SỐNG THIỀN - Không có gì cũ dưới bầu trời này, chỉ đôi mắt hồn nhiên mới thấy

SỐNG THIỀN - Không có gì cũ dưới bầu trời này, chỉ đôi mắt hồn nhiên mới thấy

Price:

Read more

SỐNG THIỀN - Không có gì cũ dưới bầu trời này, chỉ đôi mắt hồn nhiên mới thấy



Chúng ta nhìn vào mọi thứ bao giờ cũng bằng mắt cũ. Bạn về nhà; bạn nhìn nó mà không nhìn nó. Bạn biết nó - không có nhu cầu nhìn nó. Bạn đã đi vào nó lặp đi lặp lại trong nhiều năm. Bạn đi tới cửa, bạn đi vào cửa; bạn có thể mở khoá cửa. Nhưng không cần nhìn.
Toàn thể quá trình này diễn ra như robot, một cách máy móc, vô ý thức. Nếu cái gì đó đi sai, chỉ nếu chìa khoá của bạn không khớp vào ổ khoá, thế thì bạn mới nhìn vào ổ khoá. Nếu chìa khoá khớp, bạn không bao giờ nhìn vào ổ khoá. Vì thói quen máy móc, làm cùng một điều lặp đi lặp lại, bạn mất năng lực nhìn; bạn mất cái tươi tắn để nhìn. Thực sự, bạn đánh mất chức năng của mắt - nhớ điều này. Về căn bản bạn trở thành mù, vì mắt không được cần.
Nhớ lần cuối cùng bạn nhìn vợ bạn. Lần cuối cùng bạn nhìn vợ bạn hay nhìn chồng bạn có thể đã nhiều năm trước đây. Trong bao nhiêu năm bạn đã không nhìn rồi? Bạn chỉ đi qua, cho một thoáng nhìn bất chợt, nhưng không phải là cái nhìn. Đi lại và nhìn vợ bạn hay chồng bạn dường như bạn đã mong đợi lần đầu tiên đi. Tại sao? Vì nếu bạn lần đầu tiên mong đợi, mắt bạn sẽ đầu với sự tươi tắn. Chúng sẽ trở thành sống động.
Bạn đi qua phố, và một người đàn bà đẹp đi qua. Mắt bạn trở nên sống động - sáng lên. Một ngọn lửa bất thần tới với chúng. Người đàn bà này có thể là vợ của ai đó. Anh ta sẽ không nhìn vào cô ấy; anh ta có thể trở thành mù như bạn đã trở thành mù khi nhìn vợ bạn. Tại sao? Làn đầu tiên mắt được cần, lần thứ hai không nhiều mấy, và lần thứ ba chúng không được cần. Sau vài việc lặp lại bạn trở thành mù. Chúng ta sống một cách mù loà.
Nhận biết đi. Khi bạn gặp con bạn, bạn có nhìn chúng không? Bạn không nhìn chúng. Thói quen này giết chết đôi mắt; mắt trở thành chán - có cái cũ cứ lặp đi lặp lại mãi. Và không cái gì là thực sự cũ, đó chỉ là thói quen của bạn làm cho bạn cảm thấy rằng nó là vậy. Vợ bạn không vẫn như vậy như cô ấy đã thế hôm qua, cô ấy không thể thế được; bằng không thì cô ấy là phép màu. Không cái gì có thể vẫn là vậy cho khoảnh khắc tiếp. Cuộc sống là một luồng, mọi thứ tuôn chảy, không cái gì là nguyên như vậy.
Cùng mặt trời mọc sẽ không xảy ra lần nữa. Theo một nghĩa nào đó cũng vậy, mặt trời không là nguyên như vậy. Mọi ngày nó đều mới; thay đổi cơ bản đã xuất hiện. Và trời sẽ không nguyên như vậy lần nữa; sáng nay sẽ không tới lần nữa. Mọi sáng đều có tính cá nhân riêng của nó, và trời và mầu sắc, chúng sẽ không tụ tập theo cùng hình mẫu lần nữa. Nhưng bạn liên tục cảm thấy dường như mọi thứ chỉ là nguyên như vậy.
Họ nói không cái gì mới dưới bầu trời. Thực sự, không cái gì cũ dưới bầu trời. Chỉ mắt trở thành cũ, quen với mọi thứ; thế thì không cái gì là mới. Với trẻ con mọi thứ là mới: đó là lí do tại sao mọi thứ cho chúng sự háo hức. Ngay cả hòn đá mầu trên bãi biển, và chúng trở nên háo hức thế. Bạn sẽ không háo hức ngay cả khi thấy đích thân Thượng đế đang tới nhà bạn. Bạn sẽ không háo hức thế! Bạn sẽ nói, "Tôi biết ngài, tôi đã đọc về ngài." Trẻ con háo hức thế vì mắt chúng là mới và tươi tắn. Và mọi thứ đều là một thế giới mới, chiều hướng mới.
