Chương 9. Yaa-hoo! - Âm thanh sống

Chương 9. Yaa-hoo! - Âm thanh sống

Price:

Read more

Con người nguyên bản - Osho

Bài nói về Thiền

Chương 9. Yaa-hoo! - Âm thanh sống



Powered by RedCircle


Thưa thầy kính yêu của chúng tôi,

Lâm Tế nói với một sư, "Đôi khi, tiếng hét giống như lưỡi kiếm nạm ngọc bền và cứng. Đôi khi tiếng hét giống như sư tử, cúi mình trên đất - mạnh mẽ và hùng dũng. Đôi khi tiếng hét như cần câu cá đầu bịt cỏ dại, hấp dẫn và thăm dò người không thận trọng. Và đôi khi tiếng hét không được dùng như tiếng hét. Làm sao ông hiểu tất cả những điều này?"

Khi sư này đang nghĩ về điều đó, Lâm Tế cho một tiếng hét. Rồi ông ấy quay sang hội chúng và nói, "Các sư phải rất cẩn thận về mọi điều này. Khi chủ và khách gặp nhau, bao giờ cũng có trao đổi lời hay thảo luận, trong đó được phơi bày ra hoặc hình tướng thích hợp cho khoảnh khắc đó, chức năng đầy đủ, các phương cách thiết thực với hoặc niềm vui hoặc giận dữ và việc biểu lộ không đầy đủ, hoặc người cưỡi sư tử hoặc chúa tể của voi.

"Chẳng hạn, đệ tử thực, khi tới, sẽ cho tiếng hét, rồi trình ra cái khay keo dính. Thầy không đủ thẩm quyền, người không biết rằng đây chỉ là một đối thể, sẽ bước vào trong keo dính, làm ra vẻ ta đây với kiến thức của ông ấy. Đệ tử sẽ hét lần nữa, nhưng thầy không đủ thẩm quyền sẽ từ chối rút lui khỏi vị trí sai của mình. Đây là bệnh của người hữu tử, mà không chữa được và được gọi là `khách nhìn chủ.'

"Chuyện có thể xảy ra là một thầy có thẩm quyền sẽ không dùng bất kì vật nào, nhưng sẽ đơn thuần đi theo câu hỏi của đệ tử, để cởi bỏ anh ta khỏi tham lam của anh ta, trong khi anh ta sẽ từ chối với mọi sức mạnh của anh ta. Đây là `chủ nhìn khách.'

"Chuyện có thể xảy ra là đệ tử chỉ tới từ trạng thái tĩnh lặng của thiền sẽ trình ra bản thân mình cho thầy người biết rằng một trạng thái như vậy đơn thuần là vật, và chộp lấy nó khỏi đệ tử, ném nó vào vực thẳm. Đệ tử sẽ ca ngợi thầy chứng ngộ, người sẽ đáp lại,

`Ông không biết cái gì là tốt và cái gì là xấu.' Ngay sau đó, đệ tử sẽ cúi lạy tỏ lòng cám ơn. Đây là `chủ nhìn chủ.'

"Chuyện có thể xảy ra là đệ tử, đã đeo cùm tay, sẽ trình ra bản thân người đó trước thầy, người sẽ đặt thêm cùm tay lên anh ta. Tuy nhiên, đệ tử sẽ vui mừng, và cả hai sẽ không thấy bất kì cái gì sai trong mọi điều này. Điều này là `khách nhìn khách.'

"Người đức hạnh, điều sư núi này vừa mới nói, là làm sao phân biệt được quỉ từ người bất thường, để biết kẻ nào là không chính thống và kẻ nào là chính thống."

Maneesha, Lâm Tế đang cố giải thích một trong những điều huyền bí của Thiền mà vẫn còn rất kì lạ cho người ngoài. Nó là âm thanh của Quái! Nó không ngụ ý điều gì. Chúng ta có thể thay thế nó bằng Yaa-Hoo!  Điều đó có nghĩa nhiều hơn. Quái! là đơn âm; Yaa-Hoo! là  đôi âm. Thực ra, Yaa-Hoo! nên được  dùng trong Thiền tương lai thay cho Quái! Dù bất kì âm thanh nào, Lâm Tế đã giải thích điều đó mặc dầu nó không có nghĩa, điều đó rất có ý nghĩa.

