1001 Bí Mật Tâm Linh (0049) Đừng tạo nên bất cứ xung đột nào trong bạn

1001 Bí Mật Tâm Linh (0049) Đừng tạo nên bất cứ xung đột nào trong bạn

Price:

Read more



Mật Tông khai thị những gì? Mật Tông dạy: Đừng tạo nên bất cứ xung đột nào trong bạn. Chấp nhận cả hai. Xuyên qua sự chấp nhận cả hai, chuyển hóa xảy ra. Không chiến thắng nhưng biến đổi. Trong Yoga, có mọi chiến thắng, trong Mật Tông không có sự chiến thắng nào. Trong Mật Tông… đơn thuần chuyển hóa. Không phải bạn trở nên bất bạo động để chống bạo động. Bạn vượt trên cả hai. Bạn trở thành hiện tượng Thứ Ba… một chứng nhân…
Tôi ngồi trong tiệm của người chặt thịt. Ông là một con người rất tốt. Tôi thường viếng thăm ông. Đó là một buổi chiều. Ông chuẩn bị đóng cửa tiệm. Lúc đó, có một người bước vào hỏi mua gà. Tôi biết bởi trước đó vài phút, ông có kể cho tôi nghe tất cả những gì mà ông đã bán trong ngày đó. Ông chỉ còn lại một con gà. Vì vậy, ông rất là vui vẻ. Ông vào trong, mang con gà ra. Liệng trên cân và bảo, “Năm ruppees” Người mua nói, “Tốt lắm. Nhưng tôi đi dự tiệc. Tôi có nhiều thân hữu đến viếng. Con gà này xem ra quá nhỏ. Tôi muốn mua con gà bự hơn.” Tôi biết ông không còn con gà nào nữa để bán. Đó là con gà duy nhất mà ông còn lại.
Người bán thịt suy nghĩ một chút, đi vào trong hơi lâu. Một lát sau ông mang con gà ra, ném trên cân, vẫn con gà đó, nói “Bảy rupees.” Người mua bảo “Nếu vậy, tôi lấy hết hai con.” Người bán thịt này quả thật lâm vào tình trạng khó khăn rồi. Mật Tông đặt toàn bộ sự sống chính nó trong tình thế khó khăn. Mật Tông bảo “Ta lấy cả hai.”
Không phải hai. Sân hận chỉ là một mặt khác của từ bi. Cơn giận không gì khác hơn là một mặt khác của lòng nhân ái. Bạo động không là gì mà là một mặt khác của sự bất bạo động. Sân hận và nhân ái không phải là hai. Tình thương và hận thù không phải là hai. Vì vậy, bạn biết, bạn quan sát, nhưng bạn không ý thức rằng bạn không nhận biết sự thật.
Tình thương của bạn đổi thành hận thù chỉ trong một giây. Có thể nào nếu chúng là hai? Thậm chí không cần một giây. Giây phút này bạn thương yêu, giây phút sau bạn hận thù vẫn con người đó. Vào buổi sáng, bạn yêu thương vẫn người đó. Tới trưa, bạn lại sinh lòng hận thù. Tới chiều, bạn lại yêu thương lần nữa. Cuộc cờ tình yêu và hận thù tiếp diễn. Thật ra, tình thương và hận thù không phải đúng danh từ, nên gọi không phân cách là: yêu thương-hận thù, ghét giận-nhân ái… Chúng là một hiện tượng. Chúng không là hai. Vì vậy, tình yêu có thể trở thành hận thù. Mật Tông bảo rằng sự phân chia mang đến bởi tâm. Từ đó, bạn tranh đấu. Bạn tạo nên phân chia trước, bạn phê phán một khía cạnh trước. Bạn xác nhận khía cạnh khác. Vì vậy, bạn bị rắc rối. Bạn sẽ bị rắc rối. Một Yogi luôn bị rắc rối bởi bất cứ những gì y thực hành sẽ là chiến thắng không kết cục, nhiều nhất chỉ là tạm thời.
