Vigyan Bhairav Mật Tông Tập 1 Chương 20. Yêu thường và Yêu của Phật

Vigyan Bhairav Mật Tông Tập 1 Chương 20. Yêu thường và Yêu của Phật

Price:

Read more

Vigyan Bhairav Mật Tông Tập 1 - Osho
Vigyan Bhairav Tantra Vol. 1
Chương 20. Yêu thường và Yêu của Phật


Câu hỏi thứ nhất:
Dường như rất khó yêu ai đó trong hai mươi bốn giờ một ngày. Tại sao điều đó xảy ra như vậy? Yêu có nên là quá trình liên tục không? Và ở giai đoạn nào yêu trở thành sùng kính?
Yêu không phải là hành động; nó không phải là cái gì đó bạn làm. Nếu bạn làm nó, nó không là yêu. Không việc làm nào được bao hàm trong yêu; nó là trạng thái của hiện hữu, không là hành động. Không người nào có thể làm bất kì cái gì liên tục trong hai mươi bốn giờ. Nếu bạn làm yêu, thế thì tất nhiên bạn không thể làm nó trong hai mươi bốn giờ được. Với bất kì hành động nào bạn sẽ phát mệt; với bất kì hành động nào bạn sẽ phát chán. Và thế thì, sau bất kì hành động nào, bạn phải thảnh thơi. Cho nên nếu bạn làm yêu, bạn sẽ phải thảnh thơi trong ghét, vì bạn có thể thảnh thơi chỉ trong cái đối lập.
Đó là lí do tại sao yêu của chúng ta bao giờ cũng bị trộn lẫn với hận. Bạn yêu khoảnh khắc này, và khoảnh khắc tiếp bạn ghét cùng người đó. Cùng người đó trở thành đối thể của cả yêu và ghét; đó là xung đột của những người yêu. Vì yêu của bạn là hành động, đó là lí do tại sao có khổ này.
Cho nên điều đầu tiên cần được hiểu là ở chỗ yêu không phải là hành động; bạn không thể làm được nó. Bạn có thể ở trong yêu, nhưng bạn không thể ‘làm” yêu. Làm là ngớ ngẩn. Nhưng những điều khác cũng được ngụ ý. Nó không phải là nỗ lực vì nếu nó là nỗ lực bạn chắc sẽ phát mệt. Nó là trạng thái của tâm trí.
Và đừng nghĩ dưới dạng mối quan hệ, nghĩ dưới dạng trạng thái của tâm trí. Nếu bạn đang trong yêu, đây là trạng thái của tâm trí. Trạng thái này của tâm trí có thể được hội tụ vào một người hay nó có thể không được hội tụ - vào cái toàn thể. Khi nó được hội tụ vào một người, nó được biết là yêu. Khi nó trở thành không được hội tụ, nó trở thành lời cầu nguyện. Thế thì bạn chỉ trong yêu - không với ai đó, mà chỉ trong yêu, như bạn đang thở vậy.
Nếu việc thở mà là nỗ lực bạn chắc sẽ phát mệt về nó, và bạn chắc phải thảnh thơi và thế thì bạn sẽ chết. Nếu nó là nỗ lực, thế thì vào lúc nào đó bạn có thể quên làm nó và thế thì bạn sẽ chết. Yêu cũng giống như thở: nó là bình diện cao hơn của việc thở. Nếu bạn không thở, thân thể bạn sẽ chết. Nếu bạn không trong yêu, linh hồn bạn không thể được sinh ra.
Cho nên coi yêu như là việc thở của linh hồn đi. Khi bạn trong yêu linh hồn bạn trở nên sống động, sinh động, cũng giống như nó đang thở. Nhưng nghĩ theo cách này. Nếu tôi nói với bạn, "Chỉ thở khi bạn ở gần tôi và không thở ở bất kì chỗ nào khác," thế thì bạn sẽ chết. Và lúc sau bạn sẽ ở gần tôi bạn sẽ chỉ chết và bạn thậm chí sẽ không có khả năng thở gần tôi.
Điều đó đã xảy ra với yêu. Chúng ta sở hữu - đối thể yêu bị sở hữu và người yêu nói, "Đừng yêu bất kì người nào khác. Chỉ yêu anh (em)." Thế thì yêu bị teo đi và thế thì người yêu không thể yêu được, điều đó trở thành không thể được. Điều đó không có nghĩa là bạn phải yêu mọi người, nhưng bạn phải ở trong trạng thái yêu của tâm trí. Nó giống như thở: cho dù kẻ thù của bạn có đó bạn sẽ thở.
Đó là nghĩa của câu nói của Jesus, "Yêu kẻ thù của ông." Nó đã là vấn đề cho Ki tô giáo, làm sao hiểu được câu nói này, "Yêu kẻ thù của ông." Điều đó dường như mâu thuẫn. Nhưng nếu việc yêu không là hành động, nếu nó chỉ là trạng thái của tâm trí, thế thì không có vấn đề về kẻ thù hay bạn bè. Bạn đang trong yêu.
Nhìn vào nó từ phía khác. Có những người liên tục trong ghét, và bất kì khi nào họ cố bầy tỏ yêu, họ phải làm nhiều nỗ lực. Yêu của họ là nỗ lực vì trạng thái liên tục của tâm trí họ là ghét. Đó là lí do tại sao nỗ lực được cần. Có những người liên tục buồn; thế thì tiếng cười của họ là nỗ lực. Họ phải tranh đấu chống lại bản thân họ. Thế thì tiếng cười của họ trở thành tiếng cười tô vẽ - chỉ giả dối, áp đặt, được gắn vào, không tới từ chiều sâu bên trong mà chỉ được thu xếp, không tự phát trong nó mà chỉ nhân tạo.
Có những người liên tục trong giận - không giận cái gì đó hay ai đó, chỉ là giận. Thế thì yêu của họ trở thành nỗ lực. Mặt khác, nếu yêu là trạng thái tâm trí của bạn, giận sẽ là nỗ lực. Bạn có thể làm nó, nhưng bạn không thể là giận. Thế thì bạn sẽ phải tạo ra nó một cách nhân tạo; nó sẽ là giả.
Nếu vị phật cố là giận, nhiều nỗ lực sẽ được cần, và thế nữa nó sẽ là giả. Và chỉ những người không biết ông ấy mới có thể bị lừa. Những người biết ông ấy, họ biết rằng giận đó là giả, chỉ được tô vẽ, được bịa ra. Nó không tới từ bên trong; điều đó là không thể được. Một Phật, một Jesus, không thể ghét. Thế thì nỗ lực là được cần. Nếu họ muốn biểu lộ hận, thế thì họ sẽ phải làm điều đó.
Nhưng bạn không cần bất kì nỗ lực nào đề là ghét; bạn cần nỗ lực để là yêu. Đổi trạng thái tâm trí đi. Làm sao đổi trạng thái tâm trí? Làm sao là yêu? Và đó không phải là vấn đề về thời gian, về làm sao yêu hai mươi bốn giờ một ngày. Điều này là ngớ ngẩn - câu hỏi này là ngớ ngẩn.
Vấn đề không phải là thời gian. Nếu bạn có thể là yêu trong một khoảnh khắc, điều đó là đủ, vì bạn không bao giờ có hai khoảng khắc cùng nhau. Chỉ một khoảnh khắc được cho. Khi khoảnh khắc này mất đi, khoảnh khắc thứ hai được cho. Bạn chỉ có một khoảnh khắc bao giờ cũng cùng với bạn. Nếu bạn biết cách là yêu trong một khoảnh khắc, bạn biết bí mật này. Bạn không cần nghĩ về hai mươi bốn giờ, hay về cả đời.
