riêng của bạn thế thì bạn sẽ ở trong rắc rối. Nếu bạn bắt đầu tranh đấu với cái
bóng riêng của bạn, bạn mang định mệnh thất bại. Đừng bao giờ tranh đấu với bản
ngã.
Bạn có thể giả vờ là khiêm tốn,
bạn có thể áp đặt một loại vô ngã lên bản ngã của bạn, nhưng nó sẽ vẫn còn đó,
và nó sẽ liên tục quấy phá và phá hoại cuộc đời bạn. Chỉ cố hiểu nó thôi. Điều
đó là tự nhiên! Bạn thành công, bạn cảm thấy phấn khởi; bạn tiến bộ, bạn cảm thấy
phấn khởi; bạn trưởng thành, bạn cảm thấy phấn khởi!
Người ta nói rằng khi Thượng đế
tạo ra thế giới và Ngài nhìn quanh, Ngài nói, "Rất tốt! Ta đã làm ra một
thứ đẹp."
Không cái gì sai về điều đó! Bạn
vẽ bức tranh, thế rồi bạn nhìn từ nhiều góc độ - bạn cảm thấy phấn khởi; bạn đã
thành công trong việc vật chất hoá cái gì đó đã là phi vật chất. Một linh ảnh,
một giấc mơ, bạn đã có khả năng đem tới cho thế giới. Khi bạn soạn bài thơ, bạn
cảm thấy phấn khởi! Không cái gì sai về nó. Chỉ nhớ rằng cái bóng không phải là
bạn.
Đây là cái bóng của bạn, chắc
chắn - nhưng cái bóng không phải là bạn. Bản ngã là cái bóng. Nó không phải là
bạn. Việc nhớ lại này là đủ - không có nhu cầu tranh đấu vì cái bóng không tồn
tại ngay chỗ đầu tiên. Nó là tính không có đơn giản, nó chỉ là việc thiếu vắng.
Nó không có tính thực trong nó. Cho nên nếu bạn tranh đấu với cái không có, bạn
sẽ bị đánh bại - bởi vì không có cách nào đánh bại cái không có. Cái mà không
có thì không thể bị đánh bại. Đó là vấn đề.
Cái mà không có thì không thể bị
đánh bại. Và nếu bạn bắt đầu đánh nhau với nó, bạn sẽ bị thất bại. Điều đó cũng
giống như đánh nhau với bóng tối: không cần! Vấn đề nảy sinh vì bạn có khái niệm
nền tảng rằng bản ngã phải không có đó. Tại sao? Tại sao không chấp nhận nó nữa?
Chỉ cần nhớ nó không phải là bạn. Vấn đề nảy sinh chỉ khi bạn bị đồng nhất với
cái bóng của bạn.
Bạn đang bước đi, mặt trời có
đó, và cái bóng đổ dài. Ai đó dẫm lên cái bóng của bạn - bạn có đánh người đó
không? Bạn biết nó là cái bóng! Người đó đã không dẫm lên bạn. Ai đó dẫm lên bản
ngã của bạn: đừng tranh đấu. Người đó đã không dẫm lên bạn. Ai đó xúc phạm bạn:
điều đó gây đau vì bạn bị đồng nhất với cái bóng - bằng không chẳng có gì cả.
Ai đó dẫm lên cái bóng của bạn: đau là tưởng tượng và là hậu quả của việc người
ta bị đồng nhất với cái bóng.
" Tôi đã phát triển một
hoàn cảnh xấu của người tìm kiếm cái bóng."
Bạn đang kết án nó. Bạn đang tạo
ra vấn đề là lo âu cho bản thân bạn. Chấp nhận nó đi! Nó là một phần của luồng
chảy tự nhiên. Nhưng đừng để cái bóng đi trước bạn! Đừng trở thành cái bóng của
cái bóng! - có vậy thôi. Bạn vẫn còn là bản thân bạn.
"Nó thường xuyên cố gắng
chúc mừng tôi..."
Chấp nhận chúc mừng của nó đi!
Và cho nó lời cám ơn thành tâm.
"Thầy nện búa tôi và nó sụp
đổ tan tành..."
Tôi không nện búa bản ngã, tôi
chưa bao giờ nện búa bản ngã - tôi đơn giản nện búa vào sự đồng nhất. Tôi không
ngu xuẩn thế để nện búa vào bản ngã của bạn; đó sẽ là nện búa vào cái bóng của
bạn. Tôi đơn giản nện búa và chiếc cầu mà bạn đã tạo ra giữa cái tồn tại và cái
không tồn tại, giữa cái bản chất và cái không bản chất, giữa cái thực và cái
không thực, giữa sự kiện và hư cấu - giữa bạn và cái bóng. Tôi nện búa chỉ vào
cái cầu đó. Và tất nhiên, nó sụp đổ tan tành, vì nó chỉ là ý tưởng. Nó không có
thực tại nào: chỉ là ý tưởng rằng 'đây là mình'.
Nếu bạn muốn làm bất kì cái gì
về bản ngã, điều duy nhất mà tôi cảm thấy có thể có ích là: cười vào nó. Bị đồng
nhất với cái bóng là nực cười - đơn giản nực cười. Nhưng đừng bị nghiêm chỉnh.
Chấp nhận nó và bạn sẽ được giải thoát khỏi nó.
Tôi đã nghe:
Chuyện kể rằng một hoàng tử Pháp
tới thăm nhà lao. Để tỏ ra kính trọng vị khách hoàng gia, người coi nhà lao đề
nghị hoàng tử có thể thả bất kì tù nhân nào mà hoàng tử có thể chỉ ra. Để chọn
ra tù nhân đó, hoàng tử bắt đầu phỏng vấn từng người ở chỗ riêng tư, hỏi,
"Tại sao anh ở đây?"
"Tôi là người hồn nhiên,
thưa ngài!" một người kêu lên."Tôi bị mưu hại!" người khác bào
chữa. Khai man, thành kiến, bất công và áp bức là những lí do được người tù nêu
ra cho việc họ bị ở tù.
Chỉ một người kể một câu chuyện
khác."Thưa quí ngài," anh ta đáp, "tôi xứng đáng ở đây và tôi
không có phàn nàn gì. Trong thời gian của mình tôi đã từng là kẻ giết người độc
ác, ghê gớm. Việc tôi ở đây là may mắn lớn lao cho xã hội và bản thân
tôi."
"Anh là người độc ác xấu
xa!" hoàng tử đáp."Thật đáng thương anh phải bị giam trong số nhiều
công dân lương thiện nhất. Anh tự thú nhận rằng anh là ác đủ để làm biến chất tất
cả họ. Ta không thể cho phép anh vẫn còn trong toán của họ thêm ngày nữa. Lính
gác đâu! Người này là người ta muốn thả ra!"
