SÁCH NÓI THIỀN OSHO AUDIO - Người đánh và người bị đánh: đơn giản là người chơi trò chơi phù du như giấc mơ

SÁCH NÓI THIỀN OSHO AUDIO - Người đánh và người bị đánh: đơn giản là người chơi trò chơi phù du như giấc mơ

Price:

Read more


Người đánh và người bị đánh: đơn giản là người chơi trò chơi phù du như giấc mơ

Bây giờ tới câu chuyện này, một câu chuyện rất đơn giản. Mọi chuyện thiền đều rất đơn giản. Nếu bạn hiểu chúng, chúng chỉ ra cái gì đó. Nếu bạn không hiểu chúng thế thì chúng chẳng nói gì.

Mọi thầy lớn của thế giới đều đã dùng chuyện ngụ ngôn như trung gian cho thông điệp của họ, vì chuyện ngụ ngôn tạo ra bức tranh. Nó ít tính khái niệm; nó mang các thứ tới tim nhiều hơn. Nó biểu lộ nhiều, nói ít. Không có nhu cầu cho tâm trí trí tuệ hoá về nó. Chuyện ngụ ngôn có đó, rõ ràng hoàn toàn.

Muso, một thầy giáo dân tộc,

và một trong những thầy nổi tiếng nhất trong thời ông ấy,

rời kinh đô đi cùng một đệ tử

tới một tỉnh xa.

Khi tới sông Tenryu

họ phải đợi một giờ

trước khi họ có thể lên phà.

Ngay khi phà sắp rời bến

một võ sĩ đạo say chạy lên

và nhảy vào chiếc thuyền chật ních,

suýt làm chìm nó.

Một võ sĩ đạo say... Người đó không thể là người say một cách bình thường, nhưng võ sĩ đạo bao giờ cũng say. Võ sĩ đạo là người đi theo quyền lực. Võ sĩ đạo là chiến binh. Võ sĩ đạo bị say với bản ngã. Người đó có thể không say một cách bình thường - điều đó không phải là vấn đề. Người đó có thể đã say, nhưng mọi người đi theo quyền lực đều say.

Bạn càng theo quyền lực, bạn càng vô ý thức, vì chỉ vô ý thức mới có thể tìm kiếm quyền lực. Tâm thức sống cuộc sống. Tâm thức không bận tâm về quyền lực, vì hữu dụng của quyền lực là gì?

Hữu dụng của quyền lực là ở chỗ bạn có thể sống ngày nào đó qua nó. Đầu tiên bạn thu lấy quyền lực... có thể nó được ẩn trong tiền, hay trong kiếm. Đầu tiên bạn chuẩn bị - quyền lực là việc chuẩn bị - và thế rồi một ngày nào đó bạn sẽ sống.

một võ sĩ đạo say chạy lên

và nhảy vào chiếc thuyền chật ních,

suýt làm chìm nó.

Ông ta đi lảo đảo bừa bãi khi chiếc thuyền nhỏ

đang đi ngang qua sông.

Người lái phà,

Lo sợ cho an toàn của hành khách,

cầu xin ông ấy đứng yên.

'Chúng tôi bị lèn như cá mòi ở đây,'

võ sĩ đạo nói cộc lốc.

Thế rồi, chỉ vào Muso,

'Tại sao không vứt ông sư thiền này đi?'

Bonzae nghĩa là thiền sư, sư thiền.

Câu chuyện này hay. Nếu các chính khách mà được phép, thế thì họ sẽ không thích người tôn giáo trên trái đất chút nào. Họ sẽ giết người tôn giáo, họ sẽ vứt người tôn giáo ra khỏi thuyền - vì nguy hiểm duy nhất cho chính khách là tâm thức tôn giáo. Càng nhiều người trở nên có tính tôn giáo, chính trị càng mất vẻ vang.

