1001 Bí mật Tâm linh (0084) Chưa biết cái không biết bên trong bạn, không thể biết bất kì ai khác

1001 Bí mật Tâm linh (0084) Chưa biết cái không biết bên trong bạn, không thể biết bất kì ai khác

Price:

Read more



Con người giống như tảng băng: chỉ một phần, một phần nhỏ, là thấy được trên bề mặt; phần chính của toàn thể bị ẩn kín bên dưới. Hay, con người giống như cây: cuộc sống thực là ở trong rễ, ẩn dưới đất; chỉ cành là thấy được. Nếu bạn chặt cành, cành mới sẽ mọc ra bởi vì cành không phải là cội nguồn; nhưng nếu bạn chặt rễ, cây bị phá huỷ. Chỉ một phần của con người là thấy được trên bề mặt; phần chính bị ẩn đằng sau. Và nếu bạn nghĩ rằng người thấy được là tất cả, thế thì bạn phạm phải sai lầm lớn. Thế thì bạn bỏ lỡ toàn thể bí ẩn của con người; và thế thì bạn bỏ lỡ cánh cửa bên trong bản thân bạn, điều có thể dẫn bạn tới điều thiêng liêng.
Nếu bạn nghĩ rằng bằng việc biết tên của một người, bằng việc biết người đó xuất thân từ gia đình nào, bằng việc biết nghề nghiệp của người đó, rằng người đó là bác sĩ hay kĩ sư hay giáo sư, hay bằng việc biết mặt người đó, bức hình của người đó, bạn đã biết người đó; bạn là trong ảo tưởng lớn. Đây chỉ là hình tướng trên bề mặt. Con người thực là ở xa, xa xăm khỏi tất cả những điều này. Theo cách này bạn có thể quen biết, nhưng bạn không bao giờ biết người này. Nó là đủ khi có liên quan tới xã hội; nhiều hơn nữa là không cần. Tri thức sâu mức làn da này là đủ cho bãi chợ, nhưng nếu bạn thực sự muốn biết người này, thế thì bạn phải đi sâu. Và cách duy nhất để đi sâu là đi vào bên trong bản thân bạn trước hết.

Chừng nào bạn còn chưa biết tới cái không biết bên trong bạn, bạn sẽ không bao giờ có khả năng biết bất kì ai khác. Cách duy nhất để biết bí ẩn mà người đó là, chính là biết điều bí ẩn mà bạn là. Có những tầng ẩn kín đằng sau những tầng ẩn kín. Con người là vô hạn.
Nếu bạn cứ chìm sâu vào trong con người, bạn sẽ đạt tới Thượng đế. Con người chỉ là bề mặt của đại dương, những con sóng. Nếu bạn chìm sâu, bạn đạt tới chính trung tâm của sự tồn tại. Những người đã biết tới Thượng đế - họ đã không biết tới ngài như một đối thể. Họ đã biết ngài như tính chủ thể bên trong nhất. Những người đã biết tới Thượng đế đều đã không bắt gặp ngài. Họ đã không thấy ngài như đối thể; họ đã thấy ngài như chính người thấy, như tâm thức riêng của họ. Bạn không thể bắt gặp Thượng đế ở bất kì đâu ngoại trừ bên trong bản thân bạn. Ngài là chiều sâu của bạn; bạn là bề mặt của ngài. Bạn là ngoại vi của ngài; ngài là trung tâm của bạn.
Và bạn càng đi sâu hơn vào bên trong bản thân bạn, bạn càng đi sâu hơn vào trong toàn thể sự tồn tại, trong người khác nữa, bởi vì trung tâm là một. Ngoại vi là cả triệu, nhưng trung tâm là một. Toàn thể sự tồn tại được định tâm vào một điểm - điểm đó là Thượng đế. Thượng đế: đó là chiều sâu sâu nhất của sự hiện hữu.
Đó là cuộc hành trình vĩ đại, cuộc hành hương vĩ đại để biết con người. Lời kinh của Patanjali cho bạn manh mối cách đi vào.
Lời kinh thứ nhất:
Mộc mạc phá huỷ không thuần khiết, và với hoàn hảo kế tiếp sau trong thân thể và các giác quan, các quyền năng thể chất và tinh thần thức dậy.
Trước khi bạn có thể hiểu được lời kinh này, nhiều điều nữa phải được hiểu. Thân thể đã bị dùng sai nhiều lắm. Bạn đã đối xử tệ với thân thể riêng của bạn. Bạn không biết bí ẩn của bản thân thân thể. Nó không chỉ là da; nó không chỉ là xương; nó không chỉ là máu. Nó là cơ quan hữu cơ lớn, sự năng động lớn.
Trong nhiều thế kỉ con người đã nghĩ rằng máu lấp đầy thân thể như nước đầy trong bình chứa. Chỉ mới ba thế kỉ trước, chúng ta mới đi tới biết rằng máu không rót đầy thân thể, rằng nó không phải là thứ tù đọng - máu luân chuyển. Chỉ mới ba thế kỉ trước, chúng ta mới đi tới biết rằng máu luân chuyển, nó là lực động. Nó không rót đầy thân thể, nhưng nó luân chuyển - im lặng thế và liên tục thế, và chuyển động này duyên dáng thế, không tiếng động nào, tới mức chúng ta đã sống với thân thể trong cả triệu kiếp và chúng ta chưa bao giờ tới bắt gặp thực tại của máu, rằng nó luân chuyển.
Có nhiều điều bí ẩn nữa vẫn đang ẩn kín. Thân thể này chỉ là tầng thứ nhất của nhiều thể - tất cả, có bẩy thể. Nếu bạn đi sâu vào trong thân thể này bạn sẽ bắt gặp hiện tượng mới. Đằng sau thân thể thô này được ẩn kín thể tinh tú. Một khi thể tinh tú thức tỉnh, bạn trở nên rất mạnh vì bạn đạt tới các lực chiều hướng mới này. Thân thể này có thể nằm trong giường của bạn, và thể tinh tú của bạn có thể di chuyển. Với nó không có rào chắn. Sức hút trái đất không ảnh hưởng tới nó; không có rào chắn của thời gian và không gian cho nó. Nó có thể di chuyển... nó có thể di chuyển đi bất kì đâu. Toàn thế giới là mở đối với nó. Với thân thể thô, điều đó là không thể được.
Trong một số giấc mơ của bạn, thể tinh tú rời bỏ thân thể vật lí của bạn. Trong một số phiên thiền sâu, thể tinh tú của bạn rời bỏ thân thể vật lí của bạn. Nhiều người trong các bạn, khi thiền sâu, thỉnh thoảng đã trở nên nhận biết rằng bạn cảm thấy dường như bạn đã nâng lên trên đất, vài li, vài phân. Khi bạn mở mắt ra bạn đang ngồi trên đất. Bạn nghĩ bạn đã tưởng tượng điều đó. Không phải vậy đâu. Thể tinh tú, trong thiền sâu, có thể đi lên cao hơn chút ít so với thân thể thô của bạn. Thỉnh thoảng điều đó nữa cũng xảy ra - rằng thân thể thô cho phép thân thể tinh tú.