Một khi bạn chấp nhận thực tại,
bạn được nhẹ gánh, được thả ra; nhà tù không tồn tại nữa. Cho nên đừng cố là
khiêm tốn! Cứ biết rằng bản ngã nảy sinh. Bạn có thể làm được gì? Bạn không tạo
ra nó.
Nó giống như khi con sóng chuyển
động: liền sau nó là con sóng khác đi theo nó theo chiều lộn ngược - đó là sóng
chìm. Nó là tự nhiên. Khi có nảy sinh ngọn núi lớn, thung lũng theo sau nó.
Thung lũng không là gì ngoài núi lộn ngược. Nó là một phần của núi. Khi bạn di
chuyển, trong sóng chìm là cái bóng của bạn, thung lũng của bạn, theo sau. Bạn
đơn giản chấp nhận nó! Núi không khóc tràn đầy nước mắt rằng 'tại sao thung
lũng tồn tại?' Và sóng cũng không lo nghĩ.
Chính ý tưởng rằng bạn phải gạt
bỏ bản ngã là sai. Bỏ chính ý tưởng đó đi! Khi bản ngã nảy sinh, đơn giản lưu ý
sự kiện là cái bóng đang đổ xuống - và nhớ không bị đồng nhất với nó; nhớ rằng
bạn là tách rời. Điều này là đủ. Và khiêm tốn thực được sinh ra từ việc nhận ra
này.
Không phải là nỗ lực chống lại
bản ngã đem tới khiêm tốn đâu. Nếu bạn tranh đấu với bản ngã, nó có thể đem bạn
tới một kiểu khiêm tốn nào đó - nhưng thế thì sẽ có bản ngã khác nảy sinh và
cái đó sẽ là bản ngã của người khiêm tốn. Bản ngã ngoan đạo: "Tôi là người
khiêm tốn nhất trên thế giới. Không ai là khiêm tốn khi so sánh với tôi. Tôi ở
trên đỉnh." Lần nữa bản ngã đã nảy sinh. Bản ngã bao giờ cũng nảy sinh
theo bất kì cái gì bạn làm.
Việc làm đem tới bản ngã. Bản
ngã là cái bóng của hành động. Và chỉ có một điều không phải là việc làm và đó
là nhận biết, tính quan sát. Điều duy nhất không phải là một phần của thế giới
hành động là nhận biết thuần khiết. Không cái bóng nào được tạo ra bởi nhận biết
thuần khiết. Nó thuần khiết tới mức ánh sáng có thể đi qua nó - nó là trong suốt
và không cái bóng nào được tạo ra.
Cái bóng được tạo ra bởi những
thứ cứng rắn. Thứ càng cứng rắn, cái bóng càng được tạo ra. Thân thể bạn tạo ra
bóng; tâm trí bạn cũng tạo ra bóng - bản ngã là cái bóng của tâm trí. Nếu bạn
trở nên nhận biết hơn, nếu bạn đơn giản quan sát tâm trí, cách vận hành của nó,
cơ chế của nó, thế thì bạn đang đi ra ngoài tâm trí. Bạn trở thành chỉ là nhận
biết thuần khiết, trong suốt. Thế thì không có bóng.
Cho nên chỉ cười vào nó thôi.
Và nếu nó cố cám dỗ bạn, cứ cười thật vui vào! vào cái ngớ ngẩn riêng của bạn.
Nhưng đừng trở thành chiến binh và đừng bắt đầu tranh đấu với nó.
Câu hỏi thứ hai:
Thầy nói đừng bao giờ áp đặt bản thân bạn lên bất kì ai khác. Vậy mà thầy cho tính chất sannyas cho trẻ con còn chưa thể nào có thể quyết định được để nhận nó. Thầy thậm chí đã làm khai tâm cho đứa bé mới sinh còn đang ngủ! Thầy đang làm gì vậy?
Điều thứ nhất: Tôi chưa bao giờ trao tính chất sannyas cho bất kì ai đã thức tỉnh - toàn là những đứa bé mới đẻ đang ngủ thôi! Ai đó là trẻ hơn, ai đó già hơn; điều đó không quan trọng. Có thành vấn đề gì - đứa trẻ bẩy tháng, hay ông già bẩy mươi tuổi? Ngủ là như nhau.
Vâng, tôi cũng phân vân lúc đầu khi người mẹ nào đó tới với đứa con mới sinh đang ngủ. Thế rồi tôi đắn đo về điều đó: tại sao tôi phải nói không? Bởi vì điều đó sẽ là không công bằng cho đứa bé đang ngủ khi tôi liên tục trao tính chất sannyas cho nhiều người ngủ. Cho nên tôi đã quyết định trao tính chất sannyas cho cháu bé mới sinh.
Điều khác: chúng có thể ngủ, nhưng chúng hồn nhiên hơn. Và người hồn nhiên có thể nhận tính chất sannyas theo cách sâu sắc hơn người tinh ranh, láu lỉnh. Bạn cũng ngủ; khác biệt duy nhất là ở chỗ bạn tinh ranh hơn. Trẻ con hồn nhiên hơn.
Bạn ngủ nhưng bạn giả vờ rằng bạn thức.
Chuyện xảy ra: Một người bạn tới gặp Albert Einstein; ông này đã không gặp ông ấy trong hai, ba năm. Người vợ của người bạn này mới sinh đứa con và họ đem cả đứa bé đi theo nữa. Vừa thấy Einstein, đứa bé bắt đầu khóc và trở nên rất sợ và muốn thoát khỏ chỗ đó.
Người bố và người mẹ cảm thấy hơi bối rối, nhưng Einstein nói, "Đừng cảm thấy phiền bởi điều đó. Thực ra, nó là người đầu tiên đã kể lại cái nhìn của nó về tôi rõ ràng thế. Những người khác tới; họ có thể không thích tôi nhưng họ mỉm cười - họ không thực. Họ nói chống lại tôi bên ngoài, khi vắng tôi; và vậy mà ở đây họ ca ngợi tôi. Con anh là người đầu tiên tôi gặp đã đơn giản nói bất kì cái gì là ý kiến của nó. Tôi sung sướng được gặp một người thực thế. Đừng lo nghĩ về điều đó."
Trẻ con là đơn giản, hồn nhiên. Và tính chất sannyas là cái gì đó mà có thể được nhận chỉ trong hồn nhiên sâu sắc.
Bạn càng trưởng thành trong kinh nghiệm, bạn càng trở nên tinh ranh hơn. Thế thì ngay cả khi bạn nhận tính chất sannyas, nó không phải là cú nhảy - nó là bước đi có tính toán. Bạn nghĩ về nó. Bạn đắn đo về nó. Bạn nghĩ cái ủng hộ và cái chống đối, thuận và nghịch. Và thế rồi bạn nghĩ rằng nó dường như có ích lợi; hay bạn nghĩ rằng nó dường như chẳng ích lợi gì. Thế rồi bạn quyết định. Tính chất sannyas của bạn là một kết luận.
