SỐNG THIỀN - Thơ con Ếch: Chân lí không phải là ý tưởng mà là hiện hữu của bạn, là linh hồn của bạn

SỐNG THIỀN - Thơ con Ếch: Chân lí không phải là ý tưởng mà là hiện hữu của bạn, là linh hồn của bạn

Price:

Read more



Ao xưa
Ếch nhảy
Tiếng nước
Đây là một trong những bài cú nổi tiếng nhất của Matsuo Basho. Nó có hương vị đặc biệt mà chỉ người thức tỉnh mới nhận biết tới. Cái hay của nó không chỉ ở thẩm mĩ mà ở tính tồn tại. Hương thơm của nó là hương của phật tính.
Đạo đơn giản nghĩa là cái đang đó, không tính ngữ, không tính từ. Đạo nghĩa là: chỉ vậy.
Ao xưa
Ếch nhảy
Tiếng nước
Bài cú không phải là thơ thường. Thơ thường là của tưởng tượng. Thơ thường là sáng tạo của tâm trí. Bài cú đơn giản phản xạ cái đang đó. Tâm thức trở thành tấm gương và phản xạ cái đang đối diện với nó. Tấm gương vẫn còn không bị động tới bởi cái nó phản xạ.
Một người xấu đi qua trước một tấm gương - gương không trở thành xấu, gương vẫn còn trong tính y nguyên của nó. Một người đẹp đi qua, gương không trở nên đẹp. Và khi không có ai để phản xạ, gương vẫn như vậy. Phản xạ, không phản xạ, phản xạ tốt, phản xạ xấu, gương vẫn còn trinh nguyên. Tâm thức của người đã thức tỉnh cũng vậy.
Basho là đệ tử của Thiền sư Buko. Thời gian mà bài cú đáng kinh ngạc này được sinh ra, ông ấy sống trong một chiếc lều nhỏ bên cạnh một ao xưa. Một hôm, sau cơn mưa ngắn, Thầy Buko tới thăm Basho và hỏi, “Hiểu của ông thế nào trong những ngày này?”
Hãy nhớ lấy, Thầy đã không hỏi, “Tri thức của ông thế nào?” Thầy đã hỏi, “Hiểu của ông thế nào?”
Hiểu là khác toàn bộ với tri thức. Tri thức là được vay mượn, hiểu là của riêng người ta. Tri thức tới từ bên ngoài, hiểu trào lên từ bên trong. Tri thức là xấu, vì nó là gián tiếp. Và tri thức không bao giờ có thể trở thành một phần của bản thể bạn. Nó sẽ vẫn còn xa lạ, nó sẽ vẫn còn ngoại lai, nó không thể bắt rễ trong bạn được. Hiểu trưởng thành từ bạn, nó là việc nở hoa riêng của bạn. Nó là của bạn đích thực, do đó nó có cái đẹp, và nó giải thoát.
Chân lí không bao giờ có thể được vay mượn từ bất kì ai, và chân lí vay mượn không còn là chân lí. Chân lí vay mượn đã là dối trá. Khoảnh khắc chân lí được nói ra, nó trở thành dối trá. Chân lí phải được kinh nghiệm, không được nghe, không được đọc. Chân lí không chỉ là một phần của việc tích luỹ của bạn, một phần của kí ức của bạn. Chân lí phải có tính tồn tại: từng lỗ chân lông của con người bạn, phải cảm thấy nó. Vâng, nó phải được cảm thấy: từng hơi thở nên tràn đầy nó. Nó phải rung động trong bạn, nó phải luân chuyển trong bạn như máu của bạn. Khi chân lí được hiểu, bạn trở thành nó.
Do đó Thầy Buko đã hỏi đệ tử của mình, “Basho, hiểu của ông là thế nào trong những ngày này?” Và đừng quên hai từ hay, ‘những ngày này’.