Trước khi chúng ta đi vào trong những phát biểu của ông ấy, đôi điều sơ bộ phải được hiểu, bằng không bạn sẽ mất toàn thể dấu vết.

Đầu tiên là âm thanh này. Nó không phải là từ, nó không có nghĩa trong bất kì  từ điển nào hay trong bất kì ngôn ngữ nào. Khi một âm thanh tới từ chính cốt  lõi sâu nhất của bạn, nó là cái gì đó của phép màu. Bạn thấy điều đó xảy ra mọi ngày ở đây. Khi bạn nói Yaa-Hoo! Bằng toàn bộ năng lượng của bạn, âm thanh này tới từ chính trung tâm của bạn, khuấy động toàn thân, ngoại vi, tâm trí, mọi thần kinh.

Bạn có thể nói nó theo cách hờ hững - thế thì bạn sẽ bỏ lỡ nó. Nó phải được nói đích xác như tiếng gầm của sư tử, cái tới từ bụng. Nó không chỉ từ lưỡi bạn - thậm chí không từ họng bạn hay tim bạn. Nó đập đích xác vào bên dưới rốn - đích xác năm xăng ti mét bên dưới.

Bạn phải quan sát. Bất kì khi nào bạn làm nó, bạn phải để mắt vào chỗ nó đang tới - đó là cách để bạn đi vào. Nó đang dọn sạch con đường, nó đang làm lối chuyển trong mảnh đấy quên lãng, cho bạn đường trực  tiếp. Nó kết nối bạn với bản thân bạn.

Đừng bị bận tâm về những kẻ ngốc. Họ không biết bất kì cái gì và dầu vậy trên khắp nước họ đã hoặc cười vào Yaa-Hoo! trên báo và tạp chí, hoặc họ đã làm những nhận xét nghi ngại, thậm chí không biết ý nghĩa của nó là gì. Điều này chỉ chứng tỏ cái mù của họ, không thông minh và ngu xuẩn ương ngạnh.

Trước khi nói một lời về cái gì đó không biết, bạn nên nghĩ hai lần. Bạn có thể không thấy nghĩa trong từ điển vì nó không là từ. Bạn sẽ phải tìm ý nghĩa trong kinh nghiệm. Bạn phải làm nó - chỉ thế thì bạn có thể có nó. Nhưng thế thì bạn sẽ  vẫn không có khả năng giải thích nó cho người khác. Điều huyền bí là rất sâu lắng.

Trong Thiền, Quái! đã từng được dùng trong quãng một nghìn bốn trăm năm  - trong những tình huống khác nhau cho những chủ định khác nhau. Lâm Tế đang cố giải thích nó cho đệ tử của ông ấy.

Lâm Tế nói với một sư, "Đôi khi, tiếng hét giống như lưỡi kiếm nạm ngọc bền và cứng."

Nếu nó xuyên thấu bạn và đạt tới sâu bên dưới trong chính cội nguồn của bạn, nó đã làm công việc vô cùng, nó đã tạo ra con đường.

"Đôi khi tiếng hét giống như sư tử, cúi mình trên đất" - đôi khi nó đơn giản là việc diễn đạt rằng bạn đã về nhà - "mạnh mẽ và hùng dũng. Đôi khi tiếng hét như cần câu cá đầu bịt cỏ dại, hấp dẫn và thăm dò người không thận trọng."

Nó làm cả hai việc. Nó hấp dẫn những người là người tìm kiếm con đường, và giữ tách xa nhưng người chỉ là người tò mò đáng thương. Họ sẽ không đi vào chỗ mà mọi người đang hét lên, "Yaa-Hoo!"

Với thông minh của họ -  dù bất kì cái gì họ có về thông minh, điều đó sẽ dường như là hiện tượng điên khùng. Mọi thứ ở bên ngoài lí trí của họ, họ gọi là điên. Chỉ cái gì hợp lí là chấp nhận được. Theo cách này người hợp lí giới hạn thực tại của họ vào một vòng rất nhỏ của tâm trí người đó. Chỉ người bất hợp lí - có năng lực đi ra ngoài lí trí - mới mở những cánh cửa của cõi bên kia.