Kết luận bao giờ cũng của tâm trí. Chỉ có vài người đã nhận tính chất sannyas mà không suy nghĩ. Tôi nói với mọi người, khi mọi người tới tôi, tôi nói với họ: "Bạn có muốn nghĩ về nó không? hay bạn sẵn sàng?" Vài người nói họ sẵn sàng; họ không muốn nghĩ về nó. Thế thì nó đạt tới mức độ sâu hơn của bản thể bạn.
Khi Maneesha lần đầu tiên tới, tôi hỏi cô ấy liệu cô ấy có muốn nghĩ về nó không. Cô ấy nói, "Cái gì - nghĩ sao? Tôi chán nghĩ rồi! Nếu thầy có thể chấp nhận tôi, tôi sẵn sàng." Đây là hồn nhiên. Cô ấy lại cư xử như đứa trẻ. Tính chất sannyas sẽ có nghĩa khác toàn bộ cho cô ấy.
Tôi đã nghe:
Một nhà thuyết giảng ở vùng rừng xa xôi hô hào các tín đồ của ông ấy về tội lỗi và đạo đức. Cuối cùng ông ấy hỏi, "Tôi muốn mọi người đồng trinh trong giáo đoàn này đứng dậy!"
Không ai nhúc nhích.
Lần nữa ông ấy nói to lên, "Ai là đồng trinh trong giáo đoàn này, nhỏm dậy!"
Cuối cùng một người đàn bà với đứa con ẵm ngửa trên tay đứng dậy."Cô không nghe tôi sao, thưa cô?" người thuyết giảng la lên."Tôi nói người đồng trinh!" Người đàn bà đáp lại, "Làm sao ông mong đợi đứa trẻ ba tháng này tự nó đứng lên được?"
Bây giờ đứa trẻ đó là người đồng trinh duy nhất trong toàn thể nhà thờ - nhưng, tất nhiên, đứa trẻ không thể tự nó đứng dậy được.
Khi ai đó đem đứa trẻ tới cho tôi để nhận tính chất sannyas, nhiều lần tôi nói không. Tôi nói đợi thêm chút ít đi. Trừ phi tôi cảm thấy rằng đứa trẻ sẵn sàng - tất nhiên, đứa trẻ không thể tự nó tới được - trừ phi tôi cảm thấy đứa trẻ đã di chuyển trong các kiếp quá khứ của nó lại ngày càng gần hơn với việc tìm kiếm của nó, và nó sẵn sàng... bằng không, tôi nói đợi đã, để cho đứa trẻ lớn thêm chút ít.
Không chỉ trẻ con đang ngủ - đôi khi tôi đã trao tính chất sannyas cho trẻ còn trong bụng mẹ. Nếu tôi cảm thấy... và cảm thấy đứa trẻ nhỏ là rất đơn giản. Rất khó để cảm thấy bạn, vì bạn đang phát ra những phát biểu lẫn lộn về bản thân bạn - từ bên trái bạn cái gì đó khác, từ bên phải bạn cái gì đó khác, từ lưng bạn cái gì đó khác, từ phía trước bạn cái gì đó khác. Bạn là cả mớ mâu thuẫn! Bạn liên tục phát ra các rung động mâu thuẫn. Rất khó chắc chắn được về chỗ bạn đang hiện hữu, điều bạn muốn. Và sự phức tạp thậm chí còn được nhân đôi lên, vì khoản khắc này bạn là điều này, khoảnh khắc khác bạn là điều khác. Như con tắc kè hoa bạn liên tục đổi mầu.
Trẻ mới sinh là đơn giản, có một vị, có một mầu. Nếu tôi cảm thấy, nếu rung động chỉ ra cho tôi, rằng nó sẽ khớp với hình mẫu cuộc sống của nó trong tương lai, chỉ thế thì tôi mới cho tính chất sannyas.
Và một điều nữa cần phải được hiểu: tính chất sannyas của tôi không phải là áp đặt cái gì đó lên bạn theo bất kì cách nào. Nó đơn giản trao tặng tự do cho bạn. Bằng việc cho bạn tính chất sannyas tôi không cho bạn ý thức hệ nào - tôi chỉ đang cho bạn dũng cảm để được tự do với mọi ý thức hệ. Bằng việc cho bạn tính chất sannyas tôi không cho bạn tôn giáo nào đó - Hindu, Mô ha mét giáo, Ki tô giáo - tôi đơn giản cho bạn dũng cảm để là một cá nhân, là một cá nhân duy nhất.
Tính chất sannyas của tôi không phải là tính cách sẽ giới hạn bạn. Tính chất sannyas của tôi là nhận biết mà sẽ cho bạn ngày càng nhiều tự do hơn. Và nếu một ngày nào đó bạn cảm thấy rằng tính chất sannyas của tôi đang làm ra nhà tù cho bạn, thế thì vứt nó đi - điều đó sẽ là tinh thần sannyas thực. Nhưng đừng bao giờ cho phép nó trở thành việc tù túng.
Đứa trẻ này sẽ trưởng thành. Một ngày nào đó, nếu nó cảm thấy rằng điều đó không dành cho nó, nó được tự do. Không có bó buộc pháp lí nào trong điều đó. Nó có thể đơn giản bỏ điều đó đi! Nếu có cảm thấy hoà điệu với điều đó, nó có thể đi sâu hơn vào trong điều đó.
Tôi không có ý thức hệ nào để dạy bạn. Tôi không phải là thầy giáo chút nào. Đó là khác biệt giữa thầy giáo và thầy. Thầy giáo có ý thức hệ; thầy giáo cố ước định tâm trí bạn; thầy giáo muốn cho bạn những khái niệm nào đó. Thầy đơn giản muốn giải ước định tâm trí bạn; thầy không muốn cho bạn bất kì khái niệm nào; thầy muốn cho bạn sự sáng tỏ của cách nhìn.
Cho nên nếu bạn nghĩ rằng bằng việc trở thành sannyasin bạn đã đạt tới mọi câu trả lời của cuộc sống, bạn hoàn toàn hiểu sai tôi. Tôi đã không cho bạn một câu trả lời nào. Tôi có thể đã khơi ra nhiều câu hỏi trong bạn, nhưng tôi đã không cung cấp câu trả lời nào. Tôi có thể đã rót đầy bạn bằng điều kinh ngạc sâu sắc về cuộc sống; tôi có thể đã đánh thức bạn hướng tới điều vĩ đại của thực tại - nhưng tôi đã không cho bạn triết lí.
Thực ra, tôi đã không cho bạn cái gì. Tôi có thể đã lấy đi nhiều thứ khỏi bạn. Tôi không cho bạn quần áo mới: tôi cho bạn tính trần trụi. Tôi muốn bạn đi tới chân lí trần trụi - trần trụi mọi lí thuyết, khái niệm, triết lí. Con người trần trụi với trái tim hồn nhiên, với dũng cảm sâu sắc. Nhìn vào cuộc sống như nó vậy. Không phóng chiếu bất kì ý tưởng nào của riêng người ta.
