Read more
Sách Nói Thiền Osho
Prem Veena, chính cái gì đó bản chất của yêu là nó bao giờ cũng cảm thấy không đủ. Chỉ tình yêu nhỏ cảm thấy đủ. Tình yêu càng lớn, bạn càng nhận biết về cảm giác rằng "mình không yêu đủ." Đó là một trong những dấu hiệu của tình yêu lớn lao.
Nếu ai đó tới và nói với tôi, "Tôi yêu thầy nhiều lắm - tôi yêu thầy toàn bộ," thế thì yêu của người đó chắc chắn sẽ rất nhỏ. Bằng không yêu một cách toàn bộ là hiện tượng vô cùng; nó sẽ thay đổi bạn hoàn toàn.
Cho nên không có nhu cầu phải lo nghĩ rằng yêu của bạn là không đủ. Bạn muốn yêu hơn, và nếu yêu của bạn là lớn nó sẽ không bao giờ là đủ; nó bao giờ cũng là cái gì đó ít hơn bạn muốn nó là vậy.
Và cùng điều đó là đúng cho ca ngợi. Bạn nói, "tôi không ca ngợi thầy cho đủ và không mở đủ." Chỉ chút ít ca ngợi và chỉ chút ít mở là đủ cho mục đích của tôi. Tôi có thể lẻn vào từ bất kì chỗ mở nhỏ nào! Một điều là chắc chắn - bạn không phải là bức Trường thành Trung Quốc.
Tôi có thể hiểu được. Bạn đã ở đủ lâu cùng tôi và điều tự nhiên là mong đợi... Nhưng bạn không biết bạn đã thay đổi bao nhiêu. Tôi nhớ đích xác, như thể chụp ảnh, cái ngày bạn tới tôi. Bạn đã không tới vì bản thân bạn, bạn đã tới vì lí do khác toàn bộ. Bạn đã mang tới một thanh niên; bạn đã tới vì anh ta.
Anh ta là người suy nghĩ lập dị hoàn toàn; anh ta muốn sống chỉ bằng nước. Và bởi vì trong một bài nói của tôi, tôi đã nhắc rằng tôi biết một người đã sống nhiều năm chỉ bằng nước, bạn đã mang anh chàng thanh niên đó tới - vì anh ta đang đi từ chỗ nọ sang chỗ kia, dò hỏi ai đó có thể dạy cho anh ta nghệ thuật về cách sống bằng nước.
Bạn đã không nói một lời về bản thân bạn. Bạn đã chỉ quan tâm rằng bằng cách nào đó hoặc anh ta bỏ ý tưởng này hoặc anh ta tìm ra cách nào đó - điều đó đã trở thành việc hành hạ. Có những cách thức mọi người có thể sống... nhưng họ cần nhiều năm huấn luyện, và chúng chả dẫn tới đâu cả. Vấn đề là gì? Cho dù bạn có thể sống chỉ bằng nước điều đó không làm cho bạn thành tâm linh; điều đó không mang tới giải thoát cho bản thể bạn. Và phải có huấn luyện dài hàng mười lăm tới hai mươi năm để đi tới điểm bạn có thể bỏ mọi thức ăn, và chỉ không khí và nước là đủ cho bạn.
Cho nên tôi bảo người này, "Điều đó là có thể và tôi có thể cho bạn địa chỉ. Nhưng nếu bạn cần lời khuyên của tôi thì tôi sẽ nói đừng đi tới đó bởi vì người đó là khoe khoang thôi. Bạn mới chỉ khoe khoang một nửa ngay bây giờ; vẫn có thời gian để quay lại. Bạn sẽ thu được cái gì? Tại sao bạn bị ám ảnh với ý tưởng này?" Ám ảnh là ở chỗ nếu bạn sống chỉ bằng nước và không khí thuần khiết, bạn trở thành bất tử về vật lí.
Tôi nói, "Điều đó là vô nghĩa! Nhiều người đã sống bằng nước và không khí và chẳng ai trong họ còn sống cả; không một người nào đã trở thành bất tử. Nếu bạn thực sự muốn trở thành bất tử, tôi có thể chỉ cho bạn cách thức; bởi vì vấn đề không phải là trở thành bất tử, đó là vấn đề về khám phá. Bạn đã là bất tử rồi - bạn chỉ không nhận biết. Nhận biết phải được đem vào..." và hệt như tôi đã nói với người này về nhận biết và thiền - anh ta không quan tâm; anh ta đã biến mất, anh ta không bao giờ tới lại.
Nhưng Veena đã bị bắt. Điều đó là ngẫu nhiên! Kể từ đó cô ấy đã thực hành thiền, thỉnh thoảng thành công, và bất kì khi nào bạn thành công trong thiền đều có những khoảnh khắc của thất bại; có ngày và có đêm.