Chỉ một khoảnh khắc của yêu và bạn biết cách rót đầy một khoảnh khắc bằng yêu. Thế thì khoảnh khắc thứ hai sẽ được trao cho bạn, và bạn có thể rót đầy khoảnh khắc thứ hai đó cũng bằng yêu. Cho nên nhớ, vấn đề không là thời gian. Chỉ có vấn đề duy nhất về một khoảnh khắc, và một khoảnh khắc không phải là một phần của thời gian. Một khoảnh khắc không phải là quá trình; một khoảnh khắc là ngay bây giờ.
Một khi bạn biết cách đi vào một khoảnh khắc với yêu, bạn đã đi vào vĩnh hằng: thời gian không còn nữa. Phật sống trong bây giờ; bạn sống trong thời gian. Thời gian nghĩa là suy nghĩ về quá khứ, suy nghĩ về tương lai. Và trong khi bạn đang nghĩ về quá khứ và về tương lai, hiện tại bị mất.
Bạn bị dính líu với tương lai và quá khứ, và hiện tại bị mất - và hiện tại là sự tồn tại duy nhất. Quá khứ không còn nữa và tương lai còn chưa hiện hữu: chúng cả hai đều không có, chúng là phi tồn tại. Chính khoảnh khắc này, riêng khoảnh khắc nguyên tử này, là sự tồn tại duy nhất - ở đây và bây giờ. Nếu bạn biết là yêu, bạn biết bí mật này. Và bạn sẽ không bao giờ được cho hai khoảnh khắc cùng nhau, cho nên bạn không cần bận tâm về thời gian.
Một khoảnh khắc bao giờ cũng có - và nó bao giờ cũng trong hình tướng của bây giờ. Nhớ, không thực sự có hai kiểu "bây giờ." Riêng một khoảnh khắc này là như nhau; nó không khác biệt theo bất kì cách nào với khoảnh khắc đã qua trước nó, và nó không khác theo bất kì cách nào với khoảnh khắc sẽ đi theo nó.
Cái bây giờ nguyên tử này bao giờ cũng là như nhau. Đó là lí do tại sao Eckhart nói, "Không phải là thời gian trôi qua đâu. Thời gian vẫn còn như vậy. Thay vì thế, chúng ta liên tục đi qua." Thời gian thuần khiết vẫn còn là một; chúng ta liên tục đi qua. Cho nên đừng nghĩ về hai mươi bốn giờ, và thế thì bạn không cần nghĩ về khoảnh khắc hiện tại.
Một điều nữa. Suy nghĩ cần thời gian; sống không cần thời gian. Bạn không thể nghĩ trong chính khoảnh khắc này.
Trong chính khoảnh khắc này, nếu bạn muốn hiện hữu bạn sẽ phải dừng suy nghĩ, vì suy nghĩ về căn bản liên quan tới hoặc quá khứ hoặc tương lai. Bạn có thể nghĩ gì trong hiện tại? Khoảnh khắc bạn nghĩ, nó đã trở thành quá khứ.
Hoa có đó - bạn nói đây là đoá hoa đẹp. Việc nói này bây giờ không còn nữa trong hiện tại; nó đã trở thành quá khứ. Khi bạn đi tới hiểu thấu cái gì đó trong suy nghĩ, nó đã trở thành quá khứ. Trong hiện tại bạn có thể hiện hữu, nhưng bạn không thể nghĩ được. Bạn có thể hiện hữu cùng đoá hoa, nhưng bạn không thể nghĩ về nó được. Suy nghĩ cần thời gian.
Cho nên theo cách khác, suy nghĩ là thời gian. Nếu bạn không nghĩ, không có thời gian. Đó là lí do tại sao trong thiền bạn cảm thấy vô thời gian. Đó là lí do tại sao trong yêu bạn cảm thấy vô thời gian. Yêu là không suy nghĩ, nó là việc dừng của ý nghĩ. Bạn hiện hữu! Khi bạn ở cùng với người yêu của bạn, bạn không nghĩ về yêu, bạn không nghĩ về người được yêu. Bạn không nghĩ chút nào. Và nếu bạn suy nghĩ thế thì bạn không hiện hữu cùng người yêu của bạn, bạn ở đâu đó khác. Suy nghĩ ngụ ý thiếu vắng khỏi bây giờ... bạn không ở đó.
Đó là lí do tại sao những người quá bị ám ảnh với suy nghĩ không thể yêu được, vì ngay cả khi họ ở đó, cho dù họ đạt tới cội nguồn thiêng liêng nguyên thuỷ, cho dù họ gặp Thượng đế, họ sẽ liên tục nghĩ về ngài và họ sẽ bỏ lỡ ngài hoàn toàn. Bạn có thể liên tục nghĩ về và về và về, nhưng nó không bao giờ là sự kiện.
Khoảnh khắc của yêu là khoảnh khắc vô thời gian. Thế thì không có vấn đề về suy nghĩ làm sao yêu hai mươi bốn giờ. Bạn không bao giờ nghĩ về làm sao sống hai mươi bốn giờ, làm sao sống động hai mươi bốn giờ. Hoặc bạn sống động hoặc bạn không. Cho nên điều cơ bản cần được hiểu là không có thời gian, nhưng có bây giờ - làm sao ở đây và bây giờ trong trạng thái yêu.
Tại sao có ghét? Khi bạn cảm thấy hận, đi tới nguyên nhân của nó. Chỉ thế thì yêu mới có thể nở hoa. Khi nào bạn cảm thấy hận? Khi bạn cảm thấy rằng sự tồn tại của bạn, cuộc sống của bạn đang lâm nguy, khi bạn cảm thấy rằng sự tồn tại của bạn có thể bị triệt tiêu, đột nhiên ghét nổi lên trong bạn. Khi bạn cảm thấy rằng bạn có thể bị phá huỷ, bạn bắt đầu phá huỷ người khác. Đó là biện pháp an toàn. Nó chỉ là một phần của bạn đang vật lộn cho sự sống còn. Bất kì khi nào bạn cảm thấy rằng sự tồn tại của bạn lâm nguy, bạn đầy với hận.
Cho nên chừng nào bạn chưa đi tới cảm thấy rằng sự tồn tại của bạn không thể trong nguy hiểm, rằng nó không thể triệt tiêu bạn, bạn không thể được rót đầy bởi yêu. Một Jesus có thể trong yêu vì ông ấy biết cái gì đó là bất tử. Bạn không thể trong yêu vì bạn chỉ biết cái thuộc về chết. Và mọi khoảnh khắc chết có đó; mọi khoảnh khắc bạn sợ. Làm sao bạn có thể yêu khi bạn sợ? Yêu không thể tồn tại cùng sợ. Và sợ có đó, cho nên bạn chỉ có thể tạo ra giả vờ rằng bạn yêu.
Và lần nữa, yêu của bạn thực sự không là gì ngoài biện pháp an toàn. Bạn yêu để cho bạn sẽ không sợ. Bất kì khi nào bạn tin rằng bạn đang trong yêu, bạn bớt sợ. Với khoảnh khắc này bạn có thể quên chết. Ảo tưởng được tạo ra theo đó bạn có thể cảm thấy rằng bạn được chấp nhận bởi sự tồn tại; bạn không bị từ chối, bác bỏ. Đó là lí do tại sao có nhiều nhu cầu thế về yêu và được yêu.
