Chương 10. Trở về cội nguồn

Chương 10. Trở về cội nguồn

Price:

Read more

TÌM TRÂU - Osho

Nói về mười bức tranh trâu 'Thập mục ngưu đồ' của Thiền

Chương 10. Trở về cội nguồn


9. Trở về cội nguồn

Phản bản hoàn nguyên dĩ phí công

Tranh như trực hạ nhược manh lung

Am trung bất kiến am tiền vật

Thuỷ tự mang mang hoa tự hồng

Phản bản hoàn nguyên đã phí công

Đâu bằng thẳng đó tợ mù điếc

Trong am chẳng thấy ngoài vật khác

Nước tự mênh mông hoa tự hồng

Bình:

Từ lúc bắt đầu, chân lí là rõ ràng. Yên tĩnh trong im lặng, ta quan sát hình thái của việc hoà nhập và tan rã. Người không bị gắn với hình dạng không cần bị sửa đổi. Nước mầu ngọc lục, núi mầu chàm, và ta thấy cái đang tạo ra và cái đang phá huỷ.

10. Thõng tay vào chợ

Lộ hung tiển túc nhập triền lai

Mạt thổ đồ khôi tiếu mãn tai

Bất dụng thần tiên chân bí quyết

Trực giáo khô mộc phóng hoa khai

Chân trần bày ngực thẳng vào thành

Tô đất trét bùn nụ cười thanh

Bí quyết thần tiên đâu cần đến

Cây khô cũng khiến nở hoa lành

Bình:

Bên trong cổng nhà, nghìn hiền nhân không biết ta. Cái đẹp của vườn của ta là vô hình. Tại sao người ta phải tìm dấu chân của các tổ sư? Ta đi ra bãi chợ với bầu rượu và về nhà với cây thiền trượng. Ta tới thăm quán rượu và chợ, và mọi người ta nhìn vào đều trở nên chứng ngộ.

Sat Prem tới tôi đêm qua. Vipassana đang trên giường chết của cô ấy. Anh ấy rất lo nghĩ, run rẩy, run vô cùng, và có lí do chính đáng thế. Khoảnh khắc của cái chết của ai đó bạn đã yêu sâu sắc đem cái chết riêng của bạn vào trong tâm trí bạn. Khoảnh khắc của cái chết là khải lộ lớn lao. Nó làm cho bạn cảm thấy bất lực, vô ích. Nó làm cho bạn cảm thấy rằng bạn không hiện hữu. Ảo tưởng về hiện hữu biến mất.

Sat Prem khóc. Anh ấy không phải là con người dễ khóc, anh ấy không phải là con người để cảm thấy bất lực một cách dễ dàng; nước mắt sẽ không tới với anh ấy. Nhưng anh ấy bị rung chuyển. Bất kì ai cũng sẽ bị rung chuyển - vì đột nhiên bạn thấy rằng đất dưới chân bạn đã biến mất. Bạn không thể làm được gì cả. Ai đó sắp chết người bạn yêu. Bạn thậm chí muốn cho cuộc sống của bạn, nhưng bạn không thể cho được. Không cái gì có thể được làm. Người ta đơn giản chờ đợi trong bất lực sâu sắc.

Khoảnh khắc đó có thể làm cho bạn buồn phiền, khoảnh khắc đó có thể làm cho bạn buồn, hay khoảnh khắc đó có thể đưa bạn tới cuộc hành trình lớn vì chân lí - cuộc hành trình lớn trong việc tìm trâu.

Cuộc sống này là gì? Nếu chết tới và lấy nó đi, cuộc sống này là gì? Nó mang nghĩa gì nếu người ta bất lực thế trong chống lại cái chết? Và nhớ lấy, không chỉ Vipassana trên giường chết của cô ấy - mọi người đều trên giường chết của mình. Sau khi sinh mọi người đều trên giường chết của mình. Không có cách khác. Mọi giường đều là giường chết, vì sau sinh chỉ một điều là chắc chắn, và đó là chết.

Bạn cũng đang chết, không chỉ Vipassana. Có thể bạn đang ở xa hơn một chút trong hàng đợi, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian. Ai đó chết hôm nay, ai đó ngày mai, ai đó ngày kia. Khác biệt về căn bản là gì? Thời gian không thể tạo ra mấy khác biệt. Thời gian chỉ có thể tạo ra ảo tưởng về cuộc sống, nhưng cuộc sống chấm dứt trong chết thì không, và không thể, là cuộc sống thực được. Nó phải là mơ. Tôi muốn bạn trở nên nhận biết về nó; thế thì việc tìm trâu của bạn bắt đầu.

Việc tìm trâu là tìm cuộc sống thực, cuộc sống đích thực, cái không biết tới chết. Cuộc sống là đích thực chỉ khi nó là vĩnh hằng. Bằng không, khác biệt gì giữa mơ và điều bạn gọi là cuộc sống của bạn? Trong đêm, giấc ngủ say, mơ là đúng như bất kì cái gì, là thực - thậm chí còn thực hơn điều bạn thấy với mắt mở. Đến sáng nó qua rồi; thậm chí không một dấu vết được bỏ lại. Đến sáng khi bạn thức dậy bạn thấy nó là giấc mơ và không phải là thực tại. Mơ này về cuộc sống tiếp tục trong vài năm; thế rồi đột nhiên người ta thức tỉnh, và toàn thể cuộc sống tỏ ra là giấc mơ.

Chết là khải lộ lớn. Nếu như không có chết thì chắc đã không có tôn giáo. Chính bởi vì chết mà tôn giáo tồn tại. Chính bởi vì chết mà vị Phật được sinh ra. Mọi chư phật được sinh ra vì việc nhận ra chết.

Phật đi qua phố và ông ấy bắt gặp một người chết. Ông ấy hỏi người hầu, người đánh xe đưa ông ấy đi, "Điều gì đã xảy ra cho người này? Điều gì đã xảy ra cho người này?"

Và người đánh xe không thể nói dối được. Ông ta muốn nói dối - đó là điều chúng ta đang làm với nhau - ông ta muốn nói dối cho hoàng tử trẻ này: Sao quấy rối một cách không cần thiết anh ta? Anh ta bây giờ còn trẻ thế. Sao anh ta phải bị bận tâm về chết?

Câu chuyện này hay. Nó nói rằng ông ta chỉ vừa mới định nói dối và né tránh điều đó và cho giải thích nào đó này khác, nhưng các thần trên cõi trời đã quan sát và họ lập tức vào trong bản thể ông ta; họ sở hữu ông ta: Chân lí phải được nói ra; bằng không Gautam Siddhartha sẽ bỏ lỡ. Họ buộc người đánh xe phải nói ra chân lí. Và mặc cho bản thân mình, người lái xe thấy bản thân mình nói, "Người này chết rồi, mọi người đều sẽ giống điều đó - ngay cả hoàng tử nữa!"

"Ngay cả ta nữa à?" Phật hỏi. "Thế thì đưa ta về nhà thôi. Thế thì không có đâu mà đi cả, thế thì toàn thể cuộc sống này là giả. Ta phải không phí thời gian, thế thì ta phải tìm kiếm điều vĩnh hằng."

Đó là việc tìm trâu.

Đi đi, ngồi bên cạnh Vipassana - cảm cái chết đi. Đừng cảm thấy thương tiếc cho cô ấy. Nếu bạn cảm thấy thương tiếc cô ấy, bạn bỏ lỡ toàn thể vấn đề. Bạn bỏ lỡ cơ hội lớn, cánh cửa lớn. Đừng cảm thấy thương tiếc chô ấy, không cần cảm thấy thương tiếc cho cô ấy. Cô ấy đẹp hoàn hảo. Cô ấy bỏ lại thế giới này với cái gì đó thu được ở bên trong.

