SỐNG THIỀN OSHO - Nhìn vào người khác là cách né tránh bản thân mình

SỐNG THIỀN OSHO - Nhìn vào người khác là cách né tránh bản thân mình

Price:

Read more

Nhìn vào người khác là cách né tránh bản thân mình
SỐNG THIỀN OSHO


Các học trò của trường Tendai thường học thiền trước khi Thiền đi vào Nhật Bản. Bốn người trong họ, toàn là bạn thân, hứa với nhau giữ im lặng bẩy ngày.


Vào ngày thứ nhất mọi người đều im lặng, nhưng khi đêm tới và đèn dầu lụi dần, một trong các học trò không đừng được để kêu lên báo người phục vụ: "Sửa những đèn đó đi."
Học trò thứ hai ngạc nhiên khi nghe người thứ nhất nói. "Chúng ta được giả định không nói ra một lời mà," anh ta nhận xét.
"Cả hai anh đều ngu. Sao các anh nói?" người thứ ba hỏi.
"Tôi là người duy nhất đã không nói - Cám ơn Thượng đế!" Người thứ tư kết luận.
Tâm trí máy móc là tâm trí vô thức. Bạn liên tục làm mọi thứ, nhưng không biết bạn đang làm gì và tại sao bạn làm chúng. Và trong khi làm chúng, không có nhận biết. Bước đi, bạn bước, nhưng không có nhận biết. Ăn, bạn ăn, nhưng không có nhận biết. Nói, bạn nói, nhưng không có nhận biết.
Câu chuyện này là có ý nghĩa. Nó nói người thứ nhất làm việc đó một cách vô ý thức - và người thứ hai có thể thấy ra lỗi này - nhưng bản thân người thứ hai đã làm cái gì đó vô ý thức. Người thứ ba có thể thấy lỗi của cả hai, nhưng bản thân người đó lại phạm phải cùng lỗi! Và người thứ tư có thể thấy lỗi của cả ba người và cám ơn Thượng đế rằng "Con là người duy nhất còn chưa phá vỡ im lặng." Rất dễ thấy lỗi của ai đó khác vì đó không phải là điều máy móc của bạn. Bạn có thể nhận biết về nó. Khi tới lượt các điều máy móc riêng của bạn, bạn trở thành hoàn toàn vô nhận biết.
Bạn không thể thấy điều đó sao? Ai đó ăn quá nhiều và bạn có thể nói rất dễ dàng, "Đừng ăn quá nhiều." Ai đó giận và bạn có thể nói, "Anh đang làm gì vậy? Phát điên à?" Ai đó đang trong yêu và làm những điều ngu xuẩn và bạn có thể nói, "Anh có phát điên hay không? Anh đang làm gì?" Nhưng câu hỏi là, "Người đã rơi vào yêu, có thể thấy được nó không?"
Mới đêm hôm nọ, một sannyasin xinh đẹp bảo tôi rằng cô ấy đã rơi vào yêu với một người đàn ông và mọi sự đang diễn ra thực sự là tuyệt vời; mối quan hệ là đẹp. Tôi bảo cô ấy, "Mọi bắt đầu của mối quan hệ đều đẹp. Đó không phải là cái gì đó để khoe khoang. Câu hỏi là, 'Mối quan hệ đẹp có thể vẫn còn đẹp được không?' Mọi mối quan hệ đều bắt đầu trong cái đẹp, trong ngọt ngào, trong hài hoà. Mọi mối quan hệ đều bắt đầu như chúng phải vậy, nhưng sớm hay muộn mọi sự bắt đầu rơi rụng đi.
Sớm hay muộn cái tiêu cực lên tiếng khẳng định, sớm hay muộn cái xấu kéo tới - thế thì có vấn đề." Nhưng người đàn bà nói, "Nó sẽ không tới đâu." Mọi điều cô ấy nói, tóm lại, sẽ có nghĩa là cô ấy là ngoại lệ; nó sẽ không xảy ra. Và đó là cái ngu xuẩn của mọi người yêu. Đó là cách mọi người yêu nghĩ, rằng nó sẽ không xảy ra cho họ.
Và khi nó đã xảy ra, thế thì quá muộn. Thế thì bạn không thể đưa mọi sự về đúng lại được. Khi mọi sự bắt đầu đi sai, không có cách nào để làm cho chúng đúng lại được. Cho dù bạn để chúng đúng, chúng sẽ không bao giờ như cũ nữa. Dường như là chiếc cốc đã bị vỡ. Bạn có thể để nó đúng; bạn có thể dán nó lại. Nhưng nó sẽ không bao giờ là như cũ lần nữa được. Tốt hơn cả là xử lí nó một cách cẩn thận từ đầu. Và điều đầu tiên cần biết là ở chỗ mọi quan hệ đều bắt đầu tốt và mọi quan hệ đều kết thúc xấu. Bạn nhớ cho, kể cả quan hệ của bạn! Rất dễ thấy rằng người khác là vô nhận biết. "Nhưng hai chúng ta đã rơi vào yêu, chúng ta khác," - đó là ý tưởng của mọi người.
Bây giờ, người đàn bà này rất tự tin - và trong chính việc tự tin đó là vấn đề. Trong chính tự tin đó cô ấy sẽ bỏ lỡ bởi vì khi bạn tự tin thế, bạn không lấy thận trọng nào. Khi bạn tự tin thế bạn không cố gắng nhận biết về điều đang xảy ra. Thế thì bạn di chuyển vô nhận biết, và mọi điều trong bạn, dần dần, sẽ tới - nhất định tới.
Lúc ban đầu, khi hai người yêu nhau gặp gỡ, họ trưng ra những bộ mặt đẹp của họ. Cái duyên dáng của họ là vô hạn. Sự chăm sóc của họ với nhau là tuyệt đối. Nó phải là như vậy vì cả hai đều đang trưng ra các phần đẹp của họ. Nhưng khi họ sẽ ở cùng nhau trong hai mươi tư giờ, thế thì điều đó sẽ là không thể được. Nó sẽ là quá nặng nề để giữ phần xấu bao giờ cũng được che giấu; dần dần phần xấu sẽ trả thù. Chúng sẽ bắt đầu tới.


