1001 Điều Nghịch Lí (0003)  Thụ động và tỉnh táo tạo nên người thiền, vị phật

1001 Điều Nghịch Lí (0003) Thụ động và tỉnh táo tạo nên người thiền, vị phật

Price:

Read more



Hôm qua thầy đã nói với chúng tôi rất rõ ràng rằng chúng tôi cần tuân theo đúng từng lời thầy. Nhưng chúng tôi không thể tư vấn thầy về mọi chi tiết được. Làm sao chúng tôi có thể chọn con đường đúng khi tâm trí bao giờ cũng mãi tìm cách dễ dàng?
Vấn đề thực sự không phải là tư vấn thầy mà là làm sao mang tính thiền nhiều hơn, bởi vì phần vật lí của thầy không phải là điều có ý nghĩa. Nếu bạn nhiều tính thiền hơn, bạn có thể tư vấn thầy mọi khoảnh khắc. Hiện diện vật lí là không cần thiết, nó trở thành cần thiết chỉ bởi vì bạn không mang tính thiền. Bởi vì bạn bị đồng nhất với thân thể mình, đó là lí do tại sao trong tâm trí bạn, thầy bị đồng nhất với thân thể thầy. Bởi vì bạn nghĩ rằng bạn là thân thể, nên bạn cũng nghĩ rằng thầy là thân thể. Thầy không phải là thân thể, và khi tôi nói điều này, rằng thầy không phải là thân thể, tôi muốn nói rằng thầy không bị giới hạn trong thời gian và không gian.
Vấn đề không phải là ở sự hiện diện của thầy. Dù bạn ở bất kì đâu, nếu bạn mang tính thiền, bạn đều trong sự hiện diện của thầy. Ngay cả khi thầy đã chết, thầy vẫn có thể được tư vấn. Ngay cả Phật ngày nay vẫn còn được tư vấn - và câu trả lời là nhận được. Không phải là Phật vẫn đang ngồi đâu đó và cho bạn câu trả lời, nhưng khi bạn ở sâu trong thiền, bạn là vị phật. Phật tính của bạn nảy sinh và phật tính của bạn trả lời bạn, và bây giờ Phật không còn bị giới hạn ở bất kì đâu. Điều đó nghĩa là, với người mù, Phật ấy không được tìm thấy ở đâu cả; nhưng với người bây giờ có thể thấy được, điều đó có nghĩa là Phật ấy ở khắp mọi nơi.
Bạn có thể trong tiếp xúc với thầy dù bạn ở bất kì đâu. Cách thức không phải là đi đến thầy, cách thức là đi vào trong. Bạn càng vào sâu hơn trong bản thân mình, bạn càng thấm sâu vào thầy.
Câu trả lời sẽ tới, và bạn sẽ đi tới biết và cảm thấy rằng những câu trả lời đó không phải do tâm trí bạn đưa ra. Có khác biệt hoàn toàn về chất. Chất lượng thay đổi hoàn toàn đến mức không thể có lẫn lộn về nó được. Khi tâm trí trả lời cho bạn, bạn cảm thấy là bạn đang trả lời. Khi tâm trí không có đó, bạn đơn giản trong thiền; câu trả lời đến dường như từ ai đó, không phải từ bạn. Bạn nghe thấy nó.
Đó là bí ẩn của kinh Koran. Mohammed nghĩ rằng ông ấy nghe thấy nó - và ông ấy đúng. Và những người Mô ha mét giáo sai nếu họ nghĩ rằng Thượng đế đã nói. Mohammed là đúng khi ông ấy nghĩ rằng ông ấy nghe thấy Koran, còn những người Mô ha mét giáo sai khi họ nghĩ rằng Thượng đế đã nói. Chẳng có ai nói cả. Nhưng khi tâm trí bạn im lặng, từ rất sâu trong bản thể bạn nảy sinh câu trả lời. Và nó ở sâu, ở bên kia cái gọi là tâm trí của bạn, đến mức bạn cảm thấy rằng bạn đã nghe thấy nó. Nó đã đến với bạn, nó đã được hiển lộ cho bạn.
Bạn bao giờ cũng bị đồng nhất với cái bề mặt, còn câu trả lời đến từ chiều sâu. Bạn không biết chiều sâu của riêng mình - đó là lí do tại sao bạn sẽ cảm thấy Thượng đế đang trả lời, rằng thầy đang trả lời. Theo một cách nào đó bạn đúng - bởi vì khi câu trả lời đến từ sâu bên trong bạn, nó đến từ thầy.