Lâm Tế đang cố giải thích rằng tiếng hét có thể được dùng theo nhiều cách.

Và đôi khi tiếng hét không được dùng như tiếng hét - nhưng như lời chào. Làm sao ông hiểu tất cả những điều này?"

Khi sư này đang nghĩ về điều đó, Lâm Tế cho một tiếng hét - tiếng hét là Quái!. Rồi ông ấy quay sang hội chúng và nói, "Các sư phải rất cẩn thận về mọi điều này. Khi chủ và khách gặp nhau, bao giờ cũng có trao đổi lời hay thảo luận, trong đó được phơi bày ra hoặc hình tướng thích hợp cho khoảnh khắc đó, chức năng đầy đủ, các phương cách thiết thực với hoặc niềm vui hoặc giận dữ và việc biểu lộ không đầy đủ, hoặc người cưỡi sư tử hoặc chúa tể của voi.

Một âm thanh nhỏ có thể làm được nhiều điều vì nó không có nghĩa. Bạn có thể dùng nó trong những phương cách khác nhau. Hai người bạn gặp gỡ - không chỉ là những người quen thuộc, thân quen, mà bạn bè, được kết nối sâu bên dưới trong rễ của họ. Họ cả hai sẽ cho tiếng hét để chỉ cho toàn thể vũ trụ, "Chúng tôi là một." Khi một người lần đầu tiên trở nên chứng ngộ, người đó cho tiếng hét, không dành cho bất kì ai một cách đặc biệt nhưng cho toàn thể sự tồn tại, "Để điều đó được chú ý rằng tôi không còn là người dốt nát và vô nhận biết." Tiếng hét của người đó là ngôn ngữ có tính tồn tại.

Trong Thiền họ có những biểu tượng mà rất có  ý nghĩa. Khi bạn từ bản thân bạn gầm lên khắp thế giới, bạn có thể bất động trong thân thể, nhưng tâm trí bạn đang gầm lên xung quang. Việc gầm này là khách, và tâm thức không thay đổi bên trong bạn là chủ. Cho nên có nhiều khả năng...

Hai khách có thể gặp gỡ, cả hai đều ở ngoài bản thân họ. Tiếng hét của họ sẽ rất nông, chỉ là xã giao. Bản thân họ không đủ dầy, chỉ là bề ngoài mỏng. Nhưng điều có thể xảy ra là khách có thể gặp chủ. Người đã đạt tới là chủ, khi bạn tới người đó bạn đang tới người chủ. Tiếng hét của bạn sẽ là lời tuyên bố: "Tôi sẵn sàng." Tiếng hét của thầy sẽ là lời tuyên bố: "Ông được chấp nhận."

Đôi khi chuyện xảy ra là hai chủ gặp gỡ - cả hai thầy. Họ sẽ cho tiếng hét mà sẽ xuyên thấu tới chính nền tảng của sự tồn tại.

Âm thanh này của Quái! chưa bao giờ được hiểu bởi giới trí thức, và sẽ không bao giờ được hiểu bởi họ. Họ chỉ hiểu những lời hời hợt. Lời không thể đi sâu như âm thanh.

Lâm Tế đang mô tả các tình huống:

 

Chẳng hạn, đệ tử thực, khi tới, sẽ cho tiếng hét…

Chỉ đệ tử thực sẽ có dũng cảm để cho tiếng hét với thầy, vì đó là thách thức - thách thức để biến đổi anh ta, thách thức để chấp nhận anh ta cho cuộc hành trình, thách thức để đưa anh ta vào đoàn lữ hành của thầy. Đệ tử giả, người chỉ là học trò thu thập mảnh mẩu tri thức đây đó, sẽ không có khí phách để cho tiếng hét. Nếu anh ta cho tiếng hét anh ta sẽ nhận thiền trượng của thầy lên đầu để đưa anh ta về đúng.

