Chương 21. Mặt trời mọc ở Liên xô mặt trời lặn ở Mĩ

Chương 21. Mặt trời mọc ở Liên xô mặt trời lặn ở Mĩ

Price:

Read more

Tương Lai Vàng (Tập 1) - Osho

Chương 21. Mặt trời mọc ở Liên xô mặt trời lặn ở Mĩ



Câu hỏi 1

Osho kính yêu,

Làm sao thế giới có thể trở thành thiên đường khi mọi người chứng ngộ bao giờ cũng chọn không được sinh ra nữa?

Anand Anahad, một trong những điều nền tảng nhất về người chứng ngộ là ở chỗ người đó đạt tới chứng ngộ bằng việc bỏ mọi chọn lựa; người đó đạt tới nó trong nhận biết vô chọn lựa. Sau chứng ngộ không có cách nào cho người đó chọn bất kì cái gì.

Không phải là người đó chọn không được sinh ra; nó đơn giản là luật của sự tồn tại rằng một khi bạn đã chứng ngộ bạn không cần thân thể và tâm trí và toàn thể việc cầm tù mà chúng ta gọi là cuộc sống. Không phải là người chứng ngộ đi vào không tồn tại; người đó trở thành một phần của bản thân sự tồn tại - cũng giống như hương thơm, lan khắp nơi. Theo cách này người đó giúp cho thế giới trở thành thiên đường. Càng nhiều người chứng ngộ biến mất trong thế giới như hương thơm, nó sẽ càng trở thành sáng hơn... phúc lạc, cực lạc.

Và vấn đề làm cuộc sống trở thành thiên đường là dành cho bạn, không cho người chứng ngộ. Với người đó nó đã là thiên đường rồi. Ngay cả trong toàn thể khổ này, và đau đớn, người đó vẫn còn ở trên và ở ngoài. Người đó mưa rào tình yêu và từ bi của mình, nhưng người đó không bị chạm tới bởi đau đớn và lo âu, khổ và địa ngục mà mọi người đang sống trong. Trái tim người đó đầy từ bi cho họ, và người đó làm mọi thứ để giúp họ thoát ra khỏi bóng tối của họ.

Thiên đường không phải là nơi chốn; nó không phải là một phần của địa lí. Thiên đường là thái độ nào đó hướng tới sự tồn tại; nó là cách sống. Cùng năng lượng trở thành khổ thì nay trở thành phúc lạc; cùng năng lượng tạo ra ghen tị và giận dữ được biến đổi thành yêu, thành an bình, thành im lặng. Vấn đề không chỉ là người chứng ngộ thay đổi thế giới thành thiên đường; mọi người phải thay đổi nó bằng việc thay đổi bản thân mình.

Tất cả những người đã từng mơ về một thế giới tốt hơn có thể được chia thành hai phân loại. Phần chung là những người mơ, người muốn thế giới trở thành thiên đường, nghĩ dưới dạng thay đổi thế giới - cấu trúc xã hội của nó, kinh tế của nó, chính trị của nó. Những người này đã từng làm việc trong hàng nghìn năm.

Ý định của họ là hay vô cùng, nhưng họ dốt nát về sự kiện cơ bản là ngoại trừ cá nhân, không có thế giới. Bạn không thể thay đổi được thế giới bởi vì thế giới chỉ là một từ, nó không phải là thực tại. Nếu bạn đi tìm để gặp thế giới bạn bao giờ cũng sẽ gặp các cá nhân. Cá nhân là thực tại. Nó không chỉ là một từ; nó có tính tồn tại.

Phần nhỏ, phần thiểu số những người mơ, người muốn đem điều không tưởng vào thế giới có cách tiếp cận khác toàn bộ. Cách tiếp cận của họ là dạy cho bạn cách là im lặng, cách là an bình, cách làm đẹp cho sự tồn tại quanh bạn, cách nhận mọi thứ và thay đổi nó... để tạo ra hài hoà, hoà hợp.

Cùng dàn nhạc, cùng nhạc cụ, có thể được khỉ chơi nữa - và chúng sẽ thực sự thích thú. Nhưng âm nhạc sẽ không được sinh ra; cái gì sẽ được sinh ra với tiếng ồn điên dại! Ngay cả với những người không biết về nghệ thuật âm nhạc, người đã không học, người đã không đi vào trong kỉ luật, tất cả những nhạc cụ đó là vô dụng. Một dàn nhạc trong đó ba mươi hay nhiều hơn các nhạc cụ được chơi bởi những người biết cách chơi chúng không tạo ra tiếng ồn; ngược lại nó tạo ra âm nhạc - điều gần nhất với im lặng. Âm nhạc càng cao, nó càng gần với im lặng. Lắng nghe âm nhạc vĩ đại, bạn sẽ rơi vào trong im lặng.