Người Hindus bao giờ cũng nói rằng thầy thực của bạn là ở bên trong bạn, còn thầy bên ngoài chỉ cố đưa thầy bên trong của bạn ra, làm cho thầy bên trong của bạn hoạt động. Bất kì khi nào thầy bên trong của bạn bắt đầu làm việc, công việc của thầy bên ngoài được hoàn thành. Thầy bên ngoài chỉ là đại diện của thầy bên trong.
Tôi là chiều sâu của bạn. Một khi chiều sâu của bạn đã bắt đầu vận hành, tôi không cần nữa. Một khi tôi cảm thấy rằng chiều sâu của bạn đã bắt đầu trả lời cho bạn, tôi sẽ dừng việc trả lời cho bạn. Mọi câu trả lời của tôi không thực sự liên quan tới câu hỏi của bạn; mọi câu trả lời của tôi chỉ liên quan tới cách tạo ra đáp ứng bên trong bạn để cho chiều sâu bên trong của bạn bắt đầu nói với bạn, cho nên tâm thức của riêng bạn bắt đầu trở thành thầy bạn.
Có tính thiền nhiều hơn. Im lặng hơn.
Để cho càng nhiều tĩnh lặng thấm vào bạn.
Cái gì cần phải làm? Làm sao mang tính thiền nhiều hơn? Theo một nghĩa, chẳng cái gì có thể được làm trực tiếp, bởi vì bất kì cái gì bạn làm trực tiếp, tâm trí đều bước vào. Nếu bạn cố gắng im lặng, bạn không thể im lặng được, bởi vì tâm trí đang cố gắng. Bất kì khi nào tâm trí có đó, rối loạn có đó. Tâm trí là rối loạn, tâm trí là tiếng động. Cho nên nếu bạn cố gắng im lặng, tâm trí đang cố gắng im lặng. Bạn sẽ tạo ra nhiều tiếng động hơn, điều bây giờ liên quan tới im lặng. Bây giờ bạn sẽ cố gắng, và nghĩ, và làm điều này, điều kia, và bạn sẽ thu được càng nhiều không thoải mái hơn.
Chẳng cái gì có thể được làm về im lặng. Im lặng đã có đó, bạn chỉ phải cho phép nó thôi. Nó cũng tựa như ánh mặt trời: cửa sổ của bạn đóng và bạn không thể nào đưa ánh mặt trời vào nhà theo bó, theo xô. Bạn không thể làm được điều đó! Nếu bạn cố làm, bạn sẽ là người ngu - và nhiều người vẫn đang làm điều đó. Đơn giản mở cửa sổ, mở cửa ra vào. Cho phép gió thổi vào. Cho phép các tia nắng tràn vào. Mời và chờ đợi. Bạn không thể bắt buộc được. Bất kì khi nào bạn bắt buộc, mọi việc xấu đi. Nếu một người tự buộc mình phải im lặng, im lặng của người đó sẽ xấu, bị tra tấn, bị bó buộc, giả tạo, chỉ trên bề mặt. Sâu bên trong sẽ có rối loạn.
Vậy phải làm gì? Cởi mở tâm trí và chờ đợi. Nhìn lên cây, nhìn vẹt đang chí choé. Lắng nghe chúng, đừng làm gì cả. Bất kì cái gì đang xảy ra xung quanh bạn, chỉ là sự tỉnh táo thụ động. Tia sáng trên mặt nước, sông chảy, tiếng động, trẻ con chơi đùa, tiếng cười khúc khích - cứ ở đó, hiện diện thụ động, cởi mở, lắng nghe, nhìn, không nghĩ ngợi. Chim vẫn có đó trên cây, tạo ra tiếng động, hót... Lắng nghe đi. Đừng nghĩ, đừng tạo ra chuỗi thứ hai trong tâm trí bạn về điều đang xảy ra. Để cho nó xảy ra, sớm hay muộn bạn sẽ cảm thấy tâm trí đã biến mất và im lặng đã tới bạn. Bạn thực tế sẽ cảm thấy nó đang hạ dần xuống bạn, thấm vào bạn, từ mọi lỗ chân lông trên thân thể, đi vào ngày càng sâu.
