Read more
Tương Lai Vàng (Tập 2) - Osho
Chương 40. Tuyệt đối không mục đích nào
Câu hỏi 1
Osho
kính yêu,
Khi
tôi tới thăm cửa hiệu pizza của Sarjano hôm qua, tôi thấy anh ấy than vãn bởi
thùng khổng lồ mì sợi. Anh ấy nói rằng, mặc cho sự đảm bảo của thầy, anh ấy cảm
thấy nó tất cả đều là vô vọng. Anh ấy nói, "Tôi có thể-a không bao giờ có
được-a chứng ngộ-a. Tôi-a quá-a gắn bó-a với bột mì-a của tôi." Tôi đã thử
cổ vũ anh ấy bằng việc nói rằng thầy đang giúp chúng ta trở về với cội nguồn,
và chỗ nào có nước chấm chỗ đó phải là mì sợi. Nhưng anh ấy là không thể an ủi
được. Thưa thầy kính yêu, xin thầy, thầy có thể giúp được chứ?
Maneesha, Sarjano không cần trở nên chứng ngộ - anh ấy
đã chứng ngộ rồi. Những người đã từng ở chỗ của anh ấy đều đã nếm trải chứng ngộ
trong món mì sợi của anh ấy.
Điều đó là đúng, anh ấy bị quá gắn bó với bột mì-a.
Tôi sẽ gợi ý cho anh ấy rằng ở chỗ của chúng ta anh ấy nên đổi những cái tên
này đi một chút ít - bởi vì tôi chống lại quá khứ, tôi không thể cho phép bất
kì bột mì-a nào ở đây. Cho nên tôi phải đổi tên món mì sợi của anh ta; từ mai
nó sẽ được gọi là: món tương lai-a. Và món pizza của anh ấy nên được gọi là món
hiện tại-a. Ngôn ngữ nên có nghĩa. Pizza nhắc nhở người ta về một pi - đó là lí
do tại sao tôi chưa bao giờ gọi nó là pizza. Tôi bao giờ cũng gọi nó là
"piesta" chỉ để tránh cái pi đó.
Và Sarjano không cần lo nghĩ về chứng ngộ; những người
ở cùng tôi đã được chứng ngộ rồi. Họ có thể nhận ra nó, họ có thể không nhận ra
nó - chỉ từ khiêm tốn...
Một con voi rất lớn đang đi bình thản qua rừng rậm
châu Phi thì nó thoáng thấy một con chuột nhắt. Nó dừng lại sững sờ; nó chưa bao
giờ thấy con chuột trước đây. "Trời đất," nó nói, "mày nhỏ thế!"
"Vâng," chuột nói, "tôi vừa mới bị ốm xong."
Theo tục lệ cổ, giáo sĩ của một giáo đường địa phương
phủ phục trước hộp pháp điển của Thượng đế, "Cầu Trời, xin tha thứ cho
con, vì con không là gì cả." Thế rồi người điều khiển dàn ca nhà thờ theo
sau, "Cầu Trời, xin tha thứ cho con, vì con không là gì cả." Một cụ
già nhỏ bé đang cầu nguyện bên cạnh chiếc áo sơ mi nhuốm mầu thuốc lá và đôi giầy
cũ nói vọng ra, "Cầu Trời, xin tha thứ cho con, vì con không là gì cả."
Giáo sĩ phẫn nộ nói với người điều khiển dàn ca nhà thờ, "Nhìn cái người
nghĩ ông ta là không gì cả kia!"
Trong xã hội nơi mọi thứ biến thành bản ngã, ngay cả
khiêm tốn - điều phải là vô ngã - trở thành bản ngã tinh vi trong bản thân nó.
Nhưng người của tôi không phải là người bản ngã; do đó họ không cần khiêm tốn -
vì khiêm tốn và bản ngã là hai cực đoan của cùng một năng lượng. Người của tôi
là đơn giản, họ ở đích xác chỗ giữa; họ theo trung bình vàng.
