SỐNG THIỀN OSHO 0110 - Thế giới này là thế giới của những người bắt chước, toàn là khỉ

SỐNG THIỀN OSHO 0110 - Thế giới này là thế giới của những người bắt chước, toàn là khỉ

Price:

Read more

Thế giới này là thế giới của những người bắt chước, toàn là khỉ
SỐNG THIỀN OSHO


Trưởng thành là gì? Làm sao tôi có thể trưởng thành?
Đầu tiên bạn sẽ phải hiểu không trưởng thành là gì. Điều đó sẽ cho bạn ý tưởng về trưởng thành là gì. Không trưởng thành có vài chất liệu trong nó. Một, không trưởng thành là một loại phụ thuộc. Đứa con phụ thuộc vào bố mẹ; nó là không trưởng thành. Nếu bạn vẫn còn phụ thuộc, bạn không trưởng thành. Bạn có thể phụ thuộc vào Thượng đế hay bạn có thể phụ thuộc tôi, nhưng nó là không trưởng thành. Bạn vẫn tìm bố mẹ bạn. Có thể bố mẹ bạn đã đi xa và đã mất; bây giờ bạn đang phóng chiếu bố mẹ bạn.
Có nhiều người tới tôi và tôi có thể thấy ngay lập tức trong mắt họ là họ đang tìm bố họ. Không phải ngẫu nhiên mà giáo hoàng được gọi là pope. "Pope" nghĩa là "papa-bố". Mọi người đang tìm bố thiêng liêng, một cách liên tục. Đây là không trưởng thành.
Khi nào bạn sẽ đứng trên đôi chân riêng của bạn? Bao lâu bạn sẽ vẫn còn phụ thuộc vào người mẹ, người bố, vào cái này và cái nọ?
Những người phụ thuộc này là người rất nguy hiểm vì họ có thể bị khai thác dễ dàng. Bất kì ai giả vờ là bố họ, họ sẽ trở thành nạn nhân của người đó. Họ sẽ theo Adolf Hitler; quốc trưởng sẽ trở thành bố họ. Người Đức thường gọi nước họ là "đất cha," người khác gọi nước họ là "đất mẹ," nhưng tất cả điều đó đều cùng một sự vô nghĩa. Chúng ta liên tục phóng chiếu. Đất nước trở thành mẹ, đất nước trở thành bố, hay Thượng đế Cha, hay Mẹ Kali. Bạn liên tục phóng chiếu.
Bạn muốn vẫn còn là đứa trẻ; bạn không muốn lớn lên. Trưởng thành là có trách nhiệm, và bạn không muốn nhận trách nhiệm nào.
Mọi người tới tôi và họ nói, "Osho ơi, chúng tôi buông xuôi theo thầy. Bây giờ thầy chịu trách nhiệm." Làm sao tôi có thể chịu trách nhiệm cho bạn được? Buông xuôi chỉ có thể có nghĩa là bạn phải tới tôi để học có trách nhiệm. Bây giờ bạn muốn né tránh trách nhiệm. Việc buông xuôi với tôi chỉ có thể là cách thức, phương tiện, để họ có trách nhiệm. Nhưng nếu bạn muốn buông xuôi như một cái thay thế cho tính trách nhiệm, buông xuôi của bạn là sai, ốm. Nó không mạnh khoẻ, nó là nguy hiểm. Và thế thì bạn sẽ bắt đầu giận tôi. Nếu không cái gì xảy ra, bạn sẽ giận. Vì không cái gì xảy ra, bạn sẽ nghĩ tôi không làm gì cả.
Chỉ bạn mới có thể làm được cái gì đó. Tôi có thể chỉ dẫn, nhưng điều thực sẽ xảy ra bên trong bạn. Không ai khác có thể làm được điều đó. Nếu tôi có thể làm điều đó, thế thì tôi có thể hoàn tác nó nữa. Điều đó sẽ không có mấy lợi gì. Nếu Phật có thể giải thoát bạn khỏi dốt nát, thế thì một ngày nào đó nếu ông ấy giận bạn, ông ấy sẽ xả mọi dốt nát của bạn ra lần nữa, trở lại bạn. Điều đó sẽ không hữu dụng gì mấy. Tự do là có thể chỉ khi bạn học tính trách nhiệm, khi bạn bắt đầu đứng trên đôi chân riêng của bạn.
