Read more
Điều đó không khó biết. Làm sao
bạn biết khi nào bạn đau đầu và làm sao bạn biết khi nào bạn không đau đầu? Nó
đơn giản rõ ràng. Khi bạn trưởng thành trong tách rời bạn sẽ trở nên mạnh khoẻ
hơn, hạnh phúc hơn; cuộc sống của bạn sẽ trở thành cuộc sống của vui vẻ. Đó là
tiêu chí cho mọi thứ là tốt. Vui vẻ là tiêu chí. Nếu bạn đang trưởng thành
trong vui vẻ, bạn đang trưởng thành, và bạn đang hướng về nhà.
Với dửng dưng không có khả năng
vui vẻ có thể phát triển được. Thực ra, nếu bạn có bất kì vui vẻ nào, dửng dưng
sẽ biến mất.
Hạnh phúc là mạnh khoẻ, và, với
tôi, tôn giáo về căn bản là khoái lạc. Chủ nghĩa khoái lạc là chính bản chất của
tôn giáo. Hạnh phúc là tất cả.
Cho nên nhớ, nếu mọi thứ đang
đi đúng, và bạn đang đi theo hướng đúng, từng khoảnh khắc sẽ đem lại nhiều vui
vẻ hơn - dường như bạn đang đi hướng tới khu vườn đẹp. Bạn càng tới gần hơn,
không khí sẽ tươi tắn hơn, mát mẻ hơn, nhiều hương thơm hơn. Điều đó sẽ là chỉ
báo rằng bạn đang đi theo hướng đúng. Nếu không khí trở nên ít tươi tắn hơn, ít
mát mẻ hơn, ít hương thơm hơn, thế thì bạn đang đi theo hướng đối lập.
Sự tồn tại được làm từ vui vẻ.
Đó là chính chất liệu của nó. Vui vẻ là chất liệu mà sự tồn tại được tạo ra.
Cho nên bất kì khi nào bạn đi hướng tới việc trở thành có tính tồn tại nhiều
hơn, bạn sẽ trở nên ngày càng đầy vui vẻ, vui mừng, chẳng bởi lí do nào cả. Nếu
bạn đang đi vào tách rời, yêu sẽ tăng trưởng, vui sẽ tăng trưởng, chỉ gắn bó sẽ
rơi rụng đi - vì gắn bó mang tới khổ, vì gắn bó mang tới lệ thuộc, vì gắn bó
phá huỷ tự do của bạn. Nhưng nếu bạn đang trở nên dửng dưng... Dửng dưng là đồng
tiền giả, nó có vẻ giống tách rời, nhưng nó chỉ có vẻ giống tách rời thôi.
Không cái gì sẽ phát triển trong nó. Bạn sẽ đơn giản co lại và chết.
Cho nên đi và nhìn: có nhiều sư
thế trên thế giới - Cơ đốc giáo, Hindu, Jaina, Phật tử - quan sát họ. Họ không
cho cảm giác rạng ngời, họ không có hào quang của hương thơm, họ không có vẻ sống
động hơn bạn; thực ra, họ có vẻ kém sống động hơn, bị què quặt, bị tê liệt. Tất
nhiên bị kiểm soát, nhưng không theo kỉ luật bên trong, sâu hơn; bị kiểm soát
nhưng không có ý thức; tuân theo lương tâm nào đó mà xã hội đã trao cho họ
nhưng chưa nhận biết, chưa tự to, chưa là cá nhân. Họ sống dường như họ đã
trong mồ, chỉ đợi chết. Cuộc sống của họ trở nên rầu rĩ, đơn điệu, buồn tẻ - nó
là một loại thất vọng.