Có một người đàn bà ở châu Âu; bà ấy đã được nghiên cứu bằng mọi phương pháp khoa học. Trong thiền sâu, bà ấy nâng lên gần một mét trên đất; không chỉ trong thể tinh tú, mà cả thân thể thô nữa. Điều đó đã được thấy là sự kiện. Điều này đã được nói tới trong các chuyên luận yoga cổ nhất: rằng trong thiền sâu, chuyện xảy ra là cùng với thể tinh tú, thân thể thô có thể nâng lên trên đất - và, đích xác, nó nói có thể nâng lên hơn một mét rất dễ dàng.
Và thân thể thô chỉ là thể bề ngoài, lớp da của các thể khác. Thế thì đằng sau thể tinh tú còn có các thể tinh tú hơn - tất cả, có bẩy thể. Tất cả chúng đều thuộc vào bẩy bình diện khác nhau của bản thể. Bạn càng đi vào trong bản thể riêng của bạn, bạn càng trở nên nhận biết rằng thân thể này không phải là tất cả. Nhưng bạn sẽ bắt gặp thể thứ hai chỉ nếu thân thể này đã trở nên thuần khiết.
Yoga không tin vào việc hành hạ thân thể, nó không phải là chuyện tự bạo - nhưng nó tin vào việc làm thuần khiết thân thể. Và, thỉnh thoảng, làm thuần khiết nó và hành hạ nó có thể có vẻ giống nhau. Sự phân biệt phải được tạo ra. Một người có thể nhịn ăn, và người đó có thể chỉ là hành hạ. Một người có thể chỉ chống lại thân thể riêng của mình, tự tử, tự bạo. Nhưng thế thì người khác có thể nhịn ăn và người đó có thể không phải là người hành hạ, và người đó có thể không là người tự bạo, và người đó có thể không cố phá huỷ thân thể theo bất kì cách nào. Thay vì thế, người đó có thể cố gắng làm thuần khiết nó. Bởi vì trong nhịn ăn sâu, thân thể đạt tới những thuần khiết nào đó.
Bạn liên tục ăn mọi ngày; bạn chưa bao giờ cho thân thể ngày nghỉ nào. Thân thể cứ tích luỹ nhiều tế bào chết - chúng trở thành tải trọng. Không chỉ chúng là tải trọng và gánh nặng, chúng còn độc, Chúng là độc tố. Chúng làm cho thân thể thành không thuần khiết. Khi thân thể không thuần khiết, bạn không thể thấy được thể ẩn kín đằng sau nó. Thân thể này cần được sạch sẽ, trong suốt, thuần khiết; thế thì đột nhiên bạn trở nên nhận biết về tầng thứ hai, thể tinh tú. Khi thể tinh tú là thuần khiết thế thì bạn trở nên nhận biết về thể thứ ba, và thể thứ tư, vân vân.
Nhịn ăn giúp nhiều lắm, nhưng người ta cần rất nhiều nhận biết rằng người ta không phá huỷ thân thể. Không kết án nào nên có trong tâm trí; và có vấn đề bởi vì gần như mọi tôn giáo đều đã kết án thân thể. Người sáng lập nguyên thuỷ của chúng không phải là người kết án; họ không phải là người đầu độc. Họ yêu thân thể họ. Họ yêu thân thể nhiều tới mức họ bao giờ cũng cố gắng làm thuần khiết nó. Việc nhịn ăn của họ là việc làm thuần khiết.
Thế rồi những tín đồ mù quáng tới, không nhận biết về khoa học sâu sắc của việc nhịn ăn. Họ bắt đầu nhịn ăn, một cách mù quáng. Họ tận hưởng, bởi vì tâm trí là bạo hành. Tâm trí tận hưởng việc bạo hành với người khác, nó tận hưởng quyền lực, bởi vì bất kì khi nào bạn bạo hành với người khác, bạn đều cảm thấy mạnh mẽ; nhưng bạo hành với người khác là rủi ro vì người khác sẽ trả đũa. Thế rồi có một cách đơn giản: bạo hành với thân thể riêng của bạn. Thế thì không có rủi ro. Thân thể không thể trả đũa được. Thân thể không thể làm hại bạn được. Bạn có thể cứ làm hại thân thể riêng của bạn; không có ai để phản ứng. Điều này là đơn giản. Bạn có thể hành hạ và tận hưởng quyền lực - rằng bây giờ bạn kiểm soát thân thể bạn; thân thể không kiểm soát bạn.
Nếu nhịn ăn là hung hăng, bạo hành, nếu có giận dữ và tính phá huỷ; thế thì bạn bỏ lỡ vấn đề. Bạn không làm thuần khiết thân thể; bạn thực ra đang phá huỷ nó. Và lau sạch gương là một điều và phá huỷ gương là điều khác. Lau sạch gương là khác toàn bộ, bởi vì khi gương sạch mọi bụi, thuần khiết, bạn sẽ có khả năng nhìn vào trong nó - nó sẽ phản xạ bạn. Nhưng nếu bạn phá huỷ gương, thế thì không có khả năng nào để nhìn vào trong nó. Nếu bạn phá huỷ thân thể thô, bạn đánh mất mọi khả năng tiếp xúc với thể thứ hai, thể tinh tú. Làm thuần khiết nó, nhưng đừng có tính phá huỷ.
Và làm sao phản ứng làm thuần khiết được? Bởi vì bất kì khi nào bạn nhịn ăn, thân thể không có việc nào để tiêu hoá. Trong thời kì đó, thân thể có thể làm việc bằng vứt bỏ các tế bào chết, độc tố. Nó cũng như một ngày, chủ nhật hay thứ bẩy, bạn có ngày nghỉ và bạn về nhà và bạn dọn nhà cả ngày. Cả tuần bạn vướng víu thế và bận rộn thế, bạn không thể lau nhà được. Khi thân thể không có gì để tiêu hoá, bạn đã không ăn gì, thân thể bắt đầu tự lau sạch nó. Một quá trình bắt đầu một cách tự phát và thân thể bắt đầu tống ra mọi thứ không được cần, giống như một tải trọng. Nhịn ăn là phương pháp làm thuần khiết. Thỉnh thoảng, nhịn ăn là hay - không làm gì cả, không ăn, chỉ nghỉ. Uống nhiều nước nhất có thể được và chỉ nghỉ ngơi, và thân thể sẽ được lau sạch.