Ở phương Đông âm nhạc bao giờ cũng được dùng như hỗ trợ cho thiền. Khó tranh đấu với tâm trí, việc xô đi thường xuyên của các ý nghĩ của nó, nhưng được hấp thu vào trong âm nhạc hay mọi ý nghĩ đó biến mất. Âm nhạc là âm thanh, nhưng âm thanh có thể được dùng theo cách nó tạo ra im lặng; đó là toàn thể nghệ thuật.

Cuộc sống có nhiều cấu phần. Chúng tất cả có thể sống cùng nhau như một đám đông - ồn ào, xung đột lẫn nhau, tranh đấu để chi phối - đó là cách chúng ta tạo ra địa ngục. Địa ngục là tính không có khả năng của bạn để đem đám đông bên trong bạn tới sự tồn tại an bình, đáng yêu. Nó là tính không có khả năng tạo ra một dàn nhạc từ bản thể bạn. Người có thể tạo ra một dàn nhạc từ bản thể mình - người có tâm trí, trái tim, bản thể tất cả đều hoà điệu - đã tạo ra thiên đường cho bản thân mình, và trường năng lượng bao quanh bản thân người đó, điều cũng sẽ ảnh hưởng tới những người khác.

Đó là nhiệm vụ của mọi người; thực ra nó là nhiệm vụ duy nhất, thách thức duy nhất cuộc sống trao cho bạn - liệu bạn biến nó thành địa ngục hay thành cõi trời. Người biến cuộc sống của mình thành cõi trời là nghệ sĩ vĩ đại nhất trên thế giới. Nhạc sĩ và hoạ sĩ và vũ công và nhà thơ - tất cả đều bị bỏ lại xa đằng sau. Tôi gọi người này là nhà huyền môn. Người đó là phân loại cao nhất.

Điều đó là tuỳ ở bạn để thấy rằng các cấu phần của bạn không trong cuộc chiến, rằng bạn đang an bình với bản thân bạn. Một nhà huyền môn Sufi vĩ đại, Bayazid sắp chết. Mẹ già của ông ấy bao giờ cũng lo nghĩ về cuộc sống của Bayazid, bởi vì ông ấy không phải là người tôn giáo, chính thống, truyền thống; ông ấy không bao giờ đi tới nhà thờ hồi giáo, ông ấy không bao giờ cầu nguyện theo cách một người Mô ha mét giáo phải cầu nguyện, năm lần một ngày - ông ấy cười vào chính sự tồn tại của Thượng đế. Khi ông ấy sắp chết, mẹ ông ấy tới gần ông ấy và thì thào, "Bayazid, vẫn còn thời gian; dàn hoà với Thượng đế đi."

Và Bayazid chết với tiếng cười lớn, nói, "Con không cần đâu, vì con đã an bình với bản thân con rồi."

Những người không an bình với bản thân họ đang cố theo mọi cách làm hoà bình với Thượng đế, làm hoà bình trong thế giới, làm hoà bình trong các quốc gia lâm chiến. Nhưng người đã tìm thấy an bình bên trong bản thân mình, toả sáng nó ra. Người đó trở thành cội nguồn, lẩy cò cùng một loại âm nhạc, cùng hài hoà, và cùng cái đẹp trong người khác, những người tới gần người đó.

Người chứng ngộ, khi người đó còn sống, làm việc qua sự hiện diện của người đó, qua tình yêu của người đó, qua im lặng của người đó. Và khi chết, người đó không biến mất; người đó đơn giản trở thành việc lan toả khắp sự tồn tại.

Ramakrishna sắp chết và chỉ dẫn cuối cùng của ông ấy cho vợ ông ấy là... Ở Ấn Độ, khoảnh khắc người chồng chết, người vợ trải qua tổn thương. Cô ấy không thể mặc quần áo mầu sắc, cô ấy phải cạo đầu - cô ấy không thể để tóc được; cô ấy không thể dùng bất kì đồ trang sức nào, thậm chí không dùng vòng đeo bằng kính rẻ nhất - cô ấy phải đập vỡ chúng.