Bạn có thể đè nén sự sân hận, và thực hành từ bi, nhưng bạn biết rõ bạn đẩy nó xuống vùng vô tâm thức, và nó nằm đó. Bất cứ giây phút nào, một chút thiếu tỉnh thức, nó sẽ nổi lên. Vì vậy, hành giả phải luôn đẩy nó xuống. Đây là hiện tượng xấu nếu hành giả phải liên tục đè nén sự phủ định, như vậy, một cuộc đời sẽ bị phí phạm. Khi nào bạn sẽ tận hưởng sự thiêng liêng? Bạn không có không gian, không thời gian. Bạn vật lộn với nộ, tham, dục, ái, ố, và một ngàn lẻ một cảm thọ khác. Hàng nghìn kẻ thù ở đó. Bạn phải luôn cảnh giác. Bạn không bao giờ có thể thoải mái. Làm sao bạn có thể buông bỏ và tự nhiên? Bạn sẽ luôn căng thẳng, lúc nào cũng sẵn sàng đấu tranh, lúc nào cũng trong sự sợ hãi. Hành giả sợ hãi thậm chí trong giấc ngủ. Trong giấc ngủ, họ không cảnh giác được. Trong giấc ngủ, những gì dồn nén đều nổi lên. Có lẽ họ tịnh thân khi họ tỉnh, nhưng trong cơn mơ thì không thể nào.
Những người con gái đẹp trôi nổi bên trong. Hành giả không thể làm gì được. Những người con gái xinh đẹp không đến từ Thiên đường, như trong bao huyền thoại Ấn Độ, Thượng Đế gởi họ xuống. Tại sao Thượng Đế lại có hứng thú với bạn? Hành giả tội nghiệp này, không hại một ai, đơn thuần tĩnh tọa tại ngọn Hi Mã Lạp Sơn với đôi mắt nhắm kín, đấu tranh với mọi vấn đề của ông. Tại sao Thượng Đế lại có hứng thú với ông? Tại sao ông lại gởi Apsaras, những thiên nữ xinh đẹp, quấy nhiễu ông trên con đường tầm đạo? Tại sao? Không một ai ở đó. Không cần ai gởi đến bất cứ ai. Hành giả tự tạo cho mình những cơn huyễn mộng.
Những gì bạn đè nén sẽ nổi lên trong giấc mơ. Các giấc mơ là một phần mà hành giả chối bỏ. Những giây phút tỉnh táo trực thuộc vào bạn như những giấc mơ này. Dù bạn yêu thương một người con gái trong giây phút tỉnh táo, hay bạn yêu thương người con gái trong mơ, không khác biệt. Không thể khác. Không phải là vấn đề ở người con gái, mà là vấn đề ở bạn. Dù bạn yêu chân dung, một chân dung trong mơ, hay bạn yêu người con gái, thực tế không khác nhau. Không thể khác, bởi người con gái thật sự cũng là bức chân dung bên trong, bạn không bao giờ biết người con gái thật sự.
Bạn chỉ biết qua hình ảnh.
Tôi ở đây. Làm sao bạn biết rằng tôi ở đây? Có lẽ nó chỉ là giấc mơ. Bạn đang mơ tôi ở đây. Sự khác biệt như thế nào giữa hai sự việc: bạn mơ thấy tôi ở đây và bạn thật sự thấy tôi? Tiêu chuẩn gì? Tôi ở đây hay tôi không ở đây, không tạo nên sự khác biệt. Bạn thấy tôi trong tâm bạn. Trong hai trường hợp, thật và mơ… đôi mắt bạn nhận luồng ánh sáng vào trong. Tâm bạn diễn giải là có người ở đó. Bạn không bao giờ thấy người thật. Bạn không thể thấy. Vì vậy, Ấn Độ giáo gọi đây là Ảo Ảnh (Maya).
Tilopa khai thị: Như ảo ảnh và giấc mộng, thực chất vốn là không…” Tại sao? Bởi mơ và thật không khác nhau. Trong hai trường hợp, bạn giam cầm tâm bạn. Bạn chỉ nhìn thấy hình ảnh. Bạn không bao giờ thấy được thực tại. Bạn không thể thấy, bởi thực tại chỉ có thể thấy khi BẠN trở nên thật. Bạn là hiện tượng ảo ảnh, một cái bóng, làm sao bạn thấy được cái thật? Chiếc bóng chỉ thấy chiếc bóng. Bạn chỉ nhìn thấy thực tại khi nào tâm buông bỏ. Thông qua tâm, mọi sự không thật. Tâm phóng ảnh, sáng tạo, mầu sắc, diễn giải… Mọi sự trở thành giả tạo. Do đó, có nỗ lực liên tục nhấn mạnh cách để an trú trong Vô niệm.
