Read more
Osho ơi, các đệ tử của thầy sẽ đạt tới bằng
chứng ngộ bất thần, hay bằng trưởng thành từng bước, chậm chạp? Đường vô lộ của
thầy dành cho bất kì ai, hay chỉ cho những ngoại lệ hiếm hoi?
Điều đầu tiên cần được hiểu là ở
chỗ chính từ "đạt tới" là không có tính tâm linh. Nó là một phần của
tham lam của bạn. Ý tưởng đạt tới là rất trần tục. Dù bạn muốn đạt tới danh vọng,
quyền lực, của cải, hay Thượng đế hay niết bàn cũng không tạo ra khác biệt gì.
Ham muốn đạt tới là trần tục; nó có tính vật chất.
Cách mạng tâm linh xảy ra chỉ
khi bạn vứt bỏ tham lam này, khi bạn vứt bỏ chính ý tưởng về trở thành. Bạn là
cái đó. Bạn đã là cái đó rồi, cho nên đừng khao khát đạt tới. Bạn chưa bao giờ
là bất kì cái gì khác hơn cái mà bạn đang cố đạt tới.
Thượng đế ở bên trong bạn chính
khoảnh khắc này - mạnh khoẻ và thích thú. Bởi vì Thượng đế không phải là cái gì
đó tách rời khỏi bạn hay khỏi cuộc sống. Nhưng tham của bạn đã là vấn đề, và bởi
vì tham của bạn, những kẻ bóc lột đã tồn tại, người cứ chỉ cho bạn cách thức
làm sao đạt tới.
Toàn thể nỗ lực của tôi ở đây,
toàn thể công việc của tôi ở đây là để giúp cho bạn thấy rằng bạn đã có nó.
Không có vấn đề về đạt tới nào cả. Không có vấn đề về tương lai nào cả. Khoảnh
khắc bạn nghĩ dưới dạng đạt tới, ngày mai bước vào, thời gian bước vào, tương
lai bước vào. Nó là ham muốn. Bạn sẽ muốn là ai đó khác hơn bạn đang vậy - điều
là không thể được. Bạn chỉ có thể là cái bạn đang vậy.
Trở thành là mơ, hiện hữu là
chân lí. Nhưng bởi vì tham của bạn mà mọi người đã cho bạn nhiều ý tưởng về
cách đạt tới - và bạn chấp nhận nó. Không phải bởi vì điều họ nói là chân lí
đâu, nhưng bởi vì nó tôn cao tham của bạn lên.
Để ở gần tôi mọi điều bạn phải
học là: dỡ bỏ tham của bạn. Vứt nó đi. Ngay bây giờ. Đừng trì hoãn nó. Đừng
nói, "Vâng, chúng tôi sẽ bỏ nó đâu đó trong tương lai, ngày mai." Cố
hiểu chính cái khổ của tham, chính địa ngục của nó. Nếu bạn thấy rằng tham đem
tới địa ngục, thế thì sao lại ngày mai? Trong chính việc nhìn đó, việc hiểu ra,
nó rơi rụng đi. Thực ra bạn không bỏ nó, nó rơi rụng đi theo cách riêng của nó.
Và, nếu chính ý tưởng về đạt tới
là ngu xuẩn, thế thì phỏng có ích gì mà hỏi liệu bạn có đạt tới theo cách bất thần
hay theo cách dần dần? Chúng trở thành không liên quan.
Bạn đã là cái đó rồi. Để điều
này là việc nhớ tới thường xuyên của bạn. Không một khoảnh khắc nào quên rằng bạn
là nam thượng đế và nữ thượng đế. Đừng nghĩ dưới dạng quí bà và quí ông - quên
mọi thứ vô nghĩa đó đi. Nhớ bạn là nam thượng đế và nữ thượng đế. Đừng bao giờ
bằng lòng với cái kém hơn.
Cho nên, tôi phải triệt tiêu ý
tưởng sai của bạn. Chúng đã bị bán tháo cho bạn - hàng thế kỉ và hàng thế kỉ của
nghệ thuật bán hàng nhân danh tâm linh. Để tôi kể cho bạn một giai thoại:
Một cô gái Cơ đốc giáo và một
anh chàng Do Thái yêu nhau cuồng nhiệt. Nhưng tôn giáo của họ và niềm tin của họ
cản trở nhau. Người mẹ Cơ đốc giáo Ai len khuyên cô con gái, "Con cho nó một
danh sách hàng hoá. Dạy nó cái đẹp và niềm vui của Cơ đốc giáo. Làm nó thành
người Cơ đốc giáo trước đã." Cô gái làm theo. Cô ta thuyết phục anh ta và
thuyết phục anh ta và ngày cưới được ấn định. Một ngày trước cuộc hôn nhân cô
gái về nhà, nức nở, khóc lóc và nói với mẹ, "Hôn nhân hỏng rồi."
"Tại sao?" người mẹ hỏi. "Con đã không thuyết phục được nó
à?" "Con nghĩ con đã thuyết phục quá mức anh ấy rồi. Bây giờ anh ấy muốn
là linh mục."