Tiếng hét cần việc truy hỏi nghiêm chỉnh, không chỉ tò mò. Và khác biệt là rõ ràng, nó là sắc thái. Âm thanh là một nhưng người tìm kiếm nghiêm chỉnh sẽ có sức mạnh trong âm thanh của mình. Nếu người tìm kiến là nghiêm chỉnh và cho âm thanh và thầy không phải là thầy thực mà chỉ là thầy giáo, thế thì đệ tử đang trình ra một khay keo dính.

Thầy không đủ thẩm quyền, người không biết rằng đây chỉ là một đối thể, sẽ bước vào trong keo dính, làm ra vẻ ta đây với kiến thức của ông ấy.

Nó cũng là hòn đá thử. Khi một đệ tử thực gặp một thầy thực không có cách nào nói thầy sẽ đáp ứng thế nào. Nhưng một điều là chắc chắn: nếu bản thân thầy không là thực, ông ta sẽ rơi vào bẫy của đệ tử thực mà tiếng hét của anh ta là khay keo dính. Ông ta sẽ bắt đầu nghĩ rằng ông ta là thầy lớn. Ông ta sẽ làm ra vẻ ta đây, và bắt đầu nói như vẹt - ông ta sẽ biểu lộ kiến thức của mình. Nhưng người tìm kiếm thực không đi tìm kiến thức hay tri thức, mà thầy thực cũng không quan tâm tới giáo huấn.

Thầy thực  quan tâm tới biến đổi con người bạn, tới việc đem bạn về nhà, tới việc làm bạn thành chủ thay vì khách. Bạn đã là khách trong nhiều hình tướng, trong nhiều kiếp. Chức năng của thầy thực là chỉ cho bạn con đường về nhà nơi bạn không là khách mà là chủ. Đủ nhà trọ, đủ khách sạn năm sao, đủ việc đón tiếp thân tình, quen thuộc, kiểu kinh doanh, trần tục như khách. Chừng nào bạn chưa tìm thấy chủ bạn sẽ vẫn còn hời hợt, chỉ là nhân cách.

Đệ tử sẽ hét lần nữa…

Anh ta sẽ  cho thầy cơ hội nữa, vì điều được coi là trách nhiệm của thầy là không được không trung thực.

nhưng thầy không đủ thẩm quyền sẽ từ chối rút lui khỏi vị trí sai của mình. Đây là bệnh của người hữu tử…

Lâm Tế gọi nó là bệnh của người hữu tử; mọi người hữu tử đều là nguồn cho nó: bản ngã.

Bản ngã không nuôi ý tưởng về khải lộ chân lí, vì khải lộ chân lí là cái chết của bản ngã. Nó liên tục nói cái là không thực, nhưng nó không thể che giấu từ những con mắt tìm kiếm đích thực. Họ sẽ lật tẩy rằng thầy chỉ là vẹt - ông ta lặp lại đúng nhưng ông ta không biết gì.

Đây là bệnh của người hữu tử, mà không chữa được và được gọi là `khách nhìn chủ.'

Bản thân thầy là khách nhưng giả vờ là chủ.

Chuyện có thể xảy ra là một thầy có thẩm quyền sẽ không dùng bất kì vật nào, nhưng sẽ đơn thuần đi theo câu hỏi của đệ tử, để cởi bỏ anh ta khỏi tham lam của anh ta, điều anh ta sẽ từ chối với mọi sức mạnh của anh ta. Đây là `chủ nhìn khách.'

Nếu bạn đang đối diện và đương đầu với thầy đích thực, thầy sẽ bắt đầu phá huỷ nhân cách của bạn ngay lập tức. Và nếu bạn là đệ tử thực, bạn sẽ đứng trần trụi, không che giấu bất kì cái gì. Điều này ông ấy gọi là "chủ nhìn khách." Với ai đó cần bảo vệ, trú ngụ, hướng dẫn, thầy thực trở thành mọi thứ: người hướng dẫn, người bạn, chỗ trú ngụ, con đường, bạn đồng hành tới điều tối thượng.

