1001 Bí mật Tâm linh (0085) Khi ngày mai tới và mặt trời mọc, bạn không nên là như cũ

1001 Bí mật Tâm linh (0085) Khi ngày mai tới và mặt trời mọc, bạn không nên là như cũ

Price:

Read more

Một người già được sinh ra ở nước Yên, nhưng lớn lên ở nước Chu quyết định trở về nước nhà.
Trong khi ông ấy đi qua nước Tấn, những người đồng hành với ông ấy quyết định giở trò đùa ông ấy.
Trỏ vào một thành họ nói với ông ấy: 'Đây là kinh đô của nước Yên.' Ông già tự làm mình bình thản và làm ra vẻ nghiêm nghị. Trong thành họ trỏ vào một miếu thờ: 'Đây là miếu thờ của khu nhà ông.' Ông ấy thở dài. Họ trỏ vào một chiếc lều: 'Đây là lều tranh của bố ông.' Nước mắt trào ra. Họ trỏ vào một mô đất: 'Đây là mộ của bố ông.' Ông ấy không kìm được, nức nở to.
Những người đồng hành phá lên cười: 'Chúng tôi đùa ông ấy - ông vẫn còn ở nước Tấn.' Ông già rất bối rối.
Khi ông ấy về tới nước Yên, và thực sự nhìn thấy kinh đô, và miếu thờ khu nhà ông ấy, và chiếc lều tranh và nấm mồ của bố ông ấy, ông ấy chẳng cảm thấy nó sâu sắc thế.
Toàn thể thế giới của bạn là trong tâm trí bạn. Hay thay vì thế, toàn thể thế giới của bạn là tâm trí bạn - không cái gì khác tồn tại. Bất kì cái gì bạn thấy đều là phóng chiếu. Bất kì cái gì bạn cảm thấy cũng là phóng chiếu. Đó là lí do tại sao người Hindus bao giờ cũng nói rằng thế giới là ảo vọng. Nó là ảo ảnh, nó xuất hiện nhưng nó không có đó. Và làm sao ảo vọng này có thể được siêu việt lên?
Nếu bạn có thể hiểu nó là ảo vọng, bạn đã trên đường siêu việt nó. Nếu mơ được nhận ra là mơ, bạn đã đi xa khỏi nó, bạn đang thức tỉnh.
Thế giới mà bạn thấy không phải là thực tại, vì thực tại chỉ có thể được thấy khi không có tâm trí. Với tâm trí ở giữa, thực tại không thể được thấy - nó bị tô mầu. Bạn phóng chiếu tâm trí bạn lên nó - nó trở thành màn ảnh.
Bạn thấy người đàn bà rất, rất đẹp; những người khác không thấy cái đẹp đó chút nào. Cái đẹp đó thuộc về người đàn bà hay thuộc về tâm trí bạn? Nếu nó thuộc về người đàn bà, thế thì mọi người sẽ thấy cô ấy là đẹp. Nhưng bạn có thể thấy những người sẽ nhìn vào cô ấy và sẽ đơn giản thấy kinh. Bạn có thể tìm ra những người sẽ không trở nên nhận biết theo bất kì cách nào rằng cô ấy là đẹp. Và bạn nghĩ rằng người đàn bà này là đẹp - vậy cái đẹp ở đâu? Nó là trong người đàn bà này hay trong tâm trí bạn? Nó là hiện tượng khách quan hay chỉ là hiện tượng chủ quan?
Có lần chuyện xảy ra: Tôi đang ngồi gần sông Hằng ở Allahabad cùng một người bạn. Chúng tôi đang nói chuyện về Thượng đế, về thiền, thì đột nhiên người bạn mất liên hệ với bất kì điều gì chúng tôi đang nói. Tôi cũng cảm thấy rằng cái gì đó đã xảy ra, cho nên tôi hỏi: 'Cái gì đã xảy ra vậy? Vì anh không còn ở đây.' Anh ta nói: 'Tôi không thể ở đây. Nhìn kìa!'
Ngay gần bờ sông một người đàn bà đang tắm nhưng chúng tôi không thể nhìn rõ mặt cô ấy. Lưng cô ấy hướng về chúng tôi; một tấm thân mảnh dẻ, cân đối với bộ tóc dài. Và người bạn kích động quá nhiều - anh ta bị kích động. Anh ta nói: 'Đợi đã, tôi không thể nói về Thượng đế và thiền ngay bây giờ. Điều đó là không thể. Tôi sẽ phải đi và nhìn người đàn bà này; thân thể dường như đẹp và cân đối thế.' Thế là tôi nói: 'Anh đi và được kết thúc đi.' Bạn có thể tưởng tượng chuyện lãng mạn có trong bước chân anh ta. Anh ta bước đi với đầy ảo vọng, phóng chiếu. Anh ta bước đi rất mềm mại và tinh tế, nhưng khi anh ta tới cô ấy, anh ta đột nhiên trở nên buồn. Anh ta quay lại, và tôi hỏi: 'Cái gì xảy ra vậy?' Anh ta nói: 'Cô ấy không phải là đàn bà chút nào. Anh ta là một sannyasin có tóc dài.' Trong một khoảnh khắc, anh ta đã trong mơ.
Nhưng anh ta có thể là người đồng dục - thế thì chính cái đối lập chắc đã là hoàn cảnh. Nếu cô ấy là người đàn bà, vô dụng. Thế thì một sannyasin, một thân hình nam đẹp, chắc đã trở thành thơ ca bên trong anh ta.
Đồng dục tồn tại ở thế giới khác; phóng chiếu của anh ta là khác. Dị dục lại tồn tại trong một thế giới khác toàn bộ; phóng chiếu của anh ta cũng khác. Thế rồi có những người đa dục, người không bận tâm về đồng dục hay dị dục; họ bị giới hạn vào thân thể riêng của họ - họ tồn tại trong một thế giới khác toàn bộ. Và có những người đã siêu việt trên dục; họ tồn tại trong một thế giới khác toàn bộ. Cho nên thế giới không có ở kia, nó ở đâu đó bên trong bạn.
Thế rồi có một điểm mà không có tâm trí - thế giới này mà bạn đã biết mãi cho tới giờ đơn giản biến mất. Không phải là không cái gì còn lại, không phải là mọi thứ tan biến trong hư không - không. Nhưng mọi điều bạn đã biết đơn giản biến mất, và cái Không biết được đối diện lần đầu tiên.
Thế giới là sự phóng chiếu, còn sự tồn tại là không phóng chiếu. Khi thế giới biến mất, sự tồn tại vẫn có đó trong vinh quang tuyệt đối của nó - tráng lệ! Nhưng bây giờ nó không là phóng chiếu, vì không có máy chiếu bên trong.
Tâm trí là máy chiếu - hãy quan sát nó! Vì đây là một trong những rễ của mọi khổ của bạn, và cũng là tất cả mọi hạnh phúc của bạn.
Người hiểu ra thì không hạnh phúc không bất hạnh, người đó không trong phiền não không trong phúc lạc - và đó là phúc lạc. Người đó đơn giản tồn tại mà không có phóng chiếu nào. Không cái gì có thể làm cho người đó hạnh phúc hơn, không cái gì có thể làm cho người đó bất hạnh hơn. Lần đầu tiên người đó ở trong mãn nguyện sâu sắc - không cái gì quấy rối. Và người đó có thể thấy sự tồn tại là gì.
Những người đã thấy theo cách như vậy, không có tâm trí, nói rằng thế giới không hiện hữu, Thượng đế hiện hữu. Thế giới là việc phóng chiếu - Thượng đế không phải là việc phóng chiếu, Thượng đế là thực tại. Và bạn đã từng bỏ lỡ điều đó. Bạn đã từng bỏ lỡ, qua các phóng chiếu; bạn thấy cái gì đó khác, cái bạn muốn thấy.
Đàn bà không tồn tại, đàn ông không tồn tại. Đàn bà tồn tại vì bạn có tính dục. Nếu bên trong bạn dục biến mất, đàn bà biến mất. Nhưng sẽ có ai đó, vợ bạn sẽ không đơn giản biến mất trong thinh không. Cô ấy sẽ có đó nhưng cô ấy sẽ không còn là người vợ, và cô ấy sẽ không là đàn bà.
Đột nhiên mọi phóng chiếu biến mất, và có Thượng đế. Vợ bạn trở thành Thượng đế, con bạn trở thành Thượng đế, cây trở thành Thượng đế, đá trở thành Thượng đế. Sự tồn tại là Thượng đế. Sự tồn tại là điều Thiêng liêng - nhưng điều đó bạn không thể thấy được, vì điều đó là màn ảnh trên đó việc phóng chiếu của bạn đang được đặt lên.
Đó là lí do tại sao chư Phật bao giờ cũng nói rằng nếu bạn có bất kì ham muốn nào, bạn không thể biết được Chân lí, bởi vì ham muốn của bạn sẽ tô mầu nó. Nếu bạn muốn đạt tới cái gì đó, bạn sẽ không có khả năng biết thực tại. Chính nỗ lực đạt tới cái gì đó, ham muốn, sẽ tô mầu cho nó.
Khi bạn vô ham muốn, khi bạn không tham vọng theo bất kì cách nào, khi bạn không đi tới đạt được cái gì đó, khi bạn đơn giản là một người, tĩnh lặng và yên tĩnh toàn bộ, thế thì đột nhiên thực tại xuất hiện cho bạn.
Cho nên đây là cơ chế - bạn và thực tại, và ở giữa hai điều này, là tâm trí. Đây là cơ chế của cái không thực, ảo vọng, maya. Bạn và thực tại và không còn tâm trí ở giữa; đột nhiên, mọi cái có đó được hiển lộ, mọi điều huyền bí mở ra. Nhưng khi tâm trí rơi rụng đi, chiếc cầu rơi rụng đi. Bạn và thực tại trở thành một vì bây giờ không có đường phân chia.