Nhưng trước khi chết Ramakrishna, gọi Sharda, vợ ông ấy tới, và bảo với bà ấy, "Nhớ lấy, em chưa bao giờ trở thành bà goá. Anh sắp chết, nhưng anh sẽ ở đây. Anh sẽ không bị giới hạn trong thân thể, nhưng em đã không chỉ yêu thân thể anh; em đã yêu anh, tâm thức của anh. Cho nên đừng trở thành bà goá. Mặc quần áo đẹp vào; chỉ để anh vui, đeo mọi đồ trang sức đẹp mà anh đã cho em. Và nhớ lấy" - ông ấy thích thức ăn ngon quá nhiều - ông ấy nói, "Nhớ lấy, đừng quên tạo ra món ăn ngon đẹp cho anh. Anh sẽ không có khả năng ăn chúng, nhưng ngay cả hương vị của thức ăn ngon của em sẽ là chất nuôi dưỡng cho anh. Và đừng quên chuẩn bị giường của anh cho đúng, đặc biệt là mắc màn."

Đệ tử của ông ấy cảm thấy rất bối rối, "Thầy nói gì thế nhỉ? Thầy có mất trí không? Một người chứng ngộ sắp chết lại lo nghĩ về màn..."

Sharda tuân theo chỉ dẫn của ông ấy trong gần ba mươi năm bà ấy theo ông ấy. Bà ấy sẽ chuẩn bị thức ăn cho ông ấy theo cùng cách bà ấy vẫn chuẩn bị nó khi ông ấy còn trong thân thể. Bà ấy sẽ đem nó tới phòng ông ấy - và không ai có đó - và bà ấy sẽ nói, "Paramahansdev, thức ăn của ông đây." Bà ấy sẽ ngồi như cách bà ấy vẫn ngồi, với quạt trong tay. Không có ai cả. Các đệ tử cố thuyết phục bà ấy - "Điều này tuyệt đối điên; bà cứ quạt mà có ai đâu..."

Bà ấy nói, "Có thể không có với các ông; có với ta." Bà ấy sẽ chuẩn bị giường theo cách ông ấy thích, với nhiều màn che. Bà ấy sẽ chăm nom cái màn, rằng không con muỗi nào vào bên trong.

Rất ít người đã hiểu Sharda, nhưng bà ấy thực sự yêu Ramakrishna - không phải là thân thể mà ông ấy ở trong, mà yêu ông ấy, bản thể ông ấy. Bây giờ thân thể không còn đó, nhưng bản thể lan toả khắp sự tồn tại; ông ấy còn nhiều hơn ông ấy trước đó. Trước đó ông ấy bị cầm tù trong thân thể, bây giờ ông ấy vô thể. Bây giờ ông ấy là tự do.

Người chứng ngộ giúp mọi người trong khi người đó còn sống, và người đó liên tục giúp mọi người khi người đó không trong thân thể. Nhưng nếu bạn không thể hiểu được người chứng ngộ khi người đó còn trong thân thể, sẽ rất khó cho bạn hiểu khi người đó không trong thân thể.

Một khi bạn đã rơi vào trong tình yêu với thầy, dần dần, dần dần thầy không còn là thân thể với bạn. Thầy trở thành chỉ là tâm thức thuần khiết.

Khi Phật Gautam chết mười nghìn sannyasins đã hiện diện. Ngoại trừ hai mươi người, gần như mọi người đều khóc. Nhưng có chuyện gì với hai mươi người đó? Họ không thành tâm với Phật Gautam sao? Một trong số họ, Manjushree được hỏi, "Có chuyện gì với tất cả các ông thế? - bởi vì các ông đã là gần gũi nhất với thầy."

Ông ấy nói, "Đó là vấn đề. Chúng tôi đã biết thầy không phải là thân thể; chúng tôi đã biết thầy là tâm thức bất tử. Chúng tôi đang hân hoan. Mãi cho tới giờ thầy đã bị giới hạn trong một không gian nhỏ bé; bây giờ toàn thể trời là của thầy. Chúng tôi có thể chạm vào thầy ở bất kì chỗ nào, chúng tôi có thể nói với thầy ở bất kì nơi nào. Chúng tôi biết thầy sẽ sẵn có - đó là lí do tại sao chúng tôi không kêu than, không khóc lóc. Các ông đang kêu than và khóc lóc bởi vì các ông chưa bao giờ đi ra ngoài thân thể. Thân thể là đẹp, nhưng nó không là gì khi so sánh với cái đẹp của tâm thức."

