Read more
Trở về Cội nguồn
- Osho
Bài nói về Thiền
Chương 10. Vậy
Đặng chết đứng trên đầu
Khi Đặng Ẩn Phong sắp chết, ông ấy nói với
mọi người xung quanh ông ấy: 'Ta đã thấy các sư chết khi ngồi và nằm, nhưng có
người nào chết đứng chưa?' 'Dạ, có một số ạ,' họ đáp.
'Chết đứng lộn ngược thì sao?' Đặng hỏi.
'Không, chưa bao giờ có điều như vậy,' họ nói. Thế là Đặng chết đứng trên đầu
và quần áo của ông ấy cũng dựng đứng lên, che kín thân thể ông ấy.
Người ta quyết định mang ông ấy ra sân
thiêu, nhưng ông ấy vẫn đứng đó bất động. Mọi người xa gần nhìn chăm chăm vào cảnh
tượng này với sự ngạc nhiên.
Cô em của ông ấy, một ni cô, tình cờ ở đó.
Bà ấy càu nhàu với ông ấy: 'Khi ông còn sống, ông chẳng để ý tới luật và lệ; và
thậm chí bây giờ ông chết, ông đang tạo ra phiền nhiễu của riêng ông.
Thế rồi bà ấy lấy ngón tay chọc vào ông anh
mình, và ông ấy ngã ra, gây tiếng động 'ầm'. Thế rồi họ đi tới nơi hoả táng.
Chết là gốc rễ của mọi sợ, và nếu
có sợ, bạn không thể sống được. Với sợ, không có sống. Nếu có sợ, bạn đã chết.
Đây là cái vòng luẩn quẩn - bạn
sợ chết, và vì sợ, bạn không thể sống, bạn đã chết. Thế thì bạn trở nên sợ hơn
và sợ bò vào chính trung tâm của bạn; bạn trở thành việc run rẩy.
Như tôi thấy bạn, bạn chỉ là việc
run rẩy. Nếu bạn đào sâu, bạn bao giờ cũng sẽ thấy sợ chết. Sợ này là rễ của mọi
sợ. Trong bất kì sợ nào, bất kì dạng nào của sợ, đâu đó sợ chết ẩn kín. Tại sao
mọi người sợ chết thế? Chết có thực sự là hiện tượng để sợ không?
Điều đầu tiên cần nhớ là ở chỗ
bạn không biết chết. Bạn đã không biết nó, cho nên làm sao bạn có thể sợ cái gì
đó mà bạn không biết? Điều đó là không thể được. Bạn có thể sợ cái gì đó bạn biết,
nhưng về cái gì đó không được biết toàn bộ, tuyệt đối không được biết, làm sao
bạn có thể sợ? Sợ cần đối thể để mà sợ.
Bạn không thể thực sự sợ chết, bạn phải sợ cái gì đó khác. Cái gì đó khác chính là cuộc sống không được hoàn thành - bạn đã không có khả năng sống, bạn đã không có khả năng đạt tới việc hoàn thành, bạn đã không có khả năng tràn ngập, bạn đã không có khả năng mở hội. Cuộc sống của bạn đã là sự trống rỗng, hổng hoác, hư không.
Chết tới gần và bạn chưa có khả
năng sống - điều này tạo ra sợ. Chết đang tới gần và bạn sẽ không còn nữa, cơ hội
này đang bị lấy đi. Mỗi khoảnh khắc, bạn đang làm mất đi cuộc sống và bạn đã
chưa sống - điều này tạo ra sợ.
Chết đang tiến tới - điều đó
không phải là nỗi sợ. Sợ là ở chỗ bạn vẫn chưa sống và chết đang gõ cửa; thời điểm
ra đi đã tới và bạn chưa được hoàn thành. Nếu bạn đã sống, bạn có sự hoàn
thành, mãn nguyện, lòng biết ơn sâu sắc. Bạn đã nở hoa - không có gì nhiều hơn
để đạt tới. Thế thì bạn không sợ chết; thay vì thế, bạn đón chào nó.
Bạn đã đạt tới: bây giờ chết tới
như giấc ngủ say sau lao động cả ngày - cả ngày đạt tới, hoàn thành, tiến tới,
gặp gỡ, đương đầu, nở hoa, và thế rồi chết tới như giấc ngủ say. Bạn đón chào
nó. Khi cây đã ra hoa, chết được đón chào; khi cây vẫn còn vật lộn để ra hoa,
có sợ.
Nếu bạn sợ chết, điều đó đơn giản
là chỉ báo rằng cuộc sống của bạn đã là sự phí hoài. Nó đã giống như sa mạc,
không cái gì đã nở hoa trong nó. Nó đã giống như ao tù, khép kín trong bản thân
nó và không chuyển đi bất kì đâu. Nó đã không giống như sông - tuôn chảy, nhảy
múa, chạy hướng tới điều Tối thượng.
Khi sông đạt tới đại dương có
chết. Khi ao khô cạn, trở nên ngày một bẩn hơn, bay hơi, cái đó nữa cũng là chết,
nhưng cả hai là tuyệt đối khác nhau.
Khi sông đạt tới đại dương, đó
là sự hoàn thành vì ở đó sông sẽ chết và trở thành cái gì đó lớn hơn. Đó là cú
nhảy, cú nhảy từ cái hữu hạn sang cái vô hạn: sông mất đi bản thân nó, căn cước
của nó, và trở thành đại dương. Không cái gì bị mất và mọi thứ được thu lấy.
Nhưng ao khô đi, không đạt tới
bất kì chỗ nào, không đại dương ở bất kì chỗ nào, chỉ khô đi trong bản thân nó,
cũng là đang chết. Bạn giống như ao. Đó là lí do tại sao có sợ chết. Hãy giống như
sông, và thế thì không có sợ chết.
Chết tự nó giống như ngủ. Ngủ
là chết tạm thời, cho nên nếu một người trở nên rất sợ chết, người đó cũng nhất
định trở nên sợ ngủ. Ở phương Tây, chứng mất ngủ bây giờ đã trở thành hiện tượng
chung; gần như mọi người đều chịu đựng từ nó. Không chỉ bởi vì căng thẳng tinh
thần mà chứng mất ngủ tồn tại. Sâu hơn căng thẳng, là sợ, sợ chết. Bạn không thể
buông bỏ được.
Tôi biết một người sợ chết tới
mức anh ta không thể ngủ được, vì anh ta sợ rằng anh ta có thể chết trong giấc
ngủ. Anh ta thử vẫn còn thức - anh ta nói, đọc, nghe nhạc, nhưng anh ta sợ đi
vào giấc ngủ. Và nếu bạn sợ nhiều, nhiều ngày, nó trở thành thói quen; một cách
vô tình bạn tạo ra rào chắn chống lại giấc ngủ.
Ở phương Tây mọi người sợ chết,
và nếu họ sợ, làm sao họ có thể đi vào giấc ngủ được? Ngủ giống như chết, cho
nên một cách logic, họ là đúng - nếu bạn sợ chết, bạn cũng phải sợ ngủ. Chúng
là những hiện tượng tương tự; ngủ là chết tạm thời. Sau lao động ban ngày, công
việc, bạn bị kiệt sức - bạn cần chết để cho bạn có thể được tái sinh, để cho
vào buổi sáng, bạn lại được làm khoẻ mạnh lại, tươi tắn, trẻ trung. Và trong giấc
ngủ, chết là đích xác điều xảy ra.
Bạn có quan sát sự kiện rằng
trong giấc ngủ, bạn không là cùng một người chút nào không? Bạn không nhớ bạn
là ai, bạn không nhớ liệu bạn là giầu hay nghèo, bạn không nhớ mặt riêng của bạn,
bạn không nhớ bố bạn là ai và mẹ bạn là ai; bạn không nhớ bất kì cái gì bạn đã
học, bất kì cái gì đã được trau dồi trong bạn, bạn bỏ mọi thứ ở cửa và bạn đi
vào giấc ngủ. Đó là lí do tại sao nó làm tỉnh người thế, vì bạn gạt bỏ bản thân
bạn. Bạn như một gánh nặng - bạn bỏ nó ở ngoài cửa và bạn rơi vào giấc ngủ.