Lúc đầu nó sẽ chỉ là vài khoảnh khắc, bởi vì bạn là người quen suy nghĩ mất rồi, nghiện suy nghĩ, tựa như người nghiện rượu hay ma tuý đến mức chỉ vài khoảnh khắc sẽ có lỗ hổng - và bạn lại bắt đầu suy nghĩ. Bạn có thể bắt đầu nghĩ về im lặng này đang hạ xuống bạn. Bạn có thể bắt đầu nghĩ: Ôi! Đây là im lặng mà thầy bao giờ cũng nói đến - và bạn đã phá huỷ nó rồi. Bạn có thể bắt đầu nghĩ: Đây là im lặng mà Upanishad nói là mục đích cần đạt tới, đây là im lặng mà các nhà thơ đã từng nói đến, im lặng vượt qua hiểu biết - bạn đã bỏ lỡ nó rồi.
Nhà thơ đã vào, thầy đã vào, Upanishad đã tới. Bạn đã bỏ lỡ nó, bạn đã mất nó. Bây giờ bạn lại bị rối loạn; bây giờ bạn không còn thụ động nữa, bây giờ bạn không còn tỉnh táo nữa. Bây giờ những con chim hót này không còn ở đó cho bạn nữa. Tâm trí bạn đã bước vào. Bây giờ những lùm cây đẹp đã biến mất. Mặt trời không còn trên bầu trời và mây không còn bồng bềnh nữa. Bây giờ bạn không còn mở nữa - đã đóng lại rồi, cửa sổ của bạn đã đóng lại, cửa ra vào của bạn đã đóng lại.
Suy nghĩ, ý nghĩ chính là cách đóng tâm trí lại. Vô suy nghĩ, không ý nghĩ, là cách mở nó ra. Bất kì khi nào bạn không suy nghĩ bạn đều mở; bất kì khi nào bạn đang nghĩ, bức tường được dựng lên. Mỗi ý nghĩ trở thành một viên gạch và toàn bộ quá trình suy nghĩ trở thành bức tường. Thế thì bạn bị che khuất sau bức tường đó, kêu khóc - tại sao mặt trời lại không chiếu tới bạn? Đó không phải là do mặt trời - chính là bạn, người đã tạo ra bức tường quanh bạn.
Có tính thiền nhiều hơn vào. Bất kì khi nào bạn có cơ hội, có không gian, có thời gian, cho phép mọi việc được xảy ra xung quanh bạn. Nhìn sâu sắc, chăm chú nhưng đừng tích cực - bởi vì tích cực có nghĩa là suy nghĩ. Ngồi tĩnh lặng, cho phép mọi việc xảy ra, bạn sẽ trở thành im lặng.
Thế thì bạn sẽ hiểu ra rằng im lặng không phải là phẩm chất của tâm trí. Tâm trí không thể được làm cho im lặng. Im lặng là phẩm chất của linh hồn bên trong bạn, của bản thể bên trong bạn. Nó bao giờ cũng có đó nhưng bởi việc huyên thuyên, thường xuyên huyên thuyên của tâm trí, nên bạn không thể nghe được nó. Bất kì khi nào bạn thụ động, không suy nghĩ, bạn trở nên nhận biết về nó. Thế thì bạn rảnh rỗi. Trong khoảnh khắc rảnh rỗi đó, thiền xảy ra.
Cho nên bất kì tình huống thế nào - ngồi giữa bãi chợ - bạn cũng đừng nghĩ rằng cần phải có tiếng chim hót. Không phải như thế. Âm thanh lao xao của bãi chợ cũng đẹp như tiếng lao xao của chim hót: mọi người tiến hành công việc mình, bàn tán, huyên thuyên, làm ầm ĩ xung quanh, bạn chỉ ngồi đó thụ động.
Nhớ từ thụ động này, và từ khác, tỉnh táo. Tỉnh táo thụ động là mấu chốt. Giữ thụ động - không làm gì, chỉ lắng nghe. Và lắng nghe không phải là việc làm. Lắng nghe mọi thứ thì không có gì phải làm cả, tai bạn bao giờ cũng mở. Để thấy được bạn phải mở mắt - ít nhất việc ấy cũng phải làm. Để nghe không cần phải làm nhiều đến thế. Tai bao giờ cũng mở, bạn bao giờ cũng nghe. Chỉ đừng làm gì và nghe thôi. Và đừng bình phẩm, vì với bình phẩm, ý nghĩ bắt đầu. Một đứa trẻ khóc: đừng nói gì bên trong về tại sao nó khóc. Hai người đang đánh nhau - đừng nói bên trong: Tại sao họ đánh nhau? Ta có nên ra và làm điều gì đó để họ đừng đánh nhau không? Không, đừng nói gì cả. Chỉ lắng nghe điều đang xảy ra. Hiện hữu cùng với điều đang xảy ra - và bỗng nhiên có im lặng.
