SỐNG THIỀN - Tại sao khó giao tiếp với nhau? Vì thiếu chiếc cầu Tình yêu

SỐNG THIỀN - Tại sao khó giao tiếp với nhau? Vì thiếu chiếc cầu Tình yêu

Price:

Read more



Trao đổi không chỉ khó, nó là không thể được. Thực sự là phép màu nếu thỉnh thoảng nó xảy ra, bởi vì hai người là hai người - kinh nghiệm quá khứ của họ là khác, động thái của họ là khác, tri thức của họ là khác, nhân cách của họ là khác. Họ là hai thế giới. Họ nói ngôn ngữ khác; đó có thể là cùng ngôn ngữ, nhưng họ nói ngôn ngữ khác. Họ cho nghĩa khác vào các lời, các sắc thái khác, hình bóng khác và mầu sắc khác.
Khi bạn nhìn vào hoa hồng và nếu có năm người nhìn vào hoa hồng đó, đừng nghĩ trong một khoảnh khắc rằng các bạn đang nhìn vào cùng hoa hồng - các bạn không thể nhìn thế được! Chỉ năm vị phật đứng bên cạnh hoa mới có khả năng nhìn vào cùng hoa hồng - bạn không thể - bởi vì năm vị phật nghĩa là năm số không, năm vô trí. Chỉ hai vô trí mới có thể giao cảm bởi vì chẳng có gì cản trở bây giờ, không cái gì diễn giải - nó là trực tiếp.
Nhưng khi năm tâm trí đứng bên cạnh đoá hoa hồng họ chỉ tin rằng họ đang nhìn vào cùng một hoa hồng, vì họ có các ý tưởng khác về hoa hồng, các kinh nghiệm khác về hoa hồng, các tác động quá khứ khác về hoa hồng. Tất cả những điều đó có đó trong mắt họ, hết tầng nọ tới tầng kia; hoa hồng này là xa xôi thế, xa xăm thế.
Chẳng hạn, một người có thể đã yêu một người đàn bà bị ám ảnh bởi hoa hồng, nhưng cô ấy đã phản bội anh ta. Bây giờ hoa hồng sẽ chỉ nhắc nhở anh ta về sự phản bội đó và người đàn bà đó. Điều đó không phải là kinh nghiệm của những người khác. Người khác có thể đã thấy một người chết mang vòng hoa hồng. Hoa hồng này sẽ nhắc nhở người đó về cái chết - người đó có thể cảm thấy hơi sợ. Người thứ ba có thể có kinh nghiệm riêng của mình về hoa hồng. Nó sẽ tuỳ thuộc. Và đó là cách nó là vậy cho từng kinh nghiệm.
Chỉ hai vô trí mới có thể trao đổi; cho dù là không lời, thế thì trao đổi xảy ra. Nó là giao cảm. Nhưng tâm trí nhất định va chạm, xung đột.
Tôi sẽ kể cho bạn vài câu chuyện.
Chuyện thứ nhất:
Ngồi trong một nhà hàng được trang bị thanh lịch, Chico Marx đang nghiên cứu menu quá khổ thì tiếp viên trưởng tiến tới bàn anh ta. Người phục vụ khoanh tay trước anh ta và với thái độ lục địa đúng kiểu cất tiếng hỏi, “Thưa quí ông, điều gì làm ông hài lòng?”
“Con gái,” Chico đáp. “Hài lòng của ông là gì?”
Chuyện thứ hai:
Anh chồng trẻ và cô dâu của mình bay sang Miami trong tuần trăng mật và trong nhiều ngày không có bất cứ một dấu vết gì được thấy về họ. Vào sáng ngày thứ sáu, họ vào phòng ăn để ăn sáng. Khi người phục vụ tiến tới họ để nhận gọi món, cô dâu quay sang chồng và nói một cách bẽn lẽn, “Anh biết cái em thích, anh yêu, phải không?”
“Có chứ, anh biết,” anh ta đáp lại một cách mệt mỏi, “nhưng thỉnh thoảng chúng ta cũng đã ăn rồi!”
Và chuyện thứ ba:
Ông chủ đã từng theo đuổi cô thư kí của mình gần một năm. Ông ta đã gợi ý đủ mọi thứ cho cô ấy. Một buổi tối đặc biệt ông ta kiên trì một cách bất thường.
“Ồ, lại đây đi!” ông ta nói. “Chúng ta đi chơi và ăn tối, rồi đi rạp hát, rồi đi hộp đêm rồi chúng ta sẽ lên căn hộ của anh.”
Cô tóc vàng đốp lại, “Em muốn anh hiểu rằng em có kỉ cương và mô phạm trong việc từ chối của em về những đề nghị dâm ô, điêu toa và phỉ báng của anh.”
Ông chủ nói, “Anh không hiểu điều đó.”
Cô thư kí trả lời, “Đó chính là điều em đã từng cố nói cho anh.”
Ngôn ngữ là vấn đề - những kinh nghiệm khác, tâm trí khác, hình mẫu khác, thói quen khác, nhân cách khác.
Bạn hỏi tôi tại sao khó trao đổi. Nó không chỉ khó, nó gần như là không thể được. Nếu thỉnh thoảng nó xảy ra, cảm thấy cực kì may mắn đi. Vâng, thỉnh thoảng nó xảy ra đấy. Khi bạn ở sâu trong yêu với ai đó, nó xảy ra. Thế thì ngôn ngữ không được cần tới. Thế thì chính sự hiện hiện của bạn, chính rung động của bạn trao đổi nhau. Thế thì, trong một khoảnh khắc, trong yêu sâu sắc, bạn trượt ra khỏi tâm trí. Trong yêu sâu sắc, trong một khoảnh khắc bạn trở thành chư phật, bạn trở thành vô trí.
