Chương 10. Toàn thể sự tồn tại chờ khoảnh khắc đúng

Chương 10. Toàn thể sự tồn tại chờ khoảnh khắc đúng

Price:

Read more

Thiền - Sét Kim cương - Osho
Chương 10. Toàn thể sự tồn tại chờ khoảnh khắc đúng


Osho kính yêu,
Một hôm Cô Vân, nghĩa là mây đơn độc, ghé thăm Thiền sư Đạo Nguyên. Đạo Nguyên dẫn câu ngạn ngữ, "một sợi tóc chọc thủng vô số lỗ," để hỏi anh ta một cách cẩn thận. Cô Vân tin cậy Đạo Nguyên và buông xuôi theo Đạo Nguyên. Sau đó, anh ta không có ham muốn đi bất kì chỗ nào khác, cho nên anh ta đã đổi áo choàng và ở lại đó.
Trước đó lâu, Đạo Nguyên đã chuyển sang chỗ khác và Cô Vân đã đi cùng thầy. Một hôm, khi Cô Vân đang thu dọn bình bát, anh ta đột nhiên đạt tới chứng ngộ, và ngay lập tức đi vào phòng của Đạo Nguyên với nghi lễ đầy đủ.
Đạo Nguyên hỏi ông ấy, "Ông đã hiểu cái gì?"
Cô Vân nói, "Tôi không hỏi về một sợi tóc; vô số lỗ là gì?"
Đạo Nguyên cười to và nói, "Chọc thủng."
Cô Vân cúi lạy. Sau đó trở đi, anh ta xin được hầu hạ như người hầu riêng của Đạo Nguyên, chăm nom y bát của thầy.
Maneesha, trước khi chúng ta đi vào trong thế giới của Thiền tôi phải nói vài điều tuyệt đối bản chất liên quan tới đất nước này, chính khách của nó và các tu sĩ của nó.
Không ai dường như quan tâm tới vấn đề thực tại của đất nước, của hôm nay và ngày mai. Mọi người dường như quan tâm tới những điều tầm thường thế. Các tu sĩ lo nghĩ rằng tiện dân phải không được vào trong đền, dường như đó là cái gì rất quan trọng cho sự tồn tại của nhân loại.
Vài người bạn từ Delhi đã báo cáo cho tôi rằng bây giờ Delhi có vẻ và gần như đã trong chiến tranh hay dường như nó sẵn sàng cho chiến tranh. Rajiv Gandhi, thủ tướng, đã bao quanh nhà ông ấy bằng súng máy, và với những bao cát cho người cầm súng máy ẩn đằng sau. Những súng máy đó và những bao cát đó không chỉ có ở nhà ông ấy, mà ở bất kì chỗ nào ông ấy đi. Nếu ông ấy đi tới câu lạc bộ, hay nếu ông ấy đi tới nghị viện - khắp mọi chỗ, nó đều là cùng cảnh tượng. Dường như ông ấy đang chịu đựng chứng hoang tưởng.
Không một chính khách nào đã nêu ra câu hỏi, "Điều này nghĩa là gì? Đây là thu xếp chiến tranh! Tại sao ông sợ thế? Ông có thể có vệ sĩ, điều đó là được, nhưng điều đó không có nghĩa là ông phải chất đầy toàn thành phố bằng súng máy. Có ý định nào để giết hàng nghìn người không?"
Dường như có nỗi sợ vô cùng. Và ông ấy chỉ quan tâm tới cuộc sống riêng của ông ấy. Nhưng tôi muốn đất nước này biết thực tại mà mọi chính khách và tu sĩ đang né tránh. Các tu sĩ quan tâm rằng bò phải không bị đem đi làm thịt, dường như đó là vấn đề; rằng tiện dân phải không được vào trong đền, dường như điều đó sẽ giải quyết mọi vấn đề.
Một báo cáo của Ngân hàng thế giới gần đây nói rằng trước việc chuyển sang thế kỉ mới, năm mươi tư phần trăm dân số thất học thế giới sẽ là ở Ấn Độ.
Cũng đến lúc đó, sáu mươi hai phần trăm đàn bà Ấn Độ sẽ không đi học, bẩy mươi nhăm nghìn làng - tôi nhắc lại, bẩy mươi nhăm nghìn làng - sẽ không có nước, và bốn mươi phần trăm dân số Ấn Độ sẽ sống dưới mức nghèo.
Trong mười hai năm sắp tới này, dân số Ấn Độ được ước lượng, theo những nhà ước lượng rất bảo thủ, trở thành một tỉ người. Nhưng tôi ngờ rằng những nhà quan sát trung lập hơn chắc sẽ nói nó sẽ đạt tới gấp đôi dân số ngày nay. Khi Ấn Độ trở nên tự do, bốn mươi năm trước, dân số của nó chỉ mới bốn trăm triệu người. Và chỉ trong vòng bốn mươi năm... ngày nay nó là chín trăm triệu người. Năm trăm triệu trong bốn mươi năm - nó có hơn cả gấp đôi.
Dường như chính xác hơn thì đến cuối thế kỉ này Ấn Độ sẽ không chỉ có một tỉ người, nó sẽ có một tỉ và tám trăm triệu người, gấp đôi dân số nó có ngày nay.
Nhưng không ai quan tâm về điều đó. Chính khách sợ vì các ông Shankaracharyas chống lại kiểm soát sinh đẻ, ông Acharyas người Jaina chống lại kiểm soát sinh đẻ. Và nỗi sợ của họ là ở chỗ nếu họ nói về kiểm soát sinh đẻ họ sẽ bị kết án là dạy vô đạo đức cho đất nước. Nhưng không có kiểm soát sinh đẻ - kiểm soát sinh đẻ rất chặt - không có lối ra nào.
Dường như là không ai quan tâm. Mọi người đều quan tâm tới việc trở thành bộ trưởng chính, hay bộ trưởng văn phòng chính phủ, hay trưởng loại khác nào đó. Không ai dường như... khi một nửa đất nước sẽ chết bên cạnh bạn, làm sao bạn có khả năng sống một cách lành mạnh được? Năm trăm triệu người chết - cả nước sẽ trở thành nghĩa địa!
