1001 Bí Mật Tâm Linh (0102) Khôi hài là chìa khoá vĩ đại nhất để biến đổi nhân cách

1001 Bí Mật Tâm Linh (0102) Khôi hài là chìa khoá vĩ đại nhất để biến đổi nhân cách

Price:

Read more



Làm sao bạn xoay xở nó ở đây được? Bạn có cho phép nó tự do vận hành để cho mọi người có thể làm nó từ hệ thống của họ hay bạn phá huỷ nó từ khi còn là nụ và diệt tận gốc những điều đó, cái phô ra hơi chút xu hướng?
Kinh nghiệm khiêm tốn của tôi là ở chỗ mọi người không bao giờ, không bao giờ có thể làm được cho cái gì diễn ra mà không có chính trị - mà không làm cho bản thân họ lên ngày càng cao hơn trong trò chơi quyền lực. Họ là trên tất cả - có lẽ thậm chí cả ở đây - lan toả chất độc của họ ra.
Stilwell, tôi không tin vào kìm nén cái gì, không tin ngay cả kìm nén chính trị độc hại, vì bị kìm nén nó vẫn còn trong hệ thống của bạn - sớm hay muộn nó sẽ tiếp quản bạn. Và nó càng bị kìm nén lâu, nó càng trở nên nguy hiểm hơn, bởi vì nó càng đi sâu hơn vào trong vô thức của bạn, nó càng đi sâu hơn vào trong chính cội nguồn của bản thể bạn. Và nếu bạn bị đầu độc ở chính cội nguồn của bạn, ở chính trung tâm, thế thì sự việc trở thành thực sự khó để nhổ bật gốc rễ của nó.
Cách tiếp cận của tôi về mọi thứ là đem nó lên bề mặt. Cho nên tôi chưa bao giờ phá huỷ cái gì từ nụ, tôi giúp cho nó trở thành hoa. Và sau việc nở hoa, hoa bắt đầu héo đi theo cách riêng của nó. Đó là cách tự nhiên.
Cho nên trong công xã của tôi, không cái gì bị ngăn cản. Tham vọng được phép, được chấp nhận, như một phần của con người - dốt nát của họ, vô nhận biết của họ. Nhưng tôi làm cho người của tôi nhận biết rằng đây là trò chơi, cho nên chơi chúng nhưng chơi một cách có ý thức, trở nên ngày một tỉnh táo hơn, và đừng bao giờ để chúng trở thành nghiêm chỉnh. Nếu chúng không trở nên nghiêm chỉnh, không cần sợ chúng. Vấn đề là, khi trò chơi trở thành nghiêm chỉnh, thế thì bạn quên mất hoàn toàn rằng nó là trò chơi.
Đó là chỗ các chính khách bị lạc: ông ta nghĩ ông ta đang làm cái gì đó rất nghiêm chỉnh. Ông ta đang làm cái gì đó rất xuẩn ngốc, nhưng ông ta nghĩ ông ta đang làm cái gì đó rất nghiêm chỉnh. Mọi thứ được cần là làm cho ông ta nhận biết rằng đây là trò chơi; nếu bạn muốn chơi nó, thì chơi đi, nhưng đừng trở nên nghiêm chỉnh thế về nó. Giữ một chút ít khôi hài đi. Cảm giác khôi hài là một trong những chìa khoá vĩ đại nhất để biến đổi nhân cách con người.