Nhìn vào mắt trẻ con mà xem - nhìn vào sự tươi tắn, sự sống động rạng ngời, sự sinh động. Chúng có vẻ như gương, im lặng, nhưng xuyên thấu. Chỉ những đôi mắt như vậy mới có thể đạt tới bên trong.
Cho nên kĩ thuật này nói, Nhìn dường như lần đầu tiên một người đẹp hay vật bình thường. Bất kì cái gì cũng có tác dụng. Nhìn vào giầy của bạn mà xem. Bạn đã từng dùng chúng trong nhiều năm, nhưng nhìn dường như lần đầu tiên và thấy sự khác biệt: phẩm chất của ý thức của bạn đột nhiên thay đổi.
Tôi tự hỏi liệu bạn có thấy tranh về giầy của Van Gogh không. Nó là một trong những thứ hiếm hoi nhất. Chỉ có một chiếc giầy cũ - xơ xác, buồn bã, dường như đang trên bờ chết. Nó chỉ là một chiếc giầy cũ, nhưng nhìn nó, cảm nó, và bạn sẽ cảm thấy chiếc giầy này phải đã trải qua cuộc sống chán chường, đằng đẵng làm sao. Nó buồn thế, chỉ đang cầu nguyện được lấy đi khỏi cuộc sống, xơ xác hoàn hoàn, mọi tinh thần sụp đổ, chỉ là một ông già, chiếc giầy cũ. Nó là một trong những bức tranh nguyên bản nhất. Nhưng làm sao Van Gogh có thể thấy được nó?
Bạn thậm chí có nhiều giầy cũ hơn - xơ xác hơn, chết hơn, buồn hơn, thất vọng, nhưng bạn không bao giờ nhìn chúng, nhìn điều bạn đã làm với chúng, cách bạn đã cư xử với chúng. Chúng kể câu chuyện cuộc đời về bạn vì chúng là giầy của bạn. Chúng có thể nói lên mọi điều về bạn. Nếu chúng có thể viết, chúng chắc đã viết ra bản tiểu sử đích thực nhất về người mà chúng đã phải sống cùng - mọi tâm trạng, mọi bộ mặt. Khi người chủ của chúng đang trong yêu, anh ta đã cư xử khác với giầy, khi anh ta giận anh ta đã cư xử khác. Và giầy không bận tâm chút nào, và mọi thứ đã để lại dấu hiệu.
Nhìn vào bức tranh của Van Gogh, và thế thì bạn sẽ thấy điều ông ấy có thể thấy trong chiếc giầy này. Mọi thứ có đó - toàn thể tiểu sử của người đã dùng chúng. Nhưng làm sao ông ấy có thể thấy được? Để là hoạ sĩ, người ta phải lấy lại cái nhìn trẻ thơ, sự tươi tắn. Ông ấy có thể nhìn vào mọi thứ - ngay cả những thứ bình thường nhất. Ông ấy có thể nhìn!
Cezanne đã vẽ một chiếc ghế, chỉ là ghế thường, và bạn thậm chí có thể tự hỏi... tại sao đi vẽ chiếc ghế? Không có nhu cầu. Nhưng ông ấy đã làm việc trên bức tranh đó trong nhiều tháng liền. Bạn có thể phải dừng lại một khoảnh khắc để nhìn nó, còn ông ấy đã làm việc trong nhiều tháng trên nó vì ông ấy có thể nhìn vào chiếc ghế. Chiếc ghế có tâm hồn riêng của nó, câu chuyện riêng của nó, khổ và sướng riêng của nó. Nó đã sống! Nó đã trải qua cuộc sống! Nó có kinh nghiệm, kí ức riêng của nó. Tất cả chúng đều được hiển lộ trong bức tranh của Cezanne. Nhưng bạn có nhìn vào chiếc ghế của bạn không? Không ai nhìn vào nó, không ai cảm thấy nó.
Bất kì vật nào đều được. Kĩ thuật này là để làm cho mắt bạn tươi tắn - tươi tắn, sống động, sinh động rạng ngời tới mức chúng có thể di chuyển vào bên trong và bạn có thể có cái nhìn vào cái ngã bên trong của bạn. Dường như lần đầu tiên nhìn thấy. Làm điều đó thành một điểm để nhìn mọi thứ dường như là lần đầu tiên, và đôi khi, đột nhiên, bạn sẽ ngạc nhiên về bạn đã bỏ lỡ thế giới đẹp làm sao. Đột nhiên trở nên nhận biết và nhìn vào vợ bạn dường như là lần đầu tiên. Và sẽ không có gì ngạc nhiên nếu bạn lại cảm thấy cùng yêu bạn đã cảm thấy lần đầu tiên, cùng sự trào dâng năng lượng, cùng hấp dẫn trong sự trọn vẹn nhất của nó. Nhưng nhìn dường như lần đầu tiên vào người đẹp hay vật bình thường. Cái gì sẽ xảy ra? Bạn sẽ thu lấy sức nhìn của bạn. Bạn mù. Ngay bây giờ, như bạn vậy, bạn mù. Và sự mù này nhiều tính số mệnh hơn là sự mù vật lí, vì bạn có mắt và dầu vậy bạn không thể nhìn được.