Nhưng dường như điều cố hữu với tâm trí con người là bao giờ cũng né tránh vấn đề thực và bị dính líu vào điều tầm thường. Vẫn biết rằng những vấn đề lớn cần can đảm và thông minh để giải chúng, dễ hơn cả là thậm chí không nói về chúng, giữ mọi người vô nhận biết về điều họ đang sắp phải sớm đối diện. Để cho họ chỉ tranh đấu với những điều ngu xuẩn, liệu quốc gia này có nên vẫn còn bị phân chia hay không phân chia, liệu quận này nên vẫn còn trong bang này hay bang khác.
Bốn mươi năm trước, hiến pháp Ấn Độ đã tuyên bố rằng tiếng Hindi là ngôn ngữ quốc gia, nhưng họ đã không có khả năng thực hiện nó trong bốn mươi năm. Và tôi nói rằng ngay cả trong bốn nghìn năm họ sẽ không có khả năng thực hiện nó. Nó sẽ vẫn còn được viết trong hiến pháp, vì không ai muốn nhận rủi ro nói bất kì cái gì.
Có ba mươi thứ tiếng ở Ấn Độ. Tiếng Hindi là tiếng chính, và nó thậm chí được hiểu bởi những người nói các thứ tiếng khác, nhưng cứ làm cho nó thành ngôn ngữ quốc gia thì lại có chống cự lớn từ hai mươi chín thứ tiếng kia. Nếu họ được tính cùng nhau, tiếng Hindi trở thành thiểu số.
Đã có các cuộc bạo động về những thứ ngu xuẩn... Ở Madras bạn không thể viết biển hiệu cửa hàng hay nhà hàng trong bất kì thứ tiếng nào khác hơn tiếng Tamil. Đặc biệt ở những chỗ mà tiếng Hindi được viết - trên ga xe hoả, trên bus - chúng bị đốt cháy, chúng phải bị thay đổi. Bây giờ tàu hoả chạy qua nhiều bang; bạn có muốn đổi bảng hiệu của nó ở biên giới mọi bang không? Khi nó đi vào Gujarat nó phải có chữ Gujarati và khi nó đi vào Maharashtra nó phải có chữ Marathi? - và thế rồi nó đi vào Karnataka và thế rồi nó đi vào Tamil Nadu - tầu hoả đi khắp nước.
Điều này chỉ là tầm thường. Hàng nghìn người đã bị chết bởi vì họ chống lại - họ sẽ không đổi biển hiệu của họ; nhà họ bị đốt.
Và ngay bây giờ trong quốc hội đã có rối loạn lớn, vì nhiều thứ đã bị lộ ra đối với các lực lượng cảnh sát, tới mức họ đang đứng sau nhiều tội phạm. Ở Bắc Ấn Độ họ đã đốt cả làng người harijans, hãm hiếp đàn bà, cướp đi con gái của họ và bán lấy năm mươi rupees hay một trăm rupees là nhiều nhất.
Ngay trong bang này, Maharashtra, đằng sau mọi tội phạm đều có bàn tay của cảnh sát. Dường như là cảnh sát bảo vệ cho tội phạm, vì tội phạm trả tiền - những tội phạm đó hối lộ! Và tất nhiên, chỉ người nghèo là khổ, vì không ai sẽ nghe họ, họ không có tiếng nói nào.
Tình huống của họ là khổ thế... mới hôm nay Anando đã đọc về hai quận ở Maharashtra, nơi mọi người đổi vợ ít nhất mười lần. Vợ dường như chỉ là kiểu máy; bất kì khi nào anh ta có tiền, anh ta mua vợ mới - năm mươi rupees, sáu mươi rupees, nhiều nhất là một trăm rupees - và bán vợ cũ đi. Anh ta đã dùng vợ cũ trong một năm, thế là đủ.
Chúng ta được dạy ở trường phổ thông và đại học rằng đây là nền văn minh lớn - và đàn bà được bán như súc vật! Cuộc điều tra trong hai quận này đã làm lộ ra rằng mọi đàn ông đã đổi gần mười lần. Và điều gì xảy ra cho con cái? Tám trong số mười đứa chết, vì người mẹ đã bị bán và người đàn bà mới đã bị mua, người không có quan tâm gì tới lũ trẻ này. Trước bẩy tuổi gần như tám mươi phần trăm lũ trẻ bị kết thúc.
Đây là mối quan tâm thực, không phải trò chơi chính trị! Và đặc biệt trong tình huống mà chiến tranh dường như đang lại gần mọi ngày. Iraq và Iran đã từng đánh nhau trong tám năm liên tục và đã giết một triệu người. Cả hai đều là các nước Mô ha mét giáo, nhưng khác biệt nhỏ trong ý thức hệ của họ... điều nực cười tới mức trong một nghìn bốn trăm năm từ thời Mohammed, hàng triệu người đã bị giết vì khác biệt nhỏ đó.
Khác biệt là ở chỗ Mohammed có một con trai và một con gái; hiển nhiên, với con gái lại có con rể. Con rể thông minh hơn, có năng lực hơn. Con trai không thông minh hay có khả năng như thế, nhưng theo truyền thống anh ta là người kế tục của Mohammed. Cho nên chia rẽ lập tức xảy ra trên nấm mồ của Mohammed. Vài người vẫn còn theo truyền thống là con trai cả phải là người kế tục và những người khác nói, "Điều đó là không thông minh, cứ nhìn tình huống đó. Chúng ta có phương án tốt hơn, và anh ta là gần gũi, anh ta là con rể."
Khác biệt này đã tạo ra hai giáo phái của người Mô ha mét giáo và họ đã từng giết lẫn nhau. Bạn muốn gì bằng việc giết lẫn nhau, bạn có thể quyết định được bây giờ ai là người kế tục thực được không? Và điều đó có nghĩa gì, có thành vấn đề gì ai là người kế tục?
