Read more
Thế này, Thế này, Nghìn lần Thế này – Osho
Bản chất của Thiền
Chương 6. Ngón tay trỏ hư không
Powered by RedCircle
Osho
kính yêu,
"Vào
thời cổ, đã có mười sáu bồ tát. Vào lúc tắm của các sư, tuân theo qui tắc, họ
đã tắm. Họ đột nhiên trải nghiệm việc nhận ra qua cái chạm của nước. Các ông,
những Thiền sinh tôn kính, các ông có hiểu lời của họ không? - 'Chúng tôi trải
nghiệm cái chạm tinh tế và rõ ràng, đã đạt tới phật tính, và vẫn luôn có nó.'
"Ông
sẽ có khả năng đạt tới hoàn cảnh này sau bẩy lần xuyên thấu và tám lần đột
phá."
Maneesha, trước khi tôi thảo luận về giai thoại này
tôi phải cho bạn bối cảnh. Thứ nhất, phật tính là bản tính của bạn. Nếu bạn đủ
nhạy cảm, bạn có thể trở nên nhận biết về nó qua bất kì giác quan nào: qua chạm,
qua nếm, qua mắt, qua tai. Vì nó không ở bên ngoài bạn, vấn đề chỉ là tập trung
sâu; thế thì bất kì giác quan nào chiếm ưu thế trong bạn sẽ trở thành việc khải
lộ.
Nhớ, mọi người có những giác quan khác nhau với độ mạnh
khác nhau. Ai đó có thể thấy nhiều hơn, chỉ thế thì người đó có thể trở thành
hoạ sĩ. Phần lớn mọi người không thể thấy được như hoạ sĩ. Ai đó có tai dành
cho âm nhạc, không phải mọi người đều có điều đó. Âm nhạc càng tinh tế, nhạy cảm
với nghe sẽ càng được cần sâu hơn.
Tôi nhớ tới một vũ công lớn, Nijinsky, người mà trong
điệu múa của ông ấy thường nhảy lên những chiều cao mà là không thể được về mặt
khoa học. Chúng đi ngược lại lực hấp dẫn. Bạn chỉ có thể nhảy tới giới hạn nào
đó. Chính phép màu là thấy Nijinsky nhảy - dường như ông ấy ở ngoài luật hấp dẫn,
dường như ông ấy đã trở thành nhẹ tới mức ông ấy được tự do khỏi lực hấp dẫn.
Điều thậm chí còn huyền bí hơn là khi ông ấy quay lại
mặt đất. Nếu bất kì cái gì đi tới đất, nó tới với một lực, sức hút kéo nó. Bạn
không thể chần chờ, và bạn không thể làm trễ hay trì hoãn, điều đó không ở
trong tay bạn. Nếu bạn rơi từ chiều cao, điều không trong tay bạn là rơi với tốc
độ nhỏ hơn hay tốc độ lớn hơn. Không có đồng hồ đo tốc độ trong tay bạn.
Nhưng Nijinsky cảm thấy chỉ như chiếc lông, chứng tỏ lần
nữa rằng lực hấp dẫn bị siêu việt. Hiển nhiên, ông ấy được hỏi đi hỏi lại mãi,
"Bí mật là gì?"
Và ông ấy nói, "Đừng hỏi tôi, vì bất kì khi nào
'tôi' thử tôi đều thất bại. Tôi không thể nhảy tới chiều cao đó, mà tôi cũng
không thể rơi như chiếc lông. Nhưng khi múa, thỉnh thoảng tôi quên mất bản thân
tôi và đột nhiên điều đó xảy ra. Khoảnh khắc tôi không hiện hữu - có phép màu!
Tôi không thể cho bạn bí mật này, vì không có bí mật trong tay tôi."