Ngủ mở ra chiều hướng khác, nơi
căn cước, bản ngã, không cái gì của thế giới này tồn tại. Đó là lí do tại sao
vào buổi sáng bạn quay lại cuộc sống mà tươi tắn thế, khoẻ khắn thế, một ngày mới,
cuộc sống mới bắt đầu.
Sợ chết sẽ tự động tạo ra sợ ngủ
và sợ yêu. Vì yêu cũng là giống như chết - bạn chết trong nó. Đó là lí do tại
sao mọi người không thể yêu. Họ nói về nó, họ hoang tưởng nó, họ tưởng tượng
nó, nhưng họ không bao giờ rơi vào yêu. Cho dù họ cố, họ cố thao túng hiện tượng
này, không cho phép nó, vì yêu giống chết nhiều thế.
Bốn điều là tương tự: chết,
yêu, ngủ, và thiền; phẩm chất của chúng là giống nhau. Và sự giống nhau cơ bản
là ở chỗ bạn phải làm tan biến - và mọi người sợ tất cả chúng. Nếu bạn sợ chết,
bạn sẽ sợ ngủ, sợ yêu, sợ thiền.
Nhiều người tới tôi và họ nói:
'Làm sao yêu?' Nó không phải là câu hỏi về làm sao, và khi bạn hỏi 'làm sao', bạn
đang cố thao túng - bạn sẽ muốn vẫn còn trong kiểm soát, để cho bất kì khi nào
bạn muốn, bạn có thể nhấn phím bật hay tắt. Bạn sẽ muốn vẫn còn là người chủ của
toàn thể sự việc.
Nhưng không ai có thể sở hữu được
yêu. Yêu sở hữu bạn, bạn không thể sở hữu được nó. Yêu kiểm soát bạn, bạn không
thể kiểm soát nó. Yêu ngụ ý bạn không còn đó nữa, cái gì đó khác đã tới. Đó là
lí do tại sao yêu làm trẻ khoẻ lại thế.
Ngay cả một ông già rơi vào
yêu, đột nhiên, bạn sẽ thấy rằng mặt ông ấy đã trở thành trẻ hơn. Mắt ông ấy
không còn già nữa; thân thể ông ấy có thể già, nhưng toàn thể con người ông ấy
đột nhiên trở thành trẻ. Tại sao điều đó xảy ra? - vì chính lí do này: bạn có
thể cho phép buông bỏ; bạn đi về cội nguồn nguyên thuỷ của năng lượng nơi tái
sinh là có thể. Bạn chỉ chạm được vào cốt lõi bất tử khi bạn sẵn sàng chết. Đó
là điều ngược đời - bạn chạm vào cốt lõi sâu nhất khi bạn sẵn sàng chết. Nếu bạn
bám lấy bề mặt và bạn sợ, sợ buông bỏ, thế thì bạn vẫn còn trên bề mặt; và bề mặt
là thân thể.
Những người sợ yêu lại không sợ
dục. Yêu là nguy hiểm, dục là không nguy hiểm - nó có thể bị thao túng. Bây giờ
có nhiều tài liệu hướng dẫn cách làm nó. Bạn có thể thao túng nó - dục có thể
trở thành kĩ thuật. Yêu không bao giờ có thể trở thành kĩ thuật. Trong dục, bạn
cố vẫn còn trong kiểm soát; thế thì ngay cả dục sẽ không giúp để đạt tới điều Tối
thượng. Nó sẽ đi tới điểm nào đó và bạn sẽ bị rơi trở lại vì ở đâu đó nó cũng cần
việc buông bỏ.
Đó là lí do tại sao cực thích
đang trở thành ngày càng khó hơn. Xuất tinh không phải là cực thích, cho sinh
ra trẻ con không phải là cực thích. Cực thích là sự tham gia của toàn bộ thân
thể: tâm trí, thân thể, linh hồn, tất cả cùng bạn rung động, toàn thể con người
bạn rung động từ ngón chân tới cái đầu. Bạn không còn trong kiểm soát; sự tồn tại
đã chiếm quyền sở hữu bạn và bạn không biết bạn là ai. Nó giống như điên, nó giống
như ngủ, nó giống như thiền, nó giống như chết.
Cho nên ngay cả trong dục, bạn
buông bỏ tới điểm nào đó, nhưng bạn không cho phép tính toàn bộ, vì nếu bạn cho
phép tính toàn bộ, thế thì bản ngã không thể tồn tại. Và đây là vấn đề - bạn sợ
chết vì bạn không có năng lực sống một cách toàn bộ.
Yêu, thiền, ngủ; không cái gì
là toàn bộ. Trong hoạt động của bạn, bạn cũng không toàn bộ, vì nếu như bạn
toàn bộ, cũng có một khoảnh khắc tới khi bạn bị mất hút. Đánh mất bản thân bạn
đã trở thành vấn đề, bạn không thể đánh mất bản thân bạn được, bạn không thể thảnh
thơi - bạn phải làm cái gì đó. Bạn đi ra vườn và đào hố, nhưng bạn không toàn bộ.
Nếu bạn thực sự là toàn bộ trong khi đào hố, bạn chắc đã quên bản thân bạn hoàn
toàn, việc nghĩ về mình sẽ biến mất.
Bạn là người nghĩ về mình nhưng
không ý thức tới bản thân bạn; bạn là nhận biết nhưng có bản ngã. Bạn là nhận
biết về cái toàn bộ - cây, tia sáng mặt trời, làn gió thổi, chim hót, hoạt động
của bạn - đào hố, bùn lộ ra - bạn nhận biết về mọi thứ ngoại trừ bản thân bạn.
Nếu bạn trở nên ý thức tới bản thân bạn, trong khoảnh khắc đó một cảm giác cực
thích sẽ xảy ra. Nó giống như yêu sâu, nó giống như ngủ, nó giống như chết.
Nếu bạn không đi vào buông bỏ,
cuộc sống không thể xảy ra cho bạn. Nó xảy ra qua lối đi đó, khi bạn không hiện
hữu. Khi bạn không đứng trên đường, thế thì cuộc sống xảy ra cho bạn, thế thì bạn
cảm thấy được hoàn thành. Khi bạn được hoàn thành, không có sợ chết. Khi không
có sợ chết, bạn trở nên ngày càng có năng lực buông bỏ.
Và nếu bạn đã thực sự biết cuộc
sống là gì, ai bận tâm về chết? Nếu bạn đã thực sự biết sống là gì và mở hội
nó, thế thì chết không phải là kết thúc - thế thì chết là cao trào, là đỉnh, là
buông bỏ cao nhất. Thế thì yêu là hư không, cực thích dục là hư không, ngủ là
hư không. Nếu bạn đã sống đúng, đầy đủ, thế thì chết là phúc lành lớn nhất, vì
nó là buông bỏ lớn nhất. Buông bỏ càng mãnh liệt và toàn bộ, phúc lạc càng nhiều.
Đây là qui tắc, đây là luật. Cho nên phải làm gì?
Nếu bạn muốn sống, cho phép chết
nữa - điều đó giống như có hai cánh. Nó không phải là một thứ ở đâu đó chỗ cuối,
nó là quá trình: ngày bạn được sinh ra, bạn bắt đầu chết rồi. Không phải là sống
ở đây và chết ở kia, sống bây giờ và chết lúc khác, không. Bạn không thể phân
chia chúng; chúng là cùng nhau, chúng phải vậy.
Sống là chết. Sống và chết cả
hai là hai cánh. Ngày bạn được sinh ra, cùng ngày đó bạn bắt đầu chết. Nó là
quá trình; bạn hít vào - nó là sống, bạn thở ra - nó là chết. Buổi sáng bạn dậy
- nó là sống, đến tối bạn đi ngủ - nó là chết; bạn làm việc, hành động - nó là
sống, thế rồi bạn thảnh thơi - nó là chết; nó là liên tục, mọi khoảnh khắc nó
có đó. Và nếu bạn né tránh chết bạn cũng sẽ né tránh sống. Nếu bạn không muốn
thở ra sâu, làm sao bạn có thể hít vào sâu được? Nếu bạn không muốn thảnh thơi,
làm sao bạn có thể hành động sâu được? - bạn sẽ không có năng lượng nào.