Ngày cô ấy tới tôi, tôi trở nên e ngại và nhận biết rằng việc thở của cô ấy không ổn. Do đó mới có cái tên Vipassana. Vipassana nghĩa là, nhận biết về hơi thở. Và tôi đã bảo cô ấy phải nhận biết về hơi thở của cô ấy nhiều nhất có thể được. Cô ấy sắp chết - khi nào là không quan trọng - và cô ấy sẽ chết bởi rắc rối thở sâu nào đó. Việc thở của cô ấy không theo nhịp điệu.

Nhưng cô ấy làm việc chăm chỉ, và tôi hài lòng là cô ấy chết với sự hoà nhập nào đó, cho nên cô ấy không chết một cách vô dụng. Đừng cảm thấy thương tiếc cô ấy chút nào. Ngược lại, bạn có thể cảm thấy hạnh phúc cho cô ấy. Cô ấy đã làm việc chăm chỉ. Và bất kì cái gì cô ấy đã đạt tới, cô ấy đều sẽ mang đi trong kiếp khác của cô ấy. Cô ấy đã dùng cơ hội này tốt nhất có thể được - cho nên liệu cô ấy sống sót hay chết là không quan trọng.

Khi bạn đi và ngồi bên cạnh cô ấy, cảm thấy tiếc cho bản thân bạn đi. Bạn đang trong cùng một con thuyền, trong cùng hoàn cảnh đó. Chết sẽ gõ lên cửa của bạn bất kì ngày nào. Sẵn sàng đi. Trước khi cái chết tới, tìm ra trâu đi. Trước khi chết gõ cửa, quay về nhà đi. Bạn không nên bị bắt giữa chừng; bằng không toàn thể cuộc sống này biến mất như mơ, và bạn bị bỏ lại trong nghèo nàn vô cùng, nghèo bên trong.

Việc tìm trâu là việc tìm năng lượng, năng lượng vĩnh hằng, năng lượng rất động, của cuộc sống. Nó không biết tới cái chết. Nó đi xuyên qua nhiều cái chết. Từng cái chết đều là cánh cửa sang hình thức mới. Từng cái chết là việc lau sạch. Từng cái chết là việc làm nhẹ gánh. Từng cái chết đơn giản làm nhẹ bạn khỏi cái cũ.

Cuộc sống, cuộc sống thực không bao giờ chết. Thế thì ai chết? Bạn chết. Cái 'tôi' chết, bản ngã chết. Bản ngã là một phần của cái chết; sống thì không. Cho nên nếu bạn có thể là vô ngã, thế thì không có chết cho bạn. Nếu bạn có thể bỏ bản ngã một cách có ý thức, bạn đã chinh phục cái chết. Và trong việc tìm trâu, điều duy nhất mà phải được làm là bỏ bản ngã dần dần. Nếu bạn thực sự nhận biết, bạn có thể bỏ nó trong một bước. Nếu bạn không nhận biết nhiều thế, bạn sẽ phải bỏ nó dần dần. Điều đó tuỳ thuộc vào bạn. Nhưng một điều là chắc chắn: bản ngã phải bị bỏ đi. Với sự biến mất của bản ngã, cái chết biến mất. Với việc bỏ bản ngã, cái chết cũng bị bỏ đi.

Cho nên đi và ngồi bên cạnh Vipassana đi. Chẳng mấy chốc cô ấy sẽ biến mất. Đừng cảm thấy thương tiếc cho cô ấy - thương tiếc cho bản thân bạn đi. Để cái chết bao quanh bạn. Nếm hương vị của nó đi. Cảm thấy vô ích, bất lực đi. Ai cảm thấy vô ích, và ai cảm thấy bất lực? Bản ngã - bởi vì bạn thấy bạn không thể làm được gì cả. Bạn sẽ muốn giúp cô ấy và bạn không thể giúp được. Bạn muốn cô ấy sống sót, nhưng không cái gì có thể được làm.

Cảm thấy sự bất lực này sâu sắc nhất có thể được đi.

Và từ sự bất lực này, nhận biết nào đó, tính cầu nguyện nào đó, thiền nào đó sẽ nảy sinh. Dùng cái chết của cô ấy - nó là cơ hội. Ở đây cùng tôi, dùng mọi thứ làm cơ hội đi.

Cô ấy đã dùng cuộc sống của cô ấy một cách đẹp đẽ. Tôi có thể nói lời tạm biệt với cô ấy một cách rất hạnh phúc để cho cô ấy có thể quay lại sớm. Cô ấy sẽ tới ở bình diện cao hơn. Và cái chết này sẽ giúp cho cô ấy, bởi vì với thân thể này nhiều việc hơn là không thể được bây giờ. Bất kì công việc nào cô ấy có thể làm cô ấy đã làm rồi. Một thân thể mới, tươi tắn sẽ được cần tới cho công việc thêm nữa.

Và cô ấy không tranh đấu, cô ấy không vật lộn. Cô ấy đơn giản buông xuôi dần dần - và điều đó là đẹp. Cô ấy ở trong buông bỏ. Nếu cô ấy tranh đấu, cô ấy có thể sống sót thêm vài ngày nữa. Đó là lí do tại sao các bác sĩ sẽ không có ích gì mấy, vì bản thân cô ấy đang chấp nhận chết. Và khi ai đó chấp nhận chết thế thì không cái gì có thể giúp được, bởi vì sâu bên dưới người này sẵn sàng chết rồi. Và đó là điều đẹp, rằng người ta sẵn sàng chết - bởi vì người ta sẵn sàng chết chỉ khi người ta đã đi tới cảm thấy cái gì đó ở bên ngoài chết, chưa bao giờ trước đó. Khi người ta đã đi tới cảm thấy hương vị của bất tử, có thể một thoáng nhìn nhỏ, người ta biết rằng người ta sẽ không chết. Người ta sắp chết và vậy mà người ta sẽ không chết. Khi người ta đi tới biết điều đó, thế thì người ta thảnh thơi. Thế thì tranh đấu ở đâu? Phỏng có ích gì? Người ta thảnh thơi.

Cô ấy thảnh thơi. Dần dần cô ấy sẽ biến mất. Dùng cơ hội đó đi! Ở bên cạnh cô ấy. Ngồi im lặng. Thiền đi. Để cái chết của cô ấy trở thành một con trỏ cho bạn, để cho bạn không cứ phí hoài cuộc sống của bạn. Cùng điều đó đang xảy ra cho bạn đấy.

Trở về Cội nguồn, lời kinh thứ chín:

Phản bản hoàn nguyên đã phí công

Đâu bằng thẳng đó tợ mù điếc

Trong am chẳng thấy ngoài vật khác

Nước tự mênh mông hoa tự hồng

Phản bản hoàn nguyên đã phí công... Thực ra, không cần lấy nhiều bước thế. Nhưng điều này được nhận ra chỉ khi bạn đã đi tới điểm thứ chín. Khi bạn về tới nhà bạn sẽ nhận ra rằng điều này là có thể trong một bước thôi. Không có nhu cầu lấy nhiều bước thế, không có nhu cầu đi dần dần thế, theo mức độ. Một cú nhảy là có thể.

Mọi người tới tôi và tôi bảo họ lấy cú nhảy. Họ nói, "Nhưng tôi sẽ phải nghĩ." Làm sao bạn có thể về cú nhảy được? Và nếu bạn nghĩ và bạn đi tới quyết định bằng suy nghĩ, làm sao nó sẽ được gọi là một cú nhảy?