Một cách tự nhiên, sau nhiều năm thế, mười lăm hay mười sáu năm, cô ấy cảm thấy như "Tôi đang lăn trong chiếc xe bò kéo cũ kĩ cọt kẹt, trong khi thầy đang bay trong mọi cái đẹp và duyên dáng và bao la của thầy."
Bạn nên hạnh phúc, ít nhất bạn có chiếc xe bò kéo cũ kĩ cọt kẹt! Có hàng triệu người thậm chí chẳng có điều đó. Và nếu nó quá cọt kẹt cứ đề nghị một sannyasin Italy nào đó làm cho nó trơn thêm chút. Sarjano có thể làm điều đó. Và làm cho chiếc xe bò kéo bay sẽ là niềm vui lớn lao và phép màu đấy - chỉ cần chút ít chăm sóc cho chiếc xe bò kéo thôi. Đằng nào thì nó cũng đang chuyển động rồi. Hay có lẽ bạn sẽ muốn nó liên tục cót két vì điều đó cho bạn ý tưởng rằng bạn đang di chuyển. Nhưng chẳng có vội gì. Bạn không cần bay. Thỉnh thoảng điều đó là nguy hiểm.
Mới hôm nọ tôi nhận được bức thư từ Canada. Một thanh nữ muốn tới đây, nhưng vấn đề là cô ấy rất sợ bay. Bây giờ từ Canada tới đây, tới trong chiếc xe cũ kĩ cọt kẹt sẽ thực sự lâu lắm. Cho nên cô ấy đã đề nghị tôi, "Trước hết xin giúp tôi gạt bỏ bệnh hoang tưởng này. Tôi không thể vào máy bay được."
Tôi có mọi loại người lập dị trên khắp thế giới! Nhưng họ là những người rất tử tế. Mới hôm trước một đàn bà khác từ Đức đã hỏi - vấn đề của cô ấy thậm chí còn khó khăn hơn - vấn đề của cô ấy là ở chỗ cô ấy sợ rời khỏi nhà mình. "Xin giúp tôi với, tôi muốn tới Poona!"
Bây giờ người đàn bà sợ bay này có thể có phương tiện khác được gợi ý cho cô ấy: tầu hoả, ô tô, xe bus, ngựa; nhưng người đàn bà sợ rời khỏi nhà... Nhưng tôi phải gợi ý cái gì đó cho họ - và chỉ bởi vì việc gợi ý tới từ tôi, nó có tác dụng. Nó chẳng có gì trong nó cả; tôi chỉ phải bịa ra gợi ý: "Cứ ngậm củ hành trong mồm bạn, và rời khỏi nhà và không nguy hiểm nào sẽ xảy ra cho bạn! Và khi tôi gợi ý thì phải có bí mật lớn lao nào đó trong củ hành... chẳng mấy chốc người đàn bà đó sẽ ở đây, bởi vì những nỗi sợ này tất cả đều do tâm trí tạo ra, được tâm trí chế tạo ra.
Không có sợ trong việc bay, không có sợ việc đi ra khỏi nhà; hàng triệu người đang tới từ nhà mọi ngày, và hàng nghìn người đang bay. Và tỉ lệ tai nạn là không nhiều hơn tỉ lệ chết tự nhiên xảy ra, cho nên bất kì khi nào bạn ngủ trong giường của bạn hay bay trên máy bay cũng chẳng tạo ra khác biệt gì. Tỉ lệ chết là như nhau.
Thực ra, trên giường nó còn nhiều hơn, bởi vì 99% mọi người chết trên giường. Nếu ai đó muốn thực sự sợ chỗ nào, đó là giường của bạn. Tránh nó ra! Giữ nó để trưng bày nhưng đừng bao giờ ngủ trên nó! Trong đêm đóng cửa ra vào và ngủ trên sàn, bởi vì tôi chưa bao giờ nghe nói về bất kì ai chết trên sàn. Và có những người đang thử...
Thư kí pháp luật của tôi Anando ngủ trong nhà tắm của cô ấy, chỉ để tránh cái chết! - vì không ai đã bao giờ chết trong nhà tắm. Cô ấy giữ cho giường của cô ấy sẵn sàng; cái đó chỉ để trưng bầy. Bất kì khi nào tôi bảo Shunyo đi tìm cô ấy, tôi phải nói cho cô ấy, "Nhìn vào phòng tắm của cô ấy." Còn cô ấy thì ngủ với chăn và với quần áo trong bồn tắm. Một phương cách lớn lao để né tránh cái chết!
Veena, đừng làm nghiêm trọng trạng thái của bạn. Bạn đang trưởng thành. Mọi người đều có nhịp trưởng thành riêng của mình. Một số người trưởng thành nhanh, một số người trưởng thành chậm - bất kì cái gì là tự nhiên cho họ - và không có vấn đề về cao siêu hay thấp kém. Nhưng nếu bạn hỏi tôi, tôi sẽ nói bạn đang sắp đúng hoàn hảo. Bạn đang đáp ứng với tôi sâu sắc như bản tính của bạn cho phép trong khoảnh khắc này.