Nếu bạn sợ ngủ, vào buổi sáng bạn
sẽ không thức dậy tươi tắn và bạn sẽ cảm thấy buồn ngủ cả ngày. Thế thì mọi thứ
bị xáo trộn lên. Bạn không sống không chết, mà chỉ kéo lê. Và đây là tình huống
xấu - chỉ kéo lê. Hoặc là sống hoặc là chết, nhưng đừng kéo lê. Trong cả hai
trường hợp, là chết một cách toàn bộ, bạn sẽ đạt tới sống lớn hơn một cách toàn
bộ, bạn sẽ đạt tới chết lớn hơn, vì chúng là hai mặt của cùng một đồng tiền. Một
khi bạn có thể thấy rằng sống ngụ ý chết, rằng mọi hành động của việc sống cũng
là hành động của việc chết, bạn đã thấy cái Toàn bộ.
Thế thì sống là không nghiêm chỉnh,
thế thì nó là vui đùa. Nó trở thành nghiêm chỉnh vì sợ chết. Bạn không thể cười
to vì sợ chết; bạn không thể tận hưởng vì sợ chết; bạn không thể làm được bất
kì cái gì - vì sợ chết.
Chết bao giờ cũng ở quanh góc
kia như bóng đen đi theo bạn. Nó không cho phép bạn làm bất kì cái gì. Thế thì
bạn trở thành nghiêm chỉnh và bạn bắt đầu nghĩ: Làm sao đạt tới bất tử? Thế thì
bạn bắt đầu tìm kiếm làm sao trở thành bất tử, làm sao tìm ra bí mật, nước cam
lồ.
Đây toàn là những tìm kiếm vô
nghĩa, nó không phải là tìm kiếm thực. Không ở đâu có cái gì đó như hoá chất,
giả kim, kiểu như nước cam lồ, tiên đan - không. Bí mật là trong việc nhìn: sống
và chết như một quá trình. Bạn không thể tìm thấy bí mật này ở bất kì đâu - hòn
đá của triết gia không tồn tại ở đâu cả, nó tồn tại trong sự kiện này: rằng sống
và chết là cùng nhau. Chúng là một quá trình, một hiện tượng nguyên khối. Thế
thì bạn không sợ. Thế thì thay vì thế, ngược lại, bạn cám ơn chết, vì sống trở
thành có thể chỉ vì chết. Qua chết, sống trở thành có thể; qua việc chết mọi thứ
được làm mới lại.
Cho nên chết không chống lại sống,
nó không phải là cái đối lập, nó không phải là kẻ thù. Chính là qua chết mà sống
trở thành có thể - bạn là sống vì bạn có thể chết. Nếu bạn không thể chết, bạn
sẽ không sống chút nào. Bạn không biết bạn đang hỏi cái gì nếu bạn hỏi về bất tử!
Thế thì bạn sẽ giống như đá; thế thì bạn không thể sống.
Nhìn đoá hoa đã nở sáng nay....
Ngay gần đoá hoa đó có tảng đá. Đến tối, hoa sẽ mất đi nhưng đá sẽ có đó, vì
hoa là sống hơn và đá là không sống thế. Hoa chết vào buổi tối. Bạn muốn gì? -
là hiện tượng như đá hay là hiện tượng như hoa? Tại sao hoa chết sớm thế? - vì
nó sống, sống mãnh liệt tới mức chết tới nhanh chóng; nó không nấn ná. Hoa
không kéo lê; nó đã sống khoảnh khắc, nó đã sống một cách toàn bộ - nó đã nhảy
múa dưới trời, nó đã tận hưởng mặt trời, làn gió. Trong một khoảnh khắc nó đã
là vĩnh hằng. Hoa cười, hoa hát, hoa đã làm bất kì cái gì dự định làm, và đến tối,
hoa sẵn sàng chết - và không một giọt nước mắt trong mắt nó, không khóc than.
Nhìn vào hoa héo - cánh hoa đã
rụng lên đất nhưng bạn không bao giờ có thể nói rằng nó là xấu - nó là đẹp
trong chết nữa. Thế rồi nhìn vào người chết; người đó trở thành xấu. Tại sao? -
vì sợ. Sợ làm bạn thành xấu. Nếu bạn quá sợ, bạn sẽ trở thành ngày càng xấu
hơn. Hoa được hoàn thành; bây giờ thời gian nghỉ đã tới và hoa đi nghỉ, và khi
nghỉ ngơi đã xong, hoa sẽ quay lại.
Lặp đi lặp lại... Sống là sự
tái xuất hiện vĩnh hằng, chết chỉ là nghỉ ngơi. Bạn không cần lo nghĩ về nó, bạn
đơn giản sống. Và nếu bạn sống, thế thì bạn không nghiêm chỉnh. Nếu bạn sợ chết,
thế thì bạn nghiêm chỉnh. chân thành là một chuyện, nghiêm chỉnh là chuyện khác.
Người yêu cuộc sống thì chân thành, đích thực, nhưng không bao giờ nghiêm chỉnh.
Sống không giống như ốm bệnh. Nếu bạn nhìn vào chết và bị ám ảnh bởi chết, thế
thì sống chỉ là nghiêm chỉnh - thế thì bạn sẽ trở thành mặt dài. Bạn có thể đi
vào tu viện, vào đền chùa, đi lên Himalayas, nhưng bạn sẽ vẫn còn mặt dài.
Chính sợ đã đem bạn tới tu viện.
Hãy chi nhớ, người tôn giáo
đích thực không hướng theo sợ, người đó hướng theo yêu. Người tôn giáo thực sự
đích thực, trở thành có tính tôn giáo để tận hưởng sống nhiều hơn, để tận hưởng
nó sâu sắc và toàn bộ. Người đó không sợ. Người tôn giáo thực sự nhìn vào sống
như trò chơi: nó không phải là kinh doanh, nó là trò chơi. Người Hindus gọi nó
là leela, chơi đùa; thậm chí không phải là cuộc đua mà là chơi đùa.
Có khác biệt giữa cuộc đua và
chơi đùa. Trẻ con chơi đùa, nhưng bạn thậm chí làm ra cuộc đua từ chơi đùa. Thế
thì nó trở thành giống kinh doanh, thế thì ngay cả trong chơi đùa, bạn đang tìm
kiếm chiến thắng, thành công, lợi, lợi nhuận.
Sống là chơi đùa. Không có gì để
đạt tới từ nó, bản thân nó là mục đích; không có đâu để đạt tới, bản thân nó là
điều Tối thượng. Sống không chuyển động để đạt tới mục đích nào đó, nó không đi
bất kì chỗ nào. Nó giống như trẻ con chơi đùa, bạn không thể hỏi chúng: 'Con
đang chơi để làm gì? Chủ định là gì?' Chúng sẽ cười vào sự ngu xuẩn của bạn.
Chúng sẽ nói: 'Chúng con đơn giản chơi thôi. Nó hay thế!' Lợi nhuận không phải
là mối quan tâm của chúng, và lợi nhuận cũng không phải là mối quan tâm của bạn,
nhưng chơi thôi.
Sống là khoảnh khắc để mở hội,
để tận hưởng. Làm nó thành vui đùa, mở hội, và thế thì bạn sẽ đi vào đền. Đền
không dành cho mặt dài, nó không bao giờ dành cho họ. Nhìn vào sự sống - bạn có
thấy buồn ở bất kì chỗ nào không? Bạn đã bao giờ thấy cây chán nản không? Bạn có
thấy con chim lo âu không? Bạn có thấy con vật bồn chồn không? Không, sự sống
không phải điều đó, không chút nào. Chỉ con người đã trục trặc ở đâu đó, và con
người đã bất ổn ở đâu đó vì con người nghĩ bản thân mình phải rất khôn ngoan, rất
láu lỉnh.
Láu lỉnh của bạn là bệnh của bạn. Đừng quá khôn ngoan. Bao giờ cũng nhớ dừng lại; đừng đi tới cực đoan. Chút ít khờ và chút ít khôn là tốt, và tổ hợp đúng làm cho bạn thành vị Phật - chút ít khờ và chút ít khôn. Đừng chỉ khôn, bằng không bạn sẽ là kẻ mặt dài; đừng chỉ khờ, bằng không bạn sẽ trở thành tự tử. Chút ít khờ, đủ để tận hưởng cuộc sống, và chút ít khôn để tránh lỗi lầm - điều đó sẽ có tác dụng.