Bất kì khi nào bạn được yêu bởi ai đó, bạn tạo ra quanh bạn một ảo tưởng rằng bạn được cần bởi sự tồn tại - ít nhất bởi ai đó. Bạn được cần bởi ai đó, cho nên bạn không chỉ là vô tích sự. Bạn không chỉ là ngẫu nhiên - bạn được cần ở đâu đó. Không có bạn sự tồn tại sẽ thiếu cái gì đó. Điều đó cho bạn cảm giác về hạnh phúc. Bạn cảm thấy có mục đích, vận mệnh, nghĩa, xứng đáng.
Khi bạn không được yêu bởi ai đó, bạn cảm thấy bị bác bỏ, bạn cảm thấy bị từ chối, bạn cảm thấy vô nghĩa. Thế thì bạn cảm thấy không có mục đích, không có vận mệnh. Nếu không ai yêu bạn và bạn chết, sẽ không có cảm giác về việc thiếu vắng bạn, việc bạn không còn nữa sẽ không được ai cảm thấy. Không ai sẽ cảm thấy rằng bạn đã hiện hữu, và bây giờ bạn không còn nữa.
Yêu cho bạn cảm giác về việc được cần. Đó là lí do tại sao trong yêu người ta trở thành hay cảm thấy ít sợ. Bất kì khi nào yêu không có đó bạn trở nên sợ hơn, và trong sợ, như việc bảo vệ, bạn trở nên ghét. Ghét là việc bảo vệ. Bạn sợ bị phá huỷ; bạn trở nên có tính phá huỷ.
Trong yêu, bạn cảm thấy rằng bạn được chấp nhận, đón chào - không phải là khách không được mời, mà thay vì thế bạn được mời, đón chào, chờ đợi, được đón nhận, rằng sự tồn tại hạnh phúc là có bạn. Người yêu bạn trở thành đại diện của toàn thể sự tồn tại. Nhưng yêu này về cơ bản dựa trên sợ. Bạn đang bảo vệ chống lại sợ, chống lại chết, chống lại sự dửng dưng vô nhân của sự tồn tại.
Thực sự, sự tồn tại là dửng dưng - ít nhất trên bề mặt. Mặt trời, biển, sao, trái đất, chúng dửng dưng toàn bộ với bạn; không ai lo nghĩ về bạn. Và dường như rõ ràng rằng bạn không được cần tới. Không có bạn mọi thứ sẽ là tốt như có bạn; không cái gì sẽ bị mất. Nhìn vào sự tồn tại một cách hời hợt: không người nào, không cái gì chăm nom tới bạn. Chúng thậm chí có thể không nhận biết về bạn. Sao không nhận biết về bạn; ngay cả trái đất mà bạn gọi là Mẹ cũng không nhận biết về bạn. Và khi bạn chết, trái đất sẽ không buồn. Không cái gì sẽ thay đổi; mọi thứ sẽ như chúng vậy và như chúng bao giờ cũng vậy. Có bạn hay không có bạn, không có khác biệt gì.
Bạn cảm thấy bạn chỉ là sự ngẫu nhiên. Bạn không được cần tới; không được mời bạn đã tới... chỉ là một sản phẩm ngẫu nhiên. Điều này tạo ra sợ. Đây là điều Kierkegaard gọi là "thống khổ." Có nỗi sợ liên tục tinh vi - bạn không được cần.
Khi ai đó yêu bạn, bạn cảm thấy rằng một chiều hướng khác đã tới trong sự tồn tại. Bây giờ ít nhất một người sẽ có đó, người sẽ khóc, người sẽ thương cảm, người sẽ buồn. Sẽ có nước mắt; bạn sẽ được cần. Ít nhất sẽ có một người bao giờ cũng cảm thấy sự thiếu vắng của bạn nếu bạn không hiện hữu. Ít nhất với một người bạn đã thu được vận mệnh, mục đích.
Đó là lí do tại sao có nhiều nhu cầu về yêu thế. Và nếu bạn không được yêu, bạn bị bật gốc. Nhưng yêu này không phải là yêu tôi đang nói tới. Đây là mối quan hệ và việc tạo ra ảo tưởng lẫn cho nhau - ảo tưởng lẫn nhau: "Anh cần em, em cần anh. Anh cho em ảo tưởng này rằng không có em, mục đích của anh, nghĩa của anh, cuộc sống của anh sẽ bị mất; em cho anh ảo tưởng này rằng không có anh mọi thứ sẽ bị mất. Cho nên cả hai chúng ta đang giúp lẫn nhau để ở trong ảo tưởng. Chúng ta đang tạo ra sự tồn tại riêng tư, tách rời trong đó chúng ta trở thành có nghĩa, trong đó toàn thể sự dửng dưng của không gian bao la này bị quên đi."
Hai người yêu sống trong nhau; họ đã tạo ra một thế giới riêng tư. Đó là lí do tại sao yêu cầu nhiều riêng tư thế. Nếu bạn không trong riêng tư, thế giới tiếp tục va chạm lên bạn. Nó liên tục nói với bạn rằng bất kì cái gì bạn đang làm chỉ là mơ, và đây là ảo tưởng lẫn nhau. Yêu cần riêng tư vì thế thì toàn thế giới bị quên đi. Chỉ hai người yêu tồn tại, và sự dửng dưng, sự dửng dưng toàn bộ của sự tồn tại, bị quên đi. Bạn cảm thấy được yêu, được đón chào. Không có bạn không cái gì sẽ là như nó vậy. Ít nhất trong thế giới riêng tư này không cái gì sẽ là như nó vậy mà không có bạn. Sống là có nghĩa.
Tôi không nói về yêu này. Đây thực sự là ảo tưởng. Nó là ảo tưởng được trau dồi, và con người là yếu đuối tới mức con người không thể sống được nếu không có ảo tưởng này. Những người có thể sống được, họ sống không có ảo tưởng này. Vị phật có thể sống không có ảo tưởng này, và thế thì ông ấy sẽ không tạo ra nó.
Khi sống không ảo tưởng - sống không có ảo tưởng - chiều thứ hai của yêu trở thành có thể, chiều khác của yêu đi và trong hiện hữu. Không phải là một người cần tới bạn đâu. Đó là đi tới hiểu biết, nhận ra rằng bạn không khác với sự tồn tại này, cái có vẻ dửng dưng thế. Bạn là một phần của nó, về nguồn gốc là một với nó. Và nếu cây đang nở hoa, nó là không tách rời khỏi bạn. Bạn đã nở hoa trên cây và cây đã trở thành có ý thức trong bạn.
Biển và cát và sao, chúng là một với bạn. Bạn không là hòn đảo, bạn là một với vũ trụ này một cách hữu cơ. Toàn thể vũ trụ là bên trong bạn và toàn thể bạn là trong vũ trụ này. Chừng nào bạn chưa đi tới biết điều đó và cảm điều đó và nhận ra điều đó, bạn sẽ không có được yêu đó cái là trạng thái của tâm trí.
Nếu bạn đi tới nhận ra điều này, bạn sẽ không cần tạo ra ảo tưởng riêng tư rằng ai đó yêu bạn. Thế thì có nghĩa trong sống, và nếu không ai yêu bạn, không nghĩa nào bị mất. Thế thì bạn không sợ chút nào vì ngay cả chết sẽ không triệt tiêu bạn. Nó có thể triệt tiêu hình tướng, nó có thể triệt tiêu thân thể, nhưng nó không thể triệt tiêu bạn được vì bạn là sự tồn tại.