Chính khách theo đuổi quyền lực, và người tôn giáo không theo đuổi cái gì. Người tôn giáo muốn sống ở đây bây giờ, và chính khách bao giờ cũng chuẩn bị cho tương lai nào đó - tương lai mà không bao giờ tới. Chính khách bao giờ cũng theo đuổi chốn không tưởng nào đó, săn đuổi nó... đi theo giấc mơ nào đó. Nó không bao giờ tới. Mọi cuộc cách mạng chính trị đều đã thất bại - thất bại hoàn toàn - vì bạn liên tục hi sinh cho tương lai, hi sinh hiện tại cho tương lai. Và nếu hiện tại bị phá huỷ, tương lai sẽ tới từ đâu? Nó sẽ được sinh ra từ hiện tại.

Bạn liên tục sát hại hiện tại trong hi vọng rằng ngày nào đó một tương lai đẹp sẽ được sinh ra từ nó. Tương lai đẹp có thể được sinh ra chỉ nếu hiện tại được sống đẹp.

Chính khách bao giờ cũng chống lại người tôn giáo. Nếu họ không vậy, điều đó đơn giản có nghĩa là người tôn giáo không phải là người tôn giáo. Thế thì người tôn giáo cũng đang chơi trò chính trị - nhân danh tôn giáo. Ki tô giáo, Hồi giáo, Hindu giáo - toàn chính trị nhân danh tôn giáo.

Người tôn giáo thực sự muốn sống ở đây bây giờ. Người đó không lo nghĩ về tương lai và người đó không cố đem bất kì cuộc cách mạng nào tới thế giới, vì người đó biết chỉ có một cuộc sống và chỉ có một cuộc cách mạng và chỉ có một biến đổi triệt để - và đó là bản thể riêng của người ta.

Người đó muốn yêu, người đó muốn sống, người đó muốn cầu nguyện, người đó muốn thiền. Người đó muốn được bỏ lại một mình; không ai nên quấy rầy. Người đó không muốn can thiệp vào cuộc sống của bất kì ai và người đó không muốn rằng bất kì ai sẽ được phép can thiệp vào cuộc sống của mình. Và toàn thể chính trị không là gì ngoài điều này - can thiệp vào cuộc sống của người khác. Có thể bạn giả vờ rằng bạn đang can thiệp vì lợi ích của họ... nhưng bạn đang can thiệp vào cuộc sống của mọi người.

Câu chuyện này hay. Với tất cả mọi người, võ sĩ đạo này nói, 'Tại sao không vứt ông sư thiền này ra khỏi thuyền? Thuyền quá đông rồi.'

'Chúng tôi bị lèn như cá mòi ở đây,'

võ sĩ đạo nói cộc lốc.

Thế rồi, chỉ vào Muso,

'Tại sao không vứt ông sư thiền này đi?'

'Xin ông kiên nhẫn cho,' Muso nói,

'Chúng ta sẽ sớm sang tới bờ bên kia.'

Bình thường chúng ta phải mong đợi ông ấy nổi giận, nhưng ông ấy đơn giản nói. Xin ông kiên nhẫn cho. Bờ bên kia không xa xôi mấy đâu.

Đó là câu rất biểu tượng. Người tôn giáo vẫn còn rõ ràng, vì người đó thấy, người đó liên tục hiểu, rằng cuộc sống này không đáng để nóng vội - bờ bên kia liên tục tới gần. Không cái gì đáng nóng vội cả. Kiên nhẫn mang lại nhiều hơn, cho bạn nhiều cuộc sống hơn. Trở nên nóng vội nghĩa là bạn sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc này. Bạn sẽ trở thành bất ổn.

Ông ấy nói, ‘Đừng lo nghĩ.’ Vấn đề chỉ là vài khoảnh khắc. Không cần vứt ta hay bất kì ai khác; không cần tạo ra xung đột nào. Bờ bên kia đang tới gần. Chúng ta sẽ sớm tới bờ bên kia.

Đây là toàn thể thái độ của người tôn giáo. Người đó không lo nghĩ về điều tầm thường. Ai đó đã ăn cắp tiền của người đó. Người đó không lo nghĩ về điều đó; nó không thành vấn đề. Ai đó đã xúc phạm người đó - điều đó không thành vấn đề.