Cho nên tính chất sannyas của tôi không giống việc rửa tội nơi bạn trở thành người Ki tô giáo, hay lễ buộc chỉ nơi bạn trở thành người Hindu. Bạn không trở thành một phần của bất kì tổ chức nào - tôi không có tổ chức nào. Bằng việc trở thành sannyasin, bạn đơn giản đi vào hoà điệu với tôi, bạn đơn giản bắt đầu đi cùng tôi. Bạn đơn giản cho phép tôi đưa bạn tới chân lí mà tôi đã thấy. Bạn đơn giản cho phép tôi đưa bạn tới bầu trời mở nơi tôi đã tìm ra cái gì đó làm thoả mãn hoàn toàn.
Và đứa trẻ là có nhiều năng lực về điều đó hơn là người già.
Câu hỏi thứ ba:
Tôi là một giáo sư tâm lí. Tôi đã nghiên cứu và dạy về việc ước định. Bất kì ai có thể tránh việc ước định được không? Chúng tôi không bị thầy ước định chứ?
Điều đó là tuỳ ở bạn. Bạn có thể bị ước định bởi tôi - nhưng tôi không ước định bạn. Để điều đó là tuyệt đối rõ ràng!
Bạn có thể bị tôi ước định. Nếu bạn nghe chỉ qua tâm trí bạn sẽ bị ước định, vì tâm trí liên tục thu thập tri thức. Tâm trí rất có tính gợi ý, làm biến chất, mong manh. Nếu bạn lắng nghe tôi qua tâm trí bạn, qua lí trí của bạn, qua khả năng biện luận của bạn, qua trí tuệ của bạn, bạn sẽ bị ước định. Cho dù bạn không được thuyết phục bởi tôi, cho dù bạn cứ nghĩ rằng bạn không bị thuyết phục bởi tôi, dầu vậy bạn sẽ bị ước định. Có thể chống lại tôi, nhưng điều đó nữa sẽ ước định bạn. Ủng hộ hay chống đối không thành vấn đề: nếu bạn lắng nghe qua tâm trí bạn sẽ bị ước định - vì tâm trí là khả năng của việc ước định.
Nhưng có cách khác để nghe nữa - và nó không từ tâm trí, nó là từ trái tim. Nó không qua tính biện luận, không qua tri thức - nó qua tin tậy tại tâm thuần khiết. Thế thì bạn lắng nghe tôi không như triết gia mà như nhà thơ. Bạn không bao giờ bị ước định bởi nhà thơ.
Bạn có thể tận hưởng thơ ca, nhưng bạn không bao giờ bị ước định bởi nó. Bạn không bị ước định bởi hoa hồng - bạn có thể tận hưởng, bạn có thể mở hội, nhưng bạn không bị ước định. Mặt trời mọc hay mặt trời lặn đẹp, hay trăng tròn trong đêm - bạn có bị ước định không? Những cây xanh này khắp xung quanh, chúng có ước định bạn không? Bạn có thể mở hội, bạn có thể tận hưởng, bạn có thể nhảy múa cùng chúng, bạn có thể hát cùng chúng, nhưng bạn không bị ước định bởi chúng.
Nghĩ về tôi như nhà thơ, hoạ sĩ, vũ công; đừng bao giờ nghĩ về tôi như triết gia hay nhà thượng đế học. Tôi không phải vậy. Điều tôi đang làm ở đây là thơ ca, thơ ca vô cùng. Tôi không cho bạn bất kì ý thức hệ gì, cho nên không có vấn đề bị ước định. Nhưng bạn phải nhìn theo cách đúng, bằng không có mọi khả năng về việc bạn bị ước định bởi tôi.
Nếu bạn nghe tôi chỉ để thu thập tri thức, bạn sẽ bị ước định. Nếu bạn nghe tôi trong chiều sâu và tính sâu lắng mênh mông tới mức nó không phải là vấn đề thu thập tri thức mà là việc gặp gỡ của những trái tim, việc giao cảm... Tôi không ở đây, người nói không ở đây. Người nói đã biến mất từ lâu trước đây rồi. Mọi cái đang tới là tới từ cái trống rỗng vô cùng, tính không. Nhìn vào mắt tôi và bạn có thể cảm thấy nó! Và nếu bạn cũng trống rỗng trong khi lắng nghe tôi, ai sẽ bị ước định và bởi ai?
Nếu bạn gạt tâm trí bạn sang bên... thực ra, nếu bạn thực sự thông minh bạn bao giờ cũng sẽ để tâm trí bạn đích xác ở chỗ bạn đã cởi giầy ra - bỏ tâm trí của bạn cũng ở đó. Tôi muốn Krishna để một thông báo ở đó: Giầy và Tâm trí được bỏ lại Đây tại Cổng. Nếu bạn đi giầy của bạn vào đây, việc đó không phải là thứ lớn lao, nó không báng bổ. Nhưng nếu bạn mang tâm trí của bạn vào đây, thế thì bạn không bao giờ tới tôi được.
Tâm trí bị ước định, bao giờ cũng bị ước định; chúng đã bị ước định rồi. Tâm trí là cái máy tính sinh học: chúng liên tục hấp thu bất kì cái gì được nghe thấy. Nó là thứ máy móc. Tắt tâm trí đi trong khi bạn nghe tôi. Là trái tim - yêu, tin cậy. Lắng nghe tôi trong trống rỗng sâu sắc. Đừng hiện hữu ở đó! Tôi không ở đây - bạn không ở kia. Và thế thì cái gì đó sẽ xảy ra, cái gì đó sẽ diễn ra giữa tôi và bạn. Giữa hai cái không, dòng sông của chân lí bắt đầu chảy. Và nó không bao giờ ước định: nó bao giờ cũng vô ước định. Nó sẽ giặt sạch toàn thể bản thể bạn, nó sẽ cho bạn việc tắm; nó sẽ lau sạch bạn, làm thuần khiết bạn.
Người hỏi nói: "Tôi là giáo sư tâm lí."
Nó là vấn đề. Nó thực sự là bệnh lớn, tâm lí học. Nó gần như là bệnh hoạn. Tôi cảm thấy tiếc cho bạn. Giá mà bạn bị ung thư điều đó chắc đã không tệ thế, vì ung thư có thể được điều trị. Nhưng giáo sư tâm lí học sao? - không thể được! Không trị liệu nào tồn tại, vì bệnh này được gọi là 'tâm lí học' là vô hình và tinh vi tới mức rất khó mổ nó.