Mật Tông nói rằng, đừng tranh đấu. Nếu bạn tranh đấu, bạn sẽ tranh đấu hằng vô lượng kiếp. Sẽ không có gì xảy đến. Bởi trước nhất, bạn đã lỡ rồi. Nơi bạn thấy hai chỉ có một. Nếu bước đầu tiên đã lỡ, bạn không thể đạt đến mục tiêu. Toàn bộ cuộc du hành của bạn sẽ tiếp tục bị lỡ. Bước đầu tiên phải tuyệt đối không sai lầm. Nếu không, bạn sẽ không bao giờ đạt đến mục tiêu. Sự tuyệt đối này là gì? Mật Tông nói rằng không nhìn một trong hai, không nhìn một trong nhiều. Một khi bạn thấy cái một trong đối lập nhị nguyên thì sự chuyển hóa bắt đầu. Đây là con đường Hoàng Đế.
Chuyển hoá, chứ không thắng lợi… Hãy chuyển hóa… Từ ngữ này vô cùng hòan mỹ. Nó có nghĩa gì? Như một đứa bé chơi đùa với các đồ chơi của nó. Bạn nói nó thu dọn mớ đồ chơi này. Nó nổi giận. Thậm chí, khi nó đi ngủ, nó cũng ôm theo mớ đồ chơi. Mẹ nó phải đem cất khi nó đã ngủ. Vào buổi sáng, việc trước tiên là nó hỏi đồ chơi của nó ở đâu, và ai là người lấy mất đồ chơi của nó. Thậm chí, trong mơ, nó nằm mơ thấy đồ chơi. Rồi, đột nhiên, có một ngày, nó quên mất mớ đồ chơi đó. Trong một vài ngày, chúng nằm trong xó nhà. Thế rồi, chúng được thu dọn và vứt đi. Nó không bao giờ còn hỏi về chúng nữa. Chuyện gì đã xảy ra?
Nó đã chuyển hóa. Nó đã trưởng thành. Không tranh đấu và không thắng lợi. Không phải nó đã tranh đấu chống lại sự tham cầu đồ chơi. Không, đột nhiên, có một ngày, nó nhận thấy điều đó vô cùng trẻ con. Nó không còn là một đứa bé nữa. Đột nhiên, nó nhận thức rằng đồ chơi chỉ là đồ chơi. Chúng không là thật. Nó sẵn sàng sống một sự sống thật.
Nó quay lưng với những đồ chơi đó. Không bao giờ trong mơ chúng tìm tới nữa. Không bao giờ, nó nghĩ đến chúng nữa. Nếu nó trông thấy đứa bé nào đang chơi đùa với các đồ chơi này, nó sẽ cười. Nó sẽ cười lớn trong sự nhận biết… Một tràng cười nhận biết… Một tràng cười thông thái… Nó sẽ nói “Y là một đứa bé, vẫn còn là trẻ con, chơi đùa với những đồ chơi.” Nó đã chuyển hóa. Chuyển hóa là một hiện tượng tự nhiên, không do tu dưỡng. Bạn đơn thuần trưởng thành hơn. Bạn đơn thuần nhận biết toàn bộ sự phi lý của mọi sự vật… và bạn chuyển hóa...
Có một thanh niên tìm tôi, anh ta vô cùng lo lắng. Anh ta có một người vợ đẹp, nhưng mũi của cô hơi quá dài. Vì vậy, anh ta lo lắng hỏi, “Phải làm gì bây giờ?” Sau cuộc giải phẫu thẩm mỹ, nó trở nên xấu hơn. Chiếc mũi không có gì. Khi bạn muốn cải tiến cái gì khi mà nó không có vấn đề, nó sẽ trở nên xấu xa hơn. Bây giờ, anh ta bị rắc rối rồi. Anh ta hỏi anh ta phải làm sao. Tôi kể cho anh ta nghe về những đồ chơi và nói “Có ngày anh phải thay đổi thôi. Thật là trẻ con. Tại sao anh lại bị ám ảnh vì mũi của cô ấy?
Chiếc mũi chỉ là một phần cực nhỏ ở một người con gái xinh đẹp. Cô là một người con gái hòan mỹ. Tại sao anh lại làm cho cô ấy buồn vì chiếc mũi của cô ấy?” Bởi cô ấy sẽ mặc cảm về chiếc mũi. Chiếc mũi của cô ấy trở thành vấn đề chính trong cuộc sống. Mọi vấn đề đều là vậy! Đừng cho là tất cả các vấn đề của anh là lớn lao. Mọi vấn đề đều như vậy hết. Mọi vấn đề đều phát xuất từ tính trẻ con. Chúng phát xuất qua sự thiếu trưởng thành.