Điều tầm thường này... Mới hai ngày trước đây họ đã đi tới điểm ngừng bắn. Và trong vòng hai giờ, Iraq lại tấn công. Cuộc ngừng bắn chỉ kéo dài trong hai giờ dưới sự quan sát của Liên hợp quốc, nhưng Liên hợp quốc có thể làm gì? Nó không có quân đội của riêng nó, không có quyền lực của riêng nó; nhiều nhất nó có thể phái quan sát viên tới, và họ có thể làm cái gì? Họ có thể liên tục quan sát, nhưng nhiều nhất họ có thể bị giết trong đánh nhau.
Mọi nước lớn đều cần những cuộc chiến tranh nhỏ tiếp diễn ở mọi bơi, vì đó là thị trường của họ. Khoa học liên tục cải tiến vũ khí huỷ diệt; mọi năm những vũ khí mới đều sẵn có. Bạn định làm gì với vũ khí cũ mà bạn đã chồng chất trong nhiều năm? Bây giờ chúng đã trở thành tuyệt đối vô dụng và bạn đã tốn phí nhiều tiền thế. Gần bẩy mươi phần trăm tiền của mọi quốc gia lớn dồn vào việc tạo ra súng ống, vũ khí huỷ diệt, vũ khí hạt nhân. Họ cần các quốc gia nhỏ liên tục đánh nhau, vì những nước này mua các vũ khí cũ đã hết hạn.
Đó là nền kinh tế kì lạ. Nếu mọi cuộc chiến tranh dừng lại nước Mĩ chắc mất ngay lập tức sức mạnh của nó; đồng đô la chắc sụp đổ xuống đất, vì nó sẽ mất thị trường. Đó là một mưu đồ tốt, đối tác lớn với Liên Xô. Liên Xô liên tục cung cấp cho một bên bằng vũ khí cũ của nó và bên kia nhận vũ khí từ Mĩ. Cả hai có thị trường tốt trên khắp thế giới.
Điều đó dường như không thể nào tin được, nhưng kể từ thế chiến thứ hai đã có quãng ba trăm cuộc chiến tranh. Chúng là những cuộc chiến tranh nhỏ, vì các quốc gia lớn cần chúng. Chiến tranh là thị trường của họ; bằng không mọi tiền đều bị mất, tiền họ đã đầu tư vào súng ống mà đã trở nên lỗi thời.
Điều đó đã trở thành tình huống kì lạ khi Mĩ vài ngày trước đây đã tấn công Iran. Điều đó không chỉ ngu xuẩn, nó cũng là vô nhân đạo, vì thay vì tấn công Iran, họ đã tấn công máy bay phản lực chở dân thường, hai trăm chín mươi người. Và giờ họ nói rằng họ không thể nhận ra được nó. Trong những người đó, đã có quãng năm mươi đứa trẻ, và hai mươi đứa trẻ mới sinh và ông già, bà già. Không người nào trong số họ quan tâm tới bất kì cuộc chiến tranh nào, họ đang du hành; chỉ mỗi việc là chiếc máy bay đó thuộc vào Iran.
Và trong cuộc đánh nhau đó với Iran, kéo dài chỉ hai ngày, Mĩ phải rút lại vì một lí do rất kì lạ. Mĩ đã bán vũ khí cũ của nó, không trực tiếp cho Iran, mà cho Ai Cập, và Ai Cập đã bán những vũ khí đó cho Iran. Những vũ khí cũ đó - lính đã tuyệt đối quen thuộc cách dùng chúng. Nhưng lính Mĩ lại không phải là chuyên gia với máy móc được máy tính hoá mới nhất - chỉ một nút hơi nhầm bị nhấn vào và bạn làm nổ bản thân bạn. Trong vòng hai ngày Mĩ đã phải thôi chiến vì lí do kì lạ là họ có vũ khí tốt hơn nhưng họ đã không biết cách dùng chúng.
Trong khi đó các vũ khí cũ chất đống trong kho phải được bán đi. Ai đó, chỗ nào đó phải liên tục đánh nhau. Chính một sự kiện kì lạ của lịch sử là mọi người nghĩ rằng Liên Xô và Mĩ là kẻ thù. Họ là kẻ thù trên bề mặt, nhưng ngầm bên dưới đó là đối tác. Cả hai đều dùng thị trường, nước này ở phía này, nước kia ở phía kia, và cả hai đều quan tâm rằng chiến tranh nên tiếp tục.
Ở Afghanistan, Mĩ đang gửi súng ống tới, và Liên Xo đã gửi lính và súng ống tới. Dường như là toàn thể trái đất chỉ là một thị trường cho vài kẻ ngốc người đã thu thập các súng ống không cần thiết.
Nhưng không ai quan tâm tới vấn đề thực. Với bẩy mươi phần trăm năng lượng bị phí hoài vào súng ống, chúng ta có thể làm cho toàn thể trái đất này sống động hơn, sống lâu hơn, thông minh hơn, với tiện nghi tốt hơn trong mọi hướng. Khoa học đã mang tới cho chúng ta một khoảnh khắc trong lịch sử nơi hành tinh này có thể được biến đổi thành thiên đường, nhưng thay vì biến nó thành thiên đường, mọi chính khách và tu sĩ đang cố gắng biến nó thành lửa địa ngục. Và có lẽ lửa địa ngục thậm chí sẽ không là hạt nhân; nó sẽ là lửa gỗ kiểu cổ bình thường.
Mãi cho tới giờ người ta vẫn nghĩ rằng Ấn Độ thuộc vào Thế giới thứ ba. Bây giờ Ngân hàng thế giới đang nói rằng Ấn Độ đã tự nhận thuộc vào Thế giới thứ tư. Và nó sẽ liên tục rơi xuống mãi, vì những người đang trong quyền lực chẳng biết gì về kinh tế, họ chẳng biết gì về nhân đạo và từ bi.
Toàn thể nước này và toàn thể thế giới phải được làm cho nhận biết về tình huống sắp tới. Khi nó tới sẽ là quá trễ để làm bất kì cái gì, nhưng ngay bây giờ một lề rất nhỏ vẫn là có thể mà mọi thứ có thể thay đổi cho tốt hơn.
