Thiền Osho Podcast - Cuộc sống thực sự chỉ bắt đầu với việc sinh ra lần thứ hai

Thiền Osho Podcast - Cuộc sống thực sự chỉ bắt đầu với việc sinh ra lần thứ hai

Price:

Read more



Cuộc sống thực sự chỉ bắt đầu với việc sinh ra lần thứ hai. Ra đời lần đầu chỉ cho bạn cuộc sống vật lý, cuộc sống của cơ thể. Ra đời lần thứ hai cho bạn sự sinh nở tinh thần, thế thì bạn sinh ra như là linh hồn. Và khi cơ thể và linh hồn cùng sinh ra thì âm nhạc tuyệt vời được tạo ra từ cuộc gặp mặt giữa chúng. Một cái gì đó của bên kia ngay lập tức xuất hiện. Giống như đàn ông và đàn bà gặp nhau trong tình yêu sâu sắc và có vui sướng cực đỉnh, chính xác như vậy, nhưng triệu lần nhiều hơn khi cơ thể và linh hồn gặp mặt, cũng có vui sướng cực đỉnh, nhưng nó là vô hạn, là không cùng.
Không ai có thể cho bạn sự tái sinh này ngoại trừ chính bạn. Sự giúp đỡ có thể được trao, sự hỗ trợ có thể cố trao, môi trường hỗ trợ có thể được trao, nhưng vẫn còn điều trọng tâm phải được thực hiện bởi bạn. Nó chỉ có thể được thực hiện bởi bạn, nó không thể được thực hiện bởi ai đó khác thay mặt bạn.
Bậc thầy làm việc giống như bà mụ. Đó là điều mà Socrates từng nói với những môn đệ của mình: tôi là bà đỡ. Bà đỡ có thể có ích, có thể làm cho điều đó trở nên dễ dàng hơn, nhưng sinh nở vẫn phải được trao bởi bạn. Nó phải xuất hiện từ chính sâu thẳm bản thể bạn. Và cấu trúc phải thay đổi từ không nhận biết thành nhận biết. Socrates đã nói: cuộc đời không truy xét thì không đáng sống. Từ “không truy xét” đó không được dịch đúng từ nguyên bản, và vì từ này - chỉ một từ dịch sai - toàn bộ thế giới của triết lý phương Tây đã bị sai hướng.
Đôi khi những điều nhỏ nhặt cũng có thể ảnh hưởng trong nhiều thế kỷ. Thực sự, không phải cuộc sống không truy xét là không đáng sống, mà cuộc sống không nhận biết là không đáng sống. Nếu bạn nghĩ về cuộc sống không truy xét thì bạn bắt đầu phân tích nó và thay vì trở nên nhận biết, bạn đi vào phân tích. Chính vì vậy mà toàn bộ triết học phương Tây đi vào phân tích và trở thành logic - thay đổi nhanh: phân tích, phân tích và chưa bao giờ tới bất kỳ đâu.
Triết học phương Đông đã đi theo hướng đúng; đó là từ không nhận biết tới nhận biết. Cuộc đời mà sống một cách không nhận biết là không đáng sống, điều đó là đúng, bởi vì bạn không sống mà bạn chỉ giả vờ sống.
Từ “pramad” là vô cùng ý nghĩa. Giữ nó như là chìa khóa và biến đổi mỗi hành động của cuộc đời bạn từ không nhận biết thành nhận biết. Tái tạo lại chính bạn nhiều nhất có thể từ bóng đêm vô thức trở nên thức tỉnh hơn.
Tất cả điều đó chính là sannyas. Không còn gì khác phải được thay đổi: chỉ là một cái gì đó của thế giới bên trong, của sự tiếp cận bên trong, của ánh sáng bên trong. Toàn bộ thế gian vẫn giữ nguyên như vậy. Tôi không thuyết giảng sự từ bỏ, rằng bạn phải bỏ cái này, cái kia. Bạn sống cùng một cuộc đời, bạn sống trong cùng một cuộc đời, bạn sống trong cùng một thế giới, nhưng nếu bạn mang nhận biết vào những hành động của bạn thì thế giới của bạn được thay đổi. Nó không còn là thế giới cũ nữa, mặc dù nó là tương tự. Còn điều gì để nói với tôi nữa không?