Tất nhiên, người ta cảm thấy rất bất lực. Vậy thì sao? Đấy là cách cuộc sống nó vậy. Bất lực đó không xấu. Nó dạy bạn rằng bản ngã là sai, rằng bạn phải khiêm tốn, bất lực. Và vậy mà không có cách khác để đứng: bạn có thể đứng chỉ trên đôi chân riêng của bạn. Không ai có thể để bạn lên vai người đó để tới Thượng đế. Bạn sẽ phải đi vào trong tính thiêng liêng theo cách riêng của bạn.
Cho nên trưởng thành phải được hiểu qua hiểu không trưởng thành. Điều thứ nhất: chúng ta được dạy phụ thuộc vào bố mẹ, vào người lãnh đạo, vào các tu sĩ. Không ai muốn bạn được tự do, vì mọi người sợ, xã hội sợ, những người tự do. Người tự do sẽ có tính nổi dậy. Người tự do sẽ bắt đầu làm việc của họ, và xã hội rất sợ những người như vậy. Xã hội muốn bạn làm những điều xã hội muốn. Xã hội muốn bạn tuân theo hình mẫu nào đó. Xã hội có những mục đích riêng của nó; những mục đích đó phải được hoàn thành. Xã hội không muốn bạn trở thành một Phật hay một Christ, bởi vì họ bao giờ cũng là những người nguy hiểm. Xã hội muốn chỉ những người dở sống dở chết. Và người không trưởng thành có thể dễ dàng trở thành người dở sống dở chết vì người đó là kẻ bắt chước.
Bạn có quan sát trẻ nhỏ bắt chước không, và bằng bắt chước chúng nghĩ chúng đang trở thành người lớn? Trẻ nhỏ bắt đầu hút thuốc. Không phải là chúng cảm thấy rất thoải mái với hút thuốc đâu, không phải là đó là điều hay ho hay cái gì. Khi đứa trẻ bắt đầu hút thuốc, nó thậm chí không thể tin được tại sao mọi người hút thuốc, vì mắt nó bắt đầu đỏ lên, họng nó cảm thấy bứt rứt, và nó bắt đầu ho, nước mắt tuôn ra má. Điều đó thực đau đớn, nhưng nó sẽ chịu đựng cái đau này vì thuốc lá cho cảm giác nào đó rằng nó là người lớn. Chỉ người lớn mới được phép hút thuốc, cho nên hút thuốc trở thành biểu tượng của tính người lớn.
Tôi đã nghe:
Một người bước đi trên phố để ý thấy một chú bé quãng mười tuổi ngồi trên bậc cửa nhà, hút thuốc lá. "Chẳng phải cháu còn bé chưa được hút thuốc lá sao?" người đó hỏi.
"Tất nhiên là cháu không còn bé," chú bé đáp. "Cháu có bạn gái và mọi thứ."
"Bạn gái à!" người này nói.
"Vâng, nhặt được cô ấy đêm qua, cháu kiếm được đấy. Điều đó cừ chứ."
"Trời ơi là trời! Cô bé bao nhiêu tuổi?"
"Cháu không biết. Cháu quá say không hỏi được cô ấy."

Đây là những biểu tượng về tính người lớn. Bạn phải có bạn gái, bạn phải hút thuốc, bạn phải uống rượu, và ngay cả trẻ em nhỏ cũng bắt đầu học những thủ đoạn này. Và thế rồi chúng không bao giờ lớn lên. Chúng chỉ bắt chước. Chúng bắt chước người khác, người lớn giả. Và con cái họ sẽ bắt chước họ, và cứ thế nó tiếp diễn mãi.
Thế giới này là thế giới của những người bắt chước, toàn là khỉ. Và điều đó không tạo ra khác biệt gì mấy - bạn có thể là chủ tịch ban khỉ, điều đó không tạo ra mấy khác biệt; hay bạn có thể là tổng thống nước khỉ, điều đó không tạo ra khác biệt gì - bạn vẫn còn hệt như khỉ. Có thể bạn có tính khỉ nhiều hơn người khác.
