SỐNG THIỀN OSHO 0113 - Ba kiểu tôn giáo trên thế giới

SỐNG THIỀN OSHO 0113 - Ba kiểu tôn giáo trên thế giới

Price:

Read more

Ba kiểu tôn giáo trên thế giới
SỐNG THIỀN OSHO



Bây giờ, có ba kiểu tôn giáo trên thế giới. Một kiểu sẽ phá cái lọ. Thế thì bạn trở thành rất mong manh, thế thì bạn trở thành rất bất an ninh, thế thì run rẩy lớn nảy sinh trong bạn, và thế thì có mọi khả năng bạn có thể phát điên. Loại việc đó xảy ra nhiều lần ở Ấn Độ. Có phương pháp có thể phá cái lọ, phương pháp dễ hơn. Họ phá lọ, và con ngỗng ở ngoài; nhưng thế thì ngỗng không có nhà để trú ngụ, không chỗ ở; thế thì có mọi khả năng người này có thể phát điên. Và nhiều người ở Ấn Độ, tìm, kiếm, làm việc hướng tới cái không biết trở nên điên. Khi cái không biết tới trong họ, họ không có bảo vệ.
Nhớ lấy, bạn cần bảo vệ ngay cả đối với Thượng đế vì Thượng đế có thể là quá nhiều một cách bất thần. Những bảo vệ đó phải không bị phá huỷ; về mặt thực hành, chúng phải vẫn còn ở đó. Nghĩ về một người không có bản ngã. Bây giờ, nhà bị cháy: người đó sẽ không chạy ra. Để làm gì? "Mình không hiện hữu. Lửa không thể thiêu được mình, vì mình không hiện hữu." Cứ nghĩ về một người không có bản ngã, và người đó đang đứng giữa đường, và xe bus tới và người lái xe bóp còi và còi, và người đó không bận tâm. Người đó là linh hồn bất tử, người đó không phải là một bản ngã. Trạng thái này có thể là nguy hiểm. Nó xảy ra nếu bạn phá huỷ cái lọ.
Thiền không phá lọ. Dùng nó khi nó được cần. Bất kì khi nào bạn cảm thấy có bảo vệ, con ngỗng đơn giản đi bên trong lọ. Đôi khi người ta cần nghỉ ngơi, và đôi khi cái lọ cũng hữu dụng. Nó có thể được đưa vào cả nghìn lẻ một việc dùng. Bản ngã có thể được dùng nếu bạn biết rằng bạn không là bản ngã. Thế thì bản ngã không thể dùng bạn, bạn có thể dùng nó.
Và có những phương pháp sẽ cứu cái lọ và giết con ngỗng - phương pháp tự huỷ có đó - cho nên người ta trở nên ngày một vô nhận biết hơn. Đó là điều tôi ngụ ý khi tôi nói giết con ngỗng: người ta trở nên ngày càng vô nhận biết hơn. Ma tu ý có thể làm điều đó. Ma tu ý đã được dùng ở Ấn Độ trong hàng nghìn năm. Chúng có thể giết chết con ngỗng. Cái lọ vẫn còn được bảo vệ, nhưng con ngỗng bị chết. Nếu bạn uống hoá chất ngoại nào đó vào bên trong con người bạn và tự nhiên của bạn không sẵn sàng hấp thu chúng, dần dần bạn sẽ giết chết con ngỗng, tâm thức của bạn sẽ mất đi, bạn có thể rơi vào cơn mê.
Khả năng thứ nhất, nếu cái lọ bị vỡ và vứt đi; bạn có thể phát điên. Khả năng thứ hai, nếu con ngỗng bị chết, hay gần chết: bạn sẽ trở nên vô ý thức tới mức bạn sẽ trở thành nửa sống nửa chết. Bạn có thể thấy những người dở sống dở chết. Trong nhiều tu viện có những người dở sống dở chết, con ngỗng của họ bị giết, hay ít nhất bị đánh thuốc ma tu ý. Và có những người điên, gàn.