Nijinsky không phải là nhà huyền bí, nhưng ông ấy đã
trải nghiệm trạng thái huyền bí. Ông ấy không phải là triết gia; do đó ông ấy
thậm chí không thể cho lời giải thích. Ông ấy đơn giản nói theo cách đích thực,
chân thực nhất rằng, "Tới một khoảnh khắc trong điệu vũ của tôi mà tôi
không thấy bản thân tôi ở bất kì đâu. Trong trạng thái đó bất kì cái gì xảy ra
đều không là việc làm của tôi."
Bạn có thể trải nghiệm phật tính chỉ bằng việc là im lặng
hay chỉ bằng việc là yêu thương tới mức tay bạn tan chảy trong yêu; hay bằng việc
là toàn bộ trong bất kì hành động nào tới mức cái 'tôi' của bạn biến mất và chỉ
cái đây này còn lại.
Cái đây này là tên khác của phật tính.
Nó bao giờ cũng ở bên trong bạn, vấn đề là bạn sẽ đi
vào cửa nào.
Giai thoại này nói:
"Vào thời cổ, đã có mười sáu bồ tát. Vào lúc tắm
của các sư, tuân theo qui tắc, họ đã tắm. Họ đột nhiên trải nghiệm việc nhận ra
qua cái chạm của nước..."
Đừng coi nó chỉ là câu chuyện. Nếu bạn thực sự sống động
và cái chạm của bạn là toàn bộ, bạn có thể trở nên được chứng ngộ ngay dưới vòi
hoa sen riêng của bạn. Giai thoại này được kể bởi thầy giáo nào đó cho đệ tử
nào đó. Ông ấy nói, "Các ông, những Thiền sinh tôn kính..." Một cách
tự nhiên đó không phải là đối thoại giữa hai thầy, nó là đối thoại giữa thầy
giáo và học trò.
"'Chúng tôi trải nghiệm cái chạm tinh tế và rõ
ràng, đã đạt tới phật tính, và vẫn luôn có nó.'
"Ông sẽ có khả năng đạt tới hoàn cảnh này sau bẩy
lần xuyên qua và tám lần đột phá."
Bẩy lần xuyên qua ngụ ý trải qua mọi tầng của bạn, cái
được đếm là bẩy. Chỉ thế thì bạn có thể đạt tới trung tâm của bạn. Và bạn sẽ phải
làm nó tám lần! Đó không phải là vấn đề, tại sao tám?... điều đó đơn giản là
kinh nghiệm rằng chừng nào bạn chưa trải qua tám lần xuyên qua bẩy tầng tâm trí
bạn, bạn sẽ không biết hiện hữu bên trong nhất của bạn là gì.
Mới hôm nay tôi nhận được một bản điều tra nghiên cứu
khoa học mà đã làm cho các nhà khoa học sững sờ - nó sẽ làm sững sờ bất kì người
nào. Bản điều tra được các sinh viên tiến hành để kiểm tra thông minh của họ.
Trong phép thử đã có các máy phát hiện hoạt động diễn ra bên trong não. Kết luận
gây phân vân là ở chỗ càng ít hoạt động được chỉ ra, càng có nhiều thông minh
hơn. Điều này tuyệt đối ngược lại ý tưởng truyền thống: tâm trí nhiều hoạt động
phải là thông minh hơn.
Điều đó đã từng là mê tín mãi cho tới giờ, ngay cả
trong con mắt của khoa học. Nhưng cuộc điều tra này xác nhận cái gì đó mà nhà
huyền bí bao giờ cũng nói: Vô trí là thông minh.
Nhìn vào cuộc điều tra này bạn có thể thấy hai điều:
ít hoạt động, nhiều thông minh. Kết luận tự nhiên sẽ là, không hoạt động, thông
minh tuyệt đối. Nhưng ngay cả các nhà khoa học người đã làm cuộc điều tra này
đã không kết luận điều đó theo cách tôi kết luận nó.
Vô trí ngụ ý thông minh; tâm trí ngụ ý nói lắp bắp,
không thông minh. Và khi tôi yêu cầu bạn nói lắp bắp, tôi đơn giản yêu cầu bạn
ném ra tâm trí và mọi hoạt động của nó để cho bạn vẫn còn ở đằng sau, thuần khiết,
sạch sẽ, trong suốt, cảm nhận.