Nhưng người ta phải biết cách tổ
hợp đúng, và tổ hợp đúng bao giờ cũng là khác cho từng cá nhân. Tổ hợp đúng của
tôi không thể là tổ hợp đúng của bạn; không ai là mô hình cho bất kì ai khác. Bạn
phải tìm ra cân bằng riêng của bạn vì mọi người là duy nhất thế. Nhưng bao giờ
cũng nhớ đừng phá huỷ sự khờ khạo hoàn toàn, vì trong những khoảnh khắc nào đó,
khờ chính là khôn.
Mọi người nên vẫn còn mở. Trong
những khoảnh khắc nào đó, bạn nên giống như trẻ con, trong những khoảnh khắc
nào đó, bạn nên đơn giản quên chuyện kinh doanh của cuộc sống, một cách vô chủ
định, tận hưởng khoảnh khắc này, làm những thứ khờ dại: nhảy múa và ca hát,
chơi và nhặt sỏi trên bãi biển, và không ai bên trong bạn nói: 'Mình đang làm
cái ngu xuẩn gì vậy? Thời gian này có thể được dành cho làm ra tiền chứ. Và lúc
này mình có thể ở văn phòng hay trong cửa hàng và số dư ngân hàng của mình có
thể tăng lên. Mình đang làm gì thế này - mình có là trẻ con không?'
Nếu đứa trẻ trong bạn bị mất
hoàn toàn, thế thì bạn không bao giờ có tính tôn giáo. Tôn giáo dành cho trẻ
con. Đó là lí do tại sao Jesus khăng khăng: Chỉ những người giống như trẻ con sẽ
có khả năng vào trong vương quốc của Thượng đế của ta. Nhưng, là đứa trẻ thì ngụ
ý gì? Quan sát đứa trẻ đi - nó khôn. Nó cũng là khờ nữa, nhưng khi được cần, nó
có thể khôn, rất khôn.
Tôi đã ở cùng một gia đình
trong vài ngày và một cậu bé trong gia đình đang đọc sách. Trên bìa cuốn sách
có bức tranh thần Atlas đỡ quả đất. Thế là tôi hỏi đứa trẻ này: 'Cháu có biết
Atlas này là ai không?' Nó nói: 'Có, ông ấy là người khổng lồ vĩ đại đỡ cả thế
giới.' Thế là tôi nói với nó: 'Đúng, nhưng ai đỡ Atlas?' Nó nghĩ một lúc và thế
rồi nó nói: 'Cháu nghĩ ông ấy phải đã lấy bà vợ giầu.'
Chúng có thể khôn, và chúng có
thể khờ. Khi đứa trẻ là khôn, khôn này có cái tươi mát của giọt sương sớm buổi
sáng - nó không tù đọng. Khôn của bạn là tù đọng, ô nhiễm. Bạn đã thu thập nó,
bạn đã vay mượn nó, bạn đã lấy nó từ người khác - nó không phải là của riêng bạn.
Bạn biết cái gì là của riêng bạn không? Bạn đã thu thập từ nhiều nguồn. Đó là
tri thức, không phải là khôn.
Khôn là đáp ứng, đáp ứng tươi tắn
với khoảnh khắc; tri thức là thứ được thu thập cũ rích, mục nát. Bạn không đáp ứng
với khoảnh khắc; bạn mang quá khứ, kí ức vào trong nó và bạn phản ứng qua nó.
Khôn là đáp ứng, tri thức là phản ứng. Đã có câu trả lời, câu trả lời được làm
sẵn trước khi câu hỏi được nêu ra - không phải là khôn. Đứa trẻ khôn vì nó
không có tri thức. Nó phải nhìn quanh, nó phải cảm, nó phải nghĩ, nó phải đáp ứng
- nó không biết.
Chính một huyền thoại Ki tô
giáo là khi Jesus đi qua biển, biển biến thành rượu vang đỏ. Các nhà thượng đế
học Ki tô giáo đã từng cố gắng giải thích điều đó: Làm sao biển có thể biến
thành rượu vang đỏ được? Họ gặp nhiều khó khăn; phân vân, và không câu trả lời
nào đã được tìm ra. Nhưng một đứa trẻ nhỏ đã tìm ra câu trả lời - đứa trẻ nhỏ
đó là Lord Byron, người đã trở nên rất nổi tiếng về sau như một nhà thơ lớn.
Ông ấy là một đứa trẻ nhỏ ở trường
và câu hỏi được hỏi: 'Tại sao và làm sao biển biến thành rượu vang đỏ khi Jesus
tới nó?' Câu trả lời là cố định, làm sẵn; nó đã được dạy. Mọi đứa trẻ khác bắt
đầu viết câu trả lời của chúng, chỉ mỗi Byron đợi với mắt nhắm. Cô giáo tới nhiều
lần, nhưng cậu bé có tính thiền tới mức cô nghĩ tốt hơn cả là đừng quấy rầy cậu
bé - nó đã nghĩ nhiều thế.
Và đứa trẻ có thể nghĩ được gì?
- vì suy nghĩ bao giờ cũng về cái đã biết. Nếu bạn biết, bạn có thể nghĩ; nếu bạn
không biết, bạn có thể nghĩ cái gì?
Suy nghĩ là có thể chỉ nếu bạn
biết cái gì đó - thế thì bạn có thể nghĩ. Nhưng nếu bạn không biết thì bạn
không biết. Nó đã làm gì? - đứa trẻ này đã ngồi im lặng, nhưng nó có vẻ đẹp thế.
Thế rồi đến cuối nó đơn giản viết ra một câu, và câu đó là: Thấy rằng Chúa của
mình đã tới; biển trở nên xấu hổ và biến thành mầu đỏ.
Khi Jesus đã tới, Chúa của tôi
đã tới; và biển, thấy rằng Chúa của mình đã tới trở nên xấu hổ như con gái. Người
yêu đã tới, và việc xấu hổ đó là trên mặt biển. Chỉ trẻ con mới có thể trả lời
theo cách đó vì nó không biết câu trả lời - nhưng điều này là hay! Mọi nhà thượng
đế học đều ngu trước cậu bé này. Nó đã nói điều đúng; nó đã giải thích toàn thể
sự việc.
Khôn nào đó tồn tại khi bạn là
hồn nhiên. Nhưng hồn nhiên là dốt, và tất nhiên, khờ nào đó tồn tại khi bạn là
hồn nhiên, khi bạn là dốt. Đứa trẻ là đẹp vì nó là cả hai - hồn nhiên, khôn
trong hồn nhiên của nó, và khờ, khờ trong hồn nhiên của nó. Và đứa trẻ là tỉ lệ
đúng cho bạn. Nhớ, bạn sẽ phải đạt tới thời thơ ấu lần thứ hai trước khi bạn có
thể vào Vương quốc của Thượng đế.
Thời thơ ấu thứ hai thậm chí
còn đẹp hơn thời thơ ấu thứ nhất, vì trong thời thơ ấu thứ nhất, bạn đã không
nhận biết. Trong thời thơ ấu thứ hai, bạn sẽ nhận biết đầy đủ. Đây là cách các
Thiền sư cư xử - bạn sẽ thấy họ đôi khi khờ, và trong những khoảnh khắc nào đó,
bạn sẽ thấy họ khôn tới mức bạn không thể tin được làm sao khờ này có thể tồn tại
cùng khôn thế. Và bạn, trong tri thức của bạn, cũng là khờ, nhưng khờ của bạn bị
nhiễm bẩn, nó không hồn nhiên. Khi khờ là hồn nhiên, nó có khôn của riêng nó,
và khi khờ bị nhiễm bẩn bởi tri thức, nó đơn giản là ngu ngốc; nó không có
khôn.
Tôi đã nghe nói rằng Albert
Einstein đã ở cùng một người đàn bà rất thông thái, biết nhiều. Trong đêm, họ
ngồi gần cửa sổ và người đàn bà nói: 'Nhìn ra ngoài đi Einstein. Ngôi sao này,
ngôi sao Kim này đẹp thế; nó có vẻ giống người đàn bà đẹp.' Einstein nói: 'Bà
thân mến ơi, nó không phải là sao Kim đâu, nó là sao Mộc đấy.' Bà này nói: 'Einstein,
ông đơn giản đáng ngạc nhiên! - ông thậm chí có thể phán xét về dục của hành
tinh từ khoảng cách xa xôi thế!' Bà ấy nói: 'Sao Kim sao? - Sao Kim là nữ tính,
sao Mộc là nam tính. Ông thật đáng ngạc nhiên! Làm sao ông có thể phán xét về dục
của ngôi sao từ xa xôi thế?' Và người đàn bà này rất thông thái, một giáo sư
trong đại học nào đó, nhưng khờ trong tri thức của bà ấy.