'Giáo sư tâm lí học' nghĩa là người đã được ước định sâu tới mức người đó không tin rằng người đó tồn tại. Người đó chỉ tin vào thân thể và tâm trí. Người đó không tin vào linh hồn; người đó không tin rằng thực sự có cái gì siêu việt lên trên tâm trí. Và tôi đang nói bỏ tâm trí của bạn ở chỗ bạn bỏ giầy ra - làm sao giáo sư tâm lí có thể làm được điều đó? Vì nếu ông ấy bỏ tâm trí ở chỗ ông ấy bỏ giầy ra, ông ấy sẽ phải ngồi đó, ông ấy không thể tới đây được - vì ông ấy chỉ tin vào tâm trí, không cái gì bên ngoài nó. Ông ấy không tin vào bất kì cái gì siêu việt trên tâm trí. Thế thì, tất nhiên, ông ấy không có cách nào trốn thoát khỏi việc ước định.
Mọi thứ sẽ ước định ông ấy. Bất kì cái gì ông ấy đọc, bất kì cái gì ông ấy nghe, bất kì cái gì ông ấy nhìn, sẽ là việc ước định. Bây giờ ông ấy bị bắt vào trong tù - vì ông ấy không biết rằng có cái gì đó ở bên ngoài nữa. Cái bên ngoài ở bên trong - ông ấy không nhận biết về cái đó. Ông ấy không tin vào nhận biết.
Bạn có thể nhìn vào trong sách tâm lí học: bạn sẽ thấy các chương về kí ức, bạn sẽ thấy các chương và tưởng tượng, mơ, bản năng, dục, và cả nghìn thứ khác, nhưng bạn sẽ không bao giờ tìm ra một chương về nhận biết. Không - chương đó không tồn tại. Bạn sẽ thấy mọi thứ được tính toán, chỉ máy tính là không có đó. Bạn sẽ thấy mọi quan sát được phân loại, chỉ người quan sát là không có đó.
Nhà tâm lí học không tin vào bản thân ông ấy. Điều này là ngớ ngẩn! Ông ấy không tin vào người quan sát; ông ấy chỉ tin vào các quan sát. Ông ấy nói: "Tôi đã thấy cái này"; nhưng nếu bạn hỏi: "Có người thấy bên trong ông không?" ông ấy nói, "Không." Thế thì ai đã thấy cái này?
Chính cái tên 'tâm lí học' là dùng từ sai, vì 'psyche', từ đó mà từ này mới tới, có nghĩa là linh hồn - và linh hồn không phải là một phần của tâm lí học. Cái tên này nên được đổi lại. Đó không phải là cái tên đúng cho nó. Tâm lí học hoặc phải tìm ra linh hồn hoặc phải bỏ chính cái tên 'psychology-tâm lí học'.
Và nếu bạn chỉ là một học sinh, bệnh này không tiến triển cao mấy; nhưng nếu bạn là giáo sư thế thì bạn đã đi ra ngoài điểm quay lại. Rất khó cho giáo sư được thảnh thơi trở lại, để nhìn mọi thứ lại như chúng vậy. Ông ấy biết nhiều thế. Ông ấy đã tích luỹ nhiều tri thức thế, nhiều tấm màn có trên mắt ông ấy. Khó mà tìm ra người nào mù hơn các giáo sư.
Tôi đã từng là giáo sư, đó là lí do vì sao tôi nói vậy - tôi biết. Tôi biết từ bên trong. Tôi đã sống cùng các giáo sư trong nhiều năm. Họ là những người không thông minh nhất trên thế giới. Ngay cả người nông dân ở làng cũng dường như là thông minh hơn, vì người đó nhiều đáp ứng hơn với thực tại. Giáo sư chưa bao giờ đáp ứng với thực tại. Ông ấy bao giờ cũng phản ứng từ tri thức của mình.
Cho nên bất kì điều gì tôi đang nói, giáo sư sẽ diễn giải nó theo cách riêng của ông ấy. Ngay bây giờ, bất kì điều gì tôi đang nói, ông ấy sẽ diễn giải và phân loại và ông ấy sẽ nói có hay không. Và ông ấy sẽ phân loại tôi: tôi thuộc vào trường phái nào, ý thức hệ nào, điều tôi đang nói tới. Ông ấy không lắng nghe! Rất khó cho giáo sư lắng nghe: ông ấy tràn đầy tiếng ồn bên trong, huyên thuyên bên trong. Tiếng ồn nhiều tới mức không cái gì đã bao giờ đi vào trong ông ấy.
Chuyện xảy ra:
"Whisky và một mình whisky chịu trách nhiệm cho hoàn cảnh tồi tệ của anh!" quan toà khuyên bảo tù nhân, người là một giáo sư - có thể là giáo sư tâm lí.
"Tôi mừng được nghe ông nói điều đó, thưa quan toà," người say rạng rỡ lên."Vợ tôi nói đó toàn là lỗi của tôi!"
Nếu bạn có ý tưởng nào đó trong tâm trí, ý tưởng đó sẽ vận hành như hạt nhân: nó sẽ thu thập mọi thứ quanh nó hỗ trợ cho nó; nó sẽ loại bỏ mọi thứ không hỗ trợ cho nó. Người muốn tới gần chân lí hơn phải bỏ đi mọi ý tưởng, bằng không định kiến riêng của người đó sẽ được xác nhận lặp đi lặp lại. Bạn có thể đi cùng định kiến và bạn bao giờ cũng thấy bằng chứng cho nó.
Bây giờ người say này thường nghĩ rằng một mình người đó không chịu trách nhiệm, và quan toà nói: "Whisky và một mình whisky chịu trách nhiệm cho hoàn cảnh tồi tệ của anh."
"Tôi mừng được nghe ông nói điều đó, thưa quan toà," người say rạng rỡ lên."Vợ tôi nói đó toàn là lỗi của tôi!"
Nếu bạn tới cùng tâm trí, bạn sẽ đi với tâm trí lớn hơn. Nếu bạn tới với vô trí, bạn sẽ đi với vô trí lớn hơn. Điều đó tuỳ thuộc vào bạn: cách bạn tới tôi, điều bạn mang tới tôi, điều bạn sẵn sàng đưa cho tôi - tâm trí sao? Thế thì không có trao đổi. Bạn sẽ thu thập vài mẩu từ đây đó, và bạn sẽ thu thập chúng theo cách cũ của bạn. Nó sẽ là việc bổ sung cho tri thức của bạn; nó sẽ không là khải lộ, nó sẽ không cho bạn cái gì mới. Nó sẽ không là đột phá.
Nhưng nếu bạn có thể lắng nghe tôi chỉ lắng nghe, không suy nghĩ, không diễn giải, không phân loại - chỉ lắng nghe dường như bạn không biết cái gì; lắng nghe trong im lặng sâu sắc không có tri thức can nhiễu ở giữa - bạn sẽ không bị ước định chút nào.