Cú nhảy là cú nhảy vào cái không biết - không ý nghĩ, không suy tư, không lập kế hoạch. Cú nhảy không thể được lập kế hoạch. Bạn không thể chuẩn bị cho nó được, bạn không thể nghĩ về ủng hộ và chống đối. Bạn không thể là người quyết định được. Cú nhảy là đi ra khỏi bản ngã - làm cái gì đó mà đã không được quyết định bởi bản ngã đi. Cú nhảy đang cho phép cái toàn thể nắm quyền sở hữu bạn. Cú nhảy là sự gián đoạn với bạn; nó không là sự liên tục. Nếu bạn nghĩ và thế rồi bạn đi tới quyết định, nó là sự liên tục. Bạn có thể nhận tính chất sannyas đấy, nhưng điều này sẽ là bước đầu tiên trong chuỗi dài.

Tính chất sannyas mà tôi đã hi vọng cho bạn là một bước thôi. Trong một bước bạn sẽ về tới nhà - nhưng bạn muốn nghĩ. Tôi có thể hiểu vấn đề của bạn nữa: làm sao bạn có thể lấy cái gì đó mà không nghĩ? Làm sao bạn có thể tin cậy thế được? Cú nhảy cần tin cậy. Bạn không thể tin cậy được. Bạn hoài nghi; bạn đã được huấn luyện về hoài nghi. Bạn đã được huấn luyện để nghĩ về mọi khả năng trước khi bạn quyết định. Bạn đã được huấn luyện để bao giờ cũng vẫn còn trong kiểm soát.

Bạn có thể nhận tính chất sannyas như một kết luận của suy nghĩ riêng của bạn; thế thì nó là tính liên tục. Tính chất sannyas tôi sẽ cho bạn giống chết nhiều hơn, hay giống yêu. Bạn không thể nghĩ được về yêu - nó xảy ra. Đó là lí do tại sao chúng ta có cách diễn đạt trong mọi ngôn ngữ: rơi vào yêu. Nó là việc rơi vào - rơi từ bản ngã, rơi từ cái đầu, rơi từ kiểm soát, rơi từ tính liên tục.

Vâng, nó là việc rơi. Bạn không còn là một phần của suy nghĩ của bạn, tính liên tục của bạn. Đột nhiên một kẽ hở xuất hiện. Hay nó giống như chết; bạn không thể làm được gì về nó. Nó tới, nó sở hữu bạn - nó không phải là quyết định của bạn. Nhưng một ngày nào đó khi bạn tới ngày càng gần nhà hơn, khi nhà bạn chỉ ở ngay trước bạn, thế thì bạn sẽ nhận ra:

Phản bản hoàn nguyên đã phí công

Đâu bằng thẳng đó tợ mù điếc

Đó là nghĩa của tin cậy: tốt hơn cả là cứ mù và tốt hơn cả là cứ điếc từ chính lúc ban đầu. Nếu bạn tin cậy, tâm trí bạn nói: Mình đang trở thành người tin mù quáng. Đừng mù quáng. Nghĩ về nó đi, để thời gian, thế rồi ra quyết định. Mọi thứ nên là quyết định của bạn.

Bạn đã bao giờ nghĩ về điều đó chưa - rằng việc sinh của bạn không phải là quyết định của bạn? Không ai đã hỏi ngay chỗ đầu tiên. Và cho dù ai đó đã muốn hỏi, bạn không có đó để được hỏi. Việc sinh của bạn bắt nguồn từ cái không biết; từ cái không bạn được sinh ra. Nó không phải là quyết định của bạn. Một ngày nào đó bạn sẽ biến mất trở lại vào trong cái không biết. Điều đó sẽ là cái chết của bạn. Điều đó sẽ không là quyết định của bạn. Và ở giữa hai điều này, thỉnh thoảng sẽ có những thoáng nhìn về yêu; chúng tất cả sẽ là của cái không biết. Hay nếu bạn đủ may mắn, và bạn cố thiền và cầu nguyện, thế thì lần nữa bạn sẽ có vài thoáng nhìn về cái không biết. Chúng sẽ không là cái gì đó của việc làm của bạn. Thực ra, việc làm của bạn là rào chắn.

Có những điều mà có thể được làm chỉ bởi bạn, và có những điều có thể được làm khi bạn không có đó để làm chúng. Có những điều chỉ có thể được làm chỉ trong không làm sâu sắc: sinh, chết, yêu, thiền. Mọi điều là đẹp xảy ra cho bạn - nhớ điều đó. Để nó trở thành việc nhớ lại thường xuyên: Bạn không thể làm được những điều này.

Phản bản hoàn nguyên đã phí công

Đâu bằng thẳng đó tợ mù điếc

Trong am chẳng thấy ngoài vật khác

Nước tự mênh mông hoa tự hồng

Nhìn sông: không quan tâm tới bất kì cái gì đang xảy ra khắp xung quanh, nó chảy xuôi trong yên tĩnh sâu sắc, trong bình thản sâu sắc, không bị sao lãng bởi điều đang xảy ra trên đôi bờ. Không bị sao lãng, nó di chuyển tiếp. Nó vẫn còn hoà điệu với bản tính riêng của nó, nó chưa bao giờ đi ra khỏi bản tính của nó. Nó vẫn còn đúng cho bản thân nó. Không cái gì làm sao lãng nó, không cái gì gọi nó đi xa, xa khỏi bản thân nó. Bất kì cái gì xảy ra trên thế giới xung quanh, sông cứ là sông - đúng với là bản thân nó, nó cứ chảy đi. Cho dù chiến tranh diễn ra, cho dù bom được thả xuống, bất kì cái gì xảy ra, tốt hay xấu, sông vẫn còn đúng với bản thân nó. Nó cứ chuyển đi. Chuyển động là bản tính cố hữu của nó. Yên tĩnh là cái bóng khi bạn đúng là bản thân bạn.

Và quan sát hoa trên cây... hoa tự hồng. Cây cũng là đúng cho bản thân chúng. Không hoa nào đáng cố theo bất kì cách nào để bắt chước bất kì hoa nào khác. Không có bắt chước, không cạnh tranh, không ghen tị. Hoa đỏ chỉ là đỏ, và cực kì hạnh phúc trong việc là đỏ. Nó chưa bao giờ nghĩ về việc là ai đó khác. Con người đã bỏ lỡ ở đâu?

Con người bỏ lỡ bản tính đúng của mình bởi vì ham muốn, bắt chước, ghen tị, cạnh tranh. Con người là sinh linh duy nhất trên trái đất mà không đúng là bản thân mình, có dòng sông không hoà điệu với bản thân nó; người bao giờ cũng đi chỗ nào đó khác, người bao giờ cũng nhìn vào ai đó khác; người bao giờ cũng cố là ai đó khác. Đó là khổ, tai hoạ. Bạn chỉ có thể là bản thân bạn thôi. Không có khả năng khác, nó đơn giản không tồn tại. Bạn càng hiểu điều đó sớm thì càng tốt. Bạn không thể là một Phật, bạn không thể là một Jesus, và không cần. Bạn có thể duy nhất là bản thân bạn.

Nhưng mọi người đều cố là ai đó khác. Do đó chúng ta liên tục, bao giờ và bao giờ cũng đi xa khỏi cội nguồn nguyên thuỷ. Khoảng cách được tạo ra bởi vì ham muốn này. Bạn thấy ai đó đi trong xe đẹp và bạn muốn có chiếc xe đó. Không phải là chiếc xe đó được cần - mới khoảnh khắc trước đã không có nhu cầu. Đột nhiên, thấy ai đó khác đi xe, ham muốn đã nảy sinh. Nếu bạn mà không thấy chiếc xe này, ham muốn này chắc không bao giờ nảy sinh. Cho nên điều đó không phải là bản chất cho bạn, nhưng cái gì đó từ bên ngoài. Dường như dòng sông đang đi tới đại dương, và ngay trên bờ, sông đã thấy cái gì đó và dòng chảy bị phá vỡ; sông không muốn đi tới đại dương bây giờ. Bây giờ, trên bờ này, nó muốn bám lấy cá gì đó, sở hữu cái gì đó. Bây giờ sông đã đi xa khỏi bản tính thực chất của nó. Nó đã rơi khỏi tính đúng, tính đích thực, khỏi chân lí của nó.