Những người bán hàng tâm linh,
từ thế kỉ này sang thế kỉ khác, trong hàng nghìn năm, đã thuyết phục bạn quá
nhiều về ý tưởng đạt tới. Họ đã khai thác bạn. Nhìn cho ra vấn đề này. Bạn chỉ
có thể là cái mà bạn đã là - không gì khác là có thể được. Nó là sự kiện đã
cho; nó là món quà. Cho nên tâm linh không phải là đạt tới, thay vì thế, nó là
nhận ra - việc nhớ lại. Bạn đã quên, có vậy thôi. Bạn đã đặt sai nó ở đâu đó,
có vậy thôi, nhưng nó có đó dẫu sao đi chăng nữa.
Và phần thứ hai của câu hỏi này
là: "Đường vô lộ của thầy dành cho bất kì ai, hay chỉ cho những ngoại lệ
hiếm hoi?"
Chỉ cho những ngoại lệ hiếm hoi
- nhưng mọi người đều là ngoại lệ hiếm hoi. Bởi vì tôi chưa bao giờ bắt gặp người
nào mà không là ngoại lệ hiếm hoi. Tôi chưa bao giờ bắt gặp người đàn ông thường
hay đàn bà thường. Tôi đã từng tìm cần mẫn, nhìn vào trong mọi người tới tôi,
tôi bao giờ cũng bắt gặp cái gì đó duy nhất, cái gì đó duy nhất không so sánh
được, cái gì đó tuyệt đối duy nhất.
Thượng đế chưa bao giờ lặp lại. Tính sáng tạo của ngài là nguyên bản - ngài không tin vào bản sao. Ngài chưa bao giờ tạo ra bất kì người nào lần nữa. Ngài không tin vào cái thông thường và bình thường. Ngài chỉ tạo ra cái phi thường và cái duy nhất.
Cố hiểu điều đó đi, bởi vì xã hội
áp đặt lên bạn một ý tưởng rằng bạn chỉ là người thường. Vài người muốn chứng
minh bản thân họ là khác thường. Họ có thể chứng minh điều đó chỉ nếu họ chứng
minh toàn thể số đông là bình thường. Các chính khách - họ không thể tin được rằng
mọi người đều duy nhất. Nếu mọi người là duy nhất, thế thì họ làm gì bằng việc
là tổng thống và thủ tướng? Thế thì họ sẽ trông chỉ ngu xuẩn. Họ là duy nhất,
người được chọn, và toàn thể số đông là bình thường - quần chúng. Bản ngã của họ,
chỉ để chứng minh bản thân họ là phi thường, đã chứng minh điều khác nữa, đồng
thời, rằng mọi người là bình thường.
Và họ nói bạn phải chứng minh
tính phi thường của bạn - trở nên giầu, trở thành một Rockefeller hay trở thành
quyền lực dưới dạng quyền lực chính trị, trở thành một Nixon hay một Ford; hay
ít nhất trở thành một nhà thơ lớn, một Ezra Pound hay Cummings; trở thành hoạ
sĩ, một Picasso, một van Gogh; một nghệ sĩ. Chứng minh bản thân bạn đi! Trở
thành ai đó theo chiều hướng nào đó; chứng minh tài năng và thiên tài của bạn
và khí khái của bạn. Và, thế thì, những người đã không chứng minh theo bất kì
cách nào đều là đám đông bình thường. Bạn là ngoại lệ.
Nhưng tôi muốn nói với bạn rằng
mọi người đều ngoại lệ bẩm sinh. Không có nhu cầu để chứng minh điều đó. Và những
người chứng minh, họ đơn giản chứng minh rằng họ là không chắc chắn về tính duy
nhất của họ. Cố hiểu điều đó. Chỉ người thấp kém, người có ý tưởng về thấp kém
sâu sắc, mới cố chứng minh bản thân họ là cao siêu. Phức cảm tự ti giúp bạn để
cạnh tranh và chứng minh để cho bạn có thể chứng minh bạn là cao siêu. Nhưng, về
căn bản, bạn là duy nhất bẩm sinh - và không có nhu cầu chứng minh điều đó.
Tận hưởng đi nếu bạn tận hưởng
việc tạo ra thơ ca, nhưng đừng làm nó thành trò bản ngã. Tận hưởng đi nếu bạn tận
hưởng việc vẽ, nhưng đừng làm nó thành trò bản ngã. Nhìn các hoạ sĩ, nhà thơ; họ
bản ngã thế, gần phát rồ. Điều gì đã xảy ra? Họ không tận hưởng bức tranh của họ,
thơ ca của họ. Họ dùng thơ ca và tranh vẽ của họ như các bước để đi lên đỉnh để
cho họ có thể tuyên bố, "Tôi là duy nhất, và các ông thì không."
Bởi những người ốm này... Họ bệnh
hoạn, họ cần điều trị tâm lí. Mọi chính khách đều cần, mọi người hướng quyền lực,
trò bản ngã đều cần trị liệu. Họ cần được đưa vào bệnh viện. Bởi vì cái điên
khùng của họ, cạnh tranh phát sốt của họ, nỗ lực vô cùng của họ để chứng minh rằng
họ là ai đó, bạn bắt đầu cảm thấy rằng bạn là không ai cả, rằng bạn không đặc
biệt, rằng bạn có đó chỉ là vô vị - sống cuộc sống hèn mọn và chết cái chết hèn
mọn.