Hồn nhiên không bao giờ có thể bị ước định. Chỉ tinh ranh mới có thể bị ước định. Hồn nhiên là tự do thế! Nó lắng nghe, nhưng nó vẫn còn ở trên. Hồn nhiên giống như hoa sen: nó vẫn còn trong nước, nhưng không bị nước dính vào. Thế thì bạn có thể đi khắp thế giới, bạn có thể đi và nghe nhiều người, bạn có thể đọc cả nghìn lẻ một cuốn sách, bạn có thể nghiên cứu mọi thứ trong suốt nhiều thế kỉ mà tâm trí con người đã phát minh, khám phá, tổng hợp, và bạn sẽ vẫn còn không bị ước định, bạn sẽ vẫn còn tự do. Cái gì đó bên trong bạn sẽ vẫn còn ở trên, cách xa.
Một người say thường xuyên bước đi loạng choạng tới cửa trước của nhà muộn trong đêm, và cứ gõ mạnh cửa cho tới khi một bà trong bộ quần áo ngủ bước tới trả lời.
"Xin nỗi, thưa pà," anh ta phả ra hơi rượu, "đây là trường hợp khẩn cấp. Bà có thể nói cho tôi ông Mulla Nasrudin sống ở đâu không?"
"Sao thế," bà ấy kêu lên, "bản thân ông là Mulla Nasrudinmà!"
"Tôi biết, tôi biết," anh ta đáp, "nhưng điều đó vẫn không trả lời cho câu hỏi - ông ấy sống ở đâu?"
Bạn là linh hồn - cái mà không thể bị làm biến chất. Hồn nhiên là chính bản tính của nó. Nó cũng giống như bầu trời: bạn thấy mây tới và đi, và bầu trời vẫn còn như nó vậy; nó không bị làm biến chất bởi mây. Bão bụi nảy sinh, và lắng đọng lại; bầu trời không bị biến chất bởi bão bụi. Bao nhiêu thứ đã không xảy ra dưới bầu trời? Hàng triệu thứ đã xảy ra - không cái gì làm biến chất nó. Nó vẫn còn thuần khiết.
Bầu trời bên trong cũng thuần khiết, cũng giống như bầu trời bên ngoài. Hàng nghìn thứ liên tục xảy ra, nhưng cốt lõi bên trong nhất vẫn còn trinh nguyên. Không có cách nào làm biến chất nó.
Đó là lí do tại sao tôi nói: nếu bạn nghiện quá nhiều, bị say với tâm lí học, thế thì sẽ rất khó hiểu điều tôi đang nói. Nhưng nếu bạn có thể gạt sang bên cái đầu của bạn một chốc, nếu bạn có thể chặt đầu bản thân mình một chốc, nếu bạn có thể tiếp cận tới tôi một cách trực tiếp, tức khắc, thế thì bạn sẽ nghe thấy điều tôi đang nói, bạn sẽ hiểu điều tôi đang nói - nhưng bạn sẽ không bị ước định bởi nó, bạn sẽ vẫn còn tự do. Đó là cái đẹp!
Vị Phật đã không ước định người nào, một Jesus chưa bao giờ ước định bất kì ai. Nếu mọi người là người Ki tô giáo và đã trở nên bị ước định, đó là chọn lựa của họ - bạn không thể đổ trách nhiệm lên Jesus được. Nếu mọi người đã trở thành Phật tử và đã hoàn toàn quên mất về Phật, và liên tục nói chỉ về các học thuyết và giáo điều Phật giáo, đó là trách nhiệm của họ - bằng không, Phật đã không ước định bất kì ai.
Những người này tới để cho bạn tự do. Họ đem tự tới tự do, họ đem tới sự thuần khiết, họ đem tới hồn nhiên. Nhưng kết quả tối thượng tuỳ thuộc vào bạn.
Câu hỏi thứ tư:
Cho và chia sẻ.
Từ bỏ cái không bản chất và là cái bản chất.
Cho ai - người nghèo và người cần sao? - Cho chung hay cho họ hàng và bạn bè? Người ăn xin - được tổ chức hay các cá nhân? Các thể chế - chính trị và tôn giáo sao? Mua quà tặng từ thiện - sách và các thứ khác sao? Các thánh nhân và mahatma sao? V.v?
Tôi cho bạn thơ ca - bạn lập tức dịch nó thành văn xuôi. Tôi đã đơn giản nói: Chia sẻ! Bạn hỏi: với ai? Bạn đã đổi chủ đề.
Mulla Nasrudin đang nói với một người đàn bà và nói những điều lớn lao, đang nói rất lãng mạn. Anh ta nói, "Đôi mắt em - chưa bao giờ, chưa bao giờ chúng đã xảy ra trước đây. Và khuôn mặt em - nó hệt như trăng. Và sự rực rỡ bao quanh em, và rung động mà em tạo ra - nó là điều đẹp nhất đã từng xảy ra." Và anh ta cứ nói mãi.
Và, tất nhiên, như mọi đàn bà đều rất thực dụng, người đàn bà này hỏi, "Thế anh có định lấy em không, Nasrudin?"
Nasrudin nói, "Xin em, đổi chủ đề đi!"
Tôi đang nói về chia sẻ và bạn lập tức đổi chủ đề. Bạn nói: "Với ai?" Nhấn mạnh của bạn không phải là về bản thân bạn. Bạn đã không hỏi: "Tôi là người keo kiệt và tôi không thể chia sẻ được." Bạn đã không hỏi cách chia sẻ, cách không keo kiệt. Bạn lập tức thay đổi chủ đề - dường như bạn sẵn sàng chia sẻ nhưng rất khó tìm đúng người. Cho nên với ai?
"Người nghèo và người cần sao? - cho chung hay cho họ hàng và bạn bè?"
Bạn đi vào chi tiết - không hỏi câu hỏi cơ bản và nền tảng: Bạn có sẵn sàng chia sẻ không? Khi mây sẵn sàng mưa xuống, nó không hỏi: "Mưa xuống đâu? - vào núi? vào hồ? vào đất? vào cánh đồng? vào vườn? Mưa xuống đâu? - vào người tốt? người đức hạnh hay tội nhân? vào đền chùa hay nhà thờ? vào thánh nhân hay người trần tục?" Nó không bận tâm - nó đơn giản mưa xuống. Vấn đề không phải là mưa vào ai. Mây sẵn sàng - nó phải mưa xuống, để làm nhẹ gánh bản thân nó.
Khi hoa nở, nó không hỏi: "Tôi phải phảng phất hướng tới mũi ai bây giờ? Tôi phải gửi hương thơm tới ai? Tới thánh nhân và mahatma chăng? Hay tới tội nhân?" Không, nó không bao giờ hỏi. Nó cứ lan toả hương thơm của nó, nó liên tục không bận tâm về ai; hương thơm di chuyển không có địa chỉ.
Đó là điều tôi muốn nói với bạn: Chia sẻ đi! Và để việc chia sẻ của bạn trở thành tự phát. Khi bạn phải cho, cho đi! Sao bận tâm? Nhưng mọi người rất tinh ranh - họ nói: "Cho sao? Trước hết tôi phải xem liệu có đúng người hay không chứ." Làm sao người ta sẽ quyết định ai là người đúng hay không? Tiêu chí là gì? Làm sao bạn sẽ quyết định ai là người đúng?