Đây là điều xảy ra trong thiền. Đây là điều thiền được ngụ ý là gì. Trong nó bạn trở thành một phần, lối mở. Bạn đi tới cảm thấy, "Sự tồn tại và mình là một." Thế thì bạn được đón chào, và không có sợ và không có chết. Thế thì yêu tuôn chảy từ bạn. Thế thì yêu không phải là nỗ lực - bạn không thể làm bất kì cái gì ngoại trừ yêu. Thế thì nó giống như việc thở. Sâu bên trong bạn thở yêu; trong và ngoài bạn thở yêu.
Yêu này trưởng thành trong sùng kính. Thế thì chung cuộc bạn thậm chí sẽ quên, nó cũng giống như bạn quên việc thở của bạn. Khi nào bạn nhớ tới việc thở của bạn? Bạn có quan sát không? Bạn nhớ chỉ khi cái gì đó sai. Khi bạn cảm thấy bất kì khó khăn nào, thế thì bạn biết rằng bạn đã từng thở; bằng không không có nhu cầu ngay cả để nhận biết về nó. Và nếu bạn nhận biết về việc thở của bạn, điều đó chỉ ra rằng cái gì đó là sai với quá trình thở của bạn. Không có nhu cầu nhận biết về quá trình thở. Nó diễn ra một cách im lặng.
Cho nên khi bạn nhận biết về yêu của bạn, yêu mà là trạng thái của tâm trí, điều đó nghĩa là cái gì đó vẫn còn sai. Dần dần ngay cả nhận biết đó cũng bị mất. Bạn đơn giản thở yêu vào và ra. Bạn đã quên mất mọi thứ, ngay cả việc bạn yêu. Thế thì nó đã trở thành sùng kính. Đó là đỉnh tối thượng, khả năng tối thượng - bạn có thể gọi nó là bất kì cái gì.
Yêu có thể trở thành sùng kính chỉ khi nhận biết này bị mất, bị quên. Nó không ngụ ý rằng bạn đã trở thành vô ý thức, nó chỉ ngụ ý rằng quá trình này đã trở thành im lặng tới mức không có tiếng ồn quanh nó. Bạn không vô ý thức về nó, nhưng bạn không ý thức về nó nữa. Nó đã trở thành tự nhiên thế. Nó có đó, nhưng nó không tạo ra bất kì rối loạn nào bên trong; nó đã trở thành hài hoà thế.
Cho nên nhớ, khi tôi đang nói về yêu, tôi không nói về yêu của bạn. Nhưng nếu bạn cố hiểu yêu của bạn, nó sẽ trở thành một bước hướng tới trưởng thành trong một loại yêu khác. Cho nên tôi không chống lại yêu của bạn. Tôi đơn giản phát biểu sự kiện rằng nếu yêu của bạn dựa trên sợ, nó chỉ là yêu bình thường, con vật. Và không hạ giá trị, không kết án nào được ngụ ý; nó đơn giản là sự kiện.
Con người sợ. Con người cần ai đó cho người đó cảm giác rằng người đó được đón chào, người đó không cần sợ. Ít nhất với một người bạn cần không bị rót đầy với sợ. Điều này là tốt khi nó diễn ra, nhưng đây không phải là điều Phật hay Jesus gọi là yêu. Họ gọi yêu là trạng thái của tâm trí, không là mối quan hệ. Cho nên đi ra ngoài mối quan hệ đi, và dần dần chỉ là việc yêu. Đầu tiên bạn sẽ không có khả năng về điều đó chừng nào bạn chưa đi vào trong thiền. Chừng nào bạn chưa đi tới biết cái bất tử bên trong, chừng nào bạn chưa đi tới biết sự thống nhất sâu giữa cái bên trong và cái bên ngoài, chừng nào bạn chưa cảm thấy rằng bạn là sự tồn tại, điều đó sẽ là khó.
Cho nên những kĩ thuật thiền này chỉ để giúp bạn phát triển từ mối quan hệ thành trạng thái của tâm trí. Và đừng nghĩ về thời gian chút nào, thời gian là không liên quan đối với yêu.
Câu hỏi thứ hai:
Phần lớn các kĩ thuật mà thầy đã thảo luận đều đã dùng thân thể như công cụ. Lí do gì mà thân thể được Mật Tông cho là có tầm quan trọng nhiều thế?
Nhiều điểm cơ bản cần được hiểu. Một, bạn là thân thể. Ngay bây giờ bạn chỉ là thân thể và không gì khác. Bạn có thể có khái niệm về linh hồn, về atman, v.v - những cái đó đơn giản là khái niệm, chỉ là ý tưởng. Như bạn ngay bây giờ bạn chỉ là thân thể. Và đừng liên tục tự lừa dối bản thân bạn rằng bạn là linh hồn bất từ, atman bất tử. Đừng liên tục tự lừa bản thân bạn. Đó chỉ là ý tưởng, và ý tưởng đó nữa lại dựa trên sợ.
Bạn không biết liệu linh hồn có tồn tại hay không; bạn không bao giờ xuyên tới cốt lõi bên trong nhất nơi người ta nhận ra cái bất tử. Bạn chỉ nghe nói về nó, và bạn bám lấy ý tưởng này vì bạn sợ chết. Bạn biết chết là thực, cho nên bạn liên tục ao ước và tin rằng cái gì đó trong bạn phải có đó mà là bất tử. Đây là việc đáp ứng ao ước.
Tôi không nói rằng không có linh hồn, tôi không nói rằng không có gì là bất tử. Không, tôi không nói điều đó. Nhưng khi có liên quan tới bạn, bạn chỉ là thân thể với ý tưởng rằng có linh hồn cái là bất tử. Điều này chỉ là trong tâm trí, và điều này nữa bạn đã thu thập vì sợ. Đó là lí do tại sao bạn càng yếu hơn, càng già hơn, bạn sẽ càng trở thành người tin hơn vào linh hồn bất tử và Thượng đế. Thế thì bạn sẽ đi tới nhà thờ hay đền chùa hay đền thờ hồi giáo. Nếu bạn đi tới đền thờ hồi giáo hay nhà thờ hay đền chùa, bạn sẽ thấy những người già đó, đang trên bờ vực chết, được tụ tập ở đó.
Tuổi thanh niên về cơ bản là vô thần; bao giờ điều này cũng là vậy. Bạn càng trẻ, càng ít hữu thần. Bạn càng trẻ, bạn càng là người không tin hơn. Tại sao? Vì bạn vẫn mạnh mẽ và bạn ít cảm thấy sợ, và bạn vẫn dốt về chết. Chết còn ở xa xôi đâu đó, nó chỉ xảy ra cho những người khác. Nó chỉ xảy ra cho người khác, không cho bạn. Nhưng bạn càng trở nên già, bạn sẽ dần dần cảm thấy rằng bây giờ nó sắp xảy ra cho bạn nữa.
Chết tới gần, và người ta bắt đầu tin. Cho nên mọi niềm tin đều dựa trên sợ. Mọi niềm tin đều dựa trên sợ! Và người tin vì sợ thì thực sự đang tự lừa mình. Bạn là thân thể ngay bây giờ - đây là sự kiện. Bạn không biết gì về cái bất tử, bạn chỉ biết về cái “hữu tử." Nhưng cái bất tử có đó; bạn có thể biết nó. Việc tin sẽ không có tác dụng, chỉ việc biết có thể giúp. Bạn có thể nhận ra nó, nhưng chỉ ý tưởng là vô dụng chừng nào chúng chưa trở thành kinh nghiệm cụ thể.