Anand Anahad, người chứng ngộ tự nhiên liên tục tạo ra thiên đường ở bất kì chỗ nào người đó ở - trong thân thể hay không trong thân thể. Nhưng người đó không thể tạo ra được thiên đường mà không có sự đồng ý của bạn với nó. Cuối cùng, bạn là yếu tố quyết định. Thầy có thể làm mọi thu xếp, và bạn có thể từ chối chúng; bạn có thể liên tục sống trong địa ngục của bạn. Điều đầu tiên là ở chỗ bạn đang sống trong địa ngục. Cho nên nhiều lần mọi người đã hỏi tôi, "Địa ngục có tồn tại không?" Và tôi đã nói với họ, "Các bạn làm tôi sững sờ. Các bạn sống trong nó, và các bạn hỏi tôi, `Địa ngục có tồn tại không?' Cuộc sống của bạn là gì? Nó không phải là niềm vui, nó không phải là điệu vũ - bạn đang sống trong ác mộng."

Sống một cách vô ý thức là ở trong địa ngục, và sống có ý thức là ở trong cõi trời. Được chứng ngộ đầy đủ... không phải là bạn đi vào thiên đường; thiên đường mở cánh của nó, cũng như hoa sen, trong bạn. Nó là tiềm năng bên trong nhất của bạn.

Câu hỏi 2

Osho kính yêu,

Thấy những thay đổi không thể tin được thế ở Nga trong hai năm qua, do lãnh đạo của Gorbachev, thầy có thông điệp đặc biệt nào cho ông ấy không? Thầy có cân nhắc đi Nga chút nào nếu ông ấy có dũng cảm đón chào thầy và người của thầy? Thầy có cho rằng một ngày nào đó Nga có thể là đất nước của tương lai của nhân loại không?

Jivan Mada, có chứ, dường như là những thay đổi không thể nào tin được đã xảy ra ở Nga trong hai năm qua. Nhưng khi có liên quan tới tôi, tôi đang đợi những thay đổi đó; chúng là không thể nào tin được. Sáu mươi năm của áp bức, bóc lột và tàn sát qui mô số đông đã chuẩn bị mảnh đất. Không đêm nào là không có bình minh. Sáu mươi năm là quá đủ; điều tuyệt đối chắc chắn là nó sẽ đi tới chỗ kết thúc.

Gorbachev là tia sáng đầu tiên báo trước rằng buổi sáng đã tới. Nhiều thay đổi nữa sẽ xảy ra trong tương lai. Tốc độ của chúng sẽ tăng tốc, bởi vì trong sáu mươi năm mọi người đã không nếm trải tự do, đã không nếm trải tin cậy, yêu; họ đã biết chỉ chế độ phát xít, sẵn sàng giết bất kì ai vì bất kì cái cớ nhỏ nhặt nào. Họ đã sống dưới cái bóng của cái chết.

Tôi đón chào bình minh; chim đã bắt đầu hót, và hoa đã không quên - cho dù trong sáu mươi năm - rằng khi mặt trời mọc chúng phải mở ra và toả ra hương thơm của chúng.

Bạn đang hỏi tôi, tôi có thông điệp đặc biệt nào cho con người vĩ đại này, Gorbachev, người đang mang cuộc cách mạng thứ hai vào Liên Xô? Có, tôi có thông điệp cho ông ấy. Và thông điệp của tôi là không đặc biệt, nhưng cũng hệt như nó dành cho mọi con người, bất kì chỗ nào người đó tồn tại. Nhưng tình huống này là đặc biệt. Bạn sẽ phải đi lùi lại một chút trong lịch sử...

Chủ nghĩa cộng sản là một phản ứng chống lại Ki tô giáo. Ki tô giáo đã làm nhiều điều hại tới mức giới trí thức - đặc biệt những người như Karl Marx, những người là thiên tài - trở nên thất vọng với Ki tô giáo tới mức họ đã tạo ra một phương án: triết lí duy vật không có Thượng đế, không có linh hồn, không có tâm thức.