Thỉnh thoảng, nếu bạn cảm thấy rằng nhịn ăn lâu hơn là cần, bạn cũng có thể làm việc nhịn ăn lâu hơn - nhưng ở trong tình yêu sâu sắc với thân thể. Và nếu bạn cảm thấy nhịn ăn gây hại cho thân thể theo bất kì cách nào, dừng điều đó lại. Nếu nhịn ăn đang giúp cho thân thể, bạn sẽ cảm thấy nhiều năng lượng hơn; bạn sẽ cảm thấy sống động hơn; bạn sẽ cảm thấy được sảng khoái, được tiếp sức sống. Điều này nên là tiêu chuẩn: nếu bạn bắt đầu cảm thấy rằng bạn trở nên yếu đi, nếu bạn bắt đầu cảm thấy rằng run rẩy tinh tế đang tới trong thân thể, thế thì nhận biết - bây giờ sự việc không còn là việc làm thuần khiết nữa. Nó đã trở thành có tính phá huỷ. Dừng nó lại.
Nhưng người ta nên học toàn thể khoa học về nó. Thực ra người ta nên nhịn ăn khi ở gần ai đó, người đã từng nhịn ăn lâu rồi và biết toàn thể con đường rất rõ, người biết mọi triệu chứng: nếu nó trở nên có tính phá huỷ cái gì sẽ bắt đầu xảy ra; nếu nó không có tính phá huỷ thế thì cái gì sẽ xảy ra. Sau việc nhịn ăn làm thuần khiết, thực sự, bạn sẽ cảm thấy mới mẻ, trẻ hơn, sạch hơn, vô trọng lượng, hạnh phúc hơn; và thân thể sẽ vận hành tốt hơn vì bây giờ nó được dỡ tải.Nhưng nhịn ăn tới chỉ nếu bạn đã từng ăn sai. Nếu bạn đã không ăn sai thì không có nhu cầu để nhịn ăn. Nhịn ăn được cần tới chỉ khi bạn đã làm điều sai với thân thể - và chúng ta tất cả đều đã từng ăn sai.
Con người đã lạc đường. Không con vật nào ăn như con người; mọi con vật đều có thức ăn được chọn của nó. Nếu bạn đem trâu tới vườn và bỏ chúng đấy, chúng sẽ chỉ ăn cỏ đặc biệt. Chúng sẽ không ăn mọi thứ và bất kì thứ gì - chúng rất chọn lọc. Chúng có cảm giác nào đó về thức ăn của chúng. Con người đã hoàn toàn lạc lối, không có cảm giác về thức ăn của mình. Con người cứ ăn mọi thứ và bất kì cái gì. Thực ra bạn không thể tìm được cái gì mà không được ăn ở đâu đó hay bởi người nào đó. Ở chỗ này, kiến bị ăn. Ở chỗ khác, rắn bị ăn. Ở vài nơi, chó bị ăn. Con người đã ăn mọi thứ. Con người đơn giản điên. Con người không biết cái gì cộng hưởng với thân thể mình và cái gì là không. Con người hoàn toàn bị lẫn lộn.
Con người, một cách tự nhiên, nên là người ăn chay, bởi vì toàn thể thân thể được tạo nên từ thức ăn thực vật. Ngay cả các nhà khoa học cũng thừa nhận sự kiện rằng toàn thể cấu trúc của thân thể người chỉ ra rằng con người không nên là loại không ăn cây cỏ. Con người bắt nguồn từ khỉ. Khỉ là loài ăn cây cỏ - tuyệt đối cây cỏ. Nếu Darwin là đúng thế thì con người phải là loài ăn cây cỏ. Bây giờ có cách để phán đoán liệu loài nào đó là ăn cây cỏ hay không ăn cây cỏ: điều đó tuỳ thuộc vào ruột, chiều dài của ruột. Con vật không ăn cây cỏ có ruột rất ngắn. Hổ, sư tử - chúng có ruột rất ngắn, bởi vì thịt đã là thức ăn được tiêu hoá. Nó không cần ruột dài để tiêu hoá thịt. Công việc tiêu hoá đã được làm bởi con vật. Bây giờ bạn ăn thịt của con vật. Nó đã được tiêu hoá rồi - không cần ruột dài. Con người có một trong những ruột dài nhất: điều đó nghĩa là con người là loài ăn cây cỏ. Việc tiêu hoá lâu là được cần, và nhiều chất bài tiết sẽ có đó phải được tống ra.
Nếu con người không phải là loài không ăn cây cỏ và con người cứ ăn thịt, thân thể bị nặng gánh. Ở phương Đông, mọi thiền nhân lớn - Phật, Mahavira - họ đều nhấn mạnh vào sự kiện này. Không phải bởi vì bất kì khái niệm nào về bất bạo hành đâu - điều đó là điều phụ - mà bởi vì nếu bạn thực sự muốn đi vào trong thiền sâu, thân thể bạn cần được vô trọng lượng, tự nhiên, tuôn chảy. Thân thể bạn cần được dỡ tải; và thân thể của người không ăn chay bị tải trọng rất nhiều.
Quan sát điều xảy ra khi bạn ăn thịt: khi bạn giết một con vật điều gì xảy ra cho con vật khi nó bị giết? Tất nhiên, không ai muốn bị giết cả. Cuộc sống muốn kéo dài bản thân nó; con vật không sẵn lòng chết. Nếu ai đó giết bạn, bạn sẽ không chết một cách sẵn lòng. Nếu sư tử nhảy lên bạn và giết bạn, điều gì sẽ xảy ra cho tâm trí bạn? Cùng điều đó xảy ra khi bạn giết sư tử. Đau đớn, sợ hãi, cái chết, phiền não, giận dữ, bạo hành, buồn bã - tất cả những điều này xảy ra cho con vật. Trên khắp thân thể nó - bạo hành, khổ não, đau đớn lan rộng. Toàn thân trở thành đầy độc tố, chất độc. Mọi tuyến thân thể đều tiết ra chất độc bởi vì con vật đang chết rất không sẵn lòng. Và thế rồi bạn ăn thịt - thịt đó mang mọi chất độc mà con vật đã tiết ra. Toàn thể năng lượng này có tính độc. Thế thì những chất độc đó được mang vào trong thân thể bạn.
Và thịt đó mà bạn đang ăn, thuộc vào thân thể con vật. Nó có chủ định đặc biệt ở đó. Một kiểu tâm thức đặc biệt tồn tại trong thân thể con vật. Bạn ở bình diện cao hơn tâm thức con vật, và khi bạn ăn thịt con vật, thân thể bạn đi xuống bình diện thấp nhất, tới bình diện thấp hơn của con vật. Thế thì có lỗ hổng giữa tâm thức của bạn và thân thể của bạn, và căng thẳng nảy sinh, và lo âu nảy sinh.
Người ta nên ăn những thứ là tự nhiên - tự nhiên cho bạn. Quả, hạt, rau cỏ - ăn nhiều tuỳ bạn có thể. Và cái hay là ở chỗ bạn không thể ăn được những thứ này nhiều hơn mức được cần. Bất kì cái gì là tự nhiên bao giờ cũng cho bạn no nê, bởi vì nó thoả mãn cho thân thể bạn, làm bão hoà bạn. Bạn cảm thấy được thoả mãn. Nếu cái gì đó phi tự nhiên nó không bao giờ cho bạn cảm giác về thoả mãn. Cứ ăn kem: bạn không bao giờ cảm thấy rằng bạn được no. Thực ra bạn càng ăn nhiều, bạn càng cảm thấy thích ăn. Nó không phải là thức ăn. Tâm trí bạn bị lừa. Bây giờ bạn không ăn theo nhu cầu thân thể; bạn ăn chỉ để thưởng thức nó. Lưỡi đã trở thành kẻ kiểm soát.