Tôi phải nói điều này bởi vì đất nước này đã đóng góp chiều hướng mới cho thế giới; nó đã cho sinh ra chư phật, đỉnh tâm thức cao nhất. Nó xứng đáng được kính trọng nào đó theo nghĩa nhiều nhà huyền bí ở nước này đã đi vào trong không gian kì diệu nhất của tâm thức con người và đã để lại chìa khoá, chỉ dẫn, dấu chân trỏ tới con đường này.
Phần còn lại của thế giới vẫn còn tính vật chất, nhưng Ấn Độ ngày nay không còn là cùng Ấn Độ trong đó Phật đã được sinh ra. Bây giờ nó mang tính vật chất hơn bất kì nước nào khác. Và lí do là ở ba trăm năm cai trị của người Anh, điều đã phá huỷ đi mọi thứ mà đã là thiên tài của Ấn Độ và đã áp đặt nền giáo dục lên nó điều mang tính vật chất.
Bạn sẽ không tin điều đó, nhưng Ấn Độ thường tạo ra áo quần đẹp nhất trên thế giới, đặc biệt ở cái ngày nay là Bangladesh. Họ có thể làm ra vật liệu mỏng tới mức bạn có thể che phủ cả con voi bằng một mảnh của nó và dầu vậy nó vẫn chui qua được chiếc nhẫn nhỏ trên ngón tay bạn. Hàng nghìn bàn tay mọi người đã bị lính của Đế quốc Anh chặt đứt, chỉ bởi vì tài nghệ khéo léo đó là lớn tới mức quần áo làm bằng máy từ Manchester không thể cạnh tranh được. Họ đã kế thừa sự khéo léo trong nhiều thế kỉ, nhưng để bán quần áo Anh ở Ấn Độ, tay của những người này phải bị chặt đi.
Vô nhân đạo thế với con người! Thay vì kính trọng những nghệ nhân này, họ đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Và điều đó không phải là mới; bạn sẽ không nhận biết về nó, vì những điều này không được nhắc tới - bất kì ai nhắc tới chúng đều bị kết án. Taj Mahal đã được làm trong ba mươi năm và gần mười nghìn thợ thủ công đã làm việc liên tục trong thời gian đó. Các thế hệ thay đổi; bố của một người đã đi làm việc và giờ cháu trai của ông ấy đi làm việc. Và khi nó được hoàn thành, tay của mười nghìn người đã bị chặt đi bởi hoàng đế Mogul, Shah Jehan. Họ đã tạo ra Taj Mahal và đây là phần thưởng của họ. Tay họ phải bị chặt đi để cho họ không thể tạo ra được Taj Mahal khác, để cho nó sẽ còn là duy nhất, phép màu trong kiến trúc.
Dường như chúng ta đang sống trong một thế giới rất mất trí. Ít nhất đem bản thân bạn về lành mạnh đi - và chỉ có một lành mạnh, cái nảy sinh cùng nhận biết của bạn - và lan toả nó rộng khắp thế giới. Có lẽ tâm xã nhỏ này gồm bẩy nghìn người ở đây vẫn có thể cứu được thế giới, vì các bạn tới từ khắp thế giới. Chỉ hiểu trách nhiệm của thời đại này. Nếu bạn có thể trở thành sứ giả... nhưng đừng bao giờ là nhà truyền giáo, đó là từ xấu và bẩn. Trở thành sứ giả đi; chính bản thể bạn sẽ toả ra thiền của bạn, im lặng của bạn sẽ chạm tới tim của mọi người như làn gió mát.
Những giai thoại này xảy ra trong một bầu khí hậu rất khác. Con người đã lên tới các ngôi sao, nhưng các cường quốc phương Tây đã có khả năng dừng điều đó lại, vì phương Đông không bao giờ sẵn sàng tranh đấu, là bạo hành. Cho nên các cường quốc phương Tây - Anh, Pháp, Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha, Nga - tất cả họ đều lan toả khắp phương Đông mà không đánh nhau gì. Phương Đông không bao giờ nghĩ tới đánh nhau, nó nghĩ tới thiền; nó nghĩ rằng nếu bạn chinh phục bản thân bạn, phỏng có ích gì mà đi chinh phục người khác?
Cho nên đó là cơ hội tốt cho mọi loại kẻ cướp, vì tôi không thể coi những người này - Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha, Anh, Pháp, bất kì ai đã từng tham gia vào việc lan truyền đế quốc chính trị hay kinh tế của họ - như bất kì cái gì nhiều hơn kẻ cướp, phải bị kết án. Nhưng khá kì lạ là họ đã làm ra lịch sử, họ trở thành các anh hùng, tên của họ được viết bằng vàng.
Thủ tướng Hi Lạp, Andreas Papandreou, người chịu trách nhiệm cho việc cưỡng bách bất hợp pháp tôi rời khỏi Hi Lạp, đã nói rằng đó là vì sự hiện hữu của tôi là nguy hiểm cho đạo đức của đất nước. Và giờ ông ấy được biết là phạm tội ngoại tình, và vợ ông ấy kiện ông ấy vì ông ấy đã không chung thuỷ với bà ấy - và người này đã nói về đạo đức.
Và ông Tổng chưởng lí Mĩ, Ed Meese, người đã nói rằng họ đã quyết tâm phá huỷ tâm xã tại Rajneeshpuram ở Oregon, đã bị tìm thấy đã phạm hàng trăm tội. Ông ấy nói rằng ông ấy muốn tiếng nói của Osho phải bị làm im đi. Giờ ông ấy phải về hưu, ông ấy gần như bị buộc phải về hưu. Về hưu chỉ là vở diễn, ông ấy bị đá ra. Bây giờ ông ấy phải biết tiếng nói của ai bị làm im lặng.
Đó là cái gì đó rất kì diệu, rằng toàn thể Oregon, điều chúng tôi đã đặt lên bản đồ thế giới... bằng không ai đã bao giờ nghe nói tới Oregon? Không Socrates nào đã bao giờ được sinh ra ở đó, không Jesus nào đã bị đóng đinh ở đó, họ đã không có Lão Tử, không có Khổng Tử. Đại học Oregon bản thân nó đã đưa ra một cuộc điều tra chỉ ra rằng người Oregon chỉ có một nửa thông minh của người ở Rancho Rajneesh. Họ có tuổi tinh thần là bẩy và người của tâm xã mà họ đã phá huỷ có tuổi tinh thần mười bốn.