Người trưởng thành là người không bắt chước, người bắt đầu cảm thấy cách thức riêng của mình, người bắt đầu hiện hữu theo cách riêng của mình, người bắt đầu nhìn vào trong bản tính của mình: "Tôi là ai? Và tôi thực sự cảm thấy cái gì?"
Một người đàn bà về nhà, đang lái xe, cô ấy ra khỏi xe và ngã sóng xoài trên đất. Anh chồng xô ra, hỏi, "Có chuyện gì thế? Cái gì xảy ra? Sao em lả đi?"
Cô ấy nói, "Nóng quá."
Anh chồng nhìn vào xe và anh ta nói, "Nhưng sao em không mở cửa sổ?"
Cô ấy nói, "Cái gì! Mở cửa sổ, và để cho hàng xóm biết rằng xe của chúng ta không có máy điều hoà nhiệt độ sao?"
Người ta có thể chết nhưng không thể cho phép hàng xóm biết rằng xe mình không có điều hoà nhiệt độ. Cô ấy phải giữ mọi cửa sổ đều đóng. Cô ấy lả đi, nhưng điều đó là được, nhưng để cửa sổ mở còn gây đau hơn nhiều.
Nghe bản thể bạn đi. Nó liên tục cho bạn các hướng dẫn; nó là tiếng nói tĩnh lặng, nhỏ nhẹ. Nó không hét lên với bạn, điều đó là đúng. Và nếu bạn có chút ít im lặng bạn sẽ bắt đầu cảm thấy cách của bạn. Cứ là người mà bạn đang là đi. Đừng bao giờ cố là người khác, và bạn sẽ trở nên trưởng thành. Trưởng thành là chấp nhận trách nhiệm về việc là bản thân người ta, dù với bất kì giá nào. Liều tất cả để là bản thân mình, đó là điều trưởng thành tất cả là gì.
Nếu bạn bắt chước bạn sẽ rơi đi rơi lại vào trong rãnh vì bất kì cái gì bạn bắt chước sẽ không bao giờ khớp với thực tại. Thực tại liên tục thay đổi, nó là một luồng, không cái gì đã bao giờ như cũ. Nó là dòng sông; nó liên tục chảy.
Nếu bạn bắt chước bố bạn... Nhìn mà xem, bố bạn đã sống nhiều năm trước rồi. Bố bạn đã là đứa trẻ có thể ba mươi năm trước hay bốn mươi năm trước. Ông ấy đã học nhiều thứ trong một thế giới khác. Chẳng hạn, bố bạn, khi ông ấy là đứa trẻ, đã không ngồi năm giờ dán mình vào ghế trước ti vi. Bây giờ, bạn không biết ti vi đã làm bao nhiêu thứ cho con nhỏ. Bố không biết. Tuổi thơ của ông ấy đã không bị ảnh hưởng chút nào bởi ti vi. Năm giờ ngồi trước ti vi là hiện tượng không bình thường.
Thực ra, trước khi ti vi xảy ra, trong nhiều thế kỉ, mọi người chưa bao giờ nhìn vào trong nguồn ánh sáng trong năm giờ liên tục. Bây giờ các nhà khoa học nói rằng toàn thể hệ thần kinh thay đổi bởi vì năm giờ nhìn trực tiếp vào nguồn sáng đó. Ti vi liên tục ném những tia sáng mạnh vào mắt bạn. Điều đó chưa bao giờ xảy ra trước đây. Năm giờ là quá nhiều. Các nhà khoa học nói nếu bạn ngồi gần ti vi mầu, cách xa quãng một mét rưỡi, bạn sẽ bị ung thư, bạn sẽ bị nhiều bệnh mà bố mẹ bạn đã không biết tới bao giờ. Đôi mắt chiếm tám mươi phần trăm cuộc sống của bạn. Năm giờ chỉ những tia sáng mạnh chiếu tới đầu bạn - giấc ngủ của bạn sẽ bị quấy rối. Nếu nước Mĩ bị chứng mất ngủ, điều đó là tự nhiên. Ti vi là một trong những nguyên nhân cơ bản.
