SỐNG THIỀN - Thân thể là một nhạc cụ, nó cần hài hoà, mất hài hòa thì bạn bị rối loạn

SỐNG THIỀN - Thân thể là một nhạc cụ, nó cần hài hoà, mất hài hòa thì bạn bị rối loạn

Price:

Read more


Kinh nói,
Niệm một âm thanh, như aum, một cách chậm rãi. Như âm thanh đi vào toàn âm, ông cũng vậy...
Niệm một âm thanh, như aum, một cách chậm rãi. Việc niệm một âm thanh là khoa học rất tinh tế. Đầu tiên, bạn phải niệm nó to, nói to ra ngoài; thế thì người khác có thể nghe thấy nó. Và điều tốt là bắt đầu nói to. Tại sao? Vì bạn cũng có thể nghe thấy nó rõ ràng khi bạn niệm nó to; vì bất kì cái gì bạn nói, nó là dành cho người khác, và điều này đã trở thành thói quen. Bất kì khi nào bạn nói, bạn đang nói cho người khác, và bạn nghe bản thân bạn nói, chỉ khi bạn đang nói cho người khác. Cho nên bắt đầu từ thói quen tự nhiên đi.
Niệm âm Aum, thế rồi dần dần, cảm thấy hoà điệu với âm thanh này. Khi bạn niệm âm Aum, hãt được rót đầy bằng nó và quên mọi thứ khác. Trở thành Aum, trở thành âm thanh này. Và rất dễ trở thành âm thanh này, vì âm thanh có thể rung động qua thân thể bạn, qua tâm trí bạn, qua toàn thể hệ thống thần kinh của bạn. Cảm thấy vang động của Aum. Niệm nó, và cảm thấy dường như toàn thân bạn đang được rót đầy bởi nó, mọi tế bào đang rung động cùng nó.
Việc niệm “intoning” cũng là trong hài hoà "in-tuning." Điều chỉnh bản thân bạn bằng âm thanh này, trở thành âm thanh này. Và thế rồi, khi bạn cảm thấy hài hoà sâu sắc giữa bạn và âm thanh này, và bạn phát triển sự yêu thích sâu với nó - và âm thanh này là hay thế và nhạc điệu thế: Aum - thế thì bạn càng niệm nó nhiều, bạn sẽ càng cảm thấy bản thân bạn được rót đầy bằng sự êm ái tinh tế. Có những âm thanh cay đắng hơn, có những âm thanh rất thô cứng. Aum là âm thanh rất êm ái, thuần khiết nhất. Niệm nó và được rót đầy bằng nó.
Và khi bạn bắt đầu cảm thấy hài hoà với nó, bạn có thể bỏ việc niệm to. Thế rồi mím môi lại và niệm nó bên trong, nhưng bên trong đầu tiên cũng thử nó to vào. Niệm bên trong, nhưng to, để cho âm thanh lan toả khắp thân thể bạn, chạm tới mọi phần, mọi tế bào của thân thể bạn. Bạn sẽ cảm thấy được cường tráng bởi nó, bạn sẽ cảm thấy được làm sảng khoái, bạn sẽ cảm thấy cuộc sống mới đi vào bạn - vì thân thể bạn là một nhạc cụ. Nó cần hài hoà, và khi hài hoà bị rối loạn thì bạn bị rối loạn.
Đó là lí do tại sao khi bạn nghe âm nhạc bạn cảm thấy dễ chịu. Tại sao bạn cảm thấy dễ chịu? Âm nhạc là gì, chỉ là những âm thanh hài hoà nào đó sao? Tại sao bạn cảm thấy thoải mái thế khi có âm nhạc quanh bạn? Và khi có hỗn độn, ồn ào, tại sao bạn cảm thấy bị rối loạn thế? Bản thân bạn là âm nhạc sâu sắc. Bạn là nhạc cụ, và nhạc cụ đó vọng lại mọi thứ.
Niệm Aum bên trong, và bạn sẽ cảm thấy rằng toàn thân bạn nhảy múa cùng nó. Bạn sẽ cảm thấy rằng toàn thân bạn đang trải qua việc tắm sạch sẽ; mọi lỗ chân lông đều được lau sạch. Nhưng khi bạn cảm thấy mãnh liệt hơn, và khi nó xuyên thấu vào bạn nhiều hơn, liên tục trở nên mỗi lúc một chậm hơn, vì âm thanh càng chậm, nó càng có thể đi sâu hơn. Nó giống như vi lượng liệu pháp. Liều càng nhỏ, nó càng xuyên thấu hơn - vì nếu bạn muốn đi sâu hơn, bạn phải đi tinh tế hơn, tinh tế hơn, tinh tế hơn...
Những âm thanh thô thiển không thể đi vào tâm bạn. Chúng có thể đi vào tai bạn, nhưng chúng không thể đi vào tâm bạn. Lối chuyển là rất hẹp, và tâm là tinh tế tới mức chỉ những âm thanh rất chậm, rất nhịp điệu, rất nguyên tử mới được phép đi vào nó. Và chừng nào âm thanh chưa vào tâm bạn, mật chú này không đầy đủ. Mật chú này là đầy đủ chỉ khi âm thanh đi vào tâm bạn - cốt lõi sâu nhất, trung tâm nhất của hiện hữu của bạn. Thế rồi liên tục làm chậm hơn, chậm hơn, chậm hơn.
Và cũng có các lí do khác để làm các âm thanh này chậm hơn và tinh tế hơn: âm thanh càng tinh tế, bạn sẽ cần cảm thấy nhận biết càng mạnh hơn để cảm thấy nó bên trong. Âm thanh càng thô, càng ít cần bất kì nhận biết nào. Âm thanh thô sẽ đập vào bạn, bạn sẽ trở nên nhận biết về nó; nhưng thế thì nó là bạo hành.