Vâng, bạn đúng - ở đây nữa! - bởi vì những người này tới từ thế giới và họ đem đủ mọi loại tiêm nhiễm từ thế giới. Họ không tới đây tươi tắn, họ đã bị ước định rồi. Tham vọng đã được đặt vào trong họ. Bố mẹ họ, xã hội, nhà thờ, trường phổ thông, cao đẳng, đại học - mọi nơi họ đều bị đầu độc, họ đem mọi chất độc đó tới đây. Bạn không thể dập tắt nó từ trong nụ được; bằng không họ sẽ trở thành chia chẻ và đạo đức giả. Thế thì trên bề mặt họ sẽ biểu lộ nhún nhường, khiêm tốn, và sâu bên dưới họ sẽ nghĩ, “Chẳng có ai khiêm tốn hơn ta” - và chính trị đã bước vào. Sâu bên dưới họ sẽ nghĩ, “Ta là người vô ngã vĩ đại nhất trên thế giới” - nhưng là người vĩ đại nhất. Bây giờ một loại tham vọng mới đã bước vào. Nó là cùng tham vọng đó thôi, bây giờ chiều hướng là mới. Và nó còn tinh vi hơn và tất nhiên, nguy hiểm hơn nữa. Và bởi vì nó là 'ngoan đạo' bây giờ, nó là nhân danh tôn giáo. Cho nên ngay cả chất độc cũng không còn có vẻ là độc nữa, nó được dán nhãn nước cam lồ. Nó là chất độc tôn giáo, chất độc đạo đức giả.
Khó gạt bỏ chất độc đạo đức giả này hơn, cho nên tôi không kìm nén cái gì và tôi không giúp bất kì loại kìm nén nào. Tôi giúp mọi người đem bất kì cái gì họ có trong họ lên bề mặt. Tôi giúp họ nhận biết về nó, quan sát nó, thấy cái ngu xuẩn của nó, thấy cái xuẩn ngốc của nó - không phải bởi vì tôi nói cái gì đó và bạn chỉ tin, bạn sẽ kìm nén. Tôi giúp bạn - chức năng của tôi ở đây là giúp bạn trở nên nhận biết về điều riêng của bạn. Ngày bạn thấy ra cái ngu xuẩn của nó, nó sẽ mất đi theo cách riêng của nó.
Cho nên tôi đã tạo ra đủ mọi loại trò chơi ở đây. Vâng, có cấp bậc nữa, cho nên những người muốn chơi, họ có thể chơi trò chơi cấp bậc. Nhưng sớm hay muộn - bởi vì toàn thể nỗ lực này là để làm cho họ có ý thức - họ trở nên nhận biết rằng đây là trò chơi. Và khoảnh khắc họ thấy nó là trò chơi, họ ở ngoài nó.


Thấy cái gì đó như trò chơi làm cho bạn cười nó - tiếng cười thật lòng vào cái ta riêng của bạn. Và khi một người có thể cười vào cái ngu xuẩn riêng của mình, người đó trở thành trí huệ. Tiếng cười phải thoát ra từ nhận biết.
Người tham vọng cũng cười chứ. Mới hôm nọ tôi đọc thấy rằng khi Jimmy Carter lên nắm quyền ông ấy đã cười to tới mức bạn có thể đếm được cả răng của ông ấy. Và một số người đã đếm - mười một cái răng phô ra. Bây giờ chỉ bẩy cái được phô ra. Bây giờ nụ cười đang biến mất vì danh giá của ông ấy tụt xuống mọi ngày: mong đợi của mọi người không được đáp ứng, điều ông ấy đã hứa ông ấy không thể chuyển giao. Chỉ có bẩy! Chẳng mấy chốc bạn sẽ thấy năm, ba, hai. Đến lúc ông ấy đi, nụ cười sẽ biến mất hoàn toàn. Bạn sẽ không thấy một cái răng nào. Đây không phải là tiếng cười thực. Ngay cả tiếng cười này cũng là chính trị, được quản lí, được thực hành, được trau dồi.
Có một loại tiếng cười khác tới với bạn khi bạn thấy mọi loại ngu xuẩn mà bạn đã từng ở trong đó - và nghiêm chỉnh làm sao - khi bạn thấy toàn thể cái lố bịch của hình mẫu sống của bạn, toàn thể động thái của bạn và cái ngu xuẩn của nó thay đổi. Nhưng không phải bởi vì tôi nói hay Phật nói hay Thầy Lã Tổ nói... Đó không phải là vấn đề về niềm tin, đó không phải là vấn đề về tri thức của ai đó khác và bạn vay mượn nó - tri thức vay mượn chưa bao giờ giúp ích. Nó phải nảy sinh trong bạn.