Điều đó là hiểu được - nhưng không tha thứ được - bởi vì Karl Marx đã không quen biết với Phật Gautam, ông ấy cũng không quen biết với những đoá hoa phương Đông của Thiền, của Đạo, của Yoga. Không biết gì về tôn giáo đích thực - ông ấy tưởng rằng Ki tô giáo là tương đương với tôn giáo - ông ấy đã tạo ra xã hội phi tôn giáo. Đây là bước chuyển từ cực đoan này sang cực đoan khác.

Điều bao giờ cũng là hiểu biết của tôi là trong số tất cả các tội lỗi mà Ki tô giáo đã phạm phải, chủ nghĩa cộng sản cũng là một trong chúng - không trực tiếp, mà gián tiếp. Chính bởi vì Ki tô giáo - mê tín ngu xuẩn của nó, việc khai thác mọi người, bảo vệ của nó cho người giầu và an ủi của nó cho người nghèo - mà Karl Marx phải nói rằng tôn giáo không là gì ngoài thuốc phiện cho mọi người. Điều này hoàn toàn đúng cho các tôn giáo có tổ chức, nhưng điều này không đúng về những người như Zarathustra, hay Bồ đề đạt ma, hay Basho. Họ là những đỉnh cao của tâm thức.

Đóng góp lớn nhất của Gorbachev sẽ là giới thiệu cho mọi người của Liên Xô với đa dạng mênh mông các kinh nghiệm tôn giáo, và không vẫn bị giới hạn vào Ki tô giáo. Ki tô giáo chẳng có gì là tôn giáo trong nó. Phương Tây đã không tạo ra tôn giáo nào; toàn thể tâm thức của nó là hướng ngoại.

Thông điệp của tôi cho Gorbachev là: Đưa thiền vào trường học, vào cao đẳng, vào đại học, mở những cánh cửa cho Thiền, cho Đạo, cho Hassid giáo, và để mọi người thấy rằng tôn giáo bản chất không phải là tù túng, mà là tự do tối thượng. Tất cả các tự do khác đều là nhỏ - chính trị, kinh tế, xã hội. Tự do duy nhất mà không thể bị phá huỷ bởi bất kì ai, và không thể bị lấy đi bởi bất kì ai, là của tâm linh. Ông ấy đang cố đưa vào tự do chính trị, tự do diễn đạt. Những điều này là tốt, nhưng chúng không đủ; chúng toàn là nông cạn.

Liên Xô là một quốc gia rất đặc biệt. Trong sáu mươi năm chúng đã từ bị phủ phận... Có khao khát sâu sắc về chân lí, về tự do, về yêu - nó gần như là mảnh đất đã từng nằm đó không được dùng tới trong sáu mươi năm, chờ đợi mùa xuân của nó, chờ đợi ai đó tới gieo mầm. Nó đã thu thập nhiều tiềm năng và sức mạnh tới mức nếu bạn gieo hạt mầm mảnh đất này có thể tạo ra hoa đẹp nhất, mùa màng phong phú nhất.

Bản thân Gorbachev phải được giới thiệu cho nghệ thuật thiền, và ông ấy phải mở các cửa ra vào và cửa sổ cho mọi chiều mà đã từng bị đóng trong sáu mươi năm, để cho mọi người có thể chọn phương pháp để tìm ra bản thân họ. Việc nhận ra tâm linh phải được làm thành sẵn có cho mọi người của mảnh đất xô viết. Đó sẽ là đóng góp lớn nhất mà Gorbachev có thể làm.

Bạn hỏi, "Nếu ông ấy có dũng cảm đón chào thầy và người của thầy? Thầy có cân nhắc đi tới đó không?"

Tuyệt đối, vô điều kiện! Tôi muốn đi tới đó, đón nhận người của tôi... Và nếu ông ấy có đủ dũng cảm tôi muốn tạo ra một tâm xã ở Liên Xô để chỉ ra cho Mĩ, "Ngày các ông phá huỷ tâm xã ở đây, các ông đã tự tử rồi."

Và bạn có thể thấy, Ronald Reagan không có cùng danh giá như ông ấy đã có khi tâm xã có đó; ông ấy không thể hi vọng trở thành tổng thống lần nữa. Thống đốc Atiyeh của Oregon đã rất quyền lực chỉ bởi vì tâm xã - bởi vì ông ấy chống đối nó, và mọi người đã hỗ trợ cho ông ấy. Ông ấy không thể thu được dũng cảm cho dù để quản lí lần thứ hai. Ông ấy không còn là thống đốc; nếu như chúng ta đã ở đó, ông ấy chắc vẫn còn là thống đốc.