Anh ta bận tâm với chiếc mũi đến nỗi anh ta không nhìn thấy khuôn mặt của người vợ. Mỗi khi anh ta nhìn thấy mũi cô, anh ta lại quẫn trí. Việc như vậy khó thể trốn tránh. Nếu bạn không nhìn khuôn mặt chỉ bởi vì chiếc mũi, bạn vẫn bị chiếc mũi ám ảnh. Thậm chí, dù bạn cố gắng lẫn tránh vấn đề, vấn đề vẫn nằm đó. Bạn bị ám ảnh. Anh ta nói, “Thậm chí, tôi không còn dám nhìn mặt vợ nữa.” Tôi bảo anh ta, “Điều này có thể giúp anh được. Anh suy tư về chiếc mũi. Thời xưa, mọi người thường làm như vậy. Suy tư trên mũi của họ. Như vậy, không có gì sai khi anh suy nghiệm trên mũi của vợ anh. Tuyệt diệu! Thử đi!” Anh hỏi “Nhưng rồi chuyện gì xảy ra?” “Anh cứ thử trước đã.” Tôi bảo anh ta, “Sau vài tháng, anh hãy kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra. Mỗi ngày, kêu cô ngồi trước mặt anh, và anh suy nghiệm trên mũi của cô ấy.”
Một hôm, anh ta chạy đến tìm tôi: “Tôi đang làm việc phi lý gì vậy? Tôi thay đổi rồi! Tôi đã thay đổi! Toàn bộ sự phi lý này đã rõ ràng rồi. Tôi không còn vấn đề gì nữa.” Anh không thắng lợi, bởi, thật ra, không có kẻ thù để chiến thắng. Không có kẻ thù trong bạn. Mật Tông đã khai thị như thế.
"Toàn bộ vạn hữu đều trong sự yêu thương sâu sắc với bạn, không có ai để hủy diệt. Không có ai để chiến thắng. Không có ai là kẻ thù. Toàn bộ sự sống yêu thương bạn. Từ khắp chốn, tình yêu tràn trề…"
Bên trong bạn, không có kẻ thù. Chúng được tạo nên bởi các linh mục. Họ tạo nên chiến trường. Họ biến bạn thành bãi chiến trường. Họ dạy bạn “Chiến đấu với nó. Điều này là sai lầm! Chiến đấu với cái kia! Cái kia là sai lầm!” Tôi bảo bạn. Sân hận không phải là kẻ thù của bạn. Tham cầu không phải là kẻ thù của bạn. Lòng nhân ái cũng không là bạn của bạn, hay sự bất bạo động là bạn của bạn… bởi dù bạn hay thù, bạn vẫn nằm trong đối lập nhị nguyên. Hãy xem xét toàn bộ bản thể của bạn, bạn sẽ thấy chúng là một. Khi kẻ thù trở thành bạn, và bạn trở thành kẻ thù, mọi đối lập nhị nguyên biến mất. Đột nhiên, có sự chuyển hóa. Đột nhiên! Có sự tỉnh thức. Tôi bảo bạn. Đây là con đường của Đại Đế… con đường của Quân Vương…
Chuyển hóa Nhị nguyên! Chỉ quán tưởng! Bạn sẽ thấy không có nhị nguyên. Bồ Đề Đạt Ma, một trong các bảo châu hiếm quí nhất được sinh ra, du hành đến Trung Quốc. Vua Lương Võ Đế tìm đến ngài hỏi, “Có đôi lúc, trẫm rất là phiền nhiễu. Có đôi lúc, có sự căng thẳng và phiền não bên trong trẫm!” Bồ Đề Đạt Ma nhìn thẳng ông, ra lệnh “Hoàng Thượng tìm đến đây vào lúc bốn giờ sáng, mang theo tất cả những thống khổ, phiền não, quấy nhiễu, căng thẳng cùng với bệ hạ. Bệ hạ nên nhớ, đi một mình, và mang tất cả chúng đến cho ta.”