Nỗ lực của tôi là làm cho bạn nhận biết về mọi điều ẩn kín trong bạn. Mọi điều bạn đã làm một cách vô ý thức đều phải được làm một cách có ý thức, có vậy thôi. Và thỉnh thoảng phép màu xảy ra.
Một lần một giáo sư tới gặp tôi. Vấn đề của ông ấy... và nó thực sự là vấn đề, vì là một giáo sư và có vấn đề như thế mới thực sự là khó. Vấn đề của ông ấy là ở chỗ ông ấy đi như đàn bà. Cho nên bất kì khi nào ông ấy đi qua, sinh viên sẽ tới và cười và khúc khích và ông ấy cảm thấy thực sự khó chịu - phải làm gì về điều đó? Và ông ấy đã từng đi tới các bác sĩ và nhà phân tâm và họ chẳng thể giúp được gì. Họ nói, “Chúng tôi có thể làm gì được?” Từ chính thời thơ ấu ông ấy đã đi theo cách đó rồi. Và ông ấy đã cố không bước đi như thế, và ông ấy càng cố, ông ấy càng thất bại.
Có một luật nào đó - các nhà thôi miên gọi nó là luật hiệu quả ngược: bạn cố gắng vất vả để làm cái gì đó và chính cái đối lập xảy ra.
Cho nên ông ấy đã cố gắng vất vả. Toàn thể nỗ lực của ông ấy, toàn thể tâm trí ông ấy hướng tới không bước đi như đàn bà, nhưng ông ấy lại bước đi như đàn bà ngày một nhiều hơn. Tôi bảo ông ấy, “Làm một điều thôi - vì chính phép màu là thầy bước đi như đàn bà, nó thực sự là phép màu.”
Ông ấy nói, “Thầy nói gì?”
Tôi nói, “Đó là phép màu! Đàn bà không thể bước đi được theo cách đó bởi vì cơ bắp khác nhau. Bởi vì có dạ con, cô ấy bước đi theo cách nào đó; không đàn ông nào có thể bước đi giống điều đó. Thầy là duy nhất!”
Ông ấy nói, “Thầy nói gì vậy? Và mọi người cười tôi.”
Tôi nói, “Thầy mới thực là duy nhất. Thầy đã làm cái gì đó kì diệu. Nó là phép thần. Thầy quên tất cả về nó đi. Gợi ý của tôi là ở chỗ thầy bắt đầu bước đi một cách có ý thức giống như đàn bà, làm cho điều đó thành vấn đề phải bước đi giống như đàn bà.”
Ông ấy nói, “Thầy gợi ý cái gì vậy? Tôi đã cố cả đời để không bước đi như đàn bà, thế mà tôi vẫn bước đi như đàn bà. Và nếu tôi bắt đầu bước đi như đàn bà, chuyện gì sẽ xảy ra?”
Tôi nói, “Thì thầy cứ thử trước tôi mà xem.” Và ít nhất hai mươi, ba mươi người đang ngồi đó.
Ông ấy nói, “Thử ở đây sao?”
Tôi nói “Ở đây. Thầy thử đi.”
Ông ấy thử và ông ấy không làm được! Ông ấy không thể bước được... ông ấy không thể bước như đàn bà được. Và ông ấy có vẻ rất ngạc nhiên. Ông ấy nói, “Cái gì đã xảy ra thế nhỉ?”
Tôi nói, “Thầy phải hiểu luật hiệu quả ngược. Bây giờ đi tới đại học, bất kì chỗ nào, và thử một cách có ý thức bước đi như đàn bà đi - bởi vì rất khó bước đi như đàn bà trừ phi thầy là đàn bà.”