Các chính khách có thời đã trở nên quan trọng mênh mông đã đánh mất mọi sức mạnh của họ. Sức mạnh của họ là vì chúng ta. Nếu họ có thông minh thực, họ chắc đã liên tục chống chúng ta một cách hời hợt, và đằng sau bức màn họ chắc đã giúp chúng ta mạnh có thể được - bởi vì chúng ta là cội nguồn sức mạnh của họ. Chúng ta mà càng mạnh, họ chắc đã càng mạnh hơn. Nhưng những người Oregon đơn giản là những người ngu trên thế giới. Họ phá huỷ chính cội nguồn sức mạnh của họ; bây giờ không ai để ý gì tới họ.

Họ đã cố thu thập chữ kí để thay đổi qui tắc rằng bạn có thể là cử tri ở Oregon nếu bạn ở đó trong hai mươi mốt ngày trước khi bỏ phiếu nhưng họ cần chữ kĩ của bẩy mươi nhăm phần trăm dân số. Chiến dịch của họ đã là lớn khi chúng ta ở đó; chính bởi vì chúng ta mà họ sợ hai mươi mốt ngày đó. Tôi đã được luật sư của tôi thông báo rằng, "Khoảnh khắc ông rời đi, các sannyasin của ông rời đi, chiến dịch của họ hoàn toàn thất bại." Họ đã thu thập được gần bốn mươi phần trăm chữ kí, nhưng bây giờ không ai quan tâm tới nó - để làm gì?

Đó sẽ là câu trả lời hay cho Mĩ nếu Nga có thể giúp chúng ta tạo ra tâm xã ở đất của họ. Và thực ra, toàn thể triết lí của tâm xã là cao nhất và có ý nghĩa nhất trong triết lí của bản thân chủ nghĩa cộng sản; chính từ chủ nghĩa cộng sản bắt nguồn từ chữ commune- tâm xã.

Và tâm xã của chúng ta có thể trở thành một mô hình cho toàn thể Liên Xô. Nếu Gorbachev có đủ can đảm, tôi sẽ làm mọi điều để tạo ra một tâm xã ở đất xô viết mà sẽ là mặt trời lên ở Liên Xô, và mặt trời lặn ở Mĩ.

Câu hỏi 3

Osho kính yêu,

Những câu hỏi nảy sinh và tự chúng giải đáp sau khi tôi thiền; thế rồi gần như cùng câu hỏi lại được hỏi trong những ngày tiếp theo. Một lần tôi nghe thầy nói về lí thuyết tương đối và khám phá của nó: Nếu Einstein mà không xoay xở làm ra nó, nó chắc đã được khám phá bởi nhà khoa học khác, vì thời gian đã sẵn sàng cho nó. Ý nghĩ, như tôi hiểu nó, dường như thuộc vào cùng luật của sự tồn tại - đặc biệt trong vòng tròn năng lượng mạnh này quanh thầy. Xin thầy nói về hiện tượng này?

Prem Adina, không người nào là hòn đảo cả. Tất cả chúng ta đều được nối theo cả nghìn lẻ một cách. Đó là điều tôi đã nói về Lí thuyết Tương đối của Albert Einstein.

Ai đó đã hỏi ông ấy, "Nếu như ông mà không khám phá ra nó, ông có cho rằng ai đó khác chắc đã có khả năng khám phá ra nó, bao giờ chưa?" Và ông ta ngạc nhiên với câu trả lời. Albert Einstein nói, "Sẽ không mất quá ba tuần cho ai đó khác khám phá ra nó."

Như chuyện xảy ra, thực ra, nó đã được khám phá bởi một nhà khoa học khác trước Albert Einstein; ông ta chỉ là người lười và đã không công bố bài báo của mình, và một khi Albert Einstein đã công bố bài báo của ông ấy rồi, chẳng còn vấn đề gì.

Các bản thể của chúng ta được kết nối. Tất nhiên, mọi người không thể khám phá ra một lí thuyết như tương đối; nó cần một trí thông minh rất tinh tường. Nhưng có ít nhất mười hai người trên thế giới có cùng tầm cỡ, và là người đang nhìn theo cùng hướng. Vấn đề chỉ là thời gian - về ai đủ nhanh để đạt tới kết luận này.