Ngay bây giờ, bạn có đó, tâm trí có đó và thế giới có đó: ba ngôi mà mọi tôn giáo đã nói tới - Cha, Con, Thánh thần Linh thiêng. Người Hindus gọi nó là trimurti. Bạn chắc đã thấy ba hình ảnh của Brahma, Vishnu, Mahesh; ba mặt cùng nhau. Ba mặt này biến mất vì ba mặt này là ảo vọng. Ẩn ngay đằng sau ba mặt này là cái một. Với cái một đó, không có đối thể, không có chủ thể - bạn đơn giản thấy bất kì cái gì đang hiện hữu. Cái đang hiện hữu, là được hiển lộ. Nhưng để đi tới hiểu biết này, bạn sẽ phải hiểu ảo vọng của bạn, và bạn đã biết nhiều ảo vọng. Nhưng bạn không bao giờ học bất kì cái gì.
Ai đó hỏi một nhà huyền bí Sufi rất già, Bayazid, khi ông ấy sắp chết trên giường: 'Thầy có muốn nói cái gì đó về con người để cho con người có thể được lợi bởi lời đó không?' Ông ấy nói: 'Một điều thôi - con người không bao giờ học.'
Bạn đã trải qua nhiều kinh nghiệm, và bạn đã học được gì? Bạn vẫn còn như cũ, bạn liên tục chơi cùng trò chơi. Bạn có quan sát điều này không, rằng bạn vẫn còn như cũ? Tình huống có thể khác nhưng trò chơi vẫn còn là trò cũ.
Bạn rơi vào yêu một người đàn bà. Khoảnh khắc bạn rơi vào yêu, bạn không thể tin được rằng một khoảnh khắc sẽ tới khi yêu này sẽ biến mất - bạn không thể tin được! Đơn giản không thể nào nghĩ được rằng tình yêu của bạn có thể biến mất. Thế rồi nó biến mất, thế rồi bạn chán ngán với người đàn bà này. Cùng người đàn bà đã là mơ của bạn, ham muốn của bạn, nếu như bạn không sở hữu cô ấy, bạn chắc đã than và khóc cả đời bạn. Bạn sở hữu cô ấy, bạn có được cô ấy, và sớm hay muộn cái chán bắt đầu. Bạn phát ngán, bạn muốn trốn đi. Trong khoảnh khắc đó, bạn không bao giờ nghĩ lại. Bạn không bao giờ đi ngược lại và thấy rằng đây là cùng người đàn bà mà bạn đã phát điên vì cô ấy. Một ngày nào đó bạn đã điên để có được cô ấy, bây giờ bạn điên để chạy xa khỏi cô ấy. Một ngày nào đó, bạn đã nghĩ rằng đây là người đẹp nhất trên thế giới, và bây giờ cùng người này là người kinh nhất. Chồng nghĩ tới vợ chết thường xuyên thế nào? Vợ nghĩ tới chồng chết thường xuyên thế nào? Con cái, con nhỏ, nghĩ tới bố mẹ chúng chết thường xuyên thế nào?
Một bé trai từ trường về nhà và nó rất buồn. Người mẹ hỏi: 'Có chuyện gì vậy con? Sao con buồn thế?' Nó nói: 'Có nhà phân tâm ở trường con. Ông ấy tới kiểm tra mọi đứa con trai, và con là người bất thường duy nhất, cho nên con buồn.' Người mẹ nói: 'Bất thường của con là gì? Ông ấy đã nói gì?' Cậu con trai nói: 'Ông ấy hỏi một câu hỏi, mà trẻ con phải viết ra về liệu chúng có muốn bố mẹ chúng chết hay không, và con là người duy nhất viết 'không'. Mọi người khác viết 'có', cho nên nhà phân tâm nói: 'Con là đứa trẻ không bình thường duy nhất. Mọi trẻ con đều muốn bố mẹ chúng chết.'
Một khoảnh khắc tới khi người yêu sẽ muốn người được yêu chết; và cô ấy đã là mục đích của mọi ham muốn của anh ta, của mọi mơ ước của anh ta, của mọi thơ ca của anh ta. Anh ta đã nghĩ thật hạnh phúc biết bao khi ở cùng cô ấy, nhưng đó chỉ là trong mơ. Thực tại là khó khăn - nó phá huỷ, làm tan nát mọi mơ mộng. Bây giờ anh ta muốn gạt bỏ cô ấy, và anh ta sẽ không bao giờ học được bất kì cái gì.
Sớm hay muộn, anh ta sẽ rơi vào yêu lần nữa với người đàn bà khác, và cùng điều đó sẽ lại được lặp lại. Cùng điều đó, không khác biệt gì. Lần nữa anh ta sẽ nghĩ rằng đây là người đẹp nhất. Lần nữa anh ta sẽ nghĩ rằng bây giờ không có nhu cầu tìm kiếm bất kì người nào khác, bây giờ anh ta được đáp ứng, anh ta đã có được người đúng. Và anh ta sẽ không có khả năng thấy rằng đây là cùng hình mẫu. Trong vòng vài ngày, anh ta được kết thúc; việc tìm kiếm lại bắt đầu - ai đó khác.
Bạn có bao giờ học được cái gì không? Và nếu bạn không học, làm sao bạn có thể trở thành chín chắn? Và nếu bạn không học và bạn lặp đi lặp lại cái vòng luẩn quẩn này, nó trở thành ngày càng vững chắc bên trong bạn, đạt tới chính nền tảng của bạn. Đây là trạng thái dốt nát, vô minh.
Nếu bạn bắt đầu học, thế thì vòng này vỡ ra ở đâu đó. Thế thì bạn bắt đầu thấy toàn thể hình mẫu tâm trí của bạn, cách nó vận hành - đầu tiên trong yêu, rồi chán, rồi lại trong yêu, rồi lại chán - cái vòng này quay mãi. Và nếu bạn hiểu nó, đột nhiên một ngày nào đó chính hiểu biết về cái vô nghĩa của nó đem bạn ra khỏi nó. Không cái gì được làm; bạn chỉ phải hiểu, bạn chỉ phải học qua cuộc sống.
Chuyển động đi! - có nhiều trải nghiệm như có thể, vì trải nghiệm là trường học duy nhất. Chuyển động và không sợ; nhưng học - chỉ chuyển động sẽ không có tác dụng. Bạn đã từng chuyển động và du hành, điều đó sẽ không giúp ích. Nếu bạn liên tục chuyển động theo cách vô ý thức, mọi sự sẽ trở nên ngày một khắc sâu hơn. Bạn sẽ trở thành gần như robot, bạn sẽ trở thành dự đoán được - mọi thứ có thể được nói về bạn.
Đó là lí do tại sao chiêm tinh học tồn tại; không phải bởi vì bất kì người nào biết các vì sao nói cái gì, không phải bởi vì bất kì người nào biết điều được viết trong lòng bàn tay bạn, không. Chiêm tinh học tồn tại vì bạn là dự đoán được, bạn đi trong vòng luẩn quẩn.
Một cô gái trẻ đưa tay cho một bà bói. Người đàn bà này nhìn tay cô ấy và nói: 'Cô đã rơi vào yêu rồi...' Cô gái ngạc nhiên vì cô ấy đã che giấu sự kiện này với mọi người.... 'và người đàn ông cô yêu cao hơn mét tám...' Cô ấy thậm chí còn ngạc nhiên hơn: Đích xác!... 'và anh ta có tóc đen, tóc đen dài chảy xoã đằng sau.' Bây giờ điều đó là không thể tin nổi! Thế rồi bà bói nói: 'Ở bắp đùi anh ta có một dấu hiệu nhỏ của vết thương.' Điều đó là quá nhiều, cho nên cô gái nói: 'Làm sao bà biết những điều này qua bàn tay?' Bà ấy nói: 'Ai biết điều đó qua bàn tay? Nó là vì cái nhẫn cưới của cô! Cái nhẫn đó là của tôi ba năm trước?'
Bạn là dự đoán được vì bạn đi theo hình mẫu nào đó, và mọi người chuyển động theo hình mẫu nào đó. Nếu bạn nói bất kì cái gì cho bất kì người nào, có năm mươi phần trăm cơ hội nó là đúng, và năm mươi phần trăm là quá nhiều. Nhà chiêm tinh là láu lỉnh, không gì khác; chỉ tinh ranh. Họ liên tục nói và chỉ quan sát bạn, cách bạn cảm. Họ cảm thấy dấu vết chỉ bằng mặt bạn, vì bạn gật đầu. Bạn cũng có gật đầu rất tinh vi khi bạn nói ‘có’ bên trong.
Một bác sĩ tới khám cho tôi, một người rất tốt. Nhưng tôi không hỏi anh ta điều gì vì anh ta liên tục gật đầu hay nói không bên trong. Nếu anh ta khám ngực tôi, anh ta gật đầu. Thế rồi tôi tự nhủ: 'Thôi được, không cần hỏi anh ta - cái gật đầu rất tinh vi. Anh ta sẽ lấy huyết áp và anh ta sẽ gật đầu nhưng anh ta không nhận biết.
Bạn cũng không nhận biết rằng khi bạn chìa tay cho ai đó, bạn đang làm chỉ báo: 'Vâng, cái này khớp.' Khi một đường khớp thế thì bạn bị bắt, vì trên đường đó bây giờ, bạn như robot sẽ chuyển động. Bạn trở thành dự đoán được. Chỉ trong vài phút lúc bắt đầu là người xem tướng tay phân vân, chỉ vài giây. Một khi người đó bắt được mùi, một khi người đó thấy đường mà trên đó bạn đã chuyển động, một khi bạn gật đầu, bạn bị bắt. Bây giờ người đó có thể liên tục nói mọi thứ và chúng sẽ khớp.