Và kể từ đó ông ấy đã không bước đi như đàn bà nữa. Ông ấy trở nên có ý thức về điều đó. Nó là cơ chế vô ý thức. Vô ý thức là căn nguyên của nó. Chỉ trở nên có ý thức, và nó biến mất.
Vấn đề của con người được bắt rễ trong vô thức. Và bạn vẫn tiếp tục làm gì? Bạn liên tục kìm nén những vấn đề đó trong vô thức. Bạn sẽ kìm nén chúng ở chỗ nào khác được? Không có chỗ nào khác để kìm nén chúng. Bất kì khi nào bạn kìm nén cái gì đó, bạn kìm nén nó vào trong vô thức; đó là cách vô thức được tạo ra.
Tôi không có vô thức vì tôi chưa bao giờ kìm nén bất kì cái gì. Vô thức được tạo ra bởi kìm nén. Đứa trẻ không có vô thức - dần dần nó sẽ có. Và người già có nhiều vô thức hơn ý thức, vì người đó đã từng kìm nén cả đời mình. Vô thức vận hành như tầng ngầm: bất kì cái gì vô dụng, bạn ném vào trong tầng ngầm, nó tích luỹ ở đó - nó trở thành đồ đồng nát! Đó là điều vô thức của bạn là gì. Và từ vô thức, mọi thứ nảy sinh và chiếm quyền sở hữu bạn.
Mọi ma chiếm quyền sở hữu bạn đều tới từ vô thức chứ không tới từ nghĩa địa. Vô thức của bạn là nghĩa địa nơi ma được sinh ra. Và bất kì khi nào chúng có thể tìm ra một cơ hội, một dịp để hù dọa và sở hữu bạn, chúng sẽ sở hữu bạn - và chúng sở hữu với sự trả thù, với báo thù. Bây giờ, kìm nén nó, là giúp cho vô thức nhiều hơn. Đó là luật hiệu quả ngược. Vô thức của bạn sẽ trở thành ngày một mạnh hơn. Bạn đang nuôi nó và dưỡng nó.
Toàn thể cách tiếp cận của tôi là ở chỗ ý thức là giải thoát, nhận biết là giải pháp. Chỉ trở nên ý thức hơn về bất kì cái gì bạn đang làm.
Có lần chuyện xảy ra...
Một kẻ trộm tới một thầy lớn, Na-gar-ju-na. Anh ta tới vì lí do nào đó. Nagarjuna thường sống trần - một trong những nhà huyền môn Ấn Độ vĩ đại và là một trong những nhà giả kim thuật vĩ đại nhất. Ông ấy chắc đã là người đúng để bình luận về Bí mật của Hoa Vàng. C.G. Jung không phải là người đúng để bình luận về nó.
Ông ấy tới một kinh đô lớn. Hoàng hậu là tín đồ của Nagarjuna. Bà ta tới với bát ăn xin bằng vàng và nói với Nagarjuna, “Thầy đưa bát ăn xin bằng gỗ của thầy cho tôi. Tôi sẽ giữ nó như kho báu. Và tôi đã mang bát ăn xin bằng vàng này cho thầy.”
Bà ấy sợ rằng có thể Nagarjuna sẽ nói, “Ta không chạm tới vàng, ta là người khổ hạnh.”
Nhưng Nagarjuna là người chứng ngộ. Ông ấy nói, “Được.” Thế là ông ấy lấy bát vàng có nạm kim cương giá trị.
Một kẻ trộm thấy Nagarjuna đi với bát vàng, trần trụi, và mọi kim cương đó chói sáng trong ánh mặt trời. Anh ta nói, “Chà! Người này có thể có cái bát này được bao lâu? Ai đó sẽ lấy nó khỏi người này thôi. Sao không là mình? Người trần trụi này không thể giữ nó lâu được. Ông ta đã có nó từ đâu vậy?”