Điều đó bao giờ cũng xảy ra, đá có thể phá huỷ hoa hồng. Nhưng tự nhiên có cách riêng của nó. Ngày nay bây giờ, toàn thể Oregon đang chịu đựng không mưa, ngoại trừ Rancho Rajneesh, điều họ đã phá huỷ, nơi mọi mây đã mưa rào xuống. Các bạn bè đã gửi ảnh về điều đó cho tôi. Khi tôi tới đó lần đầu tiên, nó chỉ là sa mạc. Nó từ lâu đã là sa mạc; trong bốn mươi năm nó đã được rao bán mà không ai sẵn sàng mua nó - bạn sẽ làm gì với sa mạc? - mặc dầu nó là lớn, một trăm hai mươi sáu dặm vuông. Nhưng người của tôi đã xoay xở để chuyển nó thành ốc đảo, với lao động vô cùng, với tình yêu, với nhảy múa. Chúng tôi có quan hệ thân thuộc nào đó với mảnh đất đó. Và chắc chắn mây đã chứng minh rằng chúng thà mưa rào xuống sa mạc này còn hơn. Đó là trao đổi kì lạ; sự tồn tại bao giờ cũng hỗ trợ cho sự hồn nhiên, nhưng nó có thể chậm một chút.
Một hôm Cô Vân, nghĩa là mây đơn độc, ghé thăm Thiền sư Đạo Nguyên. Đạo Nguyên dẫn câu ngạn ngữ, "một sợi tóc chọc thủng vô số lỗ," để hỏi anh ta một cách cẩn thận. Cô Vân tin cậy Đạo Nguyên và buông xuôi theo Đạo Nguyên.
Bạn có thấy sự kì lạ mà loạt bài này được dành cho mây và giai thoại này về Cô Vân, điều có nghĩa là ‘mây’ - và không chỉ là mây, mà còn là ‘mây đơn độc'. Mây đơn độc có cái đẹp, chói sáng trong ánh mặt trời, đi theo tự do.
Đạo Nguyên là một trong những Thiền sư nổi tiếng nhất.
Đạo Nguyên dẫn câu ngạn ngữ cho Cô Vân, "một sợi tóc chọc thủng vô số lỗ..."
Bất kì người nào chắc sẽ hỏi ông ấy nghĩa của nó là gì. Cô Vân cũng bị chất đầy với ham muốn hỏi, nhưng đây là cách đệ tử cư xử... để hỏi anh ta một cách cẩn thận. Cô Vân tin cậy, vì để hỏi một câu hỏi với thầy, bạn trước hết phải sẵn sàng đón nhận câu trả lời. Nó là quá trình khác toàn bộ với điều bạn đã được dạy trong trường phổ thông và cao đẳng và đại học. Trong Thiền bạn có thể hỏi câu hỏi chỉ nếu bạn sẵn sàng nhận câu trả lời. Cho nên trước hết phải lau sạch bản thân bạn.
Anh ta ở lại với Đạo Nguyên, tin cậy Đạo Nguyên và buông xuôi theo Đạo Nguyên.
Từ này ‘buông xuôi' là một trong những từ khó, vì ở phương Tây nó bao giờ cũng có nghĩa mất mặt - quân đội đầu hàng, quốc gia đầu hàng - nó không có hàm ý đúng. Trong ngôn ngữ phương Đông nó không liên quan gì tới đầu hàng của quân đội hay quốc gia, nó có nghĩa rằng bạn đã nhìn vào trong mắt thầy, bạn đã cảm thấy sự hiện diện của thầy, thầy đã chạm vào tim bạn. Không cái gì được nói, nhưng thầy đã tràn ngập bạn. Bạn chỉ là người lạ, nhưng thầy đã mở toàn thể trái tim thầy. Từ sự biết ơn bạn cúi lạy thầy.
Nó chính là một cử chỉ biểu tượng rằng bạn sẵn sàng nhận; rằng bạn sẽ không chống cự, bạn sẽ tin cậy; rằng nó sẽ không là mối quan hệ giữa thầy giáo và học trò. "Tôi muốn là đệ tử, tôi đang đi tìm thầy và trong thầy tôi cảm thấy sự tươi tắn, làn gió thoảng, việc toả sáng. Mặc dầu nhiều điều phải được hỏi, và tôi có nhiều câu hỏi, tôi buông xuôi."
Đây đích xác là cách bạn buông xuôi theo nhà giải phẫu; bạn không hỏi về tính cách của ông ấy, ông ấy là loại người nào.
Tôi có biết một nhà giải phẫu lớn ở Nagpur. Tôi chưa bao giờ thấy người đạo đức giả nào lớn hơn, nhưng ông ấy chắc chắn là nhà giải phẫu giỏi nhất. Ngay cả trong tuổi già của ông ấy, các bác sĩ từ xa xôi vẫn thường tới xem việc giải phẫu của ông ấy. Ông ấy có bàn tay kì diệu. Có khả năng tìm thấy chỗ đúng trong não - ông ấy là nhà giải phẫu não - không phải là hiện tượng bình thường. Và để cắt bất kì cái gì trong não bạn cần bàn tay không ngập ngừng. Nếu nó ngập ngừng, run run chút ít, bạn có thể cắt nhiều thần kinh khác trong não, vì não gần như là Tokyo, không có không gian ở bất kì đâu.
Một tỉ tế bào... bạn phải rất cẩn thận, vì khi cho dù một tế bào bị cắt nó sẽ ảnh hưởng tới cái gì đó trong thân thể bạn. Toàn thân bạn được điều khiển bởi một tỉ tế bào đó, cho nên tế bào đang gây rối loạn cho bạn phải bị loại bỏ. Nó cần sự khéo léo cẩn thận nhất.
