Chương 15. Mọi mũi tên hợp tụ vào thế này

Chương 15. Mọi mũi tên hợp tụ vào thế này

Price:

Read more

Thế này, Thế này, Nghìn lần Thế này – Osho

Bản chất của Thiền

Chương 15. Mọi mũi tên hợp tụ vào thế này



Powered by RedCircle


Osho kính yêu,

Động Sơn nói với Vân Nham, "Thưa thầy, nếu ai đó hỏi tôi một trăm năm sau tôi đã nghĩ gì về hiểu biết sâu nhất của thầy, tôi phải nói cái gì?"

Vân Nham trả lời, "Bảo người đó ta đã nói, 'Nó đơn giản là thế này.'"

Động Sơn im lặng một lúc, và Vân Nham nói, "Động Sơn, nếu ông đã hiểu thấu thế này, ông phải tiến hành nó chi tiết!"

Động Sơn vẫn im lặng. Vân Nham đánh ông ấy.

Vài năm sau, khi Động Sơn đang cử lễ tưởng nhớ hiểu biết sâu nhất của Vân Nham, một sư nói với ông ấy, "Thầy giáo đã mất đã nói, 'Nó đơn giản là thế này!'" Thế rồi sư nói thêm: "Thế này có phải là linh hồn nói có không?"

"Nó là vậy,"Động Sơn đáp.

Sư hỏi, "Thế này ngụ ý gì?"

Động Sơn nói, "Vào lúc Vân Nham nói điều đó, ý tưởng của ta gần như là ý tưởng sai lầm toàn bộ, mặc dầu ta đã hiểu điều ông ấy ngụ ý là đúng."

"Thầy giáo đã mất," sư nói, "ông ấy có biết điều đó, hay không?"

Động Sơn nói, "Nếu ông ấy không biết, làm sao ông ấy có thể nói điều như vậy? Và nếu ông ấy biết, làm sao ông ấy có thể tránh việc nói nó?"

Các Thiền sư khác đã diễn đạt bản chất của Thiền như thế này: Mạt Tông nói, "Ếch địa y kêu ộp ộp trên đỉnh núi trăng soi.

Được thức tỉnh, cuối cùng là sự rõ ràng của tâm trí.

Gió thông tươi mát

của cuốn sách về bài ca

không sánh được thế này."

Mễ Lĩnh nói,

"Mọi sư tổ là trên hiểu biết của chúng ta,

và họ không kéo dài mãi mãi.

Ôi các đệ tử của ta, tra xét, tra xét.

Cái gì? Tại sao thế này. Chỉ thế này."

Và Đại Mai nói:

"Ta là một với thế này, chỉ thế này.

Ông, đệ tử của ta,

giữ nó cho chắc -

giờ ta có thể thở hơi cuối cùng."

Maneesha, đây là bài nói cuối cùng của loại bài có tên, Thế này. Thế này, Nghìn lần Thế này... là bản chất của sự tồn tại, là bản chất của hiện hữu của bạn, là bản chất của Thiền - thế này.

Thế này là bao la: một lời nhỏ, nó chứa chân lí toàn bộ, phổ dụng, vĩnh hằng.

Không có biên giới cho thế này.

Nó không bao giờ bắt đầu và nó không bao giờ kết thúc.

Nó bao giờ cũng ở đây.

Bạn có thể lang thang đây đó, nhưng điều đó giống cá di chuyển trong đại dương; đó là cùng đại dương nơi nó đi. Bạn có thể là đứa bé, bạn có thể trẻ, bạn có thể già, bạn có thể chết, nhưng thế này vẫn còn là chân lí vĩnh hằng của con người bạn. Sống hay chết, bạn không thể gạt bỏ được thế này.

Điểm bản chất này được thảo luận đi thảo luận lại bởi các Thiền sư. Theo những cách khác nhau họ đã hát bài ca của họ, theo những cách khác nhau họ đã kí chữ kí của họ; nhưng chỉ cách thức là khác, mọi mũi tên của họ hợp tụ về thế này. Chúng ta sẽ thấy cách nó đã được lặp lại và tại sao nó đã được lặp lại - tại sao trong hàng nghìn năm những người đã biết, hoặc đã nói thế này, hoặc vẫn còn im lặng trong tính thế này. Nhưng dù bất kì hoàn cảnh nào, dù họ nói điều đó hay không, họ đang trỏ tới thế này bằng lời, bằng im lặng, bằng múa, bằng nhạc, bằng chỉ hiện hữu.