Bạn thấy ai đó, một vận động viên, một thân thể đẹp, được trang sức, và đột nhiên ham muốn nảy sinh. Bạn muốn có cùng thân thể đó, bạn muốn trở thành Muhammad Ali - "người vĩ đại nhất." Hay bạn thấy một người đàn ông đẹp hay người đàn bà đẹp và bạn muốn trở thành giống điều đó. Hay bạn thấy vị phật, sự yên bình của hiểu biết lớn lao, và bạn muốn trở thành giống người đó. Nhớ một điều: bạn có thể chỉ là bản thân bạn thôi; không có cách khác. Mọi cách khác đơn giản dẫn bạn đi xa khỏi bản thân bạn.

Một khi bạn nhận ra điều này hiểu biết căn bản đã được đạt tới, và thế thì ngay lập tức dòng sông của bạn bắt đầu chảy. Không có khối chắn. Mọi người tới tôi và họ nói rằng họ có nhiều khối chắn thế đây đó. Mọi khối chắn tồn tại vì các ham muốn bắt rễ sâu để là cái gì đó khác hơn bạn có thể là. Mọi khối chắn tồn tại vì năng lượng trở thành đông cứng - bởi vì năng lượng chỉ biết một cách tuôn chảy, đó là chảy tự nhiên của nó.

Nghĩ tới hoa hồng đã trở thành thần kinh và nghĩ phải trở thành hoa sen. Bây giờ điều gì sẽ xảy ra? Sẽ đơn giản có khổ, và trong khổ đó hoa hồng sẽ không có khả năng trở thành hoa hồng. Một điều là chắc chắn: hoa hồng không thể trở thành hoa sen được - điều đó là tuyệt đối chắc chắn. Hoa hồng sẽ không có khả năng trở thành hoa hồng nữa; điều đó nữa cũng là chắc chắn, vì bây giờ toàn thể ham muốn này sẽ đi xa xôi. Hoa hồng sẽ mơ về hoa sen, và hoa hồng sẽ nghĩ về hoa sen, và hoa hồng sẽ bắt đầu kết án bản thân nó.

Làm sao bạn có thể trưởng thành nếu bạn kết án bản thân bạn? Hoa hồng sẽ không thể nào yêu được bản thân nó. Làm sao bạn có thể trưởng thành nếu bạn không thể yêu bản thân bạn? Năng lượng này sẽ không tuôn chảy. Bây giờ sẽ có các khối chắn. Bây giờ hoa hồng sẽ thường xuyên trong rắc rối. Một ngày nào đó sẽ có đau đầu; ngày khác có cái gì đó khác. Hoa hồng ốm.

Một khi hoa hồng đi tới hiểu rằng chỉ có một khả năng, và đó là hoa hồng thôi, và không cần là hoa sen, và là hoa hồng là đẹp hoàn hảo - một khi hoa hồng chấp nhận bản thân nó và kết án biến mất, một khi hoa hồng yêu bản thân nó, duyên dáng quay lại, chân giá trị tới lại. Bây giờ không có các khối chắn, chúng sẽ tan ra. Hoa hồng sẽ bắt đầu tuôn chảy như sông. Hoa hồng sẽ đỏ, hạnh phúc, cực kì vui mừng trong bất kì cái gì là sẵn có tự nhiên cho nó.

Hoa hồng chưa bao giờ bị thần kinh. Chúng cười con người. Hoa sen chưa bao giờ thần kinh. Toàn thể thế giới cười con người. Con người là con vật duy nhất bị thần kinh. Và chứng thần kinh nảy sinh một khi bạn cố làm cái gì đó phi tự nhiên cho bản thân bạn; thế thì chứng thần kinh nảy sinh. Một khi bạn có một lí tưởng, bạn sẽ thành thần kinh.

Bạn là điều lí tưởng, bạn là số mệnh.

Trong am... điều đó nghĩa là chỉ là bản thân mình, không cố là bất kì ai khác.

... chẳng thấy ngoài vật khác

Nước tự mênh mông hoa tự hồng

Lời bình văn xuôi:

Từ lúc bắt đầu, chân lí là rõ ràng. Yên tĩnh trong im lặng, ta quan sát hình thái của việc hoà nhập và tan rã. Người không bị gắn với hình dạng không cần bị sửa đổi. Nước mầu ngọc lục, núi mầu chàm, và ta thấy cái đang tạo ra và cái đang phá huỷ.

Từ lúc bắt đầu, chân lí là rõ ràng. Từ lúc bắt đầu, chân lí là không ẩn kín. Từ lúc bắt đầu, chân lí ở ngay trước bạn. Từ lúc bắt đầu, không có gì khác hơn chân lí. Cái gì đó đã đi sai với bạn, không với chân lí.

Mọi người tới tôi và họ hỏi: Tại sao Thượng đế vô hình? Tôi bảo họ: Ngài không vô hình. Bạn mù. Đừng nói Thượng đế là vô hình. Thượng đế là tất cả mọi thứ bao quanh bạn, bên trong và bên ngoài. Thượng đế không vô hình - bạn đã đánh mất năng lực nhìn. Thượng đế là ở đây bây giờ. Thượng đế là tất cả mọi cái đang đấy. Thượng đế chỉ là cái tên cho tính toàn bộ, cái toàn thể. Trong hàng triệu dạng ngài là hữu hình. Trong dòng sông chảy, ngài là việc chảy. Trong hoa đỏ, ngài là tính đỏ.

Thượng đế không vô hình. Bằng cách nào đó hoặc bạn đã bị mù hoặc bạn đã trở thành quá bị gắn bó với khăn bịt mắt của bạn. Bạn vẫn còn đang đeo khăn bịt mắt. Tôn giáo của bạn, văn hoá của bạn, xã hội của bạn, ước định của bạn, văn minh của bạn và mọi thứ vô nghĩa đó chỉ vận hành như khăn bịt mắt. Bạn không được phép mở mắt ra. Bạn đã trở nên quen với việc sống cùng mắt nhắm. Bạn đã hoàn toàn quên rằng bạn có mắt và rằng bạn có thể mở chúng ra. Bạn đã trở nên sợ việc mở mắt thế, sợ thấy chân lí, bạn đã trở nên hoà hợp với dối trá, tới mức nhìn chân lí là sẽ rất phá huỷ. Toàn thể hình ảnh của bạn sẽ sụp xuống, sẽ bị tan tành. Toàn thể ngôi nhà bằng con bài của bạn sẽ đơn giản sụp đổ và biến mất. Bạn đã sống quá nhiều trong mơ và ham muốn, và bạn đã trở thành nỗi sợ sâu bên dưới về cái thực.

Đừng nói Thượng đế là vô hình. Thượng đế là tuyệt đối hữu hình ở đây và bây giờ.

Từ lúc bắt đầu, chân lí là rõ ràng.

Thế thì con người đi lạc lối ở đâu? Trong việc cố là cái gì đó khác, trong việc cố là ai đó khác, trong việc cố hoàn thành lí tưởng nào đó, trong việc cố đi vào tương lai và trở thành ai đó. Trò bản ngã đưa bạn đi lạc lối.

Bỏ mọi lí tưởng đi. Bỏ mọi ý tưởng về cách bạn phải là. Cái 'phải' là chất độc lớn nhất có đó. Chỉ sống một cách tự nhiên.