Chân lí bao giờ cũng phát triển. Chân lí là chuyển động. Nó không tĩnh, nó động. Nó là điệu vũ. Nó giống như cây đang lớn lên và sông đang chảy và sao đang dời. Chân lí không bao giờ đứng bất kì điểm nào, hiện tượng tĩnh tại. Nó không phải là ngưng trệ; nó là động hoàn toàn, nó là chuyển động. Để sống động nó phải chuyển động.

Chỉ chết mới là tĩnh tại, chỉ chết mới tù đọng. Do đó những người là chết có thể có vẻ sống trên bề mặt, nhưng nếu chân lí của họ không còn tăng trưởng thì họ chết - linh hồn của họ không còn tăng trưởng nữa. Chân lí không phải là ý tưởng mà là chính hiện hữu của bạn, chính linh hồn của bạn.
Do đó thầy đã hỏi, “Hiểu của ông là thế nào trong những ngày này?” Ông ấy không hỏi về quá khứ. Tri thức bao giờ cũng là về quá khứ, tưởng tượng bao giờ cũng là về tương lai. Ông ấy đang hỏi về hiện tại, ông ấy đang hỏi về cái tức khắc.
Basho đáp ứng,
Mưa đã tạnh
Rêu xanh ẩm.
Mới vài khoảnh khắc trước trời đã mưa: mưa đã tạnh, rêu xanh còn ẩm. Nó là tốt, nhưng không tốt lắm. Nó đã là quá khứ. Nó không còn là tức khắc. Nó đã là kí ức, nó không còn là việc kinh nghiệm. Buko không bằng lòng - câu trả lời là tốt nhưng không tuyệt. Và Thầy không bao giờ bằng lòng chừng nào câu trả lời chưa là tuyệt đối, chừng nào câu trả lời còn chưa thực sự là như nó phải vậy - và chắc chắn không bằng lòng với tiềm năng của một người như Basho.
Bây giờ chẳng ai biết về Buko, Thầy của ông ấy. Ông ấy chỉ được biết tới bởi vì Basho. Đệ tử có tiềm năng vô hạn, Thầy không thể bằng lòng dễ dàng thế. Nhớ điều đó đi! - bạn càng có tiềm năng, bạn sẽ càng được đặt vào các nhiệm vụ khó khăn hơn. Thầy sẽ nghiêm khắc hơn với bạn. Thầy sẽ rất cứng rắn với bạn.
Câu trả lời này là tốt nếu như nó đã tới từ ai đó có tiềm năng ít hơn Basho - Thầy có thể đã gật đầu trong ưng thuận - nhưng không như vậy với Basho. Ngay cả một khe hở vài phút cũng đủ là khe hở. Mưa không còn đó, mây đã tản đi, trời đã nắng, mặt trời đang chiếu sáng khắp xung quanh, trên ao xưa, trên lều...
Thầy nói, “Nói cái gì đó thêm nữa đi!”
Và khi Thầy nói, “Nói cái gì đó thêm nữa đi,” thầy không ngụ ý nói thêm chút ít về nó, thầy không ngụ ý 'nữa' theo nghĩa số lượng. Thầy ngụ ý: nói cái gì đó sâu hơn, nói cái gì đó mạnh mẽ hơn, nói cái gì đó có tính tồn tại nhiều hơn, nói cái gì đó nhiều hơn - về tính chất!
Và khoảnh khắc đó Basho nghe tiếng động của con ếch nhảy vào ao. Ông ấy nói,
Ếch nhảy
Tiếng nước
Bây giờ, đây là Đạo: tức khắc, cái đang vậy, sống động, đập rộn ràng, chính khoảnh khắc này. Đạo không biết tới quá khứ, không biết tới tương lai. Đạo chỉ biết một loại thời gian, đó là hiện tại. Đạo chỉ biết ở đây bây giờ. Để tâm trí bạn biến mất và thế thì không có quá khứ và không có tương lai. Quá khứ và tương lai là sáng tạo của tâm trí. Trong thực tại, chỉ có hiện tại. Và khi không có quá khứ, không tương lai, làm sao bạn thậm chí có thể gọi nó là hiện tại? - bởi vì hiện tại có nghĩa chỉ trong tham chiếu tới quá khứ và tương lai. Hiện tại bị kẹp giữa quá khứ và tương lai. Nếu bạn đã lấy đi quá khứ và tương lai, hiện tại cũng biến mất.