Cảnh giác. Bất kì khi nào cái
gì đó đi sai đều có những chỉ dẫn trong bản thân bạn. Buồn là chỉ dẫn, chán là
chỉ dẫn; vui vẻ, mở hội cũng là chỉ dẫn. Nhiều bài ca hơn sẽ xảy ra cho bạn nếu
bạn đang đi hướng tới tách rời. Bạn sẽ nhảy múa nhiều hơn và bạn sẽ trở nên
đáng yêu hơn. Nhớ, yêu không phải là gắn bó, yêu không biết tới gắn bó, và cái
biết tới gắn bó không phải là yêu. Cái có tính sở hữu, chi phối, níu bám, sợ,
tham - nó có thể là cả nghìn lẻ một thứ, nhưng nó không phải là yêu. Nhân danh
yêu các thứ khác diễu hành qua, nhân danh yêu các thứ khác đang ẩn kín đằng
sau, nhưng trên bình chứa cái nhãn 'yêu' được dán vào. Bên trong bạn sẽ thấy
nhiều kiểu các thứ nhưng không là yêu chút nào.
Quan sát. Nếu bạn bị gắn bó với
một người, bạn có trong yêu không? Hay bạn sợ sự một mình của bạn, cho nên bạn
bám víu? Vì bạn không thể một mình được, bạn dùng người này để cho không bị ở một
mình. Thế thì bạn sợ. Nếu người này chết hay đi đâu đó khác hay rơi vào yêu với
ai đó khác thế thì bạn sẽ giết người này và bạn sẽ nói, 'Tôi đã bị gắn bó nhiều
thế.' Hay bạn có thể giết bản thân bạn và bạn sẽ nói, 'Tôi đã bị gắn bó nhiều tới
mức tôi không thể sống được nếu thiếu cô ấy hay thiếu anh ấy.' Điều đó cực kì
ngu xuẩn. Nó không phải là yêu, nó là cái gì đó khác. Bạn sợ sự một mình của bạn,
bạn không có năng lực ở với bản thân bạn, bạn cần ai đó để làm sao lãng bạn. Và
bạn muốn sở hữu người khác, bạn muốn dùng người khác như phương tiện cho mục
đích riêng của bạn. Dùng người khác như phương tiện là bạo hành.
Immanuel Kant đã làm điều đó
thành một trong những điều nền tảng của ông ấy về cuộc sống đạo đức. Nó là vậy.
Ông ấy thường nói rằng đối xử với một người như phương tiện là hành động vô đạo
đức lớn nhất có đó. Nó là vậy. Vì khi bạn đối xử với người khác như phương tiện
- vì sự hài lòng của bạn, vì ham muốn dục của bạn, vì sợ của bạn, hay vì cái gì
đó khác - khi bạn dùng người khác như phương tiện, bạn đang thu người khác
thành đồ vật, bạn đang phá huỷ tự do của người đó, bạn đang giết linh hồn của
người đó.
Linh hồn có thể trưởng thành chỉ
trong tự do. Yêu cho tự do. Và khi bạn cho tự do, bạn là tự do, đó là điều tách
rời là gì. Nếu bạn ép buộc lệ thuộc lên người khác, bạn sẽ trong tù túng theo
cách riêng của bạn. Nếu bạn trói buộc người khác, người khác sẽ trói buộc bạn;
nếu bạn xác định người khác, người khác sẽ xác định bạn; nếu bạn cố sở hữu người
khác, người khác sẽ sở hữu bạn. Đó là cách các đôi liên tục đánh nhau để chi phối
cả đời họ: đàn ông theo cách riêng của anh ta, đàn bà theo cách riêng của cô
ta. Cả hai vật lộn. Đó là việc chì chiết và đánh nhau liên tục. Và đàn ông nghĩ
rằng theo cách nào đó anh ta kiểm soát đàn bà và đàn bà nghĩ rằng theo cách nào
đó cô ấy kiểm soát đàn ông. Kiểm soát không phải là yêu.
Đừng bao giờ đối xử với bất kì người nào như phương tiện. Đối xử với mọi người như mục đích lên bản thân người đó - thế thì bạn là người tôn giáo. Thế thì bạn không níu bám, thế thì bạn không bị gắn bó. Bạn yêu nhưng yêu của bạn cho tự do - và, khi bạn cho người khác tự do, bạn tự do. Chỉ trong tự do linh hồn của bạn trưởng thành. Bạn sẽ cảm thấy rất, rất hạnh phúc.