Nếu một âm thanh có tính nhạc, hài hoà, tinh tế, thế thì bạn sẽ phải lắng nghe nó ở bên trong và bạn sẽ phải rất tỉnh táo để lắng nghe nó. Nếu bạn không tỉnh táo, bạn sẽ đi vào ngủ và bỏ lỡ toàn thể vấn đề. Đó là vấn đề với mật chú, với bất kì việc niệm nào, với bất kì việc dùng âm thanh nào: nó có thể tạo ra giấc ngủ. Nó là thuốc an thần tinh tế. Nếu bạn liên tục lặp lại bất kì âm thanh nào mà không tỉnh táo về nó, bạn sẽ rơi vào buồn ngủ, vì thế thì sự lặp lại trở thành máy móc. "Aum, Aum, Aum..." trở thành máy móc, và thế thì việc lặp lại tạo ra chán.
Chán là nhu cầu cơ bản cho ngủ. Bạn không thể có giấc ngủ chừng nào bạn chưa chán. Nếu bạn bị háo hức, bạn không thể có được giấc ngủ. Đó là lí do tại sao con người hiện đại trở nên không có khả năng đi vào giấc ngủ. Lí do là gì? Có nhiều kích động thế. Trước đây đã không bao giờ có gì giống điều này.
Trong thế giới cũ, quá khứ, sống là việc chán sâu sắc, sự chán chường lặp lại. Nếu bạn đi tới một làng ẩn dật đâu đó trên núi, cuộc sống ở đó là chán chường. Nó có thể không có vẻ giống như bạn nghĩ là chán, chỉ vì bạn đã không sống ở đó, và chỉ vào ngày nghỉ, bạn mới có thể cảm thấy rất háo hức. Nhưng háo hức đó là vì Bombay, không phải vì những núi đó. Những nơi đó là hoàn toàn chán. Những người sống ở đó bị chán và buồn ngủ. Chỉ có cùng một thứ, cùng một lệ thường không háo hức nào, không thay đổi nào, và không cái gì đã bao giờ xảy ra. Không có tin tức. Mọi thứ trôi qua như chúng bao giờ cũng vậy, chúng liên tục lặp lại theo cách tuần hoàn. Như mùa lặp lại, như tự nhiên lặp lại, như ngày và đêm chuyển trong vòng tròn, mọi thứ dịch chuyển trong làng, trong làng cổ theo vòng tròn. Đó là lí do tại sao dân làng có thể rơi vào giấc ngủ dễ dàng thế: mọi thứ chỉ là chán.
Cuộc sống hiện đại đã trở thành kích động thế - không cái gì lặp lại. Mọi thứ liên tục trở thành mới, thay đổi. Sống đã trở thành không thể dự đoán được, và bạn kích động thế nên bạn không thể rơi vào buồn ngủ. Mọi ngày bạn có thể xem phim mới, mọi ngày bạn có thể nghe bài diễn văn mới, mọi ngày bạn có thể đọc sách mới, mọi ngày cái gì đó mới là có thể.
Kích động thường xuyên này cứ liên tục. Khi bạn lên giường, kích động có đó. Tâm trí muốn thức; nó dường như vô tích sự khi rơi vào buồn ngủ. Có những nhà tư tưởng nói rằng đây là sự lãng phí thuần khiết - nếu bạn sống sáu mươi năm, hai mươi năm bị phí hoài trong ngủ. Cực kì lãng phí! Sống là kích động nhiều thế, sao phí hoài nó đi vậy? Nhưng trong thế giới cũ, vào ngày xưa, sống đã không là kích động. Nó là chuyển động tuần hoàn của cùng việc lặp lại. Nếu bất kì cái gì làm bạn kích động, điều đó có nghĩa là nó là mới.
Nếu bạn lặp lại một âm thanh đặc thù, nó tạo ra vòng tròn bên trong bạn. Nó tạo ra chán; nó tạo ra ngủ. Đó là lí do tại sao thiền siêu việt của Mahesh Yogi được biết tới ở phương Tây như thuốc an thần phi thuốc. Chính bởi vì nó là việc lặp lại đơn giản một mật chú. Nhưng nếu mật chú trở thành chỉ là việc lặp lại mà không có bạn tỉnh táo bên trong, không có bạn thường xuyên tỉnh táo nghe bạn, nghe âm thanh, thì nó có thể giúp cho giấc ngủ, nhưng nó không thể giúp cho bất kì cái gì khác. Như nó đang diễn ra, nó là tốt. Nếu bạn bị chứng mất ngủ, thiền siêu việt là tốt.
Bằng không, nó giúp đỡ - nhưng chừng nào bạn không dùng mật chú này với cái tai bên trong tỉnh táo. Thế thì bạn phải dùng hai điều: liên tục giảm độ cao thấp của mật chú, giảm âm thanh, làm cho nó mỗi lúc một chậm hơn và tinh tế hơn, và đồng thời liên tục trở nên tỉnh táo hơn, tỉnh táo hơn. Khi âm thanh này trở thành tinh tế, bạn trở nên tỉnh táo hơn đi; bằng không, bạn sẽ bỏ lỡ toàn thể vấn đề.
Cho nên hai điều phải được làm: âm thanh phải được làm chậm lại, và bạn phải trở nên tỉnh táo hơn. Âm thanh càng trở nên tinh tế, bạn càng phải tỉnh táo hơn. Để làm cho bạn tỉnh táo hơn, âm thanh này phải được làm tinh tế hơn, và một điểm tới khi âm thanh này đi vào vô âm, hay toàn âm, và bạn đi vào nhận biết toàn bộ. Khi âm thanh này đi vào vô âm hay toàn âm, đến lúc đó, tỉnh táo của bạn phải đã chạm tới đỉnh. Khi âm thanh này đạt tới thung lũng, khi nó đi vào trung tâm dưới nhất, sâu nhất trong thung lũng, tỉnh táo của bạn đã đi tới chính đỉnh, tới đỉnh Everest. Và tại đó, âm thanh tan biến trong toàn âm hay vô âm, và bạn tan biến vào trong nhận biết toàn bộ.