Đó là khoảnh khắc của Đạo: khi thời gian biến mất, khi người ta ở trong tính tức khắc hoàn toàn, khi người ta hoàn toàn ở đây bây giờ, không vẩn vơ trong những bóng ma của quá khứ không trong những hình ảnh chưa sinh của tương lai. Đây là khoảnh khắc của chứng ngộ: khi thời gian không có, và khi bạn hoàn toàn ở đây và không ở chỗ nào khác. Và khi không có thời gian, không có tâm trí. Tâm trí và thời gian là đồng nghĩa. Bạn càng có nhiều tâm trí, bạn càng ý thức nhiều về thời gian. Đó là lí do tại sao ở thế giới phương Tây ý thức thời gian lớn đã nảy sinh: nó là vì việc trau dồi của tâm trí.
Đi tới những người nguyên thuỷ sống ở vùng núi non hay trong rừng rậm mà xem, đi tới các bộ lạc và không có ý thức thời gian mà xem, bởi vì tâm trí còn chưa được trau dồi. Và điều đó lại xảy ra - khi qua hiểu biết người ta bỏ mọi hoài niệm về quá khứ và mọi hư tưởng về tương lai, thời gian lại biến mất. Và với việc biến mất của thời gian, đột nhiên tâm trí không còn được tìm thấy. Và khi không có tâm trí, có im lặng. Trong im lặng đó cõi bên kia xuyên thấu vào đất, trong im lặng đó cái không biết giáng xuống trong bạn. Trong im lặng đó, có gặp gỡ với Thượng đế, trong im lặng đó, có phúc lành, ân huệ. Trong im lặng đó là Vương quốc của Thượng đế.
Basho nói,
Ếch nhảy
Tiếng nước
Đây là phát biểu của Đạo. Đây là Đạo - đơn giản, thuần khiết, trần trụi.
Với đáp ứng này Thầy vui mừng khôn xiết. Thầy bao giờ cũng vui mừng bất kì khi nào đệ tử về nhà. Vui mừng của Thầy không biết tới giới hạn nào, dường như thấy trở nên chứng ngộ lần nữa! Nhiều hoàn hảo được thêm vào cho bản thể đã hoàn hảo của thầy. Thầy không cần cái gì được thêm vào cho mình, nhưng mỗi lần một đệ tử bừng sáng trong nhận biết, trở nên bắt lửa, Thầy cảm thấy dường như thầy đã lại trở nên chứng ngộ.
Thầy vui mừng khôn xiết, và chính vui mừng của Thầy trở thành cơ hội của chứng ngộ của Basho. Thấy khuôn mặt vui mừng của Thầy, thấy hào quang của niềm vui của thầy, cái gật đầu ưng thuận của thầy - hay có thể thầy chẳng nói gì - im lặng của thầy mưa rào lên đệ tử như ân huệ, Basho đã trở nên chứng ngộ! Trở nên chứng ngộ là khoảnh khắc vĩ đại làm sao! Hàng nghìn người đã trở nên chứng ngộ trong quá khứ, nhưng cách Basho trở nên chứng ngộ đơn giản là duy nhất. Bởi vì Thầy đã vui mừng, chính vui mừng của Thầy xuyên thấu vào tim ông ấy như chiếc kiếm. Hoa mưa rào lên ông ấy, bởi vì Thầy phải đã mỉm cười... Âm nhạc không nghe thấy đã được nghe bởi vì Thầy phải đã nhìn vào ông ấy với niềm vui, với phúc lành.
