1001 Điều Nghịch Lí (0008) Để quên đi bản ngã của bạn, hãy quên người khác đi

1001 Điều Nghịch Lí (0008) Để quên đi bản ngã của bạn, hãy quên người khác đi

Price:

Read more




Nhớ điều này, vì một khoảnh khắc sẽ tới trong thiền của bạn khi chỉ bạn sẽ ở trên đường của bạn, không ai khác. Một khoảnh khắc nhất định tới trong sự trưởng thành riêng của bạn nữa, khi mọi thứ là rõ ràng và chỉ bạn ở trên đường.
Cho nên đừng bao giờ nghĩ về điều người khác nghĩ về việc thiền của bạn. Đừng bao giờ nghĩ về người khác: tại sao họ phán xét bạn, họ phán xét bạn thế nào. Phán xét của họ là chuyện của họ, nó là việc của họ, nó không liên quan gì tới bạn. Bạn làm việc của bạn và làm nó một cách toàn bộ; xoá bản thân bạn hoàn toàn, thế thì mọi thứ bắt đầu xảy ra.
Khoảnh khắc người làm ra đi, mọi thứ bắt đầu xảy ra bởi vì người làm là vấn đề. Để cho nó xảy ra đi. Nếu thiền không xảy ra, bạn vẫn đang làm nó. Bạn vẫn là người làm, bạn vẫn đang quan sát người khác đang nghĩ gì và thế nào, liệu họ sẽ phán xét bạn là điên không. Nếu phán xét của họ là trong tâm trí bạn, bạn không thể toàn bộ được, bạn bị phân chia.
Chỉ bản ngã nghĩ về người khác, vì nó phụ thuộc vào người khác. Nó không là gì ngoài tuyển tập những ý kiến của người khác, điều người khác nói về bạn. Bạn liên tục là người khoe khoang, phô trương: 'Người khác nghĩ gì, người khác nói gì?' Vì những người khác này, bản ngã của bạn vẫn còn, trở nên ngày một cứng rắn hơn, kết tinh hơn.
Bạn đã bao giờ quan sát rằng bất kì khi nào bạn không nghĩ về người khác và không nghĩ về điều người khác nghĩ về bạn, đột nhiên bạn có dòng chảy năng lượng khác bên trong bạn, dòng chảy không bị chặn - không có khối chắn và dòng sông chảy tới đại dương? Và thế thì bất kì cái gì bạn làm đều trở thành kiệt tác - bất kì cái gì! Phẩm chất của bạn bây giờ là khác toàn bộ. Bây giờ bạn tồn tại trên bình diện khác hoàn toàn và bất kì cái gì bạn làm, ngay cả thứ rất nhỏ bé, trở thành khác toàn bộ. Nó trở thành 'nguyên lí đầu tiên'.
Nếu bạn là toàn bộ, ngay cả bạn cởi giầy trước khi bạn vào nhà, bạn cởi chúng theo cách khác. Nó trở thành 'nguyên lí đầu tiên'.
Nếu một bức thư pháp, chỉ hai từ 'Nguyên lí đầu tiên', có thể trở thành một thông điệp lớn, tại sao giầy lại không? Cách bạn bước đi trở thành ‘nguyên lí đầu tiên'. Bạn bước một cách không tự ý thức - bạn bước đi như con vật, như con chim, hay bạn ngồi dưới cây và bạn ngồi như cây, không tự ý thức. Và thế thì đột nhiên, nhiều triệu thứ bắt đầu nở hoa bên trong bạn. Vấn đề duy nhất là ở chỗ bạn có đó, và giải pháp duy nhất là ở chỗ bạn phải không có đó.
Nhường đường đi; đừng đứng đó, nhường đường đi, để bản thân bạn sang bên. Khó đấy - đó là lí do tại sao nó là nguyên lí đầu tiên. Nhưng một khi bạn có thể làm được nó, ngôi đền được mở - bạn đã đi vào. Không có người nào chắn đường ngoại trừ bạn.
Nhìn vào cách bạn làm mọi thứ và bạn bao giờ cũng sẽ thấy bản ngã. Người nói lời cầu nguyện bao giờ cũng nhìn quanh; đi tới các đền thờ hồi giáo và quan sát, đi tới đền chùa và quan sát. Nếu nhiều người có đó, thế thì mọi người nói lời cầu nguyện của họ với sự nhiệt tình. Nếu không có người nào nhìn họ, họ đơn giản làm nó trong vội vàng, dường như lời cầu nguyện không được gửi tới Thượng đế mà tới những người đứng ngoài xem, tới những người xem.
Điều này liên tục xảy ra, dù bạn làm bất kì cái gì. Bạn không tận hưởng hành động, bạn tận hưởng ý kiến của người khác. Và nó mang giá trị gì, cái gì là nghĩa trong nó, tại sao bạn ở đây? - chỉ để được người khác phán xét rằng bạn là người rất tốt, người tôn giáo, thiền nhân, người tìm kiếm Chân lí sao? Chân lí dường như không quan trọng bằng người khác nói rằng bạn là người tìm kiếm Chân lí lớn lao.
Mọi người tới tôi mọi ngày. Tôi quan sát. Cái gì đó đang xảy ra cho lưng của ai đó, có thể chỉ là đau lưng. Anh ta tới tôi, và nếu tôi nói: “Nó không là gì ngoài việc đau lưng, đi bác sĩ đi”; anh ta cảm thấy không thoải mái lắm. Nếu tôi nói: “Nó là việc kundalini của bạn đang dâng lên”, và nhìn mặt anh ta, anh ta cảm thấy rất sung sướng, cực kì sung sướng. Và trong cả trăm trường hợp, chín mươi chín trường hợp là đau lưng. Anh ta nói: “Cái gì đó đang xảy ra trong con mắt thứ ba.” Nhưng nó chẳng là gì cả, chỉ là đau đầu. Nếu tôi nói: “Đi và uống aspirin hay cái gì đó”, anh ta đơn giản cảm thấy chưng hửng. Tôi thấy điều đó trên mặt anh ta. Anh ta đã tới vì cái gì đó khác, để nhận ra rằng anh ta đang trưởng thành, rằng anh ta đang đạt tới đâu đó. Qua đau đầu không ai đã bao giờ đạt tới. Không chỉ đau đầu phải bị bỏ lại sau, mà bản thân cái đầu phải bị bỏ lại sau.
Quan sát bản thân bạn, tỉnh tảo với điều bạn đang làm. Đừng là kẻ ngu, và đừng lừa bản thân bạn. Việc đó dễ dàng thế, nhưng điều Tối thượng chỉ có thể xảy ra khi cái ngu xuẩn này biến mất. Không cái gì khác sẽ giúp ích. Chừng nào bạn còn muốn tích luỹ nhiều đồ đồng nát quanh bản ngã của bạn, quan sát bất kì cái gì bạn làm và vẫn còn tỉnh táo. Đừng liên tục di chuyển như người mộng du và đừng cố tìm kiếm bất kì thừa nhận nào từ người khác. Chỉ là tỉnh táo, và quan sát và chờ đợi - và điều Tối thượng sẽ xảy ra cho bạn. Vì qua quan sát, bạn sẽ biến mất. Qua việc quên đi người khác, bạn sẽ quên bản ngã riêng của bạn.
Trích từ quyển "Quay về Nguồn cội" - Osho


0 Đánh giá

Ads Belove Post