Vua Lương Võ Đế nhìn Bồ Đề Đạt Ma… Ngài có bộ mặt khá quái đản. Ngài có thể làm cho người khác sợ hãi đến chết. Vị vua phán, “Hòa thượng nói gì vậy? Hòa thượng nói vậy là nghĩa gì?” Bồ Đề Đạt Ma đáp, “Nếu bệ hạ không mang đến cho bần tăng những cảm thọ đó, làm sao bần tăng có thể giúp đỡ Hoàng Thượng chứ?” Vua Lương Võ Đế suy nghĩ, “Tốt nhất là ta không nên đi. Bốn giờ sáng, trời còn tối lắm. Vị hòa thượng này có vẻ hơi điên điên. Với cây thiền trượng tay, ông có thể đập chết ta lắm. Ông ta nói ông ta sửa lại cho đúng có nghĩa là gì?”
Vua suốt đêm không ngủ được vì Bồ Đề Đạt Ma ám ảnh ông. Lúc bình minh lên, ông cảm thấy tốt hơn hết là ông nên đi. “Ai biết được? Có lẽ vị hòa thượng này có thể giúp đỡ cho ta.” Vì vậy, ông đã đến, tuy miễn cưỡng, ngần ngại, nhưng ông vẫn đến. Trước tiên, Bồ Đề Đạt Ma hỏi. Ngài đang tĩnh tọa trước thiền viện với tăng chúng của ngài, trong có vẻ nguy hiểm hơn trong màn đêm.
Ngài bảo, “Cuối cùng, Hoàng Thượng cũng đến! Những người mà bệ hạ đã đề cập ở đâu rồi?” Vua đáp, “Ngài nói khó hiểu quá. Những cảm thọ này không phải những thứ mà trẫm có thể mang theo. Chúng đều trong nội tại. “Bồ Đề Đạt Ma trả lời, “Tốt lắm. Nội tại hay ngoại cảnh, chúng đều là sự vật. Xin bệ hạ ngồi xuống, nhắm đôi mắt lại, và nỗ lực tìm chúng bên trong. Hãy nắm bắt chúng, và lập tức nói với bần tăng, và nhìn tăng chúng của bần tăng. Bần tăng sẽ sửa đổi cho đúng.” Vì vua nhắm mắt lại. Không có gì khác để làm. Ông khép kín đôi mắt, hơi có một chút sợ hãi, tìm kiếm bên trong và quán chiếu. Đột nhiên, ông nhận biết rằng, ông càng không thấy gì hết… không căng thẳng, không thống khổ, không phiền nhiễu. Ông chìm sâu vào đại định. Hằng giờ trôi qua, mặt trời lên, trên khuôn mặt ông, phản chiếu sự thanh tịnh sâu sắc.
Sau đó, Bồ Đề Đạt Ma bảo vua “Bây giờ. Mở mắt ra. Đủ rồi! Những cái gã mà bệ hạ đề cập đó ở đâu? Bệ hạ có nắm bắt được chúng không?” Vua Lương Võ Đế cười lớn, lạy tạ, chạm vào chân của Bồ Đề Đạt Ma và thưa “Thật sự, ngài đã sửa đổi chúng cho đúng rồi. Trẫm không còn tìm thấy chúng nữa. Hiện tại, trẫm nhận biết chúng là gì rồi.
Trước tiên, chúng không tồn tại nơi đó. Chúng tồn tại nơi đó chỉ bởi trẫm chưa bao giờ tự mình đi vào và tìm kiếm chúng. Chúng nơi đó, bởi trẫm không quán chiếu thực tại. Bây giờ, trẫm đã nhận biết. Ngài đã hành một phép lạ.”
Đây là chuyện xảy ra. Đây là sự chuyển hóa. Không giải quyết vấn đề, nhưng trước tiên, hãy nhận biết vấn đề có đó hay không. Trước nhất, bạn tạo nên vấn đề. Sau đó, bạn yêu cầu giải quyết vấn đề. Trước tiên, bạn tạo nên câu hỏi, sau đó, bạn chạy khắp chốn để tìm kiếm câu trả lời. Đó cũng là kinh nghiệm của tôi. Nếu bạn quán sát câu hỏi, câu hỏi sẽ biến mất. Không cần bất cứ sự giải đáp nào. Nếu bạn quán sát câu hỏi, câu hỏi biến mất… Đây là sự chuyển hóa. Nó không là giải pháp bởi không có vấn đề để giải quyết. Bạn không có bệnh. Chỉ quán chiếu bên trong. Bạn sẽ không thấy căn bệnh. Vậy, đâu cần thuốc chữa?”

0 Đánh giá

Ads Belove Post