Tôi không biết, nhưng Buko phải đã nhảy múa hay làm cái gì đó điên rồ kiểu như thế. Chứng ngộ của đệ tử không phải là vấn đề nhỏ.
Về sau, Basho tiếp tục trau chuốt bài cú này như kim cương. Trong cả đời mình ông ấy tiếp tục trau chuốt nó - bởi vì đây là hiện tượng hiếm hoi, bài cú nhỏ này:
Ao xưa
Ếch nhảy
Tiếng nước
Chính bởi vì điều này mà quá trình chứng ngộ riêng của ông ấy được lẩy cò. Ông ấy tiếp tục trau chuốt nó như kim cương. Ông ấy tiếp tục cắt tỉa nó và cho nó ngày cành nhiều chiều sâu hơn.
Ông ấy đã thêm: Ao xưa. Phát biểu đầu tiên chỉ là:
Ếch nhảy
Tiếng nước
Về sau ông ấy đã thêm vào: Ao xưa. Cảm giác của tôi là ở chỗ ao xưa phải đã khăng khăng để được đưa vào. Và ao xưa có mọi quyền để được đưa vào - không có ao xưa sẽ không có ếch, không có nhảy vào, không có tiếng nước - Basho bị nợ nhiều với ao xưa Ông ấy đã đưa nó vào.
Bây giờ bài cú trở thành:
Ao xưa
Ếch nhảy
Tiếng nước
Và rồi về sau nữa, ông ấy đã bỏ từ ‘nước’.
Bây giờ bài cú đã không hoàn hảo như trước, nhưng đầy đủ hơn trước. Bây giờ nó là:
Ao xưa
Ếch nhảy
Tiếng động
Nó không hoàn hảo thế như trước, nhưng nó đầy đủ hơn. Tôi ngụ ý gì khi tôi nói nó là đầy đủ hơn?
Bây giờ nó là hiện tượng tăng trưởng, nó không đặt dấu chấm hết. Trước đây đã có dấu chấm hết, nó đã là sản phẩm được hoàn thành; bạn không thể thêm được cái gì vào cho nó. Nó đã không để lại cái gì cho bạn thiền cả. Nhưng chỉ “tiếng động,” và nó mở ra cánh cửa. Không còn chấm hết thêm nữa. Nó trở thành cuộc truy tìm. Cho nên bây giờ nó đầy đủ hơn nhưng ít hoàn hảo hơn. Bây giờ nó là đầy đủ hoàn toàn, đầy đủ theo nghĩa nó đang tăng trưởng. Bây giờ nó là cây đang mọc, không thể dự đoán được. Bây giờ từng người phải thiền về nó. Và điều này trở thành một trong những việc thiền lớn lao cho người tìm kiếm, người định đi theo Basho. Bây giờ nó có cái đẹp hơn trước đây.
Bao giờ cũng nhớ, bất kì cái gì đầy đủ, bất kì cái gì tuyệt đối đầy đủ, đều mất cái gì đó từ nó - nó trở thành chết. Mọi hoạ sĩ lớn đều biết điều này. Và những bức hoạ vĩ đại nhất là những bức đã bỏ lại chút ít không đầy đủ, nét phẩy cuối cùng đã không được vẽ. Và bài thơ vĩ đại nhất là bài thơ đã bị bỏ lại không đầy đủ - để cho cánh cửa vẫn còn mở cho bạn đi vào, để cho bản thể của bạn có thể có giao cảm với thơ ca không đầy đủ, để cho bản thể bạn có thể làm đầy đủ nó, để cho nó có thể được làm đầy đủ trong sự tồn tại của bạn.
Bây giờ nó là,
Ao xưa
Ếch nhảy
Tiếng động
Rồi nữa về sau, ông ấy đã bỏ đi vài thứ nữa. Bây giờ nó trở thành,
Ao xưa
Ếch nhảy
Tõm
Bây giờ điều này lên tới cao trào: chỉ ‘Tõm!’ Điều này thực hơn - thực hơn với ếch, thực hơn với ao, thực hơn với thực tại. Thực tại biết mỗi 'tõm!' và nó đơn giản bỏ bạn ở đó - để mà tự hỏi, để truy tìm, để thiền.
