SỐNG THIỀN - Ngẫu nhiên bạn tới với Osho, hãy dùng cơ hội này một cách có ý thức

SỐNG THIỀN - Ngẫu nhiên bạn tới với Osho, hãy dùng cơ hội này một cách có ý thức

Price:

Read more

Tôi cảm thấy dường như tôi không có chọn lựa nào để tới thầy. Chúng ta có thực sự chọn các thứ xảy ra trong các kiếp sống của chúng ta không?
Bình thường thì không đâu. Bình thường bạn di chuyển như robot, một thứ máy móc, ngẫu nhiên. Chừng nào bạn chưa trở nên nhận biết hoàn hảo bạn không thể chọn được. Và có điều ngược đời: bạn có thể trở nên nhận biết chỉ nếu bạn trở nên vô chọn lựa: và nếu bạn trở nên nhận biết, bạn trở nên có khả năng chọn lựa. Bạn có thể chọn - bởi vì khi bạn nhận biết, bạn có thể quyết định cái gì phải làm và cái gì không phải làm. Bình thường, gần như trong trạng thái say xỉn. Là người mộng du, đó là điều bạn là gì.
Để tôi kể cho bạn vào giai thoại.
Một mục sư than tiếc với người bạn rằng ông ta có chiếc xe đạp bị mất.
Và người bạn nói, "Này, thế chủ nhật tới, sao ông không dùng Mười lời răn làm văn bản và trích đọc chúng cho giáo đoàn? Khi ông đọc tới lời răn nói 'Ngươi không ăn cắp', để mắt nhìn vào giáo đoàn, và nếu kẻ cắp hiện diện, nó có lẽ sẽ phải để lộ bản thân nó bằng việc bày tỏ trên mặt."
Tuần sau cùng người bạn đó thấy ông mục sư đạp xe qua làng và dừng lại chỗ anh ta. "Tôi thấy rằng ông lấy lại được xe đạp rồi. Ý tưởng của tôi có tác dụng chứ?"
"Ồ, cũng không đích xác thế," ông mục sư nói. "Tôi bắt đầu về Mười lời răn, nhưng khi tôi tới lời răn nói 'Ngươi sẽ không phạm tội ngoại tình', tôi chợt nhớ ra chỗ tôi đã bỏ quên xe đạp."

Giai thoại khác.
Một nhà kinh doanh tài giỏi đi tới bác sĩ. "Bác sĩ ơi," ông ta nói, "Tôi muốn tư vấn bác sĩ về con tôi. Tôi tin nó bị bệnh sởi."
"Có rất nhiều người bị sởi vào lúc này," bác sĩ nói. "Không gia đình nào dường như thoát được nó."
"Nhưng bác sĩ ơi," ông ta tiếp tục, "con trai nói nó bị là do hôn cô hầu, và nói thật, tôi sợ tôi cũng bị nguy cơ nhiễm cùng bệnh này. Và điều tồi tệ hơn, mọi đêm tôi đều hôn vợ tôi cho nên cô ấy có thể bị nguy hiểm."
"Trời đất!" bác sĩ nói. "Tôi xin lỗi, tôi phải đi và khám họng ngay lập tức!"