Cho nên đừng bị lừa bởi ý tưởng và đừng lấy ý tưởng và niềm tin làm kinh nghiệm. Đó là lí do tại sao Mật Tông bao giờ cũng bắt đầu với thân thể - vì đó là sự kiện. Bạn phải bắt đầu từ thân thể vì bạn ở trong thân thể. Và điều đó nữa cũng không đúng. Khi tôi nói bạn ở trong thân thể, điều đó nữa cũng là không đúng. Khi có liên quan tới bạn, bạn là thân thể, không trong thân thể. Bạn không biết gì về cái gì ở trong thân thể, bạn chỉ biết thân thể. Kinh nghiệm đó về cái gì đó bên ngoài thân thể vẫn còn xa xôi.
Nếu bạn đi tới nhà siêu hình, tới nhà thượng đế học, họ sẽ bắt đầu bằng linh hồn. Nhưng Mật Tông là tuyệt đối khoa học. Nó bắt đầu từ chỗ bạn hiện hữu, không từ chỗ bạn có thể hiện hữu. Bắt đầu từ chỗ bạn có thể hiện hữu là ngớ ngẩn - bạn không thể bắt đầu từ chỗ bạn có thể hiện hữu, bạn chỉ có thể bắt đầu từ chỗ bạn hiện hữu.
Mật Tông không có kết án thân thể. Mật Tông là việc chấp nhận toàn bộ mọi thứ như chúng vậy. Các nhà thượng đế học Ki tô giáo, và những người của các tôn giáo khác nữa, kết án, chống lại thân thể. Họ tạo ra nhị nguyên, phân loại, rằng bạn là hai. Và thân thể là kẻ thù, cái ác đối với họ, cho nên tranh đấu với nó. Nhị nguyên này về căn bản là sai, và nhị nguyên này sẽ phân chia tâm trí bạn thành hai và sẽ tạo ra nhân cách chia chẻ.
Tôn giáo đã giúp cho tâm trí con người thành tinh thần phân liệt. Bất kì phân chia nào sẽ phân chia bạn một cách sâu sắc, và bạn sẽ trở thành hai, hoặc bạn sẽ trở thành nhiều. Và mọi người đều là đám đông của nhiều phân chia, không là sự thống nhất hữu cơ và không có trung tâm. Bạn không là cá nhân khi có liên quan tới nghĩa của từ này. Từ này ngụ ý không phân chia được: ‘cá nhân-individual' nghĩa là không phân chia được. Nhưng bạn bị phân chia trong nhiều thứ.
Không chỉ tâm trí bạn và thân thể bạn bị phân chia, linh hồn bạn và thân thể bạn cũng bị phân chia. Cái vô nghĩa đã đi sâu tới mức ngay cả thân thể cũng bị phân chia: thân thể thấp hơn là xấu và thân thể cao hơn là tốt. Điều đó là ngu xuẩn, nhưng nó có đó. Ngay cả bản thân bạn cũng không thể cảm thấy thoải mái với thân thể thấp hơn của bạn. Cái không thoải mái nào đó lẻn vào. Có phân chia và phân chia và phân chia...
Mật Tông chấp nhận mọi thứ. Bất kì cái gì hiện hữu, đều được chấp nhận toàn tâm. Đó là lí do tại sao Mật Tông có thể chấp nhận dục một cách toàn bộ. Trong năm nghìn năm Mật Tông đã là tín ngưỡng duy nhất đã chấp nhận dục một cách toàn bộ, tín ngưỡng duy nhất trên khắp thế giới. Tại sao? Vì dục là điểm nơi bạn hiện hữu, và bất kì chuyển động nào đều đi từ điểm đó tới chỗ bạn hiện hữu.
Bạn ở trung tâm dục; năng lượng của bạn ở trung tâm dục. Và từ điểm đó nó phải chuyển lên, xa ra ngoài. Nếu bạn bác bỏ bản thân trung tâm này, thế thì bạn có thể liên tục tự lừa bản thân bạn rằng bạn đang di chuyển, nhưng bạn không thể di chuyển được. Thế thì bạn đang bác bỏ điểm duy nhất từ đó chuyển động là có thể. Cho nên Mật Tông chấp nhận thân thể, chấp nhận dục, chấp nhận mọi thứ. Và Mật Tông nói, người trí huệ chấp nhận mọi thứ và biến đổi nó; chỉ người dốt nát bác bỏ. Chỉ dốt nát bác bỏ - trí huệ chấp nhận mọi thứ. Ngay cả chất độc cũng có thể trở thành thuốc, nhưng chỉ qua trí huệ.
Thân thể có thể trở thành phương tiện đi tới cái ở bên ngoài thân thể, và năng lượng dục có thể trở thành lực tâm linh. Và nhớ, khi bạn hỏi, "Lí do gì mà thân thể được Mật Tông cho là có tầm quan trọng nhiều thế?" tại sao bạn hỏi? Tại sao?
Bạn được sinh ra như thân thể; bạn sống như thân thể; bạn trở nên ốm như thân thể; bạn được chữa trị, được cho thuốc, được giúp đỡ, được làm thành toàn thể và mạnh khoẻ, như thân thể. Bạn trở thành thanh niên như thân thể, bạn sẽ trở thành già như thân thể, bạn sẽ chết như thân thể. Toàn thể cuộc đời bạn đều lấy trung tâm là thân thể - được định tâm quanh thân thể. Bạn sẽ yêu ai đó. Bạn sẽ làm tình với ai đó và bạn sẽ tạo ra các thân thể khác; bạn sẽ sinh sản ra các thân thể khác.
Bạn đang làm gì cả đời? Bảo tồn bản thân bạn. Bạn đang bảo tồn cái gì bằng thức ăn, bằng nước, bằng chỗ ở? Thân thể được bảo tồn. Bạn đang làm gì bằng việc sinh sản trẻ con? Thân thể đang được tái tạo. Toàn thể cuộc sống, chín mươi chín chấm chín phần trăm, là hướng thân thể. Bạn có thể đi ra ngoài, nhưng cuộc hành trình đó phải được làm qua thân thể, bởi thân thể, và bạn phải dùng thân thể. Nhưng tại sao bạn hỏi? Vì thân thể chỉ là thứ bên ngoài. Sâu bên dưới thân thể là biểu tượng của dục.
Cho nên những tín ngưỡng chống lại dục sẽ chống lại thân thể. Những tín ngưỡng không chống dục chỉ có thể thân thiện hướng tới thân thể. Mật Tông là tuyệt đối thân thiện, và Mật Tông nói rằng thân thể là linh thiêng, thiêng liêng. Với Mật Tông, kết án thân thể là báng bổ. Nói rằng thân thể là không thuần khiết hay nói rằng thân thể là tội lỗi là vô nghĩa với Mật Tông - giáo lí rất độc hại. Mật Tông chấp nhận thân thể - không chỉ chấp nhận nó, nhưng nói rằng thân thể là linh thiêng, thuần khiết, hồn nhiên. Bạn có thể dùng nó và bạn có thể làm nó thành phương tiện, thành trung gian, để đi ra ngoài! Nó thậm chí giúp cho việc đi ra ngoài.
Nhưng nếu bạn bắt đầu tranh đấu với thân thể, bạn thua. Nếu bạn bắt đầu tranh đấu với nó, bạn sẽ trở nên ngày càng bị bệnh hơn. Và nếu bạn liên tục tranh đấu với nó, bạn sẽ bỏ lỡ cơ hội. Tranh đấu là phủ định; Mật Tông là biến đổi khẳng định. Không tranh đấu với nó - không có nhu cầu. Điều đó dường như bạn đang ngồi trong xe và bạn bắt đầu đánh nhau với xe. Thế thì bạn không thể di chuyển được vì bạn đang đánh nhau với chiếc xe - cái phải được dùng, không để đánh lại. Và bạn sẽ phá huỷ chiếc xe bằng việc đánh nhau của bạn, và thế thì nó sẽ càng khó di chuyển hơn.