Nhớ Ba Tiêu, một thầy lớn:

Ngồi im lặng,

không làm gì,

xuân tới,

và cỏ tự nó mọc lên.

Mọi thứ đang xảy ra theo cách riêng của nó; chỉ sự không lành mạnh của con người làm cho con người bận tâm và lo nghĩ - làm cho con người gần như điên, theo đuổi quyền lực, địa vị, chi phối. Nhưng ngay cả người giầu nhất trên thế giới là nghèo hơn những tre này đang bao quanh Phòng Phật, vì những tre này là đủ lên bản thân chúng và người giầu nhất vẫn còn đói.

Trước khi tôi đi vào trong đối thoại này, tôi muốn kể cho bạn một câu chuyện nhỏ:

Một người ăn xin gõ cửa một hoàng đế, lúc đó là sáng sớm, thậm chí còn hơi tối, mặt trời còn chưa lên đường chân trời. Hoàng đế bước ra đi dạo buổi sáng trong khu vườn đẹp của mình; bằng không chắc đã khó cho người ăn xin có cuộc gặp ông ta. Nhưng không có người trung gian nào ngăn cản ông ta.

Hoàng đế nói, "Ông muốn gì?"

Người ăn xin nói, "Trước khi ông hỏi điều đó, nghĩ hai lần đi!"

Hoàng đế chưa bao giờ thấy sư tử như thế ở người này; ông ta đã tranh đấu các cuộc chiến tranh, đã chiến thắng, đã làm rõ ràng rằng không ai là mạnh hơn ông ta, nhưng đột nhiên người ăn xin này nói với ông ta, "Nghĩ hai lần về điều ông đang nói đi, vì ông có thể không có khả năng hoàn thành nó!"

Nhà vua nói, "Đừng lo nghĩ, đó là mối quan tâm của ta; ông cứ hỏi điều ông muốn, nó sẽ được thực hiện!"

Người ăn xin cười... hoàng đế không thể hiểu được tiếng cười này.

Người ăn xin nói, "Ông thấy bát ăn xin của ta không? Ta muốn nó được trút đầy! Không thành vấn đề cái gì, điều kiện duy nhất là ở chỗ nó phải được trút đầy, nó phải là đầy. Ông có thể vẫn nói không, nhưng nếu ông nói có, thế thì ông đang nhận rủi ro đấy."

Thời điểm để cười của hoàng đế đã tới, vì cái bát của người ăn xin... và ông ta còn bị ra điều kiện nữa! Ông ta bảo thừa tướng rót đầy bát của người ăn xin bằng kim cương, để cho người ăn xin này có thể biết ông ấy đang hỏi ai.

Người ăn xin lại nói, "Nghĩ hai lần đi."

Và sự việc sớm trở nên rõ ràng rằng người ăn xin là đúng, vì khoảnh khắc kim cương được trút vào trong bát ăn xin của ông ấy, chúng đơn giản biến mất. Nhiều kim cương hơn, nhiều ngọc lục bảo hơn, nhiều ngọc quí hơn - nhà vua có kho báu mênh mông, nhưng trong vài giờ mọi thứ mất tiêu và bát ăn xin vẫn còn trống rỗng.

Tin tức lan đi như lửa hoang trong kinh thành; hàng nghìn người tới để xem sự vụ huyền bí này. Khi đá quí đã hết, nhà vua nói, "Đem tất cả vàng và bạc ra, mọi thứ. Toàn thể vương quốc của ta lâm nguy, toàn thể sự chính trực của ta bị thách thức."

Nhưng đến tối mọi thứ đã biến mất trong bát của người ăn xin và chỉ có hai người ăn xin còn lại - một người thường là hoàng đế.

Hoàng đế nói, "Trước khi tôi chạm chân ông và hỏi xin tha thứ vì không nghe theo lời cảnh báo của ông nghĩ hai lần, xin nói cho tôi bí mật của bát ăn xin này."

Người ăn xin nói, "Không có bí mật đâu. Tôi đã tìm thấy bát ăn xin này trên mảnh đất đám tang, nó là sọ người. Tôi đã đánh bóng nó, làm nó có vẻ giống cái bát. Tôi là người nghèo, tôi thậm chí không thể mua được bát, nhưng vì nó là sọ người, ông liên tục rót bất kì cái gì vào trong nó và cái đó biến mất."