Bạn là robot. Chỉ khi bạn trở nên chứng ngộ, bạn mới trở thành không thể dự đoán được. Thế thì không nhà chiêm tinh nào có thể nói bất kì cái gì về bạn.
Một nhà chiêm tinh tới gặp tôi ở Bombay, một người rất nổi tiếng. Chúng tôi đã thảo luận và ông ta nói: 'Không, đây là khoa học.' Tôi nói: 'Ông làm một điều này; ông dự đoán một năm cho tôi và tôi sẽ làm ngược lại nó hoàn toàn. Nếu ông nói rằng tôi sẽ không chết, tôi sẽ chết; nếu ông nói rằng tôi sẽ chết, tôi sẽ không chết. Ông dự đoán một năm đi và thế rồi quyết định.' Ông ta nói: 'Được, tôi sẽ quay lại.' Ông ta không bao giờ quay lại. Tôi hỏi nhiều lần, vì trước đó ông ấy thường tới.
Nhưng về bạn, mọi sự có thể được nói vì bạn chuyển động như cái máy. Bạn không thể thay đổi được, bạn đang trong nắm giữ chặt. Nếu bạn đã rơi vào yêu, bạn sẽ nói cùng điều bạn đã nói cho các cô gái khác.
Mulla Nasrudin rơi vào yêu một người đàn bà. Anh ta nói: 'Em là người đáng yêu nhất trên thế giới.' Tất nhiên cô gái cảm thấy dạt dào cảm động. Cô ấy trở nên rất hạnh phúc, hãnh diện. Nhìn mặt cô ấy, Nasrudin nói: 'Đợi đã! Vì tôi cũng đã từng nói điều này với những đàn bà khác.'
Bạn là giống vậy - quan sát đi. Khi bạn rơi vào yêu, bạn tự mình lặp lại một cách đích xác, đích xác! Không một thứ nào thay đổi.
Mulla Nasrudin li dị vợ anh ta, và sau mười hai năm, họ gặp nhau ở một buổi lễ. Ngẫu nhiên họ ngồi cạnh nhau khi Nasrudin trở nên rất say. Anh ta đã say cả ngày, anh ta cầu hôn người đàn bà này, và anh ta đã say. Anh ta nói: 'Thử lần nữa thì sao? - chúng ta có thể lấy nhau lần nữa được không?' Người đàn bà nói: 'Dứt khoát không!' Nasrudin cười và anh ta nói: 'Em đã không thay đổi một chút nào.' Cô ấy đã nói đích xác cùng điều ba mươi năm trước khi họ lấy nhau, và đích xác cùng tình huống đó đã được lặp lại ngày hôm đó nữa: họ đã gặp nhau trong buổi lễ, ngẫu nhiên ngồi cạnh bên nhau, và Mulla Nasrudin đã trở nên rất say, cho nên anh ta đã cầu hôn. Không đàn ông nào có thể cầu hôn nếu anh ta không say. Làm sao bạn có thể cầu hôn được? Và hôm đó nữa, người đàn bà đã nói: 'Dứt khoát không!'
Cứ quay lại, chỉ nhìn, quan sát. Bạn có thể đã bỏ lỡ khoảnh khắc quan sát nhưng bạn có thể làm một điều - bạn có thể làm sống lại nó. Điều đó cũng dễ hơn.
Làm sống lại là một quá trình rất hay, việc thiền lớn và sâu. Nếu bạn có thể sống với nhận biết đầy đủ trong khoảnh khắc, không có nhu cầu. Nhưng bạn không thể làm được; ngay bây giờ điều đó là không thể được. Cho nên làm một điều - làm sống lại. Nhắm mắt lại mọi đêm trước khi bạn đi ngủ và quay lại sau. Đừng nhớ, mà sống lại! Khi bạn nhớ, bạn đứng tách rời, điều đó sẽ không giúp ích. Cứ làm sống lại toàn thể khoảnh khắc đó.
Bạn đang cầu hôn người đàn bà; bạn nói gì? - bạn đã nói đích xác cái gì? Nói lại nó lần nữa, đi vào trong tình huống đó lần nữa, trở thành người thanh niên bạn đã từng là. Và người đàn bà này - nhìn vào cô ấy, đẹp như cô ấy đã vậy ngày hôm đó. Chuyển động chậm... và bạn sẽ thấy nhiều đàn bà, và sự giống nhau.
Đó là lí do tại sao người Hindus nói thế giới là chiếc bánh xe. Từ samsar mà người Hindus dùng cho ‘thế giới’ ngụ ý bánh xe. Biểu tượng trên lá cờ quốc gia Ấn Độ là cái bánh xe. Biểu tượng đó được lấy từ Phật vì Phật đã nói rằng thế giới giống như chiếc bánh xe. Và bạn đang bám vào bánh xe này, và bạn liên tục di chuyển cùng chiếc bánh xe.
Hãy trở nên nhận biết rằng bạn đang lặp đi lặp lại. Lặp lại là vô ý thức. Trở nên nhận biết rằng bạn đã từng cư xử như robot, không như con người. Trở nên nhận biết đi. Quay lại và quan sát, làm sống lại những khoảnh khắc và thấy rằng bạn đã từng làm cùng điều lặp đi lặp lại - cùng giận, thế rồi lại hối hận, cùng hôn nhân, và lại li dị, cùng rơi vào yêu, và thế rồi phát chán. Nếu bạn có thể nhìn và quan sát sự lặp lại của cuộc sống của bạn, chính sự hiểu biết rằng bạn đã từng lặp lại, sẽ trở thành ý thức.
Lần sau bạn cầu hôn người đàn bà, bạn sẽ cảm thấy sự trào dâng bất thần của năng lượng trong bạn, và bạn sẽ có khả năng thấy và cảm: Không lặp lại nữa. Thế thì mọi sự sẽ khác.
Học thông qua cuộc sống, bằng không nhiều thứ sẽ không khác nhau. Mọi người nghĩ: Lần này sẽ là khác. Bạn không khác, cho nên làm sao nó sẽ khác lần này? Và nếu bạn quan sát kĩ, bạn sẽ thấy rằng bạn không chỉ lặp lại, bạn rơi vào yêu lặp đi lặp lại với cùng kiểu đàn ông hay đàn bà, cùng một kiểu. Nó phải là vậy.
Tôi đã nghe nói về một người đã li dị tám lần. Và thế rồi anh ta đột nhiên trở nên nhận biết: 'Cái gì đang xảy ra cho mình vậy? Ai đó đang giở trò đùa hay cái gì?' Vì mình bao giờ cũng rơi vào yêu với cùng kiểu đàn bà lần nữa.
Không ai đang giở trò đùa; bạn đang chọn thôi. Và nếu bạn vẫn còn như cũ và bạn đã không học, làm sao bạn có thể chọn kiểu người khác được? Lần nữa cùng kiểu người đó sẽ hấp dẫn bạn. Bạn sẽ rơi vào yêu lần nữa với cùng kiểu người, thế thì cùng kiểu vòng tròn sẽ được lặp lại. Tám hay tám mươi lần - điều đó không tạo ra khác biệt. Nếu bạn vẫn còn như cũ, bạn sẽ làm cùng một điều. Bạn sẽ lại tìm cùng người, đầu tiên là hấp dẫn, thế rồi chán ghét.
Hãy học đi! Học qua cuộc sống - và bài học lớn nhất là ở chỗ bạn không nhìn thực tại như nó vậy. Bạn phóng chiếu lên nó, và khi bạn phóng chiếu, bạn nhất định trở nên thất vọng chẳng chóng thì chầy, vì thực tại không thể điều chỉnh theo phóng chiếu của bạn. Làm sao thực tại có thể điều chỉnh theo phóng chiếu của bạn được? Bạn là ai? Bạn phải điều chỉnh theo thực tại, thực tại không phải điều chỉnh theo phóng chiếu của bạn. Đó là lí do tại sao bạn khổ - vì bạn cảm thấy mọi lúc rằng cái gì đó đi trật đường ray. Không cái gì trật cả. Bạn bắt đầu với mơ, và thực tại không tin vào mơ của bạn - có vậy thôi. Làm sao bạn có thể ép buộc thực tại điều chỉnh theo mơ của bạn được?
Tôi thấy cửa trên tường - mơ của tôi, và thế rồi tôi bắt đầu bước qua nó - tôi bị đau. Không phải là tường có đó để làm tôi đau; tường tuyệt đối không quan tâm. Nếu tôi thấy cửa trên tường, tôi sẽ bị đau vì tường sẽ không nhân nhượng cho mơ của tôi.
Thực tại là bao la; nó là cái Toàn thể. Bạn chỉ là một phần và bạn sẽ chỉ trở nên chín chắn khi bạn dừng việc làm nỗ lực ngớ ngẩn này. Và đây là điều tôi gọi là tính chất sannyas - người đàn ông, người đàn bà đã đi tới nhận ra: Thực tại không thể điều chỉnh theo mơ của tôi, cho nên tôi sẽ điều chỉnh theo thực tại. Ngay lập tức, cuộc cách mạng xảy ra.
Bạn là trẻ con nếu bạn liên tục thử đi thử lại để làm cho thực tại điều chỉnh theo đòi hỏi, mơ, ham muốn của bạn - theo bạn. Bạn là ai? Nhưng khái niệm sai lầm này cứ tới.
Khi đứa trẻ được sinh ra, người mẹ là thực tại duy nhất. Nó trong tiếp xúc chỉ với người mẹ và mọi ham muốn đều được đáp ứng: nó đói và người mẹ cho nó sữa; nó khát và nước được cho; nó cảm thấy ướt, quần áo được thay; nó không cảm thấy ấm, chăn được đắp lên nó - mọi thứ được đáp ứng. Và mọi đứa trẻ đều là tay mơ, chắc chắn là vậy. Đứa trẻ bắt đầu cảm thấy dường như nó là trung tâm của thế giới - nó ở đây để yêu cầu và thế giới có đó để đáp ứng. Nếu bạn liên tục thử điều đó, bạn vẫn còn là đứa trẻ.