Nó thành vấn đề chỉ cho những người đang không sống cuộc sống. Thế thì những thứ bình thường, vô dụng, những thứ vô nghĩa, trở thành rất có nghĩa. Người đang sống cuộc sống của mình một cách toàn bộ là hạnh phúc với nó, người đó không bị quấy rối. Bất kì cái gì xảy ra ở ngoại vi đều không tạo ra khác biệt cho trung tâm. Người đó vẫn còn là trung tâm của cơn xoáy lốc.

'Cái gì!' võ sĩ đạo nói oang oang, 'ta mà kiên nhẫn sao?

Nghe đây, nếu ông không nhảy ra khỏi cái này

Ta thề ta sẽ nhấn chìm ông.'

Chính khách, người hướng quyền lực, không thể kiên nhẫn được. Người đó càng nóng vội, càng có nhiều khả năng thành công trong thế giới của quyền lực và chính trị. Người đó không thể kiên nhẫn được, bởi vì thời gian đang chạy nhanh. Chỉ người tôn giáo mới có thể kiên nhẫn, bởi vì người đó đã đi tới biết phẩm chất của vĩnh hằng. Điều ngược đời là, người tôn giáo biết rằng cuộc sống này sẽ đi tới kết thúc, nhưng bên dưới cuộc sống này có cuộc sống không bao giờ kết thúc. Điều ngược đời là người đó biết thời gian này sẽ đi tới kết thúc trong cái chết nhưng ẩn bên dưới thời gian này là vĩnh hằng.

Nếu bạn đi vào cuộc sống bạn đi vào vĩnh hằng. Nếu bạn vẫn còn trên bề mặt bạn vẫn còn trong thời gian. Thời gian là không kiên nhẫn. Nhìn mà xem. Ở phương Tây mọi người đang ngày càng ý thức tới thời gian và tất nhiên là càng nóng vội hơn. Ở phương Đông mọi người không ý thức tới thời gian như thế; một cách tự nhiên họ không nóng vội như thế. Thời gian đem tới nóng vội.

Người Ki tô giáo nóng vội hơn người Hindu vì người Hindu có ý tưởng về tái sinh còn người Ki tô giáo không có ý tưởng nào về tái sinh. Duy nhất cuộc sống này... cuộc sống nhỏ bé bẩy mươi năm - gần như một phần ba bị mất đi trong ngủ. Đến lúc người ta trở nên nhận biết chút ít, nửa cuộc sống đã mất rồi và thế rồi trong những thứ nhỏ bé - kiếm cơm, làm nhà, làm việc cho trẻ con và vợ - cuộc sống mất đi. Người ta trở nên không kiên nhẫn.

Làm sao sống nhiều hơn trong thời gian nhỏ bé thế? Cách duy nhất phương Tây đã tìm ra là liên tục tăng tốc độ - cách duy nhất. Nếu thường phải mất một ngày để đi lại, thì đi trong năm phút thôi để cho bạn có thể tiết kiệm thời gian. Khao khát về tốc độ lớn này nữa cũng là một phần của nóng vội. Bạn có thể tiết kiệm thời gian nhưng thế thì bạn không biết phải làm gì với thời gian đó. Bạn dùng nó theo cách tiết kiệm nhiều thời gian hơn... và điều này cứ diễn ra mãi.

Nóng vội là cách sống lên cơn sốt. Người ta nên thảnh thơi. Một khi bạn thảnh thơi thời gian biến mất và vĩnh hằng hiển lộ ra cho bạn bản chất riêng của nó.

'Cái gì! ta mà kiên nhẫn sao?Nghe đây, nếu ông không nhảy ra khỏi cái này ta thề ta sẽ nhấn chìm ông.’

Chính khách không thể kiên nhẫn được. Bạn không thể nghĩ về Lenin hay Hitler thiền. Điều đó sẽ là phí thời gian cực kì.