Thân thể là phương tiện đẹp - rất huyền bí, rất phức tạp. Dùng nó đi, đừng đánh nhau với nó. Khoảnh khắc bạn chống lại nó bạn đang chống lại bản thân bạn. Điều đó dường như là một người muốn tới chỗ nào đó, nhưng anh ta đánh nhau với chân riêng của mình và chặt chúng đi. Mật Tông nói, biết thân thể và biết bí mật của nó. Biết năng lượng của nó và biết cách những năng lượng đó có thể được biến đổi - cách chúng có thể di chuyển và rẽ vào các hướng khác.
Chẳng hạn, lấy dục, cái là năng lượng cơ bản trong thân thể. Bình thường, năng lượng dục chỉ được dùng để sinh sản. Thân thể này tạo ra thân thể khác và nó tiếp diễn. Tiện dụng sinh học của năng lượng dục chỉ là trong sinh sản. Nhưng đó chỉ là một trong những cái dụng, và là thấp nhất. Không kết án nào được ngụ ý, nhưng nó là thấp nhất. Cùng năng lượng này có thể làm những hàng động sáng tạo khác nữa. Sinh sản là hành động sáng tạo cơ bản - bạn tạo ra cái gì đó. Đó là lí do tại sao đàn bà cảm thấy hạnh phúc tinh tế khi cô ấy trở thành người mẹ: cô ấy đã sáng tạo ra cái gì đó.
Các nhà tâm lí học nói rằng vì đàn ông không thể sinh sản như đàn bà, vì đàn ông không thể trở thành mẹ, anh ta cảm thấy không thoải mái nào đó, và để phá huỷ cái không thoải mái đó hay để vượt qua nó anh ta liên tục sáng tạo ra các thứ khác. Anh ta sẽ vẽ, anh ta sẽ làm cái gì đó trong đó anh ta trở thành người sáng tạo, trong đó anh ta trở thành người mẹ. Đó là một trong những lí do tại sao đàn bà ít sáng tạo hơn và đàn ông nhiều sáng tạo hơn - vì đàn bà có chiều hướng tự nhiên để có tính sáng tạo. Họ có thể trở thành mẹ và họ có thể có sự hoàn thành, sự hoàn thành dễ dàng. Tính sáng tạo sinh học sâu được cảm thấy.
Nhưng đàn ông thiếu điều đó và cảm thấy ở đâu đó sự mất cân bằng. Anh ta muốn sáng tạo, cho nên anh ta sẽ thay thế cái gì đó. Anh ta sẽ vẽ, anh ta sẽ hát, anh ta sẽ múa. Anh ta sẽ làm cái gì đó mà anh ta cũng trở thành người mẹ. Năng lượng dục, bây giờ các nhà tâm lí nói - và Mật Tông bao giờ cũng nói điều đó - bao giờ cũng là nguồn gốc cho mọi sáng tạo. Cho nên điều xảy ra là nếu hoạ sĩ thực sự ở sâu trong sáng tạo của mình, người đó có thể quên dục hoàn toàn. Khi nhà thơ rất bị cuốn hút với thơ của mình, người đó sẽ quên dục hoàn toàn. Người đó không cần áp đặt bất kì brahmacharya nào, bất kì vô dục nào, lên bản thân mình.
Chỉ các sư, những sư không sáng tạo đang sống trong tu viện, mới cần áp đặt brahmacharya - vì nếu bạn sáng tạo, cùng năng lượng mà chuyển qua dục thì nay chuyển vào sáng tạo. Bạn có thể quên nó hoàn toàn, và không có nhu cầu làm bất kì nỗ lực nào để quên nó vì điều đó là không thể được. Bạn không thể làm bất kì nỗ lực nào để quên bất kì cái gì, vì chính nỗ lực này sẽ làm cho bạn nhớ nó lặp đi lặp lại. Điều đó là vô tích sự - thực ra, tự tử. Bạn không thể cố quên được bất kì cái gì.
Đó là lí do tại sao những người áp đặt lên bản thân họ để là brahmacharis, vô dục, đơn giản trở thành suy đồi dục trong não. Thế thì dục xoay vòng trong tâm trí: toàn thể sự việc liên tục diễn ra trong tâm trí - không trong thân thể, mà trong tâm trí. Và điều đó là tệ hơn, vì thế thì tâm trí trở thành điên toàn bộ. Bất kì tính sáng tạo nào sẽ giúp cho dục biến mất.
Mật Tông nói, nếu bạn chuyển vào trong thiền, dục sẽ biến mất hoàn toàn; nó có thể biến mất hoàn toàn. Toàn thể năng lượng bị hấp thu ở các trung tâm cao hơn - và thân thể bạn có nhiều trung tâm. Dục là trung tâm thấp nhất, và con người tồn tại ở trung tâm thấp nhất. Năng lượng càng chuyển lên cao hơn, các trung tâm cao hơn bắt đầu nở hoa. Khi cùng năng lượng này đi tới tim, thế thì nó trở thành yêu. Khi cùng năng lượng này lại đi tới cao hơn, những chiều mới và kinh nghiệm mới bắt đầu nở hoa. Và khi cùng năng lượng này ở đỉnh cao nhất, ở đỉnh cuối cùng trong thân thể bạn, nó đạt tới cái mà Mật Tông gọi là sahasrar - luân xa cuối cùng trên đầu.
Dục là luân xa thấp nhất và sahasrar là luân xa cao nhất, và ở giữa hai luân xa này năng lượng dục di chuyển. Nó có thể được xả ra từ trung tâm dục. Khi nó được xả ra từ trung tâm dục bạn trở thành nguyên nhân cho việc sinh ra ai đó khác. Khi cùng năng lượng này được xả ra từ sahasrar, từ đầu vào vũ trụ, bạn tạo ra việc sinh thành mới cho bản thân bạn. Nó cũng là sinh, nhưng không về sinh học. Thế thì nó là việc sinh về tâm linh; thế thì bạn được tái sinh. Ở Ấn Độ chúng ta thường gọi người như vậy là người “được sinh ra hai lần" - dwij. Bây giờ người đó cho bản thân người đó việc sinh mới. Cùng năng lượng này đã di chuyển.
Mật Tông không có kết án, chỉ có các kĩ thuật bí mật dành cho cách biến đổi. Đó là lí do tại sao Mật Tông nói nhiều thế về thân thể - điều đó được cần. Thân thể phải được hiểu, và bạn có thể bắt đầu chỉ từ chỗ bạn đang ở.
Câu hỏi thứ ba:
Thầy đã nói rằng yêu có thể làm cho bạn tự do. Nhưng bình thường chúng tôi thấy rằng yêu trở thành gắn bó, và thay vì làm chúng tôi tự do nó làm chúng tôi bị trói buộc nhiều hơn. Vậy xin nói cho chúng tôi cái gì đó về gắn bó và tự do.
Yêu trở thành gắn bó vì không có yêu. Bạn chỉ chơi, tự lừa bản thân bạn. Gắn bó là thực tại; yêu chỉ là mơn trớn. Cho nên bất kì khi nào bạn rơi vào yêu, sớm hay muộn bạn đều khám phá ra bạn đã trở thành công cụ - và thế thì toàn thể khổ bắt đầu. Cơ chế này là gì? Tại sao nó xảy ra?
Mới vài ngày trước đây một người tới tôi và anh ta cảm thấy rất mặc cảm. Anh ta nói, "Tôi yêu một người đàn bà. Tôi yêu cô ấy lắm. Ngày cô ấy chết tôi đã than và khóc, nhưng đột nhiên tôi trở nên nhận biết về tự do nào đó bên trong tôi, dường như gánh nặng nào đó đã rời bỏ tôi. Tôi cảm thấy hơi thở sâu, dường như tôi đã trở nên tự do."