Một người có thể nghèo nhưng có thể là tội phạm - vậy có cho người đó hay không? Một người có thể nghèo, đang cần, vợ người đó có thể bị ốm, con người đó có thể bị đói, nhưng người đó có thể là người say. Nếu bạn cho người đó tiền, người đó sẽ đơn giản đi và uống rượu - người đó sẽ không mua thuốc bằng tiền đó. Chia sẻ cho ai?
Trong Jaina giáo có một giáo phái tên là 'Terapanth'. Nó đã đi tới chính tận cùng logic; nó đã hợp lí hoá tính keo kiệt tới chính cực đoan. Giáo phái này nói: "Không cho vì bạn không biết người kia sẽ làm gì với nó - bạn cho ai đó tiền; người đó có thể đi và mua súng và giết vài người. Thế thì sao? Thế thì bạn sẽ chịu trách nhiệm! Nó sẽ là một phần của nghiệp của bạn. Nếu mà bạn không cho người đó tiền người đó chắc đã không mua súng và người đó chắc đã không giết nhiều người thế. Người đó đã giết bây giờ - bạn là một phần, vô tình, cố tình, và bạn sẽ phải trả giá cho điều đó."
Bây giờ đây là tâm trí của doanh nhân, và mọi người thuộc giáo phái Terapanthis đều là doanh nhân. "Không cho, vì ai biết cái gì sẽ được làm, cái gì sẽ xảy ra từ điều đó?" Họ nói nếu một người sắp chết bên cạnh đường, khát, kêu khóc và hỏi xin nước, bạn cứ đi đường của bạn đi, đừng bị sao lãng bởi người đó - vì nếu bạn cho người đó nước và ngày mai người đó giết ai đó, thì sao? hay đi và ăn cắp cái gì đó của ai đó, thì sao? Bạn sẽ là một phần của điều đó.
Nhân loại rất tinh ranh. Con người rất tinh ranh. Đây là kết quả tận cùng của giáo lí của Mahavir - người đã dạy về yêu và chia sẻ. Terapanth là giáo phái của người Jain. Mahavir nói: "Chia sẻ!" Nhưng mọi thứ có thể biến hoá làm sao! ngay cả tới chính điều đối lập. Và điều đó hấp dẫn - nó là hợp lí, nó có vẻ đúng. Thế rồi những người Terapanthis này nói: "Nếu ai đó nghèo, người đó nghèo vì nghiệp quá khứ của người đó - bạn là ai mà giúp người đó? Người đó khổ từ nghiệp quá khứ của mình và bạn đang trở thành lực gây sao lãng. Nếu bạn cho người đó tiền và bạn giúp người đó không khổ, người đó sẽ phải khổ ngày nào đó này khác - cho nên bạn đơn giản trì hoãn lại. Cứ để người đó là bất kì cái gì người đó đang vậy."
Nếu bạn muốn chia sẻ bạn sẽ không bao giờ hỏi những câu hỏi này. Những câu hỏi này tới từ tính keo kiệt.
Nếu bạn hỏi tôi, tôi sẽ nói: Chia sẻ đi! Nếu tôi không thể nói cái gì khẳng định về chia sẻ cho ai, ít nhất tôi có thể nói một điều phủ định: Không bao giờ chia sẻ với thánh nhân và mahatma! - vì bạn có thể chia sẻ cái gì với họ? Bạn có thể cho họ cái gì? Nếu họ thực sự là thánh nhân và mahatma họ đang trong phúc lạc vô cùng - bạn không thể cho họ bất kì cái gì. Bạn có thể xin cái gì đó từ họ. Bạn có thể đề nghị họ trút xuống điều đã xảy ra cho họ. Bạn có thể nhận. Bạn có thể là điểm cuối để nhận - bạn không thể là người cho. Họ không cần.
Bằng không, giữ nó như việc nhớ lại đơn giản rằng bất kì khi nào có bất kì tình huống nào trong đó bạn được yêu cầu chia sẻ và bạn có thể chia sẻ, bạn có cái gì đó để chia sẻ - chia sẻ đi! và đừng bận tâm ai là người mà bạn đang chia sẻ. Điều đó không phải là việc của bạn! Bạn đã chia sẻ - có vậy thôi.
Và điều đó bao giờ cũng là đẹp - dù bạn chia sẻ với tội nhân hay bạn chia sẻ với người ngoan đạo, dù bạn chia sẻ với kẻ tội phạm hay bạn chia sẻ với công dân rất đáng kính, nó bao giờ cũng đẹp. Nó bao giờ cũng sẽ cho bạn niềm vui vô cùng. Vấn đề không phải là cái gì xảy ra sau đó! Trong chính việc chia sẻ bạn đã tận hưởng cực đỉnh của việc hiện hữu.
Một đôi Do Thái đang đi tuần trăng mật ở thác Niagara. Tiền của người con trai hết sau một tuần, nhưng anh ta và cô dâu của mình đã có thời gian tuyệt vời thế họ muốn ở lại lâu hơn. Thế là anh ta gửi điện tín về cho bố anh ta xin thêm tiền. Bức điện tín của anh ta viết: "Bố thân yêu. Ở đây thật tuyệt vời. Con muốn ở lại lâu hơn. Bố gửi tiền cho con nhé. Yêu bố, con trai."
Người bố gửi lại bức điện tín: "Con thân yêu. Ở chỗ nào cũng tuyệt vời cả. Về nhà đi. Yêu con, Bố."
Ở đâu cũng tuyệt vời! - yêu thật tuyệt vời. Vấn đề không phải là liệu bạn ở gần thác Niagara hay ở trên Himalayas: yêu là tuyệt vời ở mọi nơi, vâng, mọi nơi. Chia sẻ là tuyệt vời: bạn chia sẻ với ai là không liên quan.
Tôi biết tâm trí bạn bao giờ cũng sẽ tìm cách không chia sẻ. Tránh những thủ đoạn đó của tâm trí. Bạn phải chia sẻ. Bạn nên hạnh phúc bất kì chỗ nào bạn có thể tìm ra cơ hội để chia sẻ.
Mulla Nasrudin nằm trên giường chết trong nhiều tháng, trong khi cả đống họ hàng tụ tập lại như chim kền kền đợi người chết. Ít nhất ông già yêu mến này đã đi tới phần thưởng an bình của mình và các luật sư công bố ngày để đọc chúc thư của ông ấy.
Mọi họ hàng đã tập hợp lại vào ngày đã định. Viên luật sư xé phong bì, rút ra một mảnh giấy và đọc:
"Là tâm trí lành mạnh, tôi đã tiêu hết mọi xu trước khi tôi chết."