Đây là tính duy nhất của Thiền: nó không cho bạn lí tưởng, nó giúp bạn là tự nhiên. Nó không cho bạn hình ảnh nào để cho bạn phải đi theo và bắt chước. Thiền sư nói: Ngay cả ông gặp Phật trên đường, giết ông ta ngay lập tức! Và nếu ông thốt ra cái tên Phật, đi súc miệng đi. Họ biết đích xác thông điệp của Phật, họ đã hiểu; do đó họ có thể nghiêm khắc thế. Họ có vẻ nghiêm khắc; họ không nghiêm khắc đâu. Họ nói bạn chỉ có thể là bản thân bạn, cho nên không việc bắt chước nào nên được phép. Bạn nên phá huỷ mọi hạt mầm về tính bắt chước; bằng không bạn sẽ trở thành giả, bạn sẽ là người rởm.

Chỉ là bản thân bạn. Không có mục đích khác cần được đạt tới. Sống tỉnh táo, vui mừng, và mọi thứ sẽ như nó phải vậy. Không cần nghĩ về cái 'phải'. Chân lí sẽ theo bạn như cái bóng. Bạn chỉ lắng đọng xuống, thảnh thơi trong bản tính của bạn, là tự phát, là tự nhiên. Đừng sống theo các qui tắc. Để cho các qui tắc đi ra từ bản tính của bạn.

Thiền là tôn giáo tự nhiên của con người. Nó gần như là tôn giáo phi tôn giáo, tôn giáo phi thượng đế. Nó ở bên ngoài đạo đức bình thường.

Từ lúc bắt đầu, chân lí là rõ ràng. Yên tĩnh trong im lặng, ta quan sát hình thái của việc hoà nhập và tan rã.

Nếu bạn đơn giản vẫn còn tự nhiên, bạn trở thành nhân chứng. Một ham muốn nảy sinh, nó hoà nhập vào - bạn vẫn còn là nhân chứng. Như nó hoà nhập, cùng cách đó nó tan rã. Bạn không cần làm cái gì. Cũng như con sóng nảy sinh trong đại dương và rơi trở lại - không cần làm gì cả. Không cần tranh đấu, không cần vật lộn. Hình dạng nảy sinh và biến mất, bạn vẫn còn là người quan sát. Và bạn biết rõ rằng không hình dạng nào là đồng nhất với bạn; bạn không bị đồng nhất với bất kì hình dạng nào.

Bạn đã là đứa trẻ; hình dạng đó đã tới và đã biến mất. Nếu bạn gặp thời thơ ấu của bạn ở đâu đó bạn chắc không có khả năng nhận ra nó. Bạn trở thành trai trẻ, gái trẻ - hình dạng đó cũng đã biến mất. Bây giờ nếu bạn đi và gặp tuổi thanh niên của bạn ở đâu đó, bạn sẽ không có khả năng nhận ra nó. Bạn sẽ trở nên già - hình dạng đó cũng sẽ biến mất trong chết. Hình dạng diễn ra giống như sóng, tới và đi, xuất hiện và biến mất. Không cần bị sao lãng bởi chúng. Giận tới và đi... không cái gì là để được làm về nó. Nếu bạn có thể vẫn còn yên tĩnh trong tỉnh táo của bạn, nó không thể đầu độc bạn được. Bạn vẫn còn xa cách - gần đấy, rất gần, và vậy mà xa xôi, xa, xa xăm.

Vẫn còn ở trong những hình dạng, và vậy mà tỉnh táo rằng không hình dạng nào là đồng nhất với bản thể bạn. Bản thể bạn không thể bị thu lại bất kì hình dạng nào. Bản thể bạn là nhận biết thuần khiết. Nó chỉ là nhận biết, không có hình dạng.

Yên tĩnh trong im lặng, ta quan sát hình thái của việc hoà nhập và tan rã. Người không bị gắn với hình dạng không cần bị sửa đổi.

Điều này là hay: Người không bị gắn với hình dạng không cần bị sửa đổi. Đầu tiên bạn bị gắn bó với hình thái của giận, của tham, của ghen, của tính sở hữu, hay bất kì cái gì. Đầu tiên bạn bị đồng nhất với hình thái của giận, thế rồi vấn đề nảy sinh: Làm sao bỏ nó? Làm sao đạt tới không giận? Đầu tiên bạn trở nên bị gắn bó với hình thái của tham, và thế rồi bạn bắt đầu truy hỏi: Làm sao không tham? Bây giờ sửa đổi được cần. Và điều này đi trong vòng tròn.

Thiền nói: Ngay chỗ đầu tiên, tại sao bị đồng nhất với bất kì hình thái nào? Thay vì cố làm cho giận thành không giận, bạo hành thành bất bạo hành, tham thành không tham, tại sao không thoát ra khỏi sự đồng nhất ngay chỗ đầu tiên? Quan sát giận đi; đừng bị đồng nhất với nó. Đột nhiên bạn không giận không không giận, không bạo hành không bất bạo hành - bạn là người quan sát. Bạo hành và bất bạo hành, cả hai đều là hình dạng trên màn ảnh. Bạn là khán giả. Bạn đã đi ra ngoài. Bây giờ không hình dạng nào được cần. Cố hiểu điều cơ sở, điều rất cơ sở này.

Thiền không dạy bạn rằng bạn phải thực hành brahmacharya, vô dục - không. Nó đơn giản nói: Đừng bị đồng nhất với hình thái của dục. Điều thực là để được làm ở đó. Một khi bạn bị đồng nhất với hình thái của dục, thế thì bạn đang ở trong vòng tròn luẩn quẩn. Bước đầu tiên đã bị lấy sai; bây giờ bạn không thể tới nhà được. Bước đầu tiên phải được đặt đúng, để cho không có nhu cầu đi tới thánh nhân và lấy lời nguyện về brahmacharya. Brahmacharya của bạn sẽ là nguy hiểm; nó sẽ không là gì ngoài kìm nén. Và bạn sẽ có ngày càng nhiều khổ hơn, và dục sẽ trở nên ngày càng mạnh hơn. Nó sẽ làm bạn mê mệt nhiều hơn, nó sẽ hấp dẫn bạn nhiều hơn. Bạn sẽ bắt đầu sống cuộc sống dục rất suy đồi. Ở bên ngoài, brahmacharya; sâu bên trong, rối loạn.

Thiền nói: Đừng lo nghĩ về brahmacharya; chỉ không bị đồng nhất với hình dạng của dục. Khi ham muốn dục nảy sinh, là người quan sát. Đừng kết án nó, bởi vì nếu bạn kết án bạn không thể là người quan sát; bạn đã trở thành một bên. Thế thì bạn không thể vô tư, bạn đã bị định kiến. Đừng kết án, đừng phán xét. Chỉ vẫn còn tỉnh táo không phán xét, bởi vì mọi phán xét đều là dạng tinh tế của đồng nhất. Nếu bạn nói nó là xấu bạn đã bị đồng nhất, bạn đã chống lại nó. Nó đã chiếm sở hữu bạn rồi, nó đã đi vào trong bạn rồi. Nếu bạn nói nó là tốt, tất nhiên, bạn bị đồng nhất.

Đừng nói tốt hay xấu, chỉ đừng nói gì cả. Bạn có thể vẫn còn tỉnh táo khi giận nảy sinh, dục nảy sinh, tham nảy sinh, mà không nói có hay không không? Bạn có thể chống lại được cám dỗ nói có hay không không? Bạn có thể chỉ tỉnh táo, ghi nhận về nó, rằng nó có đó, không phán xét không? Thế thì bạn đã có được chìa khoá. Đó là chìa khoá Thiền. Nó là khoá chủ; nó mở khoá mọi ổ khoá có đó.