Tôi thấy những người không trưởng thành chút nào. Họ đạt tới nấm mồ nhưng thực ra họ vẫn còn trong chiếc nôi, vẫn chơi với đồ chơi, vẫn mơ. Thế rồi họ kêu và khóc vì thực tại không bận tâm tới họ; họ cảm thấy thất vọng, họ cảm thấy hung hăng, họ cảm thấy rằng mọi nơi, cái gì đó cứ trục trặc và chống lại họ - cứ dường như thực tại là kẻ thù.
Nó không phải là kẻ thù, cũng không là người bạn - nó không là cả hai. Nếu bạn nhận biết, nó trở thành bạn của bạn; nếu bạn vô nhận biết, nó chứng tỏ là kẻ thù của bạn. Trong bản thân nó, nó không là cả hai. Thực tại không có định kiến về bạn, là bạn hay là thù. Thực tại đơn giản tồn tại trong mọi sự thuần khiết của nó. Điều đó là tuỳ ở bạn.
Nếu bạn bắt đầu tranh đấu với nó, nó trở thành kẻ thù của bạn; nếu bạn bắt đầu điều chỉnh theo nó, nếu bạn bắt đầu chấp nhận nó, nếu bạn bắt đầu tuôn chảy cùng nó - không đi ngược dòng, nhưng tới bất kì chỗ nào nó dẫn tới - nếu bạn đơn giản bỏ bản thân bạn cho nó, nó trở thành bạn của bạn. Đó là tin cậy; đó là shraddha, đức tin.
Khoa học là xung đột, tôn giáo là tin cậy. Thực ra khoa học là gì? - nó là nỗ lực làm cho thực tại tương ứng với mơ của con người. Lúc ban đầu có thể dường như bạn thành công, nhưng sớm hay muộn bản thân thành công chứng tỏ là thất bại lớn nhất. Bất kì chỗ nào khoa học đã thành công, nó đã đi tới thất bại - bất kì chỗ nào! Nó đã làm thay đổi toàn thể sinh quyển, và bây giờ các vấn đề sinh thái đã nổi lên.
Bất kì cái gì khoa học đã làm sẽ phải được hoàn tác sớm hay muộn. Bất kì chỗ nào nó thành công, nó đều chứng tỏ là thất bại. Con người không được hạnh phúc hơn; thế kỉ này là thế kỉ bất hạnh nhất trong toàn thể lịch sử con người. Chưa bao giờ trước đây con người đã bất hạnh như vậy. Và con người đã thành công nhiều thế, nhưng thành công trong cái gì đó mà về căn bản là sai.
Bạn đang áp đặt, bạn đang hung hăng. Khoa học giống như cưỡng bách tự nhiên. Bạn có thể cưỡng hiếp đàn bà nhưng điều đó không phải là thành công; điều đó không thành công chút nào, đó là thất bại. Chỉ người đã thất bại hoàn toàn sẽ cố cưỡng hiếp. Người không thể yêu sẽ cố cưỡng hiếp. Nhưng cưỡng hiếp không phải là yêu. Yêu là khi người đàn bà mở bản thân cô ấy, buông xuôi, nhường nhịn, trở thành tiếp nhận, mở hội, nhảy múa; nhưng thế thì nó không phải là hung hăng.
Tôn giáo giống như yêu, khoa học như hiếp. Toàn thể tự nhiên đang đau khổ vì cưỡng hiếp này, và đó chỉ là nỗ lực trẻ con. Bạn sẽ không thấy đất nước cổ đại nào là khoa học, không. Họ đã đi tới điểm đó nhiều lần, và họ đã nhận ra nhiều lần rằng điều đó là trẻ con.
Ở Ấn Độ, năm nghìn năm trước đã xảy ra một cuộc chiến tranh. Họ gọi nó là mahabharata, Đại chiến Ấn Độ. Nếu ai đó đọc về nó và phân tích nó sâu sắc, dường như họ lại đã đi tới phát minh ra mọi loại vũ khí chúng ta đã phát minh. Họ đã có cái gì đó như bom H, vì mô tả về sự huỷ diệt là bao la tới mức nó không thể được làm khác. Họ đã phá huỷ toàn thể đất nước; không chỉ toàn thể đất nước, toàn thể thế giới. Thời đó, khoảnh khắc đó là lịch sử mà bây giờ đã trở thành huyền thoại vì không hồ sơ tài liệu nào còn lại. Sự huỷ diệt là bao la, toàn bộ tới mức mọi hồ sơ tài liệu đều bị mất. Sau đó, Ấn Độ đã không cố trở thành nước khoa học lần nữa - nó đã thất bại thế. Nó đã chứng tỏ là mang tính huỷ diệt, không gì khác. Bây giờ ở phương Tây, chúng ta lại đạt tới điểm cao trào đó.
Nhưng nhớ, toàn thể nỗ lực là sai vì một điều cơ bản, và điều cơ bản là ở chỗ bạn cố áp đặt lên thực tại mơ của bạn. Bạn là ai và mơ của bạn là gì? Bạn ở đây trong vài ngày - còn thực tại thì tồn tại vô thuỷ vô chung. Bạn sẽ biến mất khỏi đây lần nữa và thực tại sẽ tồn tại vĩnh hằng.
Bạn là ai - một giấc mơ tồn tại trong thực tại trong bẩy mươi năm. Bẩy mươi năm không là gì đối với thực tại. Và thế rồi, mơ bên trong mơ sẽ cố áp đặt thực tại phải rơi vào tương ứng với bản thân mơ. Mọi điều không tưởng là ngu xuẩn, trẻ con.
Nhưng đối với người nhận biết, họ đã đi tới biết rằng thực tại không thể bị thay đổi; điều duy nhất có thể được thay đổi là bản thân con người. Và nếu con người thay đổi, đột nhiên bạn có thể thấy: đây là tường và kia là cửa. Thế thì không có nỗ lực để đi qua tường; người ta di chuyển qua cửa. Thực tại trở thành người bạn.
Ở phương Tây nhân loại bây giờ cảm thấy dường như con người là người lạ, không ở nhà. Nếu bạn tranh đấu với thực tại bạn nhất định cảm thấy, một ngày nào đó, rằng bạn là người lạ - không chỉ là người lạ, mà rằng thực tại chống lại bạn.
Ở phương Đông chúng ta bao giờ cũng cảm thấy rằng con người là ở nhà; thực tại là mẹ, thực tại là bụng mẹ - chúng ta không là người lạ, chúng ta không là kẻ thù - thực tại yêu chúng ta, đó là lí do tại sao chúng ta ở đây. Thực tại tạo ra chúng ta vì thực tại yêu chúng ta, và chúng ta ở nhà.
Nhưng bạn sẽ không cảm thấy ‘ở nhà’ chừng nào bạn chưa cố học một điều cơ bản: từ bỏ mơ của bạn. Bạn sống theo mơ của bạn và bạn chứng tỏ là ngu xuẩn ở chỗ cuối. Câu chuyện này chỉ cho bạn điều này: phóng chiếu ảnh hưởng tới bạn thế nào. Chúng ta hãy cố hiểu nó.
Một người già được sinh ra ở nước Yên, nhưng lớn lên ở nước Chu quyết định trở về nước nhà.
Trong khi ông ấy đi qua nước Tấn, những người đồng hành với ông ấy quyết định giở trò đùa ông ấy.
Trỏ vào một thành họ nói với ông ấy: 'Đây là kinh đô của nước Yên.'
Nó không phải là nước Yên. Nhưng một khi ông già này bắt đầu nghĩ: 'Nó là nước mình, kinh đô của mình, ở đây mình đã được sinh ra' - mơ bắt đầu. Ông ấy rất xúc động về nó. Ông ấy đã quay lại một thành và nó không phải là thành của ông ấy, nhưng đó không phải là vấn đề.
Nếu bạn nghĩ nó là vậy, thế thì nó là vậy; nếu bạn không nghĩ nó là vậy, thế thì nó không là vậy.
Bạn đã bao giờ quan sát rằng bạn có thể đi qua nghĩa địa và nếu bạn không biết rằng nó là nghĩa địa, bạn có thể vừa đi vừa hát vừa cười không? Nếu bạn biết, không thể được. Nếu bạn biết nó là nghĩa địa, bạn không thể đi qua nó mà còn sinh động. Bạn sẽ phải đối diện với nhiều khó khăn, không phải bởi vì nghĩa địa tạo ra khó khăn, nhưng vì ý nghĩ này: đây là nghĩa địa - bạn đang phóng chiếu.
Tôi thường sống cùng một trong những người họ hàng của tôi. Ban đêm, ông ấy nghiến răng nhiều lần, cho nên tôi thường giở trò đùa. Bất kì khi nào ai đó mới tới ở trọ, tôi sẽ nói với người đó: 'Đừng đi qua phòng này ban đêm, nó rất nguy hiểm. Một người đã sống ở đây, đã chết trong Thế chiến thứ nhất. Anh ta đã cưới vợ, cưới một người đàn bà rất trẻ, đẹp - nghèo nhưng đẹp, nhưng chỉ có một mắt. Người này đi vào cuộc chiến và anh ta không bao giờ quay về. Không ai đã bao giờ thông báo cho người đàn bà đáng thương rằng anh ta đã chết. Cô ấy đi hỏi và đi hỏi; cô ấy đi đi lại lại bưu điện để hỏi thư. Nó không bao giờ tới. Thế rồi người đàn bà cũng chết, chỉ chờ đợi, chờ đợi và chờ đợi.