Cho nên chỉ trong những khoảnh khắc hiếm hoi của yêu, trao đổi mới xảy ra, bằng không nó bao giờ cũng là cãi cọ, xung đột tinh vi. Bạn nói điều này, người kia hiểu cái gì đó khác. Người kia nói cái gì đó, bạn hiểu cái gì đó khác. Nếu bạn thực sự muốn trao đổi, trở nên ngày một đáng yêu hơn đi - bởi vì yêu được cần, không phải ngôn ngữ. Ngôn ngữ là rào chắn, yêu là chiếc cầu. Nếu bạn thực sự muốn trao đổi, bắt đầu trượt ra khỏi tâm trí của bạn đi. Trở nên ngày một là số không nhiều hơn, là vô trí, và đột nhiên bạn sẽ thấy phép màu xảy ra. Nó đang xảy ra ở đây.
Người mới tới đây không hoà điệu với tôi trong vài ngày: tôi nói cái gì đó, họ hiểu cái gì đó khác. Nhưng khi họ trở nên ngày cảng mở hơn với tình yêu của tôi, việc trao đổi bắt đầu xảy ra. Với những người đã thực sự sống lâu với tôi và đã trở thành thân thiết, với những người mà rào chắn ngôn ngữ đã biến mất, chỉ nhìn vào mắt họ hay chỉ tay tôi chạm vào và có trao đổi - không chỉ trao đổi, mà giao cảm. Đó là lí do tại sao chỉ gần đây, tôi đã bắt đầu một cách trao đổi mới với các sannyasin của tôi: chỉ chạm vào họ, chỉ để cho họ cảm thấy năng lượng của tôi.
Bạn càng trở nên thân thiết với tôi, lời sẽ càng ít được cần tới hơn - vì bạn sẽ bắt đầu nghe tôi! Thế thì sẽ không cần lời. Tôi sẽ tiếp tục nói cho những người mới, tôi sẽ tiếp tục nói cho những người sẽ tới - ngày càng nhiều người sẽ tới, hàng nghìn người đang trên đường - nhưng những người đã từng ở đây với tôi đủ lâu hay đủ sâu... Và chiều sâu có thể xảy ra ngay cả trong một khoảnh khắc. Nó không chỉ là vấn đề thời gian, nó là vấn đề về sự mãnh liệt.
Thỉnh thoảng chuyện xảy ra là khi một người tới tôi lần đầu tiên, khoảnh khắc đầu tiên của tiếp xúc và người đó trở thành thân thiết dường như người đó đã từng ở cùng tôi trong nhiều kiếp. Và không chỉ tôi cảm thấy điều đó, người đó cũng lập tức cảm thấy rằng người đó đã về nhà, rằng đây là chỗ người đó đã từng tìm cả đời người đó, hay trong nhiều kiếp rồi. Thế thì trao đổi lập tức xảy ra. Thế thì không có xung đột.
Thực ra, khoảnh khắc có giao cảm và không có xung đột là khoảnh khắc của việc khai tâm thực của bạn. Thế thì điều tôi nói là phụ. Điều tôi hiện hữu trở thành chính. Thế thì bạn quan hệ thẳng với tôi. Thế thì bạn không bị sao lãng bởi lời tôi - bởi vì tôi không phải là con người nhất quán. Tôi tự mâu thuẫn với bản thân mình, và tôi tự mâu thuẫn với bản thân mình một cách có chủ ý để giúp cho bạn gạt bỏ mong đợi của bạn về tính nhất quán, để giúp cho bạn gạt bỏ ngôn ngữ. Việc nghe tôi mâu thuẫn với bản thân tôi lặp đi lặp lại, dần dần, dần dần bạn sẽ thấy rằng lời chỉ là trò chơi; bạn sẽ không nghiêm chỉnh về lời. Ngày mà việc thức tỉnh xảy ra trong bạn, bạn quan hệ thẳng với tôi. Thế thì không có trung gian nào được cần, thế thì bạn được bắc cầu.
Tôi đang trong yêu, tôi là tình yêu. Khoảnh khắc bạn ở trong yêu và bạn trở thành tình yêu, giao cảm xảy ra. Giao cảm là chức năng của yêu, không của ngôn ngữ. Thực ra, ngôn ngữ vận hành như cản trở, không như sự giúp đỡ.
Nhớ điều đó: ở cùng tôi là ở cùng với cái trống rỗng, không ai cả. Tôi chẳng có gì để cung cấp cho bạn, tôi chẳng có gì để dạy bạn, tôi chẳng có triết học nào. Tôi hiện hữu, nhưng tôi không có triết học. Tôi hiện hữu, nhưng tôi chẳng có gì để cung cấp. Tôi hiện hữu, nhưng tôi chẳng có gì để dạy. Và bạn phải học để sống cùng với cái 'tôi hiện hữu' này... và thế thì bạn sẽ biết giao cảm là gì.
Giao cảm là hiện tượng của yêu, việc nở hoa của yêu. Nó chẳng liên quan gì tới ngôn ngữ, tới lời - chẳng chút nào. Nó là im lặng.

0 Đánh giá

Ads Belove Post