Im lặng này hoàn toàn khác với im lặng bạn có thể tạo ra. Bạn có thể tạo ra im lặng - bạn có thể ngồi trong nhà, bạn có thể đóng cửa, bạn có thể lần vòng hạt, lần tràng hạt, xoay từng hạt. Im lặng sẽ đến với bạn, nhưng đó không phải là im lặng thực. Nó sẽ chỉ giống như đứa trẻ được cho đồ chơi để chơi, cho nên nó cứ chơi và trở nên bị cuốn hút trong trò chơi; thế thì nó không nghịch ngợm nữa.
Bố mẹ hay dùng đồ chơi như mẹo để làm cho con trẻ bớt nghịch ngợm đi. Nó ngồi trong góc nhà và cứ chơi, còn bố mẹ có thể tiếp tục công việc của riêng họ mà không bị trẻ con liên tục quấy nhiễu. Nhưng đứa trẻ không vượt qua được trò nghịch ngợm; tinh nghịch của nó đã hướng về đồ chơi, có thế thôi. Nghịch ngợm vẫn còn đó; đứa trẻ vẫn còn đó. Sớm hay muộn nó sẽ trở nên chán đồ chơi. Chán rồi, nó sẽ vứt đồ chơi đi và nghịch ngợm trở lại.
Tràng hạt là đồ chơi của người già. Giống như bạn đem đồ chơi cho đứa trẻ, con trẻ đem vòng hạt cho người già để cho họ không nghịch ngợm. Họ ngồi trong một góc và họ cứ lần vòng hạt. Nhưng họ cũng chán; họ bị cuốn hút, nhưng rồi họ cũng chán - thế thì họ đổi tràng hạt.
Họ tới một thầy khác và yêu cầu về câu mật chú khác bởi vì câu mật chú cũ không có tác dụng. Ban đầu họ nói nó đã có tác dụng.
Nhiều người đến tôi và nói: Chúng tôi đã thực hiện một mật chú; ban đầu nó có ích lắm nhưng rồi nó chẳng có ích gì nữa. Bây giờ chúng tôi không cảm thấy gì, nó đã trở thành chán. Chúng tôi làm nó như nghĩa vụ, nhưng tình yêu đã biến mất. Nếu chúng tôi không làm nó, chúng tôi cảm thấy rằng chúng tôi bỏ lỡ cái gì đó; nếu chúng tôi làm, chẳng thu được gì.
Đấy chính là nghiện ngập nghĩa là gì: nếu bạn làm nó, chẳng thu được cái gì; nếu bạn không làm, bạn cảm thấy cái gì đó bị bỏ lỡ. Đây chính là điều người hút thuốc cảm thấy. Nếu người đó hút thuốc, người đó biết chẳng thu được gì. Người đó đang làm một việc gì đó xuẩn ngốc, chỉ là một việc ngu đần - hít khói thuốc vào rồi lại nhả nó ra. Nhưng điều đó nữa cũng hệt như vòng hạt. Bạn hít khói thuốc vào rồi lại nhả nó ra. Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra - nó trở thành vòng hạt; bạn cứ thay đổi hạt cườm. Bạn có thể biến nó thành mật chú; khi bạn hít khói thuốc vào, nói Ram; khi bạn thở ra, nói Ram. Nó trở thành vòng hạt liền!
Mọi thứ mà bạn có thể lặp lại liên tục đều trở thành mật chú. Mật chú có nghĩa là việc lặp lại của một từ nào đó, một âm nào đó, bất kì cái gì. Mật chú giúp cho tâm trí bị cuốn hút - nó là một thứ đồ chơi. Trong vài khoảnh khắc bạn cảm thấy tốt vì sự nghịch ngợm dừng lại, và bạn bị cuốn hút đến mức tâm trí không thể vận hành được. Đó là im lặng bó buộc. Nó là bệnh hoạn, nó là không tốt. Nó là tiêu cực, nó không tích cực. Im lặng này tựa như im lặng xảy ra trong nghĩa địa, im lặng chết cứng.