Đây là phương pháp: Niệm một âm thanh, như aum, một cách chậm rãi. Như âm thanh đi vào toàn âm, ông cũng vậy. Và chờ đợi khoảnh khắc khi âm thanh này đã trở thành tinh tế, nguyên tử tới mức bây giờ, bất kì khoảnh khắc nào, nó sẽ lấy cú nhảy từ thế giới của luật, thế giới chia ba, và nó sẽ đi vào thế giới của một, cái tuyệt đối. Đợi đã! Đây là một trong những kinh nghiệm hay nhất có thể có cho con người - khi âm thanh tan biến. Thế thì đột nhiên bạn không thể tìm ra âm thanh này đã đi đâu.
Bạn đã nghe nó một cách tinh tế, sâu bên dưới: "Aum, Aum, Aum..." và thế rồi nó không còn đó nữa. Bạn đã đi vào thế giới của một. Thế giới chia ba không còn nữa. Điều này, mật tông nói, là toàn âm; Phật nói là vô âm.
Đây là một cách - một trong những cách được dùng nhiều nhất, một trong những cách giúp đỡ nhất. Mật chú trở thành quan trọng thế vì điều này. Vì âm thanh đã có đó rồi và tâm trí bạn được rót đầy bởi nó, bạn có thể dùng nó như bàn nhảy. Nhưng có những khó khăn, và khó khăn thứ nhất là ngủ. Bất kì ai dùng mật chú đều phải nhận biết về khó khăn này. Đó là rào cản - ngủ. Bạn nhất định rơi vào giấc ngủ vì nó lặp lại thế, nó hài hoà thế, nó chán thế - bạn sẽ rơi thành bạn nhân. Và đừng nghĩ rằng giấc ngủ của bạn là thiền của bạn. Ngủ không phải là thiền.
Trích từ quyển “Vigyan Bhairav Mật tông” Tập 2 - Osho

0 Đánh giá

Ads Belove Post