Bình thường con người đã sống với ánh sáng, ánh sáng tự nhiên. Trong xã hội nguyên thuỷ, mặt trời mọc, mọi người dậy, và mặt trời lặn, mọi người đi ngủ. Nhịp điệu tự nhiên với ánh sáng. Bây giờ chúng ta đang sống quá nhiều với ánh sáng; mắt không được làm ra cho nhiều ánh sáng thế. Hệ thần kinh bên trong bị rối loạn; nó trở thành bị quá tải.
Và cả nghìn lẻ một thứ sẽ xảy ra. Ở Mĩ một hiện tượng mới đang xảy ra. Nhiều chỗ nó đã xảy ra, và mọi người đã trở nên lo nghĩ thực sự về nó, phải làm gì? Ở chỗ này một người đàn bà bị giết, và hai mươi người đứng đó, gần như tê liệt, không làm gì cả. Một cuộc điều tra tâm lí được tiến hành. Vấn đề là gì? Hai mươi thanh niên, người lành mạnh đứng đó, và người đàn bà bị giết ngay trước họ và họ không làm cái gì cả - họ thậm chí không kêu lên, họ đã không gọi cảnh sát. Điều gì đã xảy ra? Và bạn sẽ ngạc nhiên. Phát hiện là ở chỗ điều đó là do hai mươi người này đã sống theo ti vi quá lâu.
Trên màn hình ti vi chuyện giết người xảy ra nhiều lần thế. Bạn làm gì? Bạn không làm gì cả; bạn vẫn còn dính chặt lấy ghế. Họ đã trở thành quen với điều đó. Nó đã là cảnh ti vi khác. Họ đã mất dấu vết của thực tại. Ti vi đã trở thành thực hơn. Trong năm giờ bạn không cùng bất kì cái gì khác - và trận ném bom liên tục của ánh sáng, ánh sáng mạnh, và mọi thứ chuyển động trong đầu bạn. Bạn trở thành người xem. Họ đứng đó bị dính chặt vào chỗ của họ, tê liệt - chỉ xem. Họ không thể làm được gì, vì họ không còn là người làm nữa.
Bây giờ, bố bạn, người có một loại thời thơ ấu khác, sẽ không có khả năng hiểu được điều đó. Bạn đang sống trong một thế giới khác, trong thế giới có nhiều người xem ti vi hơn là người tham gia. Bất kì điều gì ông ấy nói sẽ không khớp với thế giới của bạn; do đó mới có kẽ hở thế hệ. Bố nói một ngôn ngữ khác, bạn nói một ngôn ngữ khác. Bạn sống trong một thế giới khác, ông ấy đã sống trong một thế giới khác. Bây giờ, hai thế giới đó không bao giờ trùng nhau.
Nếu bạn là người bắt chước bạn bao giờ cũng sẽ lấy bước đi sai. Bạn phải học sống trong thế giới của bạn; bạn phải đáp ứng với thực tại bao quanh bạn. Mọi thứ đã thay đổi rất lớn. Chúng bao giờ cũng thay đổi, nhưng thay đổi đã quá nhanh trong thế kỉ này. Và nó sẽ ngày càng nhanh hơn.
Bạn phải trở nên nhận biết về tình huống và đáp ứng tương ứng.
Một thợ nước có kinh nghiệm đang cho người học việc những hướng dẫn.
"Làm việc trong nhà người khác," ông ấy nói, "đôi khi có thể dẫn tới những tình huống bối rối, nhưng anh bao giờ cũng có thể thoát ra khỏi chúng bằng việc dùng tài ứng biến. Chẳng hạn, hôm nọ tôi bước vào phòng tắm và thấy một quí bà đang tắm. Tôi lùi lại trong khi nói, 'Tôi xin lỗi, thưa ông.' Theo cách đó, quí bà nghĩ tôi đã không chú ý tới bà ấy và điều đó là được."
Trưa hôm sau, người học việc thực tập tại văn phòng trong một hoàn cảnh bị đánh tới tấp.
"Chuyện gì xảy ra cho anh?" ông chủ hỏi.