Niết bàn, chứng ngộ, kaivalyam, moksha, tất cả những
kinh nghiệm lớn lao này, đều không được tuyên bố ra. Mọi người sẽ nhận ra chúng
chỉ bằng niềm vui của bạn, bằng sự vui chơi của bạn, bằng hiện diện của bạn. Và
Sarjano chơi đùa, vui vẻ - thỉnh thoảng hơi nhiều chút ít. Thỉnh thoảng anh ấy
đi tới cực đoan, nhưng phần lớn thời gian vẫn còn "điên thường." Một
hôm tôi đi tới thăm chỗ anh ấy. Tôi đã nghe nói quá nhiều về điều đó. Anh ấy và
Kuteer cả hai đang làm những điều lớn lao ở đó.
Sarjano đã làm món tương lai-a lớn cho tôi, một chiếc
đồng hồ đeo tay lớn có cả chữ số và kim. Anh ấy phải đã dành nhiều thời gian thế
và nhiều tình yêu thế... và nó tới cùng một thông điệp: "Osho ơi, tôi chỉ
có thể tặng thầy loại đồng hồ này." Bạn có thể thấy tính khiêm tốn của anh
ấy, tình yêu của anh ấy. Anh ấy là một trong những đệ tử đáng yêu nhất của tôi.
Tất cả các bạn phải nhớ rằng tôi đã đổi tên... Chúng
ta nghĩ về con người mới và chúng ta nghĩ về tương lai của nhân loại - và đây
là bài nói cuối cùng của loạt bài này. Hoàn toàn là thời gian đúng và chính để
cho tính sáng tạo mới của Sarjano những cái tên mới: tương lai-a và hiện tại-a.
Câu
hỏi 2
Osho
kính yêu,
Thầy
đã từng nói về yêu và tự do, và bạn gái của tôi đã đi với người đàn ông khác.
Tôi nhìn vào bên trong để xem liệu có cái gì giống như yêu mà sẽ sẵn lòng cho
người khác tự do không, và tôi không thể tìm được cái gì ngoại trừ nỗi khổ đen
đủi này, điều tôi bị ngạc nhiên khi tìm ra bản thân tôi đang thích thú. Tôi có
con người mới nào trong tôi hay nó tất cả đều là con người cũ?
Vijen, đây là phúc lành tôi đã nói tới mọi ngày. Sau rốt,
bạn gái của bạn đã bỏ bạn. Chuyện đó chỉ xảy ra cho người rất may mắn và bạn biết
điều đó!
Bạn nói bạn thích thú điều đó; nó chỉ là từ thói quen
cũ mà bạn gọi nó là "nỗi khổ đen đủi." Bạn không thấy mâu thuẫn: nó
là phúc lành trắng toát, không phải là nỗi khổ đen đủi. Nó là nỗi khổ đen đủi với
người mà bạn gái của bạn đã đi cùng! Bạn bây giờ nên cầu nguyện và thiền cho
anh chàng đáng thương đó. Bạn gái của bạn đã làm đủ cho bạn rồi; bây giờ cô ấy
sẽ làm cùng điều đó cho anh chàng khác.
Bạn nói, "Tôi ngạc nhiên thấy bản thân tôi thích
thú điều đó." Mọi người sẽ thích thú điều đó, bởi vì mọi người đều bị hành
hạ bởi cái gọi là quan hệ. Họ bắt đầu rất đẹp, rất dịu ngọt, nhưng họ kết thúc
rất sớm trong khổ hoàn toàn, trong đen tối tuyệt đối, và dường như không có kết
thúc cho đêm. Đó là lí do tại sao cách nhìn của tôi về con người mới là ở chỗ
người đó sẽ chỉ quan hệ với những người khác, nhưng sẽ không có quan hệ như vậy
- không trói buộc vì ngày mai, không hợp đồng vì tương lai. Hôm nay là đủ lên
chính nó; tận hưởng nó đi. Nếu ngày mai bạn thấy bản thân bạn vẫn còn cùng
nhau, điều đó là tốt. Nếu bạn thấy bản thân bạn tách ra, tách ra với lòng biết
ơn đi, bởi vì với ngày nào đó bạn đã cho niềm vui lớn cho nhau, và điều tốt là
trước khi mọi sự trở thành cay đắng bạn nên tách ra. Ít nhất trong kí ức của bạn
những khoảnh khắc đẹp đẽ đó bao giờ cũng sẽ còn lại - hương thơm, tươi tắn, sống
động.