Ở đây bạn sẽ cảm thấy điều đó mọi ngày. Một câu hỏi nảy sinh trong bạn. Bạn có thể hỏi nó, hay chỉ đợi một chút - ai đó sẽ hỏi nó! Ở đây các bạn hiện hữu, tất cả với cùng chủ định, cùng việc tìm kiếm; tất cả các bạn đang nhìn theo cùng một hướng, chấp nhận cùng thách thức. Điều rất tự nhiên là cùng câu hỏi sẽ nảy sinh trong bạn.

Có những người không bao giờ hỏi một câu hỏi bởi vì họ biết bây giờ rõ ràng thế, "Phỏng có ích gì? Ai đó sẽ hỏi nó." Và điều bao giờ cũng tốt hơn là khi ai đó khác hỏi nó, và bạn chỉ lắng nghe một cách thảnh thơi. Người đã hỏi là căng thẳng, vì đó là câu hỏi của người đó. Tôi không phải là người hay dự đoán, và tôi trả lời người hỏi nhiều hơn câu hỏi; cho nên người đó rất tỉnh táo, rất căng thẳng, chút ít sợ hãi. Mọi người khác có thể tận hưởng một cách thảnh thơi - anh chàng đáng thương đó cuối cùng đã hỏi câu hỏi này.

Và tôi đã thấy rằng những người đang lắng nghe câu trả lời câu hỏi của người khác hiểu rõ ràng hơn, bởi vì họ thảnh thơi hơn. Họ gần giống như người quan sát. Họ cởi mở hơn. Tôi sẽ không đánh vào đầu họ, về điều họ phải... họ chắc chắn; cho nên họ có thể tận hưởng câu trả lời. Và nó là câu hỏi của họ nữa.

Và đặc biệt bởi vì chúng ta quan tâm tới một chủ định duy nhất - làm sao biết bản thân bạn và làm sao là bản thân bạn - các câu hỏi sẽ tới, và chúng sẽ là áp dụng được cho gần hết mọi người. Điều đó chỉ phụ thuộc vào thái độ của bạn. Bạn phải không quên lắng nghe câu trả lời khi suy nghĩ rằng bởi vì nó là câu hỏi của ai đó khác nên nó không phải là mối quan tâm của bạn, và bạn có thể tận hưởng bài ca vẫn đang diễn ra bên trong bạn. Thế thì bạn sẽ bỏ lỡ. Và bạn sẽ bỏ lỡ cơ hội lớn. Điều đó là không thông minh.

Người thông minh sẽ lắng nghe rất cẩn thận bất kì câu hỏi nào, vì nó có thể không có nghĩa cho người đó hôm nay - nhưng có lẽ có nghĩa vào ngày mai... Có lẽ người đó đã không đi tới không gian đó, nhưng người đó sẽ tới; tốt hơn cả là sẵn sàng cho nó. Mọi điều được cần là chút ít thông minh.

Mặc dầu đang tiến tới tám mươi tuổi, ông đại tá già từ chối chấp nhận việc mất ham muốn dục và khả năng chịu đựng, cho nên ông ta tới tư vấn bác sĩ. Bác sĩ buồn cười, và hỏi, "Sao ông phải quan tâm thế? Nó chỉ là được mong đợi vào thời gian sống của ông."

"Nhưng một người bạn của tôi đã tám mươi nhăm tuổi rồi nói ông ấy vẫn làm tình với vợ mọi đêm," đại tá đáp.

Bác sĩ mỉm cười, "Sao ông không thể nói cùng điều đó? Nó chỉ là vấn đề nói."

Thông minh thêm chút đi...

Một cậu thanh niên ra trước toà, bị buộc tội ăn cắp xe đạp của một cô gái.

"Tôi không ăn cắp nó, thưa quí toà," anh ta nói với quan toà, "cô ấy cho tôi xe chứ. Cô ấy đèo tôi về nhà trên ghi đông, và cô ấy dừng lại trong rừng; cô ấy cởi quần gin ra và cởi xi líp ra và nói tôi có thể có bất kì cái gì cô ấy có. Thưa quí toà, xi líp là thứ của con gái, và quần gin thì không vừa cho tôi - cho nên tôi lấy cái xe đạp."

Thông minh thêm chút ít đi. Đừng lấy xe đạp!

Được chứ, Maneesha?

Vâng, thưa Osho.

Kết thúc quyển 'Tương Lai Vàng' Tập 1 - Quay về Mục lục Tập 1

..............................

0 Đánh giá

Ads Belove Post