Báo cáo khác tôi đã nhận được là từ một viện ở Mĩ. Viện
này huấn luyện các diễn viên cho các bộ phim. Ông đạo diễn phải đã đọc sách của
tôi, vì ông ấy buộc mọi học viên trong viện làm Thiền Động, Thiền Kundalini và
nói lắp bắp. Và ngay cả những người đã tới chỉ để họ nghệ thuật diễn xuất, cũng
kì lạ, đã cảm thấy việc mở ra vô cùng qua nói lắp bắp - im lặng từ cái không biết
giáng xuống và tràn ngập họ.
Bình luận của Tuyết Đậu:
Người chứng ngộ là thầy của một điều duy nhất:
duỗi dài thoải mái trên giường.
Nếu, trong mơ, cổ nhân nói họ đã được chứng ngộ,
để họ nổi lên từ nước hoa, và ta sẽ nhổ vào họ!
Trí tuệ của Tuyết Đậu là quá nhiều. Ông ấy không thể
hiểu được, ông ấy giống như người mù bình luận về ánh sáng.
Vài cước chú:
... Mười sáu bồ tát...
Trong kinh Lăng Nghiêm - kinh sách Phật giáo cổ - có một
đoạn trong đó hai mươi nhăm bồ tát kể lại kinh nghiệm của họ về đạt tới nhận
ra.
Thứ nhất Kiều Trần Như và bốn người khác, năm đệ tử đầu
tiên của Phật, đứng lên và mô tả con đường của họ đi tới việc nhận ra.
Kiều Trần Như nói, "Như với việc nhận ra của tôi,
nhìn thấy cảnh tượng là nguyên nhân chủ yếu của nó."
Nếu bạn có thể thực sự thấy hoa hồng đẹp hay mặt trời
lặn đẹp với tính toàn bộ của bạn, không cần bất kì kỉ luật nào khác để trở
thành phật. Nhưng việc thấy phải là toàn bộ và tối thượng và vô điều kiện.
Thứ hai, Kiều Trần Na nói, "Ngửi hương là nguyên
nhân của việc nhận ra của tôi."
Thứ ba, Kiều Trần Nhi và Kiều Trần Thi viện dẫn việc nếm
như nguyên nhân của việc nhận ra của họ.
Thứ tư, Kiều Trần Nga và mười lăm bồ tát khác trong
giai thoại này vươn dậy và làm việc tuân phục theo Phật, và Kiều Trần Nga
nói,"Trước đây chúng tôi đã nghe thuyết giảng của Phật, phật thứ nhất, và
trở thành sư.
Vào lúc tắm của sư, tuân theo qui tắc, chúng tôi đi
vào phòng tắm. Chúng tôi đột nhiên trải nghiệm việc nhận ra qua cái chạm của nước.
Chúng tôi đã không kì sạch bụi, đã không kì cọ thân thể.
Chúng tôi đã đạt tới an bình của tâm trí và thu được trạng thái vô sở hữu.
Vị phật đã nói tới trước có tên là Kiều Trần Nga, nói,
'Ông đã trải nghiệm cái chạm tinh tế và rõ ràng và đã đạt tới Phật tính, và vẫn
luôn có nó.' Câu trả lời cho câu hỏi của ông, do đó, là ở chỗ việc chạm là
nguyên nhân chủ yếu của việc nhận ra của chúng tôi."
Các bồ tát khác lần lượt kể lại kinh nghiệm của họ, và
chung cuộc bồ tát Quán Thế âm viện dẫn điều quan trọng, trong hoàn cảnh của ông
ấy, về "Lắng nghe âm thanh."