Khi bạn tới tôi từ phương Tây và bạn bắt đầu thiền, đó thực sự là phép màu. Nó đi ngược lại mọi ước định mà bạn đã trải qua. Khi bạn quay lại không ai sẽ có khả năng hiểu cái gì đã xảy ra cho bạn... chỉ phí thời gian - vì thời gian phải được dùng. Nó đã quá ngắn rồi. Cuộc sống là ngắn và nhiều ham muốn thế cần được hoàn thành. Tại sao phí hoài nó trong việc ngồi với mắt nhắm và ngắm rốn? Làm cái gì đó trước khi cuộc sống mất đi. Nếu bạn sống trên bề mặt, bạn sẽ vẫn còn nóng vội. Nếu bạn đi vào sâu hơn trong dòng suối, bạn sẽ đi tới cảm thấy rằng cuộc sống này không phải là tất cả, và ngoại vi không phải là cái toàn bộ. Và sóng thuộc vào đại dương, nhưng bản thân đại dương không chỉ là sóng - ẩn bên dưới những con sóng thời gian là đại dương của vĩnh hằng.

Người tôn giáo có thể kiên nhẫn, có thể kiên nhẫn vô hạn, vì người đó biết không cái gì bắt đầu và không cái gì kết thúc.

Sự bình thản của thầy chọc tức võ sĩ đạo

Tới mức ông ta đánh vào đầu Muso bằng chiếc quạt sắt,

máu chảy ra.

Và điều đó xảy ra. Nếu thầy mà giận, võ sĩ đạo có thể đã hiểu ngôn ngữ này - ngôn ngữ riêng của ông ta - nhưng vì thầy vẫn còn im lặng... không chỉ im lặng, tuyệt đối kiên nhẫn... điều này chọc tức ông ta lắm.

Nếu ai đó xúc phạm bạn và bạn vẫn còn im lặng, dường như không cái gì đã xảy ra, người đó sẽ càng giận hơn; người đó sẽ phát cáu hơn. Nếu như bạn mà giận, người đó chắc đã có thể hiểu được điều đó, nhưng người đó không thể hiểu được im lặng. Thực ra, trong im lặng của bạn người đó cảm thấy rất bị xúc phạm. Trong im lặng của bạn, bạn trở thành ngọn tháp, chiều cao. Trong im lặng của bạn người đó trở thành con sâu, một thứ rất nhỏ. Điều đó gây tổn thương.

Jesus đã nói, 'Nếu ai đó tát má phải của ông, chìa má trái ra nữa.'

Nietzsche đã bình luận về điều này, nói, 'Đừng bao giờ làm điều này, vì điều này sẽ xúc phạm người kia nhiều hơn. Thay vì thế, đánh mạnh người đó. Người đó sẽ kính trọng điều đó hơn. Ít nhất ông chấp nhận người đó như sự bình đẳng của ông.'

Và Nietzsche cũng đúng. Ông ấy có con mắt rất xuyên thấu.

Người tôn giáo... chính sự hiện diện của người đó làm cho chính khách tức điên. Và khi người đó bị xúc phạm và người đó coi nó là dễ dàng, dường như không cái gì đã xảy ra, điều đó lái người kia tới gần điên.

Đó là cách họ đã đóng đinh Jesus. Các tu sĩ, các chính khách, những người nghiện quyền lực, họ không thể dung thứ được con người khiêm tốn và giản dị này. Người đó đã không làm hại gì họ. Thực ra người đó đã dạy mọi người những điều vô hại. Người đó đã dạy họ trở thành hồn nhiên như trẻ thơ. Người đó đã dạy họ 'được phúc lành là người nhu mì'. Nhưng họ đã trở nên tức điên. Họ phải giết ông ấy, vì chính sự hiện diện của ông ấy trở thành rất mất mặt cho họ. Ngọn tháp như thế, đỉnh cao như thế, cực đỉnh của yêu, từ bi, khiêm tốn - họ không thể dung thứ được ông ấy.

Lúc này đệ tử của Muso thấy đủ,

và anh ta là người khoẻ mạnh,

muốn thách đấu võ sĩ đạo.