"Chuyện có thể xảy ra là đệ tử chỉ tới từ trạng thái tĩnh lặng của thiền sẽ trình ra bản thân mình cho thầy người biết rằng một trạng thái như vậy đơn thuần là vật, và chộp lấy nó khỏi đệ tử, ném nó vào vực thẳm. Đệ tử sẽ ca ngợi thầy chứng ngộ, người sẽ đáp lại,

`Ông không biết cái gì là tốt và cái gì là xấu.' Ngay sau đó, đệ tử sẽ cúi lạy tỏ lòng cám ơn. Đây là `chủ nhìn chủ.'

Cả hai hiểu nghĩa này. Tiếng hét phải đã gắn cả hai lại. Đệ tử đang tới từ thiền. Anh ta biết con đường nơi anh ta đang tới, và anh ta biết rằng cùng điều này là con đường của tiếng hét. Anh ta không sợ. Nếu thầy lấy đi bất kì cái gì mà là cản trở, anh ta sẽ không bám lấy nó. Ngược lại, anh ta sẽ bỏ nó với niềm vui và cám ơn thầy, cúi lạy trước thầy.

Điều này được gọi là chủ nhìn chủ. Cả hai đã đạt tới; một người là chủ cao cấp, người kia là chủ thấp cấp. Một người mới đạt tới, nhưng cả hai đã đạt tới.

"Chuyện có thể xảy ra là đệ tử, đã đeo cùm tay, sẽ trình ra bản thân người đó trước thầy, người sẽ đặt thêm cùm tay lên anh ta. Tuy nhiên, đệ tử sẽ vui mừng, và cả hai sẽ không thấy bất kì cái gì sai trong mọi điều này. Điều này là `khách nhìn khách.'

Thầy không thực mà đệ tử cũng không thực. Thầy không trung thực chỉ có thể sống bằng việc đặt thêm đồ trang sức lên đệ tử của mình. Chúng có vẻ giống đồ trang sức, nhưng thực ra chúng là xiềng xích để gắn họ. Đây là tình huống xấu nhất: bạn đã từng trong tìm kiếm tự do, và bạn rơi thành con mồi cho người đặt bạn vào cảnh nô lệ sâu hơn.

Ryota đã viết:

Họ không nói lời nào. Khách, chủ,

và hoa cúc trắng.

"Họ không nói lời nào..." Có khả năng rằng nếu hai người gặp gỡ cả hai là những thầy lớn - không là hoa trẻ tươi, mà dày dạn - thế thì không có việc nói, không lời. Khách thăm có đó, chủ có đó, nhưng không có người nào là khách. Chủ đang mời chủ khác.

Issa đã viết:

Dưới cây anh đào không có người lạ.

Đây là cách diễn đạt tối thượng. Khi hai thầy gặp gỡ dưới cây anh đào, họ có thể không biết lẫn nhau về bất kì cái gì, mà chỉ có âm thanh của Quái! và họ không phải là người lạ. Họ biết rằng cả hai đều được kết nối tới cùng cội nguồn.

Tôi đã không dùng âm thanh Quái! Nó cũ rồi, truyền thống rồi; nó đã trở thành qui ước. Đây là lịch sử không may của mọi thứ - nó sớm trở thành nghi lễ chết. Đó là lí do tại sao tôi đã dùng Yaa-Hoo! Ít nhất với sự hiện diện của tôi mọi người trên khắp thế giới, nó sẽ là âm thanh sống. Và khi bạn hét Yaa-Hoo! bạn phải  quan sát nó đang tới từ cội nguồn nào. Bạn phải đi vào bên trong tới cội nguồn đó.

Cho nên mọi đêm trước khi gặp gỡ, tôi giúp chỉ cho bạn con đường mà không nói bất kì cái gì. Thế rồi trong thiền bạn ngạc nhiên rằng đây là cùng con đường. Và khi tôi ra về, tôi nhắc bạn lần nữa về nguồn gốc của bạn.

Âm thanh, mà có thể gây xúc động cho từng thớ thịt và tế bào của con người bạn, có thể cho bạn phẩm chất nhảy múa; nó có thể cho bạn âm nhạc không nghe thấy, cuộc sống mà đã là ngủ. Âm thanh đích thực xuyên thấu sâu tới mức bạn không thể vẫn còn ngủ.