Ai đó hỏi Basho, “Sao thầy đã bỏ từ ‘nước’ và chung cuộc bỏ cả từ ‘tiếng động’?”
Basho nói, “Ta muốn ông nghe nó là loại âm thanh gì. Ta không muốn nói, ta muốn ông nghe nó là loại âm thanh gì.”
Ao xưa
Ếch nhảy
Tõm!
Bạn bị bỏ lại trong một loại không gian thiền mới. Đột nhiên ao xưa trở thành một thực tại rất cận kề. Bạn có thể cảm thấy nó, nó ở đây. Và ếch nhảy vào: nó không phải là con ếch của quá khứ. Và “Tõm!” - bạn có thể nghe được nó lần nữa, nó trở thành thực tại. Đây là nghệ thuật lớn, rằng điều nghệ sĩ đã sống qua, ông ấy có thể tạo lại trong ai đó, người có tính cảm nhận, người sẵn có, người sẵn sàng đi trên cuộc hành trình thám hiểm.
Đây là con đường của mọi chư phật. Phát biểu của họ không là gì ngoài các điểm lẩy cò cho một quá trình nào đó trong bạn được gọi là thiền. Đây là cách thức của Đạo: đem bạn tới cái đang hiện hữu. Đây là cách thức của tôi nữa: để giúp bạn rơi hoàn toàn vào trong khoảnh khắc này. Khoảnh khắc này! Đây là nó!
Đạo không phải là học thuyết. Nó là con đường đặc biệt của việc trở nên nhận biết. Nó là con đường của thức tỉnh, con đường của chứng ngộ, con đường của quay về nhà. Đạo đơn giản nghĩa là ‘Con đường’. Và nhớ lấy, nó không có nghĩa đó theo nghĩa bình thường của từ này. Bất kì khi nào bạn nghe thấy từ "con đường" bạn bắt đầu nghĩ tới mục đích ở đâu đó xa xôi, về chỗ con đường dẫn bạn tới. Không. Đạo nghĩa là ‘Con đường’, nhưng không trong tham chiếu tới mục đích. Thế thì nó ngụ ý gì? Nó ngụ ý ‘cách thức mọi thứ đang vậy’. Nó đơn giản ngụ ý cách thức mọi sự là vậy, đã vậy, chỉ như thế: không cái gì phải được đạt tới, mọi thứ đều đang mưa rào lên bạn. Chỉ ở đây bây giờ và mở hội.
Định nghĩa của tôi về tôn giáo là mở hội.
Nhưng có những người không thích hiện tượng đơn giản như vậy, như Đạo: bản ngã của họ không cảm thấy bị thách thức đủ, họ bao giờ cũng quan tâm tới cách thức gian nan. Họ bao giờ cũng quan tâm tới những khó khăn. Nếu không có khó khăn, họ sẽ tạo ra chúng. Họ không thể làm được mọi thứ theo cách đơn giản. Họ gần như không có khả năng là đơn giản, và là đơn giản là cách duy nhất để hiện hữu trong Thượng đế. Thượng đế là tính đơn giản, hồn nhiên.
Thượng đế là đơn giản như bụi hồng và tiếng hót của con chim cúc cu từ rặng xoài. Thượng đế là đơn giản như lá rụng khỏi cây. Thượng đế là đơn giản như làn gió thoảng qua rặng thông cổ.
Nhưng có những người không thích Thượng đế đơn giản như vậy. Đây là những người tạo ra thượng đế học, đây là những người tạo ra suy đoán trừu tượng, khó khăn, người làm cho toàn thể mọi thứ thành khó tới mức nó trở thành gần như là không thể nào hiểu nổi. Và Thượng đế là rất đơn giản.
Ao xưa
Ếch nhảy
Tõm!
Vâng, Thượng đế giống điều đó...