'Ta không thể cho phép hắn ta tiếp tục sống sau việc này,' anh ta nói.

Đệ tử là đệ tử. Anh ta còn chưa hiểu ra. Anh ta vẫn trong cùng bản ngã. Có thể anh ta đã trở nên có tính tôn giáo, nhưng bản ngã vẫn tiếp tục.

Nếu ai đó nói cái gì đó chống lại tôi, bạn sẽ cảm thấy giận. Bây giờ bản ngã của bạn bị gắn với tôi. Nếu ai đó nói rằng người này tầm thường, bạn trở nên giận. Không phải bởi vì bạn quá quan tâm tới người này, nhưng bởi vì nếu người này là tầm thường và bạn đang theo người này, bạn thậm chí còn tệ hơn là cái tầm thường. Điều đó đánh vào bản ngã. Nếu bạn theo tôi, tôi phải là thầy vĩ đại nhất thế giới. Bạn đang theo tôi - làm sao bạn có thể theo được tôi nếu tôi không là thầy vĩ đại nhất trên thế giới?

Nhớ lấy, đó lại là trò chơi của bản ngã. Bạn sẽ cố chứng minh rằng ‘thầy của tôi' là thầy vĩ đại nhất trên thế giới. Vấn đề không phải là thầy. Làm sao bạn có thể là người đi theo của một thầy kém hơn? Không thể được. Bạn - và là người đi theo một thầy kém hơn sao? Điều đó là không thể được.

'Ta không thể cho phép hắn ta, đệ tử này nói, ‘tiếp tục sống sau việc này.'

'Tại sao bị tức giận bởi chuyện vặt thế?'

Muso nói với nụ cười.

'Chính đích xác các vấn đề thuộc loại này

mà việc huấn luyện các sư thiền chứng minh bản thân nó.

Kiên nhẫn, ông phải nhớ,

là nhiều hơn chỉ một từ.'

Đó là một kinh nghiệm lớn. Bây giờ đây là khoảnh khắc để kiên nhẫn và để tận hưởng nó. Anh chàng này đã cho một cơ hội hay để kiên nhẫn. Có lòng biết ơn anh ta đi. Anh ta đã cho một thách thức. Nhưng đừng để thách thức đó trở thành thách thức cho bản ngã bạn. Để điều đó là thách thức cho kiên nhẫn của bạn. Cùng tình huống này - nhưng bạn có thể dùng nó hay bạn có thể bị nó dùng.

Nếu bạn bị nó dùng bạn là người vô ý thức. Thế thì bạn phản ứng. Mọi phản ứng đều là vô ý thức.

Nếu bạn có ý thức, bạn không bao giờ phản ứng. Bạn hành động. Hành động là phản ứng có ý thức trong vô ý thức.

Phản ứng nghĩa là người đó trở thành người chủ của tình huống: người đó nhấn phím và bạn trở nên giận. Bạn trở thành con búp bê trong tay người đó. Nhưng nếu bạn vẫn còn kiên nhẫn, nếu bạn mỉm cười, đột nhiên bạn ở ngoài cái vòng luẩn quẩn của vô ý thức.

Dùng các tình huống và thế thì bạn sẽ đi tới thấy rằng ngay cả kẻ thù cũng là bạn và ngay cả đêm tối nhất cũng sẽ đem bình minh đẹp tới. Và khi có giận được ném vào bạn, bạn sẽ thấy từ bi nảy sinh trong bạn. Đây là những khoảnh khắc hiếm hoi nhất. Và bạn sẽ cảm thấy cám ơn và biết ơn với người đã tạo ra tình huống.

'Tại sao bị tức giận bởi chuyện vặt thế?'

'Chính đích xác các vấn đề thuộc loại này

mà việc huấn luyện các sư thiền chứng minh bản thân nó.

Kiên nhẫn, ông phải nhớ,

là nhiều hơn chỉ một từ.'

Kiên nhẫn là kinh nghiệm lớn, kinh nghiệm có tính tồn tại lớn.