Nhưng im lặng tôi đang nói với bạn đây, có tính toàn bộ, khác hẳn về chất. Nó không phải là đổi hướng của nghịch ngợm, nó không phải là là mối bận tâm bó buộc, đấy không phải là thôi miên theo mật chú. Nó là im lặng xảy ra cho bạn, khi bạn thụ động và tỉnh táo, không làm gì cả, thậm chí không lần vòng hạt - hoàn toàn thụ động nhưng tỉnh táo.
Nhớ lấy, thụ động có thể trở thành ngủ. Đó là lí do tại sao tôi nhấn mạnh vào từ tỉnh táo - bởi vì bạn có thể thụ động rồi bạn đi vào giấc ngủ. Ngủ không phải là thiền. Một trong những phẩm chất của ngủ có đó, một phẩm chất, phẩm chất về thụ động; và một phẩm chất của tỉnh thức cũng có đó, phẩm chất tỉnh táo. Thảnh thơi dường như bạn đang ngủ, tỉnh táo dường như bạn đang thức. Một điều được loại ra từ giấc ngủ, vô ý thức - điều không nên có đó, bởi vì thiền không thể là vô ý thức; và một điều cũng phải loại khỏi trạng thái tỉnh thức của bạn, bận bịu, bởi vì nếu bạn bận bịu thì tâm trí lại làm việc, bạn lại bị nhốt trong các suy nghĩ.

Trong khi bạn tỉnh thức có hai điều: tỉnh táo và bận bịu. Trong khi bạn ngủ cũng có hai điều: thụ động và vô ý thức. Một điều từ tỉnh thức, một điều từ giấc ngủ: thụ động và tỉnh táo - chúng tạo nên thiền. Nếu bạn lấy hai phẩm chất kia, bận bịu và vô ý thức, bạn sẽ trở thành điên. Hai phẩm chất này, bận bịu và vô ý thức, tạo nên điên khùng, tạo thành người điên. Thụ động và tỉnh táo tạo nên người thiền, vị phật. Bạn có cả bốn phẩm chất đó. Trộn lẫn hai thứ này bạn sẽ trở thành điên. Trộn lẫn hai thứ kia bạn sẽ trở thành thiền.


Nhớ điều này: Tôi cứ nói đi nói lại rằng im lặng, phúc lạc tràn ngập bạn, khi bạn cởi mở, không phải là cái gì đó do bạn thực hiện. Đó là buông bỏ. Đó là việc xảy ra cho bạn, nó đến với bạn.
Mọi người đến tôi và họ hỏi: Chúng tôi đang tìm Thượng đế - làm sao đạt tới ngài? Còn tôi bảo họ: Bạn không thể đạt tới ngài được và bạn cũng không thể tìm ngài được - bởi vì bạn không biết ngài. Làm sao bạn sẽ nhận ra ngài là Thượng đế? Bạn không biết ngài. Bạn sẽ đi như thế nào? Bạn sẽ chọn con đường như thế nào? Bạn không biết ngài. Làm sao bạn có thể quyết định được đây có phải là nhà ngài không, đây có phải là chỗ ở của ngài không? Không, bạn không thể làm được, bạn không thể tìm được điều thiêng liêng. Nhưng cũng chẳng cần, bởi vì điều thiêng liêng bao giờ cũng ở gần bạn, bên trong bạn. Bất kì khi nào bạn cho phép ngài, ngài tìm bạn, ngài đạt tới bạn.
Thượng đế là trong việc tìm kiếm của bạn. Thượng đế bao giờ cũng trong tìm kiếm của bạn. Không việc tìm kiếm nào về phần bạn là cần cả. Cứ tìm, bạn sẽ lỡ. Đừng tìm nữa. Đơn giản duy trì thụ động và tỉnh táo để cho bất kì khi nào ngài tới, bạn đều cởi mở. Nhiều lần ngài tới và gõ cửa bạn nhưng bạn lại đang ngủ say - hay thậm chí, nếu bạn nghe thấy tiếng gõ cửa, bạn diễn giải điều đó theo cách của riêng mình. Bạn nghĩ: đấy chỉ là tiếng gió thổi nhanh và mạnh. Hay bạn nghĩ: Người lạ nào đó vừa gõ cửa rồi người ấy sẽ tự đi thôi; chẳng cần phải quấy rầy giấc ngủ của mình.