Bà ấy vẫn đợi ở đây như một con ma và bất kì khi nào một người mới tới ngôi nhà này, bà ấy nghĩ: 'Có thể, có lẽ chồng mình đã về.' Bà ấy tới ban đêm, chỉ có một mắt và mặc áo sari đỏ. Cho nên điều tốt là nói trước với anh vì nếu chúng tôi không nói cho anh và chuyện đó xảy ra, anh có thể bị hoảng sợ. Bà ấy không bao giờ làm hại bất kì người nào, bà ấy đơn giản nhìn. Và khi bà ấy cảm thấy anh ta không phải là người mình tìm, bà ấy giận dữ ném tấm màn che phủ và bước ra.'
Khi chuyện đó được kể ra, gần như bao giờ mọi người cũng nói: 'Tôi không tin điều đó!' Và đây là nạn nhân đúng! Bất kì khi nào ai đó nói: 'Tôi không tin,' thì anh ta là nạn nhân đúng. Anh ta càng nói một cách mạnh mẽ rằng anh ta không tin, anh ta càng kìm nén nỗi sợ một cách mạnh mẽ hơn.
Tôi bảo anh ta: 'Điều đó không phải là vấn đề, liệu anh tin hay không tin - nhưng nó là kinh nghiệm. Chúng tôi không ép buộc bất kì niềm tin nào lên anh, anh sẽ đi tới biết. Bản thân tôi không bao giờ quen tin, nhưng khi tôi thấy... người ta có thể làm được gì?'
Thế rồi dần dần, người đàn ông này bắt đầu hỏi: 'Này thế... làm sao biết rằng người đàn bà đó ở trong phòng?' Tôi sẽ nói với anh ta: 'Anh sẽ nghe thấy tiếng động nào đó, dường như người nào đó đang nghiến răng.'
Người quen ngủ trong phòng đó, tám, mười lần trong đêm người đó sẽ làm việc đó - vài người làm việc đó. Cái gì đó trục trặc với dạ dầy của họ vào thời gian này, họ thường nghiến răng.
Một người đàn bà tới và tôi kể cho cô ta câu chuyện này. Cô ta nói: 'Tôi không tin chút nào' - một người đàn bà rất có giáo dục, cô ấy là Tiến sĩ từ đại học nào đó và nghĩ bản thân cô ấy là người vô thần. Tôi nói: 'Điều đó không phải là vấn đề, đêm nay sẽ chứng minh việc này.' Cô ấy nói: 'Nhưng tôi không tin!' Tôi nói: 'Điều đó rất tốt. Chúng tôi không áp đặt niềm tin, nhưng chỉ do nghĩa vụ của mình phải làm cho cô nhận biết rằng điều này sẽ xảy ra. Nó bao giờ cũng xảy ra.'
Vào mười hai giờ đêm tôi đi ngủ, và ngay khi tôi tắt đèn, cô ấy la lên. Tôi đi vào, tôi nhìn cô ấy - cô ấy hoàn toàn bất tỉnh, cô ấy đã ngất. Khoảnh khắc cô ấy đi vào phòng ngủ và tắt đèn, người đàn ông đã làm việc của mình đích xác vào đúng khoảnh khắc này. Phải mất bốn hay năm phút để cô ấy tỉnh lại. Cô ấy nhìn vào góc phòng, nhắm mắt lại và lại ngất!
Cả đêm tôi phải hầu hạ cô ấy. Đến sáng cô ấy vẫn còn sốt. Tôi nói: 'Không có ma đâu, đừng bận tâm.' Cô ấy nói: 'Bây giờ tôi không thể nói được. Người đàn bà đó đứng ngay trong góc nhà nghiến răng, một mắt và mặc áo sari đỏ. Tôi đã thấy bà ấy!'
Đây là chuyện đùa lúc ban đầu, và cả gia đình mà tôi đã sống nhờ, tất cả đều biết. Nhưng dần dần, họ cũng trở nên sợ. Họ nói: 'Nhưng khi nó xảy ra với nhiều người thế, phải có gì đó trong nó chứ.' Không ai sẽ ngủ trong phòng đó, ngay cả người đã nghiến răng cũng không ngủ ở đó. Anh ta nói: 'Không, tôi không thể ngủ được. Có thể cái gì đó có đó. Có thể vì người đàn bà đó mà tôi nghiến răng, vì các bác sĩ nói rằng không cái gì sai. Có thể bà ấy buộc tôi nghiến răng, hay đó là cái gì đó bà ấy làm.'
Những lúc nếu ai đó cần cái gì đó từ phòng đó, họ sẽ tới tôi. 'Anh đi đi, vì không ai khác sẵn sàng đi...'
Vài năm trước, tôi đã tới thăm căn phòng đó. Họ đã khoá nó lại vì họ nói rằng khi tôi đi, không ai sẵn sàng vào phòng đó. Và đôi khi bây giờ trong đêm, ngay người đàn ông vẫn thường nghiến răng đó không còn nữa, âm thanh đó vẫn được nghe thấy.
Mọi người phóng chiếu; đó là lí do tại sao nhiều ma thế tồn tại. Điều đó không phụ thuộc vào thực tại, điều đó phụ thuộc vào tâm trí bạn. Nếu bạn sợ, bạn tạo ra cái gì đó qua sợ của bạn; điều tương ứng sẽ lập tức đi vào thực tại. Nếu bạn yêu, bạn tạo ra cái gì đó; điều tương ứng lập tức đi vào trong thực tại. Bạn sống trong cái vỏ của tâm trí riêng của bạn, nó che phủ bạn như bao nang.
Cho nên nhớ, không có một thế giới; có nhiều thế giới như có các tâm trí. Nếu trong nhà có năm người, có năm thế giới. Đó là lí do tại sao khó giao tiếp trao đổi - vì người khác sống trong thế giới riêng của người đó và bạn sống trong thế giới của bạn. Khó xuyên thấu vào.
Thành này không phải là thành thời thơ ấu của ông ấy, nó không phải là chỗ sinh ra của ông ấy. Họ đang giở trò đùa.
Họ nói: 'Đây là kinh đô của nước Yên.' Ông già tự làm mình bình thản và làm ra vẻ nghiêm nghị. Trong thành, họ trỏ vào một miếu thờ: 'Đây là miếu thờ của khu nhà ông' - đây là miếu thờ, bố mẹ ông đã thờ cúng ở đây, và ông đã được khai tâm thành Phật tử trong miếu thờ này. Ông ấy thở dài. Họ trỏ vào một chiếc lều: 'Đây là lều tranh của bố ông.' Nước mắt trào ra. Họ trỏ vào một mô đất: 'Đây là mộ của bố ông.' Ông ấy không kìm được nức nở to.
Họ đã tạo ra một thế giới, họ đã cho ông ấy màn ảnh, và mọi phóng chiếu của ông ấy đã được mang ra. Những người đồng hành phá lên cười: 'Chúng tôi đùa ông thôi - ông vẫn còn ở nước Tấn.' Thành của ông vẫn còn chưa tới đâu, chúng ta đang đi qua thành khác. Ông già rất bối rối.
Khi bạn đi tới nhận ra, bạn cũng sẽ bối rối, tuyệt đối bối rối. Cả đời bạn đã từng bị thủ đoạn, không phải bởi bạn đồng hành giở trò, mà bởi tâm trí riêng của bạn. Bạn đã tưởng nó là đẹp và nó không phải vậy. Bạn đã tưởng nó là xấu, và nó không phải vậy. Bạn đã tưởng điều này là để được đạt tới, và nó không có giá trị gì, và bạn đã tưởng điều này không xứng đáng gì, và nó không phải vậy. Mọi thứ đều lộn ngược; bạn sống trong hỗn độn.
Mọi người tới tôi và họ nói: 'Nhu cầu về thầy là gì? Tại sao thầy được cần?' Thầy được cần để mang cái gì đó bên ngoài tâm trí tới cho bạn, cái gì đó xa lạ. Bằng không, làm sao bạn sẽ được mang ra khỏi tâm trí của bạn? Bạn không thể mang bản thân bạn ra khỏi tâm trí của bạn. Điều đó sẽ giống như kéo bản thân bạn lên bằng dây giầy đang đi của bạn - bạn có thể cố nhảy lên chút ít nhưng lần nữa bạn sẽ rơi trở lại trên cùng mặt đất.
Ai đó được cần để kéo bạn ra, để tát bạn, để gây choáng cho bạn; gây choáng nhiều tới mức giấc ngủ của bạn bị phá vỡ, tới mức mơ của bạn bị tan vỡ. Làm sao bạn có thể làm điều đó theo cách riêng của bạn được? Và bất kì cái gì bạn làm, tâm trí bạn sẽ là người làm - và tâm trí là vấn đề. Tâm trí bạn là vấn đề. Làm sao bạn có thể thoát ra khỏi nó được? Làm sao bạn có thể lấy cú nhảy ra khỏi nó được? Bất kì cái gì bạn làm sẽ được nó làm, bất kì cái gì bạn nghĩ là đang xảy ra, sẽ được nó tạo ra. Và mọi diễn giải sẽ được tâm trí mớm cho.
Một đêm, một cảnh sát bắt gặp Mulla Nasrudin. Lúc đó đã muộn, cả thành phố đã đi ngủ. Mulla đi ngang qua, say khướt, đang thổi kèn acmonica. Viên cảnh sát chặn Nasrudin lại và nói: 'Anh lại say rồi Nasrudin. Anh sẽ phải đi cùng tôi.' Nasrudin nói: 'Chắc hẳn rồi! Ông muốn hát gì?'
'Anh sẽ phải đi cùng tôi,' viên cảnh sát nói, nhưng khi người say nghe, anh ta diễn giải theo cách riêng của anh ta.