Thế rồi ông ấy đọc một bài thơ ứng khẩu:

'Người đánh và người bị đánh:

đơn giản là người chơi trò chơi

phù du như giấc mơ.'

Đây là việc chứng kiến tất cả là gì.

Nếu bạn có thể trở thành nhân chứng trong một tình huống, đột nhiên bạn ở ngoài nó, không còn là một phần của nó. Nếu bạn mất việc chứng kiến, ngay cả trong mơ bạn trở thành một phần của nó.

Bạn đi xem phim, bạn theo dõi bộ phim. Bạn chỉ là người xem ở đó, nhưng sớm hay muộn bạn quên mất tất cả về việc bạn là người xem - bạn trở thành một phần của câu chuyện. Bạn cười, bạn kêu, bạn khóc, bạn trở nên giận, bạn trở nên bị khuấy động - và chẳng có gì trên màn ảnh, chỉ là những cái bóng thoáng qua, nhưng bạn đã mất việc chứng kiến. Bạn gần như bị đồng nhất bây giờ. Bạn là một phần của câu chuyện bây giờ. Thế thì ngay cả những cái bóng thoáng qua trên màn ảnh cũng trở thành thực tại.

Chính cái đối lập xảy ra: nếu bạn đứng bên đường và đơn giản quan sát mọi người đi qua, đột nhiên bạn sẽ thấy những người thực đã trở thành phù du, cái bóng trên màn ảnh.

Toàn thể sự việc phụ thuộc vào bạn. Nếu bạn bị đồng nhất, cái không thực trở thành thực. Nếu bạn không bị đồng nhất, ngay cả cái thực cũng trở thành không thực.

Người đi tới biết việc chứng kiến là gì, với người đó toàn thể cuộc sống này không là gì ngoài giấc mơ lớn, vở kịch lớn.

'Người đánh và người bị đánh:

đơn giản là người chơi trò chơi

phù du như giấc mơ.'

Đây là một trong những sáng suốt lớn nhất mà phương Đông đã đạt tới - rằng cuộc sống, cuộc sống mà bạn biết như cuộc sống, là phù du, ảo tưởng, maya. Nó không phải là thực.

Có cuộc sống khác. Nếu bạn trở nên nhận biết, thế thì bạn đi vào ngôi đền của thực tại. Vô nhận biết cho phép bạn chỉ sống trong mơ.

Khi chiếc thuyền tới bờ,

Và Muso cùng đệ tử bước xuống,

Võ sĩ đạo chạy lên

và phủ phục bản thân mình dưới chân thầy.

Từ đó ông ta trở thành đệ tử.

Trước hết, nếu bạn vẫn còn im lặng khi tình huống đang đòi hỏi giận dữ một cách bình thường, nếu bạn vẫn còn kiên nhẫn khi người kia đang mong đợi sự không kiên nhẫn và rắc rối, người đó sẽ bị tức điên, người đó sẽ bị tổn thương, mất mặt. Người đó muốn trả thù - bạn đang chơi trò thượng đế với người đó.

Nhưng nếu bạn tiếp tục, nếu bạn không bị khích bác và bạn vẫn còn trong im lặng, trong yên tĩnh, bạn vẫn còn định tâm và bắt rễ trong bản thể bạn, sớm hay muộn người kia sẽ thảnh thơi. Vì im lặng là sức mạnh thế, im lặng là lực biến đổi thế, im lặng có tính giả kim thuật thế... nó là phép màu duy nhất trên thế giới... người khác nhất định được biến đổi.

Cứ đợi một chút. Đừng trong vội vàng. Người kia sẽ cần chút thời gian. Cho người đó cơ hội đi.

Võ sĩ đạo chạy, phủ phục dưới chân thầy.

Từ đó ông ta trở thành đệ tử.

Bất kì khi nào bạn đi tới đối diện với cái gì đó giống thế này - kiên nhẫn thực, im lặng bản chất thực - sâu bên dưới cái gì đó được chạm tới trong tim bạn nữa. Sâu bên dưới bạn không còn như cũ. Cái gì đó thực đã xuyên thấu như tia sáng vào trong bóng tối của bạn.