Maneesha đã hỏi một câu hỏi:

Thưa thầy kính yêu của chúng tôi,

Lâm Tế đã nói: "Khi chủ và khách gặp lẫn nhau, bao giờ cũng có trao đổi lời hay thảo luận." Nhưng ông ấy đã không biết về thầy. Tôi tự hỏi Lâm Tế sẽ làm gì về thầy nhảy múa và tiếng hét Yaa-Hoo của chúng ta?

Ông ấy sẽ hiểu điều đó một cách hoàn hảo. Ông ấy đang nói rằng khi chủ và khách gặp gỡ, có thảo luận và nói chuyện và đối thoại, nhưng khi hai chủ gặp gỡ, không một lời truyền qua giữa họ. Gặp gỡ của họ là gặp gỡ của những sự hiện diện. Gặp gỡ của họ là gặp gỡ của hiện hữu - không của lời và ngôn ngữ.

Cho nên, Maneesha, tôi có thể nói mà không có bất kì hoài nghi nào rằng Lâm Tế sẽ hiểu tiếng hét Yaa-Hoo! của chúng ta. Không thành vấn đề âm thanh nào bạn dùng. Có lẽ ông ấy ca ngợi nó tốt hơn, vì trong Yaa-Hoo! hai hiện diện. cả hai có thể là chủ, hay người này có thể là chủ và người kia có thể là đệ tử, hay cả hai có thể là đệ tử. Nhưng phẩm chất Yaa-Hoo! của họ sẽ thay đổi tương ứng.

Và bạn có thể cảm thấy nó ở đây khi khán giả nào đó tình cờ đi  vào hội chúng. Chỉ từ lịch sự, chúng ta không chặn người đó lại. Người đó cũng giơ tay, nhưng bạn có thể thấy ngần ngại làm sao. Người đó cũng cho tiếng hét Yaa- Hoo!, nhưng bạn có thể thấy người đó là cái mồm gì.

Đó là hang sư tử.

Nếu bạn thực sự ở đây để tham gia vào điều đang xảy ra - thế thì là toàn bộ đi! Nó không phải là chỗ dành cho khán giả. Tôi biết Lâm Tế; do đó, tôi giả thiết, ông ấy biết tôi.

Trước khi chúng ta đi vào cội nguồn của con người chúng ta... Mây đã tới để nghe tiếng cười của bạn. Trái đất này đã trở thành khô khan thế - không ai  cười, không ai thậm chí mỉm cười. Cho dù họ mỉm cười, đó chỉ là nụ cười tô vẽ, nụ cười son bôi môi.

Tôi muốn người của tôi cười như tiếng gầm của sư tử. Thế thì ngay cả tiếng cười cũng trở thành một kinh nghiệm vô cùng, vì nó là thông minh ở đỉnh của nó.

"Anh sẽ không tin điều đó," Zabriski nói trong quán bar, "nhưng tôi nghĩ người đưa sữa của tôi đang biến thành đồng tính nam!"

"Sao vậy," Klopski hỏi, "cái gì đã xảy ra?"

"Thế này," Zabriski nói, "vợ tôi ốm trong giường sáng hôm nọ. Thế là tôi ở nhà muộn để chăm sóc cô ấy. Đột nhiên, người đưa sữa bắt đầu rung chuông cửa, và vì tôi đang trần truồng, tôi chui vào áo choàng tắm của vợ tôi và đi xuống cầu thang.

"Khi tôi mở cửa ra, người đưa sữa nhảy vào cánh tay tôi, bắt đầu hôn tôi, và cố cởi áo choàng tắm ra khỏi tôi!"

"Này, anh bạn, đừng lo nghĩ," Klopski nói.

"Anh ta có lẽ không đồng tính nam đâu, đó chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên."

"Trùng hợp ngẫu nhiên à? Anh ngụ ý gì?" Zabriski hỏi.

"Thế này, điều đó là hiển nhiên," Klopski giải thích, một cách có vẻ khôn ngoan, "vợ anh ta phải mặc áo choàng tắm cùng mầu như áo choàng tắm của vợ anh!"