Lưỡi không nên là kẻ kiểm soát. Nó không biết gì về dạ dầy, nó không biết gì về thân thể. Lưỡi có chủ định đặc biệt để hoàn thành: nếm thức ăn. Một cách tự nhiên, lưỡi phải phán xét, đó là điều duy nhất, thức ăn nào là dành cho thân thể - cho thân thể tôi - và thức ăn nào không dành cho thân thể tôi. Nó chỉ là người gác ngoài cửa; nó không phải là người chủ. Và nếu người gác cửa trở thành người chủ, thế thì mọi sự sẽ bị lẫn lộn.
Bây giờ các nhà quảng cáo biết rõ rằng lưỡi có thể bị lừa, mũi có thể bị lừa. Và chúng không phải là người chủ. Bạn có thể không nhận biết: nhiều nghiên cứu thức ăn diễn ra trên thế giới, và họ nói nếu mũi của bạn bị bịt hoàn toàn, và mắt của bạn bị bịt lại, và thế rồi bạn được đưa cho củ hành để ăn, bạn không thể biết được bạn đang ăn gì. Bạn không thể biết được hành hay táo nếu mũi bị bịt hoàn toàn vì một nửa vị giác tới từ việc ngửi, được quyết định bởi mũi, và một nửa được quyết định bởi lưỡi - và hai giác quan này đã trở thành những kẻ kiểm soát. Bây giờ chúng biết: kem có tính nuôi dưỡng hay không không phải là vấn đề. Nó có thể mang hương vị, nó có thể mang hoá chất nào đó mà đáp ứng cho lưỡi nhưng không được cần cho thân thể.
Con người bị lẫn lộn - lẫn lộn nhiều hơn trâu. Bạn không thể thuyết phục được trâu ăn kem. Thử mà xem!
Thức ăn tự nhiên... và khi tôi nói "tự nhiên" tôi ngụ ý cái thân thể bạn cần. Nhu cầu của hổ là khác; nó phải rất bạo hành. Nếu bạn ăn thịt hổ, bạn sẽ bạo hành, nhưng bạo hành của bạn sẽ được diễn đạt ở đâu? Bạn phải sống trong xã hội con người, không trong rừng rậm. Thế thì bạn sẽ phải kìm nén bạo hành. Thế thì cái vòng luẩn quẩn bắt đầu.
Khi bạn kìm nén bạo hành, điều gì xảy ra? Khi bạn cảm thấy giận, bạo hành, năng lượng độc nào đó được tiết ra, bởi vì chất độc đó tạo ra tình huống mà bạn có thể thực sự bạo hành và giết ai đó. Năng lượng này chuyển động hướng tới tay bạn; năng lượng này chuyển động hướng tới răng bạn - đây là hai chỗ, từ đó con vật trở thành bạo hành. Con người là một phần của vương quốc con vật.
Khi bạn giận, năng lượng được thoát ra - nó đi tới tay và tới răng, tới hàm - nhưng bạn sống trong xã hội con người và không phải giận dữ bao giờ cũng sinh lời. Bạn sống trong xã hội văn minh, và bạn không thể cư xử như con vật được. Nếu bạn cư xử như con vật, bạn sẽ phải trả giá quá nhiều cho điều đó - và bạn không sẵn sàng trả giá chừng nấy. Thế thì bạn làm gì? Bạn kìm nén giận dữ trong tay; bạn kìm nén giận dữ trong răng - bạn cứ nở nụ cười giả dối, và răng của bạn cứ tích luỹ giận.
Tôi hiếm khi bắt gặp những người có hàm tự nhiên. Nó là không tự nhiên - bị nghẽn lại, cứng ngắc - bởi vì quá nhiều giận dữ có đó. Nếu bạn ấn vào hàm của một người, giận dữ có thể bị xả ra. Tay trở nên xấu. Chúng mất duyên dáng, chúng mất tính linh hoạt, bởi vì quá nhiều giận dữ bị kìm nén ở đó. Những người đã làm việc trong nghề xoa bóp sâu, họ đã đi tới biết rằng khi bạn chạm sâu vào tay, xoa bóp tay, người này bắt đầu trở nên giận. Chẳng có lí do gì cả. Bạn xoa bóp người này và đột nhiên người này bắt đầu cảm thấy giận. Nếu bạn ấn vào hàm, người này trở nên giận nữa. Họ mang giận tích luỹ.
Đây là những không thuần khiết trong thân thể: chúng phải được xả ra. Nếu bạn không xả chúng ra, thân thể sẽ vẫn còn nặng nề. Các bài tập yoga tồn tại để xả ra mọi loại chất độc bị tích luỹ trong thân thể. Các chuyển động yoga xả chúng ra; và thân thể của người yogi có tính mềm dẻo của riêng nó. Các bài tập yoga là khác toàn bộ với các bài tập khác. Chúng không làm cho thân thể bạn thành mạnh mẽ; chúng làm cho thân thể bạn linh hoạt hơn. Và khi thân thể bạn linh hoạt hơn, bạn là mạnh mẽ theo nghĩa rất khác: bạn trẻ hơn. Chúng làm cho thân thể bạn linh động hơn, tuôn chảy hơn - không khối chắn nào trong thân thể. Toàn thân tồn tại như một đơn vị hữu cơ, trong nhịp điệu sâu sắc của riêng nó. Nó không giống như tiếng ồn trong chợ; nó giống như dàn nhạc. Nhịp điệu sâu bên trong, không khối chắn, thế thì thân thể là thuần khiết. Các bài tập yoga có thể cực kì giúp ích.
Mọi người đều mang nhiều rác rưởi trong dạ dày, bởi vì đó là không gian duy nhất trong thân thể mà bạn có thể kìm nén mọi thứ. Không có không gian khác. Nếu bạn muốn kìm nén cái gì, nó phải bị kìm nén vào trong dạ dầy. Nếu bạn muốn khóc - vợ bạn chết, người yêu của bạn chết, bạn của bạn chết - nhưng điều đó có vẻ không tốt, có vẻ dường như bạn là người yếu đuối, kêu khóc vì người đàn bà, bạn kìm nén nó: bạn sẽ để cái khóc đó ở đâu? Một cách tự nhiên, bạn phải kìm nén nó trong dạ dầy. Đó là chỗ duy nhất sẵn có trong thân thể, chỗ hổng duy nhất, nơi bạn có thể ép buộc.