Người không bị gắn với hình dạng không cần bị sửa đổi. Nước mầu ngọc lục, núi mầu chàm, và ta thấy cái đang tạo ra và cái đang phá huỷ.

Không có vấn đề nào thực sự cho con người của Thiền - bởi vì người đó nhìn vào mọi sự và chấp nhận bản tính của chúng. Nước mầu ngọc lục - vấn đề là gì? Núi màu chàm - vấn đề là gì? Hoa là hoa, gai là gai. Mọi sự là điều chúng là. Vấn đề là gì?

Vấn đề nảy sinh khi bạn bắt đầu đánh giá chúng. Bạn nói: Nếu như nước có màu ngọc lục, điều đó chắc là tốt hơn. Bây giờ vấn đề nảy sinh. Nếu bạn nói: Nếu núi mà không có màu chàm, điều đó chắc là tốt hơn. Bây giờ bạn lâm vào rắc rối.

Nước mầu ngọc lục, núi màu chàm - chấp nhận sự kiện này đi. Sống với sự kiện, và đừng đem các lí thuyết vào trong nó. Cứ liên tục quan sát tâm trí bạn. Nó liên tục đem lí thuyết vào. Nó không cho phép bạn chấp nhận cái gì. Nó liên tục nghĩ: Đáng phải không thế, đáng phải thế. Nó liên tục đem tưởng tượng vào.

Quan sát... vấn đề này ở đâu?

Mọi sự là như chúng vậy. Và nếu bạn chấp nhận điều này, nếu bạn hiểu điều này, không có gì khác để được làm. Bạn trở lại nhà. Thế thì bạn liên tục quan sát và bạn liên tục tận hưởng. Hương là đẹp, hương là cực kì đẹp - nhưng đừng mang bản thân bạn vào trong nó. Với đánh giá, phán xét của bạn, bản ngã bước vào.

Đứa trẻ là hiếu động, chạy khắp xung quanh. Nó phải là vậy, nó là đứa trẻ. Bây giờ bạn muốn nó ngồi im lặng, bạn muốn nó cư xử như ông già, và vấn đề đã nảy sinh. Bây giờ bạn không thể thấy được rằng đứa trẻ là đứa trẻ. Bây giờ bạn đang cố làm cho nó thành cái gì đó mà nó không phải vậy. Bây giờ bạn sẽ trong rắc rối, và bạn đang tạo ra rắc rối cho đứa trẻ nữa. Chấp nhận nó đi!

Chó sủa và bạn đang thiền. Bây giờ đừng nói rằng chúng đang quấy rối bạn. Chúng không quan tâm chút nào tới bạn đâu; chúng thậm chí không biết rằng bạn thiền. Chúng là chó - và sủa là thiền của chúng. Bạn tận hưởng thiền của bạn, để chúng tận hưởng thiền của chúng.

Một khi bạn chấp nhận, đột nhiên vấn đề biến mất. Nhưng sâu bên dưới bạn liên tục đánh giá: Giá mà những con chó này không sủa thì tốt. Nhưng sao chúng phải không sủa? Chúng là chó - và chúng đang tận hưởng điều rằng bạn càng chấp nhận, việc sủa của chúng càng trở nên không làm sao lãng hơn. Thế thì đột nhiên chúng cứ sủa và bạn cứ thiền và không có va chạm. Va chạm nảy sinh từ tâm trí và thái độ của bạn.

Mọi thứ đều trong bản tính của chúng. Bạn cũng ở trong bản tính của bạn. Và thế giới là tốt hoàn hảo, thế giới là đẹp hoàn hảo - nó là thế giới tốt nhất có thể có đó.

Lời kinh thứ mười: Thõng tay vào chợ. Lời kinh thứ chín là: Trở về Cội nguồn. Nhưng bất kì khi nào bạn đạt tới cội nguồn, vòng tròn phải trở thành đầy đủ.

Tôi đã đọc một giai thoại nhỏ:

"Ai làm ra Thượng đế?" một cậu bé tám tuổi hỏi.

"Thượng đế không có bắt đầu hay kết thúc," cô giáo trả lời.

"Nhưng mọi thứ đều có bắt đầu hay kết thúc," cậu bé khăng khăng.

Một bé tám tuổi khác cố giúp: "Bắt đầu hay kết thúc của vòng tròn ở đâu?" nó hỏi.

"Tớ thấy rồi," đứa trẻ thế nhất nói.

Nếu cuộc sống thực sự đầy đủ, vòng tròn phải quay lại chính bước đầu tiên. Thế thì vòng tròn phải trở thành đầy đủ. Đó là điều bị thiếu trước Khuếch Am. Các bức tranh Đạo chấm dứt với bức thứ tám, nhưng Khuếch Am cảm thấy, và ông ấy đã cảm thấy đúng, rằng vòng tròn là không đầy đủ - cái gì đó bị thiếu.

Con người bắt đầu trong thế giới; người đó phải kết thúc trong thế giới. Chỉ thế thì vòng tròn mới đầy đủ và con người là hoàn hảo.

Trong Thiền họ có ngạn ngữ: Trước khi tôi vào đạo, sông đã là sông và núi đã là núi. Khi tôi đi sâu hơn trên đạo, tôi trở nên bị lẫn lộn. Sông bây giờ không còn như sông và núi không còn như núi. Mọi thứ trở thành lộn nhào, đảo ngược. Nó đã là hỗn độn. Và khi tôi đến cuối và đạo đầy đủ, sông lại thành sông, núi lại thành núi.

Nó phải như vậy. Bạn bắt đầu trong thế giới. Thế giới là cái được cho. Bất kì chỗ nào bạn bắt đầu, bạn đều bắt đầu trong thế giới. Bây giờ một điều là chắc chắn: nếu vòng tròn là đầy đủ và cuộc hành trình đầy đủ và bạn được hoàn thành, bạn phải kết thúc trong thế giới. Nhưng ở giữa chừng, mọi sự sẽ lộn nhào.

Siddha - người đã đạt tới - quay lại trong thế giới như người thường. Thỉnh thoảng bạn thậm chí có thể nhận biết rằng một siddha sống ngay ở hàng xóm của bạn. Ai đó bạn biết có thể là một siddha và bạn có thể không nhận biết. Vòng tròn có thể đầy đủ tới mức người đó sẽ trông hệt như người thường, vì nỗ lực để có vẻ giống như người phi thường vẫn là trò bản ngã. Cho nên phải thận trọng! - bạn có thể đi qua nhiều siddha trong bãi chợ. Và tỉnh táo vào - ngay bên cạnh bạn vị phật có thể đang ngồi đó, người đã đi tới vòng tròn đầy đủ.

Ở phương Đông chúng ta cúi mình trước nhau trong việc nhớ lại sâu sắc về Thượng đế. Ở phương Tây bạn nói chào cho ai đó, bạn nói chào buổi sáng, chào buổi tối. Chúng ta không nói điều đó ở phương Đông, chúng ta nói: jai ram - Thượng đế là vĩ đại. Chúng ta nhận ra thượng đế trong người khác. Chúng ta hoan nghênh thượng đế trong người kia. Ai biết được, người đó có thể đã đi tới vòng tròn đầy đủ.

Trong thừa nhận sâu sắc đó, chúng ta không nói về sáng hay tối hay trưa hay đêm; điều đó là vô dụng. Chào ban đêm chỉ là hình thức; chào buổi sáng - chỉ là hình thức. Nhưng khi ai đó nói: Jai Ram - tôi cúi mình trước thượng đế trong anh - nó không chỉ là hình thức. Nó có ý nghĩa rất mênh mông. Nó nói: Ai biết được, tôi không rất tỉnh táo, và người kia có thể là Ram, có thể là bản thân Thượng đế. Để tôi cúi mình trước ngài.