Một sannyasin mới nói: Rất sâu trong trái tim, tôi cảm nhận tình yêu tuyệt vời và lòng khát khao những đứa trẻ, tôi đã không có khả năng giữ mối quan hệ với một người thêm một thời gian nào nữa.
Và bạn muốn giữ mối quan hệ với một người ư? Ước mong còn không?
Tôi nghĩ bạn không nên ép buộc ước mong lên chính bạn. Tiếp tục con đường bạn đã đi, với một chút nhận biết hơn, thế là đủ. Nếu bạn ép chính mình vào mối quan hệ nào đó, bạn sẽ cảm thấy rất khó thở, như bị bỏ tù. Bạn không phải là dạng người có thể dễ dàng sống trong một mối quan hệ.
Có những phong cách khác nhau và con người phải lắng nghe phong cách của chính mình. Tất nhiên phong cách đối nghịch luôn có sự thu hút. Có những vẻ đẹp nào đó khi bạn liên tục hướng tới mối quan hệ mới. Có chiêm nghiệm tuyệt diệu và phiêu lưu thử thách, mỗi lần tuần trăng mật mới bắt đầu thì bạn lại tới những cực đỉnh. Nhưng lại thất vọng bởi mỗi khi mối quan hệ kết thúc thì lại có thất vọng, đau khổ, phiền muộn. Mọi thứ lại bị tan vỡ và bạn lại phải xem lại chính mình. Cho nên, chỉ có niềm vui khi bạn bắt đầu mối quan hệ mới và đau khổ lại xuất hiện khi nó kết thúc.
Nếu bạn sống trong một mối quan hệ thì niềm vui là của sự thân mật, của việc được an toàn hơn. Nhưng bạn sẽ không nhận ra sự chiêm nghiệm, bạn sẽ không tìm ra thử thách. Bạn sẽ tìm ra sự gần gũi, sự thân mật, và có vẻ đẹp nhất định trong sự thân mật nào đó, bởi vì có vài thứ phát triển chỉ trong sự thân mật nào đó, bởi vì có vài thứ phát triển chỉ trong sự thân mật để phát triển trong sự thân mật. Bạn đến gần hơn và mối quan hệ bắt đầu có hướng mới. Nó không quá tình dục, tình dục dần dần phai nhạt mà nó trở nên nhiều yêu mến hơn, nhiều tính bạn bè hơn. Nó có phẩm chất hoàn toàn khác và rất mãn nguyện. Nhưng thế thì bạn sẽ lại lỡ tuần trăng mật và bạn có thể cảm thấy chán nản.
Nếu bạn liên tục thay đổi các mối quan hệ của mình, bạn sẽ cảm thấy mệt mỏi nhưng không bao giờ chán; và nếu bạn sống trong một mối quan hệ, bạn sẽ không cảm thấy. Cho nên cả hai phong cách sống đều có những niềm vui và những nỗi đau khổ của nó. Một cách tự nhiên, khi con người cảm thấy mệt mỏi, họ bắt đầu nghĩ về dạng quan hệ khác, và khi con người cảm thấy chán nản, họ bắt đầu nghĩ về mối quan hệ khác. Đó là xu hướng tự nhiên khi cho rằng phía đối nghịch có thể tốt hơn nhiều, bởi vì bạn không biết phía đối nghịch. Đúng hơn là, quyết định theo hướng này thì con người nên quan sát chính phong cách của mình, con người nên thư giãn với phong cách của chính mình.