Ông ấy chắc chắn có khả năng làm điều đó, nhưng ông ấy là kẻ lừa gạt, kẻ gian lận. Phí của ông ấy rất cao, chỉ những người giầu nhất mới có thể đảm đương được ca mổ. Và ông ấy sẽ mở não của ai đó và thế rồi đòi hỏi họ hàng đang đợi ở bên ngoài - bệnh nhân đang trên bàn mổ, não đã bị mở ra - lấy vài nghìn rupees thêm, vì ông ấy đã thấy ra rằng vấn đề là khó hơn ông ấy tưởng.
Họ đã đưa cho ông ấy nhiều hơn là đúng phải đưa. Nhưng trong tình huống như thế, tất nhiên, dù họ có đảm đương được số tiền thêm nữa hay không, cho dù họ phải bán nhà và mạng sống của họ, họ chắc vẫn phải nói có.
Tôi thường ở cùng ông ấy vì một người bạn chung. Tôi nói, "Điều này tuyệt đối vô nhân đạo. Nếu ông muốn mười nghìn rupees, hỏi trước đi. Nhưng điều này là tuyệt đối bóc lột, rằng ông đòi năm nghìn và thế rồi ông đi ra và đòi thêm năm nghìn nữa."
Ông ấy nói, "Chẳng thành vấn đề, ông không biết tham của tôi. Nếu tôi đòi mười nghìn từ đầu, điều đó chẳng tạo ra khác biệt gì; tôi sẽ lại đòi mười nghìn ở giữa. Ở giữa chừng tôi phải hỏi chứ, vì đó là khoảnh khắc đúng, họ không thể nói không."
Tôi nói, "Nhưng ông có xem xét lòng nhân đạo chút nào không?"
Ông ấy nói, "Tiền là thượng đế; mọi người không nói điều đó rõ ràng, nhưng tôi nói điều đó rõ ràng. Tôi sẽ làm để mọi cơ hội cho nhiều tiền nhất có thể được. Nó cũng giống như vắt sữa bò; tôi liên tục vắt chừng nào ngay cả một giọt sữa còn lại."
Tôi nói với ông ấy, "Ông đã được giáo dục ở phương Tây, trong các viện y học tiếng tăm nhất, nhưng điều đó không có nghĩa là ông phải quên đi hoàn toàn thái độ phương Đông rằng con người là giá trị tối thượng."
Ông ấy nói, "Về điểm đó tôi không thể đồng ý với ông được. Tôi đồng ý với ông ở mọi điểm, nhưng về tiền đừng nói gì với tôi."
Và tôi biết rằng đó không chỉ là ông ấy, mà gần như mọi người đều đã sa ngã xuống thấp tới mức chẳng cái gì thành vấn đề trong cuộc sống ngoài tiền. Bạn có thể mua bất kì người nào - thủ tướng được mua, tổng thống một nước được mua. Bạn có thể mua bất kì người nào, bạn chỉ phải đưa đúng số tiền.
Những câu chuyện này là của thời khi mà con người còn có chân giá trị và đang trong việc tìm kiếm cội nguồn bên trong của người đó.
Sau đó, anh ta không có ham muốn đi bất kì chỗ nào khác - một khi bạn đã tìm thấy thầy của bạn, ham muốn đi bất kì chỗ nào khác biến mất - cho nên anh ta đã đổi áo choàng và ở lại đó. Anh ta đã mặc áo choàng của đệ tử của Đạo Nguyên.
Trước đó lâu, Đạo Nguyên đã chuyển sang chỗ khác và Cô Vân đã đi cùng thầy. Một hôm, khi Cô Vân đang thu dọn bình bát, anh ta đột nhiên đạt tới chứng ngộ, và ngay lập tức đi vào phòng của Đạo Nguyên với nghi lễ đầy đủ.
Đi với nghi lễ đầy đủ có hơi khó hiểu chút ít. Toả ra ánh sáng bên trong - trong mắt có cái gì đó mới, trong cử chỉ có duyên dáng mới - khi một người trở nên chứng ngộ, người đó không còn như cũ, người đó đơn giản trở thành lễ hội.
Đạo Nguyên hỏi ông ấy, "Ông đã hiểu cái gì? Tại sao ông xuất hiện mà như đi hội thế? Tại sao ông đột nhiên đã trở thành lễ hội ánh sáng, cái gì đã xảy ra?"
Cô Vân nói, "Tôi không hỏi về một sợi tóc; vô số lỗ là gì?" Nhiều năm trước, Đạo Nguyên đã nói lời dẫn này khi Cô Vân tới lần đầu tiên, và giờ ông ấy đã từng chờ đợi lâu thế.
Chúng ta đã quên mất cách đợi; nó gần như là không gian bị bỏ quên lãng. Và kho báu lớn nhất của chúng ta là khả năng đợi khoảnh khắc đúng. Toàn thể sự tồn tại chờ đợi khoảnh khắc đúng này. Ngay cả cây cũng biết điều đó - khi nào là lúc đem tới hoa và khi nào là lúc buông bỏ mọi lá và đứng trần trụi giữa trời. Chúng vẫn là đẹp trong sự trần trụi đó, chờ đợi tán lá mới với tin cậy lớn rằng cái cũ đã qua, và cái mới sẽ sớm tới, và lá mới sẽ bắt đầu mọc ra. Chúng ta đã quên chờ đợi, chúng ta muốn mọi thứ trong sự vội vàng. Đó là tổn thất lớn cho nhân loại.
Khi lần đầu tiên anh ta vào đền của Đạo Nguyên... Giờ nhiều năm đã trôi qua và anh ta đã đợi, đã thiền, vẫn còn im lặng, quan sát thầy, và đi cùng thầy tới bất kì chỗ nào thầy đi. Anh ta chỉ trở thành cái bóng, hoàn toàn buông xuôi, và anh ta không bao giờ nêu ra câu hỏi nào. Những điều này phải được ghi lại: rằng anh ta không bao giờ hỏi câu hỏi, mặc dầu đã có câu hỏi, nhưng anh ta chờ đợi. Anh ta biết rằng thầy biết; thầy biết rằng câu hỏi nào đó có đó trong anh ta, và bất kì khi nào thời gian chín, thầy sẽ trả lời nó.