Bất kì khi nào vị phật đi tới vòng tròn đầy đủ, ông ấy quay lại trong thế giới. Đó là chỗ mọi người bắt đầu và đó là chỗ mọi người nên kết thúc. Đó là lời kinh thứ mười:

Chân trần bày ngực thẳng vào thành

Tô đất trét bùn nụ cười thanh

Bí quyết thần tiên đâu cần đến

Cây khô cũng khiến nở hoa lành

Chân trần bày ngực... rất bình thường, hệt như kẻ ăn xin.

Chân trần bày ngực thẳng vào thành

Việc lẫn vào mọi người trong thành là việc nhận ra, hiểu ra lớn, rằng mọi người đều là thiêng liêng. Cho nên không có nhu cầu đi lên Himalayas, không có nhu cầu che giấu bản thân bạn trong chỗ hẻo lánh của tu viện, không có nhu cầu giữ bản thân bạn được biệt lập. Trộn lẫn với mọi người là trộn lẫn với Thượng đế trong hàng triệu hình dạng.

Chân trần bày ngực thẳng vào thành

Bây giờ phân chia giữa thế giới và niết bàn bị mất đi. Thế giới này và thế giới kia - phân chia đó bị mất đi. Điều trần tục và điều thiêng liêng - phân chia đó bị mất. Bây giờ mọi thứ là thiêng liêng hay trần tục, vì mọi thứ là một. Gọi nó là thế giới hay niết bàn, điều đó không tạo ra khác biệt. Thế giới là moksha, thế giới là niết bàn.

Những câu ngạn ngữ như câu này của các Thiền sư gây rắc rối cho người tôn giáo khác rất nhiều. Thiền sư nói: Thế giới này là niết bàn, thế giới này là chứng ngộ, siêu phàm, tối thượng, và không có thế giới khác. Điều này gây rắc rối và tạo ra lo âu trong những người tôn giáo khác, bởi vì họ không thể nghĩ được rằng điều trần tục có thể là thiêng liêng, rằng người thường có thể là phi thường, rằng đá cuội trên đường là kim cương. Nhưng nó là vậy, và sáng suốt của Thiền là tuyệt đối đúng.

Thế giới khác không có ở chỗ nào khác cả - nó là ở đây bây giờ. Bạn chỉ cần cảm nhận, sáng tỏ. Khi mắt bạn trong trẻo, đá cuội trở thành kim cương. Khi bạn đạt tới sáng tỏ, mọi đá cuội biến thành hình ảnh của Thượng đế. Khi bạn có việc nhận ra bản thể riêng của bạn, đột nhiên bạn đã nhận ra cái toàn thể. Không có thế giới khác; đây là thế giới duy nhất có đó.

Nhưng có hai cách nhìn nó: một cách là với mắt bị bịt. Nói rằng đó là cách nhìn là không hay, nó là cách không nhìn. Và thế rồi có cách khác: với mắt mở, sạch sẽ, rõ ràng, với tính cảm nhận. Thế thì đột nhiên mọi thứ là đẹp, thiêng liêng, linh thiêng. Dù bạn ở bất kì chỗ nào, bạn đi trên mảnh đất thiêng. Cái linh thiêng nhất trong những cái linh thiêng bao quanh bạn.

Chân trần bày ngực thẳng vào thành

Tô đất trét bùn nụ cười thanh

Lại bình thường - có thể chẻ củi, mang nước về từ giếng. Làm những việc bình thường: lau nhà, chuẩn bị đồ ăn, chăm nom khách.

Tô đất trét bùn - trở lại với cái rất bình thường của cuộc sống - nụ cười thanh. Nhưng bất kì chỗ nào tôi ở, phúc lạc bao quanh tôi. Bây giờ nó không còn là cái gì đó xảy ra cho tôi, nó là cái gì đó đã trở thành phẩm chất cố hữu của tôi. Không phải là thỉnh thoảng tôi phúc lạc và thỉnh thoảng tôi không; nó đã trở thành bản tính của tôi, tôi là phúc lạc.

Bí quyết thần tiên đâu cần đến

Cây khô cũng khiến nở hoa lành

Bởi vì không có vấn đề về cuộc sống kéo dài. Người ta sống một cách vĩnh hằng. Bây giờ không có chết, cho nên phỏng có ích gì mà kéo dài sống?

Người yogis đã từng quan tâm nhiều lắm, gần như là ám ảnh, với ý tưởng về cuộc sống kéo dài, sống lâu. Ham muốn này ở sâu trong mọi con người. Nếu ai đó tới và nói, "Tôi đã bắt gặp một thánh nhân sadhu ở Himalayas người đã một trăm năm mươi tuổi," bạn đột nhiên trở nên quan tâm. Sao thế? Khác biệt gì nếu người đó năm mươi hay một trăm năm mươi hay ba trăm tuổi? Khác biệt là gì? Tại sao bạn quan tâm? Bạn vẫn bị đồng nhất với thân thể - và dầu vậy vẫn sợ chết.

Tôi đã nghe nói về một thánh nhân sadhu trong Himalayas người thường nói rằng ông ấy đã một nghìn tuổi. Một người phương Tây đã tới để gặp ông ấy từ xa nghìn dặm, chỉ bởi vì ông ta đã nghe nói rằng ông ấy được một nghìn tuổi: "Không thể được - nhưng có thể... Nhiều điều xảy ra ở phương Đông... "

Ông ta tới; ông ta quan sát người này, nhưng ông ta không thể tin được điều đó. Người này trông không quá sáu mươi. Ông ta quan sát trong vài ngày, nhưng ông ta không thể tin được rằng ông ấy đã một nghìn tuổi - sáu mươi là nhiều nhất. Ngay cả điều đó cũng là quá nhiều. Thế là ông ta thu lấy dũng cảm và hỏi một đệ tử người dường như là đại đệ tử, "Ông nghĩ gì? Ông ấy có thực là một nghìn tuổi không?"

Đệ tử này nói, "Tôi không biết nhiều, vì tôi mới chỉ ở cùng thầy ba trăm năm thôi." Và đệ tử này không quá ba mươi!

Tâm trí con người là ngu xuẩn. Nhưng hấp dẫn này có ý nghĩa sâu sắc: nó chỉ ra rằng bạn sợ chết. Bạn trở nên quan tâm nếu ai đó một nghìn tuổi - thế thì có thể người đó cũng có thể giúp bạn. Người đó cũng có thể cho bạn bí mật nào đó, công thức giả kim thuật nào đó, chìa khoá nào đó, và bạn có thể sống lâu nữa. Nhưng Thiền không quan tâm tới sống lâu, vì Thiền nói: Một khi bạn hiểu bản thân bạn, thế thì có cuộc sống vĩnh hằng. Ai bận tâm về sống lâu?

Sống lâu vẫn là ham muốn của thân thể - con người bị đồng nhất, người sợ chết. Con người của hiểu biết biết không có chết. Chết không xảy ra; nó chưa bao giờ xảy ra. Nó xảy ra chỉ bởi vì bạn bị đồng nhất với thân thể và bạn không biết bản thân bạn. Vâng, bạn sẽ bị tách rời khỏi thân thể. Nếu bạn quá bị đồng nhất, phân tách đó có vẻ giống như cái chết. Nhưng nếu bạn không bị đồng nhất với thân thể và bạn biết bản thân bạn là linh hồn chứng kiến, là tâm thức, là nhận biết, thế thì không có chết.

Bí quyết thần tiên đâu cần đến... nhưng một điều đang xảy ra: Cây khô cũng khiến nở hoa lành. Ngay cả cây khô, khi ta đi qua chúng, trở thành sống động.