Hymie và Becky giầu có đang ngồi trong tầng mái New
York xa hoa của họ xem truyền hình thì có tiếng gõ cửa. Hymie mở cửa và đương đầu
với một thân hình lực lưỡng mét tám đội mũ trùm đầu. "Xin ông," Hymie
nói, "cứ lấy tiền bạc của tôi, bất kì cái gì cũng được, nhưng đừng làm đau
tôi." "Thưa bà," nhân vật trùm đầu nói, "Tôi là kẻ cưỡng hiếp,
không phải kẻ cắp." "Ơn Trời," Hymie nói và nói qua vai hắn ta,
"Becky, điều đó dành cho bạn."
Ba tháng sau, cùng cảnh tượng: cùng tiếng gõ cửa, cùng
nhân vật trùm đầu, nhưng lần này Hymie đóng cửa với anh ta, nói, "Tôi đã
cho rồi."
Cuộc sống có thể là sự háo hức thực, cực lạc, nhưng vì
di sản kế thừa xấu xí của chúng ta nó biến thành là địa ngục. Và việc bạn đổi
người đàn bà hay người đàn ông là không đủ. Trong vòng vài ngày, người đàn ông
thứ hai hay người đàn bà thứ hai sẽ lại kết thúc trong cùng không gian tối tăm.
Có lẽ sự tồn tại có thiết kế khác cho đàn ông, và
chúng ta đã không lắng nghe nó. Thiết kế khác đó là ở chỗ chúng ta phải vẫn còn
là người lạ, gặp gỡ và tách ra không tạo ra bất kì loại cầm tù nào cho nhau, bất
kì hợp đồng nào cho tương lai, bất kì lời hứa nào. Không hứa hẹn gì và không hợp
đồng nào - nếu chúng ta có thể sống cuộc sống từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc
và cho phép thay đổi, không ngần ngại gì, không có bất kì chống đối nào với nó
xảy ra, một cách vui vẻ, cuộc sống có thể trở thành việc mở hội.
Nhưng con người đã nghe theo các tu sĩ ngu xuẩn, các
triết gia dốt nát, các chính khách tội phạm, thay vì lắng nghe trái tim riêng của
mình và lắng nghe bản thân sự tồn tại trong im lặng sâu sắc và thiền. Chừng nào
con người còn chưa đi theo bản tính của mình, sự tồn tại của mình, trái tim
riêng của mình mà không có bất kì kiềm chế nào, cuộc sống sẽ vẫn còn tối tăm;
nó không thể xả ra phúc lạc vô cùng mà nó chứa trong bản thân nó.
Con người mới phải chứng tỏ rằng chúng ta có thể sống
mà không có bất kì tôn giáo nào và không có bất kì đạo đức nào, rằng chúng ta
có thể sống mà không có bất kì Thượng đế nào và không có bất kì tu sĩ nào, rằng
chúng ta có thể sống đơn giản theo trái tim riêng của chúng ta, dù nó đưa tới bất
kì chỗ nào, cũng như mây trắng nổi trên trời không phương hướng, không mục
đích, tận hưởng mọi khoảnh khắc dù là ở bất kì chỗ nào.
Người già hướng đích; do đó tôn giáo trở thành liên
quan, đạo đức trở nên thịnh hành. Con người mới sẽ là tuyệt đối không có mục
đích nào, toàn bộ hoà điệu với khoảnh khắc hiện tại, không lắng nghe bất kì mệnh
lệnh nào của Thượng đế - điều toàn là hư cấu.
Một cậu bé đang ngồi trên vệ đường, khóc, và một cụ
già đi qua và tới nó. "Có chuyện gì thế cháu nhỏ?" cụ hỏi. "Sao
cháu khóc?" "Cháu khóc vì cháu không thể làm điều anh lớn làm,"
nó nói. Cụ già ngồi xuống vệ đường và khóc theo.
Moses đi xuống núi nơi ông ấy đã thương lượng với Thượng
đế nhân danh dân tộc của ông ấy. Ông ấy triệu mọi người tới tụ tập để cho họ
thông điệp từ Thượng đế. "Thế này", ông ấy nói, "tôi có vài tin
lành và vài tin dữ. Tin lành là, tôi đã được ngài giáng cho mười lời răn. Tin dữ
là, ngoại tình vẫn có đó."