Thiền nói tránh cả hai. Cái lọ phải vẫn còn và con ngỗng phải ra ngoài. Đây là sự tổng hợp lớn.
"Dạ, thưa thầy," quan chức này nói giật nẩy mình.
"Thấy chưa," Nam Tuyền nói, "Con ngỗng ở ngoài!"
Nó phải đã là một khoảnh khắc của khám phá lớn lao cho Riko. Ông ấy phải đã thấy điều đó, "Vâng, nó ở ngoài." Ông ấy đầy nhận biết. Thủ đoạn này có tác dụng, phương cách này có tác dụng, việc hét và việc vỗ tay có tác dụng. Thực ra, Riko phải đã gần như trên bờ rồi; bằng không việc hét đó sẽ không có tác dụng. Bạn có thể cứ hét. Vỗ tay sẽ không có tác dụng. Nhưng người này phải đã ở ngay bên bờ của nó. Chỉ một cú đẩy nhỏ, và người đó đã nhảy qua rào chắn.
Suy ngẫm về điều đó đi. Đây là cách để đạt tới nguyên lí thứ nhất: biết rằng con ngỗng có thể ở ngoài mà không phá huỷ cái lọ, rằng bạn có thể là Thượng đế mà không phá huỷ tính người của bạn, rằng bạn có thể là Thượng đế mà không phá huỷ tính bình thường của bạn.
Một đệ tử của Đức ân huệ thiêng liêng Prabhupad tới gặp tôi. Prabhupad là người sáng lập ra phong trào Tâm thức Krishna. Một cách tự nhiên, để bày tỏ kính trọng tôi, ông ấy cũng gọi tôi là Đức ân huệ thiêng liêng. Tôi nói, "Đừng gọi tôi như thế; cứ gọi tôi là Đức bình thường thiêng liêng đi'."
Cái bình thường là cái phi thường. Cái bình thường phải không bị phá huỷ. Một khi cái bình thường ở trong việc phục vụ cho cái phi thường, nó là đẹp, nó là cực kì đẹp.
Để tôi nhắc lại: Cái tầm thường là cái sâu lắng, luân hồi là niết bàn. Dù bạn là bất kì cái gì, không có gì sai với nó. Chỉ cái gì đó bị thiếu. Không cái gì sai với nó! Cái gì đó đơn giản bị thiếu. Chỉ móc nối thiếu đó là phải được cung cấp, thêm cái đó, và mọi thứ mà bạn có trở thành thiêng liêng.
Yêu phải không bị phá huỷ; chỉ nhận biết phải được thêm vào cho nó. Mối quan hệ phải không bị phá bỏ; chỉ thiền phải được thêm vào cho nó. Bạn không cần đi khỏi bãi chợ, bạn không cần đi tới bất kì hang động nào trong Himalayas; chỉ Thượng đế phải được gọi ở đó trong bãi chợ.
Cái lọ là đẹp, không cái gì sai trong nó. Bạn chỉ phải học rằng bạn có thể ra khỏi nó bất kì khi nào bạn muốn và bạn có thể đi vào trong nó bất kì khi nào bạn muốn, rằng nó là vui thú của bạn. Nó gần như là ngôi nhà. Khi bạn cảm thấy quá mát hay lạnh trong nhà, lạnh cóng, bạn đi ra dưới bầu trời, dưới mặt trời, để sưởi ấm bản thân bạn. Thế rồi nó trở thành quá ấm và bạn bắt đầu vã mồ hôi; bạn đi vào trong nhà. Bạn tự do. Cùng cánh cửa đưa bạn ra, cùng cánh cửa đưa bạn vào, và ngôi nhà không phải là kẻ thù. Nhưng nếu bạn không thể ra khỏi nhà, thế thì cái gì đó sai. Không cần rời khỏi nhà, không cần bỏ việc là người chủ hộ. Chỉ có một điều được cần: ở nhà trở thành một sannyasin, ở trong thế giới vẫn còn theo cách mà thế giới không ở trong bạn.

Thấy chưa, con ngỗng ở ngoài. Thực ra, con ngỗng bao giờ cũng ở ngoài, chỉ việc nhận ra là được cần.

0 Đánh giá

Ads Belove Post