Mọi giác quan của bạn đều là những cánh cửa, và nhớ,
cánh cửa có thể mở ra ngoài và cùng cánh cửa đó có thể mở vào trong. Chính là với
cùng một giác quan bạn dùng để nghe âm nhạc bên ngoài, cái đó bạn có thể nghe
âm nhạc của con người riêng của bạn. Vấn đề đơn giản là liệu đi vào trong hay
đi ra ngoài; cánh cửa là một.
Maneesha
hỏi:
Osho
kính yêu,
Mặc
dầu tôi thậm chí không chắc trực giác là gì, tôi ngờ rằng có kết nối giữa trực
giác và Thiền. Điều đó có là vậy không?
Và nếu nó là vậy, trực giác có thể được lẩy cò qua bất
kì giác quan nào, thậm chí qua suy nghĩ?
Không, Maneesha. Suy nghĩ không có năng lực làm lẩy cò
trực giác. Trực giác... chính từ này là ngược lại với dạy dỗ. Dạy dỗ bắt nguồn
từ bên ngoài, trực giác nở ra như đoá hoa từ cốt lõi bên trong nhất của bạn.
Suy nghĩ không thể làm được điều đó, nhưng những tre
này có thể làm được điều đó, ngón tay này trỏ tới hư không có thể làm được điều
đó, im lặng này tràn ngập khắp ở đây có thể làm được điều đó.
Suy nghĩ là cản trở, nó không thể làm lẩy cò hiện hữu
bên trong nhất của bạn.
Thực ra nó đang ngăn cản việc lẩy cò.
Khi bạn thấy mặt trời lặn đẹp, lập tức ý nghĩ tới và
gây cản trở. Nó nói, "Đẹp làm sao, mặt trời lặn đẹp làm sao!" và nó
đã ngăn cản mặt trời lặn khỏi đạt tới và đập vào chính con người bạn.
Nếu bạn có thể nghe thấy những cây tre đáng thương này
mà không một lời nảy sinh, bạn đã về tới nhà.
Maneesha
hỏi:
"Chớp
loé trực giác" có thể là bước nhảy lượng tử liên quan tới nhận thức; và chứng
ngộ, bước nhảy lượng tử của sự hiện hữu chăng?
Trực giác và chứng ngộ không phải là hai thứ. Trung
tâm bên trong nhất của bạn là chứng ngộ của bạn. Không phải là bạn trở nên được
chứng ngộ, bạn là chứng ngộ, nhưng suy nghĩ của bạn ngăn cản bạn khỏi nhận ra
điều đó. Bước nhảy lượng tử được cần: từ suy nghĩ sang vô suy nghĩ, từ tâm trí
sang vô trí, từ ngoài vào trong, từ kia tới đây, từ lúc khác tới bây giờ.
Trước khi chúng ta đi vào trong bước nhảy lượng tử,
tre đang yêu cầu vài tiếng cười.
Một cuộc biểu tình của sinh viên biến thành bạo động.
Đột nhiên, một người loạng choạng bước ra khỏi đám
đông, dìu theo một cô gái đi khập khiễng trong cánh tay anh ta.
"Đây," một cảnh sát kêu lên, vừa chạy tới
người này. "Trao cô ấy cho tôi, tôi sẽ đưa cô ấy ra khỏi điều này!"
"Anh chết tiệt!" người đàn ông đáp. "Đi
và tìm một người riêng của anh đi!"
Một người có vấn đề cân nặng đi tới xin bác sĩ khám.
"Tôi muốn giảm cân," anh ta nói, "nhưng
cho tôi chế độ ăn kiêng là không tốt đâu. Tôi đã thử chúng trước đây và chúng
chẳng bao giờ có tác dụng."
"Điều duy nhất tôi có thể gợi ý," bác sĩ
Bones nói, vừa gãi mũi, "là thay vì kĩ thuật Ấn Độ khác thường, chỉ dùng tập
luyện thôi. Không ăn kiêng. Cho nên ông có thể ăn bất kì cái gì ông thích.