Nếu bạn kìm nén trong dạ dầy... Và mọi người đã kìm nén nhiều loại xúc động: của yêu, của dục, của giận, của buồn, của khóc - thậm chí của cười. Bạn không thể cười tiếng cười bụng được. Nó có vẻ thô lỗ, có vẻ thô tục - bạn vậy không có văn hoá. Bạn đã kìm nén mọi thứ. Bởi vì việc kìm nén này, bạn không thể thở sâu được, bạn phải thở nông. Bởi vì nếu bạn thở sâu, thế thì những vết thương đó của kìm nén, chúng sẽ xả năng lượng của chúng ra. Bạn sợ. Mọi thân thể đều sợ đi vào trong dạ dầy.
Mọi đứa trẻ, khi được sinh ra, đều thở qua bụng. Nhìn đứa trẻ đang ngủ: bụng phồng lên xẹp xuống - chưa bao giờ là ngực. Không đứa trẻ nào thở từ ngực; chúng thở từ bụng. Chúng bây giờ là tự do hoàn toàn, không cái gì bị kìm nén. Dạ dầy của chúng trống rỗng, và trống rỗng đó có cái đẹp trong thân thể.
Một khi dạ dầy có quá nhiều kìm nén trong nó, thân thể bị phân chia thành hai phần, phần thấp hơn và phần cao hơn. Thế thì bạn không là một; bạn là hai. Phần thấp hơn là phần bị bỏ đi. Tính một bị mất; nhị nguyên đã đi vào trong con người bạn. Bây giờ bạn không thể đẹp được, bạn không thể duyên dáng được. Bạn đang mang hai thân thể thay vì một - và bao giờ cũng còn lại lỗ hổng giữa hai thân này. Bạn không thể bước đi đẹp đẽ được. Bằng cách nào đó bạn phải mang đôi chân của bạn. Thực ra nếu thân thể là một, chân bạn sẽ mang bạn. Nếu thân thể bị chia làm đôi thế thì bạn phải mang chân bạn.
Bạn phải kéo lê thân thể bạn. Nó tựa như gánh nặng. Bạn không thể tận hưởng được nó. Bạn không thể tận hưởng được việc đi dạo tốt, bạn không thể tận hưởng được việc bơi hay, bạn không thể tận hưởng được việc chạy nhanh - bởi vì thân thể không là một. Với mọi chuyển động này, và để tận hưởng chúng, thân thể cần được hợp nhất lại. Việc hợp nhất phải được tạo ra lần nữa: dạ dầy sẽ phải được dọn sạch hoàn toàn.
Để dọn sạch dạ dầy, việc thở rất sâu là được cần, bởi vì khi bạn hít vào sâu và thở ra sâu, dạ dầy tống ra mọi thứ nó đang mang. Trong thở ra, dạ dầy xả bản thân nó ra. Do đó mới có tầm quan trọng của prana-yam, của việc thở có nhịp điệu sâu. Nhấn mạnh nên vào việc thở ra để cho mọi thứ mà dạ dầy đã từng phải mang một cách không cần thiết được xả ra.
Và khi dạ dầy không mang những xúc động bên trong, nếu bạn bị táo bón nó, sẽ đột nhiên biến mất. Khi bạn kìm nén xúc động trong dạ dầy, sẽ có táo bón vì dạ dầy không được tự do có chuyển động của nó. Bạn đang kiểm soát nó sâu sắc; bạn không thể cho phép nó tự do được. Cho nên nếu xúc động bị kìm nén, sẽ có táo bón. Táo bón là bệnh tinh thần nhiều hơn bệnh thể chất. Nó thuộc vào tâm trí nhiều hơn là thuộc vào thân thể.
Nhưng nhớ lấy, tôi không phân chia tâm trí và thân thể thành hai. Chúng là hai mặt của cùng một hiện tượng. Tâm trí và thân thể không phải là hai điều. Thực ra nói "tâm và thân" là không tốt: "tâm-thân" sẽ là cách diễn đạt đúng. Thân thể bạn là hiện tượng thần kinh. Tâm trí là phần tinh nhất của thân thể, và thân thể là phần thô nhất của tâm trí. Và chúng cả hai đều ảnh hưởng lẫn nhau; chúng chạy song song. Nếu bạn kìm nén cái gì đó trong tâm trí, thân thể sẽ bắt đầu cuộc hành trình kìm nén. Nếu tâm trí xả ra mọi thứ, thân thể cũng xả ra mọi thứ. Đó là lí do tại sao tôi nhấn mạnh vào tẩy rửa rất nhiều. Tẩy rửa là quá trình lau sạch.
Đây tất cả đều là mộc mạc: nhịn ăn; ăn tự nhiên; thở nhịp điệu, sâu; bài tập yoga; sống ngày càng tự nhiên hơn, cuộc sống linh hoạt, mềm dẻo; tạo ra thái độ ngày càng ít kìm nén; cho phép thân thể có cách nói riêng của nó, đi theo trí huệ của thân thể. "Mộc mạc phá huỷ không thuần khiết..." Những điều này tôi gọi là mộc mạc. "Mộc mạc" không có nghĩa là hành hạ thân thể. Nó có nghĩa là tạo ra ngọn lửa sống trong thân thể để cho thân thể được lau sạch. Dường như bạn đã ném vàng vào lửa - mọi thứ không phải là vàng đều bị thiêu cháy. Chỉ vàng ròng đi ra.
"Mộc mạc phá huỷ không thuần khiết, và với hoàn hảo kế tiếp sau trong thân thể và các giác quan, các quyền năng thể chất và tinh thần thức dậy."
Khi thân thể thuần khiết, bạn sẽ thấy năng lượng mới mênh mông nảy sinh, chiều hướng mới mở ra trước bạn, những cánh cửa mới đột nhiên mở ra, những khả năng mới. Thân thể có nhiều quyền năng ẩn kín. Một khi nó được xả ra, bạn sẽ không thể nào tin được vào nó, rằng thân thể mang nhiều thứ thế trong nó, và gần gũi thế.
Và mọi giác quan đều có giác quan ẩn đằng sau nó. Mắt có thị lực ẩn kín, cái nhìn sâu đằng sau chúng. Khi mắt là thuần khiết, sạch sẽ, thế thì bạn không thấy những điều chỉ như chúng ở trên bề mặt. Bạn bắt đầu thấy chiều sâu của chúng. Một chiều hướng mới mở ra. Ngay bây giờ, khi bạn nhìn một người bạn không thấy hào quang của người đó; bạn chỉ thấy thân thể vật lí của người đó.
Thân thể vật lí được bao quanh bởi hào quang rất tinh tế. Một ánh sáng khuếch tán bao quanh thân thể. Và thân thể của mọi người đều được bao quanh bởi hào quang mầu sắc khác nhau. Khoảnh khắc mắt bạn trong sạch, bạn có thể nhìn thấy hào quang này; và bằng việc thấy hào quang bạn biết nhiều điều về người này mà bạn không thể biết được theo bất kì cách nào khác. Và người này không thể lừa được bạn, điều đó là không thể được, bởi vì hào quang của người đó làm lộ ra bản thể của người đó.