Cách diễn giải của bạn là kẻ thù của bạn, còn bạn là kẻ diễn giải lớn. Bất kì điều gì có đấy, bạn ngay lập tức diễn giải nó; tâm trí bạn bắt đầu hoạt động và mài dũa nó và bạn thay đổi nó ngay lập tức. Bạn tô mầu cho nó; bạn cho nó ý nghĩa khác chưa bao giờ có. Bạn tự phóng chiếu mình vào nó. Bạn phá huỷ nó.
Thực tại không cần bất kì diễn giải nào. Chân lí không cần bất kì suy nghĩ nào. Không ai đạt tới chân lí thông qua suy nghĩ. Đó là lí do tại sao toàn bộ triết học là sai. Nó nhất định là sai, không triết học nào có thể đúng. Các triết gia cứ tranh đấu, họ cứ vật lộn để chứng minh rằng triết lí của họ là đúng. Không triết học nào có thể đúng được. Chân lí không cần triết học. Triết học có nghĩa là nghĩ về, lập luận về; triết học nghĩa là cách hiểu, cách diễn giải các sự kiện.
Tôn giáo nói: Cái gì đang có đó, cho phép nó xảy ra. Tất cả mọi điều bạn có thể làm là xin đừng quấy rầy. Cho phép nó xảy ra. Vẫn còn tỉnh táo và thụ động và thế thì không cần đến tôi nữa - tôi sẽ đến với bạn. Nhiều lần tôi đã đạt tới bạn... bất kì khi nào bạn im lặng. Cho nên đây không phải là lí thuyết; thậm chí nhiều người trong các bạn biết nó qua kinh nghiệm, nhưng các bạn lại diễn giải cả điều này nữa.
Mọi người đến tôi và họ nói: Sáng nay, trong lúc thiền tôi bỗng nhiên cảm thấy thầy, nhưng tôi nghĩ đấy phải là sự phóng chiếu của tâm trí mình. Hay họ nói: Đêm qua bỗng nhiên tôi cảm thấy sự hiện diện, tôi trở nên tỉnh táo và thế rồi tôi nghĩ phải là ai đó đi qua, một làn gió có thể đã thổi vào phòng và làm xáo trộn giấy tờ, hay chỉ là một con mèo chạy qua. Cho nên điều tôi đang nói nhiều người trong các bạn đã từng cảm thấy. Đó là lí do tại sao tôi đang nói về nó; nếu không tôi sẽ không nói điều đó.
Đừng diễn giải. Khi bạn cảm thấy sự hiện diện, cho phép nó xảy ra. Nếu bạn cho phép nó xảy ra, nó sẽ hiển hiện nhiều hơn. Có thể là tôi sẽ ở đó cũng thực như tôi đang ở đây, đôi khi còn thực hơn thế - bởi vì điều đó tuỳ thuộc vào bạn, bạn cho phép bao nhiêu thực tại được phép xảy ra - và các câu hỏi của bạn sẽ được trả lời. Thiền nhiều hơn và thế thì bạn sẽ gần tôi hơn. Một khi bạn đã hoàn toàn thiền, bạn là tôi. Thế thì không còn gì khác biệt nữa.
Một điều thêm nữa: bạn càng thiền nhiều, càng ít điều cần phải hỏi. Câu hỏi sẽ rơi rụng đi. Câu hỏi thuộc về trạng thái vô thiền của tâm trí. Chúng nảy sinh trong trạng thái vô thiền càng ngày càng nhiều. Một câu hỏi được trả lời, mười câu hỏi khác nảy sinh bên cạnh câu trả lời. Tâm trí là lực tạo câu hỏi lớn. Nó cứ tạo ra câu hỏi. Bạn đưa ra câu trả lời và tâm trí chồm lên nó, xé nó ra, và tạo ra mười câu hỏi nữa. Khi bạn thiền, câu hỏi sẽ càng ngày càng ít có đó.
Đối với bạn, điều này có vẻ nghịch lí, nhưng nó là đúng và tôi phải nói về nó: Khi có câu hỏi, sẽ không có câu trả lời; khi không có câu hỏi, câu trả lời có đó. Câu trả lời đến chỉ khi bạn không hỏi. Việc không hỏi sẽ xảy ra cho bạn thông qua thiền.