Đó là qui tắc vàng: Trước khi bạn chết, chia sẻ bất kì cái gì bạn có. Nếu bạn có tâm trí lành mạnh bạn sẽ chia sẻ toàn thể cuộc sống của bạn. Trước khi bạn chết, chi bản thân bạn trong yêu đi.
Câu hỏi thứ năm:
Thầy có cầm dây thừng buộc tôi không? Điều đó có làm thầy sợ không?
Tôi đã kể cho bạn một câu chuyện - câu hỏi này liên quan tới câu chuyện đó - về nhà thực vật, người đã thả đứa con trai của mình xuống thung lũng sâu bằng sợi dây thừng buộc quanh eo nó ở Himalayas. Khó mà xuống theo bất kì cách nào khác tới những đoá hoa đang nở trong thung lũng. Tất nhiên người bố sợ hãi, hoảng sợ. Đứa bé tận hưởng - hừm? - đó là cuộc phiêu lưu lớn. Nó xúc động. Nhưng người bố sợ.
Đứa trẻ xuống tới đáy, nó hái hoa. Người bố hô lên từ trên đỉnh, "Con có ổn không, con? Con có sợ không?"
Đứa bé cười - toàn thể thung lũng vang vọng tiếng cười của nó - và nó nói, "Sao con phải sợ khi bố, bố của con, đang cầm dây thừng? Sao con phải sợ?"
Người hỏi hỏi: "Thầy có cầm dây thừng của tôi không? Điều đó có làm thầy sợ không?"
Bây giờ đây là tình huống khác toàn bộ. Ngay chỗ đầu tiên, tôi không cầm dây thừng nào cả - vì bất kì dây thừng nào cũng sẽ tạo ra tù túng cho bạn. Chỗ thứ hai, tôi đã không hạ thấp bạn vào thung lũng để hái hoa - tôi đã hạ thấp bạn vào trong thung lũng để biến mất... Bạn không thể nhìn lại sau được, và bạn không thể nhìn lên đỉnh vào nói, "Thầy đang cầm dây thừng." Cho dù tôi xoay xở để cho bạn khái niệm rằng tôi đang cầm dây thừng của bạn, nó toàn là giả. Nó chỉ là thủ đoạn để hạ bạn xuống thấp - không có dây thừng đâu! Và một khi được hạ thấp xuống bạn không thể quay lại được, vì không có đường. Sao tôi phải sợ?
Và vấn đề không phải là hái hoa nào đó ở đó - vấn đề là làm biến mất hoàn toàn. Tôi đang gửi bạn hướng tới tính không. Tôi đang gửi bạn hướng tới cái chết tối thượng. Vâng, lúc ban đầu tôi giả vờ rằng tôi đang gắn dây thừng vào quanh eo bạn: mala này, v.v. Đây là dây thừng! Tôi phải thuyết phục bạn. Một khi bạn được thuyết phục... đi đời rồi.
Toàn thể nỗ lực của tôi là giúp bạn biến mất. Toàn thể nỗ lực của tôi là để giúp bạn là trống rỗng thế: anatta - vô hiện hữu. Vì nếu bạn hiện hữu, bạn sẽ vẫn còn trong rắc rối. Nếu bạn hiện hữu, bạn sẽ vẫn còn bị giới hạn. Nếu bạn hiện hữu, sẽ có một định nghĩa cho sự hiện hữu của bạn - và bạn sẽ không bao giờ tuôn tràn. Chỉ cái trống rỗng mới có thể tuôn tràn, chỉ cái trống rỗng mới có thể thoải mái. Chỉ cái trống rỗng mới có thể là cuộc sống dư thừa. Để hiện hữu, con đường đi qua vô hiện hữu.
Nếu bạn thực sự muốn hiện hữu, bạn sẽ phải bỏ mọi khái niệm về hiện hữu của bạn. Bạn sẽ phải biến mất, dần dần. Bạn sẽ phải tan chảy vào trong tính không.
Vâng, tôi đang hạ thấp bạn xuống, và tôi thuyết phục bạn rằng dây thừng ở trong tay tôi - bạn không phải lo. Tôi phải làm điều đó để cho bạn dũng cảm. Dây thừng là không tồn tại. Bạn sẽ đi tới biết về nó - rằng dây thừng là không tồn tại - nhưng bạn sẽ đi tới biết chỉ khi không có vấn đề về quay lại. Bạn sẽ không có khả năng quay lại. Và bạn sẽ hạnh phúc rằng không có dây thừng. Bạn sẽ hạnh phúc rằng không có cách nào quay lại. Bạn sẽ hạnh phúc rằng tôi đã thuyết phục được bạn biến mất. Bạn sẽ cảm thấy biết ơn, biết ơn vĩnh hằng.
Ngay bây giờ có thể khó hiểu điều tôi đang nói. Bạn đang bị rắc rối; bạn đang lo âu, đau khổ; bạn đang bị bệnh. Trong mạnh khoẻ toàn bộ, bạn sẽ không tìm thấy bản thân bạn: mạnh khoẻ toàn bộ là kinh nghiệm số không. Kinh nghiệm số không đó là điều người tôn giáo đã gọi là kinh nghiệm Thượng đế.
Tôi không sợ chút nào - tôi đơn giản cười. Và ngày bạn hiểu ra, bạn cũng sẽ không sợ. Bạn cũng sẽ cười từ thung lũng, và thung lũng sẽ vang vọng tiếng cười của bạn.
Câu hỏi cuối cùng:
Osho ơi, thầy có bao giờ thức dậy buổi sáng với cảm giác "Chết tiệt với mọi chuyện chứng ngộ này. Hôm nay tôi nghĩ tôi sẽ chỉ đi ra ngoài và lái xe tải"?
Đó không phải là vấn đề về mọi việc thức dậy buổi sáng và tự nói với bản thân mình và cảm thấy: Chết tiệt với mọi chuyện chứng ngộ này - nó là qui tắc mọi ngày đấy. Mọi sáng tôi đều tự nói với mình: Chết tiệt với mọi chuyện chứng ngộ này. Hôm nay tôi nghĩ tôi sẽ chỉ đi ra ngoài và lái xe tải. Nhưng tôi có thể tìm đâu ra xe tải tốt hơn với nhiều trẻ con đi học thế bên trong nó? Thế rồi cuối cùng tôi quyết định, đến lúc đó là tám giờ tôi lại quyết định rằng một ngày nữa...
Câu hỏi này là từ Swami Deva Nartan, và anh ấy có tái bút cho nó nữa. Câu tái bút là "Thầy bảo tôi không nghiêm chỉnh thế. Thầy thấy đấy, tôi đang cố."
Bây giờ tái bút của tôi cho câu trả lời này: "Bất kì cái gì tôi đã nói, xin đừng coi nó là nghiêm chỉnh. Tôi đang nói nó rất nghiêm chỉnh!"
Kết thúc quyển 'Sét đánh bất thần' - Quay về Mục lục
0 Đánh giá