Câu chuyện này cực kì có nghĩa. Bạn đã bao giờ nghĩ về bát ăn xin riêng của bạn chưa? Mọi thứ biến mất: quyền, danh, kính trọng, của cải, mọi thứ biến mất và bát ăn xin của bạn liên tục mở mồm nó đòi thêm nữa và nữa. Và vì nỗ lực liên tục này để có thêm nữa, bạn liên tục bỏ lỡ thế này. Cái "nữa" đem bạn đi xa khỏi thế này. Ham muốn, khao khát về cái gì đó khác đem bạn đi xa khỏi khoảnh khắc này.

Và chỉ có hai loại người trên thế giới: đa số đang đuổi theo các cái bóng, họ sẽ không bao giờ được hoàn thành. Bát ăn xin của họ sẽ vẫn còn với họ cho tới khi họ vào mồ.

Và một thiểu số rất nhỏ, một trong cả triệu người, dừng chạy đuổi, chỉ vẫn còn đứng ở đây và bây giờ, bỏ mọi ham muốn, không đòi hỏi cái gì và đột nhiên người đó tìm thấy mọi thứ bên trong bản thân người đó.

Đây là cánh cửa của vương quốc của Thượng đế.

Động Sơn nói với Vân Nham, "Thưa thầy, nếu ai đó hỏi tôi một trăm năm sau tôi đã nghĩ gì về hiểu biết sâu nhất của thầy, tôi phải nói cái gì?"

Thỉnh thoảng, mọi đệ tử đã trở nên quan tâm hỏi thầy, "Khi thầy mất rồi, nếu ai đó hỏi tôi, 'Bản chất của việc dạy của thầy là gì,' tôi nên nói thế nào?"

Vân Nham trả lời, "Bảo người đó ta đã nói, 'Nó đơn giản là thế này.'"

Thế này không phải là từ, nhưng là khoảnh khắc tồn tại. Bạn sẽ không tìm thấy nó trong từ điển, bạn sẽ thấy nó trong sự tồn tại.

Động Sơn im lặng một lúc, và Vân Nham nói, "Động Sơn, nếu ông đã hiểu thấu thế này, ông phải tiến hành nó chi tiết!"

Động Sơn vẫn im lặng. Vân Nham đánh ông ấy.

... Vì thế này không thể là nhiều hơn nó vậy. Không có chi tiết. Nó là không gian im lặng đơn giản nhất, không cái gì có thể được nói về nó. Vì Động Sơn đã không nói bất kì cái gì, thầy ông ấy, Vân Nham, trong việc ca ngợi, đã đánh ông ấy. Bằng việc đánh đệ tử các Thiền sư đã nói với họ, "Ông đã hiểu, nhận cú đánh như phần thưởng đi!"

Vài năm sau, khi Động Sơn đang cử lễ tưởng nhớ hiểu biết sâu nhất của Vân Nham, một sư nói với ông ấy, "Thầy giáo đã mất đã nói, 'Nó đơn giản là thế này!'" Thế rồi sư nói thêm: "Thế này có phải là linh hồn nói có không?"

"Nó là vậy,"Động Sơn đáp.

Sư hỏi, "Thế này ngụ ý gì?"

Động Sơn nói, "Vào lúc Vân Nham nói điều đó, ý tưởng của ta gần như là ý tưởng sai lầm toàn bộ, mặc dầu ta đã hiểu điều ông ấy ngụ ý là đúng."

Thế này không là từ, do đó nó không thể có bất kì nghĩa nào. Bạn có thể sống nó, nhưng bạn không thể ngụ ý bất kì cái gì bởi nó.

Nó đơn giản là đoá hồng, không được quan sát, không được nhận ra, không được ca ngợi, không được biết tới, mở ra các cánh hoa của nó và chia sẻ hương thơm của nó cho gió chẳng vì lí do nào khác hơn rằng thế này là bản tính của nó.

"Thầy giáo đã mất," sư nói, "ông ấy có biết điều đó, hay không?"... vì rất có thể là bạn có thể lặp lại mà là chết trên môi bạn. Chúng có thể đã sống trên môi ai đó khác.

Động Sơn nói cái gì đó cực kì hay. Ông ấy nói, "Nếu ông ấy không biết, làm sao ông ấy có thể nói điều như vậy?"

Ông ấy là chân thực thế, con người toàn vẹn, ông ấy sẽ không nói bất kì cái gì mà ông ấy không biết.