Đừng nghĩ rằng có nhiều câu trả lời như có các câu hỏi. Không, chỉ có một câu trả lời. Câu hỏi có tới hàng triệu, câu trả lời chỉ có một. Bệnh tật có đến hàng triệu, thuốc chỉ có một. Chỉ một và tất cả được giải quyết. Nhưng cái một đó không thể xảy ra cho bạn bởi vì bạn không cho phép nó xảy ra. Bạn sợ việc cho phép mọi thứ xảy ra. Điều này phải được học. Đây là kỉ luật duy nhất tôi muốn bạn thực hiện: làm mất nỗi sợ của bạn, vứt bỏ nỗi sợ của bạn, và cho phép mọi sự xảy ra. Dòng sông đang chảy, đừng thúc đẩy nó! Không cần đâu, nó tự chảy được. Bạn chỉ cần đợi trên bờ và để cho nó chảy. Nếu bạn đủ dũng cảm thế thì tự ném mình vào dòng sông và trôi nổi cùng nó. Đừng bơi, bởi vì bơi có nghĩa là tranh đấu - chỉ nổi thôi.
Thế thì, tất nhiên... thế thì bạn không thể theo đuổi bất kì mục đích nào, bởi vì mục đích của bạn và của dòng sông có thể không trùng nhau. Thế thì sẽ có thất vọng. Bạn có thể theo đuổi một mục đích nếu bạn bơi, tranh đấu. Bạn thậm chí có thể bơi ngược dòng; thế thì sẽ có tranh đấu lớn. Và khi bạn tranh đấu, bản ngã của bạn được làm mạnh thêm, bạn cảm thấy sinh động khi chống lại dòng sông. Nhưng sự sinh động đó là nhất thời; sớm hay muộn bạn sẽ mệt. Sớm hay muộn bạn sẽ chết và dòng sông sẽ cuốn bạn đi.
Trên bờ sông Hằng, dân làng đem người chết ra và để cho họ trôi theo sông Hằng. Nhưng khi bạn chết, thả bạn xuống sông là vô dụng; khi chết bạn sẽ nổi trên sông, nhưng thế thì chẳng có ý nghĩa bởi vì bạn không còn nữa.
Điều tôi đang làm là vứt bạn vẫn còn sống vào sông Hằng. Nếu bạn có thể nổi vẫn sinh động, có ý thức, đầy nhận biết, bạn sẽ trở thành dòng sông, và bất kì chỗ nào dòng sông tới thì sẽ là định mệnh, sẽ là mục đích. Thế thì bạn không liên quan gì tới nơi nó sẽ tới. Mọi khoảnh khắc chính dòng chảy trở thành cực lạc; mọi khoảnh khắc chính dòng chảy, chính sự sống động, trở thành mục đích. Thế thì mọi khoảnh khắc đều là mục đích. Phương tiện trở thành mục đích, khoảnh khắc trở thành vĩnh hằng.
Vâng, bạn phải tuân theo thầy toàn bộ. Có thể có lúc bạn không thể tư vấn thầy theo cách vật lí, và sớm hay muộn thầy cũng sẽ biến mất khỏi thân thể. Thế thì sẽ không còn khả năng nào tư vấn thầy một cách vật lí được nữa. Tốt hơn là hài hoà với thầy theo cách phi vật lí; nếu không bạn sẽ chỉ kêu khóc. Thân thể tôi có thể tan biến bất kì lúc nào. Bây giờ không có nhu cầu thực sự để mang nó - nó còn được mang là vì bạn. Nếu bạn không hài hoà với sự tồn tại phi vật lí của tôi, sớm hay muộn bạn sẽ trở nên rất thất vọng, buồn rầu, nhiều chán nản sẽ có đó. Thế thì điều đó sẽ rất khó để được hài hoà với tôi một cách phi vật lí.
Cho nên tôi cứ vứt bỏ sự tiếp xúc vật lí với bạn ngày càng nhiều hơn - chỉ để làm cho bạn tỉnh táo và nhận biết rằng bạn phải hài hoà về mặt phi vật lí. Bạn có thể hài hoà được, điều đó không khó. Có tính thiền nhiều hơn và điều đó sẽ bắt đầu xảy ra cho bạn.

0 Đánh giá

Ads Belove Post