Một lần anh ta bị bắt và bị mang về đồn cảnh sát. Anh ta rất giận và bực mình. Anh ta la lên: 'Sao các ông mang tôi tới đây? Các ông nghĩ tôi là cái gì?' - và nhiều thứ, như người say làm. Thế rồi viên trung sĩ ngồi tại bàn nói: 'Anh đã bị mang tới đây do uống rượu.' Anh ta nói: 'Thế thì được - khi nào chúng ta bắt đầu?' Người say có diễn giải riêng của người đó; cho nên anh ta nói: 'Thế thì được, hay, khi nào chúng ta bắt đầu.'
Tâm trí bạn sẽ diễn giải, và ai sẽ là người kiểm tra về điều đó? Ai sẽ bảo bạn rằng đây là tâm trí riêng của bạn lại giở thủ đoạn? Và tâm trí bạn cũ thế, cổ lổ thế - hàng nghìn kiếp sống! Nó được bắt rễ sâu thế; ai sẽ lay bạn ra khỏi nó?
Ai đó không ngủ như bạn, được cần tới. Đó là nghĩa của thầy, không gì khác. Nhưng tâm trí bạn nói: 'Tôi có thể làm điều đó theo cách riêng của tôi, không cần đâu.' Thế thì bạn đã chọn thầy rồi - tâm trí bạn chính là thầy của bạn.
Chỉ có hai khả năng: hoặc tâm trí bạn là thầy của bạn, hoặc bạn chọn người nào đó đã thức tỉnh. Với tâm trí làm thầy của bạn, bạn sẽ không trưởng thành chút nào. Bạn đang nghe theo nguồn sai. Chỉ bởi vì nó là của bạn, không tạo ra khác biệt gì. Ốm cũng là của bạn, nhưng bạn đi tới bác sĩ và bạn bỏ nó cho ông ấy.
Krishnamurti đã từng nói rằng không có nhu cầu về thầy. Ông ấy đúng - và cũng tuyệt đối sai nữa. Ông ấy đúng vì khi bạn trở nên thức tỉnh, bạn cũng biết rằng không có nhu cầu, bạn đã mơ. Khi bạn trở nên tỉnh táo, mơ dừng lại, và thế thì bạn không thể cảm thấy nhu cầu là gì. 'Nó chỉ là mơ, tôi có thể tự lay bản thân tôi ra khỏi nó.' Nhưng nó là ý nghĩ về sau. Ngay cả Krishnamurti đã cần Annie Besant và Leadbeater - ông ấy đã có thầy riêng của ông ấy.
Nó là ý nghĩ về sau. Khi một việc xảy ra, thế thì bạn bao giờ cũng có thể cảm thấy: 'Mình có thể đã làm nó.' Nhưng khi nó đã không xảy ra, bạn thậm chí không thể nghĩ được, vì suy nghĩ của bạn cũng sẽ là một phần của mơ của bạn.
Thầy được cần khi bạn ngủ. Khi bạn trở nên thức tỉnh, bạn cũng sẽ nghĩ thầy không được cần. Thế thì với bạn, tất nhiên, thầy là không được cần. Nhưng thế thì nhiều người sẽ bị lừa, vì nhiều người bản ngã sẽ bao quanh bạn, như bạn sẽ thấy. Bạn không thể tìm ra bất kì chỗ nào khác có đông người bản ngã thế như bạn sẽ thấy ở gần Krishnamurti, vì khoảnh khắc bản ngã nghe thấy rằng không thầy nào được cần, nó cảm thấy rất hài lòng. Nó nói: Đúng rồi! Nó bao giờ cũng nghĩ nó là điều Tối thượng; không cần buông xuôi theo bất kì người nào vì bản ngã chống lại buông xuôi. Và người này nói rằng không thầy nào được cần - người bản ngã cảm thấy rất hài lòng. Quanh Krishnamurti, bạn sẽ thấy đủ mọi loại người bản ngã vì điều đó dường như là rất tốt, rất thuận tiện - không cần buông xuôi.
Đó là điều bản ngã đòi hỏi, đó là điều bản ngã bao giờ cũng khăng khăng bám lấy - không buông xuôi. Vì một khi bạn buông xuôi, một yếu tố lạ đi vào bạn. Đó là nghĩa của thầy. Bạn nói: 'Bây giờ tôi sẽ không nghe theo tâm trí của tôi. Tôi đã nghe đủ rồi và tôi đã không đạt tới đâu cả. Tôi sẽ không nghe. Bây giờ tôi sẽ nghe theo thầy.'
Cái gì đó xa lạ đã đi vào, cái gì đó chưa bao giờ có trong bạn trước đây. Một phần tử mới đi vào trong bạn, và phần tử mới này trở thành trung tâm kết tinh.
Bây giờ, tâm trí sẽ nói: Làm cái này! - nhưng bạn không thể nghe theo tâm trí, bạn phải nghe theo thầy. Tâm trí sẽ liên tục nói mọi thứ trong nhiều năm, nhưng nếu bạn liên tục nghe theo thầy, dần dần, tâm trí sẽ cảm thấy mệt mỏi. Bây giờ bạn không nghe nó, bạn không nuôi nó; tâm trí cảm thấy bị bỏ đói, nó liên tục co lại. Một khoảnh khắc tới khi nó ngã chết - nó ngã chết. Trong chính khoảnh khắc, đó bạn trở nên thức tỉnh.
Những người này đã làm cái gì với ông già đáng thương này? Họ đã giúp tạo ra ảo vọng. Ảo vọng có đó, và nó phải đã rất thực vì nước mắt trào ra.
Họ trỏ vào một mô đất: 'Đây là mộ của bố ông.' Ông ấy không kìm được, nức nở to.
Bố bạn sẽ chết ngày nào đó, mọi người đều phải chết - và bạn sẽ khóc và bạn sẽ than. Bạn có chắc ông ấy là bố bạn không? - hay ai đó đã giở trò đùa? Làm sao bạn có thể chắc chắn rằng ông ấy là bố bạn?
Đó là khác biệt giữa niềm tin và đức tin. Người đàn bà biết người mẹ là ai - đó là đức tin; và người bố đơn giản tin rằng anh ta là bố nhưng anh ta không biết. Không có cách nào biết điều đó. Cương vị làm bố là niềm tin, cương vị làm mẹ là đức tin. Đức tin tuỳ thuộc vào việc biết, niềm tin tuỳ thuộc chỉ vào việc tin. Không có cơ sở cho nó.
Làm sao bạn biết bố bạn là thực và không phải là chuyện đùa người khác trêu bạn? Nhưng nếu bố chết, dù đó là chuyện đùa hay không thì cũng không tạo ra khác biệt gì. Nước mắt trào ra; bạn khóc và bạn than. Và nếu ai đó tới và nói: 'Đừng bận tâm nhiều, ông ấy không phải là bố bạn đâu,' đột nhiên sẽ có thay đổi - thế thì bố bạn không chết. Bạn sống trong tâm trí thôi.
Tôi đã nghe nói rằng một ngôi nhà bị cháy và người chủ gào khóc. Ông ta sắp điên. Thế rồi ai đó nói: 'Sao ông gào khóc vậy? Tôi đã có mặt mới hôm qua và con ông đã bán tài sản này rồi. Nó không còn của ông nữa.' Người này nói: 'Thế à, nó vậy à?' Nước mắt đơn giản biến mất, và ông ấy tận hưởng toàn thể cảnh tượng như một khán giả. Thế rồi ai đó tới và nói: 'Vâng, chuyện đó đã được nói tới. Đã có nói về việc bán nó, nhưng không cái gì đã được quyết định. Tại sao ông cười và thích thú? Nó là tài sản của ông.' Nước mắt lại trào ra. Ông ấy bắt đầu đấm ngực và ông ấy nói: 'Tôi không thể sống được nữa! Đây là toàn thể đời tôi, nỗ lực cả đời tôi.' Và thế rồi con trai tới và anh ta nói: 'Đừng bận tâm, mọi thứ ổn cả. Tiền đã được trao và người kia không nhận biết chút nào. Ông ta sống trong thành phố khác, ông ta không nhận biết. Khoảnh khắc nhà bị cháy, con đã chạy sang thành phố khác. Mọi thứ được kết thúc rồi; con đã lấy được tiền.' Lần nữa người bố bắt đầu cười và thích thú.
Đây là thế giới của bạn, đây là cách bạn cư xử - chỉ các ý nghĩ; chỉ các ý nghĩ và thế rồi bạn khóc và than, chỉ các ý nghĩ và thế rồi bạn cười và thích thú, chỉ ý nghĩ và bạn sướng, chỉ ý nghĩ và bạn khổ. Ai đó nói với bạn: 'Bạn đẹp' - và bạn sung sướng thế; ai đó nói: 'Bạn có vẻ xấu' - và bạn bất hạnh thế. Chỉ lời! Bạn đang làm gì?
Trở nên tỉnh táo thêm chút ít đi, bằng không bạn sẽ rất bối rối. Khi chết đến mọi người đều bối rối. Toàn thể cuộc sống đã đi tới tàn lụi. Như tôi biết, vào khoảnh khắc chết có ít sợ hơn và nhiều bối rối hơn. Toàn thể câu chuyện sắp qua rồi! Bạn đã nghĩ rằng vợ bạn sẽ đi cùng bạn, vì cô ấy bao giờ cũng nói: 'Em không thể sống được mà không có anh,' và cô ấy đã lên kế hoạch để lấy chồng.
Vợ của Mulla Nasrudin sắp chết và cô ấy nói: 'Nasrudin, anh phải nhớ ít nhất một điều. Em biết anh sẽ lấy vợ nữa, không ích gì mà phủ nhận điều đó, đừng cố lừa em. Em biết anh sẽ lấy vợ nhưng anh phải hứa với em một điều: không đem quần áo của em cho bất kì người đàn bà nào khác.' Nasrudin nói: 'Không bao giờ! Anh sẽ không bao giờ đem cho chúng đi - và đằng nào thì chúng cũng không vừa với Fatima, cô ấy quá gầy. Đã thế, mọi thứ được quyết định nhé.'