Hiểu không?
Mọi người đều di chuyển trong vòng tròn vô thức, và mọi người trao đổi ốm yếu, bệnh tật của họ, vô ý thức của họ, chỉ chia sẻ vô ý thức của họ với nhau.
Bình thường bạn sống dường như bạn đang ngủ. Bạn không thể quyết định được trong khi bạn ngủ. Làm sao bạn có thể quyết định được?
Một người tới Phật và nói, "Tôi muốn phục vụ nhân loại." Anh ta phải đã là một người nhân ái vĩ đại. Phật nhìn anh ta, và tương truyền rằng nước mắt trào ra khỏi mắt Phật. Điều đó là kì lạ. Phật khóc sao? - để làm gì?
Người này cũng cảm thấy rất không thoải mái. Anh ta nói, "Sao thầy khóc? Tôi đã nói gì sai sao?" Phật nói, "Không, không cái gì sai cả. Nhưng làm sao anh phục vụ được nhân loại? - anh có đâu. Ta thấy anh đang ngủ say, ta có thể nghe tiếng ngáy của anh. Đó là lí do tại sao ta khóc. Và anh muốn phục vụ nhân loại sao? Điều thứ nhất là trở nên nhận biết, tỉnh táo. Điều thứ nhất là, hiện hữu."
Một thư kí đẹp nhưng ngốc nghếch trốn đi cùng ông chủ khi có liên quan tới vụ giết người. Nhưng một sáng anh ta thực sự mất bình tĩnh với cô ta. "Em lại muộn rồi!" anh ta lớn tiếng. "Sao em không dùng đồng hồ báo thức mà anh đã mua cho em?"
"Nhưng em có dùng nó đấy," cô ấy bĩu môi một cách xinh xắn. "Chín giờ."
"Thôi được," ông chủ nói, "sao em không dậy khi nó kêu?" "Nhưng nó bao giờ cũng kêu khi em đang ngủ!"
Đây là điều đang xảy ra. Bạn ngủ, và khi bạn ngủ ngay cả đồng hồ báo thức cũng chẳng thế giúp gì mấy. Thỉnh thoảng bạn có quan sát sự kiện là nếu bạn ngủ và đồng hồ báo thức kêu, bạn bắt đầu mơ giấc mơ nào đó: giấc mơ là bạn đang ở trong đền và chuông đền rung không, bạn tạo ra mơ quanh nó. Thế thì, tất nhiên, bạn tiếp tục ngủ, bây giờ không có đồng hồ báo thức. Đó là điều đang xảy ra liên tục cho bạn. Bạn liên tục nghe tôi, nhưng tôi biết rằng bạn sẽ tạo ra mơ quanh nó. Nếu bạn nghe tôi bạn nhất định thức, nhưng vấn đề là, bạn có nghe tôi không? Bạn có tạo ra giấc mơ nào đó quanh điều tôi nói không?
Và bạn tạo ra giấc mơ. Bạn có thể tạo ra giấc mơ về chứng ngộ. Bạn có thể bắt đầu mơ về chứng ngộ, bạn đã bỏ lỡ tôi. Và mọi người liên tục bỏ lỡ. Thông điệp phải được bạn diễn giải, đó mới là rắc rối.
Tôi đã nghe: Người chủ của một công ti lớn mua một tấm biển viết "Làm nó bây giờ", và treo nó trong văn phòng với hi vọng nó sẽ gây hứng khởi cho các nhân viên bằng lời nhắc. Vài ngày sau một người bạn hỏi anh ta liệu thông báo đó có hiệu quả gì không. "Ôi chào, không phải là cách tôi đã hi vọng," ông chủ thú nhận. "Cô thủ quĩ bỏ trốn với $10,000 - Làm nó bây giờ - kế toán trưởng trốn cùng thư kí riêng của tôi - Làm nó bây giờ - ba thư kí đòi tăng lương, cô đánh máy ném ba máy chữ ra ngoài cửa sổ - Làm nó bây giờ - và cậu phục vụ văn phòng đã... mới... aa... cho chất độc vào cà phê của tôi... aaa!"
Bạn nghe qua việc ngủ của bạn; bạn sẽ diễn giải nó theo cách riêng của bạn. Cho nên nếu bạn thực sự muốn nghe tôi, đừng diễn giải.
Mới đêm hôm nọ, một thanh niên trở thành một sannyasin. Tôi bảo anh ta, "Ở đây vài ngày đi." Anh ta nói, "Nhưng tôi sắp đi, chỉ trong vòng hai hay ba ngày." Tôi nói, "Nhưng điều đó là không đúng. Nhiều điều phải được làm, và bạn vừa mới tới. Bạn thậm chí còn chưa có tiếp xúc nào với tôi. Cho nên ít nhất ở đây với trại thêm vài ngày nữa đi." Anh ta nói, "Tôi sẽ nghĩ điều đó." Thế rồi tôi bảo anh ta, "Thế thì không cần nghĩ làm gì, bạn đi đi. Bởi vì bất kì cái gì bạn nghĩ đều sẽ sai. Và toàn thể vấn đề của tính chất sannyas là ở chỗ bạn bắt đầu nghe tôi mà không nghĩ về điều đó. Toàn thể vấn đề là ở chỗ tôi nói cái gì đó cho bạn, và nó trở thành quan trọng hơn tâm trí riêng của bạn. Đó là toàn thể nghĩa của tính chất sannyas. Bây giờ nếu có xung đột giữa điều tôi nói và tâm trí bạn, bạn sẽ bỏ tâm trí và bạn sẽ nghe tôi. Đó là rủi ro. Nếu bạn liên tục cứ dùng tâm trí bạn để quyết định cho dù liệu điều tôi nói phải được làm hay không, thế thì bạn vẫn còn là bản thân bạn. Bạn không đi ra. Bạn không đem tay bạn gần tôi để cho tôi có thể nắm lấy nó."
Bình thường, mọi thứ đang xảy ra cho bạn, bạn đã không làm gì cả. "Tôi cảm thấy dường như tôi không có chọn lựa nào để tới thầy."
Điều đó hoàn toàn đúng. Bạn phải đã trôi giạt theo cách nào đó. Một người bạn tới tôi và anh ấy kể với bạn, hay bạn chỉ tới giá sách và bạn tìm thấy cuốn sách của tôi.
Một sannyasin tới và tôi hỏi anh ấy, "Làm sao bạn tới gặp tôi? Làm sao ngay chỗ đầu tiên bạn trở nên quan tâm?" Anh ta nói, "Tôi ngồi ở Goa, trên bãi biển, và ngay trên cát tôi thấy một tạp chí sannyas mà ai đó phải đã bỏ lại. Thế rồi, chẳng có gì để làm, tôi bắt đầu đọc nó. Đó là cách tôi đã tới đây." Ngẫu nhiên... Bạn đã tới tôi một cách ngẫu nhiên, nhưng bây giờ có cơ hội để ở cùng tôi một cách tỉnh táo, ở cùng tôi với đầy nhận biết. Điều tốt là một cách ngẫu nhiên bạn đã tới tôi, nhưng đừng vẫn còn ở đây một cách ngẫu nhiên.