Ai đó tới với hào quang của không trung thực và người đó cố gắng thuyết phục bạn rằng người đó là người rất trung thực: hào quang không thể lừa dối được, bởi vì rằng người đó không thể kiểm soát được hào quang. Điều đó là không thể được. Hào quang không trung thực có mầu khác. Hào quang của người trung thực có mầu khác. Hào quang của người thuần khiết là trắng thuần. Người càng không thuần khiết, mầu trắng càng chuyển nhiều sang xám. Càng nhiều không thuần khiết, nó càng chuyển nhiều sang đen. Hào quang của người tuyệt đối không trung thực là đen tuyệt đối. Hào quang của người bị lẫn lộn thay đổi; nó không bao giờ là một. Cho dù bạn tìm chỉ vài phút thôi, bạn sẽ thấy hào quang thay đổi. Người này bị lẫn lộn. Bản thân người đó không được lắng đọng vào điều người đó là. Người đó có hào quang thay đổi.
Người có tính thiền, có phẩm chất rất im lặng cho hào quang, sự bình thản, bình tĩnh bao quanh người đó. Người ở trong lo âu sâu sắc, rối loạn, căng thẳng, cũng có cùng phẩm chất cho hào quang. Người rất căng thẳng có thể cố mỉm cười, có thể tạo ra khuôn mặt, có thể có mặt nạ, nhưng khi người đó tới bạn, hào quang của người đó sẽ chỉ ra thực tại.
Và cùng điều đó xảy ra với tai nữa. Cũng như mắt có cái nhìn sâu sắc, tai có phẩm chất nghe sâu. Thế thì bạn không nghe điều người này nói, mà thay vì thế, bạn nghe âm nhạc. Bạn không bận tâm về lời người đó dùng, nhưng thanh điệu, nhưng nhịp điệu của tiếng nói người đó... phẩm chất bên trong của tiếng nói, điều nói lên nhiều điều mà lời không thể lừa được, không thể thay đổi được. Người này có thể cố gắng rất lễ phép, nhưng cái thô lỗ của người đó sẽ ở trong âm thanh của người đó. Người này có thể cố gắng rất duyên dáng, nhưng âm thanh của người đó sẽ chỉ ra cái vô duyên của người đó. Người này có thể cố chỉ ra sự chắc chắn của mình, nhưng âm thanh của người đó sẽ chỉ ra... phẩm chất do dự của người đó.
Và nếu bạn có thể nghe chính âm thanh, và nếu bạn có thể thấy hào quang, và nếu bạn có thể cảm thấy phẩm chất của bản thể ở gần bạn, bạn trở nên có khả năng về nhiều điều. Và những điều này là điều rất đơn giản. Chúng bắt đầu xảy ra một khi mộc mạc bắt đầu.

**************
Thế thì có quyền năng sâu hơn mà yoga gọi là siddhis - quyền năng thần thông, quyền năng huyền bí. Chúng giống như phép màu bởi vì chúng ta không hiểu cơ chế của chúng, cách chúng vận hành. Một khi bạn biết cơ chế này chúng không là phép màu. Thực ra phép màu là không thể được. Mọi điều xảy ra, xảy ra theo luật. Luật có thể không được biết tới: thế thì bạn gọi nó là phép màu. Khi luật được biết tới phép màu biến mất.
Ngay bây giờ ở Ấn Độ họ đã đưa máy truyền hình vào các làng. Lần đầu tiên, dân làng xem Indira Gandhi trong máy thu truyền hình, như dân làng gọi chúng - "hộp ảnh." Họ không thể tin được. Không thể được. Họ đi quanh cái hộp, họ nhìn mọi nơi. Làm sao mà Indira Gandhi ẩn trong cái hộp này được? Phép màu, điều huyền bí không thể tin được, nhưng một khi bạn biết tới luật sự việc này là đơn giản.
Mọi phép màu đều ứng với các luật ẩn kín. Yoga nói không có phép màu trên thế giới bởi vì "phép màu" nghĩa là cái gì đó đi ngược lại luật, điều là không thể được. Làm sao có khả năng nào để đi ngược lại luật phổ quát được? Không có khả năng nào. Có thể là mọi người không biết thôi.
Siddhis trở thành có thể khi bạn đi sâu hơn vào trong cái thuần khiết và hoàn hảo. Chẳng hạn, nếu bạn có thể chuyển thể tinh tú của bạn ra khỏi thể thô, bạn có thể làm nhiều điều mà sẽ là điều huyền bí. Bạn có thể tới thăm mọi người. Họ có thể thấy bạn nhưng họ không thể chạm vào bạn được. Bạn thậm chí có thể nói với họ bằng việc phóng chiếu thể tinh tú của bạn. Bạn có thể chữa lành cho mọi người. Nếu bạn thực sự thuần khiết, chỉ cái chạm của bạn, đặt tay lên, và sẽ có phép màu. Bao quanh bạn sẽ là quyền năng chữa lành - bất kì chỗ nào bạn di chuyển, việc chữa lành sẽ tự động xảy ra. Không phải là bạn làm điều đó. Chính sự thuần khiết... bạn đã trở thành phương tiện của các lực vô hạn.
Nhưng người ta phải đi vào bên trong, người ta phải tìm cốt lõi bên trong nhất của người ta.
" Mộc mạc phá huỷ không thuần khiết, và với hoàn hảo kế tiếp sau trong thân thể và các giác quan, các quyền năng thể chất và tinh thần thức dậy." Và quyền năng lớn nhất thức tỉnh trong bạn là cảm giác về tính bất tử. Không phải là bạn có lí thuyết, hệ thống, triết lí mà bạn bất tử đâu, không. Bây giờ bạn có cảm giác, bây giờ bạn được tiếp đất trong nó - bây giờ bạn biết nó. Vấn đề không phải là bất kì lí thuyết nào: nó đã trở thành việc biết của bạn rằng không có chết. Thân thể này sẽ biến mất trong các yếu tố của nó, nhưng tâm thức của bạn không thể biến mất. Tâm trí sẽ tan rã, ý nghĩ sẽ thoát ra, thân thể sẽ đi về các yếu tố - nhưng bạn, cái ta chứng kiến, sẽ còn lại.
Bạn biết điều đó bởi vì bây giờ bạn có thể thấy thân thể bạn từ không gian xa, xa xôi. Bạn có thể thấy thân thể bạn tách khỏi bạn. Bạn có thể đi ra khỏi thân thể và nhìn vào nó. Bạn có thể đi quanh thân thể riêng của bạn. Bây giờ bạn biết rằng thân thể sẽ bị bỏ lại khi bạn chết, nhưng không phải bạn. Bây giờ bạn có thể thấy tâm trí vận hành như cái máy, như cái máy tính sinh học. Bạn là người thấy, không phải là tâm trí. Bây giờ thân thể và tâm trí cứ vận hành, nhưng bạn không bị đồng nhất.
Đây là phép màu lớn nhất có thể xảy ra cho con người: rằng người đó đi tới biết là mình bất tử. Thế thì sợ chết biến mất, và với sợ chết mọi nỗi sợ biến mất.