Câu
hỏi 3
Osho
kính yêu,
Tôi
đã du hành trong Himalaya bẩy tuần. Ngày tôi trở về Poona, thầy đã trả lời một
câu hỏi mà tôi đã gửi từ tám tuần trước, về cảm giác vô vọng. Trong khi thầy trả
lời nó, tôi đã nhận được câu trả lời bằng kinh nghiệm, khi đợi trên sân ga tầu
hoả Varanasi trong hai mươi tám tiếng. Mỗi giờ người ta lại công bố rằng tầu hoả
sẽ tới trong một giờ; nhưng mỗi lần đều không có tầu - chỉ thêm người, thêm
nóng, thêm ồn, thêm mùi, và thêm ruồi. Cuối cùng tôi thực sự từ bỏ hi vọng, kéo
mũ rơm sụp xuống mắt, và khóc. Khi tôi nhìn lên lần nữa, ruồi có vẻ phiêu diêu
với ánh nắng mặt trời qua đôi cánh của chúng, âm thanh của tầu hoả và
Chaiwallahs là âm nhạc trong tai tôi, và tim tôi đầu tình yêu với mọi người.
Osho ơi, cảm giác thời gian của thầy là huyền bí. Thầy làm nó thế nào?
Prem Indivar, nó là bí mật đấy, nhưng một hôm tôi có
thể thì thào điều đó vào tai bạn - bạn chỉ phải hứa không kể nó cho bất kì ai
khác. Bạn phải liên tục nói, "Thầy chưa nói điều đó cho tôi." Và họ sẽ
hiểu rằng tôi đã nói điều đó.
Một người đang đứng đích xác nơi bạn đã từng đứng ở ga
Varanasi, nhìn tầu hoả đi, và anh ta quan sát ai đó đứng gần mình, kêu to lên với
một trong những hành khách ra đi, "Tạm biệt nhé, vợ anh là một cô gái dễ
ăn nằm lắm! Vợ anh là một cô gái dễ ăn nằm lắm!" Anh ta bị sững sờ.
Sau khi tầu hoả đã đi mất, anh ta đi tới người vừa mới
kêu lên và hỏi, "Tôi nghe anh có đúng không? Anh nói với người kia là vợ
anh ta là người dễ ăn nằm sao?" Người kia nhún vai. "Điều đó không thực
sự đúng đâu," anh ta nói, "nhưng tôi không muốn làm tổn thương tình cảm
của anh ta."
"Khác biệt gì giữa Mĩ và Anh?" cô giáo hỏi.
"Con biết ạ," Hymie nói. "Mĩ có Ronald Reagan, Johnny Cash, Bob
Hope, và Stevie Wonder. Anh có Margaret Thatcher, no cash (không tiền mặt), no
hope (không hi vọng) - và no wonder (không ngạc nhiên)."
Cho nên đừng lo nghĩ về điều đã xảy ra trên sân ga
Varanasi. Điều này là thông thường ở nước này. Tôi đã từng du hành trong nhiều
năm khắp nước; tôi phải chờ trên mọi sân ga. Vài sự cố sẽ giúp bạn:
Một hôm, lần đầu tiên trong đời mình, tôi thấy tầu hoả
tới đúng giờ. Điều đó tuyệt đối là cơ hội duy nhất ở Ấn Độ. Nó đơn giản không xảy
ra. Tôi ngạc nhiên và cảm thấy biết ơn tới mức tôi đi tới người lái tầu để cám
ơn ông ấy và tôi nói với ông ấy, "Đây là kinh nghiệm đầu tiên của tôi rằng
tầu hoả đã tới đúng giờ. Ông phải là người lái tầu giỏi nhất nước."
Ông ấy nói, "Đừng làm tôi cảm thấy xấu hổ."
Tôi nói, "Tại sao?"
Ông ấy nói, "Đây là chuyến tầu của ngày hôm qua.
Nó chậm đích xác hai mươi bốn giờ!"
Ngay lúc đó, khi ông ấy bảo tôi rằng nó chậm hai mươi
bốn tiếng, tôi nói, "Trời." Ông trưởng ga đang đứng cạnh tôi. Tôi hỏi
ông ấy, "Nếu tầu bị chậm - và tôi đã từng du hành trong hai mươi năm - thế
thì phỏng có ích gì mà in bảng giờ tầu?"
Ông ấy nói, "Ông là người kì nhỉ. Không có bảng
giờ tầu làm sao chúng tôi biết tầu bị chậm thế nào?"
