Read more
Tiếng Anh của tôi chỉ là của tôi
SỐNG THIỀN OSHO
Osho ơi, Có vài từ thầy bao giờ cũng phát âm sai. Sao vậy?
Để cho bạn có thể nói với mọi người rằng ít nhất trong một thứ, Osho là nhất quán.
Tiếng Anh của tôi không phải là tiếng Anh của người Anh; tiếng Anh của tôi không phải là tiếng Anh của người Mĩ; nó thậm chí không phải là tiếng Anh của người Ấn Độ. Tiếng Anh của tôi chỉ là của tôi. Cho nên bạn phải dung thứ điều đó. Và tôi rất ngần ngại cải tiến về bất kì cái gì.
Và tiếng Anh của tôi đã từng là
sự giúp đỡ lớn cho tôi. Tôi hay sống ở Jabalpur, trong nhiều năm. Ngày đầu tiên
tôi lái xe tới đại học, một người đàn bà, sống bên nhà tôi, người đàn bà Mĩ, cô
ấy muốn đi nhờ xe. Bây giờ, điều này sẽ là nguy hiểm. Đây là ngày đầu tiên - và
mọi ngày thế thì tôi sẽ phải chở cô ấy và chịu đựng huyên thuyên của cô ấy
trong gần nửa giờ, đi tới đại học và trở về.
Tôi đã nghe cách diễn đạt Mĩ
"Tôi có thể thả cô ở đâu đó được không?" nhưng tôi xoay xở câu đó
trong tiếng Anh của tôi và tôi hỏi cô ấy, "Tôi có thể tống cô xuống ở đâu
đó được không?" Và được kết thúc! Cô ấy không bao giờ hỏi đi nhờ nữa.
Một lần, lần khác, một phụ nữ
Anh, quan tâm tới tôi. Tôi không biết cô ấy thấy cái gì trong tôi, nhưng cô ấy
gần như trong tưởng tượng. Cô ấy là giảng viên trong cùng đại học, trong khoa
tiếng Anh. Cô ấy theo đuổi tôi. Tôi đơn giản ngạc nhiên về điều cô ấy thấy
trong tôi vì tôi không thấy cái gì trong tôi cả; nó chỉ là trống rỗng ở đó.
Nhưng tiếng Anh của tôi đã giúp ích.
Bạn có biết cách diễn đạt
không...? Tôi đã đọc ở đâu đó, trong tiểu thuyết, rằng người thanh niên nhìn
chăm chú vào mắt của người đàn bà của mình và nói với cô ấy rằng "Mặt em,
cái đẹp của em, niềm vui của em, sự hiện diện của em làm cho thời gian đứng lặng."
Thế là tôi đã làm cùng điều đó với người đàn bà này.
Tôi bảo cô ấy, "Em có
khuôn mặt mà nó sẽ làm dừng đồng hồ lại." Và được kết thúc! Tiếng Anh của
tôi đã giúp tôi.
Đôi khi bạn sẽ thấy điều đó là
khó nữa, vì cấu trúc câu của tôi là của tôi, và đôi khi nghĩa tôi đặt vào trong
lời là của tôi, cách phát âm là của tôi; đôi khi bạn thậm chí không thể đoán được
tôi đang nói gì. Điều đó giúp bạn giữ tỉnh thức. Bạn phải lắng nghe một cách
chăm chú; bạn có thể bỏ lỡ. Bạn không thể coi tôi như đương nhiên được cho
không.
Một người đang thảo luận với
tôi về một chính khách, và tôi bảo người này, "Chính khách đó là một S.O.B
đặc phiệt."
Người này phân vân; người đó
nói, "Tôi đã bắt gặp nhiều S.O.B. trong đời tôi. Nhưng thầy ngụ ý gì bởi
'đặc phiệt'?"
"Tôi ngụ ý," tôi nói
với người đó, "ông ấy là một S.O.B. theo bất kì cách nào ông nhìn vào ông ấy."
"Đặc phiệt," đó là từ
riêng của tôi.
Và tiếng Anh của tôi có danh tiếng
nào đó, và tôi sẽ không phá huỷ nó.
Một quí bà nhỏ nhắn từ Fresno,
tới thăm San Franscisco, rất xúc động khi tham dự bữa tiệc đầy thách thức ở
Bohemia được biết là Đồi Điện tín.
Một người bạn đang chỉ cho bà ấy
các cảnh tượng, trỏ lên một đôi thanh nhiên trông quen quen và thì thào,
"Đừng nhìn bây giờ, nhưng đôi nghệ sĩ đó đang sống trong tội lỗi đấy."
"Tội lỗi, trong an-bum
"my foot" à!" bà Fresno kêu lên. "Tôi biết họ. Đấy chính là
Lois và Maurice, và họ đã lấy nhau ở nhà thờ Fresno Baptist năm năm trước rồi."
Đôi thanh niên nghe thấy và
nhanh chóng kéo tới bên cạnh bà Fresno. "Vì Chúa đừng nói với ai là chúng
tôi đã lấy nhau," anh thanh niên nói trong giọng khẽ khàng bồn chồn.
"Điều đó sẽ làm thui chột danh tiếng nghệ sĩ của chúng tôi."
Tôi có danh tiếng nào đó về tiếng
Anh của tôi, hmm? Và tôi không định thay đổi nó theo bất kì cách nào.
0 Đánh giá