Và bạn đã tin, và bạn đã phí hoài đời bạn cho con bạn, người không thuộc vào bạn, cho vợ bạn, cho chồng bạn, cho tiền, cho danh vọng. Bạn đã phá huỷ toàn thể đời bạn, toàn thể cơ hội.
Người ta cảm thấy bối rối lúc chết. Bạn có thể cảm thấy sợ chết ngay bây giờ, nhưng khi chết tới, không cái gì có thể được làm - người ta chấp nhận nó. Nhưng thế thì toàn thể cuộc sống dường như là ngớ ngẩn, vô nghĩa.
Ông già rất bối rối. Khi ông ấy về tới nước Yên, và thực sự nhìn thấy kinh đô, và miếu thờ khu nhà ông ấy, và chiếc lều tranh và nấm mồ của bố ông ấy, ông ấy chẳng cảm thấy nó sâu sắc thế.
Ông ấy đã học được cái gì đó, ông ấy thực sự đã học cái gì đó. Ông ấy đã trở nên chín chắn hơn chút ít. Những nước mắt này có ý nghĩa gì nếu chúng có thể tới chỉ bởi việc phóng chiếu? Tất cả đa cảm, xúc động này có nghĩa gì? Và nó chỉ là mô đất - không phải là mộ của bố ông ấy, và ông ấy khóc. Bây giờ mộ thực có đó, nhưng khác biệt gì giữa mộ thực và mộ không thực? Chúng cả hai đều là mộ - ai đó có thể đã giở trò mẹo. Cho dù không ai giở trò mẹo thì điều đó tạo ra khác biệt gì?
Nó đã không phải là nhà ông ấy, ai đó đã giở trò mẹo; ông ấy đã cảm thấy xúc động và đa cảm thế. Đây có thể là nhà ông ấy, nhưng khác biệt là gì? - ông ấy đã học.
Đây là thông điệp của câu chuyện này - học qua kinh nghiệm đi. Dần dần, mọi đa cảm dừng lại, rơi rụng đi. Và nhớ một điều: đa cảm, không phải là nhạy cảm, thuộc về tâm trí. Nhạy cảm không thuộc về tâm trí, đa cảm thuộc về tâm trí. Người nhận biết tuyệt đối nhạy cảm, nhưng không đa cảm. Có khác biệt bao la, tuyệt đối khác biệt.
Nhạy cảm là gì? Nhạy cảm không phải là phóng chiếu. Đa cảm là phóng chiếu. Nếu ông già này mà thực sự là người thức tỉnh, từ đầu ông ấy chắc đã không bận tâm đi về thành cổ nơi ông ấy đã được sinh ra, vì đó là đa cảm. Nơi bạn được sinh ra tạo ra khác biệt gì? Bạn là người không bao giờ được sinh. Ông ấy chắc đã không bận tâm về nơi bố ông ấy đã sống, và nơi có mộ của bố ông ấy. Điều đó tạo ra khác biệt gì? Thân thể tới từ đất và quay trở về đất - cát bụi về với cát bụi. Thân thể không phải là bố bạn.
Nếu người này mà có nhận biết, bạn có thể đã không giở trò đùa với ông ấy. Ngay chỗ đầu tiên, ông ấy chắc đã không bận tâm, và cho dù đi qua thành đó, ai đó đã nói: 'Đây là mộ bố ông,' ông ấy chắc đã nói: 'Điều đó là được, mọi người đều chết.' Ông ấy chắc đã không cảm thấy bối rối. Chắc đã không có vấn đề gì. Người đa cảm bao giờ cũng sẽ cảm thấy bối rối.
Con người của nhận biết là nhạy cảm. 'Nhạy cảm' ngụ ý, nếu ai đó sắp chết, người đó sẽ phục vụ. Nếu ai đó sắp chết và cần người đó, người đó sẽ chăm nom. Nếu ai đó sắp chết người đó sẽ chia sẻ bất kì cái gì người đó có thể chia sẻ. Không ích gì mà than khóc vì bạn không giúp theo cách đó.
Một người khóc vì người đó đói, và bạn ngồi bên cạnh người đó và bạn cũng khóc vì bạn cảm thấy rất thương người đó - đây là đa cảm. Việc khóc của bạn sẽ không trở thành bánh mì cho người đó, người đó sẽ vẫn còn đói. Thay vì một người khóc trên thế giới, bây giờ hai người khóc. Bạn đã nhân đôi việc than khóc. Điều đó sẽ không giúp gì. Làm cái gì đó đi!
Người nhạy cảm sẽ làm cái gì đó. Người đa cảm sẽ than và khóc, nhưng người đa cảm bao giờ cũng được coi là nhạy cảm. Người nhạy cảm sẽ không có vẻ như đa cảm, vì người đó sẽ làm cái gì đó. Nếu ai đó đói, người đó sẽ cố tìm cái gì cho cho người này ăn; nếu người này khát, người đó sẽ đi và kiếm nước. Bạn sẽ không thấy nước mắt trào ra, và bạn sẽ không thấy người đó đấm ngực, lăn lộn trên đất mà nói: 'Người này đói!'
Bạn sẽ không có khả năng thấy người đó là nhạy cảm vì nhạy cảm là tinh tế. Người đó chăm nom - Khác biệt là tinh tế và tinh vi. Vị Phật sẽ không khóc vì bạn đang trong khổ, ông ấy sẽ giúp - ông ấy sẽ giúp bạn thoát ra khỏi khổ của bạn. Nếu bạn đang trong khổ, bản thân người đa cảm trở nên khổ. Người đó sẽ than và khóc và bạn bao giờ cũng cảm thấy rằng người đó yêu bạn rất nhiều - đây không phải là yêu. Người đó ốm như bạn vậy. Nếu người đó thực sự chăm nom, người đó sẽ làm cái gì đó. Người đó sẽ cố thay đổi, cố biến đổi bạn.
Chuyện xảy ra: Có một người đàn bà có đứa con duy nhất bị chết. Phật đã ở trong thành phố vào khoảnh khắc đó. Người đàn bà này chỉ có một con và chồng đã chết. Gautami là tên cô ấy. Cho nên cô ấy bắt đầu kêu khóc và cô ấy không cho phép hàng xóm đem xác chết đi thiêu. Cô ấy bám lấy, cô ấy sẽ không cho phép, và cô ấy mang đứa bé chết đi khắp thành phố nhờ mọi người giúp đỡ, cho thuốc nào đó. Mọi người nói: 'Bây giờ không cái gì có thể được làm, đứa trẻ này chết rồi.' Nhưng cô ấy không nghe.
Thế rồi ai đó gợi ý: 'Tới Phật đi - ông ấy là người đã thức tỉnh, ông ấy có thể làm phép màu. Cô đi tới ông ấy đi!' Thế là cô ấy chạy tới đó, và Phật đã làm gì? Không một giọt nước mắt tới trên mắt ông ấy. Người đàn bà này chắc phải đã cảm thấy rằng ông ấy rất cứng rắn; ông ấy không có tim. Cô ta nói: 'Ông không có tim sao? Con tôi chết, làm cái gì đó đi! - cứ chạm vào nó và nó sẽ trở nên sống. Ông đã chứng ngộ, ông là thượng đế, ông có thể làm bất kì cái gì; xin có nhân từ với tôi!' Phật nói: 'Ta sẽ làm cái gì đó, nhưng cô làm một điều này trước nhất. Để đứa bé chết lại đây và cô vào thị trấn. Thị trấn này không lớn lắm, chỉ có ba trăm người. Đi và gõ lên mọi cửa và chỉ hỏi họ một điều, vì với phép màu ta sẽ cần vài hạt giống mù tạc. Nhưng một điều kiện phải được đáp ứng - đứa con sẽ quay lại, nhưng cô phải mang hạt mù tạc từ một nhà mà không ai đã bao giờ chết.' Trong khổ sở của mình người đàn bà này không thể thấy ra vấn đề.
Khi bạn khổ, mắt bạn đầy những điều bạn không thể thấy, bạn không thể nghĩ một cách rõ ràng. Cô ấy chạy đi. Người sắp chết tin vào bất kì cái gì. Người sắp chết đuối trong sông thậm chí bám chặt lấy. Cho nên nếu Phật nói phải đi...
Cô ấy chạy từ nhà nọ sang nhà kia; cô ấy gõ mọi cánh cửa. Và mọi người nói: 'Cô ơi, cô có phát điên không? - hạt mầm mù tạc thì chúng tôi có, chúng tôi có thể cho cô, mùa màng vừa xong. Nhưng chúng tôi không thể hoàn thành được điều kiện này vì nhiều người đã chết trong nhà này.' Cô ấy chạy khắp thị trấn, khắp thị trấn, gõ vào mọi cửa và hỏi, nhưng mọi gia đình đều có ai đó chết. Không có gia đình nào mà sự sống đã không bị phá huỷ bởi chết.
Dần dần nước mắt cô ấy khô đi - cô ấy bắt đầu hiểu điều Phật nói. Đến lúc cô ấy hoàn thành đi cả vòng thị trấn, cô ấy đã là người đàn bà khác. Cô ấy đi tới Phật và Phật hỏi: 'Cô đã mang về được hạt mù tạc chưa?' Cô ấy bắt đầu cười và cô ấy nói: 'Thầy bầy mẹo ra, bây giờ khai tâm cho tôi vào tính chất sannyas. Tôi đã đi tới hiểu rằng sống là chết. Con tôi đã chết và thầy thực sự từ bi. Cho dù thầy đã làm phép màu và đứa con đã trở lại sống, điều đó chắc đã không dẫn tới đâu cả - đứa con sẽ phải chết lần nữa. Điều đó chắc sẽ không là phép màu thực và nó chắc đã lừa tôi thêm nữa. Thầy đã làm cho tôi nhận biết rằng bất kì ai được sinh ra đều sẽ chết. Đứa con đã chết, bố của nó đã chết; tôi cũng sẽ chết sớm hay muộn. Khai tâm cho tôi đi - dạy tôi cái không bao giờ chết, dạy tôi cái bất tử.'