"Tại thầy và tài ứng biến của thầy đấy," người học việc khóc. "Tôi đi tới dãy phòng cô dâu ở khách sạn Etter Plaza để sửa vòi nước. Tôi mới đi nửa đường tới phòng ngủ trước khi tôi nhận ra có một đôi đang làm tình trên giường. Thằng chồng nguyền rủa tôi, nhưng tôi nhớ điều ông đã nói, cho nên tôi nghiêng mũ và nói, 'Tôi xin lỗi, thưa quí ông!"'
Nếu bạn đơn giản tuân theo và không hiểu, bạn là chưa trưởng thành. Đừng bao giờ theo cả. Cố hiểu đi. Để hiểu biết là luật cơ bản của cuộc sống. Để mọi sự tới từ nhận biết của bạn, không từ kí ức của bạn.
Người không trưởng thành vận hành qua kí ức. Bất kì khi nào có một tình huống người đó lại nhìn vào trong kí ức của mình, trong quá khứ của mình, và tìm manh mối. Người trưởng thành nhìn vào trong tình huống, gạt quá khứ của mình sang bên, vì quá khứ là không liên quan. Người đó mang toàn bộ chú ý của mình vào tình huống hiện tại và vận hành từ tính toàn bộ đó. Hành động của người đó là trong hiện tại. Người không trưởng thành bao giờ cũng sống qua quá khứ của mình; người không trưởng thành bao giờ cũng chỉnh tương lai theo quá khứ của mình. Người đó có tính lặp lại, người đó tựa con vẹt, người đó là cái bóng, sự phản xạ. Người đó không thực.
Khi một nhóm du khách trèo lên trên đỉnh của một ngọn núi nổi tiếng là có tiếng vang, họ thấy một ông già, ngồi trên tảng đá, viễn vọng kính khổng lồ trong tay. Cứ vài khoảnh khắc ông ấy lại hét lên cả chuỗi.
Du khách phân vân quan sát ông ấy một vài lần. Thế rồi một người trong họ di lên chỗ ông già và hỏi, "Sao ông nhìn qua các thứ kia và rồi gọi tới cứ dường như ông bị đau vậy?"
Ông già trả lời một cách khó chịu, "Đừng nói chuyện với tôi. Các anh sẽ làm sao lãng chú ý của tôi và tôi sẽ mất việc làm. Tôi là tiếng vọng cho quả núi này."
Nhiều người đã tới chỉ vì những tiếng vọng. Quan sát bản thân bạn khi cái gì đó xảy ra và bạn phản ứng. Bạn có đang phản ứng theo cùng cách như bố bạn vẫn thường phản ứng trong tình huống như vậy không? Bạn có đang nói cùng điều như mẹ bạn đã nói nếu như bà ấy ở trong tình huống này? Cử chỉ của bạn có hệt như cử chỉ của thầy giáo bạn ở trường, người bạn yêu mến nhiều thế không? Cứ quan sát - cử chỉ của bạn, lời nói của bạn, hành động của bạn - và bạn sẽ ngạc nhiên. Chín mươi chín phần trăm chúng chỉ là tiếng vọng, chúng không thực.
Làm sao bạn có thể được hoàn thành với những tiếng vọng như vậy?
Bố bạn đang sống qua bạn, không phải bạn. Bố mẹ bạn đang sống qua bạn, không phải bạn. Bố mẹ của bố mẹ bạn đang sống qua bạn, không phải bạn. Toàn thể nhân loại và quá khứ của nó đang sống qua bạn, nhưng không phải bạn. Đây là không trưởng thành.
Trưởng thành nghĩa là bạn gián đoạn với quá khứ của bạn. Với một nhát kiếm bạn trở nên gián đoạn với quá khứ của bạn và di sản kế thừa của bạn và truyền thống, và bạn bắt đầu sống một cách độc lâp. Cử chỉ là của bạn; thế thì nó có nghĩa, thế thì nó đầy ý nghĩa, thế thì nó không là cử chỉ trống rỗng. Lời là của bạn, không được vay mượn, không là lời của ai đó khác; thế thì cuộc sống của bạn trở thành ngày càng đích thực và thực hơn.
Sống trong không trưởng thành là sống trong một loại mơ. Nó là thế giới bóng hình. Mắt bạn đầy sương mù, bạn không có sáng tỏ.
Một thanh niên thất vọng đi tới khám bác sĩ.