"Và nếu ông ấy biết, làm sao ông ấy có thể tránh việc nói nó?"

Đây là vấn đề vĩnh hằng mà Thiền đã đương đầu: nếu bạn biết, bạn không thể nói được nó; và nếu bạn biết, bạn không thể tránh được việc nói nó. Kinh nghiệm này là bản chất tới mức nó muốn được chia sẻ. Nếu bạn không biết, tất nhiên bạn không thể nói được nó. Nhưng nếu bạn biết, thế nữa bạn không thể nói được nó; và đồng thời bạn không thể tránh được việc nói nó.

Lão Tử đã không nói một lời nào cho đệ tử của ông ấy - và ông ấy có hàng nghìn đệ tử. Đó đã là những ngày vàng: một nghìn đệ tử ngồi cùng Lão Tử trong im lặng hoàn toàn, hết ngày nọ tới ngày kia, hết năm nọ tới năm kia - không cái gì được hỏi, không cái gì được trả lời. Mọi người biết thế này hiện hữu, và không có nhu cầu cho nó cách diễn đạt; vì khoảnh khắc bạn diễn đạt nó, nó không còn là thực, nó đã trở thành không thực, chỉ là cái bóng, sự phản xạ giả trong gương. Dù nó có vẻ thực thế nào, nó chỉ là dáng vẻ bề ngoài.

Bạn có trông thấy mặt bạn trong gương không? Nó có đó, trong mọi chi tiết; nhưng bạn biết hoàn toàn rõ nó không có đó, nó chỉ là cái bóng. Nhưng với trẻ nhỏ đôi khi điều đó xảy ra... với những trẻ rất nhỏ, vẫn còn chưa bị làm biến chất. Nếu bạn mang chiếc gương ra trước chúng, chúng nhìn vào đứa trẻ ở phía bên kia, chúng cố bắt đứa trẻ đó bằng đôi tay nhỏ bé của chúng, chúng liên tục trượt trên gương. Chúng không thể cưỡng lại cám dỗ tìm ra ai ở đằng sau nó. Chúng cố đi ra sau lưng, đằng sau chiếc gương để tìm đứa trẻ này. Tất nhiên không có người nào, nó là phản xạ riêng của chúng.

Mọi điều đã được nói về chân lí đều chỉ là phản xạ trong gương.

Lão Tử tránh nói bất kì cái gì. Ông ấy tránh viết bất kì cái gì và khi ông ấy tám mươi tuổi, ông ấy bỏ đi hướng tới Himalayas để nghỉ ngơi trong vĩnh hằng; trong im lặng sâu nhất của tuyết vĩnh hằng của các đỉnh Himalaya.

Hoàng đế Trung Quốc ra lệnh cho mọi lính gác khắp đất nước chặn mọi ngả đường, nói rằng: "Lão Tử phải không được phép đi ra trừ phi ông ấy viết ra kinh nghiệm của ông ấy cho các thế hệ tương lai."

Ông ấy bị bắt giữ trước khi ông ấy đi qua biên giới - một cách kính trọng. Lính gác nói, "Tôi không bất kính với thầy theo bất kì cách nào, tôi đơn giản tuân theo mệnh lệnh. Mệnh lệnh là thầy phải vẫn còn trong lều tranh của tôi - không có chỗ khác ở đây - và viết ra kinh nghiệm bản chất của thầy. Chừng nào thầy chưa làm điều đó, tôi không thể cho phép thầy ra khỏi nước, tôi không thể cho phép thầy đi qua biên giới."

Bản thân hoàng đế là đệ tử của Lão Tử. Dưới hoàn cảnh như vậy Lão Tử đã viết ra một cuốn sách nhỏ, nhưng câu đầu tiên là mọi điều mà ông ấy thực sự đã không nói về cả đời dài của mình - trong tám mươi năm. Câu đầu tiên là, "Chân lí hiện hữu, nhưng khoảnh khắc ông nói bất kì cái gì về nó, nó không còn nữa. Cho nên xin đọc điều ta viết với ý thức này - rằng không lời nào có thể chứa được nó, kể cả lời của ta."

Chân thành thế, thuần khiết thế, trung thực thế là rất hiếm hoi, và đã trở thành ngày càng hiếm hơn.

Các Thiền sư khác diễn đạt điều bản chất của Thiền như thế này:

Mạt Tông nói, "Ếch địa y ộp ộp trên đỉnh núi trăng soi.