Và khi sợ biến mất, yêu nảy sinh, Khi không có sợ, yêu nảy sinh; chỉ thế thì yêu mới nảy sinh. Làm sao yêu có thể nảy sinh trong tâm trí đang cưỡi lên sợ? Bạn có thể tìm kiếm tình bạn, bạn có thể tìm kiếm quan hệ, nhưng bạn tìm kiếm nó từ sợ - để quên bản thân mình, để nhận chìm mình vào trong quan hệ. Nó không phải là yêu. Yêu nảy sinh chỉ khi bạn đã siêu việt lên chết. Cả hai không thể cùng tồn tại: nếu bạn sợ chết, làm sao bạn có thể yêu? Từ nỗi sợ này bạn có thể cố tìm bạn đồng hành, nhưng mối quan hệ sẽ vẫn còn là của sợ.
Đó là lí do tại sao chín mươi chín phần trăm người tôn giáo cầu nguyện, nhưng lời cầu nguyện của họ không phải là lời cầu nguyện thực. Nó không phải là từ tình yêu; nó là từ sợ. Thượng đế của họ bắt nguồn từ sợ. Chỉ hãn hữu, một phần trăm những người tôn giáo mới đi tới nhận ra tính bất tử. Thế thì lời cầu nguyện nảy sinh mà không từ sợ, mà từ yêu, biết ơn vô cùng, lời cảm ơn.
Swadhyayat istadevata samprayogah.
Hợp nhất với điều thiêng liêng xảy ra qua học cái ta.
Đây là câu kinh rất quan trọng: "Hợp nhất với điều thiêng liêng xảy ra qua học cái ta." Người ta phải học cái ta - đó là cách duy nhất để đạt tới điều thiêng liêng. Patanjali không nói, "Đi tới đền chùa." Ông ấy không nói, "Đi tới nhà thờ." Ông ấy không nói, "Làm các nghi lễ." Không, điều đó không phải là cách thức để là một với điều thiêng liêng. Đi vào bản thân bạn đi - swadhyaya, học cái ta - bởi vì người đó ẩn đằng sau bạn, bên trong bạn. Người đó là cốt lõi bên trong nhất của bạn. Bạn là ngôi đền; đi vào bên trong đi. Học về bản thân bạn. Bạn là hiện tượng vô cùng - học về bản thân bạn đi. Học mọi điều bạn đang là. Và ngày bạn đã học về bản thân bạn hoàn toàn, người đó sẽ được hiển lộ ra. Người đó bị ẩn đằng sau bạn, bên trong bạn. Người đó là bạn trong bản thể sâu nhất của bạn. Cho nên học về bản thân bạn.
Từ "học" thực tế ngụ ý điều Gurdjieff ngụ ý bởi "nhớ tới cái ta." Swadhyaya của Patanjali đích xác là điều Gurdjieff ngụ ý bởi "nhớ tới cái ta." Nhớ tới bản thân bạn và cứ quan sát. Cách bạn quan hệ với mọi người - quan sát. Quan hệ là tấm gương. Cách bạn quan hệ với người lạ, cách bạn quan hệ với những người được bạn biết, cách bạn quan hệ với người phục vụ của bạn, cách bạn quan hệ với ông chủ của bạn - cứ quan sát. Để mọi quan hệ là tấm gương, là sự phản xạ, và quan sát cách bạn thay đổi mặt nạ của bạn. Nhìn vào tham của bạn, nhìn vào ghen của bạn, nhìn vào sợ của bạn, nhìn vào lo của bạn, tính sở hữu - cứ nhìn và quan sát.
Không có nhu cầu làm cái gì! Đó là cái đẹp của lời kinh này. Patanjali không nói, "Làm cái gì đó đi!" Ông ấy nói, "Học bản thân ông." Chính việc học này, chính nhận biết sẽ làm. Biến đổi sẽ xảy ra khi bạn đi tới mặt đối mặt để biết toàn thể bản thể bạn.
Trong các tâm trạng khác nhau: khi bạn buồn - quan sát; khi bạn sướng - quan sát; khi bạn dửng dưng - quan sát; khi bạn cảm thấy vô vọng - quan sát; khi bạn được rót đầy với nhiều hi vọng thế - quan sát; trong ham muốn, trong thất vọng... Có cả triệu tâm trạng quanh bạn - cứ quan sát. Để mọi tâm trạng là cửa sổ để nhìn vào bên trong bản thân bạn. Từ mọi mầu sắc cầu vồng, quan sát bản thân bạn. Khi bạn một mình - quan sát. Khi bạn không một mình - quan sát. Đi lên núi, chỗ biệt lập - quan sát. Đi tới xưởng máy, tới văn phòng - quan sát cách bạn thay đổi, chỗ bạn thay đổi.
Nếu bạn cứ quan sát... Đừng bao giờ thả lỏng việc quan sát này trong một khoảnh khắc. Phật đã nói, "Thế thì khi ông đi ngủ - tiếp tục quan sát. Khi bạn tiếp tục, rơi vào trong giấc ngủ - tiếp tục quan sát cách bạn rơi vào giấc ngủ." Tiếp tục quan sát. Không cho phép bất kì cái gì trôi qua mà không có quan sát. Chỉ mỗi việc nhớ tới cái ta này, việc học cái ta này, sẽ có tác dụng tất cả. Bạn không cần hỏi, "Tôi làm gì sau khi tôi đã quan sát?" Chẳng cái gì được cần. Một khi bạn quan sát hận thù của bạn một cách toàn bộ, nó biến mất.
Và đây là tiêu chí: cái mà biến mất đi bởi việc quan sát là tội lỗi, và cái tăng trưởng lên bởi việc quan sát là đức hạnh. Đó là định nghĩa duy nhất tôi có thể cho bạn. Tôi không nói rằng "Cái này là tội lỗi và cái kia là đức hạnh." Không, tội lỗi và đức hạnh không thể được làm thành thể hiện khách quan. Cái tăng trưởng lên bởi việc quan sát là đức hạnh; cái biến mất đi bởi việc quan sát là tội lỗi. Giận sẽ biến mất bởi việc quan sát; yêu sẽ tăng trưởng. Hận thù sẽ biến mất; từ bi sẽ tăng trưởng. Bạo hành sẽ biến mất; lời cầu nguyện sẽ tăng trưởng, lòng biết ơn sẽ tăng trưởng. Cho nên bất kì cái gì biến mất qua việc quan sát đều là tội lỗi. Không cái gì khác được cần để được làm với nó. Chỉ quan sát nó và nó biến mất. Nó biến mất hệt như khi bạn đem ánh sáng vào phòng tối và bóng tối biến mất. Căn phòng không biến mất; bóng tối biến mất.