Trên chuyến đi tới Rome, Sarjano đang lái xe dọc phố trong chiếc xe Ferrari mầu đỏ sáng của Jayesh và với tốc độ một trăm năm mươi dặm một giờ.

Đột nhiên, từ phố bên, chiếc xe Popemobile ra khỏi ga ngay trước anh ta. Không còn thời gian cho Sarjano đạp phanh, có việc đâm xe mạnh.

Điều tiếp họ biết, Giáo hoàng Polack và Sarjano đang xem hồn của họ rời khỏi trái đất cùng nhau. Tất nhiên, có quan liêu,  lộn xộn do máy tính về đường lên Cõi trời, và xem như kết quả, Sarjano được cho lên Ngọc Môn, trong khi Giáo hoàng Polack được cho xuống Địa ngục.

Giáo hoàng Polack, hiển nhiên vãi đái vì mình bị vào chỗ sai, sớm thuyết phục những người chịu trách nhiệm rằng đã có nhầm lẫn. Và trong nháy mắt, ông ấy được chở lên Ngọc Môn. Khi ông ấy bước vào Cõi trời, ông ấy gặp Sarjano vừa bước ra.

"Tôi thực sự lấy làm tiếc về điều này," giáo hoàng nói, cúi người xuống hôn Cổng, "nhưng tôi đã đợi cả đời tôi để quì dưới chân của Đức đồng trinh linh thiêng Mary, người trinh tiết thuần khiết nhất đã từng sống."

Sarjano nở ra nụ cười tươi với giáo hoàng Polack.

"Rất tiếc, thưa cha," anh ta nói, vừa cài cúc quần, "nhưng ông là-a quá trễ!"

Walter Wibble tới Ngọc Môn và được cho một tua đi thăm Cõi trời bởi thánh Peter. Họ  bước đi quanh vườn

Gabriel thì một cái chuông nhỏ bắt đầu kêu tinh tinh. Mọi thiên thần và thánh nhân sụp đầu gối xuống và bắt đầu cầu nguyện.

"Cái gì đang diễn ra vậy?" Walter hỏi, vừa nhìn vào cảnh tượng đáng ngạc nhiên này.

"Ồ," thánh Peter đáp, "một đứa trẻ hồn nhiên vừa mới nói lời dối trá đầu tiên của nó. Mọi thiên thần và thánh nhân đang cầu nguyện cho nó."

Ngay một chút sau đó họ xem xét kĩ câu lạc bộ Bowling đàn hạc và Hallelujia, thì một tiếng chuông lớn bắt đầu ngân lên. Một xe bus chở các thiên thần rít lên để dừng ở phố bên ngoài, và mọi thiên thần bay ra, quì trên đầu gối, và bắt đầu cầu nguyện.

"Cái gì đang xảy ra bây giờ?" Walter hỏi.

"À," thánh Peter đáp, "một người lớn trên trái đất vừa mới nói lời dối trá khác, và mọi thiên thần và thánh nhân đang cầu nguyện cho anh ta."

Về sau, họ đang bước qua Khu mua sắm đô la cõi trời, thì đột nhiên hàng trăm chuông bắt đầu reo. Có tiếng động khủng khiếp tới mức Walter quì sụp đầu gối xuống, che tai lại, và bắt đầu cầu nguyện.

"Trời!" thánh Peter kêu lên. "Ronald Reagan và toán của ông ta đang lại thảo luận về Osho!"

Nivedano... (Tiếng trống) (Nói lắp bắp)

Nivedano... (Tiếng trống)

Im lặng... nhắm mắt lại. Cảm thấy thân thể bạn bị đông cứng. Thu mọi ý thức của bạn, sinh lực của bạn vào bên trong, và đi sâu hơn không sợ gì.

Nó là con người riêng của bạn, và chừng nào bạn không biết nó, bạn sẽ khổ từ chết và sống và hàng nghìn khổ sở.

Biết con người riêng của bạn giải phóng bạn khỏi mọi khổ, khỏi mọi đau đớn, và mang bạn tới thế giới đầy vui vẻ, phúc lạc, cực lạc.