Tôi nói, "Ờ phải rồi; tôi đã không nghĩ về điều
đó."
Ông ấy nói, "Mọi thứ sẽ bị lộn xộn lên. Bảng giờ
tầu được in để cho ông có thể biết tầu hoả sẽ bị chậm bao lâu."
Ở một ga đầu mối khác, cũng như bạn nói... tầu hoả cứ
được công bố đi công bố lại, "một giờ trễ... hai giờ trễ." Tôi không
thể tin được vào điều đó khi tôi nghe rằng đó là một giờ trễ; thế rồi nó trở
thành hai giờ, thế rồi nó trở thành bốn giờ. Tôi nói, "Trời, nó đang tới
phía này hay đang đi phía kia? Nếu nó chậm một giờ, làm sao có thể đột nhiên
thành chậm bốn giờ bây giờ?"
Tôi đi tới ông trưởng ga và tôi hỏi, "Tầu sẽ đi
theo hướng nào?"
Ông ấy nói, "Đừng bực mình. Chỉ là để bảo vệ mạng
sống chúng tôi mà chúng tôi không thể tuyên bố được rằng là chậm hai mươi bốn
tiếng; mọi người sẽ giết chúng tôi. Cho nên chúng tôi tuyên bố theo từng lần một;
điều đó giữ cho mọi người bình thản và yên tĩnh rằng "chỉ một giờ nữa
thôi... thôi được hai giờ nữa... và bằng việc tuyên bố dần chúng tôi xoay xở được
cho bốn mươi tám giờ."
Tôi nói, "Tôi có thể hiểu được từ bi lớn của các
ông; bằng không sẽ có nhiều đau tim, bệnh tim... nếu ông bắt đầu tuyên bố nó
đích xác đúng." Tôi đã thấy tầu hoả tới chậm sáu mươi giờ và tôi đã từng
ngồi ở sân ga trong sáu mươi giờ, nhưng nó bao giờ cũng là "chậm hai giờ nữa...
chậm hai giờ nữa." Nó có thể xảy ra chỉ ở nước này, nước đã biết phải sống
kiên nhẫn - không ai bận tâm. Mọi người chấp nhận điều đó dường như nó được xác
định bởi số phận; bạn không thể làm được cái gì về nó.
Nhưng bạn đã trải qua một kinh nghiệm thực sự hay - nó
là vậy vì kiên nhẫn của bạn. Bạn nói khoảnh khắc bạn che mặt bằng chiếc mũ rơm
và khóc... Điều đó phải đã lau sạch mắt bạn và nó phải đã làm dịu trái tim bạn,
và khi bạn nhìn lại, ruồi có mầu sắc phiêu diêu - cánh của chúng trong ánh mặt
trời là cực kì đẹp. Những tiếng ồn trên sân ga đột nhiên trở thành dàn nhạc.
Chính kiên nhẫn và chính việc khóc đã cho bạn một kinh nghiệm rất mới.
Bình thường con người đã được nuôi lớn với ý tưởng rằng
khóc chỉ dành cho đàn bà, không dành cho đàn ông, mặc dầu tự nhiên đã làm tuyến
nước mắt với kích cỡ như nhau đằng sau mắt của đàn ông và đàn bà, cả hai. Điều
tuyệt đối chắc chắn là tự nhiên dự định cho đàn ông cũng kêu và khóc và có nước
mắt. Bạn có thể đã không khóc cả đời bạn. Khóc là kinh nghiệm mới thế với bạn,
thảnh thơi thế, tạo ra một loại buông bỏ, tới mức mọi thứ quanh bạn là kinh tởm
mới vài khoảnh khắc trước nay trở thành đẹp.
Khóc chắc chắn là một trong những điều quan trọng nhất
cho mọi người học. Có thể có hàng triệu người chưa bao giờ khóc. Họ không biết
niềm vui của nó, nó làm thảnh thơi thế nào, nó lau sạch mắt bạn thế nào - không
chỉ mắt bên ngoài mà cả cách nhìn bên trong của bạn - và nó làm cho cây có vẻ
xanh hơn làm sao, âm thanh của lời rõ ràng hơn làm sao. Tiếng ồn ở bãi chợ chắc
chắn bắt đầu thay đổi thành hài hoà bởi vì bạn đang trong hài hoà.