Như tôi có thể nhìn thấy bạn, ít nhất trong khoảng thời gian này, đừng quyết định, chỉ liên tục hoạt động. Có thể xuất hiện sự việc là vào một ngày, bạn có thể tìm ra một người nào đó mà với họ cả hai vấn đề đều có thể xuất hiện đồng thời, thế thì bạn sẽ có khả năng bình ổn, một người nào đó có cuộc sống vẫn giữ nguyên liên lạc thử thách, thế thì cách sống của bạn không bị mất đi; và với một người nào đó, bạn có thể sống cùng và với người đó tình thân mật phát triển. Nhưng bạn không thể quyết định về điều đó ngay lập tức, bạn phải chờ, bạn phải học cách kiên nhẫn. Nó có thể xuất hiện vào một ngày nào đó, nhưng nó phải xuất hiện, không phải ép buộc để nó xuất hiện. Nếu bạn ép buộc, bạn sẽ còn đau khổ hơn bình thường. Đơn giản là, sẽ thay đổi từ đau khổ này tới đau khổ khác, và đau khổ khác sẽ còn tồi tệ hơn, bởi vì nó sẽ không phù hợp với phong cách sống của bạn.
Cho đến bây giờ mọi xã hội đã quyết định ủng hộ một phong cách, cho nên mọi xã hội đều đau khổ, bởi vì mọi người không thuộc cùng một phong cách sống... và năm mươi phần trăm không thuộc về một phong cách. Năm mươi phần trăm có một vợ [một chồng] và năm mươi phần trăm đa thê. Sự cân bằng đó luôn xuất hiện ở mọi nơi, ở mọi vấn đề: năm mươi phần trăm theo cách này, năm mươi phần trăm theo điều ngược lại.
Cho nên nếu xã hội là một vợ [một chồng] - ví dụ ở phương Đông, ở Ấn Độ, hoặc nó cũng đã từng xảy ra trong quá khứ ở phương Tây - nếu xã hội tuân theo chế độ một vợ [một chồng] một cách nghiêm khắc thì chế độ chống lại-một vợ [một chồng] sẽ chịu đựng sự lên án một cách dữ dội. Đó là sức nặng của ngọn núi đè lên trái tim con người. Phong cách sống không-một vợ [một chồng] là phong cách sống đầy thách thức, là phong cách sống của những người khám phá, không chỉ là tình dục mà họ sẽ khám phá bằng mọi cách. Cho nên xã hội giữ nguyên chế độ một vợ [một chồng] trở thành không-khám phá, không sáng tạo, bởi vì người sáng tạo bị đè nén, không được trao cho cơ hội để phát triển.
Người một vợ [một chồng] là người không sáng tạo. Người đó muốn an toàn, yên ổn, người đó muốn sống cuộc  sống thoải mái dễ chịu. Người đó không lang thang, người đó không phải là dân gipxi. Họ không phải là dân lang thang theo mọi cách; không chỉ về mặt vật chất mà còn về mặt tinh thần, tâm lý. Họ thà theo cách cũ và quen biết hơn là theo cách mới. Họ không quan tâm đến cái mới, bởi vì cái mới luôn mang đến sự phức tạp, khó khăn mà khi đó bạn lại phải bình ổn trở lại, bạn phải thay đổi chính bạn theo cái mới. Mọi cái mới đều thay đổi và bạn phải xáo trộn cuộc sống của bạn. Cho nên những xã hội một vợ [một chồng] trở nên không khoa học, mê tín dị đoan, đần độn, tê liệt.
Xã hội không-một vợ [một chồng] trở nên rất thử thách, sống động, tuôn chảy, nhưng rất căng thẳng, rất mệt mỏi. Nó mang khoa học vào tồn tại, nó khám phá những con đường mới, bởi vì toàn bộ tinh thần như vậy là của người lang thang. Cái mới được yêu thích, còn cái cũ bởi vì nó là cũ nên bị ghét. Mọi người sẵn sàng bỏ rơi nó nhanh nhất, bất ngờ nhất có thể.