Thế giới được biến đổi bởi những người sống trong thế giới này dường như thế giới này chỉ là mơ. Mọi người được thay đổi, được tôn lên, bởi những người sống trong thế giới này mà không quan tâm, dửng dưng với những thứ tầm thường... người sống cuộc sống của việc định tâm bên trong, người sống trong thế giới nhưng không cho phép thế giới đi vào họ, người sống trong thế giới nhưng thế giới không sống trong họ, người vẫn còn không bị chạm tới, người mang im lặng của họ đi mọi nơi - trong bãi chợ họ vẫn còn trong ngôi đền bên trong của họ... không cái gì làm sao lãng họ khỏi bản thể họ.

Những người này trở thành tác nhân xúc tác. Những người này đem tới phẩm chất mới toàn bộ cho tâm thức con người. Một phật, một Jesus, một Krishna, một Mohammed - họ mang thế giới khác vào trong thế giới này.

Đó là nghĩa của từ Hindu 'avatar'. Nó có nghĩa là họ mang thượng đế vào trong thế giới; thượng đế giáng xuống qua họ. Cái nhìn... họ trở thành cửa sổ. Qua họ bạn có thể có cái nhìn, thoáng nhìn về cái gì đó ở bên ngoài.

Một trong những nhà văn có ảnh hưởng nhất, tác giả và nhà tư tưởng của phương Tây là Aldous Huxley. Ông ấy hoà điệu rất nhiều với ý tưởng phương đông về định tâm bên trong. Ông ấy là một trong những tâm trí phương tây đã xuyên thấu rất sâu vào trong thái độ phương đông hướng tới cuộc sống. Tương truyền khi một đám cháy ở vùng California đã phá huỷ tài sản cả đời, Aldous Huxley đã cảm thấy chỉ một tự do không ngờ tới. 'Tôi cảm thấy sạch sẽ,' ông ấy nói.

Ông ấy có bộ sưu tập thực sự đẹp các đồ cổ hiếm, sách hiếm, bức hoạ hiếm - tài sản cả đời - và toàn thể tài sản này đã bị phá huỷ trong đám cháy. Nhìn vào ngọn lửa, bản thân ông ấy không thể tin được điều đó rằng ông ấy đơn giản cảm thấy được nhẹ gánh, một cảm giác tự do. Không bị quấy rối chút nào; ngược lại, một cảm giác tự do - dường như đám cháy đã là người bạn. Và về sau ông ấy nói, ‘Tôi cảm thấy sạch sẽ.' Đây là thái độ phương đông.

Nếu bạn được định tâm, không cái gì có thể bị phá huỷ. Không lửa nào có thể phá huỷ việc định tâm của bạn. Thậm chí không cái chết nào có khả năng làm sao lãng bạn.

Và việc định tâm này là có thể chỉ nếu bạn bắt đầu sống từng khoảnh khắc có tính thiền, tỉnh táo đầy đủ, nhận biết. Đừng đi như máy tự động. Đừng phản ứng như cái máy. Trở nên có ý thức. Thu thập bản thân bạn ngày càng nhiều để cho tâm thức được kết tinh liên tục toả sáng bản thể bên trong của bạn, một ngọn lửa liên tục bùng cháy ở đó và nó chiếu sáng bất kì chỗ nào bạn đi. Con đường, lối đi, bất kì cái gì bạn làm, nó đều chiếu sáng cái đó.

Ngọn lửa bên trong này, ánh sáng bên trong này có đó, về tiềm năng có đó... như hạt mầm. Một khi bạn bắt đầu dùng nó, nó đâm chồi. Chẳng mấy chốc bạn sẽ thấy - xuân đã tới và nó đang nở bung hoa ra và bạn tràn đầy hương thơm của cái không biết và cái không thể biết. Thượng đế đã giáng xuống trong bạn.

0 Đánh giá

Ads Belove Post