Và bất kì khi nào bạn là khờ
qua 'thông thái' của bạn, bạn là ngu, đơn giản ngu. Là khờ khạo như đứa trẻ đi:
nếu bạn không biết, bạn không biết - đừng giả vờ. Đứa trẻ có thể đơn giản nói:
'Con không biết.' Bạn có thể nói đơn giản tới mức bạn không biết không? Nói
'Tôi không biết' sao khó thế vì khi bạn nói điều đó cái 'tôi' rơi rụng đi. Và
chừng nào bạn chưa thể nói rằng bạn không biết, bạn sẽ không bao giờ khôn. Chỉ
qua dốt, bản ngã mới rơi rụng đi, và khi không có bản ngã, bạn đã đạt tới thời
thơ ấu thứ hai.
Bạn sẽ không có khả năng hiểu
Thiền sư này nếu bạn không thể thấy phẩm chất này của người khờ khôn, của sự khờ
trong khôn của người ta - người coi cuộc sống như vui đùa. Khi ông ấy coi cuộc
sống như vui đùa, ông ấy cũng coi chết như vui đùa. Không cái gì là vấn đề với
ông ấy - ông ấy chấp nhận mọi thứ, ông ấy chơi đùa. Giờ cố hiểu câu chuyện hay
này.
Khi Đặng Ẩn Phong sắp chết - ông ấy là thầy,
một thầy rất nổi tiếng - ông ấy nói với mọi người xung quanh ông ấy: 'Ta đã thấy
các sư chết khi ngồi và nằm, nhưng có người nào chết đứng chưa?' 'Dạ, có một số
ạ,' họ đáp.
'Chết đứng lộn ngược thì sao?' Đặng hỏi.
'Không, chưa bao giờ có điều như vậy,' họ nói.
Chết đang tới gần, chết đang gõ
cửa, và thầy nói: 'Ta sẽ đón nó thế nào đây? - khách đang tới; làm sao ta sẽ là
người chủ, làm sao ta sẽ đón nó?'
Bạn chết, còn thầy thì đón cái
chết. Bạn chết khi níu bám lấy sống, không sẵn sàng chết. Bạn phải bị giằng ra
và đó là lí do tại sao toàn thể bản thân bạn trở thành xấu. Thầy chuẩn bị; thầy
thậm chí hỏi về tư thế: 'Ta sẽ chết trong tư thế nào?' Vì chết phải được đón nhận
theo cách duy nhất. Nó không tới mọi ngày; nó là vị khách hiếm hoi. Người ta phải
chuẩn bị, người ta phải sẵn sàng.
Và Đặng này là kiểu thầy nào mà
nói: 'Ta đã thấy các sư chết khi ngồi và nằm...' Bình thường, mọi người chết
khi nằm trên lưng, thậm chí không ngồi. Chỉ vài người, những người chết trong
thiền, người chết có tính thiền, chết đang ngồi. Bằng không, chín mươi chín phần
trăm mọi người chết trên giường.
...nhưng có người nào chết đứng chưa?' 'Dạ,
có một số ạ,' họ đáp.
Vài người, vài người hiếm hoi
đã chết đứng. Họ cũng chết đứng vì họ rất có tính thiền. Có những kĩ thuật nào
đó mà chỉ có thể được thực hiện khi đứng. Chẳng hạn, kĩ thuật của người Jain,
Mahavir và kĩ thuật của ông ấy, tất cả đều phải thực hiện khi đứng. Ông ấy thiền
đứng trong nhiều năm; ông ấy sẽ ngồi chỉ khi mệt, bằng không ông ấy sẽ đứng.
Im lặng nào đó lập tức tới với bạn
nếu bạn đứng im lặng. Thử nó trong góc phòng mà xem: cứ vào góc phòng đứng im lặng,
không làm gì cả - đột nhiên năng lượng cũng đứng bên trong bạn. Ngồi, bạn sẽ cảm
thấy nhiều rối loạn trong tâm trí, vì ngồi là tư thế của người suy nghĩ. Đứng,
năng lượng chảy như cột trụ và được phân bố đều khắp thân thể. Đứng là đẹp.
Một kĩ thuật là hành thiền chỉ
đứng - thử nó đi vì một số trong các bạn sẽ thấy nó rất, rất hay. Nếu bạn có thể
đứng trong một giờ, nó sẽ là tuyệt diệu. Chỉ bằng việc đứng và không làm gì,
không chuyển động, bạn sẽ thấy rằng cái gì đó lắng đọng bên trong bạn, trở
thành im lặng. Việc định tâm xảy ra, và bạn sẽ cảm thấy bản thân bạn giống như
cột năng lượng; thân thể biến mất. Cho nên vài thiền nhân đã chết đứng.
'Chết đứng lộn ngược thì sao?'
Đặng hỏi.
Việc đứng trong shirsashan, tư
thế đứng trên đầu; không ai đã bao giờ chết như điều đó! Bạn thậm chí không thể
ngủ được trong tư thế đó; việc chết phải rất khó khăn vì máu tuần hoàn hướng tới
đầu. Cho nên không ai đã bao giờ thử điều này. Đặng là người duy nhất đã không
chỉ thử nó, ông ấy đã làm nó. Đó là tư thế tuyệt đối không thể được đối với chết
vì bạn thậm chí không thể ngủ được trong nó.
Để ngủ, hiện tượng nào đó được
cần trong thân thể: máu phải không tuần hoàn tới đầu. Đó là lí do tại sao chúng
ta dùng gối, để làm cho đầu cao hơn thân thể chút ít để cho máu không chảy hướng
tới đầu. Nếu máu chảy hướng tới đầu, đầu liên tục suy nghĩ. Bạn càng trở nên
văn minh hơn, kích cỡ gối của bạn sẽ càng tăng hơn; thế thì bạn cần một, hai,
ba gối. Nhà tư tưởng lớn phải dùng năm, sáu, bẩy gối, vì tuần hoàn máu phải bị
dừng lại. Đó là lí do tại sao sau khi ăn, ngủ trở nên dễ dàng hơn vì máu luân
chuyển tới dạ dầy. Thân thể bây giờ có chức năng cơ bản hơn để thực hiện và đó
là tiêu hoá thức ăn. Suy nghĩ không thể được phép; suy nghĩ là xa hoa.
Khi bạn đã ăn quá nhiều, thế
thì bạn có thể suy nghĩ; khi bạn đói bạn không thể nghĩ được. Đó là lí do tại
sao nhiều tôn giáo đã dùng nhịn ăn như thiền, vì nếu bạn nhịn ăn, bạn không thể
suy nghĩ được. Thân thể cần năng lượng cho các chức năng cơ bản hơn; năng lượng
không thể được trao cho cái đầu - nó là thứ xa hoa. Đó là lí do tại sao con vật
không suy nghĩ, chúng chưa đi tới chuẩn sống đó.
Một nước càng giầu, càng nhiều
suy nghĩ có đó; một nước càng nghèo, càng ít suy nghĩ có đó, bởi vì bạn không
thể đảm đương được năng lượng cho suy nghĩ. Nếu bạn nhịn ăn, bạn sẽ cảm thấy rằng
trong đêm khó ngủ, rất khó, vì không có gì để tiêu hoá toàn thể năng lượng chuyển
hướng tới đầu. Việc chuyển năng lượng hướng tới đầu phải bị dừng lại, chỉ thế
thì bạn mới có thể ngủ được. Khó ngủ đứng trong tư thế lộn ngược.
'Chết đứng lộn ngược thì sao?' Đặng hỏi.
'Không, chưa bao giờ có điều như vậy,' họ nói.
- 'Chúng tôi chưa bao giờ nghe nói về điều
đó, thầy đang nói về cái gì vậy? Một người đứng trên đầu mình và chết sao?' Thế
là Đặng chết đứng trên đầu và quần áo của ông ấy cũng dựng đứng lên, che kín
thân thể ông ấy.