Bạn bỏ hi vọng, bạn khóc về nó, bạn trở thành hồn
nhiên như đứa trẻ. Bạn nên học cái gì đó từ kinh nghiệm đó. Sân ga của ga
Varanasi, với bạn, biến thành một kinh nghiệm tôn giáo.
Câu
hỏi 4
Osho
kính yêu,
Tại
sao có chuyện bất kì khi nào tôi tới để hỏi một câu hỏi, những câu hỏi có ý
nghĩa lớn lao, điều tôi biết đã có đó trước đây, lẩn tránh tôi. Tôi muốn hỏi về
chứng ngộ và thiền, nhưng khi tôi viết ra chúng, câu hỏi mất mọi thực tại với
tôi. Ý nghĩa và chiều sâu của mọi thứ bao giờ cũng làm cho tôi hoảng sợ. Liệu
đó có thể là tôi đang né tránh những kho báu sâu của bản thể tôi không?
Premdipa, câu hỏi về chứng ngộ và về thiền chưa là việc
tìm kiếm sâu của bạn. Bạn không né tránh cái gì qua chúng. Ngược lại, khi bạn cố
viết câu hỏi về chứng ngộ hay thiền, nó mất mọi thực tại với bạn vì nó không có
thực tại cho bạn - nó là câu hỏi vay mượn. Bạn nghe nhiều thế về chứng ngộ ở
đây, về thiền; một cách tự nhiên bạn trở nên tò mò. Nhưng tò mò không phải là
truy hỏi, và chừng nào việc tìm kiếm còn chưa trở thành đích thực tới mức nó trở
thành vấn đề sống và chết, câu hỏi không thể có thực tại được. Bạn có thể hỏi
nó, nhưng nó sẽ vẫn còn là rởm - cho bạn và cho tôi.
Tôi có thể thấy qua câu hỏi của bạn, bởi vì nỗ lực căn
bản của tôi không phải là trả lời câu hỏi mà trả lời người hỏi. Và trong nỗ lực
để trả lời người hỏi, tôi phải phá huỷ câu hỏi. Mọi câu trả lời của tôi đều là
nỗ lực để phá huỷ câu hỏi của bạn.
Tôi không cho bạn câu trả lời.
Tôi đơn giản lấy đi câu hỏi, để cho bạn có thể trống rỗng
nhiều hơn, im lặng nhiều hơn, để cho bản thân bạn có thể tìm thấy câu trả lời.
Câu trả lời của tôi không thể là câu trả lời của bạn.
Kinh nghiệm của tôi không thể là kinh nghiệm của bạn.
Các thầy giáo trong trường phổ thông, trong cao đẳng,
trong đại học, cho bạn câu trả lời liên quan tới câu hỏi của bạn; họ không quan
tâm tới người hỏi chút nào. Đó có thể là bất kì ai, X, Y, Z. Câu trả lời của họ
sẽ vẫn còn như cũ nếu câu hỏi là như cũ. Nhưng câu trả lời của tôi sẽ không còn
như cũ nếu người hỏi là khác, bởi vì không hai người nào có thể hỏi cùng một
câu hỏi. Lời của họ có thể là như nhau, việc xây dựng câu hỏi của họ có thể là
như nhau, nhưng nghĩa không thể là như nhau - bởi vì nguồn từ đó những câu hỏi
đó nảy sinh là khác nhau.
Điều hoàn toàn đúng là hiểu rằng chứng ngộ và thiền vẫn
không phải là việc tìm kiếm đích thực của bạn. Thay vì vay mượn những câu hỏi
đó từ người khác, nhìn vào bản thân bạn đi. Tìm ra câu hỏi riêng của bạn. Chúng
có thể không rất to lớn và vĩ đại; chúng có thể là trần tục. Bạn gái của ai đó
trốn đi, bạn trai của ai đó giả vờ rằng anh ta bị liệt. Họ có thể ngu xuẩn, họ
có thể ngớ ngẩn, nhưng họ sẽ là thực và tôi muốn trả lời họ, vì tôi có thể phá
huỷ họ và đem bạn ra khỏi tính ngớ ngẩn, tình huống trần tục nào đó...