Được thức tỉnh, tâm trí cuối cùng trong suốt.

Gió thông tươi mát

của Sách về những bài ca

không sánh được thế này."

Sách về những bài ca là chuyên luận cổ Trung Quốc, một trong những cuốn sách hay nhất. Nó chỉ có thể được so sánh với Bài ca của Solomon trong kinh Cựu Ước. Nhưng ngay cả Sách về những bài ca không sánh được với thế này.

Đây là bài thơ duy nhất, bài ca duy nhất, điệu vũ duy nhất, câu trả lời duy nhất, ở đây, bây giờ, trong chính việc thở của bạn, trong chính nhịp tim đập của bạn.

Mễ Lĩnh nói,

"Mọi tổ sư là trên hiểu biết của chúng ta,

và họ không kéo dài mãi mãi.

Ôi các đệ tử của ta, tra xét, tra xét.

Cái gì? Tại sao thế này. Chỉ thế này."

Vì nếu bạn có thể hiểu thế này, không cái gì khác được cần - bạn đã về tới nhà. Bạn đã đi lạc lối lâu rồi, bạn đã lang thang qua nhiều kiếp sống trong nhiều hình tướng trên nhiều con đường; điều này mang bạn đột nhiên trở lại cái ngã bản chất của bạn. Và cái ngã bản chất của bạn là cái ngã vũ trụ. Không có phân biệt giữa cá nhân và vũ trụ. Một khi giọt sương rơi vào trong đại dương, mọi phân biệt biến mất, giọt sương trở thành đại dương.

Và Đại Mai nói:

"Ta là một với thế này, chỉ thế này.

Ông, đệ tử của ta,

giữ nó cho chắc -

giờ ta có thể thở hơi cuối cùng."

Mọi thầy xứng với cái tên này chỉ sống vì những người có thể hiểu thế này. Không có lí do khác cho người chứng ngộ sống - cho dù một khoảnh khắc thêm. Ông ấy đã về tới nhà, nhưng ông ấy có thể thấy nhiều bạn đồng hành vẫn đang lang thang trong bóng tối. Sẽ là rất nghiệt ngã nếu không cho họ lời gọi.

Mọi thầy không là gì ngoài lời gọi tới những người đang lang thang không cần thiết và đang khổ không cần thiết. Thế này! và bạn đột nhiên mở ra hoa sen bên trong nhất của bạn.

Maneesha đã hỏi,

Osho kính yêu,

Nếu một trăm năm sau ai đó hỏi tôi, tôi nghĩ gì về hiểu biết sâu nhất của thầy, tôi nên nói cái gì?

Maneesha, một trăm năm sau hay một triệu năm sau, bạn không cần phải lo nghĩ, tôi sẽ trả lời qua bạn. Nhưng câu trả lời sẽ đơn giản thế này, không tô điểm, chỉ im lặng thuần khiết, không gian không mây.

Nhưng bạn không cần đợi một trăm năm, thậm chí bạn không cần đợi một khoảnh khắc. Bạn phải trả lời chính khoảnh khắc này. Câu hỏi này đã được hỏi.

Mọi khoảnh khắc, những người ở cùng tôi - không thành vấn đề họ ở cùng về mặt vật lí ở đây hay không - bất kì chỗ nào họ hiện hữu, tôi đang hỏi đi hỏi lại họ, nhấn mạnh với họ trở về nhà, hiện hữu ở đây, chỉ hiện hữu và không chạy theo các cái bóng.

Chẳng phải im lặng này đang nói cùng điều đó sao? Chẳng phải tre đang đứng trong im lặng sâu cùng bạn như bạn lữ hành đó sao?

Trước khi chúng ta đi vào trong thiền hàng ngày của chúng ta tôi muốn có tiếng cười nào đó từ tre. Bạn cũng có thể tham gia.

Wu, một người Trung Quốc từ Hong Kong, chuyển sang Mĩ và tìm được việc làm ở San Francisco.

Khi anh ta nhận được tờ séc lương đầu tiên, anh ta đi tới ngân hàng để gửi năm mươi đô la cho gia đình ở Hong Kong. Ngân hàng đưa cho anh ta năm trăm đô la Hong Kong trong việc đổi tiền.

Tuần sau, khi anh ta đặt năm mươi đô la, họ đưa cho anh ta chỉ bốm trăm năm mươi đô la Hong Kong.