Và cô ấy nói thêm: 'Tha thứ cho tôi, vì tôi đã vô ý thức. Tôi đã nói cái gì đó với thầy mà không đúng; tôi đã nói với thầy rằng thầy cứng rắn, thầy như đá, rằng tim thầy không phải là tim. Nhưng tôi biết tôi đã sai. Không một giọt nước mắt tới với Phật. Ông ấy không đa cảm, ông ấy nhạy cảm.
Khi bạn nhạy cảm, chỉ thế bạn có thể giúp đỡ. Nếu bạn đa cảm bạn tạo ra nhiều lộn xộn hơn. Khi một người hiểu, người đó trở thành nhạy cảm ngày càng nhiều hơn - người đó giúp đỡ, người đó chăm nom. Và người đó sẽ không bao giờ cảm thấy bị bối rối. Người đa cảm bao giờ cũng sẽ cảm thấy bị bối rối, vì cái gì đó sai. Bạn cũng biết khi nào bạn cư xử theo cách ngu xuẩn, bạn cũng biết.
Khi ông ấy về tới nước Yên, và thực sự nhìn thấy kinh đô, và miếu thờ khu nhà ông ấy, và chiếc lều tranh và nấm mồ của bố ông ấy, ông ấy chẳng cảm thấy nó sâu sắc thế.
Ông ấy đã học được một chút... và nếu việc học này diễn ra mãi, một khoảnh khắc tới khi bạn thấy Thực tại như nó vậy. Thế thì không có khổ vì toàn thể tâm trí đã bị bỏ đi. Thế thì bạn đối diện với cái thực. Không có hạnh phúc, không có bất hạnh, vì cả hai đều là phóng chiếu của tâm trí. Và khi cả hai biến mất, có an bình; khi cả hai biến mất, có phúc lạc.
Đừng hiểu lầm tôi - phúc lạc không ngụ ý hạnh phúc; phúc lạc ngụ ý việc thiếu vắng cả hạnh phúc và bất hạnh. Hạnh phúc sẽ bị quấy rối bởi bất hạnh, bất hạnh sẽ bị quấy rối bởi hạnh phúc, chúng là các cực, bánh xe đang chuyển động. Phúc lạc không bao giờ bị quấy rối; nó là im lặng, nó là an bình, nó là thanh bình - an bình tuyệt đối. Bạn đã đi tới hiểu ra; bây giờ không cái gì quấy rối.
Bây giờ bạn đi vào thế giới với vô trí, bạn đi vào trong thế giới không có phóng chiếu. Và thế thì mọi thứ là đẹp. Tất nhiên không phải là cái đẹp của bạn, vì cái đẹp của bạn mang cái xấu trong nó. Bây giờ mọi thứ là đẹp, nhưng cái đẹp này siêu việt lên trên cả cái đẹp của bạn và cái xấu của bạn. Mọi nhị nguyên đều bị siêu việt lên.
Cố học từ mọi kinh nghiệm đi - đó là việc thiền duy nhất. Đừng cho phép bất kì kinh nghiệm nào mòn mỏi ra đi - học cái gì đó. Việc học sẽ còn lại với bạn. Kinh nghiệm sẽ ra đi, nhưng việc học sẽ còn lại với bạn. Và khi tích luỹ hiểu biết đi tới mức độ nào đó, có bùng nổ.
Nó cũng giống như khi nước được đun lên tới một trăm độ: nước biến mất và trở thành thứ khác toàn bộ. Phẩm chất thay đổi, nó bay hơi. Nước thường chảy xuống, nhưng khi nó bay hơi nó chuyển động lên - chiều hướng đã thay đổi.
Bạn giống như nước. Nếu bạn không học, bạn sẽ liên tục di chuyển xuống dưới. Học đi! Việc học là nhiệt, việc luyện tập, sự chín chắn, lửa. Học càng nhiều và bạn càng tạo ra nhiều lửa bên trong bạn; và thế rồi tới khoảnh khắc một trăm độ - và cú nhảy. Đột nhiên, chiều đi xuống biến mất - bạn đang đi lên. Bạn đang đi lên ngày càng cao hơn và cao hơn, bạn đã trở thành mây.
Điều này là có thể chỉ qua trải nghiệm; khi trải nghiệm trở thành việc học, và việc học trở thành việc hiểu - việc hiểu là điều tinh tuý. Nó không phải là kí ức, nó chỉ là chính điều tinh tuý của mọi thứ bạn đã biết. Bạn không thể giải thích việc hiểu của bạn cho bất kì người nào, không. Nó không phải là tri thức, nó không thể được cho.
Thầy phải tạo ra tình huống cho bạn học, hiểu, thu lấy đà, ngọn lửa.
Bạn phải đã thấy những bức ảnh về kim tự tháp. Chúng đã được làm bởi những trường phái rất, rất bí mật ở Ai Cập. Từ pyramid-kim tự tháp ngụ ý 'lửa bên trong', và kim tự tháp được làm theo cách mà nó tích luỹ năng lượng. Chỉ bây giờ các nhà khoa học đã trở nên nhận biết rằng hình dáng của kim tự tháp là bộ tích luỹ năng lượng lớn. Chỉ hình dáng, chỉ hình tam giác tích luỹ năng lượng. Họ trở nên nhận biết về hiện tượng này bởi tình cờ. Một nhà khoa học đang làm việc trong kim tự tháp ở Giza. Trong khi ông ấy làm việc, một con chó đi vào, và ông ấy vô tình đóng cửa lại và đi nghỉ luôn. Khi ông ấy quay lại sau ba tuần, con chó được tìm thấy đã chết, nhưng cái xác được bảo tồn - một cách tự động. Con chó chết nhưng xác đã không bị huỷ hoại chút nào.
Thế là ông ấy thử nhiều thực nghiệm trên mèo, chuột, và ông ấy ngạc nhiên. Cái gì đó huyền bí đang xảy ra ở Giza! Xác chết, nó phải bị huỷ hoại chứ.... Thế rồi ông ấy thử một thực nghiệm nhỏ: ông ấy làm một kim tự tháp mô hình nhỏ, và để một con chuột vào trong đó, và con chuột chết và được bảo tồn. Thân thể không huỷ hoại.
Bây giờ họ đã làm một bằng phát minh ở Đức - họ đã làm một kim tự tháp bằng bìa các tông để đựng lưỡi dao cạo. Bạn cạo râu và để lưỡi dao cạo vào trong kim tự tháp này; ngày hôm sau nó tự động được làm sắc lại và một lưỡi dao cạo có thể được làm để dùng cả đời.
Từ 'pyramid' ngụ ý lửa bên trong. Toàn thể thân thể con người giống như một kim tự tháp. Nếu bạn chuyển vào sâu hơn, bạn sẽ đi tới hiểu rằng gần rốn, một hình dạng năng lượng tồn tại là hình tam giác. Và gần rốn, ở bên trong tam giác này, ở giữa, tồn tại lửa.
Nó là ngọn lửa rất tí hon ngay bây giờ. Nếu bạn học nhiều hơn, và việc học của bạn trở thành việc hiểu - bạn mang điều tinh tuý của nó - bạn sẽ cảm thấy nhiệt gia tăng gần rốn. Ở Nhật Bản họ gọi nó là hara. Nhiệt gia tăng, và khi nhiệt gia tăng gần rốn, bạn bắt đầu thay đổi. Một khoảnh khắc tới khi bạn cảm thấy lửa cháy gần rốn; nó trở thành gần như không thể chịu nổi. Và thế rồi đột nhiên, mọi thứ thay đổi. Tại một trăm độ thân thể bạn trở thành khác toàn bộ.
Luồng chảy của thân thể không còn đi xuống dưới - dục biến mất, vì dục là luồng đi xuống. Đột nhiên năng lượng đi lên. Và thế thì năng lượng đạt tới đỉnh cao nhất của bản thân bạn, sahasrar, từ đó nó đi vào trong điều Thiêng liêng. Cho nên học nhiều hơn đi, đừng chuyển vào vô nhận biết. Nhận biết là lửa.
Khi Heraclitus nói rằng lửa là rễ của mọi sự tồn tại, ông ấy là đúng. Ông ấy biết cái gì đó - lửa là rễ của mọi sự tồn tại. Không phải là lửa mà bạn nhìn thấy đâu; lửa đó chỉ một trong các hình tướng.
Việc hiểu giống như lửa: nó thiêu cháy bạn hoàn toàn; bạn như bạn ngay bây giờ - bản ngã, tâm trí. Nó cho bạn một chiều hướng khác: bạn trở thành mây và bạn di chuyển trên trời. Bạn đã thu được cánh.
Đừng cho phép bất kì trải nghiệm nào đi qua mà không có việc học của bạn về cái gì đó qua nó. Từng khoảnh khắc riêng đều có giá trị, học cái gì đó đi. Khi ngày mai tới và mặt trời mọc, bạn không nên là như cũ - bạn phải đã học được. Hai mươi bốn giờ này là có giá trị; bạn phải học.
Và với việc học, tôi không ngụ ý rằng bạn phải biết nhiều hơn; bạn phải hiểu nhiều hơn - ngay cả người dốt nát cũng có thể là người rất hiểu biết; dốt nát theo nghĩa là người đó không được giáo dục, người đó không biết mấy. Và người rất có giáo dục, một 'người Oxford', có thể tuyệt đối không hiểu, nhưng người đó biết.
Bạn có thể cảm thấy sự khác biệt không? Tri thức tới qua kí ức, qua tâm trí. Việc hiểu tới qua trải nghiệm, qua trải nghiệm có tính tồn tại, không qua kí ức.

0 Đánh giá

Ads Belove Post