Bạn sẽ không biến mất bởi việc quan sát. Thực ra bằng việc quan sát, bạn sẽ được hiển lộ ra. Chỉ bóng tối sẽ biến mất: bóng tối của giận, bóng tối của tính sở hữu, bóng tối của ghen tị - tất cả những cái đó sẽ biến mất. Duy nhất bạn sẽ còn lại trong sự thuần khiết tinh khôi của bạn. Duy nhất không gian bên trong của bạn sẽ còn lại - trống rỗng, rỗng không.
"Hợp nhất với điều thiêng liêng xảy ra qua học cái ta." Không cái gì khác được cần - chỉ nhận biết thôi.
Samadhi siddha Ishwar pranidhanat.
Bừng sáng toàn bộ có thể được thực hiện bởi buông xuôi theo thượng đế.
Và khi bạn đã học về bản thân bạn, khi bạn đã đi tới biết bản thân bạn... buông xuôi đi. Điều đó trở thành rất đơn giản. Thế thì nó không phải là nỗ lực. Bây giờ nếu bạn muốn buông xuôi, nó sẽ là nỗ lực rất lớn; và thế nữa nó sẽ không bao giờ là toàn bộ. Nếu ngay bây giờ bạn muốn buông xuôi, làm sao bạn có thể buông xuôi với hận thù bên trong được? Làm sao bạn có thể buông xuôi với ghen tị bên trong được? Làm sao bạn có thể buông xuôi với bạo hành bên trong được? Buông xuôi là có thể chỉ khi bạn tuyệt đối thuần khiết.
Làm sao bạn có thể đi tới Thượng đế và để hận thù, bạo hành, ghen tị của bạn dưới chân ngài được? Không, chỉ khi bạn thuần khiết, đoá hoa của thuần khiết - thế thì bạn đi vào ngôi đền và buông xuôi nó.
Để buông xuôi, người ta phải trở nên xứng đáng với nó, bởi vì buông xuôi là hành động vĩ đại nhất. Không cái gì ở bên ngoài nó. Bạn không thể buông xuôi được bằng ý chí và nỗ lực của bạn, bởi vì ý chí và nỗ lực thuộc về bản ngã. Bản ngã không thể buông xuôi được. Khi bạn tiếp tục học về bản thân bạn, quan sát bản thân bạn, bản ngã biến mất. Bạn còn lại, nhưng không còn cái "tôi." Bạn là cái trống rỗng bao la - không có cái "tôi" trong nó. Bạn là cái đây bao la, nhưng không cái "tôi" nào trong nó. Hiện hữu tồn tại, bản ngã không còn - thế thì có thể có buông xuôi.
"Bừng sáng toàn bộ có thể được thực hiện bởi buông xuôi theo thượng đế." Bừng sáng toàn bộ, samadhi: bạn trở thành bản thân ánh sáng. Mọi thứ biến mất. Bạn còn lại như năng lượng; và năng lượng thuần khiết là ánh sáng. Bây giờ các nhà khoa học, các nhà vật lí đều nói rằng nếu bất kì cái gì được chuyển động với vận tốc của ánh sáng nó sẽ trở thành ánh sáng. Nếu gạch đá được ném đi với tốc độ của ánh sáng, gạch sẽ biến mất. Nó sẽ trở thành bản thân ánh sáng bởi vì ở tốc độ đó mọi thứ biến mất; chỉ năng lượng còn lại. Họ đã khám phá ra điều đó mới ngay đây, trong thế kỉ này, rằng có khả năng là mọi vật chất đều được chuyển thành ánh sáng, thành năng lượng. Vật chất là năng lượng tốc độ chậm; ánh sáng là năng lượng tốc độ cao.
Bản ngã là thứ vật chất; nó là năng lượng tốc độ chậm. Khi bạn từ bỏ nó, bạn đạt tới tốc độ của ánh sáng. Thế thì bạn không còn là thứ cứng rắn: thế thì bạn là năng lượng vô trọng lượng. Và năng lượng vô trọng lượng không có giới hạn nào; nó là vô giới hạn. Và năng lượng vô trọng lượng không thể được xác định theo bất kì cách nào khác - cách duy nhất là nói rằng nó là ánh sáng. Kinh Thánh nói, "Thượng đế là ánh sáng." Koran nói, "Thượng đế là ánh sáng." Upanishads nói, "Thượng đế là ánh sáng." Bạn trở thành ánh sáng.
"Bừng sáng toàn bộ có thể được thực hiện bởi buông xuôi theo Thượng đế." Đầu tiên, đi qua việc học cái ta để cho bạn có thể bắt gặp Thượng đế bên trong. Thế rồi buông xuôi theo nó. Mọi và mọi điều bạn đang là - buông xuôi theo nó. Và nhớ lấy, việc buông xuôi đó không phải là nỗ lực, cho nên đừng bận tâm về cách buông xuôi. Đầu tiên nhớ tới bản thân bạn; buông xuôi tới như cái bóng. Không có kĩ thuật để buông xuôi. Một khi bạn biết bản thân bạn, bây giờ bạn biết cách cúi mình và buông xuôi bản thân bạn. Được buông xuôi, bạn trở thành bản thân Thượng đế. Tranh đấu với cái toàn thể, bạn vẫn còn là bản ngã xấu xí. Được buông xuôi theo cái toàn thể, bạn trở thành cái toàn thể. Buông bỏ là mật chú tối thượng.
Nhưng tham có thể nảy sinh trong tâm trí bạn: "Thế thì sao phải đợi? Sao mình phải không buông xuôi ngay bây giờ?" Bạn không thể buông xuôi được. Bạn là rào chắn, cho nên làm sao bạn có thể buông xuôi được? Khi bạn không có, buông xuôi sẽ có. Nếu bạn có, buông xuôi là không thể được. Bạn sẽ không buông xuôi; việc biến mất của bạn sẽ là việc buông xuôi. Bạn đi ra khỏi cánh cửa này; từ cánh cửa khác việc buông xuôi đi vào. Bạn và buông xuôi không thể cùng tồn tại với nhau.
Cho nên nhớ lấy, bạn không thể buông xuôi được. quan sát bản thân bạn, để cho bạn trở nên ngày càng thuần khiết và thuần khiết hơn - thuần khiết tới mức gần như không cái gì còn lại, duy nhất sự thuần khiết, hương thơm - thế thì buông xuôi xảy ra.
Trong lời kinh này Patanjali đơn giản nói rằng bừng sáng toàn bộ có thể được hoàn thành bởi việc buông xuôi theo Thượng đế. Ông ấy không nói cách buông xuôi. Ông ấy không nói rằng buông xuôi phải được thực hiện. Ông ấy đơn giản chỉ ra một hiện tượng. Học cái ta phải được thực hiện; bạn sẽ đi tới mặt đối mặt với Thượng đế. Nếu bạn đã làm việc học cái ta bạn đi vào đền, bạn đối diện với Thượng đế, và thế thì không có vấn đề gì. Khoảnh khắc bạn đối diện với ngài, buông xuôi xảy ra. Nó không phải là việc làm; nó là việc xảy ra.

0 Đánh giá

Ads Belove Post