Điều đó là có thể. Mãi vài năm
trước đây, điều đó chắc đã đơn giản là huyền thoại, nhưng bây giờ có giải thích
khoa học cho điều đó. Điều đó là có thể vì thân thể là điện, nó không là gì
ngoài điện sinh học. Khi ai đó chết, thân thể trở thành cột năng lượng và cột
đó rời khỏi thân thể. Nếu nó là năng lượng rất có từ tính, như nó phải là vậy với
thầy, quần áo sẽ bị hút lên.
Đặng không chỉ chết đứng lộn
ngược, mà quần áo ông ấy cũng dựng lên với thân thể ông ấy, chúng bám vào thân
thể. Nếu bạn cọ quần áo của bạn vào thân thể bạn, bạn sẽ cảm thấy điện nào đó
được tạo ra trong quần áo. Thân thể là điện và khi thân thể chết điện này rời
khỏi thân thể; nó bị kéo lên. Cùng với luồng điện đó, những quần áo này có thể
đã dựng lên. Không có nhu cầu nghĩ về nó như huyền thoại hay câu chuyện - điều
đó là có thể.
Thế là Đặng chết đứng trên đầu.
Chết có là dễ dàng tới mức bạn
có thể chết đứng lộn đầu được không? Vâng, chết là dễ nếu bạn đã sống. Thế thì
bạn có thể chọn khoảnh khắc đúng để chết. Bạn phải đã nghe nói về nhiều thánh
nhân dự đoán rằng họ sẽ chết vào ngày nào đó, thời gian nào đó. Mọi người nghĩ
rằng họ biết cách đọc tương lai. Điều đó là vô nghĩa, không ai có thể đọc được
tương lai. Tương lai ngụ ý cái vẫn còn không thấy được. Thế thì họ làm gì?
Nếu tôi nói với bạn: 'Sau bẩy
ngày trôi qua, tôi sẽ chết vào buổi sáng lúc sáu giờ đúng - vậy đừng bỏ lỡ nó,'
thế thì bạn sẽ nghĩ gì? Bạn sẽ nghĩ: 'Làm sao điều đó là có thể được?' Với tâm
trí, khả năng duy nhất dường như là ở chỗ bằng cách nào đó tôi biết tương lai.
Điều đó không phải là sự thực, không ai biết tương lai. Nhưng người đã sống một
cách toàn bộ có thể quyết định khi nào chết. Người đó không dự đoán, người đó
đơn giản nói rằng người đó đã quyết định chết vào ngày nào đó vào sáu giờ sáng.
Nếu bạn đã sống - và khi tôi
nói đã sống, tôi ngụ ý một cách toàn bộ - thế thì bạn biết sinh lực là gì. Bạn
đi tới biết mọi ngóc ngách của sinh lực; thế thì bạn biết mọi xu hướng của nó,
khi nào nó đi tới tuôn chảy và khi nào nó hạ xuống, chỗ nào có đỉnh và chỗ nào
có thung lũng - thế thì bạn biết mọi sắc thái của nó. Nếu bạn đã sống một cách
toàn bộ, bạn biết bản thân bạn một cách toàn bộ. Thế thì bạn có thể quyết định
khi nào chết, không có vấn đề gì. Nó đơn giản như khi nói: 'Tôi sẽ rời khỏi
phòng này vào sáu giờ.' Vấn đề là gì? - vào sáu giờ tôi rời khỏi phòng! Nhưng bạn
phải biết bản thân bạn, căn phòng, và cửa ở đâu.
Bạn không nhận biết về bạn là ai;
bạn nhận biết chỉ vài mảnh mẩu rất chi tiết của bản thân bạn: đó là tâm trí bạn
- và cái đó nữa, cũng không đầy đủ. Chín phần mười bản thân bạn vẫn còn là lục
địa tối; nó như là châu Phi vậy, bạn chưa bao giờ vào trong nó. Trong bản thân
bên trong của bạn, địa lí còn chưa được lập bản đồ đầy đủ; bạn không có bản đồ
riêng của bạn. Một khi bạn biết bản đồ của bạn, địa lí bên trong của bạn, địa
hình, thế thì khi khoảnh khắc đúng tới, bạn có thể đơn giản quyết định ra đi. Bạn
có thể bỏ thân thể này vì thân thể này chỉ là ngôi nhà, chỗ trú ngụ - nó không
phải là bạn. Thầy đã không bị đồng nhất với thân thể, không bị đồng nhất với
tâm trí; thầy có thể quyết định. Cho nên Đặng đứng trên đầu ông ấy và chết.
Ngay cả tư thế không thể được này về việc đứng trên đầu cũng có thể được dùng.
Nếu bạn biết cách sống, bạn biết cách chết, vì chúng cả hai là một.
Điều khác cần được hiểu là tại
sao ông ấy đùa về chết? Chết là chuyện nghiêm chỉnh và ông ấy làm nó thành trò
đùa! Đứng trên đầu, ông ấy làm trò vui đùa về chết. Ông ấy đang nói rằng nếu bạn
đã sống, sống cuộc sống của mở hội, thế thì bạn có thể chết khi mở hội - nó là
vui đùa. Khi bạn biết rằng bạn sẽ không chết, rằng cái gì đó trong bạn là vĩnh
hằng, thế thì toàn thể cuộc sống trở thành trò vui. Nó là trò đùa vũ trụ lớn và
bạn có thể chơi với nó.
Trong chết của mình, Đặng đang
trao thông điệp cho đệ tử của ông ấy: Mọi thứ đều là trò đùa, đừng quá quan tâm
tới bất kì cái gì. Cứ sống khoảnh khắc này khi nó đang kéo dài, sống nó và tận
hưởng nó!
Đây cũng là cảm giác của tôi nữa:
rằng nếu có bất kì Thượng đế nào, Ngài sẽ không hỏi bạn: 'Ông đã làm cái gì
đúng và ông đã làm cái gì xấu; ông đã phạm tội nào và ông đã theo đức hạnh
nào,' không. Nếu có bất kì Thượng đế nào, Ngài sẽ hỏi: 'Cuộc sống của ông có là
mở hội không hay là nỗi buồn?' Đó là điều duy nhất có thể được hỏi.
Khi toàn thể sự tồn tại mở hội,
tại sao bạn đứng tách ra, một mình, biệt lập? Và thế rồi bạn cảm thấy rằng bạn
là người lạ. Khi hoa nở ra, sao bạn đứng rời xa? - sao không nở hoa? Khi chim
hót, sao bạn đứng rời xa? Sao không hát, sao không trở thành người tham gia?
Tôn giáo là việc tham gia vào
trong điều huyền bí đang có khắp quanh bạn, trong điều bí ẩn có khắp quanh bạn.
Nó không phải là nỗ lực để biết, nó là nỗ lực để hiện hữu, để là người tham
gia. Thế thì mọi thứ là đẹp - sống là đẹp và chết là đẹp, và bạn có thể chơi
trò đùa.
Ông Đặng này là người hiếm hoi.
Các đệ tử đã rất sợ chả biết làm gì. Không bao giờ trước đây đã có tiền lệ như
vậy; không ai đã chết đứng trên đầu. Phải làm gì với người như vậy?
Người ta quyết định mang ông ấy
ra sân thiêu, nhưng ông ấy vẫn đứng đó bất động.
Nếu bạn đã là cột trụ năng lượng
trong cuộc sống, cột trụ bất động, nếu bạn đã đạt tới bất kì cái gì trong cuộc
sống, cái đó đã trở nên được kết tinh, thế thì bạn thậm chí có thể dùng chết của
bạn.
Có nhiều phiên bản của chuyện
này. Trong một phiên bản, người em tới và nói: 'Sao ông đem bản thân ông ra làm
trò cười vậy?' Đặng cười và ngã chết.
Mọi người xa gần nhìn chăm chăm
vào cảnh tượng này với sự ngạc nhiên.
Cô em của ông ấy, một ni cô,
tình cờ ở đó.
Bà ấy sống trong một thiền viện
khác dành cho đàn bà. Bà ấy tới, không phải bởi vì người anh đã chết, bà ấy tới
chỉ để xem trò khờ mà ông ấy đã làm. Bà ấy là em của ông Đặng và bà ấy có thể dạy
ông ấy bài học cuối cùng.