Thế là kẻ trộm theo sau Nagarjuna. Nagarjuna ở bên ngoài kinh đô trong ngôi đền cổ mục nát nơi không có cửa ra vào, thậm chí không có cửa sổ - chẳng có gì - chỉ có tường sắp đổ, chỉ một chỗ trú ngụ nhỏ. Chút ít mái vẫn còn chắc. Kẻ trộm nói, “Làm sao mà ông ta bảo vệ được thứ có giá trị của ông ta? Trong đêm ít nhất ông ta phải đi ngủ chứ.”
Thế là tên trộm đợi bên ngoài bên cạnh bức tường gần cửa sổ. Nagarjuna muốn ngủ chút ít buổi chiều - đó là thói quen của ông ấy. Thấy kẻ trộm theo sau mình, ông ấy biết hoàn toàn rõ tại sao anh ta đã theo. Anh ta không theo Nagarjuna, anh ta theo chiếc bát vàng - cho nên sao buộc anh ta phải đợi ở đó? Đằng nào thì anh cũng sẽ lấy nó. “Khi mình rơi vào giấc ngủ,” Nagarjuna nghĩ, “anh ta sẽ lấy nó, cho nên sao buộc anh ta phải đợi một cách không cần thiết?” Ông ấy ném chiếc bát ra ngoài cửa sổ.
Kẻ trộm không thể nào tin được vào điều xảy ra. Nhưng người này có vẻ thực sự có sức lôi cuốn - trần trụi, đẹp thế, trông thiêng liêng thế, với thứ quí giá thế cùng ông ta, và ông ta đã ném nó ra! Bây giờ kẻ trộm này không thể đi được: anh ta bị hấp dẫn thế bởi người này, bị say mê thế, gần như bị thôi miên. Anh ta nhìn vào qua cửa sổ và nói, “Thưa ngài, tôi có thể vào và nói chuyện chút ít với ngài được không?”
Nagarjuna nói, “Đó là lí do tại sao ta đã ném bát ra ngoài - để cho anh có thể vào được! Anh chắc sẽ vào khi ta đã đi vào giấc ngủ nhưng điều đó sẽ là vô nghĩa. Vào đi!”
Kẻ trộm bước vào và anh ta nói, “Nhìn ông, thấy rằng ông có thể ném thứ quí giá thế đi một cách dễ dàng thế - và tôi biết tại sao ông đã ném nó, ông đã ném nó đi vì tôi - một ham muốn lớn đã nảy sinh trong tôi: Sẽ có một lúc, bất cứ lúc nào, khi nào tôi cũng sẽ được tách rời thế, xa cách thế, tự do thế với của cải như ông vậy?”
Nagarjuna nói, “Lúc đó đã tới rồi. Ngẫu nhiên anh đã bị bắt. Ta sẽ cho anh bí mật về cách trở nên siêu việt với thế giới, cách đi ra ngoài, cách không sở hữu.”
Người này nói, “Nhưng để tôi trước hết nói cho ông rằng tôi là kẻ trộm. Và tôi đã tới nhiều thánh nhân trước đây, nhưng tất cả họ đều nói - bởi vì tôi là kẻ trộm nổi tiếng - tất cả họ đều nói, ‘Đầu tiên anh phải chấm dứt ăn trộm, chỉ thế thì anh mới có thể thiền.’ Cho nên để tôi nói cho ông trước. Ông có thể không biết.”
Nagarjuna nói, “Thế thì điều đó đơn giản chỉ ra rằng anh chưa bao giờ gặp được thánh nhân nào mãi cho tới giờ. Họ phải đã từng là cựu kẻ trộm, bằng không ai quan tâm anh là ai? Và tại sao phải ra điều kiện rằng trước hết anh phải dừng ăn trộm? Ta sẽ cho anh cách thiền - nó rất đơn giản. Anh cứ đi ăn trộm đi, chỉ làm một điều này thôi: làm nó một cách có ý thức vào, làm nó với nhận biết đầy đủ. Khi anh đi ăn trộm, đi với nhận biết đầy đủ, tỉnh táo với điều anh làm, và sau mười lăm ngày anh báo cáo lại cho ta.”