Nhưng xã hội đó sẽ mất sự điềm đạm, yên tĩnh, thoải mái, ấm cúng, sự an toàn của ngôi nhà. Nó sẽ vẫn giữ nguyên là cuộc sống - cắm trại nghĩa là ngày này bạn ở đây, ngày khác bạn ở nơi nào đó khác. Tất nhiên có niềm vui của cái mới, những địa phận mới, sự khám phá mới, nhưng cũng còn có rắc rối xảy ra bởi bạn không bao giờ bình ổn, bạn chưa bao giờ ở nhà dù ở bất kỳ nơi đâu.
Quan điểm của tôi về cộng đồng mới là, chúng ta sẽ cho phép, nên cho phép tất cả mọi dạng người trong cùng một xã hội. Mọi phong cách phải được trao tự do để họ là chính họ, sao cho những người muốn giữ nguyên trong mối quan hệ thân mật, sâu sắc thì họ cũng có thể; những người yêu thích những hương vị cũ thì họ cũng có thể. Họ không nên bị lên án; họ cũng không nên được tôn thờ. Và những người muốn thay đổi toàn bộ phong cách sống của họ - mối quan hệ của họ, tình yêu của họ, tình bạn bè của họ, nơi chốn của họ, công việc của họ - hàng ngày, tình cờ, thì cũng phải được phép. Cả hai điều đó đều tốt.
Thế thì xã hội sẽ cân bằng hơn. Nó sẽ không là nó sẽ đơn giản là duy nhất toàn bộ, duy nhất quả đất. Nhưng điều này đã chưa xuất hiện. Nếu chúng ta tôn trọng người này thì chúng ta lại lên án người khác; chúng ta không thể tôn trọng cả hai phía đối nghịch.
Lời khuyên của tôi cho bạn là bạn tham gia vài nhóm và giữ nguyên như bạn vậy, không cần vội vã thay đổi. Bạn sẽ nhanh chóng có khả năng tìm ra một người nào đó mà với họ, phong cách sống của bạn, lòng khát khao có mối quan hệ thân mật, sẽ được mãn nguyện. Nhưng vì điều đó mà bạn phải chờ đợi. Nếu bạn vội vã và quyết định, bạn sẽ cảm thấy nghẹt thở.
Thà mệt mỏi còn hơn là buồn chán. Người mệt mỏi còn có hy vọng nào đó; người buồn chán thì không có hy vọng. Hãy chờ đợi!
Arpan là người được dâng cho Thượng đế. Và chúng ta chỉ có chính chúng ta để dâng lên; dâng bất kỳ điều gì khác đều không được.
Một người sẵn sàng dâng mọi thứ ngoại trừ chính mình; và đó là thứ duy nhất mà chúng ta thực sự có. Chúng ta xuất hiện với bàn tay trống rỗng và chúng ta ra đi cũng với bàn tay trống rỗng, cho nên chúng ta có thể dâng lên Thượng đế cái gì? Chúng ta có thể dâng sự trống rỗng của chúng ta, bàn tay rỗng của chúng ta, đó là sự dâng hiến duy nhất. Nhưng trong chính sự dâng hiến đó, bản ngã biến mất; và thời điểm mà bản ngã biến mất thì Thượng đế xuất hiện. Thượng đế xuất hiện chỉ khi bạn biết ngài, nhưng bạn sẽ biết ngài chỉ khi bạn không còn đó. Nếu bạn quá hiện diện thì chính sự hiện diện của bạn là rào cản; nếu bạn tràn đầy chính bạn, thế thì không có không gian để Thượng đế vào bạn.
Bằng việc dâng hiến, tôi ngụ ý rằng bạn đơn giản là buông bỏ chính mình và trong thời điểm đó, khi bạn chỉ là sự dâng hiến, buông bỏ thì tĩnh lặng sâu sắc hạ xuống. Theo sau sự tĩnh lặng đó là Thượng đế, Người trải nghiệm về cuộc gặp mặt tuyệt đỉnh với tồn tại.
Cho nên đây là công việc của bạn: không ngừng dâng hiến và biến mất. Đó là cách duy nhất để đạt được bản thể thực. Sự chọn lựa không phải là nên hoặc không nên là; đó là cách duy nhất nên là.

0 Đánh giá

Ads Belove Post