Bà ấy càu nhàu với ông ấy: 'Khi
ông còn sống, ông chẳng để ý tới luật và lệ; và thậm chí bây giờ ông chết, ông
đang tạo ra phiền nhiễu của riêng ông.
Ông Đặng này là một trong những
Thiền sư nổi dậy. Ông ấy đã sống cuộc sống mà không theo bất kì luật lệ và không
theo bất kì qui định nào. Ông ấy đã sống cuộc sống không có bất kì kỉ luật áp đặt
nào. Không phải là ông ấy không có kỉ luật, ông ấy tuyệt đối có kỉ luật, bằng
không làm sao ông ấy có thể đứng được trên đầu mình và chết? Ông ấy không chỉ
có kỉ luật trong sống, ông ấy có kỉ luật trong chết của ông ấy nữa.
Bạn không thể tìm ra một kỉ luật
tuyệt đối như thế mà không có kỉ luật bị áp đặt. Kỉ luật này tới từ bên trong
ông ấy - ông ấy tuân theo cách riêng của ông ấy, ông ấy không bao giờ theo bất
kì ai. Ông ấy có qui tắc nhưng qui tắc đó không bị ấn định bởi bất kì bộ qui tắc
nào bên ngoài; chúng tới từ nhận biết riêng của ông ấy. Tất nhiên, ông ấy là mối
phiền nhiễu cho những người khác.
Người ta nói về ông Đặng rằng
khi ông ấy sống với thầy riêng của mình và bản thân ông ấy là đệ tử, ông ấy sẽ thức
dậy trễ rất lâu sau khi mọi người khác đã dậy và cả thiền viện đã làm việc. Lúc
đó chắc chín giờ sáng và ông ấy sẽ vẫn còn ngủ. Một lần thầy tới và thầy nói:
'Đặng, ông làm gì vậy? Đây là thiền viện - người ta phải dậy trong braham
murhut, vào năm giờ sáng. Tương truyền rằng Đặng nói: 'Tất nhiên tôi bao giờ
cũng dậy sớm, tôi bao giờ cũng dậy trong braham murhut!' Thầy nói: 'Ông nói gì
vậy? Chín giờ rồi; bốn giờ trước mặt trời đã mọc rồi!' Đặng nói: 'Bất kì khi
nào braham trong tôi muốn dậy, thế thì tôi dậy. Đó là braham murhut, khoảnh khắc
của Thượng đế. Khi Thượng đế bên trong tôi muốn dậy, tôi là ai để làm ra qui tắc?
- tôi dậy ngay lập tức, tôi không bao giờ để mất một khoảnh khắc. Bất kì khi
nào Thượng đế bên trong tôi muốn tôi dậy, nhảy ra khỏi giường; bất kì khi nào
ngài muốn tôi ngủ, tôi nhảy vào giường. Tôi là ai, thưa thầy, để tạo ra rối loạn?'
Và thầy nói: 'Ông đúng - ông đã tìm thấy braham murhut đúng.'
Người ta nói về ông ấy rằng ông
ấy sẽ không bao giờ ăn theo qui tắc, vì trong thiền viện Phật giáo, bạn phải
theo qui tắc, mọi thứ được cố định. Điều đó có cái đẹp của riêng nó, và với một
số người, điều đó ấn định việc thường lệ rất phù hợp. Nhưng đừng cố đi theo Đặng;
bạn có thể không phải là một Đặng.
Nhớ, với một số người, gần năm
mươi phần trăm, việc thường lệ giúp ích, vì bất kì khi nào cái gì đó trở thành
thường lệ, bạn không cần lo nghĩ về nó, nó chăm nom cho bản thân nó. Nếu lúc đó
là năm giờ, bạn phải dậy. Bạn không cần quyết định điều đó mọi ngày, vì quyết định
mọi ngày sẽ tạo ra nhiều lo âu và suy nghĩ.
Nếu đó là sáu giờ, bạn phải đi
vào thiền, vậy bạn đi; đó là bẩy giờ, vậy bạn đi ăn sáng. Tại bữa sáng, những
thứ cố định được trao cho mọi ngày, cho nên bạn không cần nghĩ về cái gì sẽ được
cho. Bạn thậm chí không cần ham muốn vì không ích gì - bữa sáng là cố định, nó
bao giờ cũng như vậy. Và theo cách này việc thường lệ tiếp tục. Dần dần, nó trở
thành thứ tựa robot quanh bạn; bạn có thể thiền, bạn có thể trở nên nhận biết;
bạn không cần lo nghĩ về những thứ nhỏ bé quanh bạn. Với năm mươi phần trăm mọi
người, điều này phù hợp hoàn hảo; với năm mươi phần trăm điều này không bao giờ
phù hợp. Ấn định bản thân họ vào việc lệ thường trở thành mối lo nghĩ và lo âu
với họ; họ không được làm ra theo cách đó.
Người ta phải cảm thấy bản thân
mình, người ta phải cảm thấy người ta được làm ra thế nào và không bao giờ theo
bất kì cái gì khác. Thứ nhất cảm thấy bản thân bạn, và chỉ có hai khả năng: hoặc
bạn có thể sống cuộc sống của tự phát, hoặc bạn có thể sống cuộc sống của kỉ luật.
Cả hai đều tốt vì điều cơ bản là trở nên tỉnh táo và nhận biết.
Đặng không bao giờ đi theo bất
kì qui tắc nào - bất kì khi nào ông ấy cảm thấy đói, ông ấy sẽ ăn, cho dù có thể
lúc đó là nửa đêm, bất kì khi nào ông ấy không đói, ông ấy sẽ không ăn, mặc dầu
nhiều ngày sẽ trôi qua. Nó không phải là nhịn ăn vì nhịn ăn phải bị áp đặt. Nó
không phải là nhịn ăn, ông ấy không cảm thấy đói cho nên điều đó là được, ông ấy
sẽ không ăn. Nhiều đêm ông ấy sẽ không ngủ nếu ông ấy không cảm thấy buồn ngủ;
nếu ông ấy cảm thấy buồn ngủ, trong nhiều ngày ông ấy sẽ ngủ.
Đó là lí do tại sao bà em nói:
'Khi ông còn sống, ông chẳng để ý tới luật và lệ; và thậm chí bây giờ ông chết,
ông đang tạo ra phiền nhiễu của riêng ông.'
Bà em cũng là người đàn bà chứng
ngộ, bằng không bà ấy chắc đã than khóc. Bà ấy không than khóc; ngược lại, bà ấy
cho lời khuyên đúng cho người đang chết này - người ngu bao giờ cũng tạo ra phiền
nhiễu. Bây giờ, ngay cả trong chết, bà em là kiểu khác toàn bộ.
Đây đã là cảm giác của tôi: rằng
đàn bà là kiểu người sẽ cần kỉ luật bên ngoài. Trong năm mươi phần trăm mọi người
đó, bốn mươi phần trăm bao giờ cũng sẽ là đàn bà, người sẽ cần kỉ luật. Có lí
do cho điều đó: toàn thể tự nhiên đã làm ra đàn bà theo luật nào đó. Đó là lí
do tại sao hai mươi tám ngày kinh nguyệt tới, thân thể tuân theo thường lệ. Nếu
có cái gì đó sai, chỉ thế thì kỉ luật đó mới bị phá vỡ. Bằng không, nó là tuyệt
đối cố định.
Thân thể đàn bà tuân theo luật
- nó phải vậy vì cô ấy sẽ cho sinh ra đứa trẻ; cô ấy sẽ trở thành người mẹ và đứa
con không thể bị bỏ lại với ai đó đi theo con đường cá nhân. Đàn bà có vô thức
tập thể, không phải vô thức cá nhân. Cô ấy phải vậy, vì một chủ định phải được
đáp ứng qua cô ấy - đứa con sẽ tới trong chín tháng. Và nếu người đàn bà mạnh
khoẻ, mọi thứ sẽ là lệ thường. Nếu bạn có thể làm ra lệ thường, mọi thứ sẽ trở
thành lành mạnh. Cho nên bà em thuộc vào cực đối lập.