Nhưng đến ngày thứ bẩy, kẻ trộm quay lại và anh ta nói, “Ông lừa tôi. Trong bẩy ngày liên tục tôi đã không thể nào ăn trộm được. Và không phải là tôi bị ngăn cản; tôi tới các chỗ có kho báu để sẵn, nhưng tôi không thể làm được điều đó. Nếu tôi trở nên nhận biết, tôi bắt đầu cười vào cái ngu xuẩn của tôi. Tôi đang làm gì thế này - ăn trộm những thứ mà sẽ bị lấy đi khỏi tôi sao? Sớm hay muộn tôi sẽ phải chết. Toàn thể vấn đề có vẻ trẻ con thế. Nếu tôi trở nên nhận biết, tôi không thể ăn trộm được; nếu tôi ăn trộm, tôi mất nhận biết của tôi. Cả hai không thể đi cùng nhau.”
Nagarjuna nói, “Thế thì anh quyết định đi. Bất kì cái nào anh chọn, anh có thể chọn. Anh có thể bỏ nhận biết và ăn trộm, hay nếu anh muốn có nhận biết, thế thì bỏ ăn trộm.”
Và người này nói, “Tôi đã nếm nhận biết rồi. Không thể bỏ được nó. Tôi sẽ bỏ ăn trộm vì nhận biết là có giá trị hơn nhiều, có ý nghĩa hơn nhiều. Tôi chỉ mới nếm trải chút ít của nó, nhưng điều đó cho niềm vui thế. Và tôi đã từng ăn trộm cả đời và tôi đã tích luỹ nhiều thứ quí giá trong nhà tôi, nhưng chúng chưa bao giờ cho tôi niềm vui nào. Chúng chỉ cho tôi ngày càng nhiều sợ.”
Nhận biết là chìa khoá bí mật duy nhất: nó biến đổi. Không thành vấn đề bệnh của bạn là gì, nhận biết là thuốc duy nhất: nó chữa cho mọi bệnh. Nếu bạn có tâm trí chính trị - và mọi người đều có... Theo một cách nào đó, mọi người đều cố là cao hơn người khác, mọi người đều cố có quyền thế hơn người khác. Ngay cả trong các mối quan hệ, chính trị vẫn tiếp tục. Chồng cố có quyền hơn vợ, vợ cố có quyền hơn chồng, do đó mới có xung đột thường xuyên, thậm chí giữa bố mẹ và con cái. Mọi nơi đều có xung đột. Nó toàn là chính trị, các bộ mặt khác nhau của chính trị.
Cho nên khi bạn tới tôi, tôi không thể mong đợi bạn tới mà không có chính trị - điều đó là không thể được. Nếu bạn không có chính trị, bạn sẽ không cần tới; dù bạn ở bất kì chỗ nào, Thượng đế sẽ tới với bạn. Khi bạn tới đây, tôi chấp nhận mọi nhược điểm con người của bạn. Tôi không có kết án. Tôi không bảo bạn kìm nén; tôi không muốn làm cho bạn cảm thấy mặc cảm về bất kì cái gì. Nếu bạn muốn chơi trò chơi chính trị, bạn được phép chơi nó, chỉ với một điều kiện: trở nên ngày một tỉnh táo hơn trong khi chơi nó, có cảm giác khôi hài, và thế thì tất cả đều tốt. Sớm hay muộn nó sẽ tàn phai đi theo cách riêng của nó.
Và đấy cũng là trường hợp cho tính dục, đấy cũng là trường hợp cho sở hữu - đấy cũng là trường hợp cho mọi thứ mà con người khổ vì chúng.

0 Đánh giá

Ads Belove Post