"Thăng giáng tiền tệ..." nhân viên ngân hàng giải thích, "nó lên và xuống mọi lúc."

Khi Wu trở lại tuần sau, anh ta đặt xuống năm mươi đô la và được bảo rằng anh ta sẽ nhận được bốn trăm đô la Hồng Kông trong việc đổi tiền.

"Hừm!" Wu nói. "Lại thăng giáng!"

Fiona Feelgood đi tới gặp bác sĩ Bones để khám bệnh.

"Cởi quần áo ra," Bones nói.

"Xin bác sĩ," Fiona nói, "tắt đèn đi."

"Làm bây giờ đi, cô Feelgood," Bones nói, "tôi là bác sĩ."

"Tắt đèn đi," Fiona cắn cảu.

Thế là Bones tắt đèn. Hai phút sau, Fiona nói,

"Bác sĩ, tôi sẽ để quần áo của tôi ở đâu?"

"Ở đây," Bones nói, "trên quần áo của tôi!"

Một cảnh sát lác bắt ba người say lác.

Anh ta quay sang người say lác thứ nhất và nói,

"Tên ông là gì?"

Và người say lác thứ hai nói,

"Miles MacDuffy."

Cảnh sát lác nói,

"Tôi không nói với anh."

Và người say lác thứ ba nói,

"Tôi đã không nói cái gì!"

Audrey và Marilyn, hai thầy cô giáo phổ thông đã về hưu từ Chicago, tiết kiệm mọi tiền của họ để đi săn ở châu Phi.

Họ có thời gian tuyệt vời đi qua rừng rậm, thì đột nhiên một con khỉ đột khổng lồ đu xuống từ cây, quàng Marilyn trong cánh tay nó, và biến mất.

Nó đem cô ấy trở về hang, và trong một tuần làm tình với cô ấy cả ngày và đêm.

Cuối cùng, Audrey tổ chức toán cứu hộ, và Marilyn được cứu và được đưa tới bệnh viện.

Cô ấy được điều trị ở đó trong vài ngày và thế rồi bạn của cô ấy tới thăm.

"Ô, Marilyn!" người bạn nức nở, "kinh nghiệm kinh khủng làm sao! Bạn cảm thấy thế nào?"

"Tôi phải cảm thấy thế nào sao?" Marilyn nức nở, "nó không bao giờ viết, nó không bao giờ gọi điện thoại...!"

Bây giờ, bước đầu tiên là nói lắp bắp. Nói bất kì cái gì, liên quan, không liên quan; đừng bận tâm, vì không ai nghe cả. Duy nhất những người nghe là người ngốc.

Nói tiếng Trung Quốc nến bạn không biết nó, nói tiếng Nhật Bản nến bạn không biết nó, nhưng không nói tiếng bạn biết. Cứ phát rồ. Thỉnh thoảng phát rồ là việc làm nhẹ vô cùng.

Nivedano, cho tiếng trống thứ nhất. Mọi người phát rồ...

(Tiếng trống)

(Nói lắp bắp)

Nivedano...

(Tiếng trống)

Mọi người trở nên im lặng, hoàn toàn im lặng.

Nhắm mắt lại, không chuyển động... để con người bạn lắng đọng bên trong bản thân bạn.

Thế này.

Thế này.

Thế này là chính bản chất của Thiền.

Đi sâu vào trong Thế này nhất có thể được.

Nivedano, đánh trống...

(Tiếng trống)

Ngã chết... để thân thể thở.

Bạn đơn giản quan sát cái như vậy, cái thế này, khoảnh khắc vô cùng này.

Chết sâu hơn, nếu bạn muốn đi tới sống.

Bạn càng đi sâu vào trong chết, bạn sẽ càng đi tới sống cao hơn.

Đừng bỏ lỡ cơ hội vô cùng này.

Đừng đợi một trăm năm.

Tôi ở đây.

Nivedano, cho cú đánh...

(Tiếng trống)

Quay lại sống, tươi tắn, rạng ngời.

Vài người có thể vẫn trong mồ của họ;

cú đánh đặc biệt cho họ, Nivedano...

(Tiếng trống)

Thế này là chân lí.

Được chứ, Maneesha?

Vâng, thưa Osho.

Bây giờ, chúng ta có thể mở hội chứ?

Kết thúc quyển ‘Thế này, Thế này, Nghìn lần Thế này’ - Quay về Mục lục

..............................

0 Đánh giá

Ads Belove Post