Jesus nói nhiều lần, "Những người có mắt, để họ thấy. Những người có tai, để họ nghe." Dường như là ông ấy đang nói cho người mù hay người điếc. Nhưng ông ấy liên tục lặp lại điều đó. Ông ấy là gì - giám thị trong hội nào đó cho người mù sao? Ông ấy liên tục lặp lại, "Nếu ông có mắt, nhìn đi." Ông ấy phải đang nói cho người thường, người có mắt. Nhưng sao có nhấn mạnh này vào, "Nếu ông có mắt, nhìn đi"? Ông ấy đang nói về mắt mà kĩ thuật này có thể cho bạn.
Nhìn vào mọi thứ bạn đi qua dường như đó là lần đầu tiên. Làm điều đó thành thái độ liên tục. Chạm mọi thứ dường như đó là lần đầu tiên. Cái gì sẽ xảy ra? Nếu bạn có thể làm điều này, bạn sẽ được tự do khỏi quá khứ của bạn. Gánh nặng, chiều sâu, dơ bẩn, kinh nghiệm đã tích luỹ - bạn sẽ được tự do khỏi chúng.
Mọi khoảnh khắc, di chuyển khỏi quá khứ. Không cho phép nó đi vào bên trong bạn; không cho phép nó được mang theo - bỏ nó. Nhìn vào mọi thứ dường như đó là lần đầu tiên. Đây là kĩ thuật lớn để giúp bạn được tự do khỏi quá khứ. Thế thì bạn thường xuyên trong hiện tại, và dần dần bạn sẽ có sự hấp dẫn với hiện tại. Thế thì mọi thứ sẽ là mới. Thế thì bạn sẽ có khả năng hiểu câu nói của Heraclitus rằng bạn không thể bước hai lần vào cùng một dòng sông.
Bạn không thể thấy một người hai lần - cùng một người - vì không cái gì là tĩnh tại. Mọi thứ đều như dòng sông, chảy và chảy và chảy. Nếu bạn được tự do với quá khứ và bạn có cái nhìn mà có thể thấy hiện tại, bạn sẽ đi vào sự tồn tại. Và việc đi vào này sẽ là kép: bạn sẽ đi vào trong mọi thứ, vào trong tâm linh của nó, và bạn sẽ đi vào trong bản thân bạn nữa vì hiện tại là cánh cửa. Mọi cách thiền theo cách này cách khác đều cố làm cho bạn sống trong hiện tại. Cho nên kĩ thuật này là một trong những kĩ thuật hay nhất - và dễ. Bạn có thể thử nó, và không có nguy hiểm gì.
Nếu bạn có vẻ tươi tắn ngay cả khi đi qua cùng một phố lần nữa, nó là phố mới. Gặp cùng người bạn dường như người đó là người lạ, nhìn vào vợ bạn dường như bạn đã nhìn lần đầu tiên khi cô ấy là người lạ, bạn có thể thực sự nói rằng anh ấy hay cô ấy vẫn không là người lạ không? Bạn có thể đã sống trong hai mươi hay ba mươi năm với vợ bạn, nhưng bạn có thể nói rằng bạn quen với cô ấy không? Cô ấy vẫn là người lạ: các bạn là hai người lạ sống cùng nhau. Các bạn biết những thói quen bên ngoài của nhau, những phản ứng bên ngoài, nhưng cốt lõi bên trong của hiện hữu vẫn không được biết tới, không được chạm tới.
Lại nhìn tươi tắn, dường như đó là lần đầu tiên, và bạn sẽ thấy cùng người lạ. Không cái gì, không cái gì đã trở thành cũ; mọi thứ là mới. Điều này sẽ cho sự tươi tắn cho cái nhìn của bạn. Mắt bạn sẽ trở thành hồn nhiên. Những đôi mắt hồn nhiên đó có thể thấy. Những đôi mắt hồn nhiên đó có thể đi vào trong thế giới bên trong.

0 Đánh giá

Ads Belove Post