Ép buộc bất kì cái gì là đi ngược lại tự nhiên. Chấp nhận, thảnh thơi, mãn nguyện, cho phép luồng chảy của tự nhiên đưa bạn đi, là điều Lão Tử thường gọi là 'cách thức của nước.' Thỉnh thoảng sông chảy nhanh. Thỉnh thoảng nó chảy rất chậm. Thỉnh thoảng nó đổ xuống với tốc độ lớn trong thác đổ từ trên núi xuống đồng bằng. Nhưng một điều là chắc chắn: dù chậm, nhanh hay rất nhanh, mọi sông đều đạt tới đại dương.
Và không thành vấn đề ai đó đạt tới sớm hơn chút ít và ai đó đạt tới chậm hơn chút ít. Điều thành vấn đề là ở chỗ người ta đạt tới.
Nghĩ về khoảnh khắc này - vui vẻ của bạn, an bình của bạn, định tâm của bạn. Bạn càng tận hưởng chúng, chúng càng phát triển hơn, và nhanh hơn. Nhưng đừng nghĩ dưới dạng trở nên giầu rất nhanh. Ngay cả giầu có là của thế giới bên trong, để trở nên giầu có nhanh chóng người ta phải dùng biện pháp sai - và trong thế giới bên trong bạn không thể dùng biện pháp sai được. Điều đó sẽ không sinh lời được; điều đó sẽ là tổn thất. Trong thế giới bên ngoài, nếu bạn muốn trở nên giầu nhanh hơn, bạn phải dùng biện pháp sai.
Nhưng ở cùng tôi, ít nhất một điều bao giờ cũng phải nhớ: chúng ta không tìm bất kì lợi nhuận nào, chúng ta không tìm bất kì phần thưởng nào. Phần thưởng của chúng ta là trong khoảnh khắc này. Lợi nhuận của chúng ta là niềm vui của chúng ta trong khoảnh khắc này.
Farelli tới từ Italy, mở một nhà hàng và trở nên rất thành công. Anh ta vẫn thực hành dạng đơn giản nhất của kế toán. Anh ta giữ tài khoản có trong hộp xì gà, tài khoản nợ trong con suốt, và tiền mặt trong sổ. Một hôm con trai út của anh ta, vừa mới tốt nghiệp môn kinh tế, nói với anh ta, "Bố ơi, con không thấy làm sao bố cai quản được kinh doanh theo cách này. Làm sao bố biết được lợi nhuận của bố?"
"Thế này, cậu nhỏ," Farelli đáp, "khi bố xuống-a thuyền bố chẳng có gì ngoài-a cái quần bố đang-a mặc. Chỉ-a quần thôi. Ngày nay anh con là bác sĩ, chị con là-a cô giáo và con mới-a tốt nghiệp."
"Con biết mà bố, nhưng..."
"Mẹ con và bố có xe hơi đẹp-a, nhà đẹp-a, kinh doanh tốt-a và mọi thứ đều được-a trả tiền cho. Cho nên con cộng mọi thứ-a lại với nhau, con trừ-a đi cái quần và đó là lợi nhuận."
Sao đi vào nhiều chi tiết không cần thiết thế? Người Italy đáng thương đã làm rất tốt! Bây giờ đếm tất cả những thứ này và thế rồi trừ đi cái quần-a... và phần còn lại toàn là lợi nhuận.
Trên con đường này không có nhu cầu giữ bất kì tài khoản nào. Từng khoảnh khắc sống một cách toàn bộ, vui vẻ, và đi tiếp. Đừng mang ngay cả kí ức của khoảnh khắc đó: điều đó nữa cũng trở thành gánh nặng, điều đó nữa cũng ngăn cản bạn khỏi đáp ứng với thực tại một cách tự phát. Nếu bạn muốn được tự phát và đáp ứng thế thì bạn cần tâm trí rất sạch sẽ, tựa tấm gương. Không bụi nào được tụ trên nó.
Và Veena, cứ như tôi thấy bạn đang làm hoàn toàn tốt. Nhưng đây là những ham muốn con người cứ nảy sinh đi nảy sinh lại trong mọi người - có lẽ mọi sự có thể được thực hiện tốt hơn; có lẽ thay vì đi bằng xe bò kéo tôi có thể đi bằng máy bay. Những ý tưởng này đơn giản tạo ra lo âu trong bạn và quấy rối trưởng thành tự nhiên của bạn.
Sống từng khoảnh khắc và không để nó tụ lại trong kí ức của bạn. Giữ cho kí ức của bạn được sạch sẽ. Và mọi thứ mà bạn chưa bao giờ hình dung ra, chưa bao giờ mơ tới, sẽ xảy ra cho bạn.
0 Đánh giá