Điều đó phải được ghi nhớ lặp đi lặp lại bởi bạn, bởi vì bản ngã của bạn sẽ giở thủ đoạn lên bạn. Đó là cách mọi người cứ bỏ lỡ cách thức đơn giản của Đạo. Ki tô giáo có nhiều người theo, Phật giáo có nhóm người theo lớn, Hồi giáo có nhóm người theo lớn, nhưng Đạo vẫn không phải là một giáo hội - chưa bao giờ là một giáo hội, chưa bao giờ trở thành một tổ chức. Các cá nhân đã tồn tại, các cá nhân đã theo nó, các cá nhân đã đạt tới qua nó, nhưng nó chưa bao giờ trở thành con đường của quần chúng. Tại sao? - bởi vì nó sẵn có chỉ cho những người sẵn sàng vứt bỏ các con đường của bản ngã, người sẵn sàng là đơn giản, hồn nhiên, như trẻ con.
Có một số người bao giờ cũng tìm phía khó khăn của vấn đề. Với họ giải pháp dễ dàng chưa bao giờ xuất hiện. Họ bao giờ cũng phải nghĩ về điều phức tạp nhất.
Tôi nhớ một thanh niên mới xin vào một trong những câu lạc bộ kén chọn người nhất ở Newport. Anh thanh niên khá kín đáo, có vẻ không ây ấn tượng gì mấy đã được cho biết rằng anh ta phải chơi một ván golf với các quan chức của câu lạc bộ như điều kiện tiên quyết cho việc chấp nhận anh ta.
Vào buổi chiều đã hẹn anh ta gặp họ trên điểm phát bóng thứ nhất được trang bị bằng gậy đánh bóng, một cái vồ bóng và gậy chơi bi a. Các quan chức xem xét anh ta một cách hoài nghi nhưng dẫu sao đi chăng nữa vẫn bắt đầu đánh bóng. Họ mất tinh thần khi anh thanh niên bình thản kéo đi 275 thước với chiếc gậy đánh bóng, duyên dáng uốn quanh cú đánh thứ hai tới bãi cỏ xanh bằng cái vồ và bóng lọt vào lỗ gôn hai mươi bộ bằng gậy chơi bi a.
Sau khi đánh bại hoàn toàn các quan chức bị thất bại, người xin vào lại mệt với họ tại quán rượu của câu lạc bộ. Ở đó anh ta gọi rượu Scotch và soda, và khi nó được đưa tới, đích thân anh ta trộn lẫn đồ uống bằng việc lắc lư cốc rượu đưa qua vai vào chỗ nước soda đang đợi đằng sau anh ta trên quầy rượu. Việc biểu diễn thêm này của sự phối hợp thể chất không thể tin được của anh thanh niên là quá nhiều với các quan chức câu lạc bộ.
“Anh thực là kì diệu!” họ kêu lên. “Cái gì là câu chuyện đằng sau tài năng dị thường của anh vậy?”
“Cả đời tôi,” người này giải thích, “hoạt động vật lí đủ mọi loại đã là trò chơi trẻ con với tôi. Để vượt qua cái chán mà đã nảy sinh từ việc làm chủ đơn điệu của tôi với mọi thứ, tôi thử làm gần như mọi thứ theo cách khó nhất có thể được. Do đó tôi chơi tennis bằng vợt bóng bàn, chơi bóng bàn bằng vợt tennis, vân vân.”
“Đợi một phút,” một quan chức câu lạc bộ ngắt lời. “Nếu điều đó là đúng, như anh nói, rằng anh làm mọi thứ vật lí theo cách thức khó nhất có thể được, tôi có một câu hỏi...”
“Tôi biết,” anh thanh niên nói, vừa mỉm cười. “Mọi người đều hỏi tôi cùng một điều, và tôi không bận tâm khi nói cho ông - khi đứng lên, trong cái võng.”
Đây là cách thức của bản ngã.

0 Đánh giá

Ads Belove Post