Khoảnh khắc đó anh ta trở nên nhận biết về tầng thứ hai của cảm giác của anh ta. Bên ngoài anh ta vẫn than và khóc và nói, "Tôi không thể sống được mà không có cô ấy. Bây giờ điều đó sẽ là không thể được, hay sống sẽ chỉ như chết. Nhưng sâu bên dưới," anh ta nói, "tôi trở nên nhận biết rằng tôi cảm thấy rất thoải mái, rằng bây giờ tôi tự do."
Tầng thứ ba bắt đầu cảm thấy mặc cảm. Nó nói với anh ta, "Mình đang làm gì thế này?" Và xác chết còn nằm đó ngay trước anh ta, anh ta nói với tôi, và anh ta bắt đầu cảm thấy nhiều mặc cảm. Anh ta nói với tôi, "Giúp tôi với. Cái gì đã xảy ra cho tâm trí tôi? Tôi đã phản bội cô ấy sớm thế sao?"
Không cái gì đã xảy ra; không ai đã phản bội. Khi yêu trở thành gắn bó, nó trở thành gánh nặng, sự lệ thuộc. Nhưng tại sao yêu trở thành gắn bó? Điều đầu tiên cần được hiểu là ở chỗ nếu yêu trở thành gắn bó, bạn đã chỉ trong ảo tưởng rằng nó là yêu. Bạn đã chỉ chơi với bản thân bạn và tưởng rằng đây là yêu. Thực sự, bạn đã trong nhu cầu gắn bó. Và nếu bạn còn đi sâu thêm, bạn sẽ thấy rằng bạn cũng đã trong nhu cầu trở thành kẻ nô lệ.
Có nỗi sợ tinh vi về tự do, và mọi người đều muốn là kẻ nô lệ. Mọi người, tất nhiên, nói về tự do, nhưng không ai có dũng cảm để thực sự tự do, vì khi bạn thực sự tự do bạn là một mình. Nếu bạn có dũng cảm để là một mình, chỉ thế bạn mới có thể là tự do.
Nhưng không ai đủ dũng cảm để là một mình. Bạn cần ai đó. Tại sao bạn cần ai đó? Bạn sợ sự đơn độc riêng của bạn. Bạn trở nên chán với bản thân bạn. Và thực sự, khi bạn đơn độc, không cái gì dường như có nghĩa. Với ai đó bạn bị bận rộn, và bạn tạo ra nghĩa nhân tạo quanh bạn.
Bạn không thể sống cho bản thân bạn, cho nên bạn bắt đầu sống cho ai đó khác. Và cùng điều đó là hoàn cảnh với ai đó khác nữa: người đó, anh ta hay cô ta, không thể sống được một mình, cho nên người đó đi tìm ai đó. Hai người đang sợ sự đơn độc riêng của họ tới với nhau và họ bắt đầu một trò chơi - trò chơi yêu. Nhưng sâu bên dưới họ đang tìm kiếm gắn bó, cam kết, lệ thuộc.
Cho nên sớm hay muộn, bất kì cái gì bạn ham muốn đều xảy ra. Đây là một trong những điều không may nhất trên thế giới này. Bất kì cái gì bạn ham muốn đều đi tới xảy ra. Bạn sẽ có được nó sớm hay muộn và sự mơn trớn sẽ biến mất. Khi chức năng của nó được làm xong, nó sẽ biến mất. Khi các bạn đã trở thành vợ và chồng, nô lệ lẫn cho nhau, khi hôn nhân đã xảy ra, yêu sẽ biến mất vì yêu chỉ là ảo tưởng trong đó hai người có thể trở thành nô lệ cho nhau.
Một cách trực tiếp bạn không thể yêu cầu sự nô lệ; điều đó là quá mất mặt. Và một cách trực tiếp bạn không thể nói với ai đó, "Trở thành nô lệ của anh (em) đi." Người đó sẽ nổi dậy. Bạn cũng không thể nói, "Anh (em) muốn trở thành nô lệ của em (anh)," cho nên bạn nói, "Anh (Em) không thể sống được mà không có em (anh)." Nhưng nghĩa này là có đó; nó là như nhau. Và khi điều này - ham muốn thực này - được hoàn thành, yêu biến mất. Thế thì bạn cảm thấy lệ thuộc, sự nô lệ, và thế thì bạn bắt đầu vật lộn để trở nên tự do.
Nhớ điều này. Nó là một trong những điều ngược đời của tâm trí: bất kì cái gì bạn thu được bạn sẽ thu được cả chán nữa, và bất kì cái gì bạn không có được bạn sẽ khao khát nó. Khi bạn một mình, bạn sẽ khao khát sự nô lệ nào đó, sự lệ thuộc nào đó. Khi bạn trong lệ thuộc, bạn sẽ bắt đầu khao khát tự do. Thực sự, chỉ các nô lệ mới khao khát tự do. Và người tự do lại cố là kẻ nô lệ. Tâm trí dao động như con lắc, chuyển từ điểm cực đoan này sang điểm cực đoan khác.
Yêu không trở thành gắn bó. Gắn bó là nhu cầu; yêu chỉ là mồi. Bạn đang đi tìm con cá có tên gắn bó: yêu chỉ là mồi để bắt cá. Khi cá bị bắt, mồi bị vứt đi. Nhớ điều này, và bất kì khi nào bạn đang làm cái gì đó, đi sâu vào bên trong bản thân bạn để tìm ra nguyên nhân cơ bản.
Nếu có yêu thực, nó sẽ không bao giờ là gắn bó. Cơ chế cho yêu trở thành gắn bó là gì? Khoảnh khắc bạn nói với người yêu của bạn, "Chỉ yêu anh (em) thôi," bạn đã bắt đầu sở hữu. Và khoảnh khắc bạn sở hữu ai đó bạn đã xúc phạm người đó sâu sắc, vì bạn đã làm cho người đó thành đồ vật.
Khi tôi sở hữu bạn, thế thì bạn không là người, mà chỉ là một vật trong số các đồ đạc của tôi - một thứ đồ. Thế thì tôi dùng bạn, và bạn là đồ vật của tôi, đồ sở hữu của tôi, cho nên tôi sẽ không cho phép bất kì người nào khác dùng bạn. Nó là việc mặc cả trong đó tôi bị sở hữu bởi bạn, và bạn làm tôi thành đồ vật. Nó là việc mặc cả rằng bây giờ không ai khác có thể dùng bạn. Cả hai đối tác đều cảm thấy bị ràng buộc và bị làm nô lệ. Tôi làm ra nô lệ từ bạn, thế thì đến lượt bạn làm ra nô lệ từ tôi.
Thế thì vật lộn bắt đầu. Tôi muốn là người tự do, và dầu vậy tôi muốn bạn bị tôi sở hữu; bạn muốn giữ lại tự do của bạn và dầu vậy vẫn sở hữu tôi - đây là vật lộn. Nếu tôi sở hữu bạn, tôi sẽ bị sở hữu bởi bạn. Nếu tôi không muốn bị sở hữu bởi bạn, tôi phải không sở hữu bạn.
Sở hữu phải không bước vào giữa. Chúng ta phải vẫn còn là các cá nhân và chúng ta phải di chuyển như các tâm thức độc lập, tự do. Chúng ta có thể tới với nhau, chúng ta có thể hội nhập vào nhau, nhưng không ai sở hữu. Thế thì không có lệ thuộc và thế thì không có gắn bó.