Và thời gian này đã tới. Đây là những khoảnh khắc mà giáo dục hiện đại làm cho chúng ta tuyệt đối không có khả năng hiểu. Chúng ta không thể hiểu được làm sao một hôm, khi Cô Vân đang thu dọn bình bát, anh ta đột nhiên đạt tới chứng ngộ; chúng ta không thể hiểu được điều đó. Giáo dục hiện đại không cho chúng ta manh mối. Không có lí do cho anh ta trở nên chứng ngộ; nhưng chứng ngộ không phải là cái gì đó thấy được - nó là việc chờ đợi của anh ta, im lặng không hỏi, trong tin cậy sâu sắc, cái đã chín muồi. Bình bát không phải là nguyên nhân của nó. Nó là cái gì đó bên trong, cũng giống như đứa trẻ nhỏ lớn lên trong bụng mẹ.
Trong im lặng và chờ đợi cái gì đó bên trong bạn liên tục lớn lên, bản thể đích thực của bạn. Và một ngày nào đó nó nhảy ra và trở thành ngọn lửa, và toàn thể nhân cách của bạn bị tan tành, bạn là người mới. Và người mới này biết lễ hội là gì; người mới này biết nước cam lồ vĩnh hằng của cuộc sống là gì.
Lập tức sau chứng ngộ anh ta đi với nghi lễ đầy đủ, với chân giá trị lớn. Lần đầu tiên anh ta biết tới bản thân mình là thiêng liêng, lần đầu tiên anh ta biết tới bản thân mình là vĩnh hằng, lần đầu tiên anh ta trở thành một phần của điều huyền bí của cái toàn thể. Hoa hồng đã nở. Anh ta đã đi vào với làn gió mới, với hương thơm mới và với mọi nghi lễ. Đạo Nguyên hỏi, "Cái gì đã xảy ra?"
Tại khoảnh khắc này ông ấy nghĩ đó là lúc hỏi câu hỏi này. Ông ấy đã chờ đợi lâu, anh ta xứng đáng...
Anh ta nói, "Tôi không hỏi về một sợi tóc."
Tại sao anh ta không hỏi về một sợi tóc? Vì bây giờ anh ta đã thấy rằng bản thân mình là một sợi tóc. Tôi đã gọi điều đó là sét kim cương; cũng giống như chiếc giáo, nhận biết đi vào trong bản thể bạn.
Một cách biểu dụ Thiền đã gọi nó là ‘một sợi tóc’. Nó rất mảnh, rất nhanh, rất bất thần; trong một khoảnh khắc bạn chết và lại được sinh ra. Anh ta nói, "Tôi không hỏi về một sợi tóc - điều đó tôi đã giải quyết rồi - nhưng về vô số lỗ thủng là gì? Điều đó tôi chưa thể hình dung ra."
Đạo Nguyên cười to và nói, "Chọc thủng."
Dần dần, dần dần ông sẽ trở thành nhận biết, vì mũi giáo của ông đã chọc thủng mọi lỗ thủng đó; nhưng nó đã là trung gian nữa, để cho ông không thể thấy được mọi tầng của tâm trí, nhân cách, ý nghĩ, xúc động của ông. Chúng tất cả đều đã bị chọc thủng. Nhiều lỗ hổng thế đã được làm ra trong ông. Chỉ đợi thêm chút nữa và ông sẽ hiểu.
Cô Vân cúi lạy lần nữa. Lần đầu anh ta cúi lạy trong tin cậy, bây giờ anh ta đang cúi lạy trong việc biết. Tin cậy của anh ta đã không sai, anh ta đã tin cậy vào chân đúng, anh ta đã ở quanh người đúng.
Cô Vân cúi lạy. Sau đó trở đi, anh ta xin được hầu hạ như người hầu riêng của Đạo Nguyên, chăm nom y bát của thầy.
Điều đó chỉ ra sự khiêm tốn của người đã chứng ngộ. Bình thường mọi người nghĩ rằng người chứng ngộ phải trở thành rất đặc biệt, gần như ngoài tầm với của chúng ta. Điều đó là không đúng. Nếu bạn thấy ai đó giả vờ là cao, siêu đẳng, thế thì bạn có thể coi đương nhiên người đó không biết gì. Chứng ngộ, thức tỉnh tới bản thể bạn, cũng là thức tỉnh tới bản thể của mọi người. Con người của chứng ngộ trở thành tuyệt đối khiêm tốn, không ai cả.
Từ thời thơ ấu của mình tôi đã nghe nói điều đó nhiều lần thế, từ những người lớn tuổi, bố tôi, bác tôi, họ hàng khác của tôi: "Cách con đang lớn lên con sẽ kết thúc trong hư không." Tất nhiên nghĩa của họ không là một điều, nhưng tôi đã kết thúc trong hư không. Không biết điều đó họ đã nói ra chân lí.
Bạn ở đây chỉ để học cách là hư không, cách là không ai cả.
Một bài thơ viết:
Sét đánh
mở đỉnh đầu,
lộ ra người nguyên thuỷ.
Và bài thơ khác:
Lời, lời, lời;
mưa và tuyết giăng giăng.
Lặng, lặng, lặng;
Sét nổ.
Maneesha đã hỏi:
Osho kính yêu,
“Một sợi tóc” có là sét kim cương không?
Vâng, Maneesha. Cái xuyên vào chính cốt lõi bên trong nhất của bạn - đó là một sợi tóc, sét kim cương, vì nó biến đổi bạn thành vĩnh hằng. Nó cho bạn phúc lạc vĩ đại nhất có thể có. Nó làm bạn thành một, trong hoà điệu với toàn thể sự tồn tại. Không có tôn giáo nào khác hơn một sợi tóc nhỏ này, sét kim cương. Trong thiền của chúng ta, chúng ta đang chờ đợi duy nhất cú sét này, tia chớp sáng này, cái sẽ liên tục đánh thức bạn, làm cho bạn nhận biết, bên ngoài xương bạn và bên ngoài não bạn.
Bạn là vũ trụ tâm thức mênh mông.
Cô ấy cũng hỏi câu hỏi khác:
Osho kính yêu,
Về những khoảnh khắc mà thầy cười làm tôi xúc động nhiều thế và làm cho tôi cảm thấy bị tràn ngập thế với tình yêu thầy thì sao nhỉ?