Từ chính ban đầu, bạn sẽ cảm thấy
rằng con gái cư xử khác với con trai. Con gái duyên dáng hơn, tròn trĩnh hơn,
vâng lời hơn - không nổi dậy. Con trai từ chính ban đầu là kẻ gây rắc rối, nổi
dậy. Nếu bạn nói: 'Không làm cái này;' thế thì nó nhất định làm cái đó. Con
trai là khác toàn bộ. Ngay cả trong bụng mẹ, người mẹ có thể cảm thấy liệu đứa
con sẽ là con trai hay con gái, vì con trai bắt đầu đá trong bụng mẹ. Bạn có thể
cảm thấy con gái vẫn còn tuyệt đối im lặng và thảnh thơi, nhưng con trai bắt đầu
đá. Ngay cả trong bụng mẹ năng lượng nam tính là khác với năng lượng nữ tính.
Bà này chắc bao giờ cũng bảo
ông ấy: Ông là sai. Nhưng ông ấy là đúng đối với bản thân ông ấy, ngay cả trong
chết của ông ấy. Ông ấy là đúng cho bản thân ông ấy khi ông ấy sống và ông ấy
là đúng cho bản thân ông ấy khi ông ấy chết. Ông ấy vẫn còn là con người thực,
đích thực - thực với bản thân riêng của ông ấy, không đi theo bất kì cái gì, chỉ
đi theo sinh lực riêng của ông ấy dù nó đưa tới đâu. Nhưng bà em cũng là thực
cho bản thân bà ấy - cho dù người anh chết, bà ấy không than khóc. Lời khuyên
cuối cùng có thể được cho, bà ấy đã cho. Bà ấy nói: 'Ông là mối phiền nhiễu
trong đời ông. Ông đã tạo ra rắc rối cho người khác vì ông không bao giờ tuân
theo bất kì luật và lệ nào. Và bây giờ, ông là mối phiền nhiễu cho bản thân
ông.'
Thế rồi bà ấy lấy ngón tay chọc
vào ông anh mình, và ông ấy ngã ra gây tiếng động ầm. Thế rồi họ đi tới nơi hoả
táng.
Cả hai người họ đều biết rằng
không có chết. Người ta kể rằng khi người anh ngã xuống gây tiếng ầm, bà em
quay trở về thiền viện của mình.
Nếu bạn nhận cuộc sống một cách
dễ dàng, nếu bạn tận hưởng cuộc sống, nếu cuộc sống của bạn dần dần trở thành
việc hoàn thành, cùng điều đó sẽ là cái chết của bạn. Chúng ta đang làm gì?
Chúng ta không tận hưởng cuộc sống, chúng ta chỉ chuẩn bị tận hưởng nó - và cuộc
sống là ở đây và bây giờ, không chuẩn bị nào được cần. Tôi thấy mọi người bao
giờ cũng chuẩn bị - họ đang chuẩn bị để sống cuộc sống lớn ở đâu đó trong tương
lai. Họ sẽ sợ chết vì trong tương lai chết đang chờ đợi. Và cuộc sống của bạn
cũng trong tương lai. Bạn đang làm nhà, mua xe, và thế này và thế nọ, tích luỹ
các thứ; chỉ để sẵn sàng sống. Bạn sẽ không bao giờ sẵn sàng, và đến lúc bạn sẵn
sàng, chết sẽ gõ cửa nhà bạn. Đó là nỗi sợ: rằng chết có thể tới trước khi bạn
sẵn sàng. Con người của hiểu biết sống ở đây và bây giờ, mọi khoảnh khắc người
đó sống nó. Với người đó không có chết vì không có cuộc sống tương lai. Người
đó vét cạn khoảnh khắc này, người đó sống nó một cách toàn bộ, người đó tận hưởng
nó, người đó cám ơn Thượng đế về điều đó, người đó biết ơn.
Sợ chết ở đâu nếu tại khoảnh khắc
này bạn sống động? Ở đây tại khoảnh khắc này, bạn sống động - sợ chết ở đâu? Đừng
cố sẵn sàng để chết, cứ sống đi. Và tôi bảo bạn, mọi người, như người đó vậy,
là sẵn sàng để sống chính khoảnh khắc này.
Đừng bỏ lỡ khoảnh khắc này, và
đừng đòi hỏi về chuẩn bị lâu dài. Cách đó bạn sẽ không bao giờ sẵn sàng đâu. Và
tâm trí có hình dạng thói quen: bao giờ cũng nghĩ về ngày mai, ngày mai - nó trở
thành cố định. Đến lúc bạn đã tích luỹ của cải, tâm trí sẽ lại bảo bạn: Ngày
mai, ngày mai. 'Ngày mai' là bệnh của tâm trí.
Cuộc sống mới đi vào trong sự tồn
tại khi bạn sống bây giờ. Cuộc sống mới là cuộc sống 'bây giờ'. Thế thì sợ ở
đâu? Ai lo nghĩ về chết? Thế thì bạn có thể giở trò đùa ở cuối. Và nếu bạn sống,
bạn bắt đầu cảm thấy cuộc sống là gì. Nó được cảm thấy chỉ qua việc sống; không
có cách khác để cảm nó. Nó giống như việc bơi - bạn bơi và bạn học; việc bơi tới
qua việc bơi, cuộc sống được cảm thấy qua việc sống.
Bạn trì hoãn, bạn không cảm thấy
sống; bạn cảm thấy chết khắp xung quanh. Qua trì hoãn bạn sẽ cảm thấy chết, qua
việc sống bạn sẽ cảm thấy sống. Nếu bạn cảm thấy sống, nó là vĩnh hằng. Nó
không có chết cho nó, nó không bao giờ chết; nó tiếp diễn và tiếp diễn mãi, và
từng khoảnh khắc là vĩnh hằng.
Nhớ điều đó sâu nhất có thể được
đi: đừng trì hoãn, đừng đi vào ngày mai - ở đây, bây giờ, là tất cả mọi thứ bạn
cần. Tận hưởng nó, và bạn càng tận hưởng, càng nhiều thứ sẽ được trao cho bạn.
Đó là điều Jesus ngụ ý khi ông ấy nói: 'Gõ và cửa sẽ mở cho ông. Hỏi và nó sẽ
được cho.' Chính khoảnh khắc này cửa có đó. Hỏi, gõ, sống! - đừng trì hoãn.
Đây là toàn thể thông điệp của
mọi người đã trở nên thức tỉnh: Hôm nay là đủ, ngày mai sẽ chăm nom cho bản
thân nó. Và ngày mai không bao giờ tới; nó bao giờ cũng là hôm nay. Nếu bạn biết
cái mẹo của việc sống ở đây và bây giờ, bạn sẽ có khả năng sống trong mọi khoảnh
khắc đang tới. Ngay cả ở khoảnh khắc chết, bạn sẽ có khả năng sống. Đây là điều
ông Đặng này đã làm - ông ấy đã sống khoảnh khắc của chết. Và nếu bạn có thể sống
khoảnh khắc của chết, làm sao bạn có thể chết được? Thế thì bạn đổi chết của bạn
cũng vào trong sống.
Chính cái đối lập đang xảy ra
cho bạn ngay bây giờ: bạn đang đổi sống của bạn thành chết vì trì hoãn. Ngày
mai, bao giờ cũng sẵn sàng, sẵn sàng, sẵn sàng, và khi khoảnh khắc này tới, tâm
trí bạn vẫn sẵn sàng. Bỏ mọi trì hoãn đi, gõ vào mọi khoảnh khắc, và bạn sẽ đẹp
như những đoá hoa loa kèn trên cánh đồng mà Jesus nói tới: Ngay cả Solomon ở đỉnh
vinh quang của ông ấy cũng không đẹp thế.
Bạn đẹp, tại sao bạn làm phí
hoài bản thân bạn? Bạn là Thiêng liêng, tại sao bạn làm phí hoài bản thân bạn?
Bạn là điều Tối thượng, tại sao bạn bị mất hút trong những ngày mai, trong những
chuẩn bị tương lai, trong tâm trí? Tại sao bạn phí hoài sinh lực của bạn trong
sa mạc thời gian? Ở đây và bây giờ đi, và cái 'bây giờ và ở đây' này, trở thành
cánh cửa. Và cửa bao giờ cũng chờ đợi bạn - chỉ gõ. Chỉ việc gõ, nó mở ra.
0 Đánh giá