Gắn bó là một trong những điều xấu nhất. Và khi tôi nói xấu nhất, tôi không ngụ ý chỉ về mặt tôn giáo, tôi ngụ ý thẩm mĩ nữa. Khi bạn bị gắn bó, bạn đã đánh mất tính đơn độc của bạn, tính một mình của bạn: bạn đã đánh mất mọi thứ. Chỉ cảm thấy tốt rằng ai đó cần bạn và ai đó ở cùng bạn, bạn đã đánh mất mọi thứ, bạn đã đánh mất bản thân bạn.
Nhưng thủ đoạn là ở chỗ bạn cố được độc lập và bạn làm cho người khác thành đồ sở hữu - và người kia làm cùng điều. Cho nên đừng sở hữu nếu bạn không muốn bị sở hữu.
Jesus nói ở đâu đó, "Không phán xét để cho ông sẽ không bị phán xét." Nó là một: "Không sở hữu để cho ông sẽ không bị sở hữu." Đừng làm bất kì ai thành nô lệ; bằng không bạn sẽ trở thành nô lệ.
Cái gọi là chủ bao giờ cũng là nô lệ của nô lệ riêng của họ. Bạn không thể trở thành chủ của ai đó mà không trở thành nô lệ - điều đó là không thể được.
Bạn chỉ có thể là chủ khi không ai là nô lệ của bạn. Điều này dường như ngược đời, vì khi tôi nói bạn chỉ có thể là chủ khi không ai là nô lệ của bạn, bạn sẽ nói, "Thế thì việc là chủ là gì? Làm sao tôi là chủ khi không ai là nô lệ của tôi?" Nhưng tôi nói chỉ thế thì bạn mới là chủ. Thế thì không ai là nô lệ của bạn và không ai sẽ cố làm ra nô lệ từ bạn.
Sống tự do, cố là tự do, về căn bản ngụ ý rằng bạn đã đi tới hiểu biết sâu sắc về bản thân bạn. Bây giờ bạn biết rằng bạn là đủ cho bản thân bạn. Bạn có thể chia sẻ với ai đó, nhưng bạn không phụ thuộc. Tôi có thể chia sẻ bản thân tôi với ai đó. Tôi có thể chia sẻ tình yêu của tôi, tôi có thể chia sẻ hạnh phúc của tôi, tôi có thể chia sẻ phúc lạc của tôi, im lặng của tôi với ai đó. Nhưng đó là việc chia sẻ, không là phụ thuộc. Nếu không ai có đó, tôi sẽ chỉ như hạnh phúc, chỉ như phúc lạc. Nếu ai đó có đó, điều đó cũng là tốt và tôi có thể chia sẻ.
Khi bạn nhận ra tâm thức bên trong của bạn, trung tâm của bạn, chỉ thế thì yêu sẽ không trở thành gắn bó. Nếu bạn không biết trung tâm bên trong của bạn, yêu sẽ trở thành gắn bó. Nếu bạn biết trung tâm bên trong của bạn, yêu sẽ trở thành sùng kính. Nhưng bạn trước hết phải có đó để yêu, và bạn không có đó.
Phật đi qua một làng. Một thanh niên tới ông ấy và nói, "Dạy cho tôi cái gì đó đi: làm sao tôi có thể phục vụ người khác?" Phật cười anh ta và nói, "Trước hết hiện hữu đã. Quên người khác đi. Trước hết là bản thân ông và thế thì mọi thứ sẽ đi theo."
Ngay bây giờ bạn không hiện hữu. Khi bạn nói, "Khi tôi yêu ai đó nó trở thành gắn bó," bạn đang nói bạn không hiện hữu, cho nên bất kì cái gì bạn làm đều đi sai vì người làm vắng mặt. Điểm bên trong của nhận biết không có đó, cho nên bất kì cái gì bạn làm đều đi sai. Trước hết hiện hữu đi, và thế rồi bạn có thể chia sẻ hiện hữu của bạn. Và việc chia sẻ đó sẽ là yêu. Trước điều đó, bất kì cái gì bạn làm sẽ trở thành gắn bó.
Và cuối cùng: nếu bạn đang vật lộn chống lại gắn bó, bạn đã lấy lối rẽ sai. Bạn có thể vật lộn. Nhiều sư, người ẩn dật, sannyasins đang làm điều đó. Họ cảm thấy rằng họ bị gắn bó với nhà của họ, với tài sản của họ, với vợ họ, với con họ, và họ cảm thấy bị giam giữ, bị cầm tù. Họ trốn đi, họ bỏ gia đình, họ bỏ vợ, họ bỏ con và tài sản, và họ trở thành người ăn xin và trốn vào rừng, vào nơi đơn độc. Nhưng đi và quan sát họ mà xem. Họ sẽ trở nên bị gắn bó với những thứ mới vây quanh họ.
Tôi tới thăm một người bạn đã ở ẩn dật sống dưới một cây trong rừng sâu, nhưng cũng có những người khổ hạnh khác. Một hôm chuyện xảy ra là tôi đã ở cùng với người ẩn dật này dưới cây của ông ta, và một người tìm kiếm mới tới trong khi bạn tôi vắng mặt. Ông ta đã đi ra sông để tắm. Dưới cây của ông ta sannyasin mới bắt đầu thiền.
Người này quay lại từ sông, và ông ta đẩy người mới này ra khỏi cái cây và nói, "Đây là cây của tôi. Anh đi và tìm cây khác, chỗ nào đó khác. Không ai có thể ngồi dưới cây của tôi." Và người này đã bỏ nhà, bỏ vợ, bỏ con. Bây giờ cây này đã trở thành tài sản sở hữu - bạn không thể thiền dưới cây của ông ta.
Bạn không thể thoát được khỏi gắn bó dễ dàng thế. Nó sẽ lấy hình tướng mới, hình dạng mới. Bạn sẽ bị lừa, nhưng điều này sẽ có đó. Cho nên đừng tranh đấu với gắn bó, chỉ cố hiểu tại sao nó có đó. Và thế rồi biết nguyên nhân sâu: vì bạn không có, gắn bó này có đó.
Bên trong bạn, cái ngã riêng của bạn vắng bóng nhiều tới mức bạn cố bám lấy bất kì cái gì để cảm thấy an toàn. Bạn không được bắt rễ, cho nên bạn cố làm cho bất kì cái gì thành rễ của bạn. Khi bạn được bắt rễ trong cái ngã của bạn, khi bạn biết bạn là ai, hiện hữu này là gì, cái ở trong bạn và tâm thức này là gì, cái ở trong bạn, thế thì bạn sẽ không bám vào bất kì người nào.
Điều đó không có nghĩa là bạn sẽ không yêu. Thực sự, chỉ thế thì bạn mới có thể yêu được vì thế thì chia sẻ là có thể - và không có điều kiện nào, không có mong đợi nào. Bạn đơn giản chia sẻ bởi vì bạn có dư thừa, vì bạn có nhiều thế nó tuôn tràn ra.
Việc tuôn tràn này của bản thân bạn là yêu. Và khi việc tuôn tràn này trở thành trận lụt, khi bằng việc tuôn tràn riêng của bạn toàn thể vũ trụ được rót đầy và yêu của bạn chạm tới các vì sao, trong yêu của bạn trái đất cảm thấy tốt lành và trong yêu của bạn toàn thể vũ trụ được tắm táp, thế thì nó là sùng kính.
Kết thúc quyển ' Vigyan Bhairav Mật Tông' Tập 1 - Xem tiếp Tập 2Quay về Mục lục Tập 1

0 Đánh giá

Ads Belove Post