"Bác sĩ ơi," anh ta giải thích, "mọi đêm tôi đều có những giấc mơ kì lạ nhất. Các cô gái tóc hung, tóc nâu, tóc đỏ xuất hiện, và lần lượt họ hôn tôi và ôm choàng tay họ lên tôi."
"Vậy sao?" bác sĩ trả lời.
"Vậy mà chẳng được gì, bác sĩ. Tôi cứ đẩy họ ra - mọi người trong số họ."
"Anh muốn tôi làm gì?"
"Xin bác sĩ," bệnh nhân nài nỉ, "bẻ cánh tay tôi đi."
Mọi người đang sống trong mơ của họ. Họ sẵn sàng bẻ cánh tay thực của họ vì các giấc mơ không thực.
Quan sát đi! Bạn sẽ thấy nhiều lần cùng điều đó xảy ra trong đời bạn. Bạn sẵn sàng giết chết thực tại của bạn vì lí tưởng không thực nào đó, điều không tưởng nào đó, ý thức hệ nào đó, kinh sách nào đó. Ai đó xúc phạm Kinh Thánh. Bạn có sẵn sàng đánh nhau không? Thế thì bạn là kẻ ngu. Ai đó nói cái gì đó chống lại Ram, và bạn là người Hindu và bạn sẵn sàng bị giết hay giết người. Thế thì bạn là kẻ ngu. Thế thì bạn đang sống trong hình bóng và bạn đã trở nên quá gắn bó với hình bóng.
Thực ra, người thực sự tỉnh táo sẽ không cảm thấy bị xúc phạm cho dù ai đó xúc phạm nhân cách của người đó. Cho dù ai đó nói cái gì đó chống lại tên người đó, người đó sẽ không bị xúc phạm, bởi vì người đó biết, "Mình không phải là tên mình. Cái tên chỉ là phần thêm vào, cái nhãn - hữu dụng, nhưng không thực, chỉ là cái giả. Bất kì cái tên khác nào cũng sẽ là như nhau." Người đó sẽ không bị xúc phạm.
Người thực sự tỉnh táo, cho dù bạn đánh thân thể người đó, sẽ không cảm thấy bị xúc phạm, vì người đó biết người đó không phải là thân thể. Người đó biết người đó không phải là tâm trí của mình. Người đó biết rằng người đó là cái gì đó siêu việt, và người đó vẫn còn trong tính siêu việt đó. Trong tính siêu việt đó là bản thể của người đó.
Thế thì cuộc sống sẽ có phẩm chất mới toàn bộ và nó sẽ trở thành một kinh nghiệm mới. Kinh nghiệm đó là thiêng liêng. Trưởng thành là cánh cửa tới điều thiêng liêng. Không trưởng thành, bạn vẫn còn ngủ. Trưởng thành, bạn trở nên thức.
Câu hỏi này là từ Prem Anam. Anh ấy có nhiều thứ còn chưa trưởng thành trong anh ấy. Câu hỏi của anh ấy là liên quan, liên quan tới bản thể anh ấy, và điều tốt là anh ấy đã hỏi.
Bây giờ, Anam, quan sát đi, trở nên cẩn thận hơn. Bỏ tính trẻ con của bạn ngày càng nhiều hơn đi.
Tôi nói đi nói lại, tôi trích đi trích lại, lời của Jesus rằng "Chừng nào ông chưa giống như đứa trẻ, ông sẽ không vào trong vương quốc Thượng đế của ta." Nhưng nhớ lấy, ông ấy không ngụ ý tính trẻ con. Tính trẻ con chính là cái đối lập của việc như đứa trẻ. Người có tính trẻ con không bao giờ giống đứa trẻ. Người đó giả vờ là người lớn; người đó là người giả vờ. Người giống đứa trẻ là người đã trở thành trưởng thành, sống động, nhận biết tới mức người đó vứt bỏ mọi giả vờ. Người đó trần trụi và để hở, người đó là thực, người đó hồn nhiên.

Vứt tính trẻ con đi, và trở thành đứa trẻ; và bạn sẽ trưởng thành. Và bạn sẽ sẵn sàng, sẵn sàng lấy cú nhảy vào trong bản thân bạn.

0 Đánh giá

Ads Belove Post