Maneesha, đó là những khoảnh khắc mà cú sét đánh chạm vào bạn. Nó là kinh nghiệm rất hay, đó là lí do tại sao chúng đã được gọi là ‘tóc’. Tôi chẳng có gì để cười, không có ai bên trong tôi cười, không có tình huống đủ ngớ ngẩn để làm tôi cười. Nhưng chỉ để cho bạn đồng hành, chỉ để không là người ngoài, thỉnh thoảng tôi cười với việc cho phép của mọi chư phật ở đây.
Giáo hoàng Polack định du hành bằng trực thăng quanh Ba Lan để thăm người của ông ấy. Rời khỏi Warsaw đi tới miền quê xa, ông ấy lên một chiếc trực thăng đời mới lần đầu tiên.
Giáo hoàng tiến tới máy bay, cúi mình và hôn nó. Ông ấy vào trong, ngồi xuống, nhìn quanh, và quay sang phi công hỏi, "Ông có nóng không?"
"Không," phi công đáp.
Thế rồi giáo hoàng quay sang phi công đồng hành và hỏi, "Ông có nóng không?"
"Không, tôi không nóng," phi công đồng hành đáp.
"Được," giáo hoàng Polack nói vừa chỉ lên trên, "thế thì chúng ta có thể tắt quạt đi được chứ?"
Paddy và Seamus đang ngồi quanh quán rượu "Nag and Bitch", thảo luận về vợ của họ.
"Tớ đã không nói với vợ tôi trong nhiều tuần," Seamus nói.
"Thật à?" Paddy nói kháy. "Có chuyện gì vậy, cậu điên với bà ấy à?"
"Chết tiệt, không đâu," Seamus đáp, "Tớ sợ ngắt lời bà ấy!"
Đó là bữa tối cuối cùng. Mọi người đã kết thúc bữa tối, và người hầu đem lên cho Jesus hoá đơn.
"Trời cao," Jesus nói. "Ta không thể trả được món này!" Và ông ấy đưa hoá đơn cho Peter.
"Ôi trời!" Peter nói, chuyển hoá đơn cho Mark.
"Trời cứu chúng con!" Mark nói, và anh ta chuyển hoá đơn cho Simon. Việc này liên tục diễn ra dọc bàn cho tới tận đầu kia tờ hoá đơn được chuyển cho Judas.
"Cứt thánh!" Judas kêu lên. "Và tôi sẽ kiếm đâu ra ba mươi đồng bạc chết tiệt này?"
Lúc bốn giờ sáng một người say tên là Orvill lảo đảo bước vào quán trọ rẻ tiền Bowery vừa hô lên, "Ta là Jesus Christ! Ta là Jesus Christ!"
Mọi người đang ngủ đều bị thức dậy.
"Ta là Jesus Christ!"kẻ nghiện rượu lại la lên.
"A, câm ngay!" những người khác hét kên. "Yên đi!"
"Ta nói cho các ông, ta là Jesus Christ!" Orvill nói sùi bọt mép một cách dứt khoát. "Nếu các ông không tin ta, đi xuống cầu thang - và ta sẽ cho các ông xem!"
Vài kẻ say khác trở dậy và đi theo Orvill ra ngoài, nơi anh ta bước tới quán rượu đã đóng cửa, và bắt đầu la lên và đấm cửa.
Người chủ, sống ở tầng trên, nghe tiếng động, và đi xuống tầng dưới.
"Nghe đây," Orvill nói líu nhíu với những người say khác, "anh chàng này là nhân chứng của ta."
Ông chủ mở cửa, ngó nhìn người say cũ Orvill và nói, "Jesus Christ, anh lại ở đây à?"
Bây giờ, Nivedano, đánh tiếng trống thứ nhất...
(Tiếng trống)
(Nói lắp bắp)
Nivedano...
(Tiếng trống)
Im lặng, nhắm mắt lại.
Cảm thấy gần như bị đông cứng,
thu tâm thức bạn vào bên trong.
Ngày càng sâu hơn,
Vì tại điểm sâu nhất
Sét kim cương chuyển qua,
chọc thủng mọi tầng của dốt nát
mà bạn đã thu thập
trong hàng triệu kiếp sống của bạn.
Khoảnh khắc này là lớn lao trong đó
bẩy nghìn chư phật
đang nối lại tại một trung tâm.
Nivedano...
(Tiếng trống)
Thảnh thơi, buông bỏ.
Là chết, để cho bạn có thể hiểu
tuyệt đối rõ ràng trong tương phản
điểm sống trong bạn.
Im lặng này, an bình này, việc định tâm này
là ngôn ngữ mà nhân loại
không may đã quên mất hoàn toàn.
Nhân loại phải được nhắc nhở về nó.
Được thấm đẫm trong ánh sáng của nó,
trong yêu của nó, trong nhạc của nó, trong điệu vũ của nó.
Vẫn còn nhận biết về nó hai mươi bốn giờ,
bất kì cái gì bạn đang làm,
và chính hành động của bạn sẽ là đức hạnh.
Im lặng của bạn sẽ là bài ca,
hành động của bạn sẽ là sùng kính.
Bất kì cái gì bạn làm,
nếu bạn có thể nhớ tới trung tâm này,
đều là việc cúng dường cho sự tồn tại.
Bạn có thể cúng dường cho sự tồn tại
chỉ nếu bạn là phật;
người thức tỉnh, tự do,
được trút bằng mọi cực lạc
mà bầu trời chứa đựng.
Nivedano...
(Tiếng trống)
Bây giờ quay lại,
ngồi trong vài giây,
chỉ thu thập kí ức,
kinh nghiệm,
không gian bạn đã đi qua.
Nhớ lấy,
bạn là phật.
Là phật là quyền tập ấm của bạn.
Là bất kì cái gì khác đều là đi lạc lối.
Được chứ, Maneesha?
Vâng, Osho.
Chúng ta có thể mở hội nhiều chư phật thế cùng nhau được không?
Vâng, Osho.



0 Đánh giá

Ads Belove Post