Nhưng, điều ông phải làm, là có giao hợp dục đam mê, hoang dã ít nhất bốn lần một
đêm. Được chứ? Quay lại và gặp tôi sau một tháng."
Một tháng trôi qua và bệnh nhân quay lại.
"Anh giảm được bao nhiêu trọng lượng?"
"Quãng một cân," người này đáp.
"Và anh có dục bao nhiêu lần tháng này?"
Bones tiếp tục.
"Mười lăm lần," bệnh nhân đáp.
"Trời!" Bones kêu lên, "điều đó không đủ
tốt!"
"Có thể không," người này đáp, "nhưng
nó là khá tốt cho linh mục Cơ đốc giáo trong thị trấn nhỏ!"
Nhiều người gặp khó khăn để hiểu phép màu là gì. Paddy
là một trong những người này và cho dù cha Murphy đã giải thích chủ đề này nhiều
lền và thật chi tiết, Paddy vẫn không được thoả mãn.
"Thưa cha," Paddy nói, "có lẽ cha có thể
cho con một ví dụ về phép màu chăng?"
"Thôi được, Patrick," linh mục nói,
"quay vòng quanh đi."
Paddy quay vòng quanh và cha Murphy đưa cho anh ta một
chiếc giầy ống to tới tận mông. "Bây giờ, Patrick," linh mục hỏi,
"con có cảm thấy cái đó không?"
"Chắc chắn con cảm thấy," Paddy đáp, vừa cọ
vào mông mình.
"Được, Patrick," cha Murphy tiếp tục,
"nó sẽ là phép màu nếu con đã không cảm thấy."
Một thuỷ thủ trẻ đang bị tắm rửa trên bờ trên hòn đảo
có cư dân là người ăn thịt người.
Vì bộ lạc ăn thịt người này đang nhịn ăn trong một
tháng, tù trưởng công bố rằng mạng sống của thuỷ thủ này sẽ được dung thứ nếu
anh ta có thể qua được phép thử ba lều.
"Trong lều thứ nhất," tù trưởng nói,
"có bình đầy rượu mạnh. Ông phải uống hết nó.
"Trong lều thứ hai là một con sư tử bị đau răng.
Ông phải lấy cái răng đau của nó ra.
"Trong lều thứ ba là một người đàn bà cuồng dâm.
Cô ấy đã làm kiệt sức hai người chồng, những người đã cố đáp ứng nhu cầu của cô
ấy. Ông phải thoả mãn cô ấy hai lần!"
Anh thuỷ thủ nhún vai và đi vào lều thứ nhất. Sau năm
phút im lặng, anh ta lảo đảo đi ra và đi vào lều thứ hai. Có tiếng la hét và rền
rĩ và cuối cùng, anh ta bò ra với nhiều vết xước và thâm tím.
Đứng dậy anh ta nhìn quanh và hỏi,
"Bây giờ, cô gái bị đau răng đó đang ở đâu?"
Bây giờ, Nivedano, đánh tiếng trống đầu tiên và mọi
người đi vào trong nói lắp bắp tuyệt đối. Đừng giữ lại bất kì cái gì.
(Tiếng trống)
(Nói lắp bắp)
(Tiếng trống)
Mọi người đi vào trong im lặng tuyệt đối.
Thu năng lượng của bạn vào trong, nhắm mắt lại...
Thế này, thế này, nghìn lần thế này!
Ngay cả tre cũng đã trở nên im lặng.
(Vài cây tre vẫn liên tục tạo ra tiếng ồn nào đó.)
Chỉ vài người trong họ, những Tuyết Đậu, vẫn còn cho lời
bình chú.
(Ngay cả tre cũng trở nên tuyệt đối im lặng.)
Nivedano...
(Tiếng trống)
Thảnh thơi. Thảnh thơi dường như bạn chết.
Nivedano...
(Tiếng trống)
Bây giờ quay lại từ chết.
Mọi người đã quay lại sống chưa?
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Osho.
..............................
0 Đánh giá