Thế giới này đã trở thành thứ rất
bất hạnh. Không phải bởi vì thế giới là thứ bất hạnh, nhưng bởi vì chúng ta đã
làm cái gì đó sai với nó. Cùng thế giới này có thể trở thành mở hội.
Bạn hỏi, Làm sao tôi có thể biết
liệu tách rời hay dửng dưng đang lớn lên bên trong? Nếu bạn đang cảm thấy hạnh
phúc, nếu bạn đang cảm thấy hạnh phúc với bất kì cái gì đang phát triển, được định
tâm nhiều hơn, được tiếp đất nhiều hơn, sống động hơn trước đây, thế thì đi tiếp
vào trong nó. Thế thì không có sợ. Để hạnh phúc là hòn đá thử, là tiêu chí -
không cái gì khác có thể là tiêu chí. Bất kì cái gì kinh sách nói đều không phải
là tiêu chí chừng nào con tim của bạn chưa đập rộn ràng với hạnh phúc; bất kì
cái gì tôi nói không thể là tiêu chí cho bạn chừng nào con tim của bạn chưa đập
rộn ràng với hạnh phúc.
Khoảnh khắc bạn được sinh ra, một chỉ dẫn tinh tế được đặt vào bên trong bạn. Nó là một phần của cuộc sống mà bạn bao giờ cũng có thể biết cái gì đang xảy ra, bạn bao giờ cũng có thể cảm thấy liệu bạn hạnh phúc hay bất hạnh. Không ai hỏi làm sao biết được liệu anh ta là hạnh phúc hay bất hạnh. Không ai đã bao giờ hỏi. Khi bạn bất hạnh, bạn biết; khi bạn hạnh phúc, bạn biết. Thế thì nó là giá trị cố hữu. Bạn biết nó, bạn được sinh ra mà biết nó, cho nên để cho chỉ dẫn cố hữu đó được dùng và nó sẽ không bao giờ lừa dối cuộc sống của bạn.
Nhưng nếu bạn nhìn vào trong kinh sách thì có nguy hiểm, vì với người đã viết ra sách nào đó nó có thể đã là sự trưởng thành, nhưng nó có thể không phải là trưởng thành cho bạn. Người đó đã cảm thấy hạnh phúc. Mahavir đã cảm thấy rất hạnh phúc với việc nhịn ăn; Phật không bao giờ cảm thấy hạnh phúc thế với nhịn ăn. Vậy phải làm gì? Nghe theo ai? Cả hai đều là những người hoàn hảo. Nếu bạn nghe theo Phật có khả năng rằng bạn sẽ bắt đầu bóp méo cảm giác riêng của bạn; nếu bạn nghe theo Mahavir, có cùng khả năng đó. Krishna đã sống trong thế giới, đã yêu nhiều đàn bà, đã tận hưởng bản thân ông ấy. Ông ấy đã là một người khác toàn bộ, hạnh phúc hoàn hảo. Ông ấy bao giờ cũng hát và múa. Ông ấy có cảm giác riêng của ông ấy - có thể cảm giác của ông ấy phù hợp với bạn hay không.
Cho nên đừng bao giờ thử bất kì tiêu chí bên ngoài nào; đừng bao giờ thử tiêu chí bên ngoài cho bên trong bạn, bằng không có nguy hiểm: bạn có thể lừa dối cơ chế bên trong của bạn, cơ chế cố hữu. Hãy lắng nghe con tim của bạn đi.
Tôi ở đây không để cho bạn bất kì tiêu chí nào mà để làm cho bạn nhận biết về tiêu chí riêng của bạn, chỉ để làm cho bạn nhận biết về nhận biết cố hữu riêng của bạn. Cảm đi - và nó rõ ràng tới mức không cái gì khác được cần để giúp nó.
0 Đánh giá