Điều này là ý tưởng rất nguy hiểm,
độc địa, được cấy sâu trong bạn. Tống nó ra đi.
Nhưng nhớ, khi tôi nói bạn là
duy nhất, tôi không ngụ ý theo bất kì cách tương đối nào. Tôi không nói rằng bạn
là duy nhất hơn ai đó khác. Khi tôi nói bạn là duy nhất, tôi nói điều đó theo
cách tuyệt đối - không theo cách tương đối, so sánh. Tôi không nói rằng bạn là
duy nhất hơn bất kì ai khác. Bạn đơn giản là duy nhất, duy nhất như người khác
- duy nhất như hàng xóm của bạn. Duy nhất là bản tính của bạn.
Bạn hỏi: "Đường vô lộ của
thầy dành cho bất kì ai, hay chỉ cho những ngoại lệ hiếm hoi?" Nó chỉ dành
cho những ngoại lệ hiếm hoi, nhưng mọi người đều là ngoại lệ hiếm hoi. Tôi muốn
kể cho bạn một giai thoại:
Chuyện xảy ra, ngày xưa có một
ông vua độc ác người không thể chịu được việc nghĩ có ai cao siêu hơn ông ta...
Phải đã là một chính khách thuần
- chất độc thuần.
... Thế rồi ông ta triệu tập mọi
bác học của vương quốc như vẫn làm khi có dịp trọng yếu và đưa ra cho họ câu hỏi
này: "Người nào trong hai chúng ta là vĩ đại hơn, ta hay Thượng đế?"...
Bởi vì khi bạn bắt đầu trò bản
ngã, cuộc chiến tối thượng là chống lại Thượng đế - trận chung kết. Trận chung
kết phải là với Thượng đế bởi vì ngày này ngày khác vấn đề này sẽ nảy sinh: ai
là cao siêu, Thượng đế hay bạn? Friedrich Nietzsche đã nói, "Tôi không thể
tin được vào Thượng đế, bởi vì nếu tôi tin vào Thượng đế tôi bao giờ cũng sẽ
còn thấp kém - bao giờ cũng vậy." Thế thì không có khả năng nào để trở
thành cao siêu. Cho nên Nietzsche nói, "Tốt hơn cả là vứt luôn chính ý tưởng
về Thượng đế." Nietzsche nói, "Làm sao có thể có hai người cao siêu
được, ta và Thượng đế?" Ông vua độc ác này phải đã là một người kiểu
Nietzsche.
... Các nhà bác học choáng vì sợ
- vì họ biết nếu họ nói Thượng đế là cao siêu họ sẽ bị giết ngay lập tức, bị
sát hại, bị tàn sát. Khôn ngoan với nghề nghiệp họ đã chuốc lấy lúc đó, và thế
rồi qua thói quen cũ họ bám lấy chức vụ của họ và cuộc sống của họ. Nhưng họ là
những người đáng kính, người sẽ không làm phật lòng Thượng đế. Do đó họ tiếc nuối
sâu sắc, khi nhà bác học già nhất tới khẳng định với họ, "Để điều đó cho
tôi, ngày mai tôi sẽ nói với Thái tử."
Hôm sau khi triều đình tụ tập,
ông già này yên lặng tới, hai tay nắm lại một cách khiêm nhường, trán lốm đốm
tro trắng. Ông ấy cúi lạy thật thấp và trịnh trọng phát biểu những lời này:
"Lạy trời, chắc chắn ngài là vĩ đại hơn " - Thái tử xoắn râu để dài của
mình và ngẩng cao đầu - "Ngài là người vĩ đại hơn, tâu bệ hạ, vì ngài có
thể trục xuất chúng thần khỏi vương quốc của ngài trong khi Thượng đế không thể
làm được; nói cho đúng mọi thứ đều là vương quốc của ngài và không có đâu mà đi
ra ngoài ngài."
Không có cách nào đi ra bên
ngoài Thượng đế. Đó là tính duy nhất của bạn - đó là tính duy nhất của mọi người.
Không có cách nào để là cái gì đó khác hơn một phần của Thượng đế. Đó là tính
duy nhất của bạn và đó là tính duy nhất của mọi người khác. Kính trọng bản thân
bạn và kính trọng người khác nữa. Khoảnh khắc bạn bắt đầu chứng minh bản thân bạn
là cao siêu, bạn đã bất kính với bản thân bạn rồi bởi vì chính nỗ lực này chỉ
ra rằng bạn đã chấp nhận ý tưởng là bạn không duy nhất - do đó mới có nỗ lực để
chứng minh - và bạn cũng bất kính với người khác nữa.
Kính trọng bản thân bạn đi, kính trọng người khác nữa, bởi vì sâu bên dưới chúng ta không tách rời. Chúng ta là một toàn thể. Chúng ta là thành viên của nhau. Chúng ta không như những hòn đảo, chúng ta là lục địa bao la của Thượng đế.
0 Đánh giá