Vâng, một ngày nào đó bạn sẽ có khả năng hỏi những câu
hỏi về thực tại cao hơn - về chứng ngộ, về thiền, về tâm thức, về bản thể, về
điều tối thượng - nhưng chúng phải tới từ cốt lõi bên trong nhất của bạn; bằng
không việc trả lời chúng đơn giản chỉ làm phí không chỉ thời gian của bạn,
không chỉ thời gian của tôi, mà thời gian của mọi người khác nữa một cách không
cần thiết.
Điều hoàn toàn đúng là bạn nên bắt đầu hỏi cái gì là
có ý nghĩa cho bạn. Ở đây, không ai sẽ cười vào câu hỏi của bạn, không ai sẽ chế
nhạo bạn, không ai sẽ kết án bạn, bởi vì đây là việc tụ tập của những người tìm
kiếm để giúp lẫn nhau - những bạn lữ hành. Nếu ai đó ngã, mọi bàn tay quanh người
đó sẽ giúp người đó lại đứng trên chân người đó. Vấn đề không phải là cười; vấn
đề là tình yêu của bạn, từ bi của bạn, tình bạn của bạn.
Một bà mệnh phụ Do Thái, khoe khoang với bạn mình tại
phòng tranh, đang chỉ vào một bức tranh, "Đó là của Rembrandt," bà ấy
nói.
"Đó là của Velasquez chứ, thưa bà," người hướng
dẫn sửa lại.
"Thế thì đó là của Goya."
"Của Rubens, thưa bà."
"Của Turner."
"Không, thưa bà, là của Constable."
"Được, đó dứt khoát là của Picasso," bà ấy
nói.
"Không, thưa bà, đó là chiếc gương."
Câu hỏi của bạn phải đích thực là của bạn, chúng phải
soi gương bạn. Đừng giả vờ rằng bạn biết về Rembrandt, Rubens, Goya... chỉ chiếc
gương rẻ tiền sẽ có tác dụng; cứ nhìn vào mặt riêng của bạn ấy. Câu hỏi nên tới
từ thực tại riêng của bạn; thế thì chúng có thể bị làm tan biến, và bạn có thể
lên cuộc hành trình của biến đổi.
Một người đi qua rừng rậm, đi săn thú hoang, đột nhiên
loạng choạng bắt gặp một người đàn bà đẹp đang nằm trần truồng trong rừng. Cô ấy
nói một cách dụ dỗ với anh ta, "Em là thú săn (game) đây," thế là anh
ta bắn cô ta.
Mọi người phải cư xử tương ứng với hiểu biết riêng của
họ. Bây giờ kẻ ngốc kia bắn người đàn bà đẹp vì anh ta hiểu chỉ một nghĩa của từ
game - thú săn; hiểu biết của anh ta là hiểu biết của thợ săn dốt nát. Nhưng
người ta không thể làm khác được.
Bạn phải hành động tương ứng với thực tại riêng của bạn.
Ngay cả việc hỏi của bạn cũng là một hành động có ý
nghĩa. Đừng vay mượn câu hỏi của bạn; đừng lấy chúng từ bầu không khí. Nếu mọi
người khác quan tâm tới cái gì đó, điều đó không có nghĩa là bạn cũng phải quan
tâm. Đây không phải là đám đông. Ở đây chúng ta kính trọng cá nhân.
Và đó là thông điệp của tôi cho con người mới: rằng
người đó sẽ là một cá nhân, không phải là một răng trong bánh xe. Người đó sẽ
không thuộc vào bất kì đám đông nào - chính trị, tôn giáo, xã hội, giống nòi,
quốc gia. Người đó sẽ không thuộc vào bất kì ai.
Người đó sẽ một mình, đứng như đỉnh Himalaya đẹp trong
tính cá nhân riêng của người đó. Người đó có thể có bạn bè, người đó có thể có
bạn lữ hành, bạn tìm kiếm, nhưng người đó không thể thuộc vào bất kì ý thức hệ
nào - điều ép buộc người đó phải mù quáng, phải là người tin, điều ép buộc người
đó phục tùng quan niệm nào đó.
Người đó sẽ giữ bản thân mình tuyệt đối tự do khỏi đám
đông; người đó sẽ không là cừu, người đó sẽ là người chăn cừu. Mọi người sẽ là
người chăn cừu - không chỉ duy nhất Jesus Christ...!
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Osho.
Kết thúc quyển 'Tương Lai Vàng' Tập 1 - Quay về Mục lục Tập 2
..............................
1 Đánh giá