Khi bạn rơi vào yêu, tại sao chúng ta gọi nó là "rơi"? Nó được gọi là "rơi" bởi vì nó giúp bạn trở nên vô ý thức. Nó là việc rơi. Bạn trở thành vô ý thức. Chúng ta nói ai đó đã "rơi" vào giấc ngủ, ai đó đã "rơi" vào yêu. "Rơi" nghĩa là bây giờ bạn không còn ý thức nữa; bạn cư xử rất máy móc. Yêu trong bản thân nó là máy móc. Thế rồi, khi ghét bắt đầu tới, bạn sẽ là nạn nhân của điều đó nữa.
Nếu bạn thực sự muốn thay đổi cuộc đời bạn, bắt đầu ngay đi. Nếu bạn đã rơi vào yêu, làm cho nó thành nhận biết. Làm mọi thứ với nhận biết đầy đủ. Nhìn cách bạn đang trưng ra các mặt tích cực của bạn và bạn đang giấu đi cái tiêu cực. Thấy rõ rằng điều này không thể kéo dài lâu được, cho nên cái gì đó phải được làm. Nếu mối quan hệ phải trở thành thân thiết thực sự, nếu nó định đi lâu dài, thế thì cái gì đó phải được làm. Và cái gì đó đó phải được làm trong bạn, không trong người kia! Bằng không người đàn bà nghĩ chồng đã phản bội, chồng nghĩ người đàn bà đã phản bội. Đó là điều bốn người này nghĩ: người khác đang làm điều sai.
Bất kì khi nào bạn đổ trách nhiệm lên người khác, bạn đang né tránh nhận biết. Để điều này là luật rất nền tảng. Bất kì khi nào bạn đổ trách nhiệm lên người khác, bạn đang nói, "Tôi đang làm cực kì tốt; người kia đang làm điều sai." Người đang cố nhận biết bao giờ cũng thấy rằng "Tôi chịu trách nhiệm; tôi đang làm cái gì đó sai." Vấn đề không phải là liệu người khác đang làm sai hay không. Đó là vấn đề của người đó. Đó không phải là vấn đề của bạn. Vấn đề của bạn là liệu bạn có làm cái gì đó một cách vô ý thức không. Nếu bạn đang làm cái gì đó một cách vô ý thức, thế thì mọi sự không thể liên tục là đẹp mãi mãi được. Thế thì mọi điều có đó sẽ là tạm thời; nó không thể có phẩm chất của cái vĩnh hằng; nó không thể có cái đẹp và chân giá trị trong nó.
Cho nên bao giờ cũng nhớ, khi bạn thấy ai đó đang làm cái gì đó sai, ai đó đang phạm phải lỗi, thay vì nhảy lên người đó, nhìn vào trong bản thân bạn đi - bạn đang làm gì. Nếu bạn có thể quan sát lỗi của mọi người và lỗi của mọi người trở thành việc nhớ tới lỗi của riêng bạn, cuộc sống của bạn sẽ được biến đổi. Thế thì mọi người sẽ trở thành thầy giáo cho bạn. Thế thì toàn thể cuộc sống trở thành thầy bạn. Mọi nơi bạn đều thấy các mũi tên trỏ vào bạn. Toàn thể cuộc sống sẽ nhắm tới bạn, nói, "Đây là vô thức... đây là vô trách nhiệm."
Chúng ta đã tìm ra một thủ đoạn rất dễ dàng: chúng ta quay mũi tên hướng tới người khác. Người khác liên tục ném ra mũi tên về phía chúng ta; chúng ta liên tục ném mũi tên tới người khác. Trong trò chơi này, cuộc sống bị mất. Đừng liên tục chơi trò chơi này.
Thế giới của bạn được tạo ra bởi tâm thức của bạn hay vô thức của bạn. Nó không liên quan gì tới vợ bạn, chồng bạn, con bạn, bạn của bạn, xã hội bạn. Thế giới của bạn là bạn. Đem ánh sáng tới thế giới của bạn đi. Đem nhiều nhận biết vào thế giới của bạn. Và bắt đầu tồn tại ít như cái máy, nhiều phần giống người hơn. Bằng không người ta đã đi từ kiếp này sang kiếp khác, lặp lại cùng một điều.
Bạn đã lặp lại đủ rồi! Bạn còn chưa chán sao? Bạn còn chưa ngán với nó sao? Bắt đầu thay đổi vài điều nền tảng đi. Một, thôi nhìn vào gương của người khác, và mỗi lần bạn thấy ai đó khác phạm phải lỗi, sai lầm, bắt đầu tìm ngay ra ở đâu đó sai lầm nào đó trong bản thân bạn đi. Thực ra, nhìn vào sai lầm của người khác là cách né tránh sai lầm riêng của bạn. Người ta cảm thấy rất thoải mái: "Ai đó khác đang phạm phải sai lầm và tôi ổn thoả hoàn hảo." Bắt đầu việc phân tích, quan sát đi. Trở nên phê phán nhiều hơn về thói quen của bạn, về cách thức của bạn, về phong cách sống của bạn.
Tôi đã nghe nói về một người lấy vợ tám lần. Mỗi lần anh ta đều nghĩ, "Mình đã tìm người đàn bà sai." Và anh ta không sai. Sau mỗi cuộc hôn nhân đều có khổ. Anh ta li dị người đàn bà thứ nhất, cố tìm người khác, và lại sau vài tháng cùng khổ đó. Và anh ta ngạc nhiên làm sao anh ta đã xoay xở tìm ra cùng kiểu đàn bà lặp đi lặp lại thế! Tám lần anh ta lấy vợ, và mọi lần anh ta đều lấy cùng kiểu đàn bà. Và mỗi lần anh ta đều cố tỉnh táo hơn để không rơi lại vào bẫy, nhưng anh ta vẫn rơi - vì khi bạn chọn người đàn bà, người chọn vẫn là một. Làm sao bạn có thể thay đổi được người đàn bà!
Nếu người chọn là như cũ, việc chọn sẽ là như cũ. Lần nữa cùng điều sẽ xuất hiện cho bạn. Có thể mặt hơi khác, kiểu tóc hơi khác, mầu tóc hơi khác - đó không phải là vấn đề. Đây là những điều không liên quan. Hôn nhân không phụ thuộc vào mầu tóc, hôn nhân không phụ thuộc vào mầu mắt, và hôn nhân không phụ thuộc vào chiều cao mũi. Những điều này là những điều nông cạn bề mặt. Sau hai ngày, ai nhìn vào kích cỡ mũi? Hay ai bận tâm tới mầu tóc? Thực ra, nếu vợ bạn đột nhiên đi và đổi mầu tóc, chồng sẽ là người cuối cùng chú ý tới nó. Ai bận tâm?
Nhưng điều bản chất hơn là tại sao bạn chọn người đàn bà nào đó, tại sao bạn chọn người đàn ông nào đó. Tại sao? Cái gì khớp với tâm trí bạn? Lần nữa bạn sẽ chọn cùng kiểu đàn bà - với cùng lí do. Những lí do đó là vô thức. Cho nên bạn có thể liên tục đổi đàn bà và bạn sẽ không tìm được người đàn bà bạn đang đi tìm. Bạn có thể liên tục thay đổi việc làm của bạn và bạn sẽ không tìm được việc làm bạn đang tìm kiếm. Và bạn có thể liên tục tìm trong các thầy - từ người nọ tới người kia bạn có thể liên tục chuyển sang - và bạn sẽ không tìm thấy thầy bạn đang tìm kiếm, chừng nào bạn chưa trở nên tỉnh táo hơn về thói quen máy móc của bạn.
Một khi bạn trở nên nhận biết về thói quen máy móc của bạn mọi thứ bắt đầu thay đổi. Thế thì tia sáng đầu tiên đã đi vào. Thế thì bạn sẽ chọn một loại đàn bà khác, bởi vì bạn đã trở nên khác. Thế thì bạn sẽ chọn một loại thầy khác, vì bạn đã trở nên khác. Thế thì bạn sẽ chọn mọi thứ theo cách khác, vì bạn khác. Và nếu một người chọn từ nhận biết, người đó chọn đúng.
Mọi người tới tôi và họ hỏi, "Cái gì là đúng và cái gì là sai?" Tôi nói, "Nhận biết là đúng; vô nhận biết là sai." Tôi không dán nhãn cho hành động là sai và đúng. Tôi không nói bạo hành là sai. Thỉnh thoảng bạo hành có thể là đúng. Tôi không nói yêu là đúng. Thỉnh thoảng yêu có thể sai. Yêu có thể dành cho người sai, yêu có thể dành cho chủ định sai. Ai đó yêu đất nước của anh ta. Bây giờ, điều này là sai vì chủ nghĩa quốc gia là tai hoạ. Ai đó yêu tôn giáo của anh ta. Anh ta có thể giết, anh ta có thể sát hại, anh ta có thể đốt đền của người khác. Yêu không phải bao giờ cũng là đúng, giận không phải bao giờ cũng là sai.
Thế thì cái gì là đúng và cái gì là sai? Với tôi, nhận biết là đúng. Nếu bạn giận với nhận biết đầy đủ, ngay cả giận cũng là đúng. Và nếu bạn yêu với vô nhận biết, ngay cả yêu cũng không đúng.
Cho nên để cho phẩm chất của nhận biết có đó trong mọi hành động bạn làm, trong mọi ý nghĩ bạn nghĩ, trong mọi giấc mơ bạn mơ. Để phẩm chất này của nhận biết đi vào trong bản thể bạn ngày càng nhiều hơn. Trở nên thấm đẫm với phẩm chất của nhận biết. Thế thì bất kì cái gì bạn làm cũng đều là đức hạnh. Thế thì bất kì cái gì bạn làm cũng đều là tốt. Thế thì bất kì cái gì bạn làm cũng là phúc lành cho bạn và cho thế giới mà bạn đang sống trong đó.
Suy tư về câu chuyện nhỏ này đi. Nó là câu chuyện của bốn người vô thức đang cố gắng im lặng. Nhưng họ đã không hiểu các luật của ý nghĩ, họ đã không hiểu luật của việc là vô thức. Họ không biết rằng con người là máy. Họ không biết rằng nhìn vào người khác là cách né tránh bản thân mình. Họ chưa có ý thức về điều họ đang làm. Cho dù họ đang ngồi trong thiền và cố im lặng, họ không nhận biết về khoa học của im lặng, của yoga của thiền. Do đó giai thoại ngu xuẩn này mới trở thành có thể.
Bạn sẽ lặp lại cùng điều đó. Tất cả, toàn thể nhân loại, đang lặp lại. Đừng nghĩ rằng bạn là ngoại lệ! Đừng nghĩ rằng nếu như bạn là một trong bốn người này, bạn chắc đã không phạm phải điều này. Biết cho rõ rằng bạn chắc đã phạm phải nó đấy! Câu chuyện này là về bạn. Nó chẳng có liên quan gì tới trường Tendai đâu. Bốn người này có thể là các sannyasin Osho đấy.
Quan sát từng bước bạn lấy - trong hành động hay trong suy nghĩ. Mục đích duy nhất là nhận biết... và thế thì toàn thể cuộc đời bạn được biến đổi. Thế thì toàn thể cuộc đời bạn đạt tới phẩm chất mới, chiều hướng mới. Và chiều đó dẫn tới nguyên lí thứ nhất.
Bạn là nguyên lí thứ nhất!

0 Đánh giá

Ads Belove Post