Điều đó tất cả tuỳ thuộc vào bạn - bạn đi sâu thế nào.

Chỉ trở thành mũi tên, sâu hơn, sâu hơn và sâu hơn. Đây là bạn - người nguyên bản, Phật.

Với lòng biết ơn sâu sắc đi vào trong. Không vẫn đứng bên ngoài đền. Và bạn sẽ thấy bên trong không có ai ngoài bản thân bạn. Cái đang di chuyển quanh bên ngoài đã chỉ là phóng chiếu.

Chủ thực bao giờ và bao giờ cũng ở bên trong bạn.

Để làm cho nó rõ ràng, tuyệt đối rõ ràng...

Nivedano...

(Tiếng trống)

Thảnh thơi... để thân thể nằm đó, tâm trí ở xa xôi, và bạn đơn giản là người quan sát.

Không cái gì phải được làm, chỉ quan sát. Việc quan sát này là bản tính nguyên bản của bạn, không bị hư hỏng, không bị rối loạn.

Nó giống như chiếc gương. Nó đã phản xạ nhiều thứ, nhưng nó vẫn trống rỗng và im lặng.

Uống từ giếng này của con người bạn và nhớ con đường này. Hai mươi bốn giờ,  bất kì khi nào bạn có chút thời gian, chỉ nhìn vào bên trong. Nó không xa xôi.

Làm tỉnh táo bản thân bạn hai mươi bốn giờ bằng Phật tính của bạn, để cho mọi hoài nghi rơi rụng, và nó trở thành tiếng gầm tự phát bên trong bạn. Phật tính của bạn không còn là ý nghĩ, mà trong tiếng gầm của toàn thể con người bạn nó trở thành kinh nghiệm tối thượng của bạn.

Bạn ở bên ngoài thời gian và bên ngoài tâm trí, bạn ở bên ngoài không gian. Bạn là vĩnh hằng, và bạn là bất tử. Toàn thể bầu trời là của bạn, mọi lệ thuộc rơi mất, tự do tối thượng được đạt tới.

Nivedano... (Tiếng trống)

Quay lại. Nhưng mang Phật của bạn cùng bạn, mang chủ của bạn cùng bạn. Dần dần, im lặng, duyên dáng, ngồi

xuống trong vài khoảnh khắc, hân hoan và nhớ lại phúc lành đã xảy ra cho bạn.

Bạn đã là linh thiêng nhất của linh thiêng. Bạn đã thấy con người nguyên bản.

Để kinh nghiệm này chảy như dòng chảy ngầm trong mọi hành động và cử chỉ của đời bạn.

Dần dần, dần dần nó trở thành hệt như nhịp tim đập hay việc thở, tự phát và theo cách riêng của nó.

Thức hay ngủ bạn vẫn còn là Phật, và bởi vì dòng chảy ngầm này, mọi tính cách của bạn, mọi ý tưởng về tốt và xấu, mọi hành động của bạn sẽ hoàn toàn được biến đổi - sang một hình tướng mới toàn bộ mà bạn chưa bao giờ hình dung ra được, chưa bao giờ mơ tới.

Thay đổi tới từ kinh nghiệm bên trong, không ngược lại. Mọi người cố thay đổi tính cách của họ để biết Phật của họ. Họ sẽ không bao giờ có khả năng thành công. Mọi tôn giáo đang làm điều đó, tôi đang dạy bạn chỉ cái đối lập.

Đầu tiên, trải nghiệm Phật, và trải nghiệm đó sẽ bắt đầu thay đổi bạn, yêu của bạn, từ bi của bạn. Mọi thứ quanh bạn sẽ có ánh sáng mới, hào quang mới, hương thơm mới.

Với tôi, tôn giáo thực bắt đầu từ bên trong và lan rộng ra ngoài, không phải cách khác.

Được chứ, Maneesha?

Vâng, thưa Thầy kính yêu.

Chúng ta có thể mở hội việc tụ tập của chư Phật không?

Vâng, thưa Thầy kính yêu!

Kết thúc quyển 'Con người nguyên bản' - Quay về Mục lục

..............................

0 Đánh giá

Ads Belove Post