Người đã đạt tới cốt lõi bên trong nhất của bản thể là tràn đầy cuộc sống tới mức bất kì chỗ nào người đó đi người đó đều mưa rào cuộc sống của mình lên mọi thứ. Tương truyền là khi Phật đi vào rừng, cây khô trở nên sống lại và cây sẽ nở hoa trái vụ. Những điều này có thể chỉ là câu chuyện thôi, nhưng có ý nghĩa; mang tính huyền thoại, không có tính lịch sử, không đúng theo nghĩa của lịch sử, nhưng vẫn đúng theo nghĩa sâu sắc hơn. Khi bạn sống động, bất kì cái gì bạn chạm và đều trở nên sống động. Khi bạn chết, bất kì cái gì bạn chạm vào bạn đều giết chết. Cái chạm của bạn trở thành độc.

Lời bình văn xuôi:

Bên trong cổng nhà, nghìn hiền nhân không biết ta. Cái đẹp của vườn của ta là vô hình. Tại sao người ta phải tìm dấu chân của các tổ sư? Ta đi ra bãi chợ với bầu rượu và về nhà với cây thiền trượng. Ta tới thăm quán rượu và chợ, và mọi người ta nhìn vào đều trở nên chứng ngộ.

Bên trong cổng nhà, nghìn hiền nhân không biết ta. Chân lí của bản thể của người ta là bao la tới mức ngay cả nghìn hiền nhân cũng không thể biết được nó. Nó là không thể biết được. Không chỉ là cái không biết - nó là cái không thể biết được. Bạn càng biết nó, bạn càng cảm thấy tính không thể biết được của nó. Nó là điều bí ẩn, không phải là vấn đề để được giải, không phải là rào chắn mà có thể được làm tan biến. Nó là điều bí ẩn cứ trở nên ngày càng lớn hơn. Bạn càng đi vào nó, nó càng trở thành bí ẩn hơn. Nó là rất cơ sở. Nó là điều tối thượng. Không có gì bên ngoài nó. Không có gì bên ngoài bạn; bạn là chính cơ sở của sự tồn tại, chính nền tảng của bản thể. Tất nhiên, chính nền tảng đó không thể trở thành một phần của tri thức. Nó là sâu hơn tri thức. Nó là sâu hơn người biết.

Bên trong cổng nhà, nghìn hiền nhân không biết ta. Cái đẹp của vườn của ta là vô hình.

Người ta cảm thấy nó. Người ta cảm thấy nó nhưng người ta không thể biết được nó. Người ta trở nên tỉnh táo với nó, nhưng nó rất tinh tế. Bạn không thể bắt giữ được nó. Bạn có thể nhận ra nó, bạn có thể sống trong nó, nhưng bạn không thể nắm được nó, bạn không thể bám được nó. Nó có tính lảng tránh.

Tại sao người ta phải tìm dấu chân của các tổ sư?

Bây giờ không có nhu cầu. Tại sao người ta phải bận tâm về chư phật, người biết, người chứng ngộ? Jesus và Krishna và Lão Tử - tại sao người ta phải lo nghĩ về họ? Việc tìm kiếm được kết thúc. Bạn đã về tới nhà. Tại sao người ta phải tìm dấu chân của các tổ sư? Bây giờ không có nhu cầu. Một khi bạn quay về bản tính bên trong nhất của bạn không có nhu cầu về bất kì kinh sách nào, về bất kì học thuyết nào, về bất kì yoga nào, về bất kì hệ thống nào, về bất kì việc tìm kiếm nào.

Ta đi ra bãi chợ với bầu rượu

Ở đây Khuếch Am là người duy nhất, rất dũng cảm. Rất hiếm khi tìm được một người dũng cảm như vậy trong cái gọi là người tôn giáo. Chỉ những người tôn giáo thực mới có thể dũng cảm thế. Người đó chấp nhận thế giới trong tính toàn bộ của nó.

Ta đi ra bãi chợ với bầu rượu và về nhà với cây thiền trượng. Ta tới thăm quán rượu và chợ, và mọi người ta nhìn vào đều trở nên chứng ngộ.

Bây giờ không cái gì bị cấm đoán, không cái gì bị phủ nhận. Bây giờ không có cái 'không'. Cái 'có' lớn bao quanh. Mọi thứ đều được bao hàm, không cái gì bị loại trừ - ngay cả quán rượu cũng không bị loại trừ. Không cái gì bị loại trừ - cái 'có' là bao hàm tất cả, toàn bộ.

Người ta trở thành bao hàm tất cả tới mức người ta đi ra chợ, ngay cả tới quán rượu. Bây giờ trong mọi thứ người ta đều thấy Thượng đế ẩn kín. Bây giờ người ta không có kết án về cái gì. Việc nói không đã biến mất toàn bộ. Và nhớ lấy, bản ngã biến mất toàn bộ chỉ khi việc nói không biến mất toàn bộ. Nếu bạn vẫn có cái không, thế thì bạn có dư vị. Thế thì bản ngã vẫn còn ẩn nấp theo cách tinh vi. Nó nói không, và nó cảm thấy thoải mái.

Điều Khuếch Am ngụ ý bởi việc này là: Bây giờ có là toàn bộ tới mức ngôi đền và quán rượu là như nhau với ta. Bây giờ ta thấy Thượng đế ở mọi nơi. Bây giờ Thượng đế là ở mọi chốn. Và mọi người ta nhìn vào đều trở nên chứng ngộ.

Đó là điều cuối cùng cần được ghi nhớ. Một khi bạn chứng ngộ, bạn không thể tìm thấy một người không chứng ngộ. Không phải là mọi người đều trở nên chứng ngộ đâu, nhưng nếu tôi nhìn vào trong bạn, tôi không thể thấy được cái gì khác - bạn đã chứng ngộ. Đó là lí do tại sao tôi cứ nói mãi các bạn toàn là chư phật. Phật tính là bản tính cố hữu của bạn. Ngày tôi nhìn vào bản thân tôi, chính ngày đó toàn thể thế giới trở nên được chứng ngộ với tôi.

Bạn có thể phân vân: tôi có thể thấy lẫn lộn của bạn. Bạn có thể bị phân vân về kho báu riêng của bạn. Bạn có thể không nhận biết, nhưng tôi có thể thấy: bạn đang mang kho báu lớn nhất của cuộc sống. Bạn đang mang Thượng đế bên trong bạn. Bạn có thể đã quên hoàn toàn. Bạn có thể đã quên hoàn toàn đường về nhà, nhưng nó vẫn có đó.

Và Khuếch Am là đúng: Mọi người ta nhìn vào đều trở nên chứng ngộ. Nếu tôi nhìn vào bạn, bạn trở thành chứng ngộ, bởi vì với tôi chỉ chứng ngộ tồn tại bây giờ.

Dù bạn là bất kì cái gì, bạn sẽ thấy thế giới đích xác là một. Bạn liên tục tìm thấy bản thân bạn trong thế giới lặp đi lặp lại. Thế giới là tấm gương. Nếu bạn chứng ngộ, bạn được bao quanh bởi những người đã chứng ngộ. Không có cách khác. Bạn được bao quanh bởi vũ trụ đã chứng ngộ. Toàn thể sự tồn tại, đá và sông, đại dương và các vì sao, tất cả đều là những sinh linh chứng ngộ. Điều đó là tuỳ vào bạn. Nơi bạn ở, bạn tạo ra thế giới của bạn. Nếu bạn khổ, bạn sống trong thế giới khổ. Nếu bạn chứng ngộ, bạn sống trong thế giới đã chứng ngộ. Nếu năng lượng của bạn đang mở hội bên trong, cái toàn thể trở thành bản giao hưởng của mở hội.

Bạn là thế giới.

Đủ cho hôm nay.

Kết thúc quyển 'Tìm Trâu' của Osho - Quay về Mục lục


0 Đánh giá

Ads Belove Post