Bây giờ bỏ tính ngẫu nhiên đó đi. Bây giờ, nhận trách nhiệm về nhận biết của bạn. Bằng không, ai đó sẽ nhận bạn, một cách ngẫu nhiên, ở đâu đó khác. Lần nữa bạn sẽ trôi giạt khỏi tôi - bởi vì người đã trở nên trôi giạt không thể tin tưởng được. Người đó sẽ trôi giạt; cái gì đó khác sẽ xảy ra. Ai đó sắp đi Nepal và ý tưởng xuất hiện cho bạn, "Sao không đi Nepal?" và bạn đi Nepal. Và ở đó bạn gặp một bạn gái người chống lại tính chất sannyas, vậy phải làm gì? Bạn phải bỏ tính chất sannyas của bạn.
Bây giờ bạn ở đây, dùng cơ hội này đi. Mọi người dùng cơ hội chỉ theo cách rất vô ý thức. Dùng nó một cách có ý thức đi.
Quan toà nói, "Điều gì xui khiến anh đánh vợ?" Chồng nói, "Dạ, thưa quí toà, cô ấy quay lưng lại tôi, chảo rán đang trong tay, cửa sau thì mở, và tôi hơi say, cho nên tôi nghĩ tôi sẽ nắm lấy cơ hội này."
Mọi người dùng cơ hội của họ cũng theo cách vô ý thức. Dùng cơ hội này theo cách có ý thức đi, bởi vì cơ hội này là tới mức nó có thể được dùng chỉ bằng cách có ý